Chia Tay Đi, Em Muốn Về Nhà Làm Ruộng
Chương 12: Điện thoại
Chiết Khúc
19/09/2021
Chân Dung Phong thất hồn lạc phách ra khỏi sân. Hắn chậm rãi đi, tựa như mất hồn, cả người như là bay.
Đèn đường không chiếu tới bóng tối, sắc mặt Hạ Văn Tuấn trắng bệch, kính mắt che đậy thần sắc, mặt anh ta căng cứng, nhìn chằm chằm Chân Dung Phong: "Tôi vừa mới thấy Nhạc Duyệt rồi."
Tay anh ta ở trong bóng tối kịch liệt run run, gân xanh trên mu bàn tay hằn lên, rồi lại liều mạng xiết chặt.
Chân Dung Phong rất có lệ mà "Ừ" một cái tiếng.
"Không thể." Nhạc Tâm nói như vậy sau khi hắn hỏi 'Người có thể thành tiên không'.
Hắn, thậm chí sư môn của hắn đều chuyên tâm tu hành, hướng tới thành tiên.
Vị thần duy nhất ở nhân gian, thổ thần, lại nói cho hắn biết, người không thể thành tiên.
Cho nên, lúc này là lần đầu tiên trong đời Chân Dung Phong nghi ngờ nhân sinh. Không có đạo đức nghề nghiệp thì không có đạo đức nghề nghiệp! Trong thời khắc này, hắn muốn sa ngã ngay lập tức.
Hạ Văn Tuấn không nhận ra được khác thường của Chân Dung Phong, nội tâm của anh ta đang giao chiến, suy nghĩ trong đầu anh ta quấn vào nhau thành một vũng, hỏi lại: "Là Nhạc Duyệt thật sao?"
Chân Dung Phong luôn luôn ôn hòa không nhịn được: "Cô ấy ở trong sân."
Muốn xác định thì tự đi vào.
Trong lòng Chân Dung Phong không thích Hạ Văn Tuấn. Hắn không biết xem tướng, nhưng hắn biết đoán ý qua lời, Hạ Văn Tuấn nhất định đã làm chuyện có lỗi với Nhạc Duyệt, trong lòng hổ thẹn. Sau khi Nhạc Duyệt chết, Hạ Văn Tuấn cầm ảnh của Nhạc Duyệt tìm hắn chiêu hồn. Nhưng, người đã chết, coi như gọi hồn được thì thế nào? Có thể sống lại sao?
Nếu là người bị ác quỷ cuốn lấy, Chân Dung Phong thật vui vẻ thay người bắt quỷ, lấy tiền. Nhưng đối với loại người làm chuyện có lỗi trong lòng có quỷ như Hạ Văn Tuấn, hắn xem thường. Hắn chỉ là vì tiền.
A, tiền.
Chân Dung Phong giao chiến một hồi, quyết định vẫn là sa sút tinh thần cả đêm! Không thì xin lỗi tín ngưỡng của toàn sư môn.
Ngày mai, ngày mai sẽ bàn lại chuyện tiền bạc.
Ánh mắt Hạ Văn Tuấn rơi xuống cửa sắt. Sau khi Chân Dung Phong ra ngoài, cửa kia không gió mà bay, sau đó đóng lại.
Nhạc Duyệt ở trong sân.
Tóc dài màu đen, một thân quần trắng, sắc mặt trắng bệch cũng không che giấu được ngũ quan xinh đẹp. Nhạc Duyệt thành quỷ.
Hạ Văn Tuấn đứng hồi lâu, vẫn không có dũng khí đẩy cánh cửa dính đầy rỉ sắt ra, cửa cũng không đóng chặt.
Trong viện, Chân Dung Phong đi rồi, Nhạc Duyệt trốn dưới bụi cây hoa hồng dưới không dám ra đây, lúng túng.
Nhưng lần này, không phải là cô không dám ra gặp Hạ Văn Tuấn. Đêm nay, cô cố ý ngồi trên đầu tường nhà họ Hạ, cố ý làm cho Hạ Văn Tuấn nhìn thấy. Cô và hắn, cần có một, không thì cũng không xảy ra chuyện Nhạc Tâm bị hắt máu chó.
