Chương 62
Dạ Tử Sân
07/10/2024
Mấy ngày sau đó, mỗi lần đi học về là Thỏa Thỏa lại chăm chú nhìn vào các thùng rác ven đường.
Nhưng tìm mãi cũng không thấy em gái nào cả.
Đừng nói là em gái xinh, đến em gái xấu xí cũng chẳng có.
Sau đó vì sắp phải đến Đồng Thành nên Thỏa Thỏa bị thu hút, dần dần cũng gác việc tìm em gái sang một bên.
Thứ Bảy tuần này, nhà họ Lục vô cùng náo nhiệt, cả Lục Thời Ôn và Lục Thời Lâm cũng có mặt.
Thỏa Thỏa vừa hoạt bát lại dẻo miệng, vừa về đến nhà đã được bà nội bế vào lòng, cưng chiều hết mực. Ông cụ Lục ở bên cạnh nhìn, chìa tay muốn ôm mấy lần nhưng bà cụ không cho, hai ông bà cứ tranh nhau, rồi lại hỏi han ân cần Lục Thời Kì với Khương Ngưng.
Lục Thời Lâm nhìn mà phì cười, nói với ông bà: “Ông bà nội thôi đi được không, cháu về thì chẳng thèm đoái hoài, anh hai vừa về là thành cục cưng ngay.”
Bà cụ liếc xéo anh ta: “Vậy thì cháu tự xem lại bản thân đi, anh cả cháu về nhà thì ông bà cũng vui đấy thôi.”
Lục Thời Lâm khịt mũi, bất mãn nói: “Lại trách cháu chưa kết hôn sinh con chứ gì? Cháu cũng muốn thế lắm, nhưng mà bây giờ anh hai sắp xếp cho cháu rất nhiều việc, bản thân anh ấy thì rảnh rang, còn cháu lại bận đến mức chẳng có thời gian để yêu đương, lấy đâu ra thời gian kết hôn ạ?”
Lục Thời Kì lên nắm quyền chủ tịch đã chia hoạt động kinh doanh của tập đoàn Lục thị thành ba khối Nam – Bắc – nước ngoài. Thị trường nước ngoài do Lục Thời Lâm phụ trách, thị trường phía Bắc giao cho Lục Thời Ôn quản lý. Ngoại trừ hai tuần họp một lần để báo cáo công việc thì Lục Thời Kì gần như không hỏi đến cách hai người kinh doanh như thế nào.
Quyền lực tuyệt đối đi đôi với trách nhiệm to lớn.
Lục Thời Lâm không biết anh cả thế nào, chứ thời gian rảnh của anh ta gần như không còn, chẳng hiểu sao ngày trước anh hai quản lý hết mọi việc lại dư dả thời gian đến thế.
Rõ ràng đều họ Lục, sao năng lực lại chênh lệch nhiều thế nhỉ?
Lục Thời Lâm lôi chiếc gương nhỏ mang theo bên người ra soi, nhìn quầng thâm mắt mình mà buồn rầu. Cứ thế này, liệu anh ta có tìm được bạn gái không đây?
Sau bữa trưa ông bà nội có thói quen ngủ trưa, bèn về phòng nghỉ ngơi.
Lần đầu Thỏa Thỏa đến nhà họ Lục nên vô cùng phấn khích, Khương Ngưng gọi cậu đi ngủ cậu cũng không chịu, cứ nhất định đòi chơi ở sân.
Ông bà đã chuẩn bị rất nhiều đồ chơi cho cậu, cậu chơi vui vẻ cả buổi.
Lục Thời Kì dịu dàng nói với Khương Ngưng: “Tối qua em ngủ không ngon, về phòng nghỉ ngơi chút đi, anh trông thằng bé cho.”
Nhắc đến tối qua, vành tai Khương Ngưng nóng lên, liếc xéo anh rồi đi thẳng đến vườn hoa ngồi xuống: “Em cũng không buồn ngủ.”
Lục Thời Kì mỉm cười, đi tới ngồi xuống bên cạnh cô.
Lục Thời Ôn ra ngoài nghe điện thoại, lúc quay lại thì chào hai người họ: “Không đi ngủ trưa à?”
Lục Thời Kì hất cằm về phía Thỏa Thỏa đang mải miết chơi xe đồ chơi.
Lục Thời Ôn mỉm cười: “Trẻ con mà, đã chơi là quên hết.”
Lục Thời Kì hỏi anh ấy: “Hôm nay chị dâu và Tuyết Nhi không về à?”
“Chị dâu em đưa con bé về nhà ngoại rồi.”
Lúc này, người giúp việc mang một ít trà bánh đến. Khương Ngưng nhìn về phía con trai: “Thỏa Thỏa, uống chút nước không con?”
Cuối cùng Thỏa Thỏa cũng chịu rời khỏi xe đồ chơi chạy đến, Khương Ngưng đưa cốc nước cho cậu, cậu ngẩng đầu uống ừng ực một hơi hết nửa cốc, lại hỏi Lục Thời Kì: “Bố ơi, ở Đồng Thành có gì vui không ạ?”
Lúc này bỗng có một chiếc xe từ ngoài lái vào trong sân.
Lục Gia Vinh vừa bước xuống khỏi ghế lái đã trông thấy Lục Thời Ôn đang đứng cạnh vườn hoa, ông ta vội vàng lên tiếng gọi: “Lục Đại!”
“Bố biết ngay mà, hôm nay là cuối tuần, con chắc chắn…” Lục Gia Vinh vừa nói vừa đi tới, đến gần mới nhận ra trong đình nghỉ mát giữa vườn hoa còn có cả Lục Thời Kì cùng vợ con.
Nụ cười trên mặt Lục Gia Vinh cứng lại.
Không biết từ lúc nào, mỗi khi nhìn thấy đứa con trai Lục Thời Kì này là trong lòng ông ta lại dâng lên một nỗi sợ hãi.
Hồi Lục Thời Kì còn bé, mỗi lần anh lấy hết can đảm để nói chuyện với ông ta, anh đều dùng ánh mắt vừa mong chờ vừa lo lắng để đợi ông ta đáp lại.
Sau đó vì sự lạnh nhạt phớt lờ của Lục Gia Vinh mà anh càng trở nên lạnh lùng hơn cả ông ta.
Như lúc này khi vừa thấy Lục Gia Vinh đột nhiên xuất hiện, ánh mắt anh đã trở nên lạnh lùng không chút độ ấm, cứ như đang nhìn một người xa lạ không liên quan. Anh thậm chí còn không muốn nhìn nhiều, chỉ liếc mắt một cái rồi nhanh chóng dời tầm mắt.
Thỏa Thỏa vẫn nắm chặt lấy tay áo Lục Thời Kì, hỏi dồn câu hỏi ban nãy: “Bố ơi, khó lắm chúng ta mới đến Đồng Thành một lần, bố không dẫn con với mẹ đi chơi sao?”
Cậu đã chơi đua xe đến chán rồi, chẳng muốn ở lì trong nhà nữa.
Lục Thời Kì liếc nhìn đồng hồ đeo tay: “Muốn đi chơi thì con phải về ngủ một giấc đã.”
Thỏa Thỏa bĩu môi: “Nhưng mà con không buồn ngủ.”
