Chương 28: Nhào Vào Trong Lòng
Tùng Môn
09/03/2024
Khóe mắt Bạch Phù hơi co rút, làm lơ câu nói vừa tự luyến vừa thèm đòn của anh.
Cô đưa chiếc túi mình đang cầm cho anh: “Áo đồng phục của cậu này, tôi giặt sạch rồi.”
Tông Bách không cầm lấy mà lại lười biếng nói: “Tôi có thói ở sạch, đồ bị người khác chạm qua rồi thì không cần nữa.”
Bạch Phù rút tay lại: “Xin lỗi.”
Tông Bách xua tay tỏ vẻ không sao cả: “Một cái áo thôi mà.”
Bạch Phù cũng không muốn nhiều lời về chuyện này, hỏi thẳng vào vấn đề chính: “Vậy cậu tìm tôi có chuyện gì?”
Cô đã nhìn thấy bên cạnh anh để hai cái cà mèn, đoán là anh muốn trả lại cho mình.
Lúc này Tông Bách lại dựng ngón trỏ rồi đặt lên môi, ý bảo cô đừng nói gì.
Bạch Phù nhìn theo tầm mắt anh, chỉ thấy một thứ gì đó lông xù xù nhảy ra từ bụi cỏ, sau đó khẽ kêu “meo meo” hai tiếng.
Hóa ra là một chú mèo nhỏ màu vàng.
Tông Bách lấy thức ăn cho mèo từ trong túi ra, đặt vào tay rồi xòe tay ra trước mặt nó.
Mèo nhỏ vui vẻ chạy về phía anh, Tông Bách rắc hạt mèo lên cầu thang, nhìn nó say sưa ăn ngon nghẻ.
Nhưng bởi vì còn nhỏ nên ăn không được nhiều, cố lắm cũng chỉ hết được một nửa.
Bạch Phù nhớ tới lần thứ hai gặp anh, lúc đó anh cũng đang cho mèo hoang ăn.
“Cậu thường xuyên đến đây cho tụi nó ăn à?” Cô nhẹ giọng hỏi, sợ sẽ dọa chú mèo chạy mất.
Tông Bách ừ một tiếng: “Cũng không phải con mèo nào cũng đến ăn. Mèo lớn rồi thì biết bắt chuột, còn mèo nhỏ thì phải chăm sóc, giúp chúng nó vượt qua giai đoạn trưởng thành này.”
Khi nói chuyện, anh hơi cúi người xuống, dùng hai ngón tay nhẹ nhàng gãi gãi đầu của chú mèo nhỏ. Nó ăn đến nỗi no căng bụng, không quên thoải mái nheo mắt lại cọ cọ vào tay lấy lòng anh.
Bạch Phù ngồi xổm xuống: “Nó đáng yêu thật đấy.”
“Nó tên là Hạt Gạo.”
Bạch Phù quay đầu nhìn anh: “Cậu đặt tên à?”
Tông Bách đáp: “Mèo trong trường đều có tên, cũng là tôi đặt hết.”
Đây là lần đầu tiên anh chia sẻ chuyện này với người khác, nói xong còn không nhịn được mà nhìn Bạch Phù, chắc cô sẽ không cảm thấy anh nhàm chán đâu nhỉ?
“Cậu giỏi thật đấy.” Cô khen một cách chân thành.
Tông Bách nhướng mày: “Còn phải nói à.”
Giọng điệu của anh rất kiêu ngạo, Bạch Phù không nhịn được cong mắt cười.
Chiều hôm buông xuống, đỉnh núi phương xa như một viên đá quý màu xanh dần dần bị bóng tối cắn nuốt, cột đèn trong sân thể dục cũng lần lượt sáng lên.
Lúc này Bạch Phù mới nhận ra mình với anh đứng nhìn một con mèo ăn đã gần 10 phút rồi.
Nhớ đến lát nữa còn phải đến lớp học tiết tự học buổi tối, cô vội vàng đứng lên, không ngờ chân ngồi xổm lâu nên tê rần, đứng dậy lại quá nhanh, hai mắt tối sầm lại, cả người loạng choạng nhào về phía trước.