Nhưng Hạ Văn Tuấn quá nhát gan, đến bây giờ cũng không dám vào sân.
Phi, vẫn nhát gan y như lúc trước.
Cô ấy trộm liếc vẻ mặt không thay đổi của Nhạc Tâm, được rồi, cô ấy cũng sợ.
Con Dấu vô tri không biết sợ vòng quanh Nhạc Tâm, hỏi: "Vì sao cô nói với Chân Dung Phong người không thành tiên được?"
Nhạc Tâm phản vấn: "Người thành được tiên sao?"
Con Dấu không nói gì.
Nhạc Tâm lại cười: "Tôi không phải từ nhỏ đã là tiên, tôi là người."
Nhưng thổ thần là tiên, Con Dấu còn chưa kịp phản bác, đã nghe thấy Nhạc Tâm nói tiếp: "Tôi cũng không phải dựa vào tu hành mà thành tiên, sư phụ tôi đútcho tôi một viên tiên đan."
Cho nên, cô thành tiên.
Tiên đan? Con Dấu sôi trào, chu sa dưới đáy sắc đỏ tươi ướt át. Người và tiên khác biệt, đám đại lão ở tiên giới kia làm sao cho phép một người ăn tiên đan thành tiên? Không làm mà hưởng không phải thứ tiên giới phỉ nhổ nhất sao? Còn có, Nhạc Tâm có sư phụ? Sư phụ nàng còn có tiên đan? Một người ăn tiên đan thành tiên không có bị đánh chết, lại còn có thể làm thổ thần? Sư phụ cô ấy quá trâu bò! Không phải không phải, nếu trâu bò như vậy vì sao Nhạc Tâm lại bị lưu đày tới nhân gian làm thổ thần?
Có chút mâu thuẫn. Con Dấu kích động xoay quanh, nó muốn hỏi Nhạc Tâm nhưng không dám.
Chờ nó hết kích động, vừa vào nhà, lại thấy Nhạc Tâm đang làm bài thi đến nhập thần.
Vừa rồi không phải tâm tình không tốt lắm sao? Sao lúc này còn có thể nghĩ đến làm bài thi?
Nó quá kinh ngạc, cũng hỏi ra miệng.
Nhạc Tâm thuận tay xoay bút, tóc mái rối bù hơi dài, che lên mắt cô: "Đại khái... Làm bài thi khiến tôi vui sướng?"
Con Dấu: "?"
"Niềm vui làm bài thi khiến cho tôi muốn ngừng mà không được!" Nhạc Tâm khẳng định nói.
Ngày hôm sau, vẫn năm rưỡi sáng như trước, đồng hồ báo thứ quỷ Nhạc Duyệt đúng hẹn phát huy tác dụng. Nhạc Tâm bình tĩnh rời khỏi giường, bình tĩnh nâng sách lên, bình tĩnh đọc thuộc lòng.
Khoảng hơn sáu giờ, cửa sân bị gõ. Thanh niên chuyển phát nhanh nhẹ nhàng gọi: "Nhạc Duyệt, chuyển phát nhanh của cô!"
Lại là một xe ba bánh.
Hết sức phù hợp với con người nào đó trong nhà có mỏ, tiêu tiền như nước.
Sau khi thanh niên chuyển phát nhanh rời đi, Con Dấu xoay quanh trong bụi cây hoa hồng: "Nhạc Duyệt, cậu ta lại gọi Nhạc Duyệt, rõ ràng trên chuyển phát nhanh là tên Nhạc Tâm. Cô nói đi, giữa hai người có gì đó phái không... Hả? Lỗ tai cậu ta cũng đỏ lự!"
Nhạc Duyệt sâu kín nói: "Tôi chỉ nghe thấy động tĩnh, cũng không nhìn thấy mặt, ngay cả việc có quen cậu ta không tôi cũng không rõ."
"Cái này dễ thôi, tôi vẽ cho cô xem."
Nhận được chuyển phát nhanh, tâm tình Nhạc Tâm vô cùng tốt, bởi vì lần này Trữ Vệ gửi tới toàn đồ ăn!
