Chương 10: Chương 5.2
Dạ Vĩ
02/10/2015
Quan sát biểu tình càng lúc càng quái dị trên mặt Mạnh Vũ Nhiễm, Lưu Kì đột
nhiên cảm thấy cả người không được tự nhiên, anh cảm nhận được bạn tốt
đang bày ra một âm mưu nào đó, nhưng mà Mạnh Vũ Nhiễm nói muốn giới
thiệu thiết kế sư, anh không có cự tuyệt à!
Thứ Bảy, Nhan Mộ Ngữ theo hẹn đến gặp vị khách yêu cầu thiết kế tu sửa nhà, cũng đồng thời nhìn thấy nụ cười xán lạn như ánh mặt trời của Mạnh Vũ Nhiễm.
Bây giờ mà quay đầu bước đi thì thật là không có khí phách, hơn nữa đó cũng không phải là tính cách của cô.
Cho nên cô chỉ hơi thất thần một chút, rồi lập tức khôi phục bình tĩnh, chậm rãi đi về phía trước, ôn hòa mở miệng: "Chào, tôi là Nhan Mộ Ngữ."
Phản ứng của hai người đàn ông là ngây ra một lúc, Lưu Kì hình như muốn nói gì, lại để ý nhìn xem biểu tình của Mạnh Vũ Nhiễm và Nhan Mộ Ngữ.
Anh vươn tay phải ra, bắt tay với cô, tự giới thiệu: "Chào cô, tôi là Lưu Kì."
Mạnh Vũ Nhiễm cau mày, một lát sau anh cũng vươn tay, có chút lãnh dạm mở miệng: "Mạnh Vũ Nhiễm." (Rei: ôi, sao a 'nạnh nùng' thế )
Nhan Mộ Ngữ lễ phép vươn tay, nhưng ngay lập tức rút về vì cái siết chặt của Mạnh Vũ Nhiễm. Cô dùng thanh âm bình tĩnh mà hỏi: "Xin hỏi hai người, ai là khách hàng của tôi?"
"Tôi." Lưu Kì vẫn khách khí như cũ, Mạnh Vũ Nhiễm thì vẫn cau mày, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Không biết hai người bọn họ có phải hay không đã nhớ ra cô, dù sao đi nữa thì bây giờ xoay người rời đi là chuyện không thể xảy ra.
Nhan Mộ Ngữ chỉ có thể đứng thẳng người, biệu hiện sự bình tĩnh tự tin.
Nhan Mộ Ngữ quay sang Lưu Kì, lễ phép yêu cầu anh dẫn cô đi thăm nhà mới, cũng muốn cùng anh thảo luận vài điều.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, lơ đãng, xem nhẹ Mạnh Vũ Nhiễm phía sau.
Mỗi lần Lưu Kì nhớ đến bạn tốt mà quay lại, thì sẽ nhìn thấy bộ dáng 'không được để mắt đến' của Mạnh Vũ Nhiễm, hình như anh (MVN) muốn nói cái gì đó nhưng lúc nào cũng bị Nhan Mộ Ngữ 'vừa vặn' mà cắt ngang. Lưu Kì chỉ có thể âm thầm thở dài, sau đó quay người trả lời Nhan Mộ Ngữ. Mạnh Vũ Nhiễm tiếp tục bị xem nhẹ rồi!
"Hôm nay cứ như vậy đã, lần sau tôi sẽ đem sơ đồ phác thảo tới đây, hi vọng chúng ta có thể hợp tác tốt."
Nhìn đại khái kết cấu phòng ốc, sau khi đã hiểu rõ ý muốn của Lưu Kì, Nhan Mộ Ngữ mỉm cười rời đi.
"Không hổ là 'đệ nhất tài nữ', thật không dễ ứng phó."