Lục Gia Vinh ra sức nháy mắt với Lục Thời Ôn, ý bảo mình muốn nói chuyện riêng.
Lục Thời Ôn biết ông ta đến làm gì, anh ấy cau mày nói với Lục Gia Vinh: “Ông muốn khu nghỉ dưỡng của nhà họ Lục thì tự đi tìm người có thể cho ông đi. Người ta đang ở đây, ông cứ tìm tôi nhắn lời thì có tác dụng gì?”
Lục Thời Ôn quay sang nói với Lục Thời Kì: “Trước đây ông ta có đến sòng bạc ở Ma Cao chơi, một đêm thua sạch, còn nợ nần chồng chất. Cái căn nhà tổ này nếu không phải đứng tên ông nội thì e là cũng không giữ nổi. Đó mới chính là nguyên nhân ông bà nội đuổi ông ta đi.”
Trong lúc Lục Gia Vinh ngẩn người, Lục Thời Ôn bước vào trong nhà.
Lục Thời Ôn bỗng nhiên vạch trần lý do ông ta đến đây, khiến ông ta xấu hổ đứng chôn chân tại chỗ. Ánh mắt ông ta liếc nhìn Lục Thời Kì, đối phương không hề nhìn ông ta, vẫn coi ông ta như không khí.
Hồi lâu sau, ông ta nhìn Lục Thời Kì ấp úng muốn nói lại thôi, rõ ràng là không còn mặt mũi để mở lời.
Lục Thời Kì bế thốc Thỏa Thỏa lên: “Không buồn ngủ thì nhắm mắt lại một lát đi, nửa tiếng nữa bố dẫn con với mẹ đi chơi.”
Anh nắm tay Khương Ngưng bên cạnh, đi thẳng vào nhà.
Lục Gia Vinh ở phía sau đột nhiên tuyệt vọng gọi: “Lão Nhị, chẳng lẽ con không thể cho bố một con đường sống sao!”
Lục Thời Kì như không nghe thấy, đẩy cửa phòng khách đi vào. Lục Thời Ôn đang đứng trước cửa sổ sát đất, trầm ngâm nhìn ra ngoài.
Lục Thời Kì đặt Thỏa Thỏa xuống, ôn tồn nói với Khương Ngưng: “Hai mẹ con lên trước đi.”
Anh hình như có việc tìm Lục Thời Ôn, Khương Ngưng cũng không hỏi nhiều, dẫn Thỏa Thỏa lên lầu.
Trong phòng khách chỉ còn lại hai anh em, Lục Thời Kì bước tới: “Là người của anh xúi giục ông ta đến Macao.”
Giọng anh không hề có chút cảm xúc, nhưng lại mang theo áp lực trời sinh. Đây không phải câu hỏi mà là lời khẳng định. Chủ sòng bạc đó Lục Thời Kì có quen biết. Lục Gia Vinh đến Macao khi nào, đi cùng ai, thua những gì, anh đều biết.
Trong mắt Lục Thời Ôn thoáng qua vẻ kinh ngạc, sau đó bình tĩnh nhìn anh: “Vậy thì sao?”
Thấy anh ấy thừa nhận, Lục Thời Kì không hỏi nhiều, xoay người định lên lầu. Lục Thời Ôn ở phía sau đột nhiên gọi giật lại: “Em cho rằng trong nhà họ Lục này chỉ có mình em hận ông ta sao?”
Lục Thời Kì không hứng thú với ân oán giữa Lục Thời Ôn và Lục Gia Vinh, anh đang định rời đi, giọng Lục Thời Ôn lại vang lên sau lưng: “Phụ nữ của Giang Thị ở An Cầm xinh đẹp nhường nào, em thật sự cho rằng kẻ háo sắc như Lục Gia Vinh chưa từng có ý đồ gì với mẹ em ư?”
Bước chân Lục Thời Kì khựng lại.
Lục Thời Ôn: “Lục Gia Vinh cho rằng anh còn nhỏ không hiểu chuyện, làm gì cũng không tránh anh, càng khiến anh từ nhỏ đã nhìn thấu bộ mặt thật của ông ta. Ai cũng nói Lục Gia Vinh và Giang Uyển Thanh là hôn nhân thương mại, không có cơ sở tình cảm, chỉ là vì say rượu mà lỡ lầm có Lục Thời Kì. Nhưng đêm đó anh đã tận mắt nhìn thấy ánh mắt Lục Gia Vinh nhìn Giang Uyển Thanh gần như si mê.”
“Giang Uyển Thanh sau khi phát hiện mình có thai thì muốn bỏ, Lục Gia Vinh bèn cấu kết với bác sĩ, nói Giang Uyển Thanh có cơ địa đặc biệt, một khi bỏ đứa bé này thì về sau khả năng mang thai sẽ rất thấp. Lúc đó Lục Gia Vinh ở trước mặt Giang Uyển Thanh vẫn là hình tượng chính nhân quân tử, bà ấy cũng không chút hoài nghi với lời nói của Lục Gia Vinh, cho nên mới quyết định sinh con.”
“Khi ấy Lục Gia Vinh cho rằng, chỉ cần Giang Uyển Thanh đồng ý sinh con cho ông ta thì thời gian lâu dần ắt sẽ yêu ông ta. Khoảng thời gian Giang Uyển Thanh mang thai, ông ta cũng từng ân cần hỏi han, chăm sóc chu đáo, thậm chí vì lấy lòng Giang Uyển Thanh mà hạ thấp mình, dành toàn bộ thời gian ngoài công việc cho bà ấy.”
Khóe miệng Lục Thời Ôn hiện lên vẻ giễu cợt: “Mà lúc đó mẹ anh mới mất chưa đầy một năm. Rõ ràng lúc sinh thời mẹ anh cũng dành hết lòng hết dạ cho ông ta, vì ông ta mà từ bỏ ước mơ của mình, cam tâm làm một bà nội trợ toàn thời gian, dù thân thể đầy bệnh tật cũng muốn sinh con cho ông ta, vậy mà người đàn ông đó vừa quay đầu đã có người mới.”
Anh ấy nhìn Lục Thời Kì: “Lúc em mới sinh, Lục Gia Vinh cũng từng vì yêu Giang Uyển Thanh mà coi em như bảo bối, ngày nào về nhà cũng yêu thương ôm ấp không rời. Không ai biết rằng người bị bỏ rơi lúc đó là anh.”
“Lục Gia Vinh cho rằng sự ra đời của em đã mang đến cho ông ta và Giang Uyển Thanh một bước ngoặt mới, kết quả chưa đầy nửa năm Giang Uyển Thanh đã đề nghị ly hôn. Bản tính Lục Gia Vinh bại lộ, dưới sự thúc đẩy của dục vọng chiếm hữu, ông ta đã giấu giếm tất cả mọi người giam cầm Giang Uyển Thanh ở căn biệt thự bên ngoài suốt hai tháng.”
Có một lần nhân lúc ông ta không để ý, Lục Thời Ôn đã lén trốn vào cốp xe trước khi Lục Gia Vinh ra ngoài, thế nên mới phát hiện ra chuyện Giang Uyển Thanh bị giam cầm.
