Chương 75: Đường đến Tây Thiên (1)
Y Hinh
09/07/2013
Ngoại ô? Phương hướng phía Tây
Một chiếc xe ngựa mặt trên truyền đến thanh âm hát ca khúc một cách sung sướng, “Hôm nay thời tiết hảo sáng sủa, khắp nơi hảo phong cảnh, phong cảnh đẹp, Hồ Điệp làm việc, ong mật cũng làm việc, tiểu điểu nhi vội vàng, mây trắng cũng có việc, vó ngựa tiễn hoa rơi hương, vó ngựa tiễn hoa rơi hương, trước mắt Lạc Đà đi thành đàn, Đà Linh nhiều người biết tới, nhiều người biết tới, cái này cũng ca xướng, vậy cũng ca xướng, Phong nhi hát, thủy cũng ca xướng. . . . . .”
Thoát đi khỏi Sở phủ tâm tình nàng sung sướng tới cực điểm, thật là thích, nàng rốt cục có thể chạy ra ngoài giang hồ, rốt cục cũng có thể lớn tiếng hát ca rồi, chịu áp lực này thật lâu tâm tình cuối cùng cũng được giải phóng.
Béo lão nhân cười cười, cái nha đầu này thật thú vị, nhưng vừa nghĩ tới Sở Hạo, mày của hắn rối rắm lên, bọn họ nếu như bị bắt lại mà nói…, kết cục nhất định thực thảm đi!
“Nha đầu này, ngươi hát ca khúc này nghe thật hay ” Béo lão nhân không keo kiệt ca ngợi.
Ngữ Diên cười nói: “Tất nhiên, ta ca hát vốn dễ nghe mà, lấy điều kiện của ta như vậy làm ngôi sao ca nhạc cũng là dư dả nha” nàng tự kỷ cười cười.
“Gia Gia ở bên ngoài ta gọi ngươi là ông ngoại được không?” Ngữ Diên cười cười hỏi.
Béo lão nhân gật đầu đồng ý, kêu gia gia hay ông ngoại đều được, chỉ cần không gọi hắn Tử Bàn Tử là tốt rồi!
“Gia Gia ngươi nói Thiên Sơn đại sư sẽ ở Tây Thiên sao?” Ngữ Diên chăm chú hỏi.
Béo lão nhân than thở một câu, “Như thế nào? Ngươi cho là ta lừa ngươi a, chẳng lẽ ta đến Tây Thiên làm hoà thượng a?” xú nha đầu này nói chuyện thật là làm cho người nghe không thoải mái.
Ngữ Diên ngượng ngùng cười cười, xem ra, nàng muốn học tập Đường Tăng đi Tây Thiên một chuyến rồi, chính là nàng không có kinh nghiệm, nàng muốn đi tìm Thiên Sơn đại sư từ nửa năm trước, nghe rất nhiều người nói, Thiên Sơn đại sư tinh thông có thể biết trước tương lai, có thể nhìn thấu phàm nhân, người này không phải là người nàng muốn tìm sao? Nàng nhất định phải tìm cho được hắn để hỏi cách trở về !
“Diên nhi, ngươi cứ như vậy không thích Hạo nhi sao?” Béo lão nhân tò mò hỏi.
“Ngươi xem ngoại tôn của ngươi có đức hạnh gì, hung hăng , giống như ta nợ hắn rất nhiều tiền hắn không phải là một Vương gia sao? Có cái gì tốt đâu ” nàng bĩu môi nói.
Béo lão nhân nghe thấy vậy cũng không tức giận lạnh nhạt nói: “Hạo nhi thực đáng thương , nương hắn thân thể không được tốt, thời điểm khi hắn lên năm tuổi thì qua đời , cha hắn bởi vì rất yêu thương mẹ hắn nên đã đi theo, ai, về phần Gia Gia Nãi Nãi hắn ngay cả mặt mũi cũng chưa gặp qua, chỉ có ta đây cái lão đầu sống lâu dài, vẫn luôn ở bên hắn.
Ngữ Diên nghe thấy vậy không nói chuyện gì, nhưng là trong lòng cũng không khỏi bi thương, có ai thấy nàng đáng thương sao? Sanh ra ở trong quan tài, không có một người nào, không có một thân nhân nào, vẫn luôn là ăn cơm bách gia lớn lên, tất cả thành tích đều là nàng cố gắng có được, không giống Vương gia kia hàm chứa chìa khóa vàng sinh ra, xem đi, đây là hai người ở hai thế giới khác nhau, đều là không cha không mẹ, nhưng người ta chính là quý tộc!
