Chương 28: Đừng giấu diếm
Trắc Nhĩ Thính Phong
08/02/2017
Edit: Skye
Mặt trời hạ xuống phía tây, sắc trời cũng dần dần tối.
Gã sai vặt đi tới thư phòng đã được thắp sáng bởi ánh đèn, hắn cúi đầu hạn chế tiếng đông, tận lực để bản thân mình không chớp mắt, bởi vì bầu không khí trong thư phòng này quả thật rất kỳ lạ.
Một người ngồi dựa trên nhuyễn tháp bên cửa sổ, tiếng ca hát còn non nớt, làn điệu kỳ quái, ca từ cũng kỳ quái, tóm lại rất kỳ quái.
“Trong lòng ta chỉ có chàng, không có hắn. Chàng phải tin vào tình cảm của ta, không hề giả dối.” Tự tạm dừng, ánh mắt Nguyên Sơ Hàn lạnh lùng nhìn chằm chằm một chỗ, tiếng hát non nớt được điều chỉnh cao lên.
Nàng đã hát hơn ba mươi bài hát thiếu nhi, sau đó vì không thể nghĩ ra một bài hát thiếu nhi nào nữa, nên hát mấy bài nổi tiếng trước kia, hát đến muốn ói.
Trước kia nàng đúng là hát hay, nhưng không có nghĩa là có thể hát không ngừng! Huống chi lại không có nhạc đệm, giai điệu bài hát nàng cũng nhớ rõ.
Nàng còn đang xướng, Phong Ly bên kia ngồi phía sau án thư, đang xử lý một đống lớn sự vụ.
“Một mình đi vụng trộm, ta từ chối lời nhắc nhở của chàng,” Vẫn là bộ dáng ngẩn người như cũ, hát xong một bài, lại hát một bài khác.
Động tác duyệt sổ con trên tay Phong Ly ngừng lại, ngẩng đầu nhìn người hồn đã bay về nơi nào, “Ngươi cùng với người nào đi vụng trộm?”
Tiếng ca biến điệu dừng lại im bặt, Nguyên Sơ Hàn hoàn hồn, “Vương gia đại nhân, ta không cần hát nữa hả?”
“Trả lời vấn đề của bổn vương.” Không để ý tới câu hỏi của nàng, Phong Ly nhìn nàng, đôi mắt sâu thẳm có lực xuyên thấu mạnh.
“A? Vụng trộm, đó là ca từ, ta làm sao biết được.” Chuyện gì thế, ca từ viết như vậy, nàng làm sao mà biết.
“Từ chỗ nào lại học được những ca từ này, ca từ trắng trợn không nội hàm, làn điệu khó nghe.” Thu hồi tầm mắt, Phong Ly một bên hạ bút lông, lạnh nhạt nói.
Khó nghe? Nguyên Sơ Hàn âm thầm hừ lạnh, khó nghe sao vẫn bắt nàng hát?
“Đã quên nghe được ở chỗ nào rồi, không có chuyện gì thì hát chơi thôi. Vương gia đại nhân thích nghe, tiểu nữ tử tùy thời xương cho ngài nghe nhé.” Tốt nhất là oanh tạc lỗ tai hắn đến điếc đi.
Nghe vậy, Phong Ly liếc nàng một cái, con ngươi xẹt qua một ý cười như có như không. “Khi buồn ngủ, ngươi hãy hát, hiệu quả nâng cao tinh thần rất tốt.”
Mắt trợn tròn, Nguyên Sơ Hàn đã sớm biết hắn không ra lời hay mà. Nàng hát lại có thể nâng cao tinh thần tỉnh táo à?
“Tìm bổn vương có chuyện gì?” Rốt cuộc, Phong Ly cũng cho nàng cơ hội nói chuyện.
Thở sâu, Nguyên Sơ Hàn đứng lên đi tới, đến trước thư án liền dừng lại, nhìn chằm chằm Phong Ly nói: “Vương gia đại nhân, ta có thể ra ngoài phủ đi dạo không?”
Phê duyệt một đống sổ con xong, Phong Ly nhìn nàng, “Muốn ra phủ.”
“Đúng vậy nha, cực kỳ nhàm chán. Ta muốn ra ngoài đi dạo, nhìn phong cảnh đế đô. Đi tới đế đô lâu như vậy, đế độ trông thế nào ta cũng không biết.” Lời nói hợp tình hợp lý, ngay cả Nguyên Sơ Hàn cũng tin.