Nhìn theo bóng lưng Nhan Mộ Ngữ rời đi, nói ra câu này, không biết là bội phục chính mình hay là đang châm chọc ai đó. Lưu Kì quay đầu nhìn về phía MẠnh Vũ Nhiễm, mang theo sự trêu chọc, hỏi: "Mạnh Vũ Nhiễm, có thể hay không bộc lộ một chút cảm giác của cậu khi gặp lại bạn gái cũ bị cậu vứt bỏ?"
"Cô ấy thật sự là Nhan Mộ Ngữ đó sao?" Ngữ khí của Mạnh Vũ Nhiễm có chút khác lạ, không rõ là hỏi Lưu Kì hay là chính anh.
"Làm ơn, đến tớ còn nhận ra đấy, cậu thật là quá đáng nha, Mạnh đại thiếu gia?" Lưu Kì híp mắt, trên mặt là biểu cảm 'cậu lại tiếp tục giả ngu à'.
"Không phải, tớ chỉ là cảm thấy....." Mạnh Vũ Nhiễm cân nhắc từ ngữ. (Rei: lựa lời mà nói đó ạ)
"Cảm thấy như thế nào? Kinh ngạc, không thể tưởng tượng nổi, hay là..... Hối hận?" Nói đến hối hận thì giọng điệu của Lưu Kì có chút trào phúng.
"Hối hận? Không có."
Mạnh Vũ Nhiễm không chút do dự chấm dứt tranh cãi: "Chính là cảm thấy..... Cảm thấy....." Anh không biết phải biểu đạt như thế nào.
"Đừng cứ 'chính là' như vậy nữa. Dù sao.... Cậu, bây giờ là động tâm có phải hay không? Vậy theo đuổi đi a."
Lưu Kì châm điếu thuốc, có ý xấu giựt dây để xem trò vui. Tâm tư Mạnh Vũ Nhiễm người khác không biết, nhưng chính anh hiểu rất rõ, không phải là vì cô xinh đẹp lại có khí chất, mà là vì sự bình tĩnh hơn người. Thật ra, Mạnh Vũ Nhiễm vẫn giống như năm xưa, ngây thơ vẫn là ngây thơ.
Phả ra một vòng khói, Lưu Kì có phần châm chọc bổ sung một câu: "Nói không chừng, hiện tại người ta trở nên xinh đẹp như vậy còn nhờ vào công lao vứt bỏ năm đó của cậu."
Lưu Kì nói như vậy, nhưng anh không biết rằng sự thật cũng không có sai biệt lắm.
Sau khi chia tay Mạnh Vũ Nhiễm, Nhan Mộ Ngữ cùng Kiều Khả Tư, còn có Mạc Nguyệt đã nói chuyện với nhau một lần (Rei: thật ra Rei cũng không biết Mạc Nguyệt là ai, nhưng có lẽ là bạn của 2 chị Khả Tư và Mộ Ngữ, Rei sẽ tìm hiểu và nói lại với mọi người nha).
"Tớ quyết định không học Sở Nghiên cứu nữa." Ngữ khí Nhan Mộ Ngữ có chút run rẩy.
"Vì sao? Không phải cậu đã sớm quyết định sao?" KIều Khả Tư nhảy dựng lên, kinh ngạc hỏi, còn Mạc Nguyệt chỉ bình tĩnh im lặng chờ cô tiếp tục nói chuyện.
"Không có lý do gì cả, chỉ là tớ không thích nữa." Đè nén nước mắt, Nhan Mộ Ngữ ra vẻ bình tĩnh nhưng rõ ràng là đang kích động.
"Mộ Mộ!" Kiều Khả Tư tức đến nỗi thét to. "Cậu là nói cho có lệ sao?" Hai tay cô nắm chặt, biểu tình trên mặt có thể lấy phẫn nộ để hình dung.
Mạc Nguyệt nhíu mày, sau đó đứng dậy, ngay cả một cái liếc mắt cũng không có, trực tiếp đeo kính lên, chuẩn bị trở về phòng.....
