Chương 34: Phần Không Tên 34
Song Tử
30/07/2016
Buổi tiệc sau
màn trình diễn giới thiệu ra mắt thị trường bộ sưu tập mới của Trạch Thị khiến cô có chút say, bởi các khách hàng mỗi người cứ mời rượu chúc
mừng, cô lại không thể từ chối. Tiểu Di ngồi trên xe Trạch Hy quay về
nhà, lúc xuống xe liền không cẩn thận, giày cao gót trẹo sang một bên,
cô vô ý ngã vào lòng Trạch Hy.
"Helen, em không sao chứ." - Trạch Hy đỡ lấy toàn thân cô hỏi.
Tiểu Di nhanh chóng lấy lại thăng bằng, sau đó rời khỏi vòng tay Trạch Hy mỉm cười đáp: "Em không sao, hôm nay em rất vui vì mọi nỗ lực của chúng ta đã có kết quả."
Căn nhà bên cạnh vẫn sáng đèn, bên ngoài chiếc xe hơi đắt tiền đỗ ngay vị trí cũ. Ánh mắt màu xanh trong kia như hằn lên sự tức giận, tuy nhiên vẫn không rời mắt khỏi hai con nguời đang tình tứ bên ngoài.
Cô nằm bẹp lên giường khi dường như từng hơi men đã thấm qua từng tế bào, cô nhìn lên trần nhà, sau một bữa tiệc đông người chào hỏi náo nhiệt, cuối cùng ở lại trong tim chỉ còn là sự cô đơn, sự dày vò đến tận cùng. Vì cô mà anh phải đến Nhật, vì cô mà anh bị bọn bắt cóc giết chêt, họ đẩy anh xuống biển sâu, nơi đó có phải rất lạnh, nơi đó tuyết rơi rất nhiều.
Tiếng chuông điện thoại reo bất chợt khi đồng hồ đã điểm hơn 11h đêm. Cô với tay nhìn vào dãy số không quen thuộc, suy nghĩ vào giây, gọi vào lúc này có lẽ là có chuyện gấp: "Vâng, ai vậy ạ?"
Đầu giây bên kia là một giọng nam rất từ tốn: "Xin chào, tôi là Thế Trọng, đại diện của công ty HZA."
Đầu cô bắt đầu dùng toàn bộ sự tỉnh táo còn lại để nhớ về cái tên HZA, sau đó liền ngồi bật dậy vội vàng đáp: "Vâng, xin chào anh, không biết anh gọi cho tôi vào giờ này có vấn đề gì vậy ạ?"
"Cô Helen, cô là nhà thiết kế của bộ sưu tập vừa diễn ra đêm qua?"
Tiểu Di gật đầu đáp: "Đúng vậy, chính là tôi."
"Có một chút rắc rối nhỏ, ông chủ của tôi đã xem qua buổi biểu diễn và tỏ ra không hài lòng, ông ấy quyết định sẽ rút toàn bộ vốn đầu tư ra khỏi Trạch Thị." - Ngữ âm của người đàn ông này tuy nói rất nhẹ nhàng êm ái nhưng nó hệt như cú đấm, đấm mạnh lên đầu cô.
Cô đứng bật dậy, vội vàng đáp lời như sợ bên kia sẽ ngắt máy: "Ông chủ của anh không hài lòng ở điểm nào, chúng tôi sẽ nhanh chóng khắc phục, tôi hứa sẽ cố gắng hết mình, chỉ hy vọng phía anh đừng vội vàng quyết định, xin hãy suy nghĩ lại đi ạ."
Khóe môi bên kia hơi cười: "Nói về điểm không thích thì có rất nhiều, một câu không thể nói hết."
"Xin anh hãy nói ông chủ các anh cho tôi một cuộc gặp vào sáng mai, tôi sẽ lắng nghe và khắc phục."
"Cô Helen, ông chủ tôi sáng sớm mai sẽ có chuyến bay bay về Mỹ. Nếu cô muốn gặp, thì bây giờ có lẽ vẫn còn kịp."
