Chương 17: Chương 8.2
Dạ Vĩ
04/05/2016
Mạnh Vũ Nhiễm rút lửa nóng từ trong hoa huyệt Nhan Mộ Ngữ ra, cô nhất thời nhẹ nhàng thở hắt, khổ hình rốt cục cũng chấm dứt. (Rei: được sống rồi, được sống rồi~)
Hiện tại cô cuối cùng cũng tin tưởng, vì sao có người vì làm tính mà chết.
Đối với phẫn nộ của Mạnh Vũ Nhiễm, đều rất giống trước kia, nhưng cô không nghĩ tới anh lại lấy loại hình thức này để phát tiết.
Nhan Mộ Ngữ thở dài. thật sự là cô tự làm tự chịu.
Đau đớn khi bị tra tấn đã rút hết sức lực của cô, bây giờ, cô chỉ muốn được ngủ một giấc thật ngon, bổ sung thể lực mắt đi, cô nhắm mắt ngủ.
"Mộ Ngữ....." Mạnh Vũ Nhiễm ôm lấy thân thể mềm nhũn, bế cô đi đến bên cửa sổ, với độ cao của cửa sổ, tuy rắng có thể che được bộ phận dưới thắt lưng, nhưng người bên ngoài đều có thể nhìn được bộ dáng hai người đang trần trụi mà ôm nhau.
Bên ngoài lúc này trời đang mưa rất to, mấy giọt nước nhỏ theo khe hở của cửa sổ, phiếu tán trên người bọn họ.
"Tôi lạnh! Mạnh Vũ Nhiễm, anh đang làm gì đó?" Nhan Mộ Ngữ bị lạnh nên tỉnh dậy, tựa vào lồng ngực của Mạnh Vũ Nhiễm mà mệt mỏi kinh ngạc hỏi.
"Mộ Ngữ, chúng ta làm ở đây đi."
Mạnh Vũ Nhiễm ma sát lửa nóng với cửa vào hoa huyệt tư mật, nhìn trời mưa gió bên ngoài, hưng phấn mà mỉm cười.
"Mạnh Vũ Nhiễm, anh điên rồi, nơi này sẽ bị người khác nhìn thấy."
Nhan Mộ Ngữ bị ý niệm điên cuồng trong đầu Mạnh Vũ Nhiễm dọa, tuy rằng nơi này là lầu 10, bên ngoài thì đang mưa, nhưng vạn nhất bị người ta nhìn thấy thì làm sao?
Trời ơi, này cũng quá điên cuồng rồi, Nhan Mộ Ngữ sống chết lắc đầu, tỏ vẻ cự tuyệt, thân thể cũng nhanh chóng đứng dậy định trốn.
Mạnh Vũ Nhiễm nhất thời chống đỡ không được khẽ buông tay, nhưng lập tức ôm chặt lấy thân mình Nhan Mộ Ngữ từ phía sau, xoay mình, làm cho thân thể trắng noãn của cô đối mặt với cửa sổ, anh cúi đầu an ủi: "Bên ngoài mưa lớn như vậy, chúng ta lại ở lầu 10, người khác sẽ không nhìn được.”
Anh dừng một chút, lộ ra nụ cười ác ma: "Mộ Ngữ, đây là trừng phạt, là vì em đã cố ý chọc giận anh!"
"Mạnh Vũ Nhiễm, tôi không cần, buông tay!" Nhan Mộ Ngữ vặn vẹo thắt lưng, ý muốn rời khỏi cục diện bế tắc này.
Nhan Mộ Ngữ trắng mắt liếc Mạnh Vũ Nhiễm một cái, đối với cái gọi là trừng phạt, cô cười nhạt, anh vẫn nghĩ cô là cô sinh viên đơn thuần cái gì đều không hiểu kia sao? Này rõ ràng chính là hứng thú của Mạnh Vũ Nhiễm mà thôi!
