Chỉ Yêu Sự Không Hoàn Mỹ Của Anh
Chương 5
Nguyên Viện
21/01/2015
Viên cầu nhỏ nháy mắt, cho là Nhậm Quả Quả muốn chơi với mình nên hé miệng, bắt lấy ngón tay cô định cho vào.
"Aiz, không được!" Cô rụt ngón tay lại, ôm lấy viên cầu nhỏ, "Tiểu Bối Bối có đói bụng không? Pha sữa cho con uống nhé?" Cô hỏi, cất bước đi về phía phòng bếp.
Lúc Bách Nghiêu Tân sửa sang lại bản thân xong, ra khỏi phòng thì liền thấy Nhậm Quả Quả đang ôm cháu gái ngồi trên sô pha, cầm bình sữa trong tay. Cháu gái đang ra sức mút núm vú, mắt nhìn chằm chằm vào cô như một đứa bé ngoan.
Sau đó, Bách Nghiêu Tân lặng lẽ nhớ tới tối hôm qua khi mình cho cháu gái uống sữa thì nó vừa uống vừa giãy dụa, không an phận chút nào. Sau đó bé còn phun đầy sữa lên người anh.
"Tiểu Bối Bối thật nghe lời cô." Bách Nghiêu Tân nói đầy ghen tỵ.
Nhậm Quả Quả không nghe thấy anh nói gì, lúc anh xuất hiện ở phòng khách thì cô mới ngây người, dường như ngây ngốc nhìn anh.
Tây trang màu xám có sọc ở trên người anh trở nên đẹp đẽ không gì sánh được. Dáng người Bách Nghiêu Tân thon dài cao ngất nên mặc cái gì cũng tỏa ra khí chất độc đáo của mình.diễ♧n。đàn♧lê。q♧uý。đôn Mái tóc hất gọn ra sau càng khiến ngũ quan anh thêm sâu sắc. Đôi mắt kính màu bạc giúp anh thu bớt sự sắc sảo trên mặt khiến anh ít đi một chút tính chất xâm lược, nhiều thêm một chút tao nhã.
Anh vừa bước vào thương trường thì có rất nhiều người bị lừa bởi dáng vẻ tao nhã như con cừu nhỏ dễ ăn hiếp này. Ai ngờ ẩn sau đó là một con sói. Những ai coi thường anh đều bị tổn thất nặng nề mới nhìn rõ bộ mặt thật của anh.
Bách Nghiêu Tân đã sớm quen với ánh mắt thế này. Anh cũng quen làm như không thấy nhưng khi đối tượng là bảo mẫu mới tới này thì anh không cách nào làm lơ được.
Anh cũng không muốn mời một cô gái có ý đồ với mình làm bảo mẫu.
"Nhậm tiểu thư." Anh thản nhiên nói, ánh mắt sau đôi kính lạnh như băng, "Cô nhìn đủ chưa?"
"Hả? Ặc! Rồi!" Nhậm Quả Quả hồi thần dưới ánh mắt lạnh như băng, thấy anh không vui, nghĩ tới bộ dạng ngốc nghếch vừa nãy của mình thì hai má nhanh chóng đỏ lên.
Á! Vừa rồi nhất định trông cô rất giống kẻ háo sắc!
"Ừm, thật xin lỗi..."
"Tôi nhận lời xin lỗi của cô. Nhưng không có lần thứ hai đâu. Nhớ, cô là bảo mẫu của Tiểu Bối Bối, có bất cứ chuyện gì vượt quá giới hạn, tôi sẽ đuổi cô đi." Bách Nghiêu Tân nói rất thẳng thắn, không chút nể mặt nào.
Anh là người như vậy, phải cảnh cáo trước, phạm vào điểm mấu chốt của anh thì đừng trách anh trở mặt.
Cũng bởi cá tính nói một không hai này của anh, cùng với sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị mà khiến chỉ trong một năm ngắn ngủi khi anh bước vào Đường thị đã phải đổi sáu thư ký. Cho đến khi Judy - một nữ sĩ gần năm mươi tuổi nhậm chức, không hề ngại ngần gì khuôn mặt lạnh của CEO, còn thay mặt anh làm rất ổn mọi chuyện.
Bởi vậy, Bách Nghiêu Tân cho rằng sau khi Nhậm Quả Quả nghe thấy lời mình sẽ khóc. Anh đã chuẩn bị tâm lý, hơn nữa còn quyết định nếu cô khóc thật thì anh sẽ không ngại đổi bảo mẫu khác ngay lập tức.
Nhưng ngoài dự đoán của anh, vành mắt Quả Quả không hề đỏ lên, ngược lại khuôn mặt nhỏ nhắn rất nghiêm túc, đôi mắt bồ câu của cô nhìn anh không chút né tránh, "Vâng, Bách tiên sinh, tôi đã rõ."