Vị thần nào đó từng nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng, nhưng chưa từng thấy nhiều đồ ăn của nhân gian như vậy, trong chốc lát bị mê mẩn.
Các loại hải sản chín được dán kín trong túi chân không, vừa mở thùng đồ chuyển phát nhanh ra, đập vào mắt là hàng đống túi nước đá, khói trắng nghi ngút. Cô đun một nồi ước, sau đó, lấy bề bề và thỏ biển* thả vào nồi, đun nóng. Lấy thêm gia vị, cắt ra, đổ vào bát, ăn.
"Ăn ngon không?"
"Ăn ngon không?"
Hai người không ăn được thức ăn Con Dấu và Nhạc Duyệt bị dáng vẻ ăn ngấu nghiến của Nhạc Tâm mê hoặc, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt không tồn tại.
Nhạc Tâm lấy hành động ăn hết sạch mâm cho bọn họ đáp án.
Cô chọn chọn lựa lựa, mở một hộp chocolate. Cô thích chocolate đen nhất, vị đắng vừa đúng.
Sờ sờ bút máy, Nhạc Tâm xoay bút vẽ hình dáng thanh niên chuyển phát nhanh, trang giấy tự động thiêu đốt, ngay cả tro tàn cũng không lưu lại.
Nhạc Duyệt dưới bụi cây tỉ mỉ nhìn kỹ: "Không nhớ lắm, hình như là trước đây cùng học cấp hai!? Có lẽ là thầm mến tôi?"
Con Dấu phản bác: "Có lẽ là vì lễ phép nên mới đỏ mặt trước cô gái xinh đẹp? Cô đừng quá tự luyến."
Nhạc Duyệt không thèm phản ứng nó, thật lòng thật ý thổi phồng: "Nhạc Tâm, cô vẽ thật là đẹp."
Nhạc Tâm không để ý lắm: "Chuyện cơ bản để thành tiên mà thôi."
Nhạc Duyệt: "Thành tiên cần biết những gì?"
Nhạc Tâm xoay bút máy trong tay: "Cầm kỳ thư họa trà, đao kiếm roi kích, đánh lộn ẩu đả, mồm mép cũng phải có."
"Yêu cầu làm thần tiên thật là cao." Nhạc Duyệt cảm thán nói: "Không giống quỷ như chúng ta, chết rồi thì đi."
Con Dấu: "..."
Nhạc Duyệt thèm nhỏ dãi đống thức ăn trong góc phòng thử hỏi dò: "Nếu đốt giấy tôi có thể thu được, Nhạc Tâm, cô có thể đốt miếng chocolate cho tôi ăn không?"
"Không được, bạn trai tôi tặng cho tôi, không thể cho cô ăn. Cô muốn ăn, báo mộng cho Hạ Văn Tuấn đi, chắc chắn anh ta không chỉ đốt cho cô một miếng, có thể đốt cho cô một hộp lớn."
Nhạc Duyệt tự động loại bỏ nửa đoạn sau, cô ấy lẩm bẩm: "Có biết tình yêu đẹp thường chia ly nhanh không?"
"Biết chứ." Nhạc Tâm không thèm để ý, cúi đầu bóc chocolate: "Nhưng chúng tôi đã chia ly rồi nha."
Nhạc Duyệt: "..." Nhìn cách nói kiêu ngạo này xem.
----
Trong biệt thự hoa lệ tinh xảo, Trữ Vệ cầm điện thoại di động vẫn không nhúc nhích. Cô cũng đã nhận được chuyển phát nhanh rồi, vì sao còn không gọi điện thoại cho anh?
Lẽ nào cô thật sự muốn chia tay? Không gọi điện thoại cho anh mà anh gọi tới cũng không nhận.
Tại sao muốn chia tay, là do anh không đủ đẹp trai? Hay là do anh không có đủ tiền?
Không phải, trách anh không đủ nghèo.
Cũng vì nhà anh có mỏ Nhạc Tâm mới chia tay.
Trữ Bốc Phàm đang nhàn nhã ăn bữa ăn sáng cảm nhận được ánh mắt phức tạp thâm trầm của con trai rơi xuống người mình: "Đừng bày ra dáng vẻ oán phụ nơi thâm cung, nhóc con, con có một ba ba có mỏ, bao nhiêu người mong được đầu thai như con, con còn thấy chưa đủ?"