Mạnh Vũ Nhiễm bỏ lơ kháng cự của Nhan Mộ Ngữ, nhẹ nhàng hôn tóc của cô, lửa nóng đánh một tiếng trống làm tinh thần hăng hái, lập tức nhảy vào tiểu huyệt nó chờ đợi đã lâu, hoàn cảnh nửa lộ thiên này, kích thích lửa nóng của anh không ngừng lớn mạnh. Nhưng lại lo lắng đến thân thể của cô, đành thả tần suất chầm chậm, cực đại lửa nóng ở trong cơ thể cô không ngừng sưng to, không ngừng kích thích hoa huyệt mềm mại, mỗi lần bị cực đại lửa nóng va chạm, nơi mềm mại nào đó không ngừng chảy ra chất lỏng ướt át.
Đột nhiên bị xâm nhập khiến Nhan Mộ Ngữ ngẩn ra, tóc bị gió bên ngoài thổi loạn, ở đây trần trụi khiến cô cảm thấy rất bất an, cửa sổ lộ thiên hòa với mưa gió càng làm cho cô cảm thấy mê muội.
Mưa bên ngoài bay vào thấm ướt cơ thể làm cô thấy rét lạnh.
Mạnh Vũ Nhiễm từ phía sau đưa hai tay ra tìm hiểu, vuốt ve tiêu nhũ ướt nhẹp của Nhan Mộ Ngữ, ngón tay xoay tròn bội lôi mềm mại, cảnh tượng này ở trong mưa gió lại càng có vẻ kiều diễm hơn.
Nhan Mộ Ngữ bị hai khoái cảm nóng lạnh đánh úp, theo bội lôi khuếch tán ra, hoa huyệt cũng theo luật động mà chảy ra mật dịch mê người.
Theo sự chuyển động của Mạnh Vũ Nhiễm, khoái cảm như thủy triều đánh úp lại, mưa gió dồn dập ngoài cửa sổ cùng với hai cơ thể đang thong thả luật động bên trong tạo nên sự tương phản mê người, làm cho cô bất tri bất giác dâng lên một cỗ hunwg phấn không biết tên. Cơ mà, nếu bị nhìn thấy, hết thảy đều xong rồi.
Nghĩ như vậy, đột nhiên lửa nóng trong cơ thể tăng mạnh, khoái cảm hừng hực dũng mãnh đánh vào nội tâm. "A....." Một thanh âm không thể ức chế từ trong miệng Nhan Mộ Ngữ bật ra.
Lửa nóng của Mạnh Vũ Nhiễm một lần lại một lần, đều tiến vào chỗ sâu nhất trong cơ thể cô, mặt nước chảy ra. Lửa nóng không phòng bị, đột nhiên bị nhục bích gắt gao bao lấy, ma sát lửa nóng cực đại, tư vị này cũng quá mức tuyệt vời rồi, làm hại anh suýt chút nữa bắn ra.
"A..... Không cần...." Lửa nóng của Mạnh Vũ Nhiễm mỗi lần ra vào là mỗi lần mạnh hơn. Thân thể Nhan Mộ Ngữ mềm nhũn đi, hoa huyệt từ chỗ sâu nhất phun trào ra khoái cảm mãnh liệt, quá nhiều cảm xúc lẫn lộn, làm cho ý thức của cô dần mơ hồ. Ngay lúc anh đột nhiên xuyên vào, cao trào đến làm cho cô ngất đi.
Mật nước trào ra cùng từng trận co rút của nhục bích, Mạnh Vũ Nhiễm rốt cục nhịn không được, buông thả bản thân, cùng cô trèo lên đỉnh cao trào.
"Anh muốn..... Mộ Ngữ..... A....." Mạnh Vũ Nhiễm than nhẹ, dùng sức ôm lấy thân thể mềm mại, đem mầm móng dục vọng toàn bộ xuyên vào trong cơ thể cô.....