Hôm đó, Lục Thời Ôn áp tai vào khe cửa nhìn thấy Giang Uyển Thanh bị trói trên ghế, Lục Gia Vinh ngồi trên ghế sofa nhìn bà ấy: “Uyển Uyển, nếu em không phải người nhà họ Giang thì tốt biết mấy, anh có thể nhốt em ở đây cả đời mà không ai phát hiện. Nhưng em chỉ là cháu gái của chủ tịch Giang, dù sao cũng không bằng con gái ruột, em nói xem ông ta có thể trở mặt với nhà họ Lục để bảo vệ em không? Nếu chủ tịch Giang biết em gả cho anh mà trong lòng lại yêu người đàn ông khác, người đó lại là kẻ nghèo hèn mà nhà họ Giang các em không hề coi trọng, em đoán xem ông ta sẽ bênh vực anh hay là thiên vị em đây?”
Giang Uyển Thanh tức giận nghiến răng: “Lục Gia Vinh, rõ ràng anh đã sớm biết tôi có người mình thích rồi! Lúc trước là anh tìm đến tôi, nói sau khi kết hôn chúng ta sẽ không can thiệp vào cuộc sống của nhau, tôi mới đồng ý cuộc hôn nhân này.”
Người bà ấy thích vốn mồ côi cha mẹ, gia cảnh nghèo khó, thế nên bố mẹ bà ấy kiên quyết không đồng ý. Hơn nữa lúc bấy giờ nhà họ Lục và nhà họ Giang có ý định liên hôn, con gái của chủ tịch Giang lại còn quá nhỏ, chỉ có bà ấy là thích hợp nhất.
Thật ra Giang Uyển Thanh vốn phản đối rất kịch liệt, là Lục Gia Vinh mặt dày tìm đến hứa hẹn rằng chỉ cần kết hôn hai năm sẽ ly hôn, đến lúc đó bà ấy sẽ là gái đã qua một đời chồng, bố mẹ Giang có lẽ sẽ đồng ý cho bà ấy ở bên người mình thích. Lục Gia Vinh còn nói ông ta và vợ trước có tình cảm rất sâu đậm, người vợ quá cố vừa mới qua đời, ông ta vẫn chưa nguôi ngoai, chỉ là bị gia đình thúc giục tái hôn thôi. Sau khi kết hôn ông ta cũng đảm bảo sẽ không động vào bà ấy, mỗi người một cuộc sống riêng, chỉ cần trước mặt mọi người thể hiện ân ái, còn sau lưng chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa.
“Uyển Uyển à, em đúng là tiểu thư được nuông chiều từ bé nên ngây thơ quá, tôi nói gì mà em cũng tin. Lúc đó nếu tôi không nói như vậy thì làm sao cưới được em về chứ?”
Vẻ mặt Lục Gia Vinh sa sầm: “Giờ chúng ta cũng đã có con trai rồi, em lại còn muốn rời đi, làm sao tôi có thể đồng ý được?”
“Anh suốt ngày nói yêu tôi nhưng lại giam cầm tôi ở đây, đây chính là cái gọi là tình yêu của anh sao? Nghe đồn năm xưa anh theo đuổi vợ cũ cũng từng làm chấn động cả Đồng Thành, kết quả thì sao, cô ấy vừa mới mất anh đã tìm tôi kết hôn. Lục Gia Vinh, loại người như anh có được rồi thì sẽ không biết trân trọng, bất kỳ người phụ nữ nào yêu anh cũng sẽ không có hạnh phúc. Bây giờ anh phát điên như thế này, chẳng qua là vì tôi không yêu anh thôi.”
Về sau có lẽ là sợ nhà họ Giang phát hiện, cuối cùng Lục Gia Vinh vẫn thả Giang Uyển Thanh ra, nhưng Giang Uyển Thanh càng thêm chán ghét ông ta.
Quan hệ của Giang Uyển Thanh và Lục Gia Vinh bắt đầu xấu đi cũng chính vào lúc đó.
Lục Thời Ôn nhìn Lục Thời Kì: “Từ lúc em có kí ức đến giờ, quan hệ giữa Lục Gia Vinh và Giang Uyển Thanh vẫn luôn lạnh nhạt, thế nên em cho rằng bọn họ sau khi kết hôn vẫn luôn như vậy. Nhưng sự thật là Lục Gia Vinh đã dùng mọi thủ đoạn, thậm chí liên tục chèn ép người đàn ông mà Giang Uyển Thanh thích, nhưng vẫn không cách nào có được trái tim bà ấy, thậm chí còn khiến bà ấy cực kỳ chán ghét.”
“Lục Gia Vinh từng mê mẩn mẹ em là thế, cho nên lúc Giang Uyển Thanh kiên quyết ly hôn để lao vào vòng tay người đàn ông khác, ông ta đã hận bà ấy đến tận xương tủy. Chính vì vậy mà ông ta mới cố ý đối xử lạnh nhạt với em, xem như là đang trả thù Giang Uyển Thanh.”
Lục Thời Ôn cười cay đắng: “Những lần ông ta tỏ ra tình cảm với anh trước mặt em đều là giả dối cả đấy. Lúc nhỏ em thích bánh quy bơ óc chó của tiệm Phúc Ký, mỗi lần ông ta về nhà đều mua cho anh. Thấy em đứng bên cạnh buồn bã và thất vọng, trong lòng ông ta lại hả hê. Nhưng nào biết rằng anh bị dị ứng với óc chó.”
Khóe mắt Lục Thời Ôn hơi đỏ ửng: “Lục Nhị, em chưa từng được hưởng tình cha, vậy thì những gì anh nhận được trong những năm qua là cái gì đây?”
“Là anh sai người xúi giục ông ta đến sòng bạc. Anh muốn tận mắt nhìn thấy ông ta tán gia bại sản, thân bại danh liệt, bị người đời khinh bỉ ruồng bỏ.”
Quản gia từ ngoài đi vào, nhận thấy bầu không khí giữa hai anh em có gì đó không đúng, ông ấy do dự một lát rồi tiến lên nói: “Cậu cả, Lục Gia Vinh vẫn còn ở bên ngoài, nói muốn gặp cậu.”
“Bảo ông ta cút đi!”
Quản gia sững sờ.
Cậu cả luôn là người có tính tình ôn hòa nhất trong ba anh em, cho nên Lục Gia Vinh mới nhiều lần đến tìm anh ấy. Đây là lần đầu tiên quản gia thấy anh ấy nổi giận như vậy.
Quản gia vô thức nhìn Lục Thời Kì ở bên cạnh.
Lục Thời Kì cũng không xen vào, coi như chuyện không liên quan đến mình, ung dung đi lên lầu.
Thảo nào lúc trước anh tìm Giang Uyển Thanh nhiều lần nhưng bà ấy lại không thèm liếc mắt nhìn một cái. Bây giờ cuối cùng anh cũng hiểu được vì sao Giang Uyển Thanh lại ghét anh như vậy. Nhưng dù là Lục Gia Vinh hay Giang Uyển Thanh, về sau cũng không còn quan hệ gì với anh nữa.
Anh đã sớm không cần bất kỳ người nào trong số bọn họ quan tâm anh.
Lục Thời Kì đẩy cửa phòng ngủ ra, chỉ có mình Khương Ngưng đang ngồi chơi điện thoại trên sofa, Thỏa Thỏa không thấy đâu cả.
