Chương 172: Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi
Y Hinh
09/07/2013
Giờ phút này, đã đến nửa đêm, nhưng bên trong Hoàng cung vẫn như cũ
đầu người bắt đầu khởi động, Thái y cùng cung nữ không ngừng xuyên qua ở Trữ Tường Cung, thần sắc mỗi người đều vô cùng ngưng trọng, Thái Hậu
lại sốt ruột ở trong phòng đi đi lại lại.
Mà bên ngoài Trữ Tường Cung quỳ đó là Mộng tướng quân cùng với Mộng phu nhân, bọn họ nghe thấy Ngữ Diên xảy ra chuyện, liền vào trong cung cầu kiến, nhưng đi đến nơi này, Thái Hậu trực tiếp cự tuyệt bọn họ cầu kiến, điều này làm cho hai người bọn họ lại lo lắng không thôi.
“Thái Hậu tha mạng a, Thái tử . Này . . . . . Thái tử chỉ sợ. . . . . . Không được. . . . . .” Mười mấy Thái y cứ như vậy ‘bùm’ một tiếng quỳ gối xuống đất, không ngừng dập đầu, mỗi người đều cả người run run.
Thái Hậu nghe thấy vậy run run đổ vào phía sau, Sở Thiên vội vươn tay đỡ bà, “Thái tử nếu sống không được, ai gia cho toàn bộ các ngươi chôn cùng!” thanh âm của Thái Hậu run run ở trong này nghe qua vô cùng u oán.
Sở Thiên đi đến bên giường nắm tay Thái tử nói: “Lăng nhi, phụ hoàng ở trong này, ngươi phải gắng gượng qua đi, gắng gượng qua đi!” nhìn khuôn mặt của hắn không còn sức sống tim của hắn đau đớn không thôi, đứa nhỏ này từ nhỏ đã không ở bên cạnh hắn, nhưng luôn làm cho hắn lo lắng, hắn không chỉ có thông minh hơn nữa đặc biệt nhu thuận, vận mệnh này không nên thảm như vậy.
“Đi đi mang Cung Vương Phi đến, ai gia muốn nàng quỳ gối trước mặt Lăng nhi!” Thái Hậu cả giận nói.
Phượng Loan Cung
“Nương nương. . . . . . Nương nương. . . . . .” Bạc Chi liền chạy tới, làm cho Hoàng hậu đang ngủ say hơi hơi nhíu mi.
“Sự tình gì lại không quy củ như vậy?” Thanh âm của nàng có vẻ vô cùng khó chịu, bộ dáng cũng cực kỳ bất mãn.
Bạc Chi nghe thấy vậy vội vàng quỳ xuống đất, “Nương nương tha mạng, nô tỳ sai lầm rồi!” nàng xem, Hoàng hậu thời điểm tốt liền như một pho tượng Phật,nhưng thời điểm tức giận lại giống như rắn rết, nàng theo nàng lâu như vậy, quan sát sắc mặt vẫn là biết.
“Nói đi!” Hoàng hậu lại bình thường nói một tiếng.
“Nương nương, vừa rồi nghe được tin tức tin cậy Thái tử ở giờ Tý đã hoăng!” Bạc Chi nói gấp. (chú thích: hoăng nghĩ là chết chỉ nói về vua chúa)
“Cái gì?” Hoàng hậu nghe thấy vậy xoẹt một tiếng ngồi dậy hỏi: “Có thật không?”
“Đúng vậy, nô tỳ không dám nói lời nói dối, toàn bộ nhóm Thái y thúc thủ vô sách, mà Thái tử cũng đã tắt thở rồi, Thái Hậu giờ phút này phái người đi Thiên Lao bắt Cung Vương Phi đây!” Bạc Chi liền cười cười nói.
Nghe vậy, Hoàng hậu cười vui vẻ không thôi, vì thế đứng dậy nói: “Hầu hạ bổn cung thay quần áo, bổn cung muốn đi xem kịch vui!”
“Dạ!” Bạc Chi liền đáp.