‘Tê ——’ ngựa kêu lên một tiếng, làm cho Ngữ Diên cùng Béo lão nhân thiếu chút nữa ngã vào trong xe ngựa.
“Thiếu gia. . . . . .” Ngồi ở ngoài xe ngựa Tiểu Hương yếu ớt la lên một tiếng.
Ngữ Diên nghe ngữ khí có vẻ không tốt lắm, liền hỏi vội: “Làm sao vậy?”
“Lăn xuống xe ngay” một tiếng hét lớn truyền vào.
Ngữ Diên nhìn Béo lão nhân cười cười, “Gia gia chúng ta hình như gặp thổ phỉ “
“Không phải hình như, mà chính là vậy” Béo lão nhân nói thầm một tiếng, theo nàng đi xuống.
Tiểu Hương đi đến cạnh nàng, nam nhân đánh xe ngựa bị hù doạ co rúc ở một bên.
Ngữ Diên nhìn về phía bọn họ thấy mười mấy nam nhân, từng người đều mặc trang phục giống nhau, trong đó một người là Độc nhãn long, tướng dài rộng thấp bé, hắn chỉa về phía nàng hét lên: “Núi này là ta mở, cây này là ta trồng, muốn đi ngang qua phải mua lộ tài”
Ngữ Diên lật ra một cái liếc mắt, lời kịch này cũng quen quá đấy chứ?
“Diên nhi không phải là rất lợi hại sao? Ngươi đi hung hăng giáo huấn bọn họ một chút đi” Béo lão nhân ở bên người nàng nói thầm.
Ngữ Diên vội hỏi: “Gia gia a, ta đối phó với quỷ thì có vẻ lợi hại, nhưng là đối phó với người sẽ không biết sao, còn nữa, nơi này có mười mấy người liền, ta không phải đối thủ của hắn, gia gia cũng là ngươi lên đi”
“Ta? Ngươi để cho ta lão già tám mươi tuổi này lên? Ngươi có còn lương tâm hay không ?” Hắn cả giận nói.
Ngữ Diên thấy hắn giận liền cười cười: “Ha ha, Ta hay nói giỡn “
“Diên nhi, nếu không chúng ta dùng cái ngoạn ý kia đi?” Béo lão nhân nhẹ giọng nói thầm.
“Không thể được, đây là ban ngày, cho dù là buổi tối bọn họ có quá nhiều người dương khí lại quá nặng, ba người bọn hắn cũng không thể đạt tới hiệu quả tốt” Ngữ Diên giải thích nói.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Chúng ta cũng sẽ bị chộp tới làm thổ phỉ sao?” Hắn lo lắng nói.
Ngoái đầu nhìn lại nhìn Béo lão nhân, “Ngươi đều đã hơn tám mươi tuổi rồi, ai còn muốn ngươi làm thổ phỉ nữa, ngươi yên tâm, đối phó với bọn họ ta có biện pháp” nàng cười cười nói.
“Các ngươi ở đó làm cái gì? Không đến đây ta liền giết chết? !” Độc nhãn long không kiên nhẫn hét lên.
Ngữ Diên liền cười cười đi tới, “Đừng đừng, ta đây không phải lấy cho ngươi là được sao” nói xong, từ trong lòng ngực lấy ra một thỏi vàng đối với hắn lắc lắc.
Độc nhãn long thấy thế nuốt một ngụm nước bọt, Ngữ Diên đi đến trước mặt hắn đem đồ vật đặt ở trên tay của hắn cười cười: “Như thế nào có hài lòng không?”
Độc nhãn long cười lạnh một tiếng, “Một cái đã nghĩ đi khỏi chúng ta?”
“Ha ha, làm sao có thể , các ngươi nhiều người như vậy, một cái cũng không đủ bất quá, ta có câu này cho ngươi biết, dù sao ta muốn đưa cho ngươi chính là bảo vật nha” nàng ra vẻ thần bí nói.
Ngữ Diên cười cười lại gần bên tai hắn, một chốc kia, xoay tròn một cái, một giây sau, một tay mạnh mẽ giữ ở cổ của hắn, “Ngươi muốn chết phải không?” Nàng lạnh như băng chất vấn.
