Chương 8: Sự Mê Hoặc Độc Nhất
Tùng Môn
06/03/2024
Sau khi nghĩ thông suốt, Bạch Phù liền thản nhiên.
Tông Bách thấy cô chẳng có gì gọi là tức giận, thậm chí còn có ý thúc giục anh.
Anh cảm thấy cô đúng là thú vị.
Rút một chiếc bút đen cùng một tờ giấy trắng từ bàn làm việc bên cạnh, sau đó đặt trước mặt cô.
“Bản kiểm điểm 1000 chữ, cảm ơn nhé.”
Bạch Phù thở ra một hơi, cũng may viết lách là nghề của cô.
Lần đầu tiên viết bản kiểm điểm nên cô còn thấy hơi lạ lẫm.
Nhìn nét hứng thú trên mặt cô, Tông Bách “xuỳ” một tiếng: “Tranh thủ thời gian đi, tan học là phải nộp đấy.”
Nói xong anh duỗi chân khều một chiếc ghế tới, ôm tay trước ngực rồi ngồi xuống.
Người đã lui lại, cảm giác áp bách cũng rút đi nhưng hơi thở vẫn còn như ẩn như hiện nơi đầu mũi, Bạch Phù ổn định cảm xúc, ngồi xuống, đặt bút.
Cô liếc mắt một cái đã nhìn thấy anh.
Tông Bách vừa mới cầm điện thoại đã cảm nhận được ánh mắt của cô, anh cũng chẳng ngẩng đầu lên: “Sao vậy? Hối hận à?”
Bạch Phù lắc đầu: “Trước khi viết cũng phải xác định đề bài, dựa vào đó tôi mới phát triển tiếp nội dung được.”
Tông Bách nhướng mày nhìn lại.
Bạch Phù giải thích: “Nói cho dễ hiểu thì tôi muốn hỏi cậu đã phạm phải lỗi gì?”
Tông Bách tránh nặng tìm nhẹ: “Lúc trèo tường không cẩn thận dẫm vào cây giống.”
Bạch Phù gật đầu, chép lại vào giấy nháp: “Trèo tường lúc mấy giờ?”
Lông mày của Tông Bách như muốn nhảy dựng: “Cậu đang thẩm tra tội phạm à?”
Bạch Phù tỏ ra vô tội: “Hỏi rõ ràng mới dễ viết, không thì 1000 chữ đâu có dễ ăn.”
Lời giải thích này miễn cưỡng trấn an lửa giận của anh, trả lời: “Hình như là hơn 10 giờ sáng.”
Bạch Phù “ừ” một tiếng: “Nhảy vào trong trường hay nhảy đi ra ngoài?”
Tông Bách nhíu mày: “Có gì khác nhau đâu?”
Bạch Phù nghiêm túc nói: “Đương nhiên là có khác rồi, nhảy ra ngoài chứng tỏ cậu về sớm, nhảy vào chứng minh cậu đến muộn lại thêm tội trốn học, nếu muốn viết bản kiểm điểm thì thái độ phải đoan chính; thành thật thừa nhận lỗi lầm, giáo viên mới có thể tha thứ cho cậu được.”
Khoé miệng Tông Bách muốn co rút: “Phiền phức.”
Tuy nói như vậy nhưng anh vẫn rất phối hợp trả lời.
Sau khi Bạch Phù hỏi rõ ngọn nguồn, mới bắt đầu động bút.
Ban đầu Tông Bách vừa chơi game vừa trả lời cô, nhưng chờ đến khi cô thật sự an tĩnh, anh lại không chơi game nổi nữa, đơn giản một tay chống cằm rồi nhìn cô.
Trong tầm tay cô là bản giấy nháp, trên đó có liệt kê vài ý cơ bản.
Cô đúng là đã coi việc này thành việc viết văn bình thường.
Ánh mắt của anh từ tờ giấy rồi chuyển sang mặt cô.
Sắc mặt cô trầm tĩnh, hai tròng mắt trong veo như có ánh sáng, da thịt cũng trắng nõn hệt thiên sứ, cánh môi hồng hồng, nhìn thế nào cũng rất thoải mái.
