Chương 14: Cởi Quần Ra
Tùng Môn
06/03/2024
Tịch Nghi Lăng là đói bụng thật, cơm sáng không ăn, bụng đã réo ầm ầm, đột nhiên nhìn đến thức ăn có đủ màu sắc, mùi thơm lại ngào ngạt, nước miếng suýt chút nữa đã chảy ra.
Bạch Phù đưa đũa cho em ấy: “Nếm thử đồ ăn hôm nay xem sao, lâu rồi chị không làm sườn heo chua ngọt, em ăn rồi cho chị xin ý kiến.”
Tịch Nghi Lăng gắp một miếng sườn rồi bỏ vào miệng, lại ăn ngon đến nỗi suýt thì cắn phải đầu lưỡi.
Em ấy không khỏi ngước mắt lên nhìn Bạch Phù, người này nói chuyện lúc nào cũng thỏa đáng như gãi đúng chỗ ngứa.
Rõ ràng là bố thí một bữa ăn nhưng lại nói là giúp đỡ, không khiến người khác có cảm giác bị xúc phạm.
Là tính cách vốn dĩ đã như vậy hay do gia tộc đào tạo thành?
Nếu từ nhỏ mình cũng được lớn lên trong hoàn cảnh sống như vậy thì sẽ trở thành dạng người như thế nào?
Nghĩ đến đây, em ấy liền dừng lại.
Không có nếu như.
Giờ mày đã là một Tịch Nghi Lăng thất bại hèn kém, không có cách nào thay đổi được.
Từ trước đến nay Bạch Phù ăn rất ít, gắp được mấy đũa là ngừng, một tay chống cằm nhìn em họ.
Em ấy ăn rất nhanh, nhưng không làm cô thấy không vui.
Chỉ là gương mặt gầy hốc hác, nếu nuôi béo một chút thì sẽ càng đáng yêu hơn.
Tịch Nghi Lăng không có cách nào làm lơ được ánh mắt của cô, hai má vì nhai mà phình phình, ngẩng đầu hỏi: “Sao cậu cứ nhìn tôi mãi vậy?”
Bạch Phù cong mắt: “Mặt của em rất giống bác gái, nhìn thấy em khiến chị nhớ đến bác ấy. Bác là một người rất dịu dàng, nếu em gặp bác ấy rồi thì chắc chắn sẽ thích bác ấy thôi.”
Lần nhận lại người thân đó, bởi vì tâm trạng quá phập phồng nên bác gái đã hôn mê bất tỉnh, vì thế không đến Đồng Thành, vốn tưởng rằng bác trai sẽ đón con gái về, lại không ngờ con gái chẳng muốn nhận người thân.
Cho nên đến tận bây giờ hai mẹ con cũng chưa gặp mặt nhau.
Cô vừa nói xong liền thấy sắc mặt Tịch Nghi Lăng lạnh đi, lập tức cảm thấy hối hận vì nói mà không suy nghĩ trước sau.
Tịch Nghi Lăng đặt đũa xuống rồi đứng lên: “Tôi no rồi, cảm ơn cậu đã mời cơm.”
“Nghi Lăng.” Bạch Phù vội vàng gọi em ấy lại: “Không nói đến quan hệ huyết thống, chị chỉ muốn làm bạn với em thôi.”
Bước chân của Tịch Nghi Lăng khựng lại, nhưng không nói gì cả rồi cứ thế đi luôn.
Bạch Phù nhìn theo bóng lưng gầy guộc yếu ớt ấy, nhẹ giọng thở dài.
Em ấy vẫn kháng cự cô như vậy, rốt cuộc đến khi nào cô mới có thể đưa em ấy về nhà họ Bạch đây.
Bạch Phù thu dọn hộp cơm xong, rảo bước quay lại khuôn viên trường.
Người nhà sợ cô chuyển đến đây thì sống không quen, vì vậy thuê một căn hộ ở gần trường học cho cô, cho nên cô không ở trong ký túc xá của trường.
Lúc này cô lơ đãng nhìn thấy đám người Mâu Tư Nhan đang lôi kéo một nữ sinh ra ngoài cổng trường.
Bạch Phù rũ mắt, suy nghĩ một lúc rồi cũng lén đi theo.
Trong ngõ nhỏ, đám người Mâu Tư Nhan bắt nữ sinh kia quỳ xuống.
Nữ sinh kia không muốn, Chương Duy Giai và Uông Thuỵ Phỉ lập tức ấn ngã người ta xuống, tay đấm chân đá, mãi đến khi nữ sinh kia khóc lóc xin tha thì mới chịu dừng lại.