“Ngươi. . . . . . Ngươi muốn làm gì?” Độc nhãn long như thế nào cũng không nghĩ đến nhìn hắn như đàn bà mà đột nhiên lại đến đây tập kích.
“Bổn thiếu gia không nghĩ muốn làm gì, mau để cho chúng ta đi, nếu không, ta liền cắt đứt cổ của ngươi” nàng hung tợn nói, đối phó mười mấy người không có cách, nhưng đối phó với một hai người thì đây chính là chút lòng thành.
“Diên nhi ngươi vẫn tốt chứ, thật lợi hại” Béo lão nhân vỗ tay khen hay.
Độc nhãn long hoảng sợ, sau đó lại lập tức khôi phục trấn định cả giận nói: “Ngươi trước mặt nghĩ rằng ta sẽ không có biện pháp sao?” Lời của hắn vừa dứt, bên tai của nàng liền truyền đến một tiếng thét chói tai, ngước mắt nhìn lại, Gia gia cùng Tiểu Hương đột nhiên bị một cái võng thật lớn buộc trên cây.
“Ngươi làm gì? Ngươi nếu không thả bọn họ, ta liền bóp chết ngươi” Ngữ Diên cả giận nói.
“Bóp chết ta? Ta trước khi chết đùa với bọn họ một chút, hai người, ta có lời” Độc nhãn long đoán chắc bọn họ đối với nàng rất quan trọng vì thế lạnh giọng cười nói.
“Trước hết giết lão già kia” Độc nhãn long hét lên.
Phía dưới thủ hạ nghe thấy vậy liền chạy tới, Ngữ Diên liền buông tay ra hét lên: “Đại ca ta sai lầm rồi, ngươi thả ngoại công ta ra đi”
Độc nhãn long bất vi sở động cả giận nói: “Giết ta? Trước hết giết ngươi tên tiểu bạch kiểm này”
Ngữ Diên ngây ra một lúc, cái gì? Giết nàng? Không phải đâu? Nàng vừa mới trốn đi liền sẽ chết sao? Không cần đi, nàng không nghĩ nhanh như vậy xuống địa ngục a. . . . . .
Một chiếc xe ngựa mặt trên truyền đến thanh âm hát ca khúc một cách sung sướng, “Hôm nay thời tiết hảo sáng sủa, khắp nơi hảo phong cảnh, phong cảnh đẹp, Hồ Điệp làm việc, ong mật cũng làm việc, tiểu điểu nhi vội vàng, mây trắng cũng có việc, vó ngựa tiễn hoa rơi hương, vó ngựa tiễn hoa rơi hương, trước mắt Lạc Đà đi thành đàn, Đà Linh nhiều người biết tới, nhiều người biết tới, cái này cũng ca xướng, vậy cũng ca xướng, Phong nhi hát, thủy cũng ca xướng. . . . . .”
Thoát đi khỏi Sở phủ tâm tình nàng sung sướng tới cực điểm, thật là thích, nàng rốt cục có thể chạy ra ngoài giang hồ, rốt cục cũng có thể lớn tiếng hát ca rồi, chịu áp lực này thật lâu tâm tình cuối cùng cũng được giải phóng.
Béo lão nhân cười cười, cái nha đầu này thật thú vị, nhưng vừa nghĩ tới Sở Hạo, mày của hắn rối rắm lên, bọn họ nếu như bị bắt lại mà nói…, kết cục nhất định thực thảm đi!
“Nha đầu này, ngươi hát ca khúc này nghe thật hay ” Béo lão nhân không keo kiệt ca ngợi.
Ngữ Diên cười nói: “Tất nhiên, ta ca hát vốn dễ nghe mà, lấy điều kiện của ta như vậy làm ngôi sao ca nhạc cũng là dư dả nha” nàng tự kỷ cười cười.
“Gia Gia ở bên ngoài ta gọi ngươi là ông ngoại được không?” Ngữ Diên cười cười hỏi.
Béo lão nhân gật đầu đồng ý, kêu gia gia hay ông ngoại đều được, chỉ cần không gọi hắn Tử Bàn Tử là tốt rồi!
“Gia Gia ngươi nói Thiên Sơn đại sư sẽ ở Tây Thiên sao?” Ngữ Diên chăm chú hỏi.
