Chia Tay Đi, Em Muốn Về Nhà Làm Ruộng
Chương 73: Sống
Chiết Khúc
19/09/2021
Có người là thiên tài, dù là hóa thành tro vẫn là thiên tài.
Vật chất màu xám trắng chỉ nghe Nhạc Tâm đề cập hai chữ "Niết Bàn" đã nhanh chóng lĩnh ngộ được con đường Niết Bàn. Nhưng nó thiếu khuyết lực lượng.
Vật chất màu xám trắng không có ký ức cũng không sốt ruột, nó du đãng khắp tiên giới. Nghe không ít chuyện bát quái, thế nhưng không nhìn thấy cô bé tự xưng là đồ đệ của nó.
Ừm, đoán chừng là trọng sắc khinh sư phụ, xuống thế gian tìm bạn trai rất đẹp đáng yêu rồi.
Trong hộp gỗ đựng trái tim chôn ngoài động phủ bế quan, màu xám trắng vật chất lại ngửi được khí tức của Nhạc Tâm.
Quà đồ đệ đưa tới?
Bây giờ nó cần ngay, mặc dù hơi nhỏ, nhưng thịt muỗi dù nhỏ cũng là thịt. Lần này vật chất màu xám trắng chắc chắn Nhạc Tâm tuyệt đối là đồ đệ của nó, tặng quà trúng tim đen như thế này tuyệt đối là đồ đệ thân sinh.
Có điều nó không thể ăn trái tim này luôn.
Ăn trái tim gì đó, nghe qua đã thấy rất tà ác. Mà nếu như nó không cảm giác sai lầm, trái tim này là của tiên thái tử. Tim người sống, nó dung hợp sao được, nó đâu có yêu tiên thái tử.
Không ổn.
Vật chất màu xám trắng khó xử xoay quanh hộp gỗ, sức sống quanh trái tim nồng nàn hơn nơi khác không ít.
Đúng, nó là cần sức sống, tăng lực lượng của mình, không phải muốn ăn trái tim.
Không bao lâu, trong động phủ bị phong bế, vật chất màu xám trắng tản khắp mặt đất dần dần tụ hợp vào một chỗ, hình thành một cái bóng mơ hồ hình người. Bóng dáng mơ hồ kia dần dần biến thành đậm, huyễn hóa ra một thiếu niên thân cao chân dài. Tất cả những chuyện này đều tiến hành trong yên lặng, không làm kinh động bất luận kẻ nào.
Thiếu niên áo trắng tóc đen, trên mặt tái nhợt ốm yếu. Hắn ngẩng đầu, lộ ra một gương mặt tinh tế như được điêu khắc.
Thiếu niên nhìn hai tay hai chân trần trụi lộ ra bên ngoài của mình, nghi ngờ nhíu mày. Nó, hiện tại là hắn, vẫn không nhớ ra cái gì. Bởi vì sắc mặt tái nhợt, ở dưới ánh mặt trời, thiếu niên lại cho người ta một ảo giác yếu ớt dễ vỡ. Tay hắn biến ra một chiếc gương, hắn soi mặt mình, hết sức không vừa lòng. Thiếu niên ‘chậc’ một tiếng, học Tây Tử ôm tim*, lại tằng hắng một cái, cảm giác mình khá yếu ớt.
*Tây Tử tức Tây Thi, chuyện kể là Tây Thi ốm yếu quanh năm, luôn phải cau mày ôm tim vì thống khổ, người qua đường thấy nàng như vậy cho là đẹp và học theo.
Ném cái gương trong tay đi, thiếu niên chân trần đi một vòng trong động phủ, không phát hiện lối ra. Lúc còn là vật chất làm màu xám trắng, hắn có thể từ khe hở của cấm chế đi ra ngoài, bây giờ thành hình người, hắn không thể đi ra từ trong khe hở nữa.
Làm thế nào để giải cấm chế?
Thiếu niên mặt không biểu tình, ngay cả ký ức hắn cũng không có, còn có thể nhớ được cái này sao?