Bất quá cũng chỉ là một trò chơi! Chuyện năm đó đã khảm thật sau vào trong lòng Nhan Mộ Ngữ, cô không rõ, vì sao trải qua bao nhiêu bộn bề công việc, đặc biệt sau khi cùng Mạnh Vũ Nhiễm thân mật, đau đớn trong lòng chẳng những giảm bớt, ngược lại càng thêm nghiêm trọng.
Kí ức trong đầu rõ ràng giống như chỉ mới là ngày hôm qua, Mạnh Vũ Nhiễm kia dịu dàng tươi cười, lúc nào cũng quan tâm chăm sóc. Khi anh nói ra câu 'chia tay', cái kiểu đùa cợt chết tiệt đó, tựa như phim truyền hình dài tập, hiện lên rõ ràng trước mắt cô.
Nhan Mộ Ngữ vùi đầu mình vào gối, dùng hai tay đè nặng cái gối, bịt kín hai tai, cô không thể đồng ý Mạnh Vũ Nhiễm, không thể.
Nếu không, cô sẽ lại thất bại thảm hại mất.
Không ngừng gọi điện thoại, tiếng 'tút tút' vô tận cho thấy người nào đó không muốn nghe điện thoại của anh. Mạnh Vũ Nhiễm lại một lần nữa cảm nhận được Nhan Mộ Ngữ đang cự tuyệt anh, cũng không hẳn là cự tuyệt, đó là một loại hoàn toàn vứt bỏ và bài trừ, hoàn toàn đẩy anh ra khỏi cuộc sống của cô.
Mặc dù anh nhiệt tình thế nào, cô vẫn lanh đạm như trước.
Đã đi đến bước này, Nhan Mộ Ngữ muốn buông tha, anh tuyệt đối không đồng ý.
Vì lo lắng nên gọi điện thoại, vì gọi điện thoại nên cảm thấy thất vọng, cuối cùng, anh cũng bỏ quên cái ý nghĩ kia.
Nếu sắt cũng có thể mài thành kim, còn sợ không có cơ hội cùng Nhan Mộ Ngữ gặp lại sao, huống chi, cơ hội không chỉ có là đến, mà còn có thể do mình tạo ra!
"A, chào bà! Tôi là Nhan Mộ Ngữ!
Nhìn thấy màn hình điện thoại hiện lên không phải dãy số của Mạnh Vũ Nhiễm, Nhan Mộ Ngữ thở phào một hơi, sau đó nhận điện thoại.
"Lưu phu nhân...... Vâng, đúng vậy, xin hỏi bà có vấn đề gì sao?" Biết được đối phương chính là khách hàng gần đây của mình, Nhan Mộ Ngữ bắt đầu tự hỏi, không biết đã xảy ra chuyện gì.
"Có chỗ cần phải sửa chữa? Trực tiếp đến sao? Cái này....." Cô đang muốn nói gì đó, lại bị đối phương ngắt lời.
"Được rồi.....Tôi biết rồi, như vậy chúng ta gặp nhau thế nào?" Nhan Mộ Ngữ rút ra quyển sổ ghi lịch làm việc của mình ra: "Ba giờ chiều? Được rồi, tôi nhất định sẽ tới! Tốt, cứ như vậy đi!"
Cúp điện thoại, lấy cây bút, Nhan Mộ Ngữ đơn giản ghi lại buổi hẹn.
Dựa vào suy đoán của mình, Nhan Mộ Ngữ kiểm tra lại tài liệu, lại sửa sang chỗ này một chút. chỗ kia một chút.
Bận rộn không ngừng nghỉ, đến khi đói đến không chịu được, cô mới nhìn đồng hồ. Đã hai giờ chiều rồi, cô phải khẩn trương thôi, Nhan Mộ Ngữ sốt ruột, vội vàng sửa sang lại tài liệu, qua loa nhét vào túi sách, rất nhanh chạy tới chỗ hẹn.