Anh không kiềm được kinh ngạc. Anh còn tưởng bảo mẫu này nhát gan. Dù sao từ lúc vào cửa, lúc cô đối mặt với anh không hồi hộp thì cũng sợ sệt nhưng bây giờ bị anh làm hung mà còn rất bình tĩnh.
Thật ra cô không hề thấy anh hung dữ chút nào. Khí thế anh kém hơn ông nội từng làm tướng quân của cô nhiều lắm.
Ông nội Nhậm Quả Quả rất tin việc gậy sắt dạy ra đàn ông kiên cường. Tất cả các anh trong nhà đều bị ông hung hăng dùng cách huấn luyện của quân đội. Cô đã từng thấy ông nội nghiêm khắc thế nào với các anh, còn đáng sợ hơn cả quỷ nữa. Hơn nữa khi ông nổi giận thì ngoài cô ra, những người khác trong nhà không ai dám hé răng. So sánh một chút thì thấy Bách Nghiêu Tân mặt lạnh này chẳng là gì cả.
Anh nói rõ những quy tắc của mình cho cô. Cô thấy thật ra những việc này rất bình thường, hơn nữa người thất lễ trước là cô cho nên cần phải bị quở trách.
"Được rồi." Nhậm Quả Quả không khóc khiến Bách Nghiêu Tân vừa lòng, "Thử việc một tuần, hết thử việc thì sẽ phát lương cho cô theo tháng. Còn nữa, cô phải ở lại đây trong khoảng thời gian chăm sóc Tiểu Bối Bối..."
"Cái gì?" Nhậm Quả Quả trừng lớn mắt. Chuyện này sao được?! Cô còn chưa nói việc đi làm với người nhà, hơn nữa nếu người nhà mà biết cô ở chung với một người đàn ông...Mẹ ơi, nhất định sẽ đại loạn!
"Sao, có vấn đề gì à?".Bách Nghiêu Tân lạnh lùng nhìn cô. Anh ghét nhất là đang nói một nửa thì bị cắt ngang.
Thấy anh không vui, cô rụt vai, không thể không nuốt lời từ chối anh lại, chỉ rút gọn lại thành hai chữ, "Không có."
Nhưng vừa nói ra cô đã muốn khóc. Làm sao bây giờ? Cô phải ăn nói thế nào với người trong nhà đây?
Bách Nghiêu Tân nhìn cô, thấy ánh mắt sợ hãi của cô thì không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Vừa rồi lúc mình hung dữ cô không sợ, bây giờ anh bình tĩnh nói chuyện thì cô lại sợ, "Sau này đợi tôi nói hết cô mới được mở miệng, biết chưa?"
"Vâng, thực xin lỗi..." Nhậm Quả Quả lại xin lỗi.
"Phòng của cô là phòng thứ hai bên phải. Sau này cô chịu trách nhiệm chăm sóc toàn bộ cho nó. Trong nhà sẽ được người giúp việc theo giờ tới dọn dẹp đúng giờ nhưng từ lúc này, ba bữa của tôi và Tiểu Bối Bối do cô phụ trách..."
"Hả?" Nhậm Quả Quả vừa thốt ra liền nhận lấy cái nhìn lạnh lẽo, "Thực xin lỗi..." Cô xin lỗi ngay lập tức. Hôm nay là ngày cô nói ba chữ này nhiều nhất trong một ngày.
"Tôi biết đây là việc thêm vào của bảo mẫu nên tôi sẽ tăng lương ngoài giờ cho cô."
Lương bổng không phải là vấn đề...Nhậm Quả Quả than khổ trong lòng.
Bách Nghiêu Tân hoàn toàn không để ý tới ánh mắt bối rối của Nhậm Quả Quả. Anh đã sớm quen người khác phải nghe theo những gì mình nói, hơn nữa anh không chấp nhận bất kỳ lời từ chối nào. Chỉ một điểm này là anh hoàn toàn giống với những người tùy hứng khác trong nhà họ Bách.
Bách Nghiêu Tân nhìn đồng hồ, đã 7h30, theo lịch làm việc của anh thì lúc này anh đã ăn xong bữa sáng, chuẩn bị tới công ty rồi.
Nhưng bây giờ mới làm bữa sáng thì không kịp. Anh rất mất hứng mà thay đổi hành trình một lần nữa. Xem ra chỉ có thể tới công ty rồi bảo Judy chuẩn bị bữa sáng cho mình. Anh không thích ăn ở ngoài. Theo ý anh, đồ ăn bên ngoài vừa nhiều dầu mỡ vừa có hại cho sức khỏe, không có chút lợi ích nào.
Bữa trưa cũng không có cách nào khác, anh sẽ bảo Judy gọi cơm giúp. Nhưng từ trước tới nay anh luôn ăn tối ở nhà. Một ngày ăn một bữa ở ngoài đã là quá sức chịu đựng của anh rồi.