Đạo Nhất Tiên Quân xưa nay cao ngạo không coi ai ra gì, lừa đồ đệ bẫy đối thủ gạt bạn bè, thành kẻ bịp vô địch thủ khắp tiên giới, bây giờ rốt cục tự gài bẫy mình.
Chẳng lẽ thiên lý sáng tỏ, báo ứng xác đáng.
Khuya hôm qua Long Tú tới thế gian nói cho Nhạc Tâm, động phủ bế quan của sư phụ cô Đạo Nhất Tiên Quân có dị động, Nhạc Tâm lập tức muốn lên tiên giới dò xét hư thực.
Lần này cô không tiếp tục lừa Trữ Vệ, cô gõ vang cửa phòng Trữ Vệ, hỏi anh có muốn lên tiên giới với cô không.
Trong dự liệu, Trữ Vệ muốn đi cùng cô. Trữ Vệ gửi tin nhắn cho ba anh Trữ Bốc Phàm, nói là chuyện quá khẩn cấp, bây giờ anh với bạn gái phải rời khỏi, nhắc ba anh ngày mai không nên đến công ty làm việc.
Long Tú tò mò đánh giá Trữ Vệ, Bắc Hòa nói cho cô ấy rất nhiều chuyện liên quan tới Trữ Vệ. Ngưỡng mộ ở xa, không bằng ở gần. Chỉ bằng ánh mắt Trữ Vệ nhìn Nhạc Tâm, Long Tú đã hiểu Nhạc Tâm yêu anh mà không yêu tiên thái tử, là một chuyện đương nhiên biết bao.
So sánh với tiên thái tử luôn giấu kín tất cả cảm xúc trong một đôi mắt như một vũng nước sâu không thấy đáy, ai có thể cự tuyệt được ánh mắt yêu thương nóng bỏng của một chàng trai đã trẻ tuổi còn anh tuấn như Trữ Vệ?
Nhạc Tâm giới thiệu Long Tú cho Trữ Vệ, cô tiếc nuối nói: "Nói là tập hợp cùng nhau chơi mạt chược, cô đã đến, vốn nên đủ người rồi, đáng tiếc Bắc Hòa đã về tiên giới."
Sau khi thư Nhạc Tâm cáo trạng Lam Sầm truyền lên trời, ba Bắc Hòa đã gọi Bắc Hòa về Thiên Giới. Nhạc Tâm không cản, cô không biết hậu quả mọi chuyện như thế nào, cũng không muốn liên lụy Bắc Hòa. Cô giúp ba Bắc Hòalừa gạt Bắc Hòa, nói là ba hắn nhớ hắn, hắn cũng vừa hay có thể mượn cơ hội này tâm sự với ba về sự nghiệp ăn mukbang của hắn ở nhân gian, có lẽ có thể được ba hắn ủng hộ, từ đây xuống thế gian cũng không bị ngăn cản.
Bắc Hòa đần độn tin là thật, hí ha hí hửng trở về tiên giới. Đến nay, vẫn chưa quay lại.
Nhạc Tâm mang Trữ Vệ cùng Long Tú trở về tiên giới.
Trời sáng lên, sáng sớm Trữ Bốc Phàm thấy được tin nhắn Trữ Vệ gửi cho ông. Ông lại xuất chinh làm tổng giám đốc bá đạo, đeo giày da bóng loáng, chải kiểu tóc đẹp trai, lại xách cặp công văn già dặn, chuẩn bị lên công ty.
Mẹ Trữ mặc áo ngủ phu nhân, đứng ở đầu bậc thang, nghi ngờ hỏi: "Thứ bảy anh còn lên công ty?"
Chẳng phải công ty nghỉ cuối tuần sao? Tăng ca à?
Trữ Bốc Phàm: "..." Quên mất.
Ở tiên giới, bởi vì động phủ bế quan của Đạo Nhất Tiên Quân có dị động, tất cả thần tiên đều muốn điên rồi.