Một chân Phương Hàm Vũ đạp lên vai nữ sinh: “Con khốn, ai cho mày cái quyền đưa nước cho Kế Diệc Nhiên? Dám đào góc tường của Tư Nhan, muốn chết đúng không?”
Nữ sinh che lại bên mặt sưng đỏ, khiếp sợ nhìn Mâu Tư Nhan: “Tôi không biết hai người đang quen nhau, nếu…nếu tôi biết thì nhất định sẽ không đưa nước cho Kế Diệc Nhiên.”
Thật ra Mâu Tư Nhan và Kế Diệc Nhiên chưa chính thức quen nhau, cô ta thích cậu ta, nhưng Kế Diệc Nhiên lại chẳng thèm nhìn cô ta lấy một cái, cho nên cô ta có cảm giác nữ sinh này đang chê cười mình.
Mâu Tư Nhan híp mắt, căm hận nói: “Cởi quần áo ra.”
Nữ sinh mở to hai mắt, cho rằng bản thân nghe lầm.
Mâu Tư Nhan ra hiệu cho Phương Hàm Vũ: “Lột sạch ra rồi quay lại dáng vẻ xấu xí kinh tởm đó cậu ta đi, xem sau này còn dám xuất hiện ở trước mặt Diệc Nhiên không.”
Chỗ ngoặt vào ngõ nhỏ, Bạch Phù cầm điện thoại quay lại toàn cảnh, đang quay được một nửa thì nghe thấy lời này của Mâu Tư Nhan, cô vừa khiếp sợ lại vừa tức giận.
Mắt thấy áo của nữ sinh kia sắp bị xé nát, cô không chút nghĩ ngợi, cầm lấy một cục đá rồi ném về phía Mâu Tư Nhan.
Mâu Tư Nhan bị ném trúng đầu, hét lên một tiếng.
“Ai ném tao vậy hả? Cút ra đây cho tao.”
Mâu Tư Nhan dẫn theo đám người đi về phía cô đang trốn.
Bạch Phù cất bước bỏ chạy, không thể để bọn họ phát hiện, nếu không sau này muốn thu thập chứng cứ sẽ rất khó khăn.
Nghe tiếng bước chân sắp đi đến chỗ ngoặt, trái tim cô lại càng căng thẳng.
Bỗng nhiên cô nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Bạch Phù đưa đũa cho em ấy: “Nếm thử đồ ăn hôm nay xem sao, lâu rồi chị không làm sườn heo chua ngọt, em ăn rồi cho chị xin ý kiến.”
Tịch Nghi Lăng gắp một miếng sườn rồi bỏ vào miệng, lại ăn ngon đến nỗi suýt thì cắn phải đầu lưỡi.
Em ấy không khỏi ngước mắt lên nhìn Bạch Phù, người này nói chuyện lúc nào cũng thỏa đáng như gãi đúng chỗ ngứa.
Rõ ràng là bố thí một bữa ăn nhưng lại nói là giúp đỡ, không khiến người khác có cảm giác bị xúc phạm.
Là tính cách vốn dĩ đã như vậy hay do gia tộc đào tạo thành?
Nếu từ nhỏ mình cũng được lớn lên trong hoàn cảnh sống như vậy thì sẽ trở thành dạng người như thế nào?
Nghĩ đến đây, em ấy liền dừng lại.
Không có nếu như.
Giờ mày đã là một Tịch Nghi Lăng thất bại hèn kém, không có cách nào thay đổi được.
Từ trước đến nay Bạch Phù ăn rất ít, gắp được mấy đũa là ngừng, một tay chống cằm nhìn em họ.
Em ấy ăn rất nhanh, nhưng không làm cô thấy không vui.
Chỉ là gương mặt gầy hốc hác, nếu nuôi béo một chút thì sẽ càng đáng yêu hơn.
Tịch Nghi Lăng không có cách nào làm lơ được ánh mắt của cô, hai má vì nhai mà phình phình, ngẩng đầu hỏi: “Sao cậu cứ nhìn tôi mãi vậy?”
Bạch Phù cong mắt: “Mặt của em rất giống bác gái, nhìn thấy em khiến chị nhớ đến bác ấy. Bác là một người rất dịu dàng, nếu em gặp bác ấy rồi thì chắc chắn sẽ thích bác ấy thôi.”