Bây giờ anh chỉ hy vọng có bảo mẫu mới thì lịch làm việc của anh có thể quay về như cũ, hoàn toàn thực hiện theo những gì đã đề ra.
Đã quá năm phút. Bình thường giờ này anh đang lái xe tới công ty rồi. Từ đây tới đó tầm nửa tiếng, đây là lúc không kẹt xe. Chín giờ là bắt đầu giờ làm việc ở Đường thị nhưng anh đã quen bước vào công ty lúc 8h30, hơn nữa không sai một giây. Lúc đồng hồ chỉ đúng 8h30 là anh bước vào cửa Đường thị.
Anh đã duy trì thói quen này sáu năm. Chưa ăn bữa sáng, Bách Nghiêu Tân cũng không mong hôm nay lại thay đổi một thói quen khác của anh. Anh đứng dậy ngay lập tức, nói với Nhậm Quả Quả: "Cô theo tôi tới công ty."
Anh còn phải xem xét Nhậm Quả Quả một thời gian. Cho dù An Bối Nhã giới thiệu, cho dù theo như quan sát thì tới bây giờ cô không có tính toán gì với anh cả nhưng anh luôn đa nghi cẩn thận nên trước khi hoàn toàn tin tưởng thì anh sẽ không yên tâm giao cháu gái cho cô.
"Hả?" Cô trợn tròn mắt, hỏi lại theo bản năng: "Vì sao?"
Bách Nghiêu Tân ghét nhất là bị hỏi lại, "Nhậm tiểu thư, cô chỉ cần làm theo lời tôi nói, đừng thắc mắc gì cả."
"...A...." Nhậm Quả Quả ấp úng đáp.
Không biết tại sao cô lại nhớ tới lời An Bối Nhã học tỷ từng đánh giá về anh: rắc rối.
Hôm nay Đường thị lại xôn xao lần nữa, hơn nữa còn lớn hơn ngày hôm qua.
Hôm qua, CEO luôn luôn lạnh lùng của bọn họ lại ôm một cô bé tới công ty. Thím quét dọn buổi sáng nhìn thấy mà sợ ngây người.
9h30 mà anh chưa tới, toàn bộ nhân viên Đường thị đều biết.
Truyện được đăng tại doctruyen.org
Bọn họ chấn kinh rồi! Sao CEO có thể có con được? Các nhân viên nữ phát điên lên! CEO vụng trộm kết hôn lúc nào mà cả con cũng có rồi? Giấc mơ thành quý bà của các cô!
May là chỉ chưa tới một giờ, tin tức từ tầng trên cho hay rằng Tiểu Bối Bối chỉ là cháu gái của CEO. Điều này khiến các nhân viên nữ ôm giấc mộng quý bà thở nhẹ ra một hơi. Các cô vẫn còn hy vọng!
Hơn nữa, theo thím dọn dẹp vệ sinh nói thì CEO ôm Tiểu Bối Bối nhìn siêu đẹp trai, siêu mê người. Từ sự dịu dàng khi anh ôm cô bé là có thể thấy sau này anh nhất định là người cha yêu thương con gái!
Điều này khiến cho khuôn mặt các nhân viên nữ tràn đầy ngạc nhiên. Bộ dạng đẹp trai, có tiền lại thương yêu trẻ con...Đây quả thực là người chồng hoàn mỹ trong mơ của các cô gái!
Cho nên nghe thư ký của CEO nói cần tìm một bảo mẫu thì có không ít nhân viên nữ tự đề cử mình. Chẳng phải tình tiết gần quan được ban lộc luôn có trong tiểu thuyết ngôn tình sao?diễn✧đànlê✧quýđôn
Nhưng nghĩ thì nghĩ, muốn các cô từ bỏ chức vị với mức lương cao thì các cô vẫn phân vân.
Đang lúc các cô phân vân thì hôm nay, 8h45', CEO của họ bước vào công ty, hơn nữa theo sau còn có một cô bé.
Cô bé ôm Tiểu Bối Bối mặc quần áo màu hồng phấn, cứ như vậy mà bước theo CEO vào thang máy lên thẳng tầng cao nhất, xâm nhập vào thánh địa trong lòng các nhân viên nữ.
Tòa nhà này thuộc về Đường thị, tọa lạc ở trung tâm thành phố London. Cả tòa nhà lấy thủy tinh màu xanh da trời làm chất liệu, phong cách hiện đại không lỗi thời. Dưới ánh mặt trời, thủy tinh trong suốt chiếu ra ánh sáng như sóng nước trong veo. Mỗi tầng lầu có một người phụ trách riêng, một bộ phận riêng. Ví dụ như tầng một là nơi mặt tiền quan trọng nhất, vừa bước vào cửa liền có nhân viên riêng bước lên tiếp đón, tầng hai là bộ phận hành chính, tầng ba là bộ phận nghiên cứu phát triển...Mà tầng cao nhất chính là văn phòng của CEO.
