Chương 41
Na Khẩu Trùng
04/08/2022
Đoạn thời gian trước, vì chiếu cố Tịnh Tề trong bệnh, làm tiến độ làm việc của Ninh Nhi chậm lại rất nhiều, có lúc nghỉ phép một lần là hai ba ngày. Lưu Hằng coi như một ông chủ tốt, chỉ gật đầu không nói thêm gì, Ninh Nhi biết Lưu Hằng là chiếu cố mình, bởi vậy chờ sau khi thân thể Tịnh Tề khôi phục, cô liền quay lại làm việc bán mạng cho Lưu Hằng.
Mùa xuân tới, công ty xuất nhập khẩu tiến vào mùa thịnh vượng đầu tiên của năm, các đơn đặt hàng nhiều vô số làm cho người ta vừa đau đầu lại vừa hưng phấn. Lưu Hằng cùng một công ty khác liên thủ tiến hành một phi vụ lớn, song phương cần phái một đại diện đến xưởng ở Thượng Hải để đàm phán.
Lưu Hằng giao nhiệm vụ gian khổ này cho Ninh Nhi.
Ninh Nhi hết sức không tình nguyện, nhưng nghĩ đến dù sao Lưu Hằng cũng đối đãi cô không tệ, cuối cùng đành gật đầu đáp ứng. Mặc dù chỉ cần đi hai tuần, nhưng đó là mười bốn ngày không được gặp Tịnh Tề, Ninh Nhi người còn chưa đi trong lòng liền tràn đầy nỗi buồn ly biệt.
Đêm trước ngày xuất phát, Tịnh Tề đãi Ninh Nhi một bàn lớn toàn đồ ăn ngon, sau đó hai người cùng đến quảng trường tản bộ, chân Tịnh Tề vẫn còn yếu, mỗi ngày buổi tối anh đều đi tản bộ một giờ, đây là một trong các phương pháp phục kiện.
Trong vườn hoa nhỏ ở công viên, bọn họ là một đôi làm cho người ta hâm mộ, hai người trẻ tuổi vóc dáng cao ráo, cô gái đáng yêu hệt như búp bê, chàng trai mặc dù tàn tật, thân thể cũng khá gầy nhưng trên mặt lúc nào cũng mang theo nụ cười rạng rỡ. Cô gái luôn luôn ôm cánh tay chàng trai, dọc theo hoa viên chậm rãi đi bộ, nhìn ngắm xung quanh, một chiếc lá ngẫu nhiên rụng xuống, bụi cây được cắt tỉa thành nhiều hình dáng cũng khiến bọn họ hưng phấn kêu lên. Hơn nữa bọn họ phi thường thích trêu trẻ con, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của em bé, gãi gãi bàn tay phấn nộn nhỏ xíu, dường như là trò chơi thú vị nhất trên đời.
Tản bộ mệt rồi thì bọn họ liền đến ghế dài ở ven đường ngồi nghỉ, cô gái tựa người vào chàng trai, trong mắt lúc nào cũng ánh lên niềm hạnh phúc, nói mãi không hết chuyện. Ngày mai, chính là ngày Ninh Nhi phải lên máy bay đi công tác, nghĩ tới đây, khóe mắt cô không nhịn được cay cay, cả người đều dựa vào ngực Tịnh Tề, đầu nhỏ dụi dụi vào áo anh tham lam ngửi mùi hương quen thuộc trên người anh.
“Tịnh Tề, mười bốn ngày quá lâu, hay là cuối tuần sau em trở về thăm anh rồi đầu tuần lại đi nhé.” Ninh Nhi đột nghĩ nghĩ ra một ý tưởng nói.
Tịnh Tề buồn cười xoa xoa đầu cô, “Chỉ có hai tuần thôi, em bay qua bay lại như vậy chẳng phải rất mệt sao?”
Ninh Nhi bĩu môi, “Chẳng lẽ anh không nhớ em à?”
Tịnh Tề cười, hôn lên môi cô một cái, “Nhớ. Cho nên chờ em trở về anh muốn tặng cho em một món quà.”