Trữ Vệ hận hận quay mặt qua chỗ khác. Chỉ mới chia tay vài ngày, anh lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được gầy đi trông thấy. Đường nét vốn giao thoa giữa thanh niên và thiếu niên bởi vì gầy đường nét trên mặt đột nhiên rõ ràng, góc cạnh càng thêm rõ ràng, khí thế có vẻ sắc bén, hương vị đàn ông nặng hơn.
Anh bấm số, lại gọi cho Nhạc Tâm.
Tiếng chuông điện thoại di động reo lên, vẫn không có ai nghe. Trữ Vệ rũ mắt, trong mắt đong đầy cô đơn, lúc tiếng chuông gần hết, điện thoại di động vội vàng bị người ta bắt: "Alo?"
Một tiếng "Alo" tựa như tiếng sấm vang lên bên tai Trữ Vệ làm cho dòng máu nóng chảy trong người đột nhiên trở nên lạnh lẽo..
Là giọng đàn ông.
Trữ Vệ "cạch" một cái cúp điện thoại.
Trên mặt âm trầm như muốn mưa, đuôi mắt hiện lên một vết đỏ.
Dư quang của Trữ Bốc Phàm liếc đến, kinh ngạc nói: "Con đỏ mắt?"
Ái chà, con trai muốn khóc? Ông đã từng dạy dù cho đổ máu cũng không đổ lệ, không phải ông không dạy tốt mà là con trai học không giỏi.
Trữ Vệ cơ hồ là cắn răng, gằn từng chữ: "Không phải đỏ, là tái rồi."
Con mắt... Tái rồi?
Con mắt xanh, là sói đói hả!? Trong chốc lát, đáy lòng Trữ Bốc Phàm hơi phức tạp, ôi chao, ông vẫn coi con trai nhà mình là con cún con đó, bất tri bất giác thật sự lớn rồi.
Trữ Vệ cảm giác đỉnh đầu xám ngắt, tư duy tưởng tượng trong chốc lát mở rộng ra, anh nhớ tới có một tin tức xã hội như thế này, có cô gái lúc học đại học yêu một thanh niên, kỳ thực, trong nhà còn có một vị hôn phu. Đến khi tốt nghiệp đại học, lập tức kiếm cớ chia tay bạn trai, sau đó về quê kết hôn với vị hôn phu.
Có phải Nhạc Tâm cũng như thế không?
Cô lừa anh về nhà trồng trọt nhưng thật ra là kết hôn!?
Trong nhà có hàng tỉ mẫu đất đợi cô kế thừa? Lấy vài phần đất hoang lừa anh! Thật coi anh ngốc không nhìn ra hả?
Trữ Vệ tủi thân muốn khóc, anh hung tợn gọi cú điện thoại nữa, điện thoại trực tiếp bị ấn tắt.
Trữ Bốc Phàm uống sữa sinh dưỡng nhìn con trai của mình lượn như gió trong phòng vài vòng, vọt tới trước mặt ông: "Ba, phi cơ trực thăng của nhà mình đâu?"
Trữ Bốc Phàm: "Làm cái gì?"
"Con muốn đi tìm bạn gái cũ của con... Phi, con chưa đồng ý chia tay, không thể gọi là bạn gái cũ! Con muốn đi tìm cô ấy!"
Anh chỉ thích một cô gái là Nhạc Tâm, ở trong lòng anh, Nhạc Tâm thanh thuần không làm bộ, không hề giống những cô gái khác. Anh thích cô, coi như ở quê hương cô có một vị hôn phu chỉ cần cô nguyện ý quay đầu, trở lại ngực của anh, anh có thể không để ý bất cứ cái gì.
Trữ Bốc Phàm uống cạn sạch ly sữa tươi, dùng ánh mắt "Con bị ngốc à" từ ái nhìn anh: "Con trước... Xin lỗi, nhà bạn gái con có sân bay?"
Trữ Vệ luôn luôn che chở cho bạn gái không cho phép có người khinh thường bạn gái nhà mình, cho dù là ba ruột cũng không được: "Cô ấy thừa kế hàng tỉ mẫu đất, dù cho có mười chiếc máy bay trực thăng cũng có thể tùy tiện hạ cánh!"