Béo lão nhân than thở một câu, “Như thế nào? Ngươi cho là ta lừa ngươi a, chẳng lẽ ta đến Tây Thiên làm hoà thượng a?” xú nha đầu này nói chuyện thật là làm cho người nghe không thoải mái.
Ngữ Diên ngượng ngùng cười cười, xem ra, nàng muốn học tập Đường Tăng đi Tây Thiên một chuyến rồi, chính là nàng không có kinh nghiệm, nàng muốn đi tìm Thiên Sơn đại sư từ nửa năm trước, nghe rất nhiều người nói, Thiên Sơn đại sư tinh thông có thể biết trước tương lai, có thể nhìn thấu phàm nhân, người này không phải là người nàng muốn tìm sao? Nàng nhất định phải tìm cho được hắn để hỏi cách trở về !
“Diên nhi, ngươi cứ như vậy không thích Hạo nhi sao?” Béo lão nhân tò mò hỏi.
“Ngươi xem ngoại tôn của ngươi có đức hạnh gì, hung hăng , giống như ta nợ hắn rất nhiều tiền hắn không phải là một Vương gia sao? Có cái gì tốt đâu ” nàng bĩu môi nói.
Béo lão nhân nghe thấy vậy cũng không tức giận lạnh nhạt nói: “Hạo nhi thực đáng thương , nương hắn thân thể không được tốt, thời điểm khi hắn lên năm tuổi thì qua đời , cha hắn bởi vì rất yêu thương mẹ hắn nên đã đi theo, ai, về phần Gia Gia Nãi Nãi hắn ngay cả mặt mũi cũng chưa gặp qua, chỉ có ta đây cái lão đầu sống lâu dài, vẫn luôn ở bên hắn.
Ngữ Diên nghe thấy vậy không nói chuyện gì, nhưng là trong lòng cũng không khỏi bi thương, có ai thấy nàng đáng thương sao? Sanh ra ở trong quan tài, không có một người nào, không có một thân nhân nào, vẫn luôn là ăn cơm bách gia lớn lên, tất cả thành tích đều là nàng cố gắng có được, không giống Vương gia kia hàm chứa chìa khóa vàng sinh ra, xem đi, đây là hai người ở hai thế giới khác nhau, đều là không cha không mẹ, nhưng người ta chính là quý tộc!
‘Tê ——’ ngựa kêu lên một tiếng, làm cho Ngữ Diên cùng Béo lão nhân thiếu chút nữa ngã vào trong xe ngựa.
“Thiếu gia. . . . . .” Ngồi ở ngoài xe ngựa Tiểu Hương yếu ớt la lên một tiếng.
Ngữ Diên nghe ngữ khí có vẻ không tốt lắm, liền hỏi vội: “Làm sao vậy?”
“Lăn xuống xe ngay” một tiếng hét lớn truyền vào.
Ngữ Diên nhìn Béo lão nhân cười cười, “Gia gia chúng ta hình như gặp thổ phỉ “
“Không phải hình như, mà chính là vậy” Béo lão nhân nói thầm một tiếng, theo nàng đi xuống.
Tiểu Hương đi đến cạnh nàng, nam nhân đánh xe ngựa bị hù doạ co rúc ở một bên.
Ngữ Diên nhìn về phía bọn họ thấy mười mấy nam nhân, từng người đều mặc trang phục giống nhau, trong đó một người là Độc nhãn long, tướng dài rộng thấp bé, hắn chỉa về phía nàng hét lên: “Núi này là ta mở, cây này là ta trồng, muốn đi ngang qua phải mua lộ tài”
Ngữ Diên lật ra một cái liếc mắt, lời kịch này cũng quen quá đấy chứ?
“Diên nhi không phải là rất lợi hại sao? Ngươi đi hung hăng giáo huấn bọn họ một chút đi” Béo lão nhân ở bên người nàng nói thầm.
Ngữ Diên vội hỏi: “Gia gia a, ta đối phó với quỷ thì có vẻ lợi hại, nhưng là đối phó với người sẽ không biết sao, còn nữa, nơi này có mười mấy người liền, ta không phải đối thủ của hắn, gia gia cũng là ngươi lên đi”
“Ta? Ngươi để cho ta lão già tám mươi tuổi này lên? Ngươi có còn lương tâm hay không ?” Hắn cả giận nói.
