Chương 17: Bản sắc thầy thuốc
Trắc Nhĩ Thính Phong
08/02/2017
Edit: Skye
Chỉ là trong khoảnh khắc, Nguyên Sơ Hàn lại từ trong phòng ra ngoài, Hương Phụ cũng đi theo, trong tay ôm một hòm thuốc lớn.
Nguyên Sơ Hàn đã vén cao ống tay áo, hai tay đã được rửa qua bằng rượu để trừ độc.
Liếc mắt một cái liền nhìn thấy phần dưới của người kia đã bị che lại, Nguyên Sơ Hàn không khỏi cười rộ lên, "Nam nhân các ngươi cũng hiểu thế nào là xấu hổ à? Mặc kệ là nam nhân hay nữ nhân, ở trong mắt ta đều là gà trắng luộc hết."
Bốn hộ vệ đứng ở một bên, nghe lời này cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, bọn họ hiểu như vậy khá là quái dị, dù sao Nguyên Sơ Hàn cũng là thầy thuốc chuyên nghiệp. Nhưng mệnh lệnh của Vương gia, làm sao có thể không nghe được đây.
Ngoài cửa, Phong Ly khoanh tay sau lưng tiêu sái tiến vào, "Mau chóng trị liệu." Nữ nhân này nói lời vô nghĩa rất nhiều.
Liếc mắt nhìn Phong Ly một cái, Nguyên Sơ Hàn ngồi xổm xuống, cười sáng lạn như ánh mặt trời, "Nhiếp Chính vương đại nhân, cái này tương đương với việc đảm bảo cho tiểu nữ tử ta à?"
Phong ly sắc mặt không đổi, "Mau ra tay."
Nghiêng đầu nhìn hắn vài giây, sau đó cười cười, không cùng hắn tranh luận. Có lẽ hắn đã bảo đảm cho nàng rồi.
Hương Phụ ngồi xổm bên cạnh Nguyên Sơ Hàn, lưu loát đem hòm thuốc mở ra. Hòm thuốc này không giống với hòm thuốc của các đại phu khác, mặt trên kéo ra hai ngăn, ngăn trên cùng cư nhiên còn có ngăn gấp khúc, tổng cộng có ba tầng.
Bên trong chứa đầy dụng cụ ngay ngắn chỉnh tề, lập tức hấp dẫn tầm mắt mọi người.
Phong Ly nhìn hòm thuốc kia, không khỏi thừa nhận Nguyên Sơ Hàn, mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng y thuật có lẽ thực không phải giả .
Cầm kẹp mang theo bông đã tẩm qua rượu mạnh lau lên ngực đầy máu người còn đang hôn mê, động tác thành thạo.
"Kìm cầm máu." Đầu không chuyển, đưa cái kẹp đã dùng qua về hướng Hương Phụ. Hương Phụ một tay lấy kẹp, một tay chuyển tới cái kìm nhỏ tinh xảo.
Dùng kìm kẹp lấy mạch máu chính đang chảy máu dữ dội.
"Viên thuốc cầm máu." Lại đưa tay ra, Hương Phụ vạn phần phối hợp từ một bình nhỏ đổ ra một viên thuốc màu trắng, đặt ở trên tay Nguyên Sơ Hàn.
Bóp miệng người nọ, đem viên thuốc nhét vào trong miệng hắn.
Phong Ly đứng ở khoảng cách không xa, nhìn Nguyên Sơ Hàn thủ pháp thành thạo, đôi mắt sâu thẳm hiện lên một tia tán thưởng.
Xử lý tốt vết thương, sau đó khâu lại, Hương Phụ thông thạo dụng châm, làm trợ thủ cho Nguyên Sơ Hàn, tuổi còn nhỏ nhưng lại trấn tĩnh khác thường.
Dùng ngân châm đâm mấy chỗ trên ngực, sau đó khâu lại, thủ pháp rất nhanh.
Hơn nữa, có thể là bởi vì liên quan đến mấy cây ngân châm, người hôn mê vẫn hôn mê như cũ, làm như không có cảm giác đau đớn.
Ở trên da thịt xe chỉ luồn kim, nhắc đến thoải mái thì người động thủ cảm thấy thoải mái, nhưng người nhìn lại không dễ chịu như vậy.
Hình ảnh quả thực tàn nhẫn, làm cho người ta không khỏi có vài phần cảm động, da thịt tựa hồ bị đau theo.