Đèn đường không chiếu tới bóng tối, sắc mặt Hạ Văn Tuấn trắng bệch, kính mắt che đậy thần sắc, mặt anh ta căng cứng, nhìn chằm chằm Chân Dung Phong: "Tôi vừa mới thấy Nhạc Duyệt rồi."
Tay anh ta ở trong bóng tối kịch liệt run run, gân xanh trên mu bàn tay hằn lên, rồi lại liều mạng xiết chặt.
Chân Dung Phong rất có lệ mà "Ừ" một cái tiếng.
"Không thể." Nhạc Tâm nói như vậy sau khi hắn hỏi 'Người có thể thành tiên không'.
Hắn, thậm chí sư môn của hắn đều chuyên tâm tu hành, hướng tới thành tiên.
Vị thần duy nhất ở nhân gian, thổ thần, lại nói cho hắn biết, người không thể thành tiên.
Cho nên, lúc này là lần đầu tiên trong đời Chân Dung Phong nghi ngờ nhân sinh. Không có đạo đức nghề nghiệp thì không có đạo đức nghề nghiệp! Trong thời khắc này, hắn muốn sa ngã ngay lập tức.
Hạ Văn Tuấn không nhận ra được khác thường của Chân Dung Phong, nội tâm của anh ta đang giao chiến, suy nghĩ trong đầu anh ta quấn vào nhau thành một vũng, hỏi lại: "Là Nhạc Duyệt thật sao?"
Chân Dung Phong luôn luôn ôn hòa không nhịn được: "Cô ấy ở trong sân."
Muốn xác định thì tự đi vào.
Trong lòng Chân Dung Phong không thích Hạ Văn Tuấn. Hắn không biết xem tướng, nhưng hắn biết đoán ý qua lời, Hạ Văn Tuấn nhất định đã làm chuyện có lỗi với Nhạc Duyệt, trong lòng hổ thẹn. Sau khi Nhạc Duyệt chết, Hạ Văn Tuấn cầm ảnh của Nhạc Duyệt tìm hắn chiêu hồn. Nhưng, người đã chết, coi như gọi hồn được thì thế nào? Có thể sống lại sao?
Nếu là người bị ác quỷ cuốn lấy, Chân Dung Phong thật vui vẻ thay người bắt quỷ, lấy tiền. Nhưng đối với loại người làm chuyện có lỗi trong lòng có quỷ như Hạ Văn Tuấn, hắn xem thường. Hắn chỉ là vì tiền.
A, tiền.
Chân Dung Phong giao chiến một hồi, quyết định vẫn là sa sút tinh thần cả đêm! Không thì xin lỗi tín ngưỡng của toàn sư môn.
Ngày mai, ngày mai sẽ bàn lại chuyện tiền bạc.
Ánh mắt Hạ Văn Tuấn rơi xuống cửa sắt. Sau khi Chân Dung Phong ra ngoài, cửa kia không gió mà bay, sau đó đóng lại.
Nhạc Duyệt ở trong sân.
Tóc dài màu đen, một thân quần trắng, sắc mặt trắng bệch cũng không che giấu được ngũ quan xinh đẹp. Nhạc Duyệt thành quỷ.
Hạ Văn Tuấn đứng hồi lâu, vẫn không có dũng khí đẩy cánh cửa dính đầy rỉ sắt ra, cửa cũng không đóng chặt.
Trong viện, Chân Dung Phong đi rồi, Nhạc Duyệt trốn dưới bụi cây hoa hồng dưới không dám ra đây, lúng túng.
Nhưng lần này, không phải là cô không dám ra gặp Hạ Văn Tuấn. Đêm nay, cô cố ý ngồi trên đầu tường nhà họ Hạ, cố ý làm cho Hạ Văn Tuấn nhìn thấy. Cô và hắn, cần có một, không thì cũng không xảy ra chuyện Nhạc Tâm bị hắt máu chó.
Nhưng Hạ Văn Tuấn quá nhát gan, đến bây giờ cũng không dám vào sân.