"Tớ không phải ý này....."
"Là người, cũng có lúc cần phải giải bày tâm sự, cũng như có lúc cần phải khóc." Mạc Nguyệt tháo kính mắt xuống, thỏ dài, khẽ nói: "Tớ nghĩ cả hai cậu đều cần phải bình tĩnh một chút."
"Không cần, lần này, hoàn toàn là do tớ không tốt. Không muốn học Sở nghiên cứu là vì tớ sợ hãi. Trước kia, tớ cho là mình thực đã đoán trước được tương lai. Nhưng mà hiện tại, tớ bắt đầu bât an, tớ không biết mình còn có thể làm gì, tớ không thể tín nhiệm ai cả, cũng bắt đầu hoài nghi chính mình." Ngữ điệu của Nhan Mộ Ngữ bình tĩnh, thậm chí có chút cứng nhắc.
Nhưng mà cô càng bình tĩnh lý trí, nội tâm hai người còn lại vô cùng khó chịu.
Kiều Khả Tư đi đến bên cạnh Nhan Mộ Ngữ, mở ra hai tay, dùng sức ôm lấy cô.
"Thật xin lỗi." Nhan Mộ Ngữ thấp giọng nói.
"Mộ Mộ ngốc." Kiều Khả Tư cúi đầu, che giấu nước mắt không ngừng rơi của mình.
Sau đó, Nhan Mộ Ngữ phải trải qua một đoạn thời gian đau ốm liên miên, cả người rất nhanh trở nên gầy yếu.
----- Tôi là dải phân cánh quá khứ với hiện tại -----
Nhìn thấy Mạnh Vũ Nhiễm lần nữa, trong lòng Nhan Mộ Ngữ không có gợi lên rung động thật lớn giống như trong tưởng tượng. Nhưng nếu nói Mạnh Vũ Nhiễm trong mắt cô đã như là một người xa lạ, thì đó là lừa mình dối người. (Rei; kiểu như là 'người lạ từng quen' đấy mọi người).
Mấy ngày sau, Nhan Mộ Ngữ nhận được điện thoại của Mạnh Vũ Nhiễm, trong điện thoại Mạnh Vũ Nhiễm hẹn cô đi xem phim. Nhan Mộ Ngữ rất muốn cự tuyệt, nhưng sau khi cân nhắc trước sau, cảm thấy cùng anh gặp mặt một lần, nói chuyện rõ ràng cũng tốt, thế là đồng ý lời hẹn.
Rạp chiếu phim cũng không có nhiều người, tụm năm tụm ba ngồi đều là tình lữ, không ít đôi còn thân mật trình diễn 'phân đoạn nồng thắm'.
Mạnh Vũ Nhiễm thử vươn tay, cầm lấy bàn tay bé nhỏ của Nhan Mộ Ngữ, lập tức bị cô thoải mái vung lắc.
Mạnh Vũ Nhiễm nhíu mày, người phụ nữ này vẫn là giống thời Đại học, phiền toái lại ngoan cố, nhưng mà không biết vì sao, giờ phút này trong mắt anh, ngay cả điểm này cũng trở nên đáng yêu.
Bộ phim chiếu đến khúc cao trào, không ít người cảm động đến nỗi rơi lệ, rạp chiếu phim truyền đến tiếng khóc, Mạnh Vũ Nhiễm nhàm chán từ màn ảnh quay đầu lại nhìn về Nhan Mộ Ngữ bên cạnh, anh thực kinh hãi nha!
Nhan Mộ Ngữ khóc.... Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên rồi..... Mạnh Vũ Nhiễm nhanh chóng rút khăn tay từ trong túi ra, đưa cho cô.
"Cảm ơn." Nhan Mộ Ngữ lau nước mắt, nhẹ nhàng nói.