Đạo Nhất Tiên Quân đã bị tắt hồn đăng, trong động phủ bế quan lại có động tĩnh!
Hình như là tiếng ai đó đập tường, một tiếng từng tiếng. Rất có quy luật, đập một chốc nghỉ một lát. Suốt cả một thời gian dài.
Nhóm thần tiên bị kinh động đều xúm lại bên ngoài cách động phủ không xa, nghe tiếng đập tường trong động phủ, người người có sắc mặt khác nhau.
Có thần tiên có quan hệ tốt với Đạo Nhất Tiên Quân thử đứng ngoài động phủ gọi ông: "Đạo Nhất Tiên Quân? Đạo Nhất Tiên Quân?"
Tiếng đập tường hơi dừng lại, sau đó tiếp tục đập tường, không trả lời.
Các thần tiên nghị luận ầm ĩ, bọn họ không mở được cấm chế của động phủ Đạo Nhất bế quan, tất nhiên cũng không thể vào bên trong xem đến cùng là xảy ra chuyện gì. Mà tiếng đập tường kia theo không khí vang ra toàn bộ tiên giới. Từng tiếng từng tiếng, chui thẳng vào đầu các thần tiên, cách âm cũng không che được.
Thần tiên nào đó khá nhanh trí đi xem hồn đăng đã diệt của Đạo Nhất Tiên Quân, sau đó kinh ngạc phát hiện, hồn đăng kia đã sáng lên!
Đốm lửa nhỏ, nhỏ mà sáng tỏ. Dường như đốt cháy phiền toái, phế vật, chỉ còn lại tinh hoa.
"Hồn đăng của Đạo Nhất Tiên Quân sáng lên rồi!" Hắn kêu lên.
Các thần tiên nhất thời ồn ào.
Nhạc Tâm vừa tới tiên giới đã đi thẳng đến động phủ bế quan của Đạo Nhất Tiên Quân, từ đằng xa cô đã nghe thấy câu nói này. Đạo Nhất Tiên Quân, hồn đăng, sáng lên.
Sư phụ cô, sống lại?
Niết Bàn sao?
Vật chất màu xám trắng chỉ nghe Nhạc Tâm đề cập hai chữ "Niết Bàn" đã nhanh chóng lĩnh ngộ được con đường Niết Bàn. Nhưng nó thiếu khuyết lực lượng.
Vật chất màu xám trắng không có ký ức cũng không sốt ruột, nó du đãng khắp tiên giới. Nghe không ít chuyện bát quái, thế nhưng không nhìn thấy cô bé tự xưng là đồ đệ của nó.
Ừm, đoán chừng là trọng sắc khinh sư phụ, xuống thế gian tìm bạn trai rất đẹp đáng yêu rồi.
Trong hộp gỗ đựng trái tim chôn ngoài động phủ bế quan, màu xám trắng vật chất lại ngửi được khí tức của Nhạc Tâm.
Quà đồ đệ đưa tới?
Bây giờ nó cần ngay, mặc dù hơi nhỏ, nhưng thịt muỗi dù nhỏ cũng là thịt. Lần này vật chất màu xám trắng chắc chắn Nhạc Tâm tuyệt đối là đồ đệ của nó, tặng quà trúng tim đen như thế này tuyệt đối là đồ đệ thân sinh.
Có điều nó không thể ăn trái tim này luôn.
Ăn trái tim gì đó, nghe qua đã thấy rất tà ác. Mà nếu như nó không cảm giác sai lầm, trái tim này là của tiên thái tử. Tim người sống, nó dung hợp sao được, nó đâu có yêu tiên thái tử.
Không ổn.
Vật chất màu xám trắng khó xử xoay quanh hộp gỗ, sức sống quanh trái tim nồng nàn hơn nơi khác không ít.
Đúng, nó là cần sức sống, tăng lực lượng của mình, không phải muốn ăn trái tim.