Tiểu Di nhìn lên đồng hồ, đã hơn 11h đêm, nhưng nghĩ đến Trạch Thị nếu như mất đi nhà đầu tư này, mọi chuyện tiếp theo xem như rất khó khăn. Cô gật đầu nói vào điện thoại: "Anh cho tôi địa chỉ, tôi sẽ đến gặp ông chủ các anh ngay lập tức."
Cô nhanh chóng thay đổi trang phục, bước ra khỏi nhà gọi một chiếc taxi đi đến địa chỉ được gửi đến. Lúc này cũng đã không còn nhìn thấy chiếc xe hơi sang trọng của người hàng xóm.
Trước mắt là khách sạn năm sao sang trọng bất nhất thành phố, cô trên tay cầm túi xách có một chút lưỡng lự, đã có ý định quay về nhưng nghĩ tới bộ sưu tập, Trạch Hy, và cả nỗ lực của cả hai mà bước tiếp vào bên trong.
Đi về phía lễ tân, còn chưa kịp chào hỏi cô gái trước mặt đã tươi cười nói: "Xin chào, tổng giám đốc HZA đang đợi cô ở phòng 909."
Cô còn chưa nói câu nào đã được một cô gái đưa đến thang máy và bấm nút lầu 9. Cô đứng một mình bên trong thang máy, có lẽ do máy lạnh mở quá thấp nên toàn thân cô lạnh toát, mồ hôi bàn tay lại túa ra. Tiếng ting của thang máy khiến cô có chút giật mình, cô bước ra đi đến phòng 909. Phân vân trước cửa, dù sao cũng đã đến tận cửa, chỉ có bước vào bên trong Trạch Thị mới có cơ hội.
Đưa tay gõ cửa, nhưng cánh cửa dường như chỉ đóng hờ, bị lực gõ cửa đẩy mở ra, bên trong là ánh đèn màu vàng nhàn nhạt. Cô bước vào bên trong một bước lên tiếng: "Xin chào, tôi đến từ Trạch Thị."
Tiếng nước chảy bên trong nhà vệ sinh, có lẽ ông ấy đang tắm. Cô không tiện bước vào liền đứng trước cửa mà đợi. Cho đến khi người bên trong chỉ quấn một chiếc khăn ngang hông, trên vai có một vết sẹo rất lớn, mái tóc ướt sũng vàng ươm, nhìn từ phía sau, cô lại bật lên tiếng gọi: "Will."
Người đàn ông hơi nghiêng người, ánh mắt màu xanh trong hướng về phía cô, sau đó xem như cô không tồn tại mà bước về phía tủ lạnh, tùy ý chọn một chai nước lọc uống cạn. Cô đứng như bất động, bởi cô dường như vừa nhìn thấy Will đã thoáng qua, chỉ là khi anh ta quay lại, trong ánh sáng mờ nhạt cô có thể nhận ra không phải Will, trong lòng bỗng dưng có cảm giác vừa đau đến tận đáy lòng.
Cô bước thêm vài bước qua khỏi cánh cửa, lúc này anh đã thoải mái ngồi trên ghế sopha, ti vi mở kênh truyền hình. Cô trong lòng vừa thoạt nhìn, tâm trạng lúc trước đó cũng rối bời, lúc này lấy lại chút bình tĩnh cô liền lên tiếng: "Xin chào, tôi là Helen, là thiết kế của công ty Trạch Thị."
Anh quay đầu nhìn về phía sau, bấm nút tắt ti vi, sau đó liền nhấp công tắc tự động, toàn căn phòng khách sạn bỗng sáng bừng.
"Sao lại là anh." - Tiểu Di lùi về sau một bước, gương mặt đầy biểu cảm kinh ngạc.
"Thái độ của cô, có vẻ không muốn loại đầu tư này." - Anh đưa hai tay vươn ra ngồi trên sô pha đưa mắt nhìn về phía Tiểu Di.