“Thật sao?” mắt Ninh Nhi sáng rực lên, “Là quà gì?” Chẳng lẽ là món ngon gì đó sao, tay nghề nấu ăn của Tịnh Tề hoàn toàn không thể xem thường được nha!. Truyện Dị Năng
Tịnh Tề cười thần bí, lộ ra hàm răng trắng noãn, “Đây tạm thời là bí mật!”
Buổi tối, có nói cách nào Ninh Nhi cũng không chịu để Tịnh Tề đi, hai người chăm chú ôm nhau, cô ôm thắt lưng tiêm gầy của Tịnh Tề, chỉ chốc lát liền cảm nhận được áp lực từ bụng dưới của Tịnh Tề.
Anh ôn nhu hôn Ninh Nhi, bàn tay thô ráp lòng vuốt ve tấm lưng bóng loáng của cô, Ninh Nhi không chịu nổi khiêu khích của anh, nhịn không được khẽ rên rỉ.
Nụ hôn của Tịnh Tề lướt qua mặt Ninh Nhi, đi xuống cần cổ trắng nõn, tìm đến bầu ngực căng tròn, Ninh Nhi hơi khép mắt, say mê nhìn Tịnh Tề, hai tay không bị anh khống chế gắt gao nắm lấy hai vai Tịnh Tề, chờ mong anh đưa cô lên thiên đàng.
Hơi thở của Tịnh Tề dần gấp gáp, cúi đầu cắn một ngụm vào đầu ngực của Ninh Nhi, thân thể cô bắt đầu run rẩy, Tịnh Tề đem lửa nóng dưới thân kiên quyết chậm rãi đi vào thân thể Ninh Nhi, cảm giác chặt hẹp ẩm ướt lập tức bao trùm lấy, anh nghiêng người, để phần eo bớt áp lực thay cho chân trái vô lực. Anh bắt đầu vận động, từ chậm đến nhanh, tay chân Ninh Nhi quấn trên người anh, thuận theo tiết tấu của anh mà lớn tiếng rên rỉ, hai linh hồn trẻ tuổi dường như muốn thoát khỏi trói buộc của thể xác cùng nhau tận hưởng niềm hạnh phúc chốn thiên đàng.
Vẫn giằng co nửa đêm, hai người đều mệt mỏi vô cùng. Tịnh Tề lại lần nữa hôn lên khắp người Ninh Nhi, ôn nhu mà cẩn thận. Mười bốn ngày không gặp mặt, kể từ khi gặp gỡ và quen biết đây là lần đầu tiên mà bọn họ phải xa nhau lâu đến vậy, anh là đàn ông, sẽ không đem nỗi buồn ly biệt biểu hiện ở trên mặt, tất cả đều hóa thành nụ hôn quyến luyến mãi không muốn rời, hai người ôm nhau nằm trên giường.
Bầu trời lấp ló ánh bình minh, Ninh Nhi vẫn chìm trong giấc ngủ, Tịnh Tề lặng lẽ đứng dậy, một đêm chưa chợp mắt khiến cái chân chưa hoàn toàn bình phục của anh có chút đau nhói. Anh chống nạng chậm rãi đi vào phòng bếp, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng cho Ninh Nhi. Hương vị cháo nấu với táo tàu đậm đà, dịu nhẹ từ món rau. Ninh Nhi không thích mấy món ăn nhạt nhẽo phục vụ trên máy bay, cho nên bữa cơm này cô ăn đặc biệt no.
Bởi vì Ninh Nhi kiên trì, Tịnh Tề không đến sân bay tiễn cô, hai người ở tiểu khu cửa ôm hôn cáo biệt, Ninh Nhi đi sân bay, còn Tịnh Tề về nhà.
“Tới Thượng Hải lập tức gọi điện thoại báo cho anh.” Tịnh Tề giúp Ninh Nhi quấn khăn choàng cô, lại ở bên tai cô hôn một chút.
Ninh Nhi gật đầu, nước mắt đã muốn tràn ra ngoài.
Tịnh Tề cười, “Cô ngốc của anh ơi, mười bốn ngày trôi qua rất nhanh.”