“Có thể, nhưng, sau khi tiếp đón hoàng thượng rồi mới an bài tiếp.” Hắn đồng ý lập lờ nước đôi.
Nguyên Sơ Hàn chớp mắt mấy cái, hơi nghiêng người sát lại trước bàn, “Vương gia đại nhân nói lời phải giữ lời đấy, đến lúc đó đừng đổi ý nha.”
Giương mắt, chống lại ánh mắt lấy lòng của nàng, Phong Ly khẽ nhếch mày, “Muốn ra phủ, là có mục đích gì sao?”
“Mục đích? Ta nào có mục đích gì chứ. Ta hiện tại chỉ là một quân cờ trong tay Vương gia đại nhân, cho dù quay cuồng quấy nhiễu cũng không thể dậy nổi một ngọn sóng. Vương gia đại nhân là đang lo lắng ta sẽ trốn đi sao? Ta làm sao có thể chạy thoát khỏi những hộ vệ tài giỏi này của ngài chứ.” Bĩu môi, vẻ mặt khi nói chuyện thay đổi phong phú, qua khuôn mặt của nàng nhìn ra được nàng có rất nhiều sức sống.
“Tự mình hiểu lấy.” Sắc mặt lạnh nhạt, những lời này ngược lại như khích lệ.
Hừ hừ, Nguyên Sơ Hàn đứng thẳng người, bỗng dưng hỏi: “Vương gia đại nhân, thời gian này ta hẳn là an toàn rồi hả! Vị thái hậu nương nương kia sẽ không bắt ta lần nữa chứ.” Bị ăn thua thiệt lớn từ trên người Phong Ly, đoán chừng trong khoảng thời gian ngắn nàng ta sẽ không còn mơ ước nàng.
“Không cần sợ, nàng ta hiện tại không có thời gian nhắm vào ngươi.” Phê duyệt tốt sổ con, Phong Ly đứng dậy, một bên thản nhiên nói.
“Vì sao?” Nhìn hắn, Nguyên Sơ Hàn trái lại cảm thấy từ không cần sợ trong câu hắn vừa nói kia nghe rất xuôi tai.
“Tự mình nghĩ đi, đại nội thị vệ trong tay đều chết, trong khoảng thời gian ngắn nàng ta cái gì cũng không làm được.” Vòng qua án thư, Phong Ly hướng đến nhuyễn tháp bên cửa sổ.
Nguyên Sơ Hàn cũng qua theo, một bên gật đầu, cho dù thái hậu là một người có tâm cơ, nhưng so với Phong Ly, nàng ta quả thật còn kém xa.
“Vậy là tốt rồi.” Trong khoảng thời gian này, sẽ không xuất hiện chuyện bị bắt đi như lần trước.
“Đừng yên tâm quá sớm, Tư Đồ Luật còn đang ở đế đô.” Tư Đồ Luật chưởng quản 20 vạn quân Hổ Báo, so với thái hậu, Tư Đồ Luật mới đúng là tai họa ngầm.
Nguyên Sơ Hàn chớp mắt mấy cái, sau đó ngồi xuống bên kia nhuyễn tháp, nhìn Phong Ly châm trà, nghĩ ngợi mở miệng nói: “Dường như quan hệ giữa Tư Đồ Luật và thái hậu cũng không quá tốt, không nhất định sẽ vì thái hậu mà làm việc.”
Động tác châm trà ngừng lại, Phong Ly quay đầu nhìn nàng, trong ánh nến, con ngươi hắn một mảnh sâu thẳm tựa hàn đàm.
“Ngày đó trong cung ngươi đã thấy cái gì?” Nàng nói như vậy, khẳng định chứng minh nàng đã thấy gì đó.
“Không thấy gì, chỉ là nghe được cuộc nói chuyện giữa thái hậu và Tư Đồ Luật. Thái hậu mắng hắn, nói hắn chỉ là con chó của Mai gia.” Bị mắng như vậy, người khắc sẽ không thể thờ ơ. Thái hậu có thể tùy ý mắng hắn như vậy, có thể thấy trước kia mắng cũng không ít lần. Ngẫm lại bộ dáng của Tư Đồ Luật, làm sao có thể cam nguyện bán mạng cho người mắng chửi mình.
