Chia Tay Rồi, Tôi Tìm Được Mối Mới

Chương 52: Ngoại truyện 4

Xuân Phong Lựu Hỏa

15/05/2024

Những đứa trẻ trong tiểu khu hiện được chia thành nhiều nhóm, có nhóm con trai đi ngang như cua của Tưởng Hằng, còn cả nhóm chị em của Kiều Mỹ Vân.

Mà Lục U và Tưởng Đạc đã hình thành thế giới thứ ba, tình hữu nghị của cả hai là bất diệt, bất kể là ai đều không thể khiến hai người tan rã.

Tưởng Đạc học cái gì cũng rất nhanh. Lục U dạy cậu cách nhảy dây và đá cầu. Mỗi tối cậu đều sẽ tập luyện nghiêm túc trong sân, và chẳng bao lâu nữa cậu sẽ “xuất sư” được rồi.

Nhảy dây, cậu có thể nhảy ra vô số kiểu mới, các bài vè cũng mở miệng là có, thường khiến Lục U và nhóm chị em của Kiều Mỹ Vân đi qua phải nhìn với ánh mắt kinh ngạc.

Còn đá cầu, Tưởng Đạc cũng có thể tâng một lần bảy, tám mươi quả mà không hề thay đổi nhịp thở.

Bọn con trai ở Tưởng Hằng luôn cười nhạo cậu vì càng ngày càng ẻo lả, toàn chơi trò của con gái.

Nhưng Tưởng Đạc không quan tâm, bởi vì cậu chỉ có Lục U là bạn, để duy trì tình bạn quý giá này, đừng nói là chơi trò con gái, cho dù thực sự biến cậu thành một bé gái, cậu cũng sẽ không ngại ngần, không do dự.

Nhảy dây đá cầu, Tưởng Đạc có thể cố gắng luyện tập, nhưng còn trò sắm vai kia, cậu thật sự không giỏi.

Trên bãi cỏ đầy nắng, cô bé phân công vai trò tương ứng, đặt con búp bê khủng long xanh và búp bê Barbie trước mặt cậu, cô bé thì ôm con búp bê hiệp sĩ đẹp trai –

“Ngươi là ác ma độc ác, ngươi đã bắt công chúa đi giam cầm nàng trên núi Ortagus, chuẩn bị ăn thịt nàng, ta là hiệp sĩ kiêm hoàng tử đến từ phương tây, ta muốn chiến đấu với ngươi để giải cứu công chúa.”

Nói rồi, con búp bê hiệp sĩ của cô bé trèo qua “núi cao” là gối, dòng “suối” làm bằng khăn lụa, còn ăn “táo” và “dâu tây” cuối cùng đến nơi ở của ác ma bên dưới chân núi Ortagus.

Tưởng Đạc nhấc lên con búp bê khủng long lên, hét vài lần rồi nói: “Người nào tới!”

“Ta là hiệp sĩ Pizza Xoài, ta đến để cứu công chúa của ta.” Lục U quơ quơ búp bê hiệp sĩ: “Nộp mạng đi ác ma!”

“Ngươi tên là hiệp sĩ Pizza Xoài bởi vì ngươi thích ăn pizza xoài sao?”

“Không phải.” Lục U nghiêm nghị nói: “Đó là do phụ vương của ta, người đã làm làm giàu và xây dựng đất nước của mình bằng cách bán pizza xoài!”

Tưởng Đạc sững sờ, đột nhiên cười ra tiếng, vươn tay nhéo nhéo má Lục U: “Sao em lại đáng yêu như vậy!”

Lục U bỏ tay cậu ra: “To gan! Ngươi dám vô lễ với hiệp sĩ Pizza Xoài ư! Chịu chết đi!”

Tưởng Đạc lập tức cầm lấy con khủng long xanh rồi quỳ xuống trước mặt búp bê hiệp sĩ: “Hiệp sĩ Pizza Xoài đáng kính, tôi đã bị sự đẹp trai và dễ thương của cậu chinh phục, xin hãy cho phép tôi dâng hiến lòng trung thành cho cậu vĩnh viễn!”

Lục U cười ha hả: “Công chúa, ta tới đây cứu nàng! Chờ ta!”

Nhưng đúng lúc này, con khủng long xanh bất ngờ bay lên, đến gần tòa tháp và bắt lấy công chúa.

“Hay cho một tên tồi tệ, ngươi lại dám lật lọng!”

Tưởng Đạc cười nói: “Bởi vì ta là ác ma! Lừa gạt là bản chất của ta.”

Nói xong, cậu nắm tóc búp bê công chúa và bẻ đầu cô ấy ra.

Lục U:...

Nhìn con búp bê Barbie bị tách rời đầu và thân, Lục U lập tức nóng nảy: “Tại sao anh lại làm như vậy!”

Tưởng Đạc: “Bởi vì anh là một con ác ma, quy định đặt ra là yêu cầu anh phải giết cô ấy trước khi hiệp sĩ Pizza xoài giải cứu cô ấy, nếu không anh sẽ thua.”

“Không phải như thế!” Lục U giải thích: “Anh phải chiến đấu với hiệp sĩ, để anh ấy cứu công chúa, sau đó hiệp sĩ và công chúa sống hạnh phúc với nhau.”