Bên kia
Thị vệ nghe thấy vậy liền đi Thiên Lao đem Mộng Ngữ Diên dẫn đi ra, Ngữ diên mới ra liền thấy được Sở Hạo, hắn vẫn không trở về, nhìn mặt Thái tử trắng bệch kia, hắn đã cảm thấy sự tình không ổn, nhưng Thiên Lao cũng đi không được, cho nên hắn quyết định ở trong này coi chừng dùm, quả nhiên, nàng vẫn bị dẫn đi ra.
“Ngữ Diên, đến tột cùng chuyện gì xảy ra?” Sở Hạo liền đi tới muốn hỏi sự tình, hắn cảm giác chuyện này không đơn giản.
“Vương gia thực xin lỗi, Thái Hậu tuyên Vương Phi!” bọn thị vệ nói.
Ngữ Diên nhìn về phía khuôn mặt hắn sốt ruột, trong lòng một bụng nói lại không thể nào nói lên, thôi, hết thảy tùy duyên đi, giải thích cũng sẽ không có người tin tưởng, hết thảy liền xem thiên ý đi.
“Diên nhi. . . . . .” Sở Hạo đau lòng la lên một tiếng, muốn đi lên, toàn bộ thị vệ lại ngăn lại, “Vương gia ngài trước đừng có gấp, Hoàng thượng ở nơi này chắc chắn sẽ vì Vương phi cầu tình!” một thị vệ lớn tuổi trong đấy nói.
Sở Hạo thấy thế liền đi theo, chính là thời điểm tới Trữ Tường Cung, Sở Hạo lại bị cự tuyệt ở ngoài cửa, Ngữ Diên nhìn đến cha mẹ mình quỳ trên mặt đất nước mắt lập tức liền chảy ra.
“Diên nhi. . . . . .” Nhị lão liền la lên.
Ngữ Diên đem bọn họ nâng dậy mà nói : “Nữ nhi bất hiếu làm cho các ngươi lo lắng!” nhìn về phía bọn họ, Ngữ Diên trong mắt tràn đầy xin lỗi.
“Đứa nhỏ có ủy khuất đều cùng Hoàng thượng nói, cha không tin ngươi lại đẩy Thái tử, mặc kệ thế nào cha mẹ nhất định sẽ không bỏ lại ngươi!” Mộng tướng quân giống như lập tức già đi rất nhiều, Ngữ Diên nhìn đau lòng không thôi, lúc này, thị vệ lại bắt đầu thúc giục, Ngữ Diên chỉ có thể ngoái đầu lại nhìn bọn họ liếc mắt một cái liền đi vào.
Trong phòng mười mấy Thái y toàn bộ quỳ gối trên mặt đất, mỗi người đều không nói được một lời, Ngữ Diên lập tức cảm thấy không khí có chút áp lực, hướng phía trước đi tới liền thấy được Sở Thiên khuôn mặt rối rắm, mà trên giường Thái tử giống như tử thi không nhúc nhích, Ngữ Diên thậm chí cảm thấy được hơi thở của tử vong.
“Quỳ xuống!” thanh âm nghiêm nghị của Thái Hậu đột nhiên vang lên.
Ngữ Diên nghe vậy ‘bùm’ một tiếng quỳ gối xuống, chuyện này ít nhiều cùng nàng cũng có quan hệ, giả như nàng không hướng lui về phía sau mà nói…, thì cũng không cho Hoàng hậu cơ hội hãm hại, nhìn Thái tử trên giường, lòng của nàng áy náy không chịu nổi.
“Ngươi, nữ nhân này làm sao có thể nhẫn tâm như vậy, Thái tử cùng ngươi không oán không cừu ngươi sao có thể ra tay đẩy hắn xuống nước, hiện tại ngươi hài lòng chưa, hắn rời đi, ngươi nên cao hứng đi?” thanh âm của bà lạnh như băng làm cho mỗi một người ở đây nghe đều kinh hãi.
“Ngữ Diên lúc ấy đến tột cùng là tình huống như thế nào?” Sở Thiên đột nhiên hỏi, ở trong lòng hắn tình nguyện chuyện này không phải nàng làm, nếu không, hắn nhất định sẽ không tha cho nàng.