"Anh... anh tranh chấp đầu tư của Trạch thị, sau đó lại muốn đầu tư cho Trạch thị, ý đồ của anh là gì?" - Tiểu Di không giấu được thắc mắc, chỉ rõ ràng là ý đồ xấu.
"Nếu cô đến đây để nói những chuyện này, mời cô rời đi, tôi cần nghĩ ngơi."
Tiểu Di nhớ đến mục đích tới nơi này, lúc này cũng mặc kệ anh ta là ai, đã dùng thủ đoạn bỉ ổi gì cướp mất đối tác của Trạch Thị, trước mắt phải thuyết phục anh ta đầu tư.
"Tôi đã sẵn sàng nghe anh đưa ra ý kiến về những thiết kế của tôi." - Tiểu Di cầm sẵn sổ ghi chép và bút trên tay hướng mắt về người đàn ông đang ngồi trước mắt.
Anh không đáp, đưa cầm chiếc ipad lướt qua một số mẫu thiết kế của cô. Anh dừng lại ở mẫu thiết kế chiếc váy khoét sâu, màu đen quyến rũ kết hợp với chiếc áo trễ ngực gợi cảm.
"Cô có nhìn ra vấn đề của bộ trang phục này."
Cô đưa mắt nhìn rất kĩ, thật ra đây là bộ trang phục cô rất tâm đắc. Cô nhìn khá lâu, sau đó bèn đáp: "Xin anh chỉ giáo, tôi thật không nhìn ra vấn đề của mẫu này."
"Nó rất đẹp." - Anh đưa mắt trêu chọc nhìn cô.
"Anh..." - Tiểu Di á khẩu.
Anh đứng lên đi lại gần về phía cô, càng lúc càng gần, cô cứng đơ người né tránh: "Cô thật sự không biết mục đích thật sự sao?"
"Cô chấp nhận lên giường với tôi một đêm, đảm bảo đầu tư này sẽ không gặp vấn đề." - Anh nói khe khẽ vào tai cô.
"Đê tiện." - Tiểu Di dùng hết sức đẩy anh ra phía sau, ánh mắt giận dữ.
"Cửa vẫn còn mở, cô có thể ra về." - Anh nhếch môi cười.
Tiểu Di vừa bước đi một bước, anh ta lạ nói theo: "Sàn diễn bị hủy, người mẫu không đến được, đầu tư bị rút hết... cô nghĩ là ngẫu nhiên."
Cô trùng bước...
"Cô dám bước ra khỏi cửa, tôi sẽ hủy hoại Trạch thị, hủy hoại cả người yêu của cô."y
"Tôi đã làm gì đắc tội với anh sao?" - Cô quay lại nhìn anh.
"Cô tồn tại trên thế gian này, chính là đã đắc tội với tôi." - Anh bước đến, bàn tay siết chặt lấy tay cô: "Một là ngoan ngoan trèo lên giường của tôi, hai là cô cút khỏi nơi này."
Cô nắm chặt bàn tay, sau đó đưa mắt nhìn anh đáp: "Tôi ngủ cùng anh một đêm, anh hứa sẽ không làm hại Trạch thị, sẽ không rút đầu tư, sẽ không khiến Trạch Hy khốn đốn."
Ánh mắt anh hằn lên sự tức giận đến tột độ, anh buông tay cô ra, đi đến cửa đẩy mạnh cửa vang ra tiếng động lớn khiến cô giật thót tim, sau đó đưa bàn tay qua eo cô, từ phía sau đôi môi như cắn vào tai cô khẽ nói: "Thỏa thuận thành công."
Đẩy mạnh cô xuống giường lớn không một chút thương xót. Tiểu Di tuy rất sợ nhưng cô không khóc, cũng không tỏ ra một chút biểu cảm nào, gương mặt trở nên lạnh lùng, như một cái xác không hồn.
"Tại sao cô không van xin tôi, tại sao không khóc lóc van xin tôi hả?" - Anh nằm trên người cô, hay tay nắm chặt hai tay cô dang rộng hai bên, cô thờ ơ quay đầu sang một hướng.