"Ngoại thương này khâu lại, lúc ấy do ta không cẩn thận học tử tế nên không phải sở trường của ta. Về sau vết khâu này sẽ rất khó nhìn, mong vị huynh đệ ta thứ." Nguyên Sơ Hàn vừa khâu vừa nói chuyện, ngữ khí thoải mái, giống như nàng đang thêu hoa.
Hương Phụ một bên nhìn, một bên lắc đầu, "So với trước kia tốt hơn nhiều, vết khâu của người trước mới đúng là xấu, da thịt hợp lại nhìn y như con rết.”
"Đúng đấy, ngươi cũng cần phải luyện tập nhiều, không thể chỉ nhìn là được. Thực tiễn mới có thể tiến bộ, ngươi thực cho rằng trên đời này có thiên tài sao?" Nguyên Sơ Hàn nhân cơ hội giáo dục Hương Phụ.
Hương Phụ gật gật đầu, đối với y thuật nàng cực kỳ nghiêm túc.
"Cây kéo." Khâu lại xong, Nguyên Sơ Hàn đưa tay, bàn tay đầy máu.
Hương Phụ đưa kéo cắt chỉ, vết thương lớn khép miệng hoàn tất.
Rải thuốc bột, dùng băng gạc băng lại miệng vết thương.
Đứng dậy, Hương Phụ đứng bên cầm bông đã tẩm rượu lau máu trên tay Nguyên Sơ Hàn, nhìn ra được nàng đã làm trợ thủ từ lâu, toàn bộ đều thuận lợi, ăn ý phối hợp.
Lau sạch sẽ xong chuyện, Nguyên Sơ Hàn đi đến chỗ gãy xương của người bị thương, ngồi xổm xuống rồi quay đầu nhìn lướt qua Phong Ly, không nghĩ tới người này không biết khi nào đã xoay người đi.
"Nhiếp Chính vương đại nhân, người cảm thấy kỹ thuật khâu miệng vết thương của ta như thế nào? Vết khâu nhìn có tốt không?" Tay nắm phần đùi gãy của người bị thương, một bên cười tít mắt hỏi.
"Còn có thể thêu hoa trên da thịt sao?" Phong Ly hỏi lại nàng, khi nàng vừa mới khâu miệng vết thương, hắn đã quay lưng đi.
"Đương nhiên là có thể nha." Thoải mái đáp lời, trên tay không ngừng động.
Nàng lập tức cầm xuống, người hôn mê lập tức vì đau đớn mà tỉnh dậy vùng vẫy.
"Vài vị các ngươi tới đè hắn lại, ta muốn nối xương. Hắn nhích tới nhích lui, chân này thật sẽ bị phế." Nàng chỉ huy, bốn vị hôn vệ nhìn thoáng qua Phong Ly, sau đó đi tới hỗ trợ.
Mỗi người đè chặt người bị thương, Nguyên Sơ Hàn bên này nối xương.
"Ta không phải đại phu chuyên chỉnh hình chuyên nghiệp, cho nên khả năng tốn chút công phu, cố gắng nhịn." Nhìn thoáng qua người giãy giụa đang bị đè chặt, Nguyên Sơ Hàn cảnh cáo nói.
Động tác tay vẫn tiếp tục, người bị giữ chặt đau đớn kiệt sức bắt đầu kêu gào.
"Gãy xương này không phải cực kỳ nghiêm trọng, nhẫn nại một phen, chốc lát là tốt rồi." Với tiếng kêu gào gần như muốn ngất đi đối với Nguyên Sơ Hàn mà nói không có ảnh hướng lớn gì, nàng cười tít mắt khuyên giải an ủi, động tác trên tay vẫn không giảm.
Hương Phụ từ trong gian phòng lấy ra một miếng gỗ trúc đã được đánh bóng, thời đại này không có thạch cao, chỉ có thể dùng cái này để cố định.
“Tốt rồi." Sau cùng tiếp cận, cẩn thận sờ sờ không có sai lầm, Nguyên Sơ Hàn tuyên bố đại công cáo thành.
Hương phụ đi tới hỗ trợ, chủ tớ hai người phối hợp ăn ý đem trúc bản cố định, dùng băng gạc quấn chặt.
Hai nơi có vết thương nghiêm trọng đã được xử lý tốt, xong xuôi Nguyên Sơ Hàn đi vào phòng rửa tay. Còn lại vết thương nhỏ Hương Phụ bắt đầu xử lý, đối với việc bôi thuốc vào vết thương, nàng cực kỳ thuần thục.