Ngữ Diên nghe thấy vậy trầm mặc không nói, nàng có thể nói cái gì đây, nói là Hoàng hậu đẩy nàng? Nếu như vậy sẽ có càng nhiều người khinh thường đi, ai sẽ tin tưởng Hoàng hậu gầy yếu như thế sẽ hại nàng đâu!
“Ngươi còn hỏi cái gì, ai gia tận mắt nhìn thấy chẳng lẽ giả bộ, ngươi xem, nàng cũng không chấp nhận sao?” Thái Hậu đối với vấn đề này của Hoàng thượng hiển nhiên bất mãn vô cùng.
Sở Thiên nhìn về phía nàng trầm mặc, trong lòng không tiếp thu được, Mộng Ngữ Diên quả nhiên là ngươi làm hại Lăng nhi sao? Hay là sau lưng của ngươi thật sự có một nhóm người to lớn, mục đích của bọn họ làm như vậy để làm gì?! Có thể nhẫn tâm xuống tay với một đứa nhỏ như vậy?!
“Để nàng chôn cùng, để nàng chôn cùng Lăng nhi!” Lời nói bén nhọn của Thái Hậu vang lên, một giây sau, bà chạy đến bên giường Thái tử lôi kéo cánh tay lạnh như băng của hắn khóc nói : “Lăng nhi, Lăng nhi ngoan của ta a. . . . . . Làm sao ngươi có thể bỏ lại hoàng tổ mẫu đâu?” Thái Hậu nắm tay hắn lạnh như băng run run nói.
Ngữ Diên nước mắt cũng chầm chậm chảy xuôi xuống dưới, đều là lỗi của nàng, lỗi của nàng. . . . . .
“Lăng nhi ngươi yên tâm, hoàng tổ mẫu sẽ không để cho ngươi cô đơn, hoàng tổ mẫu sẽ để người làm hại ngươi đi cùng!” Thái Hậu nói xong, lại hung ác trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái.
Đúng lúc này, một đứa nha hoàn ở bên tai Thái Hậu nói nhỏ, Thái Hậu nghe vậy nói một tiếng, “Để cho nàng đi vào!”
Theo sau, Hoàng hậu liền vội vội vàng chạy vào, vừa đi vào nàng liền nhào tới bên người Lăng nhi khóc nói : “Lăng nhi, Lăng nhi ngươi tỉnh lại đi, ngươi tỉnh a, mau mở to mắt nhìn xem mẫu hậu a!” nói xong liền khóc cầm lấy tay hắn, một giây sau, nhẹ nhàng đụng vào mặt của hắn, người không biết còn tưởng rằng đây là con trai của nàng, kỳ thật nàng sờ mặt của hắn cũng chỉ là muốn xem hắn có còn hô hấp hay không mà thôi.
Khi xác định hắn không có hô hấp, đưa lưng về phía mọi người Hoàng hậu khóe miệng treo lên nụ cười đắc ý, bất quá nụ cười như thế trong chớp mắt, một giây sau, liền đi đến bên người Sở Thiên quỳ trên mặt đất cầm lấy ống quần của hắn nói: “Hoàng thượng đều là lỗi của nô tì, Ngữ Diên muội muội là vô tình, ngài muốn mở một mặt lưới a, ngài phải cùng Thái Hậu cầu tình a. . . . . .” nói xong, còn lau nước mắt nói, người không biết còn tưởng rằng Mộng Ngữ Diên là thân muội muội của nàng đâu!
“Hoàng hậu ngươi không cần vì nữ nhân này cầu tình, ai gia nhất định muốn nàng chôn cùng!” lời nói của Thái Hậu nghiêm khắc không để cho mọi người nghi ngờ.
“Thái Hậu. . . . . .”
“Đủ!” Thái Hậu phiền chán khoát tay không muốn nghe Hoàng hậu ‘thiện ý’ giải thích.