"Chỉ cần anh đừng làm tổn thương nhũng người tôi yêu quý, tổn thương tôi ra sao cũng không quan trọng." - Cô đưa mắt nhìn anh.
Khi nhìn sâu vào ánh mắt anh hiện tại, tim cô lại đập mạnh rộn ràng, cô không còn nhìn thấy sự đáng ghét, bỉ ổi như cô nghĩ, mà chính là một nỗi buồn. Ánh mắt buồn bã này rất quen, quen đến độ cô cả đời sao cơ thể quên đi.
Anh buông cô ra bật người ngồi dậy, sau đó cuối người bế cô vào nhà vệ sinh, quăng thẳng vào bồn tắm đầy nước khiến nước văng tung tóe. Quần áo trên người ướt sũng, cô lộ nét kinh hãi.
"Anh điên rồi." - Cô hét lên, chóng tay đứng lên.
Chưa kịp đứng lên thì vòi nước đã xịt bắn lên người cô, cô tránh không kịp chỉ biết ôm mặt tránh né. Anh cứ thế xịt thật mạnh lên eo co, lên vai cô.
"Phụ nữ muốn lên giường tôi, phải thật sạch sẽ... bản thân cô đã quá dơ bẩn, phải tẩy rửa hết, tẩy rửa hết mùi vị của kẻ khác."
Cô bật khóc, nhưng anh sẽ không bao giờ nhìn thấy giọt nước mắt của cô hiện tại. Nước mắt đã hòa tan vào nước trong vòi, giống như cô cũng muốn tan đi, tồn tại chỉ thêm phiền muộn.
Đến khi cô ngồi bất động trong bồn tắm, anh cũng tức giận đập thật mạnh chiết vòi xuống đất bỏ ra ngoài. Cô vẫn ngồi yên bất động mặc dù nước lạnh đã ngấm vào trong da thịt. Đến mất gần ba mươi phút sau, cô bước ra khỏi nhà vệ sinh với bộ trang phục ướt sũng, những giọt nước rơi lã chã trên sàn nhà, tóc tai cũng rũ xuống không còn vào nếp.
"Anh muốn hành hạ thế nào thì hành động luôn đi, chỉ cần đừng làm hại Trạch Hy." - Cô đứng trước mặt anh mà nói.
Cơn giận vừa nguôi đi chưa lâu, lại bị cô khiến nó vụt cháy. Anh nhìn bọi dạng thê thảm của cô, sau đó lại tức giận hơn bước tới kéo tay cô đi về phía cửa: "Cút đi."
"Tôi sẽ không đi nếu anh không đồng ý sẽ không rút đầu tư khỏi Trạch Thị." - Cô giằng co.
Anh đẩy mạnh cô ra khỏi cửa khiến cô té ngã, sau đó liền nói: "Ở hay đi, không phải do cô quyết định."
Anh đóng sập cửa lại, cô đứng lên, quay đầu lại mà ngồi xuống thềm nhà tựa vào cửa ra vào. Đã bị anh ta hành hạ đến như vậy, ít nhất cũng phải nố rõ ràng một câu.
"Thưa ngài, cô gái đến tìm ngài lúc tối đang ngồi trước cửa ra vào, chúng tôi có nên mời cô ấy về không ạ?" - Nhân viên lễ tân đuợc camera thông báo liền gọi cho anh.
"Cô ta sẽ về ngay thôi, mặc kệ đi." - Anh đáp.
Tiểu Di toàn thân lạnh rung lên vì máy lạnh ở nơi này duòng như hạ rất thấp, toàn thân cô lại ướt sũng khiến cô vô cũng khó chịu. Cô ngồi trước cửa phòng anh hơn hai tiếng liền chịu không nỗi mà ngã ngục.