Bên cạnh không có gì để nắm lấy, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý ngã vào thềm đá rồi.
Giây tiếp theo cô rơi vào một cái ôm ấm áp, trong khoang mũi là mùi hương cây cỏ quen thuộc.
Từ trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười hài hước: “Nhào vào trong lòng tôi à?”
Rõ ràng là anh chạy đến đỡ cô mà?
Đúng là đổi trắng thay đen.
Đầu cô còn hơi choáng, không lập tức sửa lại lời anh được, qua một lúc mới chống tay lên người anh để nâng nửa người trên dậy.
Anh lười biếng nằm ở bậc thang, hai tay mở ra rồi giơ lên cao, ra vẻ bản thân trong sạch.
Bạch Phù không khỏi nhớ đến hình ảnh anh dính lấy cô, môi lưỡi hai người quấn lấy nhau, bây giờ lại trả đũa cô, trong lòng khẽ hừ một tiếng.
Nhưng anh đỡ cô là sự thật.
“Xin lỗi cũng cảm ơn cậu nhé.”
Chân cô dẫm lên bậc thang muốn đứng dậy, đột nhiên anh lại ôm lấy eo cô khiến cô lại ngã vào lòng anh.
Bạch Phù hơi chau mày nhìn anh.
Tuy không mở miệng, nhưng từ trong mắt cô cũng có thể đọc được muôn vàn câu chất vấn.
Tông Bách nhìn chằm chằm gương mặt trắng nõn của cô, ác ma nhỏ trong lòng cũng ló đầu ra.
“Tôi lại giúp cậu một lần, cậu không có gì muốn làm cho tôi sao?”
Lông mày của Bạch Phù càng nhíu chặt hơn: “Bạn học Tông này, cậu đứng đắn một chút có được không?”
Tông Bách thở dài: “Đây là thái độ với ân nhân của cậu à?”
Đột nhiên Bạch Phù cảm thấy đau đầu: “Bạn học Tông, làm việc tốt không cần đền đáp, bằng không bản chất sẽ thay đổi.”
Tông Bách nhướng một bên mày: “Nếu tôi là kiểu người làm việc tốt mà bắt buộc muốn được báo đáp thì sao?”
Cô đưa chiếc túi mình đang cầm cho anh: “Áo đồng phục của cậu này, tôi giặt sạch rồi.”
Tông Bách không cầm lấy mà lại lười biếng nói: “Tôi có thói ở sạch, đồ bị người khác chạm qua rồi thì không cần nữa.”
Bạch Phù rút tay lại: “Xin lỗi.”
Tông Bách xua tay tỏ vẻ không sao cả: “Một cái áo thôi mà.”
Bạch Phù cũng không muốn nhiều lời về chuyện này, hỏi thẳng vào vấn đề chính: “Vậy cậu tìm tôi có chuyện gì?”
Cô đã nhìn thấy bên cạnh anh để hai cái cà mèn, đoán là anh muốn trả lại cho mình.
Lúc này Tông Bách lại dựng ngón trỏ rồi đặt lên môi, ý bảo cô đừng nói gì.
Bạch Phù nhìn theo tầm mắt anh, chỉ thấy một thứ gì đó lông xù xù nhảy ra từ bụi cỏ, sau đó khẽ kêu “meo meo” hai tiếng.
Hóa ra là một chú mèo nhỏ màu vàng.
Tông Bách lấy thức ăn cho mèo từ trong túi ra, đặt vào tay rồi xòe tay ra trước mặt nó.
Mèo nhỏ vui vẻ chạy về phía anh, Tông Bách rắc hạt mèo lên cầu thang, nhìn nó say sưa ăn ngon nghẻ.
Nhưng bởi vì còn nhỏ nên ăn không được nhiều, cố lắm cũng chỉ hết được một nửa.
Bạch Phù nhớ tới lần thứ hai gặp anh, lúc đó anh cũng đang cho mèo hoang ăn.
“Cậu thường xuyên đến đây cho tụi nó ăn à?” Cô nhẹ giọng hỏi, sợ sẽ dọa chú mèo chạy mất.