Sở Thiên vào thời khắc này không nói được một lời, hắn không biết mình nên nói cái gì, nhìn nhi tử một khắc trước còn hoạt bát đáng yêu, giờ phút này lại trở thành thi thể lạnh như băng lạnh, tim của hắn sớm khó chịu vạn phần, nếu không có lý trí duy nhất kia, chỉ sợ, hắn sớm đem nàng bầm thây vạn đoạn.
“Hoàng thượng, ngươi còn đang chờ cái gì, ai gia muốn nàng cấp Lăng nhi chôn cùng!” Thái Hậu thấy Hoàng thượng vẫn nhíu mi không nói được một lời không khỏi bốc hoả hét lên.
Ngữ Diên nghe thấy vậy ngước mắt đầy nước mắt nhìn về phía Sở Thiên, Sở Thiên thấy thế trong lòng ẩn ẩn đau, hắn đây là làm sao vậy?! Mà đến tột cùng thì hiện tại hắn nên làm như thế nào?!
“Khụ —– khụ khụ ——” Đột nhiên, trong phòng truyền ra một tiếng ho khan làm cho người ta hoảng sợ, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, một giây sau, toàn bộ ánh mắt hướng trên giường nhìn lại, ‘thi thể’ nằm trên giường đột nhiên giật giật, ánh mắt toàn bộ mọi người ngây ngẩn cả người.
“Mau —– Thái y mau —–” kịp phản ứng Sở Thiên liền đối với nhóm Thái y nói.
Mười mấy Thái y nghe vậy liền từ trên đất bò lên đều vây quanh bắt mạch xem, vài giây sau, Lưu ngự y đức cao vọng trọng quỳ trên mặt đất nói: “Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng Thái Hậu, chuyện này là do ông trời thương hại làm cho Thái tử trở về!”
“Cái gì?” Thái Hậu nghe vậy giật mình không thôi, một giây sau, liền đối với bọn họ nói: “Mau, mau nhìn xem Lăng nhi!”
Hoàng hậu kinh ngạc nhìn hướng nơi đó, trong lòng không khỏi nghi hoặc nhíu mày, tại sao lại như vậy chứ? Hắn rõ ràng đã không có hô hấp làm sao có thể sống lại đâu?!
“Khụ khụ, đừng. . . . . . Đừng vây quanh ta!” Lăng nhi thức tỉnh liền đẩy đám người ra, chính mình chậm rãi ngồi dậy.
Thái Hậu thấy thế lập tức đem hắn ôm vào trong ngực, “Lăng nhi, Lăng nhi ngươi hù chết hoàng tổ mẫu “
Lăng nhi ho khan một tiếng nói: “Hoàng tổ mẫu không phải bây giờ Lăng nhi là rất tốt đấy sao?”
Hoàng hậu thấy thế không nói được một lời, nàng cũng không biết nên nói cái gì, một màn quỷ dị như vậy đủ để cho thần kinh của nàng ngừng suy nghĩ.
Thái Hậu nghe thấy vậy nhìn về phía Ngữ Diên quỳ trên mặt đất nói: “May mắn Lăng nhi sống lại, nếu không, ai gia nhất định phải xử tử ngươi!”
Lăng nhi nghe vậy nhìn về phía nàng nói: “Hoàng tổ mẫu không phải nàng đẩy ta xuống nước!”
“A? Cái gì?” Mọi người càng thêm nghi ngờ.
Lúc này, Lăng nhi đi từ dưới đến bên người Ngữ Diên tiếp theo nhìn về phía mọi người nói: “Ta là chính mình bị ngã xuống, nàng vừa vặn muốn đi cứu ta!” hắn nói gấp, Thái Hậu nghe vậy không khỏi nhíu mày, thật là như vậy sao? Nhưng mà bà xem rõ ràng là nàng đẩy hắn nha?!
Ngữ Diên nhìn về phía Lăng nhi nước mắt chảy xuống, run run nói một câu, “Cám ơn. . . . . . Cám ơn thái tử. . . . . .”
Lăng nhi cười cười, đột nhiên đưa tay ôm cổ nàng ở bên tai nàng nói nhỏ một câu, nghe vậy, thân mình Ngữ Diên đột nhiên chấn động, ánh mắt sợ hãi trừng lớn, hắn. . . . . . Hắn nói gì đó?!