Bạch Phù viết không nhanh nhưng rất lưu loát, hầu như không hề tạm dừng một giây nào mà viết xong 1000 chữ.
Cô quay đầu: “Tôi viết…” hai chữ “xong rồi” còn kẹt lại ở cổ họng.
Không biết người kia đã ngủ tự khi nào, hai tay giao nhau trên bàn, mặt để nghiêng, mi mắt nhắm lại, che khuất đi đôi mắt đen nhánh ngạo ngễ thường ngày.
Không thể không thừa nhận, khi người này an tĩnh nhìn rất dễ gần.
Giống hệt chú mèo mà nhà cô nuôi.
Khi tỉnh sẽ hoạt bát quấn người, lúc ngủ lại ngoan ngoãn cực kỳ.
May mắn chỉ là nghĩ thầm ở trong lòng, nếu như để anh biết được suy nghĩ của mình, phòng chừng anh lại làm ầm ĩ.
Giấc này Tông Bách ngủ rất lâu, ác mộng cũng không tìm đến cửa.
Anh thoả mãn mở mắt, trời đã gần tối, trên mặt bàn bao phủ một bóng cây hơi lạnh.
Anh ngồi dậy, phát hiện cô còn chưa đi.
Bạch Phù nghe thấy tiếng động, quay đầu hỏi: “Cậu dậy rồi?”
Tông Bách xoa nhẹ hai mắt: “Sao cậu còn chưa đi?” Không nhân lúc anh ngủ mà trốn đi, đúng là ngốc.
Bạch Phù đưa bản kiểm điểm cho anh: “Sợ cậu không hài lòng nên muốn để cậu xem xong rồi lại đi.”
Ngón tay Tông Bách khẽ khựng lại, ánh mắt dừng ở trên tờ giấy rậm rạp chữ rồi lại nhìn về phía cô.
Sao lại có người thành thật vậy nhỉ?
Sau này anh mới hiểu được, đó không phải thành thật, mà đó là mị lực chỉ mình cô mới có.
Tông Bách thấy cô chẳng có gì gọi là tức giận, thậm chí còn có ý thúc giục anh.
Anh cảm thấy cô đúng là thú vị.
Rút một chiếc bút đen cùng một tờ giấy trắng từ bàn làm việc bên cạnh, sau đó đặt trước mặt cô.
“Bản kiểm điểm 1000 chữ, cảm ơn nhé.”
Bạch Phù thở ra một hơi, cũng may viết lách là nghề của cô.
Lần đầu tiên viết bản kiểm điểm nên cô còn thấy hơi lạ lẫm.
Nhìn nét hứng thú trên mặt cô, Tông Bách “xuỳ” một tiếng: “Tranh thủ thời gian đi, tan học là phải nộp đấy.”
Nói xong anh duỗi chân khều một chiếc ghế tới, ôm tay trước ngực rồi ngồi xuống.
Người đã lui lại, cảm giác áp bách cũng rút đi nhưng hơi thở vẫn còn như ẩn như hiện nơi đầu mũi, Bạch Phù ổn định cảm xúc, ngồi xuống, đặt bút.
Cô liếc mắt một cái đã nhìn thấy anh.
Tông Bách vừa mới cầm điện thoại đã cảm nhận được ánh mắt của cô, anh cũng chẳng ngẩng đầu lên: “Sao vậy? Hối hận à?”
Bạch Phù lắc đầu: “Trước khi viết cũng phải xác định đề bài, dựa vào đó tôi mới phát triển tiếp nội dung được.”
Tông Bách nhướng mày nhìn lại.
Bạch Phù giải thích: “Nói cho dễ hiểu thì tôi muốn hỏi cậu đã phạm phải lỗi gì?”
Tông Bách tránh nặng tìm nhẹ: “Lúc trèo tường không cẩn thận dẫm vào cây giống.”
Bạch Phù gật đầu, chép lại vào giấy nháp: “Trèo tường lúc mấy giờ?”