“Đừng tùy tiện phán quyết, đầu óc của ngươi không đủ dùng,” Cầm một chén trà đưa tới cạnh nàng, giọng hắn hơi lạnh.
Nhíu mày, đầu óc nàng tại sao không đủ dùng chứ? Mắt thấy là thật, chuyện ngày đó nàng nghe được cũng không phải giả.
“Về sau đừng giấu giếm bản vương, đối với bản thân ngươi không có lợi.” Động tác tao nhã dùng trà, giọng điệu Phong Ly tuyệt đối là không phép người nghi ngờ.
Nguyên Sơ Hàn cầm chén trà, đặt chén trước miệng, đầu óc hắn thì dùng được à? Hừ!
“Ra ngoài phủ đi dạo cũng có thể, qua vài ngày bổn vương mang ngươi ra ngoài. Nhớ Trịnh vương, ngươi có thể viết thư, bổn vương phái ngươi đi một chuyến đến Sâm Châu truyền tin cho ngươi.” Nhìn thẳng phía trước, Phong Ly nhàn nhạt nói xong, nhưng lại khiến Nguyên Sơ Hàn kinh ngạc.
Cầm chén trà liếc nhìn hắn, trong khoảnh khắc nàng cảm thấy mình như đang nằm mơ, nguyên lai vị Nhiếp chính vương đại nhân lại có thể khoan dung như vậy nha? Làm con tin của hắn cũng tốt!
“Nếu vương gia đại nhân thả ta, không chừng phụ thân ta sẽ đem thứ ngài muốn trao cho ngài đấy.” Không chớp mắt nhìn hắn, Nguyên Sơ Hàn cực kỳ hiểu rõ hắn vì sao lại khoan dung với nàng như vậy. Còn không phải vật trong tay Trịnh vương sao, cho dù nàng không biết đó là thứ gì.
Quay đầu nhìn qua, ánh mắt Phong Ly từ từ trở nên lạnh lẽo. “Bổn vương không mơ ước vật trong tay Trịnh vương, chỉ là không muốn bị người khác đoạt được.”
Bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, Nguyên Sơ Hàn không tự chủ được mà lui về phía sau, đối với ánh mắt này của hắn, nàng vẫn rất bị áp lực.
Có điều, hắn nói không muốn bị người khác có được? Người khác này, chẳng lẽ là Mai gia?
Mặt trời hạ xuống phía tây, sắc trời cũng dần dần tối.
Gã sai vặt đi tới thư phòng đã được thắp sáng bởi ánh đèn, hắn cúi đầu hạn chế tiếng đông, tận lực để bản thân mình không chớp mắt, bởi vì bầu không khí trong thư phòng này quả thật rất kỳ lạ.
Một người ngồi dựa trên nhuyễn tháp bên cửa sổ, tiếng ca hát còn non nớt, làn điệu kỳ quái, ca từ cũng kỳ quái, tóm lại rất kỳ quái.
“Trong lòng ta chỉ có chàng, không có hắn. Chàng phải tin vào tình cảm của ta, không hề giả dối.” Tự tạm dừng, ánh mắt Nguyên Sơ Hàn lạnh lùng nhìn chằm chằm một chỗ, tiếng hát non nớt được điều chỉnh cao lên.
Nàng đã hát hơn ba mươi bài hát thiếu nhi, sau đó vì không thể nghĩ ra một bài hát thiếu nhi nào nữa, nên hát mấy bài nổi tiếng trước kia, hát đến muốn ói.
Trước kia nàng đúng là hát hay, nhưng không có nghĩa là có thể hát không ngừng! Huống chi lại không có nhạc đệm, giai điệu bài hát nàng cũng nhớ rõ.
Nàng còn đang xướng, Phong Ly bên kia ngồi phía sau án thư, đang xử lý một đống lớn sự vụ.
“Một mình đi vụng trộm, ta từ chối lời nhắc nhở của chàng,” Vẫn là bộ dáng ngẩn người như cũ, hát xong một bài, lại hát một bài khác.
Động tác duyệt sổ con trên tay Phong Ly ngừng lại, ngẩng đầu nhìn người hồn đã bay về nơi nào, “Ngươi cùng với người nào đi vụng trộm?”
Tiếng ca biến điệu dừng lại im bặt, Nguyên Sơ Hàn hoàn hồn, “Vương gia đại nhân, ta không cần hát nữa hả?”