Phi, vẫn nhát gan y như lúc trước.
Cô ấy trộm liếc vẻ mặt không thay đổi của Nhạc Tâm, được rồi, cô ấy cũng sợ.
Con Dấu vô tri không biết sợ vòng quanh Nhạc Tâm, hỏi: "Vì sao cô nói với Chân Dung Phong người không thành tiên được?"
Nhạc Tâm phản vấn: "Người thành được tiên sao?"
Con Dấu không nói gì.
Nhạc Tâm lại cười: "Tôi không phải từ nhỏ đã là tiên, tôi là người."
Nhưng thổ thần là tiên, Con Dấu còn chưa kịp phản bác, đã nghe thấy Nhạc Tâm nói tiếp: "Tôi cũng không phải dựa vào tu hành mà thành tiên, sư phụ tôi đútcho tôi một viên tiên đan."
Cho nên, cô thành tiên.
Tiên đan? Con Dấu sôi trào, chu sa dưới đáy sắc đỏ tươi ướt át. Người và tiên khác biệt, đám đại lão ở tiên giới kia làm sao cho phép một người ăn tiên đan thành tiên? Không làm mà hưởng không phải thứ tiên giới phỉ nhổ nhất sao? Còn có, Nhạc Tâm có sư phụ? Sư phụ nàng còn có tiên đan? Một người ăn tiên đan thành tiên không có bị đánh chết, lại còn có thể làm thổ thần? Sư phụ cô ấy quá trâu bò! Không phải không phải, nếu trâu bò như vậy vì sao Nhạc Tâm lại bị lưu đày tới nhân gian làm thổ thần?
Có chút mâu thuẫn. Con Dấu kích động xoay quanh, nó muốn hỏi Nhạc Tâm nhưng không dám.
Chờ nó hết kích động, vừa vào nhà, lại thấy Nhạc Tâm đang làm bài thi đến nhập thần.
Vừa rồi không phải tâm tình không tốt lắm sao? Sao lúc này còn có thể nghĩ đến làm bài thi?
Nó quá kinh ngạc, cũng hỏi ra miệng.
Nhạc Tâm thuận tay xoay bút, tóc mái rối bù hơi dài, che lên mắt cô: "Đại khái... Làm bài thi khiến tôi vui sướng?"
Con Dấu: "?"
"Niềm vui làm bài thi khiến cho tôi muốn ngừng mà không được!" Nhạc Tâm khẳng định nói.
Ngày hôm sau, vẫn năm rưỡi sáng như trước, đồng hồ báo thứ quỷ Nhạc Duyệt đúng hẹn phát huy tác dụng. Nhạc Tâm bình tĩnh rời khỏi giường, bình tĩnh nâng sách lên, bình tĩnh đọc thuộc lòng.
Khoảng hơn sáu giờ, cửa sân bị gõ. Thanh niên chuyển phát nhanh nhẹ nhàng gọi: "Nhạc Duyệt, chuyển phát nhanh của cô!"
Lại là một xe ba bánh.
Hết sức phù hợp với con người nào đó trong nhà có mỏ, tiêu tiền như nước.
Sau khi thanh niên chuyển phát nhanh rời đi, Con Dấu xoay quanh trong bụi cây hoa hồng: "Nhạc Duyệt, cậu ta lại gọi Nhạc Duyệt, rõ ràng trên chuyển phát nhanh là tên Nhạc Tâm. Cô nói đi, giữa hai người có gì đó phái không... Hả? Lỗ tai cậu ta cũng đỏ lự!"
Nhạc Duyệt sâu kín nói: "Tôi chỉ nghe thấy động tĩnh, cũng không nhìn thấy mặt, ngay cả việc có quen cậu ta không tôi cũng không rõ."
"Cái này dễ thôi, tôi vẽ cho cô xem."
Nhận được chuyển phát nhanh, tâm tình Nhạc Tâm vô cùng tốt, bởi vì lần này Trữ Vệ gửi tới toàn đồ ăn!
Vị thần nào đó từng nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng, nhưng chưa từng thấy nhiều đồ ăn của nhân gian như vậy, trong chốc lát bị mê mẩn.