“Em đang bảo anh nhường em đấy à?”

“Không phải! Không phải là nhường, là em muốn đánh bại anh bằng lòng dũng cảm của hiệp sĩ.”

“Điều đó là không thể, em không thể đánh bại anh được, bởi vì anh có phép thuật, mà em chỉ có lòng dũng cảm, lòng dũng cảm không thể đánh bại phép thuật, trừ khi anh nhường.”

Lục U: “Lòng dũng cảm có thể đánh bại phép thuật!”

Tưởng Đạc: “Không thể.”

Lục U: “Có thể, có thể!”

Tưởng Đạc: “Tuyệt đối không thể.”

Lục U chán nản ném con búp bê xuống, nói: “Chả vui tí nào, đừng chơi nữa.”

Tưởng Đạc mãi mới nhận ra, nhưng không hiểu suy nghĩ của cô bé lắm.

Dù là nhảy dây hay đá cầu, cậu biết rằng chỉ cậu nghiêm túc làm thì Lục U sẽ rất vui.

Nhưng khi chơi trò sắm vai này, Tưởng Đạc càng nghiêm túc thì Lục U càng tức giận.

Nhìn cô gái nhỏ ôm đầu gối ngồi trên cỏ với vẻ mặt không vui, Tưởng Đạc chợt nhận ra cậu không thể thay thế tất cả những người bạn nhỏ trong cuộc đời cô bé, đặc biệt là bạn nữ.

Con gái chơi trò sắm vai cùng con gái mới thú vị.

...

Trong khoảng thời gian đó, Tưởng Đạc cố tình trốn tránh Lục U, sau khi cô bé đi học về, cậu cố tình biến mất để cô bé không tìm thấy mình.

Nhìn thấy tình huống này, Kiều Mỹ Vân nghĩ rằng Lục U và Tưởng Đạc đã nghỉ chơi nên muốn hòa giải với cô ấy.

Nhưng Lục U vẫn kiên trì, nếu Kiều Mỹ Vân không xin lỗi vì ngày hôm đó đã mắng mẹ Tưởng Đạc thì cô bé sẽ không bao giờ làm hòa với Kiều Mỹ Vân.

Cuối cùng Kiều Mỹ Vân chỉ có thể lẩm bẩm: “Ai thèm khi làm bạn với cậu chứ!”

Sau khi tan học, Lục U tìm thấy Tưởng Đạc ở cầu thang ven hồ. Tưởng Đạc nhìn thấy cô bé từ xa, khi cậu đứng dậy định rời đi, Lục U đã đuổi kịp cậu ấy –

“Tưởng Đạc, tại sao anh lại lơ em?”

Tưởng Đạc bước nhanh chân hơn, không trả lời.

“Em xin lỗi.” Lục U chạy chậm, đuổi theo cậu: “Hôm đó khi chơi trò sắm vai, em không nên nói rằng chơi với anh rất nhàm chán. Nếu anh vì chuyện đó mà tức giận thì em sẽ xin lỗi anh.”



Cô bé xin lỗi rất chân thành, bởi vì so với việc mất đi người bạn Tưởng Đạc này, những thứ khác đều không quan trọng.

Nhìn thấy Tưởng Đạc hờ hững, lạnh lùng không để ý đến mình, Lục U có chút đau lòng: “Không phải đã nói làm bạn tốt sao? Bạn bè không thể tha thứ cho nhau sao?”

Tưởng Đạc quay đầu nhìn cô bé, cắn răng nói: “Không liên quan gì đến chuyện hôm đó, chẳng qua anh thấy hơi chán khi chỉ chơi với một mình em.”

Lục U cảm thấy như bị phản bội, mắt cô bé chợt đỏ lên: “Anh... anh không đáng tin chút nào, nói không giữ lời!”

Trái tim của Tưởng Đạc cũng bị véo vào, rất khó chịu, rất đau lòng, khàn giọng nói: “Lục U, chúng ta không thể chỉ có lẫn nhau.”

“Nhưng anh hãy nhìn xung quanh đi, còn ai quan tâm đến anh ngoại trừ em đâu chứ!”

“Đúng, anh chỉ có em, nhưng... em không nên chỉ có anh, em rất tốt, em xứng đáng có thêm thật nhiều người bạn khác.”

Nói xong, cậu bỏ chạy, không quay đầu nhìn lại.

Lục U sững sờ.

...

Buổi tối, Tần Mỹ Trân đang làm đồ ăn vặt từ đậu nành cho Tiểu Lục Ninh, Lục U đi tới chỗ bà, kì kì quái quái kể lại chuyện này cho bà.

Tần Mỹ Trân khuấy tan bột đậu, kinh ngạc nói: “Không ngờ đứa nhỏ Tưởng Đạc này tuổi còn nhỏ mà tâm tư lại nhạy cảm như vậy.”

Lục U thở dài như thật, bất lực hỏi: “Mẹ, con phải làm gì đây?”

“Bản thân con cảm thấy thế nào, con muốn chơi với Kiều Mỹ Vân và những người khác, hay chỉ muốn chơi với Tưởng Đạc?”. Tần Mỹ Trân nhẹ nhàng nói: “Những chuyện như thế này