Những người không liên quan không thể vào địa bàn của CEO. Chỉ có thang máy riêng lên thẳng tầng cao nhất mới có thể đến đây. Các thang máy khác muốn tới được thì phải nhập mật khẩu vào. Mật khẩu này được đổi mỗi ngày một lần.
Ngoài phòng làm việc của Judy và ba thư kỳ mà bà lãnh đạo ra, ở tầng cao nhất này còn có phòng họp. Chỉ có quản lý cấp cao và cán bộ có năng lực mới có thể vào căn phòng này. Về phần văn phòng của CEO, trừ phi được anh cho phép, nếu không không được tùy ý bước vào.
Vì vậy, tầng cao nhất được các nhân viên gọi là thánh địa, chỉ có sự đồng ý của quốc vương thì mới được vào.
Mà bây giờ lại có một phụ nữ không bước tên bước vào. Tuy theo thím dọn dẹp vệ sinh nói chỉ là cô bé khoảng 16, 17 tuổi như trong lòng các nhân viên nữ, chỉ cần là sinh vật giống cái thì đều nguy hiểm.
Rốt cuộc cô bé này là ai? Sao CEO lại dẫn đi làm cùng? Mối quan hệ giữa cô và CEO là gì?
Trong nhất thời, toàn bộ cao ốc Đường thị thảo luận sôi nổi.
Bách Nghiêu Tân không quan tâm hành động dẫn Nhậm Quả Quả tới công ty đã dẫn tới chấn động lớn như thế nào. Anh không để ý mình trở thành đối tượng bàn tán, chỉ cần nhân viên làm tốt nhiệm vụ của mình, muốn tám chuyện thế nào thì tùy họ. Hơn nữa bây giờ tâm trạng anh đang rất xấu.
Nguyên nhân rất đơn giản. Hôm nay anh tới công ty muộn, muộn 15 phút đại biểu cho việc hành trình của anh phải kéo dài. Điều này khiến anh cảm thấy rất phiền lòng.
Tới tầng cao nhất, Judy đã đứng đợi trước cửa thang máy.
Tuy công ty 9h mới bắt đầu làm việc nhưng ai cũng biết CEO yêu quý của bọn họ sẽ bước vào công ty đúng 8h30. Thân là thư ký hoàn mỹ cũng phải sắp xếp hành trình thật tốt từ một ngày trước, hơn nữa còn phải báo cáo từng việc.
Nhưng hôm nay cấp trên của bà đến muộn, cho nên khi Judy nhận được điện thoại của bảo vệ dưới tầng thì rất tự nhiên mà nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó tới đứng chờ trước cửa thang máy.
Cửa mở ra, đối mặt với bà là khuôn mặt vô cùng lạnh lẽo thúi hoắc của Bách Nghiêu Tân. Judy hoàn toàn không thấy ngoài ý muốn chút nào. Bà nguyên là thư ký của tổng giám đốc trước đây. Nhưng từ khi ông giao công ty cho Bách Nghiêu Tân thì chỉ trong một năm ngắn ngủi anh đã dọa chạy mất sáu thư ký. Sau đó, bà trở thành thư ký của anh một cách hết sức tự nhiên.
Judy cũng coi như nhìn Bách Nghiêu Tân lớn lên nên bà hiểu rất rõ anh là người nhiều rắc rối. Bởi vậy đối mặt với khuôn mặt thúi hoắc của anh, thái độ của bà vẫn vô cùng bình tĩnh.
"CEO sớm." Judy đặt hai tay trước ngực, cúi đầu một góc 30 độ.
Bách Nghiêu Tân không trả lời, bước ra khỏi thang máy một mình.
Ừm, xem ra tâm trạng CEO rất kém...Judy thầm nghĩ, sau đó định đứng thẳng lên thì nghe thấy một giọng nói trong trẻo đáp lại lời bà.
"Buổi sáng tốt lành."
Ặc...Judy ngạc nhiên nhìn Nhậm Quả Quả còn đứng trong thang máy. Vừa rồi cô bị Bách Nghiêu Tân che mất, hơn nữa bảo vệ dưới tầng cũng không nói cho bà là CEO mang cháu gái tới công ty, nếu không chắc chắn Judy có thể che giấu sự khiếp sợ trong lòng mình rất tốt.
Trời ơi! Hôm qua CEO mang theo Tiểu Bối Bối, hôm nay lại mang theo một cô bé nữa. Chuyện này còn khiến bà kinh ngạc hơn cả chuyện hôm qua thấy anh ôm trẻ con nữa.
Bách Nghiêu Tân là người đàn ông có rất nhiều phép tắc rắc rối. Vì quy định của anh nên vị hôn thê trước mới không được phép tới công ty, bởi vì anh ghét nhất có người quấy rầy anh làm việc.Bây giờ anh còn mang theo một cô bé đi làm? Lập tức Judy có xúc động muốn gọi điện cho tổng giám đốc ngay lập tức, nói rằng ông đừng lo lắng, cháu ngoại ông thương yêu nhất sẽ không vì bị hủy hôn đả kích mà biến thành ông già cô đơn.