Ngữ Diên thấy hắn giận liền cười cười: “Ha ha, Ta hay nói giỡn “
“Diên nhi, nếu không chúng ta dùng cái ngoạn ý kia đi?” Béo lão nhân nhẹ giọng nói thầm.
“Không thể được, đây là ban ngày, cho dù là buổi tối bọn họ có quá nhiều người dương khí lại quá nặng, ba người bọn hắn cũng không thể đạt tới hiệu quả tốt” Ngữ Diên giải thích nói.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Chúng ta cũng sẽ bị chộp tới làm thổ phỉ sao?” Hắn lo lắng nói.
Ngoái đầu nhìn lại nhìn Béo lão nhân, “Ngươi đều đã hơn tám mươi tuổi rồi, ai còn muốn ngươi làm thổ phỉ nữa, ngươi yên tâm, đối phó với bọn họ ta có biện pháp” nàng cười cười nói.
“Các ngươi ở đó làm cái gì? Không đến đây ta liền giết chết? !” Độc nhãn long không kiên nhẫn hét lên.
Ngữ Diên liền cười cười đi tới, “Đừng đừng, ta đây không phải lấy cho ngươi là được sao” nói xong, từ trong lòng ngực lấy ra một thỏi vàng đối với hắn lắc lắc.
Độc nhãn long thấy thế nuốt một ngụm nước bọt, Ngữ Diên đi đến trước mặt hắn đem đồ vật đặt ở trên tay của hắn cười cười: “Như thế nào có hài lòng không?”
Độc nhãn long cười lạnh một tiếng, “Một cái đã nghĩ đi khỏi chúng ta?”
“Ha ha, làm sao có thể , các ngươi nhiều người như vậy, một cái cũng không đủ bất quá, ta có câu này cho ngươi biết, dù sao ta muốn đưa cho ngươi chính là bảo vật nha” nàng ra vẻ thần bí nói.
Ngữ Diên cười cười lại gần bên tai hắn, một chốc kia, xoay tròn một cái, một giây sau, một tay mạnh mẽ giữ ở cổ của hắn, “Ngươi muốn chết phải không?” Nàng lạnh như băng chất vấn.
“Ngươi. . . . . . Ngươi muốn làm gì?” Độc nhãn long như thế nào cũng không nghĩ đến nhìn hắn như đàn bà mà đột nhiên lại đến đây tập kích.
“Bổn thiếu gia không nghĩ muốn làm gì, mau để cho chúng ta đi, nếu không, ta liền cắt đứt cổ của ngươi” nàng hung tợn nói, đối phó mười mấy người không có cách, nhưng đối phó với một hai người thì đây chính là chút lòng thành.
“Diên nhi ngươi vẫn tốt chứ, thật lợi hại” Béo lão nhân vỗ tay khen hay.
Độc nhãn long hoảng sợ, sau đó lại lập tức khôi phục trấn định cả giận nói: “Ngươi trước mặt nghĩ rằng ta sẽ không có biện pháp sao?” Lời của hắn vừa dứt, bên tai của nàng liền truyền đến một tiếng thét chói tai, ngước mắt nhìn lại, Gia gia cùng Tiểu Hương đột nhiên bị một cái võng thật lớn buộc trên cây.
“Ngươi làm gì? Ngươi nếu không thả bọn họ, ta liền bóp chết ngươi” Ngữ Diên cả giận nói.
“Bóp chết ta? Ta trước khi chết đùa với bọn họ một chút, hai người, ta có lời” Độc nhãn long đoán chắc bọn họ đối với nàng rất quan trọng vì thế lạnh giọng cười nói.
“Trước hết giết lão già kia” Độc nhãn long hét lên.
Phía dưới thủ hạ nghe thấy vậy liền chạy tới, Ngữ Diên liền buông tay ra hét lên: “Đại ca ta sai lầm rồi, ngươi thả ngoại công ta ra đi”
Độc nhãn long bất vi sở động cả giận nói: “Giết ta? Trước hết giết ngươi tên tiểu bạch kiểm này”
Ngữ Diên ngây ra một lúc, cái gì? Giết nàng? Không phải đâu? Nàng vừa mới trốn đi liền sẽ chết sao? Không cần đi, nàng không nghĩ nhanh như vậy xuống địa ngục a. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.