Ninh Nhi kiểng mũi chân, hôn lên môi Tịnh Tề. Đã đến giờ, Tịnh Tề phất tay kêu một chiếc xe taxi, mở cửa cho Ninh Nhi ngồi vào. Anh vẫn đứng ở nơi đó nhìn chiếc xe đi xa dần, mãi đến khi biến thành một chấm đỏ nho nhỏ, quẹo một cái biến mất trên dòng đường tấp nấp.
Mùa xuân tới, công ty xuất nhập khẩu tiến vào mùa thịnh vượng đầu tiên của năm, các đơn đặt hàng nhiều vô số làm cho người ta vừa đau đầu lại vừa hưng phấn. Lưu Hằng cùng một công ty khác liên thủ tiến hành một phi vụ lớn, song phương cần phái một đại diện đến xưởng ở Thượng Hải để đàm phán.
Lưu Hằng giao nhiệm vụ gian khổ này cho Ninh Nhi.
Ninh Nhi hết sức không tình nguyện, nhưng nghĩ đến dù sao Lưu Hằng cũng đối đãi cô không tệ, cuối cùng đành gật đầu đáp ứng. Mặc dù chỉ cần đi hai tuần, nhưng đó là mười bốn ngày không được gặp Tịnh Tề, Ninh Nhi người còn chưa đi trong lòng liền tràn đầy nỗi buồn ly biệt.
Đêm trước ngày xuất phát, Tịnh Tề đãi Ninh Nhi một bàn lớn toàn đồ ăn ngon, sau đó hai người cùng đến quảng trường tản bộ, chân Tịnh Tề vẫn còn yếu, mỗi ngày buổi tối anh đều đi tản bộ một giờ, đây là một trong các phương pháp phục kiện.
Trong vườn hoa nhỏ ở công viên, bọn họ là một đôi làm cho người ta hâm mộ, hai người trẻ tuổi vóc dáng cao ráo, cô gái đáng yêu hệt như búp bê, chàng trai mặc dù tàn tật, thân thể cũng khá gầy nhưng trên mặt lúc nào cũng mang theo nụ cười rạng rỡ. Cô gái luôn luôn ôm cánh tay chàng trai, dọc theo hoa viên chậm rãi đi bộ, nhìn ngắm xung quanh, một chiếc lá ngẫu nhiên rụng xuống, bụi cây được cắt tỉa thành nhiều hình dáng cũng khiến bọn họ hưng phấn kêu lên. Hơn nữa bọn họ phi thường thích trêu trẻ con, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của em bé, gãi gãi bàn tay phấn nộn nhỏ xíu, dường như là trò chơi thú vị nhất trên đời.
Tản bộ mệt rồi thì bọn họ liền đến ghế dài ở ven đường ngồi nghỉ, cô gái tựa người vào chàng trai, trong mắt lúc nào cũng ánh lên niềm hạnh phúc, nói mãi không hết chuyện. Ngày mai, chính là ngày Ninh Nhi phải lên máy bay đi công tác, nghĩ tới đây, khóe mắt cô không nhịn được cay cay, cả người đều dựa vào ngực Tịnh Tề, đầu nhỏ dụi dụi vào áo anh tham lam ngửi mùi hương quen thuộc trên người anh.
“Tịnh Tề, mười bốn ngày quá lâu, hay là cuối tuần sau em trở về thăm anh rồi đầu tuần lại đi nhé.” Ninh Nhi đột nghĩ nghĩ ra một ý tưởng nói.
Tịnh Tề buồn cười xoa xoa đầu cô, “Chỉ có hai tuần thôi, em bay qua bay lại như vậy chẳng phải rất mệt sao?”
Ninh Nhi bĩu môi, “Chẳng lẽ anh không nhớ em à?”
Tịnh Tề cười, hôn lên môi cô một cái, “Nhớ. Cho nên chờ em trở về anh muốn tặng cho em một món quà.”
“Thật sao?” mắt Ninh Nhi sáng rực lên, “Là quà gì?” Chẳng lẽ là món ngon gì đó sao, tay nghề nấu ăn của Tịnh Tề hoàn toàn không thể xem thường được nha!. Truyện Dị Năng
Tịnh Tề cười thần bí, lộ ra hàm răng trắng noãn, “Đây tạm thời là bí mật!”