“Thỏa Thỏa đâu rồi?”
“Ban nãy đi lên thấy cửa phòng Lục Thời Lâm mở hé, bên trong hình như đang chơi game gì đó, nó nhìn thấy nên chạy vào rồi.”
Lục Thời Kì nghe xong thì tiện tay chốt cửa phòng lại.
Thấy vậy, Khương Ngưng cảnh giác nhìn anh: “Anh muốn làm gì đấy?”
Lục Thời Kì đã đi đến trước mặt cô, bế ngang cô lên: “Hình như chúng ta có Thỏa Thỏa ở đây thì phải, để anh giúp em nhớ lại chút nhé?”
Khương Ngưng đấm nhẹ vào vai anh: “Không lẽ anh còn muốn sang chỗ Lục Thời Lâm mượn BCS?”
“Không cần đâu, anh có mang theo rồi.”
Giữa ban ngày ban mặt, Khương Ngưng còn đang định phản kháng thì đã bị anh hôn ngấu ngiến.
Quần áo rơi rụng lả tả trên đất, cô bị anh đè trên ghế sofa.
Khương Ngưng cảm thấy hôm nay anh có vẻ ít nói hơn hẳn, chỉ trầm mặt ‘hành sự’, không hề nói mấy lời nhảm nhí để trêu chọc cô như mọi khi.
Cô chủ động hôn lên môi anh: “Anh đang nghĩ gì vậy?”
Lục Thời Kì hôn trả cô, không trả lời.
Mãi cho đến khi cả hai đều ướt đẫm mồ hôi, anh thở dốc dụi đầu vào vai cô, Khương Ngưng mới nghe thấy anh thủ thỉ đầy tình cảm: “Ngưng Ngưng, anh yêu em.”
–
Chơi ở Đồng Thành đến chiều Chủ nhật, gia đình Lục Thời Kì và Khương Ngưng lên đường trở về Lan Thành.
Tạm biệt ông Lục và bà Lục xong, tài xế đưa bọn họ ra sân bay.
Lục Thời Kì ôm Thỏa Thỏa, cùng Khương Ngưng ngồi ở hàng ghế sau xe.
Thỏa Thỏa lần đầu tiên đến Đồng Thành vẫn chơi chưa đã, trên đường đến sân bay có chút tiếc nuối nói: “Bố ơi, sau này chúng ta còn đến đây nữa không ạ?”
Lục Thời Kì nói: “Con thích thì cuối tuần có thể đến.”
“Tuyệt vời!” Thỏa Thỏa nói xong mới nhớ ra, “Bố ơi, đây là nơi bố lớn lên ạ?”
Lục Thời Kì đang nắm lấy tay Khương Ngưng nghịch trong lòng bàn tay, anh dịu dàng đáp lại một tiếng, sau đó nghiêng đầu nhìn Khương Ngưng đang hướng mắt về phía mình, bổ sung một câu: “Cũng là nơi bố mẹ quen biết.”
Thỏa Thỏa quay đầu lại: “Vậy hai người quen nhau thế nào ạ?”
Lục Thời Kì lười biếng dựa lưng vào ghế: “Là trong một bữa tiệc tối. Lúc đó bố vừa nhìn thấy mẹ con đã thích ngay, mà tình cờ là tối hôm đó mẹ con cũng chủ động đến bắt chuyện với bố.”
“Sau đó thì sao ạ?” Thỏa Thỏa thích thú dò hỏi.
Diễn biến tiếp theo không thích hợp cho trẻ em, Khương Ngưng dùng móng tay bấm nhẹ mu bàn tay anh, ánh mắt cảnh cáo anh đừng nói lung tung.
May mà Lục Thời Kì vẫn còn ra dáng con người: “Sau đó thì thành người yêu.”
“Đơn giản vậy ạ?”
“Ừ, đơn giản như vậy đấy.”
Khương Ngưng ngồi bên cạnh thở phào nhẹ nhõm.
Thỏa Thỏa không truy hỏi nữa, cậu lại nhìn thấy thùng rác bên đường, ủ rũ nói: “Mẹ ơi, hai ngày nay con đã ngó nghiêng rất nhiều thùng rác ở Đồng Thành rồi mà vẫn chưa nhặt được em gái.”
Khương Ngưng: “…”
Sao vừa chuẩn bị về nhà thì lại nhớ đến chuyện này nhỉ?
Lục Thời Kì buồn cười hỏi Thỏa Thỏa: “Con nghĩ bố mẹ nhặt được con từ thùng rác nào?”
Thỏa Thỏa lập tức phản bác, vẻ mặt đầy ghét bỏ: “Thùng rác bẩn như vậy, con không phải được nhặt từ trong thùng rác đâu, con được sinh ra từ bụng mẹ mà!”
Cậu đã từng xem ảnh mẹ chụp khi mang bầu, lúc đó bụng mẹ phình to tròn như quả dưa hấu vậy, là vì cậu trốn trong đó nên mới khiến bụng mẹ to như thế!
Mẹ từng nói ban đầu cậu ở trong bụng mẹ chỉ to bằng hạt vừng thôi, sau đó lớn bằng quả dưa hấu rồi mới chui ra khỏi bụng mẹ.
Nhất thời, Thỏa Thỏa như được khai sáng.
Tại sao cậu lại không nghĩ ra nhỉ, em gái đâu phải chỉ có thể nhặt từ thùng rác, em gái còn có thể chui ra từ bụng mẹ nữa mà!
Cậu vô thức nhìn sang chiếc bụng phẳng lì của Khương Ngưng, đưa tay sờ thử.
Khương Ngưng nhẹ nhàng hất tay con trai ra, mỉm cười trách yêu: “Con làm gì thế?”
Thỏa Thỏa có chút khó hiểu: “Mẹ ơi, lúc con còn là hạt vừng con chui vào bụng mẹ như thế nào ạ? Nếu con muốn có em gái thì phải làm sao để em gái hạt vừng chui vào bụng mẹ giống như con trước đây?”
Khương Ngưng nhất thời cứng họng, Thỏa Thỏa đột nhiên quay đầu nhìn Lục Thời Kì: “Tại sao con chui ra từ bụng mẹ nhưng lại giống bố? Có phải là vì bố đã giúp nhét con vào không ạ? Vậy khi nào bố lại nhét em gái cho mẹ nữa ạ?”
Bên trong xe bỗng nhiên chìm vào một sự im lặng bất thường.
Khóe miệng Lục Thời Kì vốn đang nhếch lên không nhịn được giật khẽ một cái.
Dưới ánh mắt trong veo như nước của con trai, lông mày anh giật giật, trên mặt hiện lên vẻ lúng túng bất thường.
Bên trong khoang xe bỗng chốc nóng ran, Khương Ngưng quay mặt đi, hai má bất giác ửng hồng.
Cô càng nghĩ càng tức, len lén nhéo một cái lên tay người đàn ông.
Rõ ràng Thỏa Thỏa đang ngoan ngoãn tìm em gái trong thùng rác, tự dưng anh hỏi Thỏa Thỏa ra đời bằng cách nào làm gì để câu chuyện lại thành ra nông nỗi này.
Đúng là biết cách gây chuyện!