Đưa tờ tiền có nhiều nếp nhăn cho tài xế tắc xi, Nhan Mộ Ngữ đang nghĩ, chắc hẳn Lưu phu nhân đang ngồi chờ cô đến.
Thế nhưng, sao lại là Mạnh Vũ Nhiễm đang cười yếu ớt tựa vào tường nhìn cô?
"Lưu phu nhân có chút việc, tối nay sẽ đến, cho nên, bà ấy gọi điện nhờ anh đến gặp em!"
Mạnh Vũ Nhiễm vẫn duy trì nụ cười trên mặt, nhưng cũng không thể làm cho Nhan Mộ Ngữ cảm thấy anh đẹp trai thêm phần nào, chỉ biết có một loại tức giận đang từ đáy lòng dâng lên (Rei: chết rồi, a Nhiễm a~, anh nên xác định đi :v)
"Là anh làm cho Lưu phu nhân tối nay mới đến được thì có!"
Nhan Mộ Ngữ hiểu khách hàng của mình, cô biết Lưu phu nhân làm người rất tốt, mặc dù có lúc cũng soi mói một tí, nhưng tuyệt đối khoogn phải loại người hẹn rồi mà lại không đến.
Chuyện xảy ra như vậy, nhất định là Mạnh Vũ Nhiễm đã giở trò.
Nhan Mộ Ngữ thậm chí còn có thể đoán được, thật ra hôm nay Lưu phu nhân căn bản không có gì muốn sửa chữa, hoàn toàn là kế hoạch của Mạnh Vũ Nhiễm.
"Đi uống một ly được không? Anh..... Có điều muốn nói với em!" Mạnh Vũ Nhiễm thoáng trầm giọng, nhẹ nhàng hỏi. Anh có chút lo lắng, lo lắng Nhan Mộ Ngữ lại một lần nữa cự tuyệt lời mời của mình.
"Lưu phu nhân đến thì sao?" Nhan Mộ Ngữ nghĩ nghĩ, lại chuyển biến thái độ: "Hôm nay Lưu phu nhân hẳn là sẽ không đến!" Nhìn vẻ không muốn phủ nhận của người đàn ông trước mắt, Nhan Mộ Ngữ biết cô đã đoán đúng, ngay từ đầu, đây là một kế hoạch.
Mạnh Vũ Nhiễm gật gật đầu, tối nay đều sắp đặt giống như Nhan Mộ Ngữ nói.
Nếu trực tiếp nói cho cô biết Lưu phu nhân sẽ không đến, Mạnh Vũ Nhiễm tin rằng cô nhất định sẽ lập tức quay đầu đi về.
Như vậy, kế hoạch dụ cô tới nơi này, đều đổ sông đổ biển cả rồi.
"Mộ Ngữ, anh hi vọng em có thể cho anh một cơ hội, để cho chúng ta có thể cùng ở chung một chỗ. Anh biết ban đầu là do lỗi của anh, thực xin lỗi em, anh....."
"Không cần nói nữa!" Lo lắng mình bởi vì lời nói của Mạnh Vũ Nhiễm mà nhất thời mềm lòng, lại càng tạo nên nhiều thống khổ, Nhan Mộ Ngữ lập tức cự tuyệt.
"Ông trời chỉ cho anh một cơ hội, anh đã không biết quý trọng, anh không có tư cách yêu cầu một cơ hội thứ hai. Tôi hận anh, hận anh bởi vì trước kia đã lạnh lùng vứt bỏ tôi." À không, căn bản là không phải vứt bỏ, từ đầu, nó chỉ là một trò chơi, mà cô, chỉ là một món đồ để thỏa mãn lòng tự trọng cao cao tại thượng của người kia. Nếu là trò chơi, thì nó đã kết thúc rồi, chúng ta không có lí do gì lại cùng ở chung một chỗ!