"Aiz, không được!" Cô rụt ngón tay lại, ôm lấy viên cầu nhỏ, "Tiểu Bối Bối có đói bụng không? Pha sữa cho con uống nhé?" Cô hỏi, cất bước đi về phía phòng bếp.
Lúc Bách Nghiêu Tân sửa sang lại bản thân xong, ra khỏi phòng thì liền thấy Nhậm Quả Quả đang ôm cháu gái ngồi trên sô pha, cầm bình sữa trong tay. Cháu gái đang ra sức mút núm vú, mắt nhìn chằm chằm vào cô như một đứa bé ngoan.
Sau đó, Bách Nghiêu Tân lặng lẽ nhớ tới tối hôm qua khi mình cho cháu gái uống sữa thì nó vừa uống vừa giãy dụa, không an phận chút nào. Sau đó bé còn phun đầy sữa lên người anh.
"Tiểu Bối Bối thật nghe lời cô." Bách Nghiêu Tân nói đầy ghen tỵ.
Nhậm Quả Quả không nghe thấy anh nói gì, lúc anh xuất hiện ở phòng khách thì cô mới ngây người, dường như ngây ngốc nhìn anh.
Tây trang màu xám có sọc ở trên người anh trở nên đẹp đẽ không gì sánh được. Dáng người Bách Nghiêu Tân thon dài cao ngất nên mặc cái gì cũng tỏa ra khí chất độc đáo của mình.diễ♧n。đàn♧lê。q♧uý。đôn Mái tóc hất gọn ra sau càng khiến ngũ quan anh thêm sâu sắc. Đôi mắt kính màu bạc giúp anh thu bớt sự sắc sảo trên mặt khiến anh ít đi một chút tính chất xâm lược, nhiều thêm một chút tao nhã.
Anh vừa bước vào thương trường thì có rất nhiều người bị lừa bởi dáng vẻ tao nhã như con cừu nhỏ dễ ăn hiếp này. Ai ngờ ẩn sau đó là một con sói. Những ai coi thường anh đều bị tổn thất nặng nề mới nhìn rõ bộ mặt thật của anh.
Bách Nghiêu Tân đã sớm quen với ánh mắt thế này. Anh cũng quen làm như không thấy nhưng khi đối tượng là bảo mẫu mới tới này thì anh không cách nào làm lơ được.
Anh cũng không muốn mời một cô gái có ý đồ với mình làm bảo mẫu.
"Nhậm tiểu thư." Anh thản nhiên nói, ánh mắt sau đôi kính lạnh như băng, "Cô nhìn đủ chưa?"
"Hả? Ặc! Rồi!" Nhậm Quả Quả hồi thần dưới ánh mắt lạnh như băng, thấy anh không vui, nghĩ tới bộ dạng ngốc nghếch vừa nãy của mình thì hai má nhanh chóng đỏ lên.
Á! Vừa rồi nhất định trông cô rất giống kẻ háo sắc!
"Ừm, thật xin lỗi..."
"Tôi nhận lời xin lỗi của cô. Nhưng không có lần thứ hai đâu. Nhớ, cô là bảo mẫu của Tiểu Bối Bối, có bất cứ chuyện gì vượt quá giới hạn, tôi sẽ đuổi cô đi." Bách Nghiêu Tân nói rất thẳng thắn, không chút nể mặt nào.
Anh là người như vậy, phải cảnh cáo trước, phạm vào điểm mấu chốt của anh thì đừng trách anh trở mặt.
Cũng bởi cá tính nói một không hai này của anh, cùng với sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị mà khiến chỉ trong một năm ngắn ngủi khi anh bước vào Đường thị đã phải đổi sáu thư ký. Cho đến khi Judy - một nữ sĩ gần năm mươi tuổi nhậm chức, không hề ngại ngần gì khuôn mặt lạnh của CEO, còn thay mặt anh làm rất ổn mọi chuyện.
Bởi vậy, Bách Nghiêu Tân cho rằng sau khi Nhậm Quả Quả nghe thấy lời mình sẽ khóc. Anh đã chuẩn bị tâm lý, hơn nữa còn quyết định nếu cô khóc thật thì anh sẽ không ngại đổi bảo mẫu khác ngay lập tức.
Nhưng ngoài dự đoán của anh, vành mắt Quả Quả không hề đỏ lên, ngược lại khuôn mặt nhỏ nhắn rất nghiêm túc, đôi mắt bồ câu của cô nhìn anh không chút né tránh, "Vâng, Bách tiên sinh, tôi đã rõ."
Anh không kiềm được kinh ngạc. Anh còn tưởng bảo mẫu này nhát gan. Dù sao từ lúc vào cửa, lúc cô đối mặt với anh không hồi hộp thì cũng sợ sệt nhưng bây giờ bị anh làm hung mà còn rất bình tĩnh.