“Nương tử đừng sợ, Nhất Phân nói qua, sẽ bảo vệ ngươi!”
Mà bên ngoài Trữ Tường Cung quỳ đó là Mộng tướng quân cùng với Mộng phu nhân, bọn họ nghe thấy Ngữ Diên xảy ra chuyện, liền vào trong cung cầu kiến, nhưng đi đến nơi này, Thái Hậu trực tiếp cự tuyệt bọn họ cầu kiến, điều này làm cho hai người bọn họ lại lo lắng không thôi.
“Thái Hậu tha mạng a, Thái tử . Này . . . . . Thái tử chỉ sợ. . . . . . Không được. . . . . .” Mười mấy Thái y cứ như vậy ‘bùm’ một tiếng quỳ gối xuống đất, không ngừng dập đầu, mỗi người đều cả người run run.
Thái Hậu nghe thấy vậy run run đổ vào phía sau, Sở Thiên vội vươn tay đỡ bà, “Thái tử nếu sống không được, ai gia cho toàn bộ các ngươi chôn cùng!” thanh âm của Thái Hậu run run ở trong này nghe qua vô cùng u oán.
Sở Thiên đi đến bên giường nắm tay Thái tử nói: “Lăng nhi, phụ hoàng ở trong này, ngươi phải gắng gượng qua đi, gắng gượng qua đi!” nhìn khuôn mặt của hắn không còn sức sống tim của hắn đau đớn không thôi, đứa nhỏ này từ nhỏ đã không ở bên cạnh hắn, nhưng luôn làm cho hắn lo lắng, hắn không chỉ có thông minh hơn nữa đặc biệt nhu thuận, vận mệnh này không nên thảm như vậy.
“Đi đi mang Cung Vương Phi đến, ai gia muốn nàng quỳ gối trước mặt Lăng nhi!” Thái Hậu cả giận nói.
Phượng Loan Cung
“Nương nương. . . . . . Nương nương. . . . . .” Bạc Chi liền chạy tới, làm cho Hoàng hậu đang ngủ say hơi hơi nhíu mi.
“Sự tình gì lại không quy củ như vậy?” Thanh âm của nàng có vẻ vô cùng khó chịu, bộ dáng cũng cực kỳ bất mãn.
Bạc Chi nghe thấy vậy vội vàng quỳ xuống đất, “Nương nương tha mạng, nô tỳ sai lầm rồi!” nàng xem, Hoàng hậu thời điểm tốt liền như một pho tượng Phật,nhưng thời điểm tức giận lại giống như rắn rết, nàng theo nàng lâu như vậy, quan sát sắc mặt vẫn là biết.
“Nói đi!” Hoàng hậu lại bình thường nói một tiếng.
“Nương nương, vừa rồi nghe được tin tức tin cậy Thái tử ở giờ Tý đã hoăng!” Bạc Chi nói gấp. (chú thích: hoăng nghĩ là chết chỉ nói về vua chúa)
“Cái gì?” Hoàng hậu nghe thấy vậy xoẹt một tiếng ngồi dậy hỏi: “Có thật không?”
“Đúng vậy, nô tỳ không dám nói lời nói dối, toàn bộ nhóm Thái y thúc thủ vô sách, mà Thái tử cũng đã tắt thở rồi, Thái Hậu giờ phút này phái người đi Thiên Lao bắt Cung Vương Phi đây!” Bạc Chi liền cười cười nói.
Nghe vậy, Hoàng hậu cười vui vẻ không thôi, vì thế đứng dậy nói: “Hầu hạ bổn cung thay quần áo, bổn cung muốn đi xem kịch vui!”
“Dạ!” Bạc Chi liền đáp.
Bên kia
Thị vệ nghe thấy vậy liền đi Thiên Lao đem Mộng Ngữ Diên dẫn đi ra, Ngữ diên mới ra liền thấy được Sở Hạo, hắn vẫn không trở về, nhìn mặt Thái tử trắng bệch kia, hắn đã cảm thấy sự tình không ổn, nhưng Thiên Lao cũng đi không được, cho nên hắn quyết định ở trong này coi chừng dùm, quả nhiên, nàng vẫn bị dẫn đi ra.