Không chờ cho Mạnh Vũ Nhiễm nói hết câu, Nhan Mộ Ngữ rất nhanh đi về hướng ngược lại với anh, một lòng thầm nghĩ, phải thật nhanh rời đi, nếu không cô chỉ càng cảm thấy đau khổ.
Hiện tại cô cuối cùng cũng tin tưởng, vì sao có người vì làm tính mà chết.
Đối với phẫn nộ của Mạnh Vũ Nhiễm, đều rất giống trước kia, nhưng cô không nghĩ tới anh lại lấy loại hình thức này để phát tiết.
Nhan Mộ Ngữ thở dài. thật sự là cô tự làm tự chịu.
Đau đớn khi bị tra tấn đã rút hết sức lực của cô, bây giờ, cô chỉ muốn được ngủ một giấc thật ngon, bổ sung thể lực mắt đi, cô nhắm mắt ngủ.
"Mộ Ngữ....." Mạnh Vũ Nhiễm ôm lấy thân thể mềm nhũn, bế cô đi đến bên cửa sổ, với độ cao của cửa sổ, tuy rắng có thể che được bộ phận dưới thắt lưng, nhưng người bên ngoài đều có thể nhìn được bộ dáng hai người đang trần trụi mà ôm nhau.
Bên ngoài lúc này trời đang mưa rất to, mấy giọt nước nhỏ theo khe hở của cửa sổ, phiếu tán trên người bọn họ.
"Tôi lạnh! Mạnh Vũ Nhiễm, anh đang làm gì đó?" Nhan Mộ Ngữ bị lạnh nên tỉnh dậy, tựa vào lồng ngực của Mạnh Vũ Nhiễm mà mệt mỏi kinh ngạc hỏi.
"Mộ Ngữ, chúng ta làm ở đây đi."
Mạnh Vũ Nhiễm ma sát lửa nóng với cửa vào hoa huyệt tư mật, nhìn trời mưa gió bên ngoài, hưng phấn mà mỉm cười.
"Mạnh Vũ Nhiễm, anh điên rồi, nơi này sẽ bị người khác nhìn thấy."
Nhan Mộ Ngữ bị ý niệm điên cuồng trong đầu Mạnh Vũ Nhiễm dọa, tuy rằng nơi này là lầu 10, bên ngoài thì đang mưa, nhưng vạn nhất bị người ta nhìn thấy thì làm sao?
Trời ơi, này cũng quá điên cuồng rồi, Nhan Mộ Ngữ sống chết lắc đầu, tỏ vẻ cự tuyệt, thân thể cũng nhanh chóng đứng dậy định trốn.
Mạnh Vũ Nhiễm nhất thời chống đỡ không được khẽ buông tay, nhưng lập tức ôm chặt lấy thân mình Nhan Mộ Ngữ từ phía sau, xoay mình, làm cho thân thể trắng noãn của cô đối mặt với cửa sổ, anh cúi đầu an ủi: "Bên ngoài mưa lớn như vậy, chúng ta lại ở lầu 10, người khác sẽ không nhìn được.”
Anh dừng một chút, lộ ra nụ cười ác ma: "Mộ Ngữ, đây là trừng phạt, là vì em đã cố ý chọc giận anh!"
"Mạnh Vũ Nhiễm, tôi không cần, buông tay!" Nhan Mộ Ngữ vặn vẹo thắt lưng, ý muốn rời khỏi cục diện bế tắc này.
Nhan Mộ Ngữ trắng mắt liếc Mạnh Vũ Nhiễm một cái, đối với cái gọi là trừng phạt, cô cười nhạt, anh vẫn nghĩ cô là cô sinh viên đơn thuần cái gì đều không hiểu kia sao? Này rõ ràng chính là hứng thú của Mạnh Vũ Nhiễm mà thôi!