Lông mày của Tông Bách như muốn nhảy dựng: “Cậu đang thẩm tra tội phạm à?”
Bạch Phù tỏ ra vô tội: “Hỏi rõ ràng mới dễ viết, không thì 1000 chữ đâu có dễ ăn.”
Lời giải thích này miễn cưỡng trấn an lửa giận của anh, trả lời: “Hình như là hơn 10 giờ sáng.”
Bạch Phù “ừ” một tiếng: “Nhảy vào trong trường hay nhảy đi ra ngoài?”
Tông Bách nhíu mày: “Có gì khác nhau đâu?”
Bạch Phù nghiêm túc nói: “Đương nhiên là có khác rồi, nhảy ra ngoài chứng tỏ cậu về sớm, nhảy vào chứng minh cậu đến muộn lại thêm tội trốn học, nếu muốn viết bản kiểm điểm thì thái độ phải đoan chính; thành thật thừa nhận lỗi lầm, giáo viên mới có thể tha thứ cho cậu được.”
Khoé miệng Tông Bách muốn co rút: “Phiền phức.”
Tuy nói như vậy nhưng anh vẫn rất phối hợp trả lời.
Sau khi Bạch Phù hỏi rõ ngọn nguồn, mới bắt đầu động bút.
Ban đầu Tông Bách vừa chơi game vừa trả lời cô, nhưng chờ đến khi cô thật sự an tĩnh, anh lại không chơi game nổi nữa, đơn giản một tay chống cằm rồi nhìn cô.
Trong tầm tay cô là bản giấy nháp, trên đó có liệt kê vài ý cơ bản.
Cô đúng là đã coi việc này thành việc viết văn bình thường.
Ánh mắt của anh từ tờ giấy rồi chuyển sang mặt cô.
Sắc mặt cô trầm tĩnh, hai tròng mắt trong veo như có ánh sáng, da thịt cũng trắng nõn hệt thiên sứ, cánh môi hồng hồng, nhìn thế nào cũng rất thoải mái.
Bạch Phù viết không nhanh nhưng rất lưu loát, hầu như không hề tạm dừng một giây nào mà viết xong 1000 chữ.
Cô quay đầu: “Tôi viết…” hai chữ “xong rồi” còn kẹt lại ở cổ họng.
Không biết người kia đã ngủ tự khi nào, hai tay giao nhau trên bàn, mặt để nghiêng, mi mắt nhắm lại, che khuất đi đôi mắt đen nhánh ngạo ngễ thường ngày.
Không thể không thừa nhận, khi người này an tĩnh nhìn rất dễ gần.
Giống hệt chú mèo mà nhà cô nuôi.
Khi tỉnh sẽ hoạt bát quấn người, lúc ngủ lại ngoan ngoãn cực kỳ.
May mắn chỉ là nghĩ thầm ở trong lòng, nếu như để anh biết được suy nghĩ của mình, phòng chừng anh lại làm ầm ĩ.
Giấc này Tông Bách ngủ rất lâu, ác mộng cũng không tìm đến cửa.
Anh thoả mãn mở mắt, trời đã gần tối, trên mặt bàn bao phủ một bóng cây hơi lạnh.
Anh ngồi dậy, phát hiện cô còn chưa đi.
Bạch Phù nghe thấy tiếng động, quay đầu hỏi: “Cậu dậy rồi?”
Tông Bách xoa nhẹ hai mắt: “Sao cậu còn chưa đi?” Không nhân lúc anh ngủ mà trốn đi, đúng là ngốc.
Bạch Phù đưa bản kiểm điểm cho anh: “Sợ cậu không hài lòng nên muốn để cậu xem xong rồi lại đi.”
Ngón tay Tông Bách khẽ khựng lại, ánh mắt dừng ở trên tờ giấy rậm rạp chữ rồi lại nhìn về phía cô.
Sao lại có người thành thật vậy nhỉ?
Sau này anh mới hiểu được, đó không phải thành thật, mà đó là mị lực chỉ mình cô mới có.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.