“Ngữ Diên, đến tột cùng chuyện gì xảy ra?” Sở Hạo liền đi tới muốn hỏi sự tình, hắn cảm giác chuyện này không đơn giản.
“Vương gia thực xin lỗi, Thái Hậu tuyên Vương Phi!” bọn thị vệ nói.
Ngữ Diên nhìn về phía khuôn mặt hắn sốt ruột, trong lòng một bụng nói lại không thể nào nói lên, thôi, hết thảy tùy duyên đi, giải thích cũng sẽ không có người tin tưởng, hết thảy liền xem thiên ý đi.
“Diên nhi. . . . . .” Sở Hạo đau lòng la lên một tiếng, muốn đi lên, toàn bộ thị vệ lại ngăn lại, “Vương gia ngài trước đừng có gấp, Hoàng thượng ở nơi này chắc chắn sẽ vì Vương phi cầu tình!” một thị vệ lớn tuổi trong đấy nói.
Sở Hạo thấy thế liền đi theo, chính là thời điểm tới Trữ Tường Cung, Sở Hạo lại bị cự tuyệt ở ngoài cửa, Ngữ Diên nhìn đến cha mẹ mình quỳ trên mặt đất nước mắt lập tức liền chảy ra.
“Diên nhi. . . . . .” Nhị lão liền la lên.
Ngữ Diên đem bọn họ nâng dậy mà nói : “Nữ nhi bất hiếu làm cho các ngươi lo lắng!” nhìn về phía bọn họ, Ngữ Diên trong mắt tràn đầy xin lỗi.
“Đứa nhỏ có ủy khuất đều cùng Hoàng thượng nói, cha không tin ngươi lại đẩy Thái tử, mặc kệ thế nào cha mẹ nhất định sẽ không bỏ lại ngươi!” Mộng tướng quân giống như lập tức già đi rất nhiều, Ngữ Diên nhìn đau lòng không thôi, lúc này, thị vệ lại bắt đầu thúc giục, Ngữ Diên chỉ có thể ngoái đầu lại nhìn bọn họ liếc mắt một cái liền đi vào.
Trong phòng mười mấy Thái y toàn bộ quỳ gối trên mặt đất, mỗi người đều không nói được một lời, Ngữ Diên lập tức cảm thấy không khí có chút áp lực, hướng phía trước đi tới liền thấy được Sở Thiên khuôn mặt rối rắm, mà trên giường Thái tử giống như tử thi không nhúc nhích, Ngữ Diên thậm chí cảm thấy được hơi thở của tử vong.
“Quỳ xuống!” thanh âm nghiêm nghị của Thái Hậu đột nhiên vang lên.
Ngữ Diên nghe vậy ‘bùm’ một tiếng quỳ gối xuống, chuyện này ít nhiều cùng nàng cũng có quan hệ, giả như nàng không hướng lui về phía sau mà nói…, thì cũng không cho Hoàng hậu cơ hội hãm hại, nhìn Thái tử trên giường, lòng của nàng áy náy không chịu nổi.
“Ngươi, nữ nhân này làm sao có thể nhẫn tâm như vậy, Thái tử cùng ngươi không oán không cừu ngươi sao có thể ra tay đẩy hắn xuống nước, hiện tại ngươi hài lòng chưa, hắn rời đi, ngươi nên cao hứng đi?” thanh âm của bà lạnh như băng làm cho mỗi một người ở đây nghe đều kinh hãi.
“Ngữ Diên lúc ấy đến tột cùng là tình huống như thế nào?” Sở Thiên đột nhiên hỏi, ở trong lòng hắn tình nguyện chuyện này không phải nàng làm, nếu không, hắn nhất định sẽ không tha cho nàng.