Lần nhận lại người thân đó, bởi vì tâm trạng quá phập phồng nên bác gái đã hôn mê bất tỉnh, vì thế không đến Đồng Thành, vốn tưởng rằng bác trai sẽ đón con gái về, lại không ngờ con gái chẳng muốn nhận người thân.
Cho nên đến tận bây giờ hai mẹ con cũng chưa gặp mặt nhau.
Cô vừa nói xong liền thấy sắc mặt Tịch Nghi Lăng lạnh đi, lập tức cảm thấy hối hận vì nói mà không suy nghĩ trước sau.
Tịch Nghi Lăng đặt đũa xuống rồi đứng lên: “Tôi no rồi, cảm ơn cậu đã mời cơm.”
“Nghi Lăng.” Bạch Phù vội vàng gọi em ấy lại: “Không nói đến quan hệ huyết thống, chị chỉ muốn làm bạn với em thôi.”
Bước chân của Tịch Nghi Lăng khựng lại, nhưng không nói gì cả rồi cứ thế đi luôn.
Bạch Phù nhìn theo bóng lưng gầy guộc yếu ớt ấy, nhẹ giọng thở dài.
Em ấy vẫn kháng cự cô như vậy, rốt cuộc đến khi nào cô mới có thể đưa em ấy về nhà họ Bạch đây.
Bạch Phù thu dọn hộp cơm xong, rảo bước quay lại khuôn viên trường.
Người nhà sợ cô chuyển đến đây thì sống không quen, vì vậy thuê một căn hộ ở gần trường học cho cô, cho nên cô không ở trong ký túc xá của trường.
Lúc này cô lơ đãng nhìn thấy đám người Mâu Tư Nhan đang lôi kéo một nữ sinh ra ngoài cổng trường.
Bạch Phù rũ mắt, suy nghĩ một lúc rồi cũng lén đi theo.
Trong ngõ nhỏ, đám người Mâu Tư Nhan bắt nữ sinh kia quỳ xuống.
Nữ sinh kia không muốn, Chương Duy Giai và Uông Thuỵ Phỉ lập tức ấn ngã người ta xuống, tay đấm chân đá, mãi đến khi nữ sinh kia khóc lóc xin tha thì mới chịu dừng lại.
Một chân Phương Hàm Vũ đạp lên vai nữ sinh: “Con khốn, ai cho mày cái quyền đưa nước cho Kế Diệc Nhiên? Dám đào góc tường của Tư Nhan, muốn chết đúng không?”
Nữ sinh che lại bên mặt sưng đỏ, khiếp sợ nhìn Mâu Tư Nhan: “Tôi không biết hai người đang quen nhau, nếu…nếu tôi biết thì nhất định sẽ không đưa nước cho Kế Diệc Nhiên.”
Thật ra Mâu Tư Nhan và Kế Diệc Nhiên chưa chính thức quen nhau, cô ta thích cậu ta, nhưng Kế Diệc Nhiên lại chẳng thèm nhìn cô ta lấy một cái, cho nên cô ta có cảm giác nữ sinh này đang chê cười mình.
Mâu Tư Nhan híp mắt, căm hận nói: “Cởi quần áo ra.”
Nữ sinh mở to hai mắt, cho rằng bản thân nghe lầm.
Mâu Tư Nhan ra hiệu cho Phương Hàm Vũ: “Lột sạch ra rồi quay lại dáng vẻ xấu xí kinh tởm đó cậu ta đi, xem sau này còn dám xuất hiện ở trước mặt Diệc Nhiên không.”
Chỗ ngoặt vào ngõ nhỏ, Bạch Phù cầm điện thoại quay lại toàn cảnh, đang quay được một nửa thì nghe thấy lời này của Mâu Tư Nhan, cô vừa khiếp sợ lại vừa tức giận.
Mắt thấy áo của nữ sinh kia sắp bị xé nát, cô không chút nghĩ ngợi, cầm lấy một cục đá rồi ném về phía Mâu Tư Nhan.
Mâu Tư Nhan bị ném trúng đầu, hét lên một tiếng.
“Ai ném tao vậy hả? Cút ra đây cho tao.”
Mâu Tư Nhan dẫn theo đám người đi về phía cô đang trốn.
Bạch Phù cất bước bỏ chạy, không thể để bọn họ phát hiện, nếu không sau này muốn thu thập chứng cứ sẽ rất khó khăn.
Nghe tiếng bước chân sắp đi đến chỗ ngoặt, trái tim cô lại càng căng thẳng.
Bỗng nhiên cô nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.