Cánh cửa mở ra, anh nhìn cô đang gục dưới sàn. Ánh mắt chứa bao nhiêu cảm xúc, anh cuối người, bế cô trên tay đi vào bên trong, đặt cô xuống giường, nhẹ nhàng sờ vào bờ má liền phát hiện toàn thân cô rất nóng. Anh lay nhẹ người cô, cô vẫn không thể tỉnh lại.
"Helen, em không sao chứ." - Trạch Hy đỡ lấy toàn thân cô hỏi.
Tiểu Di nhanh chóng lấy lại thăng bằng, sau đó rời khỏi vòng tay Trạch Hy mỉm cười đáp: "Em không sao, hôm nay em rất vui vì mọi nỗ lực của chúng ta đã có kết quả."
Căn nhà bên cạnh vẫn sáng đèn, bên ngoài chiếc xe hơi đắt tiền đỗ ngay vị trí cũ. Ánh mắt màu xanh trong kia như hằn lên sự tức giận, tuy nhiên vẫn không rời mắt khỏi hai con nguời đang tình tứ bên ngoài.
Cô nằm bẹp lên giường khi dường như từng hơi men đã thấm qua từng tế bào, cô nhìn lên trần nhà, sau một bữa tiệc đông người chào hỏi náo nhiệt, cuối cùng ở lại trong tim chỉ còn là sự cô đơn, sự dày vò đến tận cùng. Vì cô mà anh phải đến Nhật, vì cô mà anh bị bọn bắt cóc giết chêt, họ đẩy anh xuống biển sâu, nơi đó có phải rất lạnh, nơi đó tuyết rơi rất nhiều.
Tiếng chuông điện thoại reo bất chợt khi đồng hồ đã điểm hơn 11h đêm. Cô với tay nhìn vào dãy số không quen thuộc, suy nghĩ vào giây, gọi vào lúc này có lẽ là có chuyện gấp: "Vâng, ai vậy ạ?"
Đầu giây bên kia là một giọng nam rất từ tốn: "Xin chào, tôi là Thế Trọng, đại diện của công ty HZA."
Đầu cô bắt đầu dùng toàn bộ sự tỉnh táo còn lại để nhớ về cái tên HZA, sau đó liền ngồi bật dậy vội vàng đáp: "Vâng, xin chào anh, không biết anh gọi cho tôi vào giờ này có vấn đề gì vậy ạ?"
"Cô Helen, cô là nhà thiết kế của bộ sưu tập vừa diễn ra đêm qua?"
Tiểu Di gật đầu đáp: "Đúng vậy, chính là tôi."
"Có một chút rắc rối nhỏ, ông chủ của tôi đã xem qua buổi biểu diễn và tỏ ra không hài lòng, ông ấy quyết định sẽ rút toàn bộ vốn đầu tư ra khỏi Trạch Thị." - Ngữ âm của người đàn ông này tuy nói rất nhẹ nhàng êm ái nhưng nó hệt như cú đấm, đấm mạnh lên đầu cô.
Cô đứng bật dậy, vội vàng đáp lời như sợ bên kia sẽ ngắt máy: "Ông chủ của anh không hài lòng ở điểm nào, chúng tôi sẽ nhanh chóng khắc phục, tôi hứa sẽ cố gắng hết mình, chỉ hy vọng phía anh đừng vội vàng quyết định, xin hãy suy nghĩ lại đi ạ."
Khóe môi bên kia hơi cười: "Nói về điểm không thích thì có rất nhiều, một câu không thể nói hết."
"Xin anh hãy nói ông chủ các anh cho tôi một cuộc gặp vào sáng mai, tôi sẽ lắng nghe và khắc phục."
"Cô Helen, ông chủ tôi sáng sớm mai sẽ có chuyến bay bay về Mỹ. Nếu cô muốn gặp, thì bây giờ có lẽ vẫn còn kịp."
Tiểu Di nhìn lên đồng hồ, đã hơn 11h đêm, nhưng nghĩ đến Trạch Thị nếu như mất đi nhà đầu tư này, mọi chuyện tiếp theo xem như rất khó khăn. Cô gật đầu nói vào điện thoại: "Anh cho tôi địa chỉ, tôi sẽ đến gặp ông chủ các anh ngay lập tức."