Thật ra cô không hề thấy anh hung dữ chút nào. Khí thế anh kém hơn ông nội từng làm tướng quân của cô nhiều lắm.
Ông nội Nhậm Quả Quả rất tin việc gậy sắt dạy ra đàn ông kiên cường. Tất cả các anh trong nhà đều bị ông hung hăng dùng cách huấn luyện của quân đội. Cô đã từng thấy ông nội nghiêm khắc thế nào với các anh, còn đáng sợ hơn cả quỷ nữa. Hơn nữa khi ông nổi giận thì ngoài cô ra, những người khác trong nhà không ai dám hé răng. So sánh một chút thì thấy Bách Nghiêu Tân mặt lạnh này chẳng là gì cả.
Anh nói rõ những quy tắc của mình cho cô. Cô thấy thật ra những việc này rất bình thường, hơn nữa người thất lễ trước là cô cho nên cần phải bị quở trách.
"Được rồi." Nhậm Quả Quả không khóc khiến Bách Nghiêu Tân vừa lòng, "Thử việc một tuần, hết thử việc thì sẽ phát lương cho cô theo tháng. Còn nữa, cô phải ở lại đây trong khoảng thời gian chăm sóc Tiểu Bối Bối..."
"Cái gì?" Nhậm Quả Quả trừng lớn mắt. Chuyện này sao được?! Cô còn chưa nói việc đi làm với người nhà, hơn nữa nếu người nhà mà biết cô ở chung với một người đàn ông...Mẹ ơi, nhất định sẽ đại loạn!
"Sao, có vấn đề gì à?".Bách Nghiêu Tân lạnh lùng nhìn cô. Anh ghét nhất là đang nói một nửa thì bị cắt ngang.
Thấy anh không vui, cô rụt vai, không thể không nuốt lời từ chối anh lại, chỉ rút gọn lại thành hai chữ, "Không có."
Nhưng vừa nói ra cô đã muốn khóc. Làm sao bây giờ? Cô phải ăn nói thế nào với người trong nhà đây?
Bách Nghiêu Tân nhìn cô, thấy ánh mắt sợ hãi của cô thì không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Vừa rồi lúc mình hung dữ cô không sợ, bây giờ anh bình tĩnh nói chuyện thì cô lại sợ, "Sau này đợi tôi nói hết cô mới được mở miệng, biết chưa?"
"Vâng, thực xin lỗi..." Nhậm Quả Quả lại xin lỗi.
"Phòng của cô là phòng thứ hai bên phải. Sau này cô chịu trách nhiệm chăm sóc toàn bộ cho nó. Trong nhà sẽ được người giúp việc theo giờ tới dọn dẹp đúng giờ nhưng từ lúc này, ba bữa của tôi và Tiểu Bối Bối do cô phụ trách..."
"Hả?" Nhậm Quả Quả vừa thốt ra liền nhận lấy cái nhìn lạnh lẽo, "Thực xin lỗi..." Cô xin lỗi ngay lập tức. Hôm nay là ngày cô nói ba chữ này nhiều nhất trong một ngày.
"Tôi biết đây là việc thêm vào của bảo mẫu nên tôi sẽ tăng lương ngoài giờ cho cô."
Lương bổng không phải là vấn đề...Nhậm Quả Quả than khổ trong lòng.
Bách Nghiêu Tân hoàn toàn không để ý tới ánh mắt bối rối của Nhậm Quả Quả. Anh đã sớm quen người khác phải nghe theo những gì mình nói, hơn nữa anh không chấp nhận bất kỳ lời từ chối nào. Chỉ một điểm này là anh hoàn toàn giống với những người tùy hứng khác trong nhà họ Bách.
Bách Nghiêu Tân nhìn đồng hồ, đã 7h30, theo lịch làm việc của anh thì lúc này anh đã ăn xong bữa sáng, chuẩn bị tới công ty rồi.
Nhưng bây giờ mới làm bữa sáng thì không kịp. Anh rất mất hứng mà thay đổi hành trình một lần nữa. Xem ra chỉ có thể tới công ty rồi bảo Judy chuẩn bị bữa sáng cho mình. Anh không thích ăn ở ngoài. Theo ý anh, đồ ăn bên ngoài vừa nhiều dầu mỡ vừa có hại cho sức khỏe, không có chút lợi ích nào.
Bữa trưa cũng không có cách nào khác, anh sẽ bảo Judy gọi cơm giúp. Nhưng từ trước tới nay anh luôn ăn tối ở nhà. Một ngày ăn một bữa ở ngoài đã là quá sức chịu đựng của anh rồi.
Bây giờ anh chỉ hy vọng có bảo mẫu mới thì lịch làm việc của anh có thể quay về như cũ, hoàn toàn thực hiện theo những gì đã đề ra.
