Chương 7
Na Khẩu Trùng
01/06/2017
Đêm đã khuya, Cảnh Tịnh Tề bật đèn bàn,
mắt mở to nằm trên giường, không hề cảm thấy buồn ngủ. Sơ yếu lý lịch cá nhân và thành phẩm được sửa soạn từ trước nãy đã lật qua lật lại thêm
rất nhiều lần, xác định mọi thứ đều được chỉnh lý hoàn thiện, âu phục
mai mặc cũng đã là lượt kỹ, treo ngay ngắn trong tủ. Nhưng không hiểu
sao anh cứ hồi hộp, giống như có chuyện gì còn chưa làm xong. Anh đột
nhiên kêu lên một tiếng, ngồi dậy, tìm miếng vải lụa trong ngăn kéo, cẩn thận chầ lau hai cai nạng kim loại đang gác ở đầu giường.
Bà Cảnh thấy phòng Cảnh Tịnh Tề bật đèn, bèn đẩy cửa tiến vào, “Tịnh Tề, còn chưa ngủ à?”
“Vâng, mẹ ạ, con sắp ngủ rồi.” Tịnh Tề ngẩng đầu lên, ngại ngùng đáp.
“Nghỉ sớm một chút, sáng mai chẳng phải đi phỏng vấn sao?” Bà Cảnh nói.
“Vâng, lau xong là con ngủ.”
“Cố tiểu thư nhiệt tình thật đấy, còn giới thiệu công việc cho con.” Bà Cảnh thử thăm dò.
“Mẹ lại nghĩ linh tinh gì thế?” Tịnh Tề liếc mắt một cái là nhìn thấu suy nghĩ của mẹ mình.
“Nghĩ linh tinh? Đêm nay con thao thức, không phải vì lo phỏng vấn mà vì gặp Cố tiểu thư chứ gì!” Bà Cảnh nói.
Tịnh Tề bị đoán trúng tâm sự, mặt lập tức đỏ bừng. Bàn tay đang lau nạng thậm chí còn hơi run run.
“Cố tiểu thư làm gì thế, tuổi trẻ đã tự mua được xe hơi rồi à?” Bà Cảnh hỏi.
“Phó phòng thị trường công ty xuất nhập khẩu Kim Thế Hào.” Cảnh Tịnh Tề vẫn nhớ chữ thiếp vàng trên danh thiếp của Ninh Nhi, đột nhiên cảm thấy trong lòng có phần bứt rứt.
“Ôi, thật khó lường, đúng là nữ cường nhân đấy! Tịnh Tề, con đừng chê mẹ dài dòng nhé, Cố tiểu thư là người tốt thật đấy, nhưng mà…” Bà Cảnh muốn nói lại thôi.
Lòng Cảnh Tịnh Tề nặng trĩu, tay ngừng lại, cúi đầu không nói lời nào, lát sau mới thấp giọng: “Mẹ, mẹ lại nghĩ đi đâu thế?”
Ánh mắt bà Cảnh ngập tràn thương xót, bà biết lời nói của mình nhất định làm con đau lòng rồi, nhưng vì không muốn sau này con chịu tổn thương nhiều hơn, bà không thể không quyết tâm nói thẳng. Nếu không phải chân bị tật, con mình cũng sẽ học trường danh giá, vào công ty lớn làm việc, đáng lý có thể xứng đôi với cô gái tốt như Cố tiểu thư, đáng tiếc…
“Chỉ mong là mẹ nghĩ nhiều, Cố tiểu thư là người nhiệt tình, hôm nào gọi cô ấy đến nhà mình ăn bữa cơm, cảm ơn người ta. Về sau con đừng liên lạc với cô ấy nhiều quá, người ta làm việc ở công ty lớn bận rộn lắm…” Bà Cảnh nói. Tuy bạn bè của con không nhiều, mà bà lại thích Ninh Nhi như vậy, nhưng bà sợ, lỡ đâu con mình động tình với Ninh Nhi, Ninh Nhi lại không có tư tưởng đó, bà không muốn con mình chịu nhiều thương tổn.
“Mẹ, con biết rồi.” Cảnh Tịnh Tề giọng khàn khàn, uể oải đặt vải lụa sang một bên, đột nhiên anh cảm thấy mệt lử, gắng gượng vực tinh thần nói chuyện với mẹ một lúc rồi ngủ quên lúc nào không hay. Bà Cảnh cúi đầu thở dài, đứng dậy vào phòng bếp lấy cho con một cái túi chườm nóng, đặt bên cạnh chân cụt. Nơi đó vì hồi xưa phẫu thuật nên các mạch máu bị cuộn lên, tuần hoàn máu rất chậm, đến mùa đông chỗ chân cụt cũng dễ bị nhiễm lạnh, thậm chí bị chuột rút. Bà luôn nhắc con trước khi ngủ phải chườm nóng, nhưng thằng bé này không nhớ nổi. Chỗ chân cụt lạnh buốt chạm vào túi chườm ấm áp, nhẹ nhàng run lên một cái, bà Cảnh xót xa, giúp con ghém chăn xong, nhẹ nhàng đẩy cửa ra ngoài.