Cô nhanh chóng thay đổi trang phục, bước ra khỏi nhà gọi một chiếc taxi đi đến địa chỉ được gửi đến. Lúc này cũng đã không còn nhìn thấy chiếc xe hơi sang trọng của người hàng xóm.
Trước mắt là khách sạn năm sao sang trọng bất nhất thành phố, cô trên tay cầm túi xách có một chút lưỡng lự, đã có ý định quay về nhưng nghĩ tới bộ sưu tập, Trạch Hy, và cả nỗ lực của cả hai mà bước tiếp vào bên trong.
Đi về phía lễ tân, còn chưa kịp chào hỏi cô gái trước mặt đã tươi cười nói: "Xin chào, tổng giám đốc HZA đang đợi cô ở phòng 909."
Cô còn chưa nói câu nào đã được một cô gái đưa đến thang máy và bấm nút lầu 9. Cô đứng một mình bên trong thang máy, có lẽ do máy lạnh mở quá thấp nên toàn thân cô lạnh toát, mồ hôi bàn tay lại túa ra. Tiếng ting của thang máy khiến cô có chút giật mình, cô bước ra đi đến phòng 909. Phân vân trước cửa, dù sao cũng đã đến tận cửa, chỉ có bước vào bên trong Trạch Thị mới có cơ hội.
Đưa tay gõ cửa, nhưng cánh cửa dường như chỉ đóng hờ, bị lực gõ cửa đẩy mở ra, bên trong là ánh đèn màu vàng nhàn nhạt. Cô bước vào bên trong một bước lên tiếng: "Xin chào, tôi đến từ Trạch Thị."
Tiếng nước chảy bên trong nhà vệ sinh, có lẽ ông ấy đang tắm. Cô không tiện bước vào liền đứng trước cửa mà đợi. Cho đến khi người bên trong chỉ quấn một chiếc khăn ngang hông, trên vai có một vết sẹo rất lớn, mái tóc ướt sũng vàng ươm, nhìn từ phía sau, cô lại bật lên tiếng gọi: "Will."
Người đàn ông hơi nghiêng người, ánh mắt màu xanh trong hướng về phía cô, sau đó xem như cô không tồn tại mà bước về phía tủ lạnh, tùy ý chọn một chai nước lọc uống cạn. Cô đứng như bất động, bởi cô dường như vừa nhìn thấy Will đã thoáng qua, chỉ là khi anh ta quay lại, trong ánh sáng mờ nhạt cô có thể nhận ra không phải Will, trong lòng bỗng dưng có cảm giác vừa đau đến tận đáy lòng.
Cô bước thêm vài bước qua khỏi cánh cửa, lúc này anh đã thoải mái ngồi trên ghế sopha, ti vi mở kênh truyền hình. Cô trong lòng vừa thoạt nhìn, tâm trạng lúc trước đó cũng rối bời, lúc này lấy lại chút bình tĩnh cô liền lên tiếng: "Xin chào, tôi là Helen, là thiết kế của công ty Trạch Thị."
Anh quay đầu nhìn về phía sau, bấm nút tắt ti vi, sau đó liền nhấp công tắc tự động, toàn căn phòng khách sạn bỗng sáng bừng.
"Sao lại là anh." - Tiểu Di lùi về sau một bước, gương mặt đầy biểu cảm kinh ngạc.
"Thái độ của cô, có vẻ không muốn loại đầu tư này." - Anh đưa hai tay vươn ra ngồi trên sô pha đưa mắt nhìn về phía Tiểu Di.
"Anh... anh tranh chấp đầu tư của Trạch thị, sau đó lại muốn đầu tư cho Trạch thị, ý đồ của anh là gì?" - Tiểu Di không giấu được thắc mắc, chỉ rõ ràng là ý đồ xấu.