Các loại hải sản chín được dán kín trong túi chân không, vừa mở thùng đồ chuyển phát nhanh ra, đập vào mắt là hàng đống túi nước đá, khói trắng nghi ngút. Cô đun một nồi ước, sau đó, lấy bề bề và thỏ biển* thả vào nồi, đun nóng. Lấy thêm gia vị, cắt ra, đổ vào bát, ăn.
"Ăn ngon không?"
"Ăn ngon không?"
Hai người không ăn được thức ăn Con Dấu và Nhạc Duyệt bị dáng vẻ ăn ngấu nghiến của Nhạc Tâm mê hoặc, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt không tồn tại.
Nhạc Tâm lấy hành động ăn hết sạch mâm cho bọn họ đáp án.
Cô chọn chọn lựa lựa, mở một hộp chocolate. Cô thích chocolate đen nhất, vị đắng vừa đúng.
Sờ sờ bút máy, Nhạc Tâm xoay bút vẽ hình dáng thanh niên chuyển phát nhanh, trang giấy tự động thiêu đốt, ngay cả tro tàn cũng không lưu lại.
Nhạc Duyệt dưới bụi cây tỉ mỉ nhìn kỹ: "Không nhớ lắm, hình như là trước đây cùng học cấp hai!? Có lẽ là thầm mến tôi?"
Con Dấu phản bác: "Có lẽ là vì lễ phép nên mới đỏ mặt trước cô gái xinh đẹp? Cô đừng quá tự luyến."
Nhạc Duyệt không thèm phản ứng nó, thật lòng thật ý thổi phồng: "Nhạc Tâm, cô vẽ thật là đẹp."
Nhạc Tâm không để ý lắm: "Chuyện cơ bản để thành tiên mà thôi."
Nhạc Duyệt: "Thành tiên cần biết những gì?"
Nhạc Tâm xoay bút máy trong tay: "Cầm kỳ thư họa trà, đao kiếm roi kích, đánh lộn ẩu đả, mồm mép cũng phải có."
"Yêu cầu làm thần tiên thật là cao." Nhạc Duyệt cảm thán nói: "Không giống quỷ như chúng ta, chết rồi thì đi."
Con Dấu: "..."
Nhạc Duyệt thèm nhỏ dãi đống thức ăn trong góc phòng thử hỏi dò: "Nếu đốt giấy tôi có thể thu được, Nhạc Tâm, cô có thể đốt miếng chocolate cho tôi ăn không?"
"Không được, bạn trai tôi tặng cho tôi, không thể cho cô ăn. Cô muốn ăn, báo mộng cho Hạ Văn Tuấn đi, chắc chắn anh ta không chỉ đốt cho cô một miếng, có thể đốt cho cô một hộp lớn."
Nhạc Duyệt tự động loại bỏ nửa đoạn sau, cô ấy lẩm bẩm: "Có biết tình yêu đẹp thường chia ly nhanh không?"
"Biết chứ." Nhạc Tâm không thèm để ý, cúi đầu bóc chocolate: "Nhưng chúng tôi đã chia ly rồi nha."
Nhạc Duyệt: "..." Nhìn cách nói kiêu ngạo này xem.
----
Trong biệt thự hoa lệ tinh xảo, Trữ Vệ cầm điện thoại di động vẫn không nhúc nhích. Cô cũng đã nhận được chuyển phát nhanh rồi, vì sao còn không gọi điện thoại cho anh?
Lẽ nào cô thật sự muốn chia tay? Không gọi điện thoại cho anh mà anh gọi tới cũng không nhận.
Tại sao muốn chia tay, là do anh không đủ đẹp trai? Hay là do anh không có đủ tiền?
Không phải, trách anh không đủ nghèo.
Cũng vì nhà anh có mỏ Nhạc Tâm mới chia tay.
Trữ Bốc Phàm đang nhàn nhã ăn bữa ăn sáng cảm nhận được ánh mắt phức tạp thâm trầm của con trai rơi xuống người mình: "Đừng bày ra dáng vẻ oán phụ nơi thâm cung, nhóc con, con có một ba ba có mỏ, bao nhiêu người mong được đầu thai như con, con còn thấy chưa đủ?"