Bộ phim kết thúc, hai người theo đám đông đi ra đại sảnh, ánh mắt Nhan Mộ Ngữ vẫn còn chút hồng, nhưng cảm xúc đã bình tĩnh lại.
Cô thuận miệng hỏi: "Anh không thích bộ phim này?"
"Cũng không tệ lắm, có chút cảm động." Mạnh Vũ Nhiễm nghĩ nghĩ nói.
"Đúng vậy a, tình yêu như vậy thật cảm động." Nhan Mộ Ngữ nói. “Nhưng mà, nếu như là đời thật, anh có muốn cùng 'người cũ' quay lại không, giống như chuyện tình trong phim ấy?"
Không hiểu lắm hàm ý của Nhan Mộ Ngữ, Mạnh Vũ Nhiễm có chút tự hỏi, rồi thành thật lắc đầu, nói: "Không muốn."
"Tôi cũng vậy." Nhan Mộ Ngữ gật đầu, đi thẳng vào vấn đề: "Kỳ thật, hôm nay đồng ý lời hẹn của anh, chính là muốn cùng anh nói rõ ràng, tôi cảm thấy nếu lại cùng anh kết giao, liền sẽ giống bộ phim khi nãy, thật cảm động, rất mỹ lệ, nhưng không chân thật."
Mạnh Vũ Nhiễm cố gắng xem nhẹ nỗi mất mát đột nhiên dâng lên trong lòng, cứng nhắc duy trì nụ cười, giả bộ bình thản nói: "Suy nghĩ của em anh có thể hiểu, nhưng mà ít nhất cũng đối đãi anh như bạn bè bình thường chứ?"
Nghe vậy, Nhan Mộ Ngữ có vẻ không được tự nhiên, trầm mặc.
Cô không biết trả lời vấn đề này như thế nào.
Mạnh Vũ Nhiễm muốn xoay chuyển tình hình hiện tại, liền đổi chủ đề, hỏi: "Dù sao vẫn còn thời gian..... Muốn hay không đi nơi khác?"
Anh biết Nhan Mộ Ngữ đã có kế hoạch trước, rõ ràng, cô hôm nay đến đây, mục đích là để cự tuyệt, nhưng anh không thể để con cừu nhỏ chạy trốn dễ dàng như vậy được.
Thứ Bảy, Nhan Mộ Ngữ theo hẹn đến gặp vị khách yêu cầu thiết kế tu sửa nhà, cũng đồng thời nhìn thấy nụ cười xán lạn như ánh mặt trời của Mạnh Vũ Nhiễm.
Bây giờ mà quay đầu bước đi thì thật là không có khí phách, hơn nữa đó cũng không phải là tính cách của cô.
Cho nên cô chỉ hơi thất thần một chút, rồi lập tức khôi phục bình tĩnh, chậm rãi đi về phía trước, ôn hòa mở miệng: "Chào, tôi là Nhan Mộ Ngữ."
Phản ứng của hai người đàn ông là ngây ra một lúc, Lưu Kì hình như muốn nói gì, lại để ý nhìn xem biểu tình của Mạnh Vũ Nhiễm và Nhan Mộ Ngữ.
Anh vươn tay phải ra, bắt tay với cô, tự giới thiệu: "Chào cô, tôi là Lưu Kì."
Mạnh Vũ Nhiễm cau mày, một lát sau anh cũng vươn tay, có chút lãnh dạm mở miệng: "Mạnh Vũ Nhiễm." (Rei: ôi, sao a 'nạnh nùng' thế )
Nhan Mộ Ngữ lễ phép vươn tay, nhưng ngay lập tức rút về vì cái siết chặt của Mạnh Vũ Nhiễm. Cô dùng thanh âm bình tĩnh mà hỏi: "Xin hỏi hai người, ai là khách hàng của tôi?"
"Tôi." Lưu Kì vẫn khách khí như cũ, Mạnh Vũ Nhiễm thì vẫn cau mày, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Không biết hai người bọn họ có phải hay không đã nhớ ra cô, dù sao đi nữa thì bây giờ xoay người rời đi là chuyện không thể xảy ra.
Nhan Mộ Ngữ chỉ có thể đứng thẳng người, biệu hiện sự bình tĩnh tự tin.
Nhan Mộ Ngữ quay sang Lưu Kì, lễ phép yêu cầu anh dẫn cô đi thăm nhà mới, cũng muốn cùng anh thảo luận vài điều.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, lơ đãng, xem nhẹ Mạnh Vũ Nhiễm phía sau.
Mỗi lần Lưu Kì nhớ đến bạn tốt mà quay lại, thì sẽ nhìn thấy bộ dáng 'không được để mắt đến' của Mạnh Vũ Nhiễm, hình như anh (MVN) muốn nói cái gì đó nhưng lúc nào cũng bị Nhan Mộ Ngữ 'vừa vặn' mà cắt ngang. Lưu Kì chỉ có thể âm thầm thở dài, sau đó quay người trả lời Nhan Mộ Ngữ. Mạnh Vũ Nhiễm tiếp tục bị xem nhẹ rồi!
"Hôm nay cứ như vậy đã, lần sau tôi sẽ đem sơ đồ phác thảo tới đây, hi vọng chúng ta có thể hợp tác tốt."
Nhìn đại khái kết cấu phòng ốc, sau khi đã hiểu rõ ý muốn của Lưu Kì, Nhan Mộ Ngữ mỉm cười rời đi.
"Không hổ là 'đệ nhất tài nữ', thật không dễ ứng phó."
Nhìn theo bóng lưng Nhan Mộ Ngữ rời đi, nói ra câu này, không biết là bội phục chính mình hay là đang châm chọc ai đó. Lưu Kì quay đầu nhìn về phía MẠnh Vũ Nhiễm, mang theo sự trêu chọc, hỏi: "Mạnh Vũ Nhiễm, có thể hay không bộc lộ một chút cảm giác của cậu khi gặp lại bạn gái cũ bị cậu vứt bỏ?"
"Cô ấy thật sự là Nhan Mộ Ngữ đó sao?" Ngữ khí của Mạnh Vũ Nhiễm có chút khác lạ, không rõ là hỏi Lưu Kì hay là chính anh.
"Làm ơn, đến tớ còn nhận ra đấy, cậu thật là quá đáng nha, Mạnh đại thiếu gia?" Lưu Kì híp mắt, trên mặt là biểu cảm 'cậu lại tiếp tục giả ngu à'.
"Không phải, tớ chỉ là cảm thấy....." Mạnh Vũ Nhiễm cân nhắc từ ngữ. (Rei: lựa lời mà nói đó ạ)
"Cảm thấy như thế nào? Kinh ngạc, không thể tưởng tượng nổi, hay là..... Hối hận?" Nói đến hối hận thì giọng điệu của Lưu Kì có chút trào phúng.
"Hối hận? Không có."
Mạnh Vũ Nhiễm không chút do dự chấm dứt tranh cãi: "Chính là cảm thấy..... Cảm thấy....." Anh không biết phải biểu đạt như thế nào.
"Đừng cứ 'chính là' như vậy nữa. Dù sao.... Cậu, bây giờ là động tâm có phải hay không? Vậy theo đuổi đi a."
Lưu Kì châm điếu thuốc, có ý xấu giựt dây để xem trò vui. Tâm tư Mạnh Vũ Nhiễm người khác không biết, nhưng chính anh hiểu rất rõ, không phải là vì cô xinh đẹp lại có khí chất, mà là vì sự bình tĩnh hơn người. Thật ra, Mạnh Vũ Nhiễm vẫn giống như năm xưa, ngây thơ vẫn là ngây thơ.
Phả ra một vòng khói, Lưu Kì có phần châm chọc bổ sung một câu: "Nói không chừng, hiện tại người ta trở nên xinh đẹp như vậy còn nhờ vào công lao vứt bỏ năm đó của cậu."
Lưu Kì nói như vậy, nhưng anh không biết rằng sự thật cũng không có sai biệt lắm.
Sau khi chia tay Mạnh Vũ Nhiễm, Nhan Mộ Ngữ cùng Kiều Khả Tư, còn có Mạc Nguyệt đã nói chuyện với nhau một lần (Rei: thật ra Rei cũng không biết Mạc Nguyệt là ai, nhưng có lẽ là bạn của 2 chị Khả Tư và Mộ Ngữ, Rei sẽ tìm hiểu và nói lại với mọi người nha).
"Tớ quyết định không học Sở Nghiên cứu nữa." Ngữ khí Nhan Mộ Ngữ có chút run rẩy.
"Vì sao? Không phải cậu đã sớm quyết định sao?" KIều Khả Tư nhảy dựng lên, kinh ngạc hỏi, còn Mạc Nguyệt chỉ bình tĩnh im lặng chờ cô tiếp tục nói chuyện.
"Không có lý do gì cả, chỉ là tớ không thích nữa." Đè nén nước mắt, Nhan Mộ Ngữ ra vẻ bình tĩnh nhưng rõ ràng là đang kích động.
"Mộ Mộ!" Kiều Khả Tư tức đến nỗi thét to. "Cậu là nói cho có lệ sao?" Hai tay cô nắm chặt, biểu tình trên mặt có thể lấy phẫn nộ để hình dung.
Mạc Nguyệt nhíu mày, sau đó đứng dậy, ngay cả một cái liếc mắt cũng không có, trực tiếp đeo kính lên, chuẩn bị trở về phòng.....
"Tớ không phải ý này....."
"Là người, cũng có lúc cần phải giải bày tâm sự, cũng như có lúc cần phải khóc." Mạc Nguyệt tháo kính mắt xuống, thỏ dài, khẽ nói: "Tớ nghĩ cả hai cậu đều cần phải bình tĩnh một chút."
"Không cần, lần này, hoàn toàn là do tớ không tốt. Không muốn học Sở nghiên cứu là vì tớ sợ hãi. Trước kia, tớ cho là mình thực đã đoán trước được tương lai. Nhưng mà hiện tại, tớ bắt đầu bât an, tớ không biết mình còn có thể làm gì, tớ không thể tín nhiệm ai cả, cũng bắt đầu hoài nghi chính mình." Ngữ điệu của Nhan Mộ Ngữ bình tĩnh, thậm chí có chút cứng nhắc.
Nhưng mà cô càng bình tĩnh lý trí, nội tâm hai người còn lại vô cùng khó chịu.
Kiều Khả Tư đi đến bên cạnh Nhan Mộ Ngữ, mở ra hai tay, dùng sức ôm lấy cô.
"Thật xin lỗi." Nhan Mộ Ngữ thấp giọng nói.
"Mộ Mộ ngốc." Kiều Khả Tư cúi đầu, che giấu nước mắt không ngừng rơi của mình.
Sau đó, Nhan Mộ Ngữ phải trải qua một đoạn thời gian đau ốm liên miên, cả người rất nhanh trở nên gầy yếu.
----- Tôi là dải phân cánh quá khứ với hiện tại -----
Nhìn thấy Mạnh Vũ Nhiễm lần nữa, trong lòng Nhan Mộ Ngữ không có gợi lên rung động thật lớn giống như trong tưởng tượng. Nhưng nếu nói Mạnh Vũ Nhiễm trong mắt cô đã như là một người xa lạ, thì đó là lừa mình dối người. (Rei; kiểu như là 'người lạ từng quen' đấy mọi người).
Mấy ngày sau, Nhan Mộ Ngữ nhận được điện thoại của Mạnh Vũ Nhiễm, trong điện thoại Mạnh Vũ Nhiễm hẹn cô đi xem phim. Nhan Mộ Ngữ rất muốn cự tuyệt, nhưng sau khi cân nhắc trước sau, cảm thấy cùng anh gặp mặt một lần, nói chuyện rõ ràng cũng tốt, thế là đồng ý lời hẹn.
Rạp chiếu phim cũng không có nhiều người, tụm năm tụm ba ngồi đều là tình lữ, không ít đôi còn thân mật trình diễn 'phân đoạn nồng thắm'.
Mạnh Vũ Nhiễm thử vươn tay, cầm lấy bàn tay bé nhỏ của Nhan Mộ Ngữ, lập tức bị cô thoải mái vung lắc.
Mạnh Vũ Nhiễm nhíu mày, người phụ nữ này vẫn là giống thời Đại học, phiền toái lại ngoan cố, nhưng mà không biết vì sao, giờ phút này trong mắt anh, ngay cả điểm này cũng trở nên đáng yêu.
Bộ phim chiếu đến khúc cao trào, không ít người cảm động đến nỗi rơi lệ, rạp chiếu phim truyền đến tiếng khóc, Mạnh Vũ Nhiễm nhàm chán từ màn ảnh quay đầu lại nhìn về Nhan Mộ Ngữ bên cạnh, anh thực kinh hãi nha!
Nhan Mộ Ngữ khóc.... Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên rồi..... Mạnh Vũ Nhiễm nhanh chóng rút khăn tay từ trong túi ra, đưa cho cô.
"Cảm ơn." Nhan Mộ Ngữ lau nước mắt, nhẹ nhàng nói.
Bộ phim kết thúc, hai người theo đám đông đi ra đại sảnh, ánh mắt Nhan Mộ Ngữ vẫn còn chút hồng, nhưng cảm xúc đã bình tĩnh lại.
Cô thuận miệng hỏi: "Anh không thích bộ phim này?"
"Cũng không tệ lắm, có chút cảm động." Mạnh Vũ Nhiễm nghĩ nghĩ nói.
"Đúng vậy a, tình yêu như vậy thật cảm động." Nhan Mộ Ngữ nói. “Nhưng mà, nếu như là đời thật, anh có muốn cùng 'người cũ' quay lại không, giống như chuyện tình trong phim ấy?"
Không hiểu lắm hàm ý của Nhan Mộ Ngữ, Mạnh Vũ Nhiễm có chút tự hỏi, rồi thành thật lắc đầu, nói: "Không muốn."
"Tôi cũng vậy." Nhan Mộ Ngữ gật đầu, đi thẳng vào vấn đề: "Kỳ thật, hôm nay đồng ý lời hẹn của anh, chính là muốn cùng anh nói rõ ràng, tôi cảm thấy nếu lại cùng anh kết giao, liền sẽ giống bộ phim khi nãy, thật cảm động, rất mỹ lệ, nhưng không chân thật."
Mạnh Vũ Nhiễm cố gắng xem nhẹ nỗi mất mát đột nhiên dâng lên trong lòng, cứng nhắc duy trì nụ cười, giả bộ bình thản nói: "Suy nghĩ của em anh có thể hiểu, nhưng mà ít nhất cũng đối đãi anh như bạn bè bình thường chứ?"
Nghe vậy, Nhan Mộ Ngữ có vẻ không được tự nhiên, trầm mặc.
Cô không biết trả lời vấn đề này như thế nào.
Mạnh Vũ Nhiễm muốn xoay chuyển tình hình hiện tại, liền đổi chủ đề, hỏi: "Dù sao vẫn còn thời gian..... Muốn hay không đi nơi khác?"
Anh biết Nhan Mộ Ngữ đã có kế hoạch trước, rõ ràng, cô hôm nay đến đây, mục đích là để cự tuyệt, nhưng anh không thể để con cừu nhỏ chạy trốn dễ dàng như vậy được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.