"Nếu cô đến đây để nói những chuyện này, mời cô rời đi, tôi cần nghĩ ngơi."
Tiểu Di nhớ đến mục đích tới nơi này, lúc này cũng mặc kệ anh ta là ai, đã dùng thủ đoạn bỉ ổi gì cướp mất đối tác của Trạch Thị, trước mắt phải thuyết phục anh ta đầu tư.
"Tôi đã sẵn sàng nghe anh đưa ra ý kiến về những thiết kế của tôi." - Tiểu Di cầm sẵn sổ ghi chép và bút trên tay hướng mắt về người đàn ông đang ngồi trước mắt.
Anh không đáp, đưa cầm chiếc ipad lướt qua một số mẫu thiết kế của cô. Anh dừng lại ở mẫu thiết kế chiếc váy khoét sâu, màu đen quyến rũ kết hợp với chiếc áo trễ ngực gợi cảm.
"Cô có nhìn ra vấn đề của bộ trang phục này."
Cô đưa mắt nhìn rất kĩ, thật ra đây là bộ trang phục cô rất tâm đắc. Cô nhìn khá lâu, sau đó bèn đáp: "Xin anh chỉ giáo, tôi thật không nhìn ra vấn đề của mẫu này."
"Nó rất đẹp." - Anh đưa mắt trêu chọc nhìn cô.
"Anh..." - Tiểu Di á khẩu.
Anh đứng lên đi lại gần về phía cô, càng lúc càng gần, cô cứng đơ người né tránh: "Cô thật sự không biết mục đích thật sự sao?"
"Cô chấp nhận lên giường với tôi một đêm, đảm bảo đầu tư này sẽ không gặp vấn đề." - Anh nói khe khẽ vào tai cô.
"Đê tiện." - Tiểu Di dùng hết sức đẩy anh ra phía sau, ánh mắt giận dữ.
"Cửa vẫn còn mở, cô có thể ra về." - Anh nhếch môi cười.
Tiểu Di vừa bước đi một bước, anh ta lạ nói theo: "Sàn diễn bị hủy, người mẫu không đến được, đầu tư bị rút hết... cô nghĩ là ngẫu nhiên."
Cô trùng bước...
"Cô dám bước ra khỏi cửa, tôi sẽ hủy hoại Trạch thị, hủy hoại cả người yêu của cô."y
"Tôi đã làm gì đắc tội với anh sao?" - Cô quay lại nhìn anh.
"Cô tồn tại trên thế gian này, chính là đã đắc tội với tôi." - Anh bước đến, bàn tay siết chặt lấy tay cô: "Một là ngoan ngoan trèo lên giường của tôi, hai là cô cút khỏi nơi này."
Cô nắm chặt bàn tay, sau đó đưa mắt nhìn anh đáp: "Tôi ngủ cùng anh một đêm, anh hứa sẽ không làm hại Trạch thị, sẽ không rút đầu tư, sẽ không khiến Trạch Hy khốn đốn."
Ánh mắt anh hằn lên sự tức giận đến tột độ, anh buông tay cô ra, đi đến cửa đẩy mạnh cửa vang ra tiếng động lớn khiến cô giật thót tim, sau đó đưa bàn tay qua eo cô, từ phía sau đôi môi như cắn vào tai cô khẽ nói: "Thỏa thuận thành công."
Đẩy mạnh cô xuống giường lớn không một chút thương xót. Tiểu Di tuy rất sợ nhưng cô không khóc, cũng không tỏ ra một chút biểu cảm nào, gương mặt trở nên lạnh lùng, như một cái xác không hồn.
"Tại sao cô không van xin tôi, tại sao không khóc lóc van xin tôi hả?" - Anh nằm trên người cô, hay tay nắm chặt hai tay cô dang rộng hai bên, cô thờ ơ quay đầu sang một hướng.
"Chỉ cần anh đừng làm tổn thương nhũng người tôi yêu quý, tổn thương tôi ra sao cũng không quan trọng." - Cô đưa mắt nhìn anh.