Trữ Vệ hận hận quay mặt qua chỗ khác. Chỉ mới chia tay vài ngày, anh lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được gầy đi trông thấy. Đường nét vốn giao thoa giữa thanh niên và thiếu niên bởi vì gầy đường nét trên mặt đột nhiên rõ ràng, góc cạnh càng thêm rõ ràng, khí thế có vẻ sắc bén, hương vị đàn ông nặng hơn.
Anh bấm số, lại gọi cho Nhạc Tâm.
Tiếng chuông điện thoại di động reo lên, vẫn không có ai nghe. Trữ Vệ rũ mắt, trong mắt đong đầy cô đơn, lúc tiếng chuông gần hết, điện thoại di động vội vàng bị người ta bắt: "Alo?"
Một tiếng "Alo" tựa như tiếng sấm vang lên bên tai Trữ Vệ làm cho dòng máu nóng chảy trong người đột nhiên trở nên lạnh lẽo..
Là giọng đàn ông.
Trữ Vệ "cạch" một cái cúp điện thoại.
Trên mặt âm trầm như muốn mưa, đuôi mắt hiện lên một vết đỏ.
Dư quang của Trữ Bốc Phàm liếc đến, kinh ngạc nói: "Con đỏ mắt?"
Ái chà, con trai muốn khóc? Ông đã từng dạy dù cho đổ máu cũng không đổ lệ, không phải ông không dạy tốt mà là con trai học không giỏi.
Trữ Vệ cơ hồ là cắn răng, gằn từng chữ: "Không phải đỏ, là tái rồi."
Con mắt... Tái rồi?
Con mắt xanh, là sói đói hả!? Trong chốc lát, đáy lòng Trữ Bốc Phàm hơi phức tạp, ôi chao, ông vẫn coi con trai nhà mình là con cún con đó, bất tri bất giác thật sự lớn rồi.
Trữ Vệ cảm giác đỉnh đầu xám ngắt, tư duy tưởng tượng trong chốc lát mở rộng ra, anh nhớ tới có một tin tức xã hội như thế này, có cô gái lúc học đại học yêu một thanh niên, kỳ thực, trong nhà còn có một vị hôn phu. Đến khi tốt nghiệp đại học, lập tức kiếm cớ chia tay bạn trai, sau đó về quê kết hôn với vị hôn phu.
Có phải Nhạc Tâm cũng như thế không?
Cô lừa anh về nhà trồng trọt nhưng thật ra là kết hôn!?
Trong nhà có hàng tỉ mẫu đất đợi cô kế thừa? Lấy vài phần đất hoang lừa anh! Thật coi anh ngốc không nhìn ra hả?
Trữ Vệ tủi thân muốn khóc, anh hung tợn gọi cú điện thoại nữa, điện thoại trực tiếp bị ấn tắt.
Trữ Bốc Phàm uống sữa sinh dưỡng nhìn con trai của mình lượn như gió trong phòng vài vòng, vọt tới trước mặt ông: "Ba, phi cơ trực thăng của nhà mình đâu?"
Trữ Bốc Phàm: "Làm cái gì?"
"Con muốn đi tìm bạn gái cũ của con... Phi, con chưa đồng ý chia tay, không thể gọi là bạn gái cũ! Con muốn đi tìm cô ấy!"
Anh chỉ thích một cô gái là Nhạc Tâm, ở trong lòng anh, Nhạc Tâm thanh thuần không làm bộ, không hề giống những cô gái khác. Anh thích cô, coi như ở quê hương cô có một vị hôn phu chỉ cần cô nguyện ý quay đầu, trở lại ngực của anh, anh có thể không để ý bất cứ cái gì.
Trữ Bốc Phàm uống cạn sạch ly sữa tươi, dùng ánh mắt "Con bị ngốc à" từ ái nhìn anh: "Con trước... Xin lỗi, nhà bạn gái con có sân bay?"
Trữ Vệ luôn luôn che chở cho bạn gái không cho phép có người khinh thường bạn gái nhà mình, cho dù là ba ruột cũng không được: "Cô ấy thừa kế hàng tỉ mẫu đất, dù cho có mười chiếc máy bay trực thăng cũng có thể tùy tiện hạ cánh!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.