Sau khi nghe được hai chữ ‘tốt rồi’ của Nguyên Sơ Hàn, Phong Ly rốt cuộc cũng xoay người qua, nhìn hộ vệ đã bị ‘xử lý’ hoàn tất, lạnh giọng hỏi: "Hắn không còn nguy hiểm tánh mạng chứ?."
Hương Phụ dừng động tác bôi thuốc, sau đó cúi đầu nói: "Bẩm vương gia, hắn không còn nguy hiểm tánh mạng. Có điều, chảy máu quá nhiều, hơn nữa xương bắp đùi bị gãy, phải dưỡng thương rất lâu mới khỏi.”
"Ừ, nâng hắn đem đi."
Nhìn không ra Phong Ly có vừa lòng hay không, chỉ là người của mình không nguy hiểm đến tính mạng, nói vậy cũng là an tâm rồi.
Bốn hộ vệ động thủ, nâng người bị thương đầy mồ hôi rời đi.
Hương Phụ thu lại hòm thuốc, cách ly những dụng cụ đã qua sử dụng, một hồi xử lý tiêu độc.
Lúc này Nguyên Sơ Hàn đã rửa tay xong đi ra bên ngoài, một bên hạ ống tay áo, một bên cười mặt mày nở hoa.
"Nhiếp Chính vương đại nhân, ngài thật có biện pháp giúp ta không gả cho hoàng thượng sao? Khi trước ngài còn nói cái gì ý chỉ tiên hoàng mà." Đi đến trước mặt hắn, ánh mặt trời chiếu lại, hơi ngửa đầu nhìn hắn, xem ra hắn so với lúc trước đã thêm một phần ấm áp.
Hắn hạ tầm mắt nhìn nàng, nhìn gương mặt trắng nõn cười sáng lạn hơn cả ánh mặt trời, khiến cho bốn phía xung quanh sáng thêm vài phần.
"Trong phủ có hiệu thuốc, về sau ngươi có thể tùy ý ra ngoài." Vẫn như khi trước, hỏi hắn, hắn đều không trả lời. Có điều với chuyện này, Nguyên Sơ Hàn hơi chút kinh ngạc.
"Nhiếp Chính vương đại nhân đại lượng như vậy, vậy tiểu nữ tử liền cung kính không bằng tuân mệnh." Con tin nàng càng ngày càng được tự do rồi.
Chỉ là trong khoảnh khắc, Nguyên Sơ Hàn lại từ trong phòng ra ngoài, Hương Phụ cũng đi theo, trong tay ôm một hòm thuốc lớn.
Nguyên Sơ Hàn đã vén cao ống tay áo, hai tay đã được rửa qua bằng rượu để trừ độc.
Liếc mắt một cái liền nhìn thấy phần dưới của người kia đã bị che lại, Nguyên Sơ Hàn không khỏi cười rộ lên, "Nam nhân các ngươi cũng hiểu thế nào là xấu hổ à? Mặc kệ là nam nhân hay nữ nhân, ở trong mắt ta đều là gà trắng luộc hết."
Bốn hộ vệ đứng ở một bên, nghe lời này cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, bọn họ hiểu như vậy khá là quái dị, dù sao Nguyên Sơ Hàn cũng là thầy thuốc chuyên nghiệp. Nhưng mệnh lệnh của Vương gia, làm sao có thể không nghe được đây.
Ngoài cửa, Phong Ly khoanh tay sau lưng tiêu sái tiến vào, "Mau chóng trị liệu." Nữ nhân này nói lời vô nghĩa rất nhiều.
Liếc mắt nhìn Phong Ly một cái, Nguyên Sơ Hàn ngồi xổm xuống, cười sáng lạn như ánh mặt trời, "Nhiếp Chính vương đại nhân, cái này tương đương với việc đảm bảo cho tiểu nữ tử ta à?"
Phong ly sắc mặt không đổi, "Mau ra tay."
Nghiêng đầu nhìn hắn vài giây, sau đó cười cười, không cùng hắn tranh luận. Có lẽ hắn đã bảo đảm cho nàng rồi.
Hương Phụ ngồi xổm bên cạnh Nguyên Sơ Hàn, lưu loát đem hòm thuốc mở ra. Hòm thuốc này không giống với hòm thuốc của các đại phu khác, mặt trên kéo ra hai ngăn, ngăn trên cùng cư nhiên còn có ngăn gấp khúc, tổng cộng có ba tầng.
Bên trong chứa đầy dụng cụ ngay ngắn chỉnh tề, lập tức hấp dẫn tầm mắt mọi người.