“Trả lời vấn đề của bổn vương.” Không để ý tới câu hỏi của nàng, Phong Ly nhìn nàng, đôi mắt sâu thẳm có lực xuyên thấu mạnh.
“A? Vụng trộm, đó là ca từ, ta làm sao biết được.” Chuyện gì thế, ca từ viết như vậy, nàng làm sao mà biết.
“Từ chỗ nào lại học được những ca từ này, ca từ trắng trợn không nội hàm, làn điệu khó nghe.” Thu hồi tầm mắt, Phong Ly một bên hạ bút lông, lạnh nhạt nói.
Khó nghe? Nguyên Sơ Hàn âm thầm hừ lạnh, khó nghe sao vẫn bắt nàng hát?
“Đã quên nghe được ở chỗ nào rồi, không có chuyện gì thì hát chơi thôi. Vương gia đại nhân thích nghe, tiểu nữ tử tùy thời xương cho ngài nghe nhé.” Tốt nhất là oanh tạc lỗ tai hắn đến điếc đi.
Nghe vậy, Phong Ly liếc nàng một cái, con ngươi xẹt qua một ý cười như có như không. “Khi buồn ngủ, ngươi hãy hát, hiệu quả nâng cao tinh thần rất tốt.”
Mắt trợn tròn, Nguyên Sơ Hàn đã sớm biết hắn không ra lời hay mà. Nàng hát lại có thể nâng cao tinh thần tỉnh táo à?
“Tìm bổn vương có chuyện gì?” Rốt cuộc, Phong Ly cũng cho nàng cơ hội nói chuyện.
Thở sâu, Nguyên Sơ Hàn đứng lên đi tới, đến trước thư án liền dừng lại, nhìn chằm chằm Phong Ly nói: “Vương gia đại nhân, ta có thể ra ngoài phủ đi dạo không?”
Phê duyệt một đống sổ con xong, Phong Ly nhìn nàng, “Muốn ra phủ.”
“Đúng vậy nha, cực kỳ nhàm chán. Ta muốn ra ngoài đi dạo, nhìn phong cảnh đế đô. Đi tới đế đô lâu như vậy, đế độ trông thế nào ta cũng không biết.” Lời nói hợp tình hợp lý, ngay cả Nguyên Sơ Hàn cũng tin.
“Có thể, nhưng, sau khi tiếp đón hoàng thượng rồi mới an bài tiếp.” Hắn đồng ý lập lờ nước đôi.
Nguyên Sơ Hàn chớp mắt mấy cái, hơi nghiêng người sát lại trước bàn, “Vương gia đại nhân nói lời phải giữ lời đấy, đến lúc đó đừng đổi ý nha.”
Giương mắt, chống lại ánh mắt lấy lòng của nàng, Phong Ly khẽ nhếch mày, “Muốn ra phủ, là có mục đích gì sao?”
“Mục đích? Ta nào có mục đích gì chứ. Ta hiện tại chỉ là một quân cờ trong tay Vương gia đại nhân, cho dù quay cuồng quấy nhiễu cũng không thể dậy nổi một ngọn sóng. Vương gia đại nhân là đang lo lắng ta sẽ trốn đi sao? Ta làm sao có thể chạy thoát khỏi những hộ vệ tài giỏi này của ngài chứ.” Bĩu môi, vẻ mặt khi nói chuyện thay đổi phong phú, qua khuôn mặt của nàng nhìn ra được nàng có rất nhiều sức sống.
“Tự mình hiểu lấy.” Sắc mặt lạnh nhạt, những lời này ngược lại như khích lệ.
Hừ hừ, Nguyên Sơ Hàn đứng thẳng người, bỗng dưng hỏi: “Vương gia đại nhân, thời gian này ta hẳn là an toàn rồi hả! Vị thái hậu nương nương kia sẽ không bắt ta lần nữa chứ.” Bị ăn thua thiệt lớn từ trên người Phong Ly, đoán chừng trong khoảng thời gian ngắn nàng ta sẽ không còn mơ ước nàng.
“Không cần sợ, nàng ta hiện tại không có thời gian nhắm vào ngươi.” Phê duyệt tốt sổ con, Phong Ly đứng dậy, một bên thản nhiên nói.
“Vì sao?” Nhìn hắn, Nguyên Sơ Hàn trái lại cảm thấy từ không cần sợ trong câu hắn vừa nói kia nghe rất xuôi tai.