Bà Cảnh thấy phòng Cảnh Tịnh Tề bật đèn, bèn đẩy cửa tiến vào, “Tịnh Tề, còn chưa ngủ à?”
“Vâng, mẹ ạ, con sắp ngủ rồi.” Tịnh Tề ngẩng đầu lên, ngại ngùng đáp.
“Nghỉ sớm một chút, sáng mai chẳng phải đi phỏng vấn sao?” Bà Cảnh nói.
“Vâng, lau xong là con ngủ.”
“Cố tiểu thư nhiệt tình thật đấy, còn giới thiệu công việc cho con.” Bà Cảnh thử thăm dò.
“Mẹ lại nghĩ linh tinh gì thế?” Tịnh Tề liếc mắt một cái là nhìn thấu suy nghĩ của mẹ mình.
“Nghĩ linh tinh? Đêm nay con thao thức, không phải vì lo phỏng vấn mà vì gặp Cố tiểu thư chứ gì!” Bà Cảnh nói.
Tịnh Tề bị đoán trúng tâm sự, mặt lập tức đỏ bừng. Bàn tay đang lau nạng thậm chí còn hơi run run.
“Cố tiểu thư làm gì thế, tuổi trẻ đã tự mua được xe hơi rồi à?” Bà Cảnh hỏi.
“Phó phòng thị trường công ty xuất nhập khẩu Kim Thế Hào.” Cảnh Tịnh Tề vẫn nhớ chữ thiếp vàng trên danh thiếp của Ninh Nhi, đột nhiên cảm thấy trong lòng có phần bứt rứt.
“Ôi, thật khó lường, đúng là nữ cường nhân đấy! Tịnh Tề, con đừng chê mẹ dài dòng nhé, Cố tiểu thư là người tốt thật đấy, nhưng mà…” Bà Cảnh muốn nói lại thôi.
Lòng Cảnh Tịnh Tề nặng trĩu, tay ngừng lại, cúi đầu không nói lời nào, lát sau mới thấp giọng: “Mẹ, mẹ lại nghĩ đi đâu thế?”
Ánh mắt bà Cảnh ngập tràn thương xót, bà biết lời nói của mình nhất định làm con đau lòng rồi, nhưng vì không muốn sau này con chịu tổn thương nhiều hơn, bà không thể không quyết tâm nói thẳng. Nếu không phải chân bị tật, con mình cũng sẽ học trường danh giá, vào công ty lớn làm việc, đáng lý có thể xứng đôi với cô gái tốt như Cố tiểu thư, đáng tiếc…
“Chỉ mong là mẹ nghĩ nhiều, Cố tiểu thư là người nhiệt tình, hôm nào gọi cô ấy đến nhà mình ăn bữa cơm, cảm ơn người ta. Về sau con đừng liên lạc với cô ấy nhiều quá, người ta làm việc ở công ty lớn bận rộn lắm…” Bà Cảnh nói. Tuy bạn bè của con không nhiều, mà bà lại thích Ninh Nhi như vậy, nhưng bà sợ, lỡ đâu con mình động tình với Ninh Nhi, Ninh Nhi lại không có tư tưởng đó, bà không muốn con mình chịu nhiều thương tổn.
“Mẹ, con biết rồi.” Cảnh Tịnh Tề giọng khàn khàn, uể oải đặt vải lụa sang một bên, đột nhiên anh cảm thấy mệt lử, gắng gượng vực tinh thần nói chuyện với mẹ một lúc rồi ngủ quên lúc nào không hay. Bà Cảnh cúi đầu thở dài, đứng dậy vào phòng bếp lấy cho con một cái túi chườm nóng, đặt bên cạnh chân cụt. Nơi đó vì hồi xưa phẫu thuật nên các mạch máu bị cuộn lên, tuần hoàn máu rất chậm, đến mùa đông chỗ chân cụt cũng dễ bị nhiễm lạnh, thậm chí bị chuột rút. Bà luôn nhắc con trước khi ngủ phải chườm nóng, nhưng thằng bé này không nhớ nổi. Chỗ chân cụt lạnh buốt chạm vào túi chườm ấm áp, nhẹ nhàng run lên một cái, bà Cảnh xót xa, giúp con ghém chăn xong, nhẹ nhàng đẩy cửa ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.