Phong Ly nhìn hòm thuốc kia, không khỏi thừa nhận Nguyên Sơ Hàn, mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng y thuật có lẽ thực không phải giả .
Cầm kẹp mang theo bông đã tẩm qua rượu mạnh lau lên ngực đầy máu người còn đang hôn mê, động tác thành thạo.
"Kìm cầm máu." Đầu không chuyển, đưa cái kẹp đã dùng qua về hướng Hương Phụ. Hương Phụ một tay lấy kẹp, một tay chuyển tới cái kìm nhỏ tinh xảo.
Dùng kìm kẹp lấy mạch máu chính đang chảy máu dữ dội.
"Viên thuốc cầm máu." Lại đưa tay ra, Hương Phụ vạn phần phối hợp từ một bình nhỏ đổ ra một viên thuốc màu trắng, đặt ở trên tay Nguyên Sơ Hàn.
Bóp miệng người nọ, đem viên thuốc nhét vào trong miệng hắn.
Phong Ly đứng ở khoảng cách không xa, nhìn Nguyên Sơ Hàn thủ pháp thành thạo, đôi mắt sâu thẳm hiện lên một tia tán thưởng.
Xử lý tốt vết thương, sau đó khâu lại, Hương Phụ thông thạo dụng châm, làm trợ thủ cho Nguyên Sơ Hàn, tuổi còn nhỏ nhưng lại trấn tĩnh khác thường.
Dùng ngân châm đâm mấy chỗ trên ngực, sau đó khâu lại, thủ pháp rất nhanh.
Hơn nữa, có thể là bởi vì liên quan đến mấy cây ngân châm, người hôn mê vẫn hôn mê như cũ, làm như không có cảm giác đau đớn.
Ở trên da thịt xe chỉ luồn kim, nhắc đến thoải mái thì người động thủ cảm thấy thoải mái, nhưng người nhìn lại không dễ chịu như vậy.
Hình ảnh quả thực tàn nhẫn, làm cho người ta không khỏi có vài phần cảm động, da thịt tựa hồ bị đau theo.
"Ngoại thương này khâu lại, lúc ấy do ta không cẩn thận học tử tế nên không phải sở trường của ta. Về sau vết khâu này sẽ rất khó nhìn, mong vị huynh đệ ta thứ." Nguyên Sơ Hàn vừa khâu vừa nói chuyện, ngữ khí thoải mái, giống như nàng đang thêu hoa.
Hương Phụ một bên nhìn, một bên lắc đầu, "So với trước kia tốt hơn nhiều, vết khâu của người trước mới đúng là xấu, da thịt hợp lại nhìn y như con rết.”
"Đúng đấy, ngươi cũng cần phải luyện tập nhiều, không thể chỉ nhìn là được. Thực tiễn mới có thể tiến bộ, ngươi thực cho rằng trên đời này có thiên tài sao?" Nguyên Sơ Hàn nhân cơ hội giáo dục Hương Phụ.
Hương Phụ gật gật đầu, đối với y thuật nàng cực kỳ nghiêm túc.
"Cây kéo." Khâu lại xong, Nguyên Sơ Hàn đưa tay, bàn tay đầy máu.
Hương Phụ đưa kéo cắt chỉ, vết thương lớn khép miệng hoàn tất.
Rải thuốc bột, dùng băng gạc băng lại miệng vết thương.
Đứng dậy, Hương Phụ đứng bên cầm bông đã tẩm rượu lau máu trên tay Nguyên Sơ Hàn, nhìn ra được nàng đã làm trợ thủ từ lâu, toàn bộ đều thuận lợi, ăn ý phối hợp.
Lau sạch sẽ xong chuyện, Nguyên Sơ Hàn đi đến chỗ gãy xương của người bị thương, ngồi xổm xuống rồi quay đầu nhìn lướt qua Phong Ly, không nghĩ tới người này không biết khi nào đã xoay người đi.
"Nhiếp Chính vương đại nhân, người cảm thấy kỹ thuật khâu miệng vết thương của ta như thế nào? Vết khâu nhìn có tốt không?" Tay nắm phần đùi gãy của người bị thương, một bên cười tít mắt hỏi.
"Còn có thể thêu hoa trên da thịt sao?" Phong Ly hỏi lại nàng, khi nàng vừa mới khâu miệng vết thương, hắn đã quay lưng đi.
"Đương nhiên là có thể nha." Thoải mái đáp lời, trên tay không ngừng động.