Ngữ Diên nghe thấy vậy trầm mặc không nói, nàng có thể nói cái gì đây, nói là Hoàng hậu đẩy nàng? Nếu như vậy sẽ có càng nhiều người khinh thường đi, ai sẽ tin tưởng Hoàng hậu gầy yếu như thế sẽ hại nàng đâu!
“Ngươi còn hỏi cái gì, ai gia tận mắt nhìn thấy chẳng lẽ giả bộ, ngươi xem, nàng cũng không chấp nhận sao?” Thái Hậu đối với vấn đề này của Hoàng thượng hiển nhiên bất mãn vô cùng.
Sở Thiên nhìn về phía nàng trầm mặc, trong lòng không tiếp thu được, Mộng Ngữ Diên quả nhiên là ngươi làm hại Lăng nhi sao? Hay là sau lưng của ngươi thật sự có một nhóm người to lớn, mục đích của bọn họ làm như vậy để làm gì?! Có thể nhẫn tâm xuống tay với một đứa nhỏ như vậy?!
“Để nàng chôn cùng, để nàng chôn cùng Lăng nhi!” Lời nói bén nhọn của Thái Hậu vang lên, một giây sau, bà chạy đến bên giường Thái tử lôi kéo cánh tay lạnh như băng của hắn khóc nói : “Lăng nhi, Lăng nhi ngoan của ta a. . . . . . Làm sao ngươi có thể bỏ lại hoàng tổ mẫu đâu?” Thái Hậu nắm tay hắn lạnh như băng run run nói.
Ngữ Diên nước mắt cũng chầm chậm chảy xuôi xuống dưới, đều là lỗi của nàng, lỗi của nàng. . . . . .
“Lăng nhi ngươi yên tâm, hoàng tổ mẫu sẽ không để cho ngươi cô đơn, hoàng tổ mẫu sẽ để người làm hại ngươi đi cùng!” Thái Hậu nói xong, lại hung ác trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái.
Đúng lúc này, một đứa nha hoàn ở bên tai Thái Hậu nói nhỏ, Thái Hậu nghe vậy nói một tiếng, “Để cho nàng đi vào!”
Theo sau, Hoàng hậu liền vội vội vàng chạy vào, vừa đi vào nàng liền nhào tới bên người Lăng nhi khóc nói : “Lăng nhi, Lăng nhi ngươi tỉnh lại đi, ngươi tỉnh a, mau mở to mắt nhìn xem mẫu hậu a!” nói xong liền khóc cầm lấy tay hắn, một giây sau, nhẹ nhàng đụng vào mặt của hắn, người không biết còn tưởng rằng đây là con trai của nàng, kỳ thật nàng sờ mặt của hắn cũng chỉ là muốn xem hắn có còn hô hấp hay không mà thôi.
Khi xác định hắn không có hô hấp, đưa lưng về phía mọi người Hoàng hậu khóe miệng treo lên nụ cười đắc ý, bất quá nụ cười như thế trong chớp mắt, một giây sau, liền đi đến bên người Sở Thiên quỳ trên mặt đất cầm lấy ống quần của hắn nói: “Hoàng thượng đều là lỗi của nô tì, Ngữ Diên muội muội là vô tình, ngài muốn mở một mặt lưới a, ngài phải cùng Thái Hậu cầu tình a. . . . . .” nói xong, còn lau nước mắt nói, người không biết còn tưởng rằng Mộng Ngữ Diên là thân muội muội của nàng đâu!
“Hoàng hậu ngươi không cần vì nữ nhân này cầu tình, ai gia nhất định muốn nàng chôn cùng!” lời nói của Thái Hậu nghiêm khắc không để cho mọi người nghi ngờ.
“Thái Hậu. . . . . .”
“Đủ!” Thái Hậu phiền chán khoát tay không muốn nghe Hoàng hậu ‘thiện ý’ giải thích.
Sở Thiên vào thời khắc này không nói được một lời, hắn không biết mình nên nói cái gì, nhìn nhi tử một khắc trước còn hoạt bát đáng yêu, giờ phút này lại trở thành thi thể lạnh như băng lạnh, tim của hắn sớm khó chịu vạn phần, nếu không có lý trí duy nhất kia, chỉ sợ, hắn sớm đem nàng bầm thây vạn đoạn.