Mạnh Vũ Nhiễm bỏ lơ kháng cự của Nhan Mộ Ngữ, nhẹ nhàng hôn tóc của cô, lửa nóng đánh một tiếng trống làm tinh thần hăng hái, lập tức nhảy vào tiểu huyệt nó chờ đợi đã lâu, hoàn cảnh nửa lộ thiên này, kích thích lửa nóng của anh không ngừng lớn mạnh. Nhưng lại lo lắng đến thân thể của cô, đành thả tần suất chầm chậm, cực đại lửa nóng ở trong cơ thể cô không ngừng sưng to, không ngừng kích thích hoa huyệt mềm mại, mỗi lần bị cực đại lửa nóng va chạm, nơi mềm mại nào đó không ngừng chảy ra chất lỏng ướt át.
Đột nhiên bị xâm nhập khiến Nhan Mộ Ngữ ngẩn ra, tóc bị gió bên ngoài thổi loạn, ở đây trần trụi khiến cô cảm thấy rất bất an, cửa sổ lộ thiên hòa với mưa gió càng làm cho cô cảm thấy mê muội.
Mưa bên ngoài bay vào thấm ướt cơ thể làm cô thấy rét lạnh.
Mạnh Vũ Nhiễm từ phía sau đưa hai tay ra tìm hiểu, vuốt ve tiêu nhũ ướt nhẹp của Nhan Mộ Ngữ, ngón tay xoay tròn bội lôi mềm mại, cảnh tượng này ở trong mưa gió lại càng có vẻ kiều diễm hơn.
Nhan Mộ Ngữ bị hai khoái cảm nóng lạnh đánh úp, theo bội lôi khuếch tán ra, hoa huyệt cũng theo luật động mà chảy ra mật dịch mê người.
Theo sự chuyển động của Mạnh Vũ Nhiễm, khoái cảm như thủy triều đánh úp lại, mưa gió dồn dập ngoài cửa sổ cùng với hai cơ thể đang thong thả luật động bên trong tạo nên sự tương phản mê người, làm cho cô bất tri bất giác dâng lên một cỗ hunwg phấn không biết tên. Cơ mà, nếu bị nhìn thấy, hết thảy đều xong rồi.
Nghĩ như vậy, đột nhiên lửa nóng trong cơ thể tăng mạnh, khoái cảm hừng hực dũng mãnh đánh vào nội tâm. "A....." Một thanh âm không thể ức chế từ trong miệng Nhan Mộ Ngữ bật ra.
Lửa nóng của Mạnh Vũ Nhiễm một lần lại một lần, đều tiến vào chỗ sâu nhất trong cơ thể cô, mặt nước chảy ra. Lửa nóng không phòng bị, đột nhiên bị nhục bích gắt gao bao lấy, ma sát lửa nóng cực đại, tư vị này cũng quá mức tuyệt vời rồi, làm hại anh suýt chút nữa bắn ra.
"A..... Không cần...." Lửa nóng của Mạnh Vũ Nhiễm mỗi lần ra vào là mỗi lần mạnh hơn. Thân thể Nhan Mộ Ngữ mềm nhũn đi, hoa huyệt từ chỗ sâu nhất phun trào ra khoái cảm mãnh liệt, quá nhiều cảm xúc lẫn lộn, làm cho ý thức của cô dần mơ hồ. Ngay lúc anh đột nhiên xuyên vào, cao trào đến làm cho cô ngất đi.
Mật nước trào ra cùng từng trận co rút của nhục bích, Mạnh Vũ Nhiễm rốt cục nhịn không được, buông thả bản thân, cùng cô trèo lên đỉnh cao trào.
"Anh muốn..... Mộ Ngữ..... A....." Mạnh Vũ Nhiễm than nhẹ, dùng sức ôm lấy thân thể mềm mại, đem mầm móng dục vọng toàn bộ xuyên vào trong cơ thể cô.....
Bất quá cũng chỉ là một trò chơi! Chuyện năm đó đã khảm thật sau vào trong lòng Nhan Mộ Ngữ, cô không rõ, vì sao trải qua bao nhiêu bộn bề công việc, đặc biệt sau khi cùng Mạnh Vũ Nhiễm thân mật, đau đớn trong lòng chẳng những giảm bớt, ngược lại càng thêm nghiêm trọng.