Không bao lâu, trong động phủ bị phong bế, vật chất màu xám trắng tản khắp mặt đất dần dần tụ hợp vào một chỗ, hình thành một cái bóng mơ hồ hình người. Bóng dáng mơ hồ kia dần dần biến thành đậm, huyễn hóa ra một thiếu niên thân cao chân dài. Tất cả những chuyện này đều tiến hành trong yên lặng, không làm kinh động bất luận kẻ nào.
Thiếu niên áo trắng tóc đen, trên mặt tái nhợt ốm yếu. Hắn ngẩng đầu, lộ ra một gương mặt tinh tế như được điêu khắc.
Thiếu niên nhìn hai tay hai chân trần trụi lộ ra bên ngoài của mình, nghi ngờ nhíu mày. Nó, hiện tại là hắn, vẫn không nhớ ra cái gì. Bởi vì sắc mặt tái nhợt, ở dưới ánh mặt trời, thiếu niên lại cho người ta một ảo giác yếu ớt dễ vỡ. Tay hắn biến ra một chiếc gương, hắn soi mặt mình, hết sức không vừa lòng. Thiếu niên ‘chậc’ một tiếng, học Tây Tử ôm tim*, lại tằng hắng một cái, cảm giác mình khá yếu ớt.
*Tây Tử tức Tây Thi, chuyện kể là Tây Thi ốm yếu quanh năm, luôn phải cau mày ôm tim vì thống khổ, người qua đường thấy nàng như vậy cho là đẹp và học theo.
Ném cái gương trong tay đi, thiếu niên chân trần đi một vòng trong động phủ, không phát hiện lối ra. Lúc còn là vật chất làm màu xám trắng, hắn có thể từ khe hở của cấm chế đi ra ngoài, bây giờ thành hình người, hắn không thể đi ra từ trong khe hở nữa.
Làm thế nào để giải cấm chế?
Thiếu niên mặt không biểu tình, ngay cả ký ức hắn cũng không có, còn có thể nhớ được cái này sao?
Đạo Nhất Tiên Quân xưa nay cao ngạo không coi ai ra gì, lừa đồ đệ bẫy đối thủ gạt bạn bè, thành kẻ bịp vô địch thủ khắp tiên giới, bây giờ rốt cục tự gài bẫy mình.
Chẳng lẽ thiên lý sáng tỏ, báo ứng xác đáng.
Khuya hôm qua Long Tú tới thế gian nói cho Nhạc Tâm, động phủ bế quan của sư phụ cô Đạo Nhất Tiên Quân có dị động, Nhạc Tâm lập tức muốn lên tiên giới dò xét hư thực.
Lần này cô không tiếp tục lừa Trữ Vệ, cô gõ vang cửa phòng Trữ Vệ, hỏi anh có muốn lên tiên giới với cô không.
Trong dự liệu, Trữ Vệ muốn đi cùng cô. Trữ Vệ gửi tin nhắn cho ba anh Trữ Bốc Phàm, nói là chuyện quá khẩn cấp, bây giờ anh với bạn gái phải rời khỏi, nhắc ba anh ngày mai không nên đến công ty làm việc.
Long Tú tò mò đánh giá Trữ Vệ, Bắc Hòa nói cho cô ấy rất nhiều chuyện liên quan tới Trữ Vệ. Ngưỡng mộ ở xa, không bằng ở gần. Chỉ bằng ánh mắt Trữ Vệ nhìn Nhạc Tâm, Long Tú đã hiểu Nhạc Tâm yêu anh mà không yêu tiên thái tử, là một chuyện đương nhiên biết bao.
So sánh với tiên thái tử luôn giấu kín tất cả cảm xúc trong một đôi mắt như một vũng nước sâu không thấy đáy, ai có thể cự tuyệt được ánh mắt yêu thương nóng bỏng của một chàng trai đã trẻ tuổi còn anh tuấn như Trữ Vệ?
Nhạc Tâm giới thiệu Long Tú cho Trữ Vệ, cô tiếc nuối nói: "Nói là tập hợp cùng nhau chơi mạt chược, cô đã đến, vốn nên đủ người rồi, đáng tiếc Bắc Hòa đã về tiên giới."