“Hoàng thượng, ngươi còn đang chờ cái gì, ai gia muốn nàng cấp Lăng nhi chôn cùng!” Thái Hậu thấy Hoàng thượng vẫn nhíu mi không nói được một lời không khỏi bốc hoả hét lên.
Ngữ Diên nghe thấy vậy ngước mắt đầy nước mắt nhìn về phía Sở Thiên, Sở Thiên thấy thế trong lòng ẩn ẩn đau, hắn đây là làm sao vậy?! Mà đến tột cùng thì hiện tại hắn nên làm như thế nào?!
“Khụ —– khụ khụ ——” Đột nhiên, trong phòng truyền ra một tiếng ho khan làm cho người ta hoảng sợ, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, một giây sau, toàn bộ ánh mắt hướng trên giường nhìn lại, ‘thi thể’ nằm trên giường đột nhiên giật giật, ánh mắt toàn bộ mọi người ngây ngẩn cả người.
“Mau —– Thái y mau —–” kịp phản ứng Sở Thiên liền đối với nhóm Thái y nói.
Mười mấy Thái y nghe vậy liền từ trên đất bò lên đều vây quanh bắt mạch xem, vài giây sau, Lưu ngự y đức cao vọng trọng quỳ trên mặt đất nói: “Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng Thái Hậu, chuyện này là do ông trời thương hại làm cho Thái tử trở về!”
“Cái gì?” Thái Hậu nghe vậy giật mình không thôi, một giây sau, liền đối với bọn họ nói: “Mau, mau nhìn xem Lăng nhi!”
Hoàng hậu kinh ngạc nhìn hướng nơi đó, trong lòng không khỏi nghi hoặc nhíu mày, tại sao lại như vậy chứ? Hắn rõ ràng đã không có hô hấp làm sao có thể sống lại đâu?!
“Khụ khụ, đừng. . . . . . Đừng vây quanh ta!” Lăng nhi thức tỉnh liền đẩy đám người ra, chính mình chậm rãi ngồi dậy.
Thái Hậu thấy thế lập tức đem hắn ôm vào trong ngực, “Lăng nhi, Lăng nhi ngươi hù chết hoàng tổ mẫu “
Lăng nhi ho khan một tiếng nói: “Hoàng tổ mẫu không phải bây giờ Lăng nhi là rất tốt đấy sao?”
Hoàng hậu thấy thế không nói được một lời, nàng cũng không biết nên nói cái gì, một màn quỷ dị như vậy đủ để cho thần kinh của nàng ngừng suy nghĩ.
Thái Hậu nghe thấy vậy nhìn về phía Ngữ Diên quỳ trên mặt đất nói: “May mắn Lăng nhi sống lại, nếu không, ai gia nhất định phải xử tử ngươi!”
Lăng nhi nghe vậy nhìn về phía nàng nói: “Hoàng tổ mẫu không phải nàng đẩy ta xuống nước!”
“A? Cái gì?” Mọi người càng thêm nghi ngờ.
Lúc này, Lăng nhi đi từ dưới đến bên người Ngữ Diên tiếp theo nhìn về phía mọi người nói: “Ta là chính mình bị ngã xuống, nàng vừa vặn muốn đi cứu ta!” hắn nói gấp, Thái Hậu nghe vậy không khỏi nhíu mày, thật là như vậy sao? Nhưng mà bà xem rõ ràng là nàng đẩy hắn nha?!
Ngữ Diên nhìn về phía Lăng nhi nước mắt chảy xuống, run run nói một câu, “Cám ơn. . . . . . Cám ơn thái tử. . . . . .”
Lăng nhi cười cười, đột nhiên đưa tay ôm cổ nàng ở bên tai nàng nói nhỏ một câu, nghe vậy, thân mình Ngữ Diên đột nhiên chấn động, ánh mắt sợ hãi trừng lớn, hắn. . . . . . Hắn nói gì đó?!
“Nương tử đừng sợ, Nhất Phân nói qua, sẽ bảo vệ ngươi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.