Buổi tối, có nói cách nào Ninh Nhi cũng không chịu để Tịnh Tề đi, hai người chăm chú ôm nhau, cô ôm thắt lưng tiêm gầy của Tịnh Tề, chỉ chốc lát liền cảm nhận được áp lực từ bụng dưới của Tịnh Tề.
Anh ôn nhu hôn Ninh Nhi, bàn tay thô ráp lòng vuốt ve tấm lưng bóng loáng của cô, Ninh Nhi không chịu nổi khiêu khích của anh, nhịn không được khẽ rên rỉ.
Nụ hôn của Tịnh Tề lướt qua mặt Ninh Nhi, đi xuống cần cổ trắng nõn, tìm đến bầu ngực căng tròn, Ninh Nhi hơi khép mắt, say mê nhìn Tịnh Tề, hai tay không bị anh khống chế gắt gao nắm lấy hai vai Tịnh Tề, chờ mong anh đưa cô lên thiên đàng.
Hơi thở của Tịnh Tề dần gấp gáp, cúi đầu cắn một ngụm vào đầu ngực của Ninh Nhi, thân thể cô bắt đầu run rẩy, Tịnh Tề đem lửa nóng dưới thân kiên quyết chậm rãi đi vào thân thể Ninh Nhi, cảm giác chặt hẹp ẩm ướt lập tức bao trùm lấy, anh nghiêng người, để phần eo bớt áp lực thay cho chân trái vô lực. Anh bắt đầu vận động, từ chậm đến nhanh, tay chân Ninh Nhi quấn trên người anh, thuận theo tiết tấu của anh mà lớn tiếng rên rỉ, hai linh hồn trẻ tuổi dường như muốn thoát khỏi trói buộc của thể xác cùng nhau tận hưởng niềm hạnh phúc chốn thiên đàng.
Vẫn giằng co nửa đêm, hai người đều mệt mỏi vô cùng. Tịnh Tề lại lần nữa hôn lên khắp người Ninh Nhi, ôn nhu mà cẩn thận. Mười bốn ngày không gặp mặt, kể từ khi gặp gỡ và quen biết đây là lần đầu tiên mà bọn họ phải xa nhau lâu đến vậy, anh là đàn ông, sẽ không đem nỗi buồn ly biệt biểu hiện ở trên mặt, tất cả đều hóa thành nụ hôn quyến luyến mãi không muốn rời, hai người ôm nhau nằm trên giường.
Bầu trời lấp ló ánh bình minh, Ninh Nhi vẫn chìm trong giấc ngủ, Tịnh Tề lặng lẽ đứng dậy, một đêm chưa chợp mắt khiến cái chân chưa hoàn toàn bình phục của anh có chút đau nhói. Anh chống nạng chậm rãi đi vào phòng bếp, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng cho Ninh Nhi. Hương vị cháo nấu với táo tàu đậm đà, dịu nhẹ từ món rau. Ninh Nhi không thích mấy món ăn nhạt nhẽo phục vụ trên máy bay, cho nên bữa cơm này cô ăn đặc biệt no.
Bởi vì Ninh Nhi kiên trì, Tịnh Tề không đến sân bay tiễn cô, hai người ở tiểu khu cửa ôm hôn cáo biệt, Ninh Nhi đi sân bay, còn Tịnh Tề về nhà.
“Tới Thượng Hải lập tức gọi điện thoại báo cho anh.” Tịnh Tề giúp Ninh Nhi quấn khăn choàng cô, lại ở bên tai cô hôn một chút.
Ninh Nhi gật đầu, nước mắt đã muốn tràn ra ngoài.
Tịnh Tề cười, “Cô ngốc của anh ơi, mười bốn ngày trôi qua rất nhanh.”
Ninh Nhi kiểng mũi chân, hôn lên môi Tịnh Tề. Đã đến giờ, Tịnh Tề phất tay kêu một chiếc xe taxi, mở cửa cho Ninh Nhi ngồi vào. Anh vẫn đứng ở nơi đó nhìn chiếc xe đi xa dần, mãi đến khi biến thành một chấm đỏ nho nhỏ, quẹo một cái biến mất trên dòng đường tấp nấp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.