Chương 19: Cậu Hôn Đi
Tùng Môn
08/03/2024
Tông Bách còn tưởng cô sẽ kháng cự mấy lần, đang tính luyện sẵn cơ miệng để chiến đấu, không ngờ mới đảo mắt một cái cô đã đồng ý.
Lần này đến lượt anh không biết phải làm sao.
Bạch Phù nói xong cũng không thấy anh có động tĩnh gì, ngước mắt nhìn về phía anh, thấy anh cứ đứng thừ người ở nơi đó, sắc mặt còn có chút kinh ngạc.
Cô chân thành kiến nghị: “Nếu cậu muốn đổi yêu cầu khác thì giờ vẫn còn kịp đó.”
Tông Bách hoàn hồn, lông mày khẽ nhíu lại: “Cậu đồng ý rồi, muốn đổi ý là không được đâu.”
Bạch Phù hít một hơi thật sâu, sau đó nhắm mắt lại, thôi kệ đi, đau dài không bằng đau ngắn.
“Cậu hôn đi.”
Đồng tử của Tông Bách co rụt lại.
Giờ anh mới nhận ra, nữ sinh này sảng khoái dứt khoát hơn cả mình, trái lại bản thân anh còn ngượng ngùng xoắn xuýt.
Anh đã quyết tâm, một tay ôm lấy gáy cô, chậm rãi cúi đầu.
Mùi hương mà ngay cả trong mơ anh cũng mơ thấy, lúc này đang quẩn quanh nơi chóp mũi của anh.
Gió nhẹ nhàng thổi bay tóc mái của cô, làn da trắng nõn không chút tì vết, hàng mi đen dài cong vút, mũi nhỏ nhắn, cánh môi ướt át hồng hào, giống hệt như trong mơ vậy, mời gọi anh đến nhấm nháp.
Cổ họng anh khô khốc, không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, trái cổ trượt lên trượt xuống.
Trong mơ mỗi lần đến đoạn này anh đều tỉnh lại.
Một tay khác nhẹ nhàng khoanh lấy vòng eo của cô, sau đó hơi dùng sức kéo nhẹ cô vào lòng mình.
Cảm xúc ấm áp, hơi thở không có cách nào bỏ qua, tất cả đều nói cho anh biết đây không phải mơ.
Chỉ cần anh cúi sát vào một chút là có thể âu yếm cô.
Nhưng Tông Bách từ trước đến nay không sợ trời không sợ đất, trái tim lúc này lại nhảy lên điên cuồng, giống như muốn vọt ra khỏi lồng ngực vậy.
Bạch Phù đợi rất lâu, từ lúc căng thẳng đến khi bình tĩnh lại mà anh vẫn chưa có động tác gì.
Ngay sau đó cô nghe thấy tiếng anh nuốt nước bọt “ực” một cái, cánh tay ôm lấy eo cô, nhịp tim đập điên cuồng trong lồng ngực.
Cô khẽ mở mắt, đối diện với gương mặt rối rắm của anh.
Rõ ràng người ra yêu cầu là anh, nhưng người như bị buộc lên đoạn đầu đài cũng là anh.
Vốn dĩ Bạch Phù có hơi bực vì yêu cầu vô lý này, nhưng bây giờ nhìn phản ứng của Tông Bách, chút tức giận trong lòng cô cũng tiêu tan, đồng thời lại cảm thấy có hơi buồn cười.
“Bạn học Tông, hay là đổi…”
Hai chữ “yêu cầu” bị chặn lại giữa cánh môi của hai người.
Vào lúc Tông Bách do dự, đối diện với đôi mắt hiện lên ý cười của cô, anh liền xúc động rồi cúi xuống.
Hai cánh môi chạm vào nhau, cả hai người đều run nhẹ.
Môi cô lành lạnh nhưng lại mềm mại đàn hồi.
Thời gian như ngưng đọng tại khoảnh khắc này.
Bạch Phù còn chưa kịp phản ứng, anh đã dùng sức hôn xuống, vừa chạm vào là tách ra ngay, kinh hách lui về sau bốn năm bước.
Bạch Phù vuốt vuốt cánh môi bị anh hôn cho phát đau của mình: “…”
Giống như cô mới là người xấu cưỡng ép con gái nhà lành vậy.
Cô không rảnh thương tiếc nụ hôn đầu bị cướp đi, chỉ cảm thấy vừa buồn cười vừa tức giận.