Sau khi thư Nhạc Tâm cáo trạng Lam Sầm truyền lên trời, ba Bắc Hòa đã gọi Bắc Hòa về Thiên Giới. Nhạc Tâm không cản, cô không biết hậu quả mọi chuyện như thế nào, cũng không muốn liên lụy Bắc Hòa. Cô giúp ba Bắc Hòalừa gạt Bắc Hòa, nói là ba hắn nhớ hắn, hắn cũng vừa hay có thể mượn cơ hội này tâm sự với ba về sự nghiệp ăn mukbang của hắn ở nhân gian, có lẽ có thể được ba hắn ủng hộ, từ đây xuống thế gian cũng không bị ngăn cản.
Bắc Hòa đần độn tin là thật, hí ha hí hửng trở về tiên giới. Đến nay, vẫn chưa quay lại.
Nhạc Tâm mang Trữ Vệ cùng Long Tú trở về tiên giới.
Trời sáng lên, sáng sớm Trữ Bốc Phàm thấy được tin nhắn Trữ Vệ gửi cho ông. Ông lại xuất chinh làm tổng giám đốc bá đạo, đeo giày da bóng loáng, chải kiểu tóc đẹp trai, lại xách cặp công văn già dặn, chuẩn bị lên công ty.
Mẹ Trữ mặc áo ngủ phu nhân, đứng ở đầu bậc thang, nghi ngờ hỏi: "Thứ bảy anh còn lên công ty?"
Chẳng phải công ty nghỉ cuối tuần sao? Tăng ca à?
Trữ Bốc Phàm: "..." Quên mất.
Ở tiên giới, bởi vì động phủ bế quan của Đạo Nhất Tiên Quân có dị động, tất cả thần tiên đều muốn điên rồi.
Đạo Nhất Tiên Quân đã bị tắt hồn đăng, trong động phủ bế quan lại có động tĩnh!
Hình như là tiếng ai đó đập tường, một tiếng từng tiếng. Rất có quy luật, đập một chốc nghỉ một lát. Suốt cả một thời gian dài.
Nhóm thần tiên bị kinh động đều xúm lại bên ngoài cách động phủ không xa, nghe tiếng đập tường trong động phủ, người người có sắc mặt khác nhau.
Có thần tiên có quan hệ tốt với Đạo Nhất Tiên Quân thử đứng ngoài động phủ gọi ông: "Đạo Nhất Tiên Quân? Đạo Nhất Tiên Quân?"
Tiếng đập tường hơi dừng lại, sau đó tiếp tục đập tường, không trả lời.
Các thần tiên nghị luận ầm ĩ, bọn họ không mở được cấm chế của động phủ Đạo Nhất bế quan, tất nhiên cũng không thể vào bên trong xem đến cùng là xảy ra chuyện gì. Mà tiếng đập tường kia theo không khí vang ra toàn bộ tiên giới. Từng tiếng từng tiếng, chui thẳng vào đầu các thần tiên, cách âm cũng không che được.
Thần tiên nào đó khá nhanh trí đi xem hồn đăng đã diệt của Đạo Nhất Tiên Quân, sau đó kinh ngạc phát hiện, hồn đăng kia đã sáng lên!
Đốm lửa nhỏ, nhỏ mà sáng tỏ. Dường như đốt cháy phiền toái, phế vật, chỉ còn lại tinh hoa.
"Hồn đăng của Đạo Nhất Tiên Quân sáng lên rồi!" Hắn kêu lên.
Các thần tiên nhất thời ồn ào.
Nhạc Tâm vừa tới tiên giới đã đi thẳng đến động phủ bế quan của Đạo Nhất Tiên Quân, từ đằng xa cô đã nghe thấy câu nói này. Đạo Nhất Tiên Quân, hồn đăng, sáng lên.
Sư phụ cô, sống lại?
Niết Bàn sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.