Đã quá năm phút. Bình thường giờ này anh đang lái xe tới công ty rồi. Từ đây tới đó tầm nửa tiếng, đây là lúc không kẹt xe. Chín giờ là bắt đầu giờ làm việc ở Đường thị nhưng anh đã quen bước vào công ty lúc 8h30, hơn nữa không sai một giây. Lúc đồng hồ chỉ đúng 8h30 là anh bước vào cửa Đường thị.
Anh đã duy trì thói quen này sáu năm. Chưa ăn bữa sáng, Bách Nghiêu Tân cũng không mong hôm nay lại thay đổi một thói quen khác của anh. Anh đứng dậy ngay lập tức, nói với Nhậm Quả Quả: "Cô theo tôi tới công ty."
Anh còn phải xem xét Nhậm Quả Quả một thời gian. Cho dù An Bối Nhã giới thiệu, cho dù theo như quan sát thì tới bây giờ cô không có tính toán gì với anh cả nhưng anh luôn đa nghi cẩn thận nên trước khi hoàn toàn tin tưởng thì anh sẽ không yên tâm giao cháu gái cho cô.
"Hả?" Cô trợn tròn mắt, hỏi lại theo bản năng: "Vì sao?"
Bách Nghiêu Tân ghét nhất là bị hỏi lại, "Nhậm tiểu thư, cô chỉ cần làm theo lời tôi nói, đừng thắc mắc gì cả."
"...A...." Nhậm Quả Quả ấp úng đáp.
Không biết tại sao cô lại nhớ tới lời An Bối Nhã học tỷ từng đánh giá về anh: rắc rối.
Hôm nay Đường thị lại xôn xao lần nữa, hơn nữa còn lớn hơn ngày hôm qua.
Hôm qua, CEO luôn luôn lạnh lùng của bọn họ lại ôm một cô bé tới công ty. Thím quét dọn buổi sáng nhìn thấy mà sợ ngây người.
9h30 mà anh chưa tới, toàn bộ nhân viên Đường thị đều biết.
Truyện được đăng tại doctruyen.org
Bọn họ chấn kinh rồi! Sao CEO có thể có con được? Các nhân viên nữ phát điên lên! CEO vụng trộm kết hôn lúc nào mà cả con cũng có rồi? Giấc mơ thành quý bà của các cô!
May là chỉ chưa tới một giờ, tin tức từ tầng trên cho hay rằng Tiểu Bối Bối chỉ là cháu gái của CEO. Điều này khiến các nhân viên nữ ôm giấc mộng quý bà thở nhẹ ra một hơi. Các cô vẫn còn hy vọng!
Hơn nữa, theo thím dọn dẹp vệ sinh nói thì CEO ôm Tiểu Bối Bối nhìn siêu đẹp trai, siêu mê người. Từ sự dịu dàng khi anh ôm cô bé là có thể thấy sau này anh nhất định là người cha yêu thương con gái!
Điều này khiến cho khuôn mặt các nhân viên nữ tràn đầy ngạc nhiên. Bộ dạng đẹp trai, có tiền lại thương yêu trẻ con...Đây quả thực là người chồng hoàn mỹ trong mơ của các cô gái!
Cho nên nghe thư ký của CEO nói cần tìm một bảo mẫu thì có không ít nhân viên nữ tự đề cử mình. Chẳng phải tình tiết gần quan được ban lộc luôn có trong tiểu thuyết ngôn tình sao?diễn✧đànlê✧quýđôn
Nhưng nghĩ thì nghĩ, muốn các cô từ bỏ chức vị với mức lương cao thì các cô vẫn phân vân.
Đang lúc các cô phân vân thì hôm nay, 8h45', CEO của họ bước vào công ty, hơn nữa theo sau còn có một cô bé.
Cô bé ôm Tiểu Bối Bối mặc quần áo màu hồng phấn, cứ như vậy mà bước theo CEO vào thang máy lên thẳng tầng cao nhất, xâm nhập vào thánh địa trong lòng các nhân viên nữ.
Tòa nhà này thuộc về Đường thị, tọa lạc ở trung tâm thành phố London. Cả tòa nhà lấy thủy tinh màu xanh da trời làm chất liệu, phong cách hiện đại không lỗi thời. Dưới ánh mặt trời, thủy tinh trong suốt chiếu ra ánh sáng như sóng nước trong veo. Mỗi tầng lầu có một người phụ trách riêng, một bộ phận riêng. Ví dụ như tầng một là nơi mặt tiền quan trọng nhất, vừa bước vào cửa liền có nhân viên riêng bước lên tiếp đón, tầng hai là bộ phận hành chính, tầng ba là bộ phận nghiên cứu phát triển...Mà tầng cao nhất chính là văn phòng của CEO.
Những người không liên quan không thể vào địa bàn của CEO. Chỉ có thang máy riêng lên thẳng tầng cao nhất mới có thể đến đây. Các thang máy khác muốn tới được thì phải nhập mật khẩu vào. Mật khẩu này được đổi mỗi ngày một lần.