Tông Bách ừ một tiếng: “Cũng không phải con mèo nào cũng đến ăn. Mèo lớn rồi thì biết bắt chuột, còn mèo nhỏ thì phải chăm sóc, giúp chúng nó vượt qua giai đoạn trưởng thành này.”
Khi nói chuyện, anh hơi cúi người xuống, dùng hai ngón tay nhẹ nhàng gãi gãi đầu của chú mèo nhỏ. Nó ăn đến nỗi no căng bụng, không quên thoải mái nheo mắt lại cọ cọ vào tay lấy lòng anh.
Bạch Phù ngồi xổm xuống: “Nó đáng yêu thật đấy.”
“Nó tên là Hạt Gạo.”
Bạch Phù quay đầu nhìn anh: “Cậu đặt tên à?”
Tông Bách đáp: “Mèo trong trường đều có tên, cũng là tôi đặt hết.”
Đây là lần đầu tiên anh chia sẻ chuyện này với người khác, nói xong còn không nhịn được mà nhìn Bạch Phù, chắc cô sẽ không cảm thấy anh nhàm chán đâu nhỉ?
“Cậu giỏi thật đấy.” Cô khen một cách chân thành.
Tông Bách nhướng mày: “Còn phải nói à.”
Giọng điệu của anh rất kiêu ngạo, Bạch Phù không nhịn được cong mắt cười.
Chiều hôm buông xuống, đỉnh núi phương xa như một viên đá quý màu xanh dần dần bị bóng tối cắn nuốt, cột đèn trong sân thể dục cũng lần lượt sáng lên.
Lúc này Bạch Phù mới nhận ra mình với anh đứng nhìn một con mèo ăn đã gần 10 phút rồi.
Nhớ đến lát nữa còn phải đến lớp học tiết tự học buổi tối, cô vội vàng đứng lên, không ngờ chân ngồi xổm lâu nên tê rần, đứng dậy lại quá nhanh, hai mắt tối sầm lại, cả người loạng choạng nhào về phía trước.
Bên cạnh không có gì để nắm lấy, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý ngã vào thềm đá rồi.
Giây tiếp theo cô rơi vào một cái ôm ấm áp, trong khoang mũi là mùi hương cây cỏ quen thuộc.
Từ trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười hài hước: “Nhào vào trong lòng tôi à?”
Rõ ràng là anh chạy đến đỡ cô mà?
Đúng là đổi trắng thay đen.
Đầu cô còn hơi choáng, không lập tức sửa lại lời anh được, qua một lúc mới chống tay lên người anh để nâng nửa người trên dậy.
Anh lười biếng nằm ở bậc thang, hai tay mở ra rồi giơ lên cao, ra vẻ bản thân trong sạch.
Bạch Phù không khỏi nhớ đến hình ảnh anh dính lấy cô, môi lưỡi hai người quấn lấy nhau, bây giờ lại trả đũa cô, trong lòng khẽ hừ một tiếng.
Nhưng anh đỡ cô là sự thật.
“Xin lỗi cũng cảm ơn cậu nhé.”
Chân cô dẫm lên bậc thang muốn đứng dậy, đột nhiên anh lại ôm lấy eo cô khiến cô lại ngã vào lòng anh.
Bạch Phù hơi chau mày nhìn anh.
Tuy không mở miệng, nhưng từ trong mắt cô cũng có thể đọc được muôn vàn câu chất vấn.
Tông Bách nhìn chằm chằm gương mặt trắng nõn của cô, ác ma nhỏ trong lòng cũng ló đầu ra.
“Tôi lại giúp cậu một lần, cậu không có gì muốn làm cho tôi sao?”
Lông mày của Bạch Phù càng nhíu chặt hơn: “Bạn học Tông này, cậu đứng đắn một chút có được không?”
Tông Bách thở dài: “Đây là thái độ với ân nhân của cậu à?”
Đột nhiên Bạch Phù cảm thấy đau đầu: “Bạn học Tông, làm việc tốt không cần đền đáp, bằng không bản chất sẽ thay đổi.”
Tông Bách nhướng một bên mày: “Nếu tôi là kiểu người làm việc tốt mà bắt buộc muốn được báo đáp thì sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.