“Tự mình nghĩ đi, đại nội thị vệ trong tay đều chết, trong khoảng thời gian ngắn nàng ta cái gì cũng không làm được.” Vòng qua án thư, Phong Ly hướng đến nhuyễn tháp bên cửa sổ.
Nguyên Sơ Hàn cũng qua theo, một bên gật đầu, cho dù thái hậu là một người có tâm cơ, nhưng so với Phong Ly, nàng ta quả thật còn kém xa.
“Vậy là tốt rồi.” Trong khoảng thời gian này, sẽ không xuất hiện chuyện bị bắt đi như lần trước.
“Đừng yên tâm quá sớm, Tư Đồ Luật còn đang ở đế đô.” Tư Đồ Luật chưởng quản 20 vạn quân Hổ Báo, so với thái hậu, Tư Đồ Luật mới đúng là tai họa ngầm.
Nguyên Sơ Hàn chớp mắt mấy cái, sau đó ngồi xuống bên kia nhuyễn tháp, nhìn Phong Ly châm trà, nghĩ ngợi mở miệng nói: “Dường như quan hệ giữa Tư Đồ Luật và thái hậu cũng không quá tốt, không nhất định sẽ vì thái hậu mà làm việc.”
Động tác châm trà ngừng lại, Phong Ly quay đầu nhìn nàng, trong ánh nến, con ngươi hắn một mảnh sâu thẳm tựa hàn đàm.
“Ngày đó trong cung ngươi đã thấy cái gì?” Nàng nói như vậy, khẳng định chứng minh nàng đã thấy gì đó.
“Không thấy gì, chỉ là nghe được cuộc nói chuyện giữa thái hậu và Tư Đồ Luật. Thái hậu mắng hắn, nói hắn chỉ là con chó của Mai gia.” Bị mắng như vậy, người khắc sẽ không thể thờ ơ. Thái hậu có thể tùy ý mắng hắn như vậy, có thể thấy trước kia mắng cũng không ít lần. Ngẫm lại bộ dáng của Tư Đồ Luật, làm sao có thể cam nguyện bán mạng cho người mắng chửi mình.
“Đừng tùy tiện phán quyết, đầu óc của ngươi không đủ dùng,” Cầm một chén trà đưa tới cạnh nàng, giọng hắn hơi lạnh.
Nhíu mày, đầu óc nàng tại sao không đủ dùng chứ? Mắt thấy là thật, chuyện ngày đó nàng nghe được cũng không phải giả.
“Về sau đừng giấu giếm bản vương, đối với bản thân ngươi không có lợi.” Động tác tao nhã dùng trà, giọng điệu Phong Ly tuyệt đối là không phép người nghi ngờ.
Nguyên Sơ Hàn cầm chén trà, đặt chén trước miệng, đầu óc hắn thì dùng được à? Hừ!
“Ra ngoài phủ đi dạo cũng có thể, qua vài ngày bổn vương mang ngươi ra ngoài. Nhớ Trịnh vương, ngươi có thể viết thư, bổn vương phái ngươi đi một chuyến đến Sâm Châu truyền tin cho ngươi.” Nhìn thẳng phía trước, Phong Ly nhàn nhạt nói xong, nhưng lại khiến Nguyên Sơ Hàn kinh ngạc.
Cầm chén trà liếc nhìn hắn, trong khoảnh khắc nàng cảm thấy mình như đang nằm mơ, nguyên lai vị Nhiếp chính vương đại nhân lại có thể khoan dung như vậy nha? Làm con tin của hắn cũng tốt!
“Nếu vương gia đại nhân thả ta, không chừng phụ thân ta sẽ đem thứ ngài muốn trao cho ngài đấy.” Không chớp mắt nhìn hắn, Nguyên Sơ Hàn cực kỳ hiểu rõ hắn vì sao lại khoan dung với nàng như vậy. Còn không phải vật trong tay Trịnh vương sao, cho dù nàng không biết đó là thứ gì.
Quay đầu nhìn qua, ánh mắt Phong Ly từ từ trở nên lạnh lẽo. “Bổn vương không mơ ước vật trong tay Trịnh vương, chỉ là không muốn bị người khác đoạt được.”
Bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, Nguyên Sơ Hàn không tự chủ được mà lui về phía sau, đối với ánh mắt này của hắn, nàng vẫn rất bị áp lực.
Có điều, hắn nói không muốn bị người khác có được? Người khác này, chẳng lẽ là Mai gia?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.