Tài xế ngồi ở ghế trước nắm chặt tay lái, muốn cười nhưng không dám cười, chỉ có thể cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm túc, coi mình như không khí.
Nhưng tìm mãi cũng không thấy em gái nào cả.
Đừng nói là em gái xinh, đến em gái xấu xí cũng chẳng có.
Sau đó vì sắp phải đến Đồng Thành nên Thỏa Thỏa bị thu hút, dần dần cũng gác việc tìm em gái sang một bên.
Thứ Bảy tuần này, nhà họ Lục vô cùng náo nhiệt, cả Lục Thời Ôn và Lục Thời Lâm cũng có mặt.
Thỏa Thỏa vừa hoạt bát lại dẻo miệng, vừa về đến nhà đã được bà nội bế vào lòng, cưng chiều hết mực. Ông cụ Lục ở bên cạnh nhìn, chìa tay muốn ôm mấy lần nhưng bà cụ không cho, hai ông bà cứ tranh nhau, rồi lại hỏi han ân cần Lục Thời Kì với Khương Ngưng.
Lục Thời Lâm nhìn mà phì cười, nói với ông bà: “Ông bà nội thôi đi được không, cháu về thì chẳng thèm đoái hoài, anh hai vừa về là thành cục cưng ngay.”
Bà cụ liếc xéo anh ta: “Vậy thì cháu tự xem lại bản thân đi, anh cả cháu về nhà thì ông bà cũng vui đấy thôi.”
Lục Thời Lâm khịt mũi, bất mãn nói: “Lại trách cháu chưa kết hôn sinh con chứ gì? Cháu cũng muốn thế lắm, nhưng mà bây giờ anh hai sắp xếp cho cháu rất nhiều việc, bản thân anh ấy thì rảnh rang, còn cháu lại bận đến mức chẳng có thời gian để yêu đương, lấy đâu ra thời gian kết hôn ạ?”
Lục Thời Kì lên nắm quyền chủ tịch đã chia hoạt động kinh doanh của tập đoàn Lục thị thành ba khối Nam – Bắc – nước ngoài. Thị trường nước ngoài do Lục Thời Lâm phụ trách, thị trường phía Bắc giao cho Lục Thời Ôn quản lý. Ngoại trừ hai tuần họp một lần để báo cáo công việc thì Lục Thời Kì gần như không hỏi đến cách hai người kinh doanh như thế nào.
Quyền lực tuyệt đối đi đôi với trách nhiệm to lớn.
Lục Thời Lâm không biết anh cả thế nào, chứ thời gian rảnh của anh ta gần như không còn, chẳng hiểu sao ngày trước anh hai quản lý hết mọi việc lại dư dả thời gian đến thế.
Rõ ràng đều họ Lục, sao năng lực lại chênh lệch nhiều thế nhỉ?
Lục Thời Lâm lôi chiếc gương nhỏ mang theo bên người ra soi, nhìn quầng thâm mắt mình mà buồn rầu. Cứ thế này, liệu anh ta có tìm được bạn gái không đây?
Sau bữa trưa ông bà nội có thói quen ngủ trưa, bèn về phòng nghỉ ngơi.
Lần đầu Thỏa Thỏa đến nhà họ Lục nên vô cùng phấn khích, Khương Ngưng gọi cậu đi ngủ cậu cũng không chịu, cứ nhất định đòi chơi ở sân.
Ông bà đã chuẩn bị rất nhiều đồ chơi cho cậu, cậu chơi vui vẻ cả buổi.
Lục Thời Kì dịu dàng nói với Khương Ngưng: “Tối qua em ngủ không ngon, về phòng nghỉ ngơi chút đi, anh trông thằng bé cho.”
Nhắc đến tối qua, vành tai Khương Ngưng nóng lên, liếc xéo anh rồi đi thẳng đến vườn hoa ngồi xuống: “Em cũng không buồn ngủ.”
Lục Thời Kì mỉm cười, đi tới ngồi xuống bên cạnh cô.
Lục Thời Ôn ra ngoài nghe điện thoại, lúc quay lại thì chào hai người họ: “Không đi ngủ trưa à?”
Lục Thời Kì hất cằm về phía Thỏa Thỏa đang mải miết chơi xe đồ chơi.
Lục Thời Ôn mỉm cười: “Trẻ con mà, đã chơi là quên hết.”
Lục Thời Kì hỏi anh ấy: “Hôm nay chị dâu và Tuyết Nhi không về à?”
“Chị dâu em đưa con bé về nhà ngoại rồi.”
Lúc này, người giúp việc mang một ít trà bánh đến. Khương Ngưng nhìn về phía con trai: “Thỏa Thỏa, uống chút nước không con?”
Cuối cùng Thỏa Thỏa cũng chịu rời khỏi xe đồ chơi chạy đến, Khương Ngưng đưa cốc nước cho cậu, cậu ngẩng đầu uống ừng ực một hơi hết nửa cốc, lại hỏi Lục Thời Kì: “Bố ơi, ở Đồng Thành có gì vui không ạ?”
Lúc này bỗng có một chiếc xe từ ngoài lái vào trong sân.
Lục Gia Vinh vừa bước xuống khỏi ghế lái đã trông thấy Lục Thời Ôn đang đứng cạnh vườn hoa, ông ta vội vàng lên tiếng gọi: “Lục Đại!”
“Bố biết ngay mà, hôm nay là cuối tuần, con chắc chắn…” Lục Gia Vinh vừa nói vừa đi tới, đến gần mới nhận ra trong đình nghỉ mát giữa vườn hoa còn có cả Lục Thời Kì cùng vợ con.
Nụ cười trên mặt Lục Gia Vinh cứng lại.
Không biết từ lúc nào, mỗi khi nhìn thấy đứa con trai Lục Thời Kì này là trong lòng ông ta lại dâng lên một nỗi sợ hãi.
Hồi Lục Thời Kì còn bé, mỗi lần anh lấy hết can đảm để nói chuyện với ông ta, anh đều dùng ánh mắt vừa mong chờ vừa lo lắng để đợi ông ta đáp lại.
Sau đó vì sự lạnh nhạt phớt lờ của Lục Gia Vinh mà anh càng trở nên lạnh lùng hơn cả ông ta.
Như lúc này khi vừa thấy Lục Gia Vinh đột nhiên xuất hiện, ánh mắt anh đã trở nên lạnh lùng không chút độ ấm, cứ như đang nhìn một người xa lạ không liên quan. Anh thậm chí còn không muốn nhìn nhiều, chỉ liếc mắt một cái rồi nhanh chóng dời tầm mắt.
Thỏa Thỏa vẫn nắm chặt lấy tay áo Lục Thời Kì, hỏi dồn câu hỏi ban nãy: “Bố ơi, khó lắm chúng ta mới đến Đồng Thành một lần, bố không dẫn con với mẹ đi chơi sao?”
Cậu đã chơi đua xe đến chán rồi, chẳng muốn ở lì trong nhà nữa.
Lục Thời Kì liếc nhìn đồng hồ đeo tay: “Muốn đi chơi thì con phải về ngủ một giấc đã.”
Thỏa Thỏa bĩu môi: “Nhưng mà con không buồn ngủ.”
Lục Gia Vinh ra sức nháy mắt với Lục Thời Ôn, ý bảo mình muốn nói chuyện riêng.
