Chỉ Yêu Sự Không Hoàn Mỹ Của Anh

Chương 15

Nguyên Viện

21/01/2015

Nhậm Quả Quả bị giày vò đến mức toàn thân đau nhức nhưng đồng hồ sinh học khiến cô vẫn tỉnh lại đúng giờ. Cô dường như mệt mỏi mở to đôi mắt hơi sưng. Tối hôm qua cô bị ép đến mức khóc nhiều lần, sau đó thậm chí còn đáng thương tới mức phải khóc lóc cầu xin anh dừng lại thì Bách Nghiêu Tân mới dừng. Nhưng chỉ dừng lại một chút rồi lại bắt đầu một đợt tấn công cuồng mãnh hơn.

Tình ái cuồng liệt này là lần đầu tiên cô được cảm nhận. Lúc này cô mới biết thì ra không phải cô lãnh cảm mà là chỉ có Bách Nghiêu Tân mới có thể khơi mào sự nhiệt tình của cô, khiến cô bốc cháy.

Nhưng mệt quá...Nhậm Quả Quả cảm thấy người mình mềm đến mức không có chút sức lực nào, lại còn rất buồn ngủ...Đang lúc cô định nhắm mắt lại ngủ lần nữa thì lơ đãng nhìn về phía trước, sau đó chống lại một đôi mắt màu lam tinh khiết. Cô vừa hay ngủ ở bên phải, bên cạnh chính là cái giường trẻ con.

Rốt cuộc Nhậm Quả Quả nhớ tới còn có một viên cầu nhỏ nào đó, thân thể mềm mại vô lực liền cứng đờ.

Viên cầu nhỏ trắng nõn nà đã dậy, ngồi trong giường trẻ con, hai tay nắm lấy tay vịn, dán sát mặt vào giữa hai thanh gỗ, chớp đôi mắt nhìn cô đầy tò mò, hay nói đúng hơn là nhìn hai người trên giường đầy tò mò.

Tối hôm qua viên cầu nhỏ ngủ rất ngon đến tận lúc trời sáng cũng không bị bất cứ tiếng động lạ nào đánh thức. Bé đã được huấn luyện, bởi vì cha mẹ - người ném bé cho chú đi tuần trăng mật kia - cũng phi thường ân ái vào buổi tối.

Nhưng bé vẫn còn tò mò, chớp mắt nhìn chằm chằm vào cái giường lớn.

Chiếc chăn mỏng màu lam chỉ có thể che chỗ dưới thắt lưng hai người. Bách Nghiêu Tân ngủ sau lưng cô, bộ ngực chắc nịch dán vào lưng cô, tay ôm eo cô đầy chiếm hữu, mà còn...Nhậm Quả Quả phát hiện ra anh còn ở trong cô.

Trời ơi! Nhậm Quả Quả xấu hổ đến mức muốn nhảy dựng lên! Lại để viên cầu nhỏ thấy được! Mà còn...Cô nhớ tới tối hôm qua mình vừa khóc vừa kêu, hoàn toàn quên trong phòng còn có một cô bé.

Xấu hổ quá! Nhậm Quả Quả xấu hổ và giận dữ muốn chết.

Bất chấp thân thể còn đau nhức, Nhậm Quả Quả vội vàng định rời giường, nhưng cô vừa khẽ động thì tay Bách Nghiêu Tân đã giữ chặt cô.

...

Rất lâu sau dư âm của cơn cao trào Nhậm Quả Quả mới tỉnh lại. Toàn thân cô không còn chút sức nào, hơn nữa cô không hề biết Bách Nghiêu Tân lại hư hỏng như vậy. Tiểu Bối Bối đã tỉnh mà anh còn...Hơi quá đáng!

Nhưng...Nghĩ tới rốt cuộc mình cũng đắm chìm vào trong sự khiêu khích của anh, lúc vừa khóc vừa la cô cũng đã quên sự tồn tại của Tiểu Bối Bối...