Ngoài phòng làm việc của Judy và ba thư kỳ mà bà lãnh đạo ra, ở tầng cao nhất này còn có phòng họp. Chỉ có quản lý cấp cao và cán bộ có năng lực mới có thể vào căn phòng này. Về phần văn phòng của CEO, trừ phi được anh cho phép, nếu không không được tùy ý bước vào.
Vì vậy, tầng cao nhất được các nhân viên gọi là thánh địa, chỉ có sự đồng ý của quốc vương thì mới được vào.
Mà bây giờ lại có một phụ nữ không bước tên bước vào. Tuy theo thím dọn dẹp vệ sinh nói chỉ là cô bé khoảng 16, 17 tuổi như trong lòng các nhân viên nữ, chỉ cần là sinh vật giống cái thì đều nguy hiểm.
Rốt cuộc cô bé này là ai? Sao CEO lại dẫn đi làm cùng? Mối quan hệ giữa cô và CEO là gì?
Trong nhất thời, toàn bộ cao ốc Đường thị thảo luận sôi nổi.
Bách Nghiêu Tân không quan tâm hành động dẫn Nhậm Quả Quả tới công ty đã dẫn tới chấn động lớn như thế nào. Anh không để ý mình trở thành đối tượng bàn tán, chỉ cần nhân viên làm tốt nhiệm vụ của mình, muốn tám chuyện thế nào thì tùy họ. Hơn nữa bây giờ tâm trạng anh đang rất xấu.
Nguyên nhân rất đơn giản. Hôm nay anh tới công ty muộn, muộn 15 phút đại biểu cho việc hành trình của anh phải kéo dài. Điều này khiến anh cảm thấy rất phiền lòng.
Tới tầng cao nhất, Judy đã đứng đợi trước cửa thang máy.
Tuy công ty 9h mới bắt đầu làm việc nhưng ai cũng biết CEO yêu quý của bọn họ sẽ bước vào công ty đúng 8h30. Thân là thư ký hoàn mỹ cũng phải sắp xếp hành trình thật tốt từ một ngày trước, hơn nữa còn phải báo cáo từng việc.
Nhưng hôm nay cấp trên của bà đến muộn, cho nên khi Judy nhận được điện thoại của bảo vệ dưới tầng thì rất tự nhiên mà nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó tới đứng chờ trước cửa thang máy.
Cửa mở ra, đối mặt với bà là khuôn mặt vô cùng lạnh lẽo thúi hoắc của Bách Nghiêu Tân. Judy hoàn toàn không thấy ngoài ý muốn chút nào. Bà nguyên là thư ký của tổng giám đốc trước đây. Nhưng từ khi ông giao công ty cho Bách Nghiêu Tân thì chỉ trong một năm ngắn ngủi anh đã dọa chạy mất sáu thư ký. Sau đó, bà trở thành thư ký của anh một cách hết sức tự nhiên.
Judy cũng coi như nhìn Bách Nghiêu Tân lớn lên nên bà hiểu rất rõ anh là người nhiều rắc rối. Bởi vậy đối mặt với khuôn mặt thúi hoắc của anh, thái độ của bà vẫn vô cùng bình tĩnh.
"CEO sớm." Judy đặt hai tay trước ngực, cúi đầu một góc 30 độ.
Bách Nghiêu Tân không trả lời, bước ra khỏi thang máy một mình.
Ừm, xem ra tâm trạng CEO rất kém...Judy thầm nghĩ, sau đó định đứng thẳng lên thì nghe thấy một giọng nói trong trẻo đáp lại lời bà.
"Buổi sáng tốt lành."
Ặc...Judy ngạc nhiên nhìn Nhậm Quả Quả còn đứng trong thang máy. Vừa rồi cô bị Bách Nghiêu Tân che mất, hơn nữa bảo vệ dưới tầng cũng không nói cho bà là CEO mang cháu gái tới công ty, nếu không chắc chắn Judy có thể che giấu sự khiếp sợ trong lòng mình rất tốt.
Trời ơi! Hôm qua CEO mang theo Tiểu Bối Bối, hôm nay lại mang theo một cô bé nữa. Chuyện này còn khiến bà kinh ngạc hơn cả chuyện hôm qua thấy anh ôm trẻ con nữa.
Bách Nghiêu Tân là người đàn ông có rất nhiều phép tắc rắc rối. Vì quy định của anh nên vị hôn thê trước mới không được phép tới công ty, bởi vì anh ghét nhất có người quấy rầy anh làm việc.Bây giờ anh còn mang theo một cô bé đi làm? Lập tức Judy có xúc động muốn gọi điện cho tổng giám đốc ngay lập tức, nói rằng ông đừng lo lắng, cháu ngoại ông thương yêu nhất sẽ không vì bị hủy hôn đả kích mà biến thành ông già cô đơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.