Lục Thời Ôn biết ông ta đến làm gì, anh ấy cau mày nói với Lục Gia Vinh: “Ông muốn khu nghỉ dưỡng của nhà họ Lục thì tự đi tìm người có thể cho ông đi. Người ta đang ở đây, ông cứ tìm tôi nhắn lời thì có tác dụng gì?”
Lục Thời Ôn quay sang nói với Lục Thời Kì: “Trước đây ông ta có đến sòng bạc ở Ma Cao chơi, một đêm thua sạch, còn nợ nần chồng chất. Cái căn nhà tổ này nếu không phải đứng tên ông nội thì e là cũng không giữ nổi. Đó mới chính là nguyên nhân ông bà nội đuổi ông ta đi.”
Trong lúc Lục Gia Vinh ngẩn người, Lục Thời Ôn bước vào trong nhà.
Lục Thời Ôn bỗng nhiên vạch trần lý do ông ta đến đây, khiến ông ta xấu hổ đứng chôn chân tại chỗ. Ánh mắt ông ta liếc nhìn Lục Thời Kì, đối phương không hề nhìn ông ta, vẫn coi ông ta như không khí.
Hồi lâu sau, ông ta nhìn Lục Thời Kì ấp úng muốn nói lại thôi, rõ ràng là không còn mặt mũi để mở lời.
Lục Thời Kì bế thốc Thỏa Thỏa lên: “Không buồn ngủ thì nhắm mắt lại một lát đi, nửa tiếng nữa bố dẫn con với mẹ đi chơi.”
Anh nắm tay Khương Ngưng bên cạnh, đi thẳng vào nhà.
Lục Gia Vinh ở phía sau đột nhiên tuyệt vọng gọi: “Lão Nhị, chẳng lẽ con không thể cho bố một con đường sống sao!”
Lục Thời Kì như không nghe thấy, đẩy cửa phòng khách đi vào. Lục Thời Ôn đang đứng trước cửa sổ sát đất, trầm ngâm nhìn ra ngoài.
Lục Thời Kì đặt Thỏa Thỏa xuống, ôn tồn nói với Khương Ngưng: “Hai mẹ con lên trước đi.”
Anh hình như có việc tìm Lục Thời Ôn, Khương Ngưng cũng không hỏi nhiều, dẫn Thỏa Thỏa lên lầu.
Trong phòng khách chỉ còn lại hai anh em, Lục Thời Kì bước tới: “Là người của anh xúi giục ông ta đến Macao.”
Giọng anh không hề có chút cảm xúc, nhưng lại mang theo áp lực trời sinh. Đây không phải câu hỏi mà là lời khẳng định. Chủ sòng bạc đó Lục Thời Kì có quen biết. Lục Gia Vinh đến Macao khi nào, đi cùng ai, thua những gì, anh đều biết.
Trong mắt Lục Thời Ôn thoáng qua vẻ kinh ngạc, sau đó bình tĩnh nhìn anh: “Vậy thì sao?”
Thấy anh ấy thừa nhận, Lục Thời Kì không hỏi nhiều, xoay người định lên lầu. Lục Thời Ôn ở phía sau đột nhiên gọi giật lại: “Em cho rằng trong nhà họ Lục này chỉ có mình em hận ông ta sao?”
Lục Thời Kì không hứng thú với ân oán giữa Lục Thời Ôn và Lục Gia Vinh, anh đang định rời đi, giọng Lục Thời Ôn lại vang lên sau lưng: “Phụ nữ của Giang Thị ở An Cầm xinh đẹp nhường nào, em thật sự cho rằng kẻ háo sắc như Lục Gia Vinh chưa từng có ý đồ gì với mẹ em ư?”
Bước chân Lục Thời Kì khựng lại.
Lục Thời Ôn: “Lục Gia Vinh cho rằng anh còn nhỏ không hiểu chuyện, làm gì cũng không tránh anh, càng khiến anh từ nhỏ đã nhìn thấu bộ mặt thật của ông ta. Ai cũng nói Lục Gia Vinh và Giang Uyển Thanh là hôn nhân thương mại, không có cơ sở tình cảm, chỉ là vì say rượu mà lỡ lầm có Lục Thời Kì. Nhưng đêm đó anh đã tận mắt nhìn thấy ánh mắt Lục Gia Vinh nhìn Giang Uyển Thanh gần như si mê.”
“Giang Uyển Thanh sau khi phát hiện mình có thai thì muốn bỏ, Lục Gia Vinh bèn cấu kết với bác sĩ, nói Giang Uyển Thanh có cơ địa đặc biệt, một khi bỏ đứa bé này thì về sau khả năng mang thai sẽ rất thấp. Lúc đó Lục Gia Vinh ở trước mặt Giang Uyển Thanh vẫn là hình tượng chính nhân quân tử, bà ấy cũng không chút hoài nghi với lời nói của Lục Gia Vinh, cho nên mới quyết định sinh con.”
“Khi ấy Lục Gia Vinh cho rằng, chỉ cần Giang Uyển Thanh đồng ý sinh con cho ông ta thì thời gian lâu dần ắt sẽ yêu ông ta. Khoảng thời gian Giang Uyển Thanh mang thai, ông ta cũng từng ân cần hỏi han, chăm sóc chu đáo, thậm chí vì lấy lòng Giang Uyển Thanh mà hạ thấp mình, dành toàn bộ thời gian ngoài công việc cho bà ấy.”
Khóe miệng Lục Thời Ôn hiện lên vẻ giễu cợt: “Mà lúc đó mẹ anh mới mất chưa đầy một năm. Rõ ràng lúc sinh thời mẹ anh cũng dành hết lòng hết dạ cho ông ta, vì ông ta mà từ bỏ ước mơ của mình, cam tâm làm một bà nội trợ toàn thời gian, dù thân thể đầy bệnh tật cũng muốn sinh con cho ông ta, vậy mà người đàn ông đó vừa quay đầu đã có người mới.”
Anh ấy nhìn Lục Thời Kì: “Lúc em mới sinh, Lục Gia Vinh cũng từng vì yêu Giang Uyển Thanh mà coi em như bảo bối, ngày nào về nhà cũng yêu thương ôm ấp không rời. Không ai biết rằng người bị bỏ rơi lúc đó là anh.”
“Lục Gia Vinh cho rằng sự ra đời của em đã mang đến cho ông ta và Giang Uyển Thanh một bước ngoặt mới, kết quả chưa đầy nửa năm Giang Uyển Thanh đã đề nghị ly hôn. Bản tính Lục Gia Vinh bại lộ, dưới sự thúc đẩy của dục vọng chiếm hữu, ông ta đã giấu giếm tất cả mọi người giam cầm Giang Uyển Thanh ở căn biệt thự bên ngoài suốt hai tháng.”
Có một lần nhân lúc ông ta không để ý, Lục Thời Ôn đã lén trốn vào cốp xe trước khi Lục Gia Vinh ra ngoài, thế nên mới phát hiện ra chuyện Giang Uyển Thanh bị giam cầm.
Hôm đó, Lục Thời Ôn áp tai vào khe cửa nhìn thấy Giang Uyển Thanh bị trói trên ghế, Lục Gia Vinh ngồi trên ghế sofa nhìn bà ấy: “Uyển Uyển, nếu em không phải người nhà họ Giang thì tốt biết mấy, anh có thể nhốt em ở đây cả đời mà không ai phát hiện. Nhưng em chỉ là cháu gái của chủ tịch Giang, dù sao cũng không bằng con gái ruột, em nói xem ông ta có thể trở mặt với nhà họ Lục để bảo vệ em không? Nếu chủ tịch Giang biết em gả cho anh mà trong lòng lại yêu người đàn ông khác, người đó lại là kẻ nghèo hèn mà nhà họ Giang các em không hề coi trọng, em đoán xem ông ta sẽ bênh vực anh hay là thiên vị em đây?”
Giang Uyển Thanh tức giận nghiến răng: “Lục Gia Vinh, rõ ràng anh đã sớm biết tôi có người mình thích rồi! Lúc trước là anh tìm đến tôi, nói sau khi kết hôn chúng ta sẽ không can thiệp vào cuộc sống của nhau, tôi mới đồng ý cuộc hôn nhân này.”
Người bà ấy thích vốn mồ côi cha mẹ, gia cảnh nghèo khó, thế nên bố mẹ bà ấy kiên quyết không đồng ý. Hơn nữa lúc bấy giờ nhà họ Lục và nhà họ Giang có ý định liên hôn, con gái của chủ tịch Giang lại còn quá nhỏ, chỉ có bà ấy là thích hợp nhất.
Thật ra Giang Uyển Thanh vốn phản đối rất kịch liệt, là Lục Gia Vinh mặt dày tìm đến hứa hẹn rằng chỉ cần kết hôn hai năm sẽ ly hôn, đến lúc đó bà ấy sẽ là gái đã qua một đời chồng, bố mẹ Giang có lẽ sẽ đồng ý cho bà ấy ở bên người mình thích. Lục Gia Vinh còn nói ông ta và vợ trước có tình cảm rất sâu đậm, người vợ quá cố vừa mới qua đời, ông ta vẫn chưa nguôi ngoai, chỉ là bị gia đình thúc giục tái hôn thôi. Sau khi kết hôn ông ta cũng đảm bảo sẽ không động vào bà ấy, mỗi người một cuộc sống riêng, chỉ cần trước mặt mọi người thể hiện ân ái, còn sau lưng chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa.
“Uyển Uyển à, em đúng là tiểu thư được nuông chiều từ bé nên ngây thơ quá, tôi nói gì mà em cũng tin. Lúc đó nếu tôi không nói như vậy thì làm sao cưới được em về chứ?”
Vẻ mặt Lục Gia Vinh sa sầm: “Giờ chúng ta cũng đã có con trai rồi, em lại còn muốn rời đi, làm sao tôi có thể đồng ý được?”
“Anh suốt ngày nói yêu tôi nhưng lại giam cầm tôi ở đây, đây chính là cái gọi là tình yêu của anh sao? Nghe đồn năm xưa anh theo đuổi vợ cũ cũng từng làm chấn động cả Đồng Thành, kết quả thì sao, cô ấy vừa mới mất anh đã tìm tôi kết hôn. Lục Gia Vinh, loại người như anh có được rồi thì sẽ không biết trân trọng, bất kỳ người phụ nữ nào yêu anh cũng sẽ không có hạnh phúc. Bây giờ anh phát điên như thế này, chẳng qua là vì tôi không yêu anh thôi.”
Về sau có lẽ là sợ nhà họ Giang phát hiện, cuối cùng Lục Gia Vinh vẫn thả Giang Uyển Thanh ra, nhưng Giang Uyển Thanh càng thêm chán ghét ông ta.
Quan hệ của Giang Uyển Thanh và Lục Gia Vinh bắt đầu xấu đi cũng chính vào lúc đó.
Lục Thời Ôn nhìn Lục Thời Kì: “Từ lúc em có kí ức đến giờ, quan hệ giữa Lục Gia Vinh và Giang Uyển Thanh vẫn luôn lạnh nhạt, thế nên em cho rằng bọn họ sau khi kết hôn vẫn luôn như vậy. Nhưng sự thật là Lục Gia Vinh đã dùng mọi thủ đoạn, thậm chí liên tục chèn ép người đàn ông mà Giang Uyển Thanh thích, nhưng vẫn không cách nào có được trái tim bà ấy, thậm chí còn khiến bà ấy cực kỳ chán ghét.”
“Lục Gia Vinh từng mê mẩn mẹ em là thế, cho nên lúc Giang Uyển Thanh kiên quyết ly hôn để lao vào vòng tay người đàn ông khác, ông ta đã hận bà ấy đến tận xương tủy. Chính vì vậy mà ông ta mới cố ý đối xử lạnh nhạt với em, xem như là đang trả thù Giang Uyển Thanh.”
Lục Thời Ôn cười cay đắng: “Những lần ông ta tỏ ra tình cảm với anh trước mặt em đều là giả dối cả đấy. Lúc nhỏ em thích bánh quy bơ óc chó của tiệm Phúc Ký, mỗi lần ông ta về nhà đều mua cho anh. Thấy em đứng bên cạnh buồn bã và thất vọng, trong lòng ông ta lại hả hê. Nhưng nào biết rằng anh bị dị ứng với óc chó.”
Khóe mắt Lục Thời Ôn hơi đỏ ửng: “Lục Nhị, em chưa từng được hưởng tình cha, vậy thì những gì anh nhận được trong những năm qua là cái gì đây?”
“Là anh sai người xúi giục ông ta đến sòng bạc. Anh muốn tận mắt nhìn thấy ông ta tán gia bại sản, thân bại danh liệt, bị người đời khinh bỉ ruồng bỏ.”
Quản gia từ ngoài đi vào, nhận thấy bầu không khí giữa hai anh em có gì đó không đúng, ông ấy do dự một lát rồi tiến lên nói: “Cậu cả, Lục Gia Vinh vẫn còn ở bên ngoài, nói muốn gặp cậu.”
“Bảo ông ta cút đi!”
Quản gia sững sờ.
Cậu cả luôn là người có tính tình ôn hòa nhất trong ba anh em, cho nên Lục Gia Vinh mới nhiều lần đến tìm anh ấy. Đây là lần đầu tiên quản gia thấy anh ấy nổi giận như vậy.
Quản gia vô thức nhìn Lục Thời Kì ở bên cạnh.
Lục Thời Kì cũng không xen vào, coi như chuyện không liên quan đến mình, ung dung đi lên lầu.
Thảo nào lúc trước anh tìm Giang Uyển Thanh nhiều lần nhưng bà ấy lại không thèm liếc mắt nhìn một cái. Bây giờ cuối cùng anh cũng hiểu được vì sao Giang Uyển Thanh lại ghét anh như vậy. Nhưng dù là Lục Gia Vinh hay Giang Uyển Thanh, về sau cũng không còn quan hệ gì với anh nữa.
Anh đã sớm không cần bất kỳ người nào trong số bọn họ quan tâm anh.
Lục Thời Kì đẩy cửa phòng ngủ ra, chỉ có mình Khương Ngưng đang ngồi chơi điện thoại trên sofa, Thỏa Thỏa không thấy đâu cả.
“Thỏa Thỏa đâu rồi?”
“Ban nãy đi lên thấy cửa phòng Lục Thời Lâm mở hé, bên trong hình như đang chơi game gì đó, nó nhìn thấy nên chạy vào rồi.”
Lục Thời Kì nghe xong thì tiện tay chốt cửa phòng lại.
Thấy vậy, Khương Ngưng cảnh giác nhìn anh: “Anh muốn làm gì đấy?”
Lục Thời Kì đã đi đến trước mặt cô, bế ngang cô lên: “Hình như chúng ta có Thỏa Thỏa ở đây thì phải, để anh giúp em nhớ lại chút nhé?”
Khương Ngưng đấm nhẹ vào vai anh: “Không lẽ anh còn muốn sang chỗ Lục Thời Lâm mượn BCS?”
“Không cần đâu, anh có mang theo rồi.”
Giữa ban ngày ban mặt, Khương Ngưng còn đang định phản kháng thì đã bị anh hôn ngấu ngiến.
Quần áo rơi rụng lả tả trên đất, cô bị anh đè trên ghế sofa.
Khương Ngưng cảm thấy hôm nay anh có vẻ ít nói hơn hẳn, chỉ trầm mặt ‘hành sự’, không hề nói mấy lời nhảm nhí để trêu chọc cô như mọi khi.
Cô chủ động hôn lên môi anh: “Anh đang nghĩ gì vậy?”
Lục Thời Kì hôn trả cô, không trả lời.
Mãi cho đến khi cả hai đều ướt đẫm mồ hôi, anh thở dốc dụi đầu vào vai cô, Khương Ngưng mới nghe thấy anh thủ thỉ đầy tình cảm: “Ngưng Ngưng, anh yêu em.”
–
Chơi ở Đồng Thành đến chiều Chủ nhật, gia đình Lục Thời Kì và Khương Ngưng lên đường trở về Lan Thành.
Tạm biệt ông Lục và bà Lục xong, tài xế đưa bọn họ ra sân bay.
Lục Thời Kì ôm Thỏa Thỏa, cùng Khương Ngưng ngồi ở hàng ghế sau xe.
Thỏa Thỏa lần đầu tiên đến Đồng Thành vẫn chơi chưa đã, trên đường đến sân bay có chút tiếc nuối nói: “Bố ơi, sau này chúng ta còn đến đây nữa không ạ?”
Lục Thời Kì nói: “Con thích thì cuối tuần có thể đến.”
“Tuyệt vời!” Thỏa Thỏa nói xong mới nhớ ra, “Bố ơi, đây là nơi bố lớn lên ạ?”
Lục Thời Kì đang nắm lấy tay Khương Ngưng nghịch trong lòng bàn tay, anh dịu dàng đáp lại một tiếng, sau đó nghiêng đầu nhìn Khương Ngưng đang hướng mắt về phía mình, bổ sung một câu: “Cũng là nơi bố mẹ quen biết.”
Thỏa Thỏa quay đầu lại: “Vậy hai người quen nhau thế nào ạ?”
Lục Thời Kì lười biếng dựa lưng vào ghế: “Là trong một bữa tiệc tối. Lúc đó bố vừa nhìn thấy mẹ con đã thích ngay, mà tình cờ là tối hôm đó mẹ con cũng chủ động đến bắt chuyện với bố.”
“Sau đó thì sao ạ?” Thỏa Thỏa thích thú dò hỏi.
Diễn biến tiếp theo không thích hợp cho trẻ em, Khương Ngưng dùng móng tay bấm nhẹ mu bàn tay anh, ánh mắt cảnh cáo anh đừng nói lung tung.
May mà Lục Thời Kì vẫn còn ra dáng con người: “Sau đó thì thành người yêu.”
“Đơn giản vậy ạ?”
“Ừ, đơn giản như vậy đấy.”
Khương Ngưng ngồi bên cạnh thở phào nhẹ nhõm.
Thỏa Thỏa không truy hỏi nữa, cậu lại nhìn thấy thùng rác bên đường, ủ rũ nói: “Mẹ ơi, hai ngày nay con đã ngó nghiêng rất nhiều thùng rác ở Đồng Thành rồi mà vẫn chưa nhặt được em gái.”
Khương Ngưng: “…”
Sao vừa chuẩn bị về nhà thì lại nhớ đến chuyện này nhỉ?
Lục Thời Kì buồn cười hỏi Thỏa Thỏa: “Con nghĩ bố mẹ nhặt được con từ thùng rác nào?”
Thỏa Thỏa lập tức phản bác, vẻ mặt đầy ghét bỏ: “Thùng rác bẩn như vậy, con không phải được nhặt từ trong thùng rác đâu, con được sinh ra từ bụng mẹ mà!”
Cậu đã từng xem ảnh mẹ chụp khi mang bầu, lúc đó bụng mẹ phình to tròn như quả dưa hấu vậy, là vì cậu trốn trong đó nên mới khiến bụng mẹ to như thế!
Mẹ từng nói ban đầu cậu ở trong bụng mẹ chỉ to bằng hạt vừng thôi, sau đó lớn bằng quả dưa hấu rồi mới chui ra khỏi bụng mẹ.
Nhất thời, Thỏa Thỏa như được khai sáng.
Tại sao cậu lại không nghĩ ra nhỉ, em gái đâu phải chỉ có thể nhặt từ thùng rác, em gái còn có thể chui ra từ bụng mẹ nữa mà!
Cậu vô thức nhìn sang chiếc bụng phẳng lì của Khương Ngưng, đưa tay sờ thử.
Khương Ngưng nhẹ nhàng hất tay con trai ra, mỉm cười trách yêu: “Con làm gì thế?”
Thỏa Thỏa có chút khó hiểu: “Mẹ ơi, lúc con còn là hạt vừng con chui vào bụng mẹ như thế nào ạ? Nếu con muốn có em gái thì phải làm sao để em gái hạt vừng chui vào bụng mẹ giống như con trước đây?”
Khương Ngưng nhất thời cứng họng, Thỏa Thỏa đột nhiên quay đầu nhìn Lục Thời Kì: “Tại sao con chui ra từ bụng mẹ nhưng lại giống bố? Có phải là vì bố đã giúp nhét con vào không ạ? Vậy khi nào bố lại nhét em gái cho mẹ nữa ạ?”
Bên trong xe bỗng nhiên chìm vào một sự im lặng bất thường.
Khóe miệng Lục Thời Kì vốn đang nhếch lên không nhịn được giật khẽ một cái.
Dưới ánh mắt trong veo như nước của con trai, lông mày anh giật giật, trên mặt hiện lên vẻ lúng túng bất thường.
Bên trong khoang xe bỗng chốc nóng ran, Khương Ngưng quay mặt đi, hai má bất giác ửng hồng.
Cô càng nghĩ càng tức, len lén nhéo một cái lên tay người đàn ông.
Rõ ràng Thỏa Thỏa đang ngoan ngoãn tìm em gái trong thùng rác, tự dưng anh hỏi Thỏa Thỏa ra đời bằng cách nào làm gì để câu chuyện lại thành ra nông nỗi này.
Đúng là biết cách gây chuyện!
Tài xế ngồi ở ghế trước nắm chặt tay lái, muốn cười nhưng không dám cười, chỉ có thể cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm túc, coi mình như không khí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.