Khi nhìn sâu vào ánh mắt anh hiện tại, tim cô lại đập mạnh rộn ràng, cô không còn nhìn thấy sự đáng ghét, bỉ ổi như cô nghĩ, mà chính là một nỗi buồn. Ánh mắt buồn bã này rất quen, quen đến độ cô cả đời sao cơ thể quên đi.
Anh buông cô ra bật người ngồi dậy, sau đó cuối người bế cô vào nhà vệ sinh, quăng thẳng vào bồn tắm đầy nước khiến nước văng tung tóe. Quần áo trên người ướt sũng, cô lộ nét kinh hãi.
"Anh điên rồi." - Cô hét lên, chóng tay đứng lên.
Chưa kịp đứng lên thì vòi nước đã xịt bắn lên người cô, cô tránh không kịp chỉ biết ôm mặt tránh né. Anh cứ thế xịt thật mạnh lên eo co, lên vai cô.
"Phụ nữ muốn lên giường tôi, phải thật sạch sẽ... bản thân cô đã quá dơ bẩn, phải tẩy rửa hết, tẩy rửa hết mùi vị của kẻ khác."
Cô bật khóc, nhưng anh sẽ không bao giờ nhìn thấy giọt nước mắt của cô hiện tại. Nước mắt đã hòa tan vào nước trong vòi, giống như cô cũng muốn tan đi, tồn tại chỉ thêm phiền muộn.
Đến khi cô ngồi bất động trong bồn tắm, anh cũng tức giận đập thật mạnh chiết vòi xuống đất bỏ ra ngoài. Cô vẫn ngồi yên bất động mặc dù nước lạnh đã ngấm vào trong da thịt. Đến mất gần ba mươi phút sau, cô bước ra khỏi nhà vệ sinh với bộ trang phục ướt sũng, những giọt nước rơi lã chã trên sàn nhà, tóc tai cũng rũ xuống không còn vào nếp.
"Anh muốn hành hạ thế nào thì hành động luôn đi, chỉ cần đừng làm hại Trạch Hy." - Cô đứng trước mặt anh mà nói.
Cơn giận vừa nguôi đi chưa lâu, lại bị cô khiến nó vụt cháy. Anh nhìn bọi dạng thê thảm của cô, sau đó lại tức giận hơn bước tới kéo tay cô đi về phía cửa: "Cút đi."
"Tôi sẽ không đi nếu anh không đồng ý sẽ không rút đầu tư khỏi Trạch Thị." - Cô giằng co.
Anh đẩy mạnh cô ra khỏi cửa khiến cô té ngã, sau đó liền nói: "Ở hay đi, không phải do cô quyết định."
Anh đóng sập cửa lại, cô đứng lên, quay đầu lại mà ngồi xuống thềm nhà tựa vào cửa ra vào. Đã bị anh ta hành hạ đến như vậy, ít nhất cũng phải nố rõ ràng một câu.
"Thưa ngài, cô gái đến tìm ngài lúc tối đang ngồi trước cửa ra vào, chúng tôi có nên mời cô ấy về không ạ?" - Nhân viên lễ tân đuợc camera thông báo liền gọi cho anh.
"Cô ta sẽ về ngay thôi, mặc kệ đi." - Anh đáp.
Tiểu Di toàn thân lạnh rung lên vì máy lạnh ở nơi này duòng như hạ rất thấp, toàn thân cô lại ướt sũng khiến cô vô cũng khó chịu. Cô ngồi trước cửa phòng anh hơn hai tiếng liền chịu không nỗi mà ngã ngục.
Cánh cửa mở ra, anh nhìn cô đang gục dưới sàn. Ánh mắt chứa bao nhiêu cảm xúc, anh cuối người, bế cô trên tay đi vào bên trong, đặt cô xuống giường, nhẹ nhàng sờ vào bờ má liền phát hiện toàn thân cô rất nóng. Anh lay nhẹ người cô, cô vẫn không thể tỉnh lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.