Đúng lúc này cửa sân thượng bị ai đó dùng lực đập mạnh.
“Mở cửa! Mở cửa nhanh lên.”
Tông Bách không dám đối diện với Bạch Phù, bước vội đến mở cửa rồi chạy nhanh đi.
Bạch Phù: “…”
Người này có bị sao không vậy? Rõ ràng người thiệt là cô mà?
Tịch Nghi Lăng từ ngoài cửa chạy vọt vào nắm lấy tay cô, vẻ mặt lo lắng: “Cậu không sao chứ?”
Bạch Phù bình ổn cảm xúc, lắc đầu: “Không có việc gì, nhưng sao em biết chị ở đây?”
Tịch Nghi Lăng thấy cô vẫn ổn, không có dấu hiệu bị bắt nạt thì mới nhẹ nhàng thở ra: “Vừa rồi tan học thấy Tông Bách nổi giận đùng đùng đi ra khỏi lớp, sau đó tôi nghe có người nói cậu ta kéo cậu lên sân thượng, tôi sợ cậu xảy ra chuyện nên…”
Hơi thở của em ấy vẫn còn dồn dập, có thể thấy được ban nãy đã chạy hấp tấp thế nào.
Tịch Nghi Lăng hỏi lại: “Tông Bách không bắt nạt cậu thật sao?”
Bạch Phù nhớ lại người đỏ từ cổ đến tai kia, ai không biết lại tưởng anh bị người ta ức hiếp.
“Chị không sao.” Cô khựng lại, vui vẻ nhìn Tịch Nghi Lăng: “Em đang quan tâm chị sao? Chị vui lắm.”
Tịch Nghi Lăng lập tức buông tay cô ra, khẩu xà tâm phật nói: “Ai bảo tôi quan tâm cậu? Tôi tiện đường lên đây hóng gió thôi.”
Bạch Phù ngầm hiểu, lấy cà mèn ra: “Phong cảnh đẹp thế này mà có đồ ăn ngon nữa là tuyệt vời.”
Tịch Nghi Lăng không yên tâm để cô một mình, mím môi rồi ngồi xuống với cô.
Lúc Bạch Phù mở nắp hộp ra, nhìn thấy em ấy lấy đũa phụ mình, khoé môi không khỏi cong lên.
Lần này đến lượt anh không biết phải làm sao.
Bạch Phù nói xong cũng không thấy anh có động tĩnh gì, ngước mắt nhìn về phía anh, thấy anh cứ đứng thừ người ở nơi đó, sắc mặt còn có chút kinh ngạc.
Cô chân thành kiến nghị: “Nếu cậu muốn đổi yêu cầu khác thì giờ vẫn còn kịp đó.”
Tông Bách hoàn hồn, lông mày khẽ nhíu lại: “Cậu đồng ý rồi, muốn đổi ý là không được đâu.”
Bạch Phù hít một hơi thật sâu, sau đó nhắm mắt lại, thôi kệ đi, đau dài không bằng đau ngắn.
“Cậu hôn đi.”
Đồng tử của Tông Bách co rụt lại.
Giờ anh mới nhận ra, nữ sinh này sảng khoái dứt khoát hơn cả mình, trái lại bản thân anh còn ngượng ngùng xoắn xuýt.
Anh đã quyết tâm, một tay ôm lấy gáy cô, chậm rãi cúi đầu.
Mùi hương mà ngay cả trong mơ anh cũng mơ thấy, lúc này đang quẩn quanh nơi chóp mũi của anh.
Gió nhẹ nhàng thổi bay tóc mái của cô, làn da trắng nõn không chút tì vết, hàng mi đen dài cong vút, mũi nhỏ nhắn, cánh môi ướt át hồng hào, giống hệt như trong mơ vậy, mời gọi anh đến nhấm nháp.
Cổ họng anh khô khốc, không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, trái cổ trượt lên trượt xuống.
Trong mơ mỗi lần đến đoạn này anh đều tỉnh lại.
Một tay khác nhẹ nhàng khoanh lấy vòng eo của cô, sau đó hơi dùng sức kéo nhẹ cô vào lòng mình.
Cảm xúc ấm áp, hơi thở không có cách nào bỏ qua, tất cả đều nói cho anh biết đây không phải mơ.
Chỉ cần anh cúi sát vào một chút là có thể âu yếm cô.