Nàng lập tức cầm xuống, người hôn mê lập tức vì đau đớn mà tỉnh dậy vùng vẫy.
"Vài vị các ngươi tới đè hắn lại, ta muốn nối xương. Hắn nhích tới nhích lui, chân này thật sẽ bị phế." Nàng chỉ huy, bốn vị hôn vệ nhìn thoáng qua Phong Ly, sau đó đi tới hỗ trợ.
Mỗi người đè chặt người bị thương, Nguyên Sơ Hàn bên này nối xương.
"Ta không phải đại phu chuyên chỉnh hình chuyên nghiệp, cho nên khả năng tốn chút công phu, cố gắng nhịn." Nhìn thoáng qua người giãy giụa đang bị đè chặt, Nguyên Sơ Hàn cảnh cáo nói.
Động tác tay vẫn tiếp tục, người bị giữ chặt đau đớn kiệt sức bắt đầu kêu gào.
"Gãy xương này không phải cực kỳ nghiêm trọng, nhẫn nại một phen, chốc lát là tốt rồi." Với tiếng kêu gào gần như muốn ngất đi đối với Nguyên Sơ Hàn mà nói không có ảnh hướng lớn gì, nàng cười tít mắt khuyên giải an ủi, động tác trên tay vẫn không giảm.
Hương Phụ từ trong gian phòng lấy ra một miếng gỗ trúc đã được đánh bóng, thời đại này không có thạch cao, chỉ có thể dùng cái này để cố định.
“Tốt rồi." Sau cùng tiếp cận, cẩn thận sờ sờ không có sai lầm, Nguyên Sơ Hàn tuyên bố đại công cáo thành.
Hương phụ đi tới hỗ trợ, chủ tớ hai người phối hợp ăn ý đem trúc bản cố định, dùng băng gạc quấn chặt.
Hai nơi có vết thương nghiêm trọng đã được xử lý tốt, xong xuôi Nguyên Sơ Hàn đi vào phòng rửa tay. Còn lại vết thương nhỏ Hương Phụ bắt đầu xử lý, đối với việc bôi thuốc vào vết thương, nàng cực kỳ thuần thục.
Sau khi nghe được hai chữ ‘tốt rồi’ của Nguyên Sơ Hàn, Phong Ly rốt cuộc cũng xoay người qua, nhìn hộ vệ đã bị ‘xử lý’ hoàn tất, lạnh giọng hỏi: "Hắn không còn nguy hiểm tánh mạng chứ?."
Hương Phụ dừng động tác bôi thuốc, sau đó cúi đầu nói: "Bẩm vương gia, hắn không còn nguy hiểm tánh mạng. Có điều, chảy máu quá nhiều, hơn nữa xương bắp đùi bị gãy, phải dưỡng thương rất lâu mới khỏi.”
"Ừ, nâng hắn đem đi."
Nhìn không ra Phong Ly có vừa lòng hay không, chỉ là người của mình không nguy hiểm đến tính mạng, nói vậy cũng là an tâm rồi.
Bốn hộ vệ động thủ, nâng người bị thương đầy mồ hôi rời đi.
Hương Phụ thu lại hòm thuốc, cách ly những dụng cụ đã qua sử dụng, một hồi xử lý tiêu độc.
Lúc này Nguyên Sơ Hàn đã rửa tay xong đi ra bên ngoài, một bên hạ ống tay áo, một bên cười mặt mày nở hoa.
"Nhiếp Chính vương đại nhân, ngài thật có biện pháp giúp ta không gả cho hoàng thượng sao? Khi trước ngài còn nói cái gì ý chỉ tiên hoàng mà." Đi đến trước mặt hắn, ánh mặt trời chiếu lại, hơi ngửa đầu nhìn hắn, xem ra hắn so với lúc trước đã thêm một phần ấm áp.
Hắn hạ tầm mắt nhìn nàng, nhìn gương mặt trắng nõn cười sáng lạn hơn cả ánh mặt trời, khiến cho bốn phía xung quanh sáng thêm vài phần.
"Trong phủ có hiệu thuốc, về sau ngươi có thể tùy ý ra ngoài." Vẫn như khi trước, hỏi hắn, hắn đều không trả lời. Có điều với chuyện này, Nguyên Sơ Hàn hơi chút kinh ngạc.
"Nhiếp Chính vương đại nhân đại lượng như vậy, vậy tiểu nữ tử liền cung kính không bằng tuân mệnh." Con tin nàng càng ngày càng được tự do rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.