Kí ức trong đầu rõ ràng giống như chỉ mới là ngày hôm qua, Mạnh Vũ Nhiễm kia dịu dàng tươi cười, lúc nào cũng quan tâm chăm sóc. Khi anh nói ra câu 'chia tay', cái kiểu đùa cợt chết tiệt đó, tựa như phim truyền hình dài tập, hiện lên rõ ràng trước mắt cô.
Nhan Mộ Ngữ vùi đầu mình vào gối, dùng hai tay đè nặng cái gối, bịt kín hai tai, cô không thể đồng ý Mạnh Vũ Nhiễm, không thể.
Nếu không, cô sẽ lại thất bại thảm hại mất.
Không ngừng gọi điện thoại, tiếng 'tút tút' vô tận cho thấy người nào đó không muốn nghe điện thoại của anh. Mạnh Vũ Nhiễm lại một lần nữa cảm nhận được Nhan Mộ Ngữ đang cự tuyệt anh, cũng không hẳn là cự tuyệt, đó là một loại hoàn toàn vứt bỏ và bài trừ, hoàn toàn đẩy anh ra khỏi cuộc sống của cô.
Mặc dù anh nhiệt tình thế nào, cô vẫn lanh đạm như trước.
Đã đi đến bước này, Nhan Mộ Ngữ muốn buông tha, anh tuyệt đối không đồng ý.
Vì lo lắng nên gọi điện thoại, vì gọi điện thoại nên cảm thấy thất vọng, cuối cùng, anh cũng bỏ quên cái ý nghĩ kia.
Nếu sắt cũng có thể mài thành kim, còn sợ không có cơ hội cùng Nhan Mộ Ngữ gặp lại sao, huống chi, cơ hội không chỉ có là đến, mà còn có thể do mình tạo ra!
"A, chào bà! Tôi là Nhan Mộ Ngữ!
Nhìn thấy màn hình điện thoại hiện lên không phải dãy số của Mạnh Vũ Nhiễm, Nhan Mộ Ngữ thở phào một hơi, sau đó nhận điện thoại.
"Lưu phu nhân...... Vâng, đúng vậy, xin hỏi bà có vấn đề gì sao?" Biết được đối phương chính là khách hàng gần đây của mình, Nhan Mộ Ngữ bắt đầu tự hỏi, không biết đã xảy ra chuyện gì.
"Có chỗ cần phải sửa chữa? Trực tiếp đến sao? Cái này....." Cô đang muốn nói gì đó, lại bị đối phương ngắt lời.
"Được rồi.....Tôi biết rồi, như vậy chúng ta gặp nhau thế nào?" Nhan Mộ Ngữ rút ra quyển sổ ghi lịch làm việc của mình ra: "Ba giờ chiều? Được rồi, tôi nhất định sẽ tới! Tốt, cứ như vậy đi!"
Cúp điện thoại, lấy cây bút, Nhan Mộ Ngữ đơn giản ghi lại buổi hẹn.
Dựa vào suy đoán của mình, Nhan Mộ Ngữ kiểm tra lại tài liệu, lại sửa sang chỗ này một chút. chỗ kia một chút.
Bận rộn không ngừng nghỉ, đến khi đói đến không chịu được, cô mới nhìn đồng hồ. Đã hai giờ chiều rồi, cô phải khẩn trương thôi, Nhan Mộ Ngữ sốt ruột, vội vàng sửa sang lại tài liệu, qua loa nhét vào túi sách, rất nhanh chạy tới chỗ hẹn.
Đưa tờ tiền có nhiều nếp nhăn cho tài xế tắc xi, Nhan Mộ Ngữ đang nghĩ, chắc hẳn Lưu phu nhân đang ngồi chờ cô đến.