Nhưng Tông Bách từ trước đến nay không sợ trời không sợ đất, trái tim lúc này lại nhảy lên điên cuồng, giống như muốn vọt ra khỏi lồng ngực vậy.
Bạch Phù đợi rất lâu, từ lúc căng thẳng đến khi bình tĩnh lại mà anh vẫn chưa có động tác gì.
Ngay sau đó cô nghe thấy tiếng anh nuốt nước bọt “ực” một cái, cánh tay ôm lấy eo cô, nhịp tim đập điên cuồng trong lồng ngực.
Cô khẽ mở mắt, đối diện với gương mặt rối rắm của anh.
Rõ ràng người ra yêu cầu là anh, nhưng người như bị buộc lên đoạn đầu đài cũng là anh.
Vốn dĩ Bạch Phù có hơi bực vì yêu cầu vô lý này, nhưng bây giờ nhìn phản ứng của Tông Bách, chút tức giận trong lòng cô cũng tiêu tan, đồng thời lại cảm thấy có hơi buồn cười.
“Bạn học Tông, hay là đổi…”
Hai chữ “yêu cầu” bị chặn lại giữa cánh môi của hai người.
Vào lúc Tông Bách do dự, đối diện với đôi mắt hiện lên ý cười của cô, anh liền xúc động rồi cúi xuống.
Hai cánh môi chạm vào nhau, cả hai người đều run nhẹ.
Môi cô lành lạnh nhưng lại mềm mại đàn hồi.
Thời gian như ngưng đọng tại khoảnh khắc này.
Bạch Phù còn chưa kịp phản ứng, anh đã dùng sức hôn xuống, vừa chạm vào là tách ra ngay, kinh hách lui về sau bốn năm bước.
Bạch Phù vuốt vuốt cánh môi bị anh hôn cho phát đau của mình: “…”
Giống như cô mới là người xấu cưỡng ép con gái nhà lành vậy.
Cô không rảnh thương tiếc nụ hôn đầu bị cướp đi, chỉ cảm thấy vừa buồn cười vừa tức giận.
Đúng lúc này cửa sân thượng bị ai đó dùng lực đập mạnh.
“Mở cửa! Mở cửa nhanh lên.”
Tông Bách không dám đối diện với Bạch Phù, bước vội đến mở cửa rồi chạy nhanh đi.
Bạch Phù: “…”
Người này có bị sao không vậy? Rõ ràng người thiệt là cô mà?
Tịch Nghi Lăng từ ngoài cửa chạy vọt vào nắm lấy tay cô, vẻ mặt lo lắng: “Cậu không sao chứ?”
Bạch Phù bình ổn cảm xúc, lắc đầu: “Không có việc gì, nhưng sao em biết chị ở đây?”
Tịch Nghi Lăng thấy cô vẫn ổn, không có dấu hiệu bị bắt nạt thì mới nhẹ nhàng thở ra: “Vừa rồi tan học thấy Tông Bách nổi giận đùng đùng đi ra khỏi lớp, sau đó tôi nghe có người nói cậu ta kéo cậu lên sân thượng, tôi sợ cậu xảy ra chuyện nên…”
Hơi thở của em ấy vẫn còn dồn dập, có thể thấy được ban nãy đã chạy hấp tấp thế nào.
Tịch Nghi Lăng hỏi lại: “Tông Bách không bắt nạt cậu thật sao?”
Bạch Phù nhớ lại người đỏ từ cổ đến tai kia, ai không biết lại tưởng anh bị người ta ức hiếp.
“Chị không sao.” Cô khựng lại, vui vẻ nhìn Tịch Nghi Lăng: “Em đang quan tâm chị sao? Chị vui lắm.”
Tịch Nghi Lăng lập tức buông tay cô ra, khẩu xà tâm phật nói: “Ai bảo tôi quan tâm cậu? Tôi tiện đường lên đây hóng gió thôi.”
Bạch Phù ngầm hiểu, lấy cà mèn ra: “Phong cảnh đẹp thế này mà có đồ ăn ngon nữa là tuyệt vời.”
Tịch Nghi Lăng không yên tâm để cô một mình, mím môi rồi ngồi xuống với cô.
Lúc Bạch Phù mở nắp hộp ra, nhìn thấy em ấy lấy đũa phụ mình, khoé môi không khỏi cong lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.