"A!" Nhậm Quả Quả xấu hổ, che mặt rên rỉ.

A a a...Cô không phải là một bảo mẫu tốt! Làm sao bây giờ? Như thế này có phải là dạy hư trẻ con không?

Đây là lỗi của Bách Nghiêu Tân!

Nhậm Quả Quả tức tối, đổ toàn bộ sai lầm lên người Bách Nghiêu Tân.

Hu, mệt quá, cô mệt đến mức chỉ muốn ngủ. Nhưng người vừa ướt vừa dính khiến cô ngủ không được. Cô đành phải bò xuống giường, định vào phòng tắm tẩy rửa một chút. Hai chân run run vừa đứng vững thì liền cảm thấy một dòng chất lỏng chảy xuống đùi.

Biết thứ này là gì, mặt Nhậm Quả Quả hồng thấu, hoàn toàn không dám cúi đầu nhìn, vội vàng vào phòng tắm.

Rửa mặt chải đầu đơn giản một chút, Nhậm Quả Quả quấn khăn tắm, ra khỏi phòng tắm. Đã tắm rửa nên tinh thần cô tốt hơn nhiều, lại cảm thấy đói bụng.

Vuốt bụng, cô nhặt cái váy ngủ bị Bách Nghiêu Tân vứt trên đất lên mặc vào, nhưng nội y...Cô nhìn nội y nhăn nhúm, quyết định về phòng mình thay quần áo. Dù sao làn váy ngủ của cô dài tới bắp chân, không nhìn ra là cô không mặc nội y.

Nhưng cô không có cơ hội về phòng. Vừa bước ra khỏi cửa phòng Bách Nghiêu Tân thì anh đã thấy cô.

Viên cầu nhỏ đã được cho ăn no, ngồi trên ghế trẻ con của mình, ôm bình uống nước. Bách Nghiêu Tân thì làm bữa sáng cho hai người, quay lại thì liền thấy Nhậm Quả Quả đi ra. Thấy mái tóc ướt trên vai cô, anh nhíu nhíu mày, "Lại đây."

Cô muốn về phòng...Thấy Bách Nghiêu Tân nhăn mày, Nhậm Quả Quả không dám nói gì, ngoan ngoãn đi về phía phòng bếp.



"Nhậm Quả Quả, tắm sạch rồi sao không lau khô tóc?" Bách Nghiêu Tân mất hứng, mắng cô.

Không sao mà...Nhậm Quả Quả định nói ra nhưng dưới cái nhìn chằm chằm của Bách Nghiêu Tân, cô đành thức thời mà nuốt lại.

Anh hừ lạnh một tiếng, để cô ngồi lên ghế chân cao trước quầy bar, mình thì vào phòng tắm lấy một cái khăn lông sạch ra, phủ lên đầu Nhậm Quả Quả, lau tóc cho cô.

"Em đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn không biết chăm sóc mình!" Ngẫm lại, từ khi cô bắt đầu vào nhà anh thì toàn là anh chăm sóc cô!

Giọng điệu của Bách Nghiêu Tân rất dữ nhưng động tác lau tóc cho cô rất dịu dàng. Nhậm Quả Quả cúi đầu, môi nhịn không được mà cong lên, len lén cười.

Cô rất thích được anh quan tâm thế này.

Sao Bách Nghiêu Tân không nhìn ra cô cười trộm. Rõ là...Anh chịu không nổi mà lắc đầu nhưng trong mắt có sự cưng chiều thấp thoáng.

Mà cô thì ngồi trên ghế chân cao, làn váy ngủ xốc lên, liếc qua là thấy cô không mặc nội y.

Đồng tử Bách Nghiêu Tân không khỏi trầm xuống. Anh không biết *** của mình lại bị khơi lên dễ dàng như thế. Từ trước tới nay anh luôn không phải là người túng dục nhưng cô lại có thể khơi mào dục hỏa của anh một cách dễ dàng.