Thế nhưng, sao lại là Mạnh Vũ Nhiễm đang cười yếu ớt tựa vào tường nhìn cô?
"Lưu phu nhân có chút việc, tối nay sẽ đến, cho nên, bà ấy gọi điện nhờ anh đến gặp em!"
Mạnh Vũ Nhiễm vẫn duy trì nụ cười trên mặt, nhưng cũng không thể làm cho Nhan Mộ Ngữ cảm thấy anh đẹp trai thêm phần nào, chỉ biết có một loại tức giận đang từ đáy lòng dâng lên (Rei: chết rồi, a Nhiễm a~, anh nên xác định đi :v)
"Là anh làm cho Lưu phu nhân tối nay mới đến được thì có!"
Nhan Mộ Ngữ hiểu khách hàng của mình, cô biết Lưu phu nhân làm người rất tốt, mặc dù có lúc cũng soi mói một tí, nhưng tuyệt đối khoogn phải loại người hẹn rồi mà lại không đến.
Chuyện xảy ra như vậy, nhất định là Mạnh Vũ Nhiễm đã giở trò.
Nhan Mộ Ngữ thậm chí còn có thể đoán được, thật ra hôm nay Lưu phu nhân căn bản không có gì muốn sửa chữa, hoàn toàn là kế hoạch của Mạnh Vũ Nhiễm.
"Đi uống một ly được không? Anh..... Có điều muốn nói với em!" Mạnh Vũ Nhiễm thoáng trầm giọng, nhẹ nhàng hỏi. Anh có chút lo lắng, lo lắng Nhan Mộ Ngữ lại một lần nữa cự tuyệt lời mời của mình.
"Lưu phu nhân đến thì sao?" Nhan Mộ Ngữ nghĩ nghĩ, lại chuyển biến thái độ: "Hôm nay Lưu phu nhân hẳn là sẽ không đến!" Nhìn vẻ không muốn phủ nhận của người đàn ông trước mắt, Nhan Mộ Ngữ biết cô đã đoán đúng, ngay từ đầu, đây là một kế hoạch.
Mạnh Vũ Nhiễm gật gật đầu, tối nay đều sắp đặt giống như Nhan Mộ Ngữ nói.
Nếu trực tiếp nói cho cô biết Lưu phu nhân sẽ không đến, Mạnh Vũ Nhiễm tin rằng cô nhất định sẽ lập tức quay đầu đi về.
Như vậy, kế hoạch dụ cô tới nơi này, đều đổ sông đổ biển cả rồi.
"Mộ Ngữ, anh hi vọng em có thể cho anh một cơ hội, để cho chúng ta có thể cùng ở chung một chỗ. Anh biết ban đầu là do lỗi của anh, thực xin lỗi em, anh....."
"Không cần nói nữa!" Lo lắng mình bởi vì lời nói của Mạnh Vũ Nhiễm mà nhất thời mềm lòng, lại càng tạo nên nhiều thống khổ, Nhan Mộ Ngữ lập tức cự tuyệt.
"Ông trời chỉ cho anh một cơ hội, anh đã không biết quý trọng, anh không có tư cách yêu cầu một cơ hội thứ hai. Tôi hận anh, hận anh bởi vì trước kia đã lạnh lùng vứt bỏ tôi." À không, căn bản là không phải vứt bỏ, từ đầu, nó chỉ là một trò chơi, mà cô, chỉ là một món đồ để thỏa mãn lòng tự trọng cao cao tại thượng của người kia. Nếu là trò chơi, thì nó đã kết thúc rồi, chúng ta không có lí do gì lại cùng ở chung một chỗ!
Không chờ cho Mạnh Vũ Nhiễm nói hết câu, Nhan Mộ Ngữ rất nhanh đi về hướng ngược lại với anh, một lòng thầm nghĩ, phải thật nhanh rời đi, nếu không cô chỉ càng cảm thấy đau khổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.