Phát hiện ra Bách Nghiêu Tân dừng động tác lại, Nhậm Quả Quả nghi ngờ ngẩng đầu lên thì thấy ánh lửa tỏa ra trong mắt anh. *** nóng bỏng rõ ràng như thế khiến thân thể cô tê dại.

Qua tối hôm qua, cô cực kỳ hiểu ánh mắt này của Bách Nghiêu Tân đại biểu cho cái gì.

*Các thí chủ tự tưởng tượng*

Kính coong! Tiếng chuông cửa khiến động tác xâm lược của Bách Nghiêu Tân dừng lại.

Nhậm Quả Quả bắt lấy cơ hội này, vội vàng thoát ra khỏi ma chưởng của Bách Nghiêu Tân, "Em đi mở cửa!" Vừa nói cô vừa chạy tới ngưỡng cửa.

Cho dù thân thể đau nhức của cô phát ra kháng nghị vì hành động này nhưng Nhậm Quả Quả cố gắng không đếm xỉa tới. Không trốn sao được. Cô cũng không muốn lại bị Bách Nghiêu Tân lôi trở lại giường.

Bách Nghiêu Tân nhíu mày, kệ cho Nhậm Quả Quả chạy trốn. Dù sao chạy nhất thời chứ cũng không chạy được một đời. Hơn nữa ai tới tìm anh sớm vậy? Anh muốn xem là tên nào không thức thời đã quấy rầy chuyện tốt của mình.

Nhậm Quả Quả chạy tới cạnh cửa, thở ra một hơi, vỗ ngực rồi mở cửa.

Một mỹ nhân đeo kính râm đứng ở cửa, vừa thấy cửa mở ra thì chào hỏi ngay lập tức. "Hi! Bách, đã lâu...Oa?"

Mỹ nhân gỡ kính râm, ngạc nhiên mà nhìn Nhậm Quả Quả, "Cô là ai? Sao có thể ở trong nhà Bách?"

Nhậm Quả Quả sững sờ nhìn mỹ nhân mang hai dòng máu trước mặt mà cô vĩnh viễn không quên được. Bội Cơ Liên Ân - vị hôn thê trước của Bách Nghiêu Tân.

Bội Cơ Liên Ân và Bách Nghiêu Tân coi như là thanh mai trúc mã. Nhà họ Liên Ân cũng không nổi tiếng lắm trong giới kinh doanh. Ở Anh cũng coi như một công ty lớn, có vài hợp đồng với Đường thị. Hơn nữa nhà họ Liên Ân và nhà lớn của nhà họ Đường cùng ở một khu, Bách Nghiêu Tân thường tới nhà họ Đường để ông ngoại dạy dỗ nên cũng rất quen thuộc với Bội Cơ Liên Ân.

Cũng không phải ngay từ đầu bọn họ đã ở bên nhau. Trước khi ở bên nhau họ cũng từng quen người khác nhưng bỗng vào một ngày, hai người nhìn vào mắt nhau, liền kết giao.

Bội Cơ Liên Ân chính là loại phụ nữ mà Bách Nghiêu Tân thích: mỹ lệ hào phóng, tự chủ, rất có chính kiến. Khi hai người kết giao thì mỗi người đều bận việc của mình, không dán lên đối phương nhưng tình cảm của họ luôn luôn không tệ.

Bách Nghiêu Tân phi thường hài lòng với bạn gái thanh mai trúc mã này. Cho nên lúc hai gia đình đề xuất đính hôn thì anh không phản đối. Bội Cơ cũng thế. Cô rất thích bạn trai Bách Nghiêu Tân này, cũng rất hài lòng.



Bọn họ đều xác định đối phương chính là một nửa hoàn mỹ của mình.

Nhưng Bách Nghiêu Tân không ngờ trước khi kết hôn một tháng vị hôn thê hoàn mỹ của mình lại nói không muốn kết hôn với anh. Bởi vì cô đã gặp người yêu trong định mệnh của mình ở Paris.

Bội Cơ đi Paris là để bàn bạc với nhà thiết kế áo cưới, kết quả áo cưới còn chưa chuẩn bị tốt thì cô đã quen một người đàn ông. Hơn nữa người đàn ông này không có điểm nào hơn Bách Nghiêu Tân.

Không chỉ mặt mày không sánh bằng, ngay cả gia cảnh cũng thua kém. Bởi vì đối phương chỉ là một họa sĩ nghèo túng trên phố.

Nhưng Bội Cơ Liên Ân lại yêu. Cô và họa sĩ đó chỉ quen nửa tháng liền quyết định vứt bỏ mối quan hệ bảy năm - vị hôn phu chuẩn bị cưới - không chút do dự.

Đương nhiên nhà họ Liên Ân phản đối. Sao họa sĩ kia so được với Bách Nghiêu Tân? Tất cả bọn họ đều ngăn cản, muốn khiến con gái và họa sĩ đó tách ra nhưng Bội Cơ vô cùng kiên quyết, thậm chí chạy tới trước mặt Bách Nghiêu Tân, nói cho anh biết cô đã yêu người đàn ông khác, sẽ không kết hôn với anh.

Bách Nghiêu Tân có kinh ngạc không? Dĩ nhiên, đặc biệt là lúc anh biết mình lại thua một họa sĩ đầu đường kém mình mọi mặt. Đây đúng là một đả kích với anh.

Bách Nghiêu Tân có phẫn nộ không? Nói nhảm! Có nghĩ tới chuyện sao không gả sớm chút không? Tin tức kết hôn đã phát ra, toàn thế giới đều biết, vị hôn thê lại nói không kết hôn bởi vì cô yêu người khác...Đây quả thật là một vết nhơ trong kế hoạch đời người hoàn mỹ của anh.

"Nguyên nhân?" Khi đó mặt Bách Nghiêu Tân lạnh băng, chỉ phun ra một câu này.

Bội Cơ Liên Ân cũng biết mình có lỗi với anh nhưng khuôn mặt mỹ lệ vẫn kiên quyết, "Bách, anh ấy giúp em cảm nhận được tình cảm mãnh liệt. Lúc ở bên anh ấy em rất vui vẻ, rất hạnh phúc. Em sẽ không cần để ý đến hình tượng mà cười ha ha, còn có thể cùng ăn đồ ăn trong quán ven đường với anh ấy. Trước đây em không làm những việc này. Anh ấy thua kém anh nhưng anh ấy cho em cảm giác yêu đương." Mà tình cảm của cô và Bách Nghiêu Tân thì lại lý trí như thế...Bách Nghiêu Tân là người yêu tốt, cô cũng thích anh nhưng cùng chỉ là thích mà thôi.

"Bách, anh ấy là bất ngờ với em, cũng là một tai nạn lớn. Em cũng không ngờ sẽ vì anh ấy mà buông bỏ anh. Có lẽ sau này em sẽ hối hận nhưng bây giờ, em muốn ở bên anh ấy. Chuyện hủy hôn anh tuyên bố đi. Anh có thể đổ hết trách nhiệm lên người em. Quả thực là em có lỗi với anh."

Thấy ánh mắt nghiêm túc của Bội Cơ, Bách Nghiêu Tân kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên anh thấy vị hôn thể của mình bày ra bộ dạng này, không có chút lý trí nào nhưng kiên quyết như thế.

Nhưng Bách Nghiêu Tân cũng không phải là người cố chấp, dưa hái xanh không ngọt. Nếu vị hôn thê yêu người khác, anh cũng sẽ không ép đối phương phải gả cho mình. Bách Nghiêu Tân anh còn sợ không tìm được phụ nữ tốt hơn Bội Cơ sao?

Vì vậy anh nhận lời đề xuất hủy hôn của Bội Cơ, đồng thời anh tuyên bố chuyện hủy hôn, về phần nguyên nhân thì anh không nói. Không phải vì bảo vệ Bội Cơ mà anh chỉ cảm thấy đây là chuyện riêng, không có gì hay mà bày ra cho mọi người đàm tiếu.

Mà trước khi Bội Cơ rời đi, Bách Nghiêu Tân chỉ nói một câu, "Nếu tên kia bắt nạt em, có lỗi với em thì cứ nói một tiếng, với tư cách một thời là vị hôn phu, anh sẽ dạy dỗ anh ta cho em."

Tuy anh không thể lý giải được hành động của Bội Cơ, rõ ràng cô và anh đều là người cầu toàn nhưng dù sao hai người cũng lớn lên cùng nhau, cho dù Bội Cơ hủy hôn thì anh cũng sẽ không vì thế mà ghét cô. Có lẽ đúng như Bội Cơ nói, hai người bọn họ đều rất lý trí. Trước việc Bội Cơ yêu người khác, sự phẫn nộ của anh lớn hơn sự đau lòng.

Nghe Bách Nghiêu Tân nói vậy thì Bội Cơ cười cười, dường như không bất ngờ, "Cảm ơn!"

Đối với sự bình tĩnh của Bách Nghiêu Tân, cô có thất vọng không? Có lẽ là có. Bởi vì thái độ của Bách Nghiêu Tân khiến cô thấy anh không yêu cô thật. Nhưng lúc đó chẳng phải cô cũng thế sao?

Trước khi rời đi, Bội Cơ cười nói với Bách Nghiêu Tân, "Bách, em biết anh chắc chắn không thể lý giải được. Nhưng một ngày nào đó anh gặp được một người "bất ngờ" thì anh sẽ hiểu." Dứt lời, cô tiêu sái vẫy tay với Bách Nghiêu Tân rồi bay đi Paris.

Sau này Bách Nghiêu Tân mới biết được Bội Cơ vì để tới với họa sĩ kia mà trở mặt với người nhà, không mang đi gì cả, vứt bỏ cuộc sống đại tiểu thư giàu có, một mình tới Paris.

Từ sau lần đó, Bách Nghiêu Tân và Bội Cơ đã một năm không gặp, cũng không liên lạc, hơn nữa cũng không ai dám nhắc tới chuyện của Bội Cơ trước mặt Bách Nghiêu Tân, chỉ sợ sẽ kích thích anh.

Bách Nghiêu Tân cũng chẳng muốn giải thích. Anh thích Bội Cơ nhưng không tới nỗi không có cô không được. Người khác muốn hiểu lầm thế nào thì kệ. Từ trước tới nay anh luôn không để ý tới ý nghĩ của người khác.

Nhưng cho tới bây giờ anh cũng không nghĩ tới Bội Cơ sẽ về...Trên thực tế, anh đã sắp quên mất vị hôn thê trước này rồi.

Lúc thấy Bội Cơ thì anh kinh ngạc. Người phụ nữ trước mắt hoàn toàn không giống với người trong ký ức của anh. Bội Cơ trong trí nhớ từ trước tới nay đều trang điểm rực rỡ chói lọi, trên người luôn là đồ công sở hàng hiệu. Bây giờ cô lại mặc quần jeans và áo thun mà từ trước tới giờ sẽ không chạm vào, da đen lại, khí chất trên người cũng thay đổi, không hề giống với thiên kim tiểu thư kiêu ngạo trước kia.

Không chỉ Bách Nghiêu Tân kinh ngạc mà Bội Cơ Liên Ân cũng vậy. Cô không ngờ người mở cửa nhà Bách Nghiêu Tân lại là một cô bé phương Đông, hơn nữa cô thấy trên cổ cô bé toàn là dấu hôn. Dấu hôn nhỏ vụn lan tới cổ áo. Cô có thể tưởng tượng được cảnh tượng trong lớp áo ngủ kia phấn khích đến thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Chỉ Yêu Sự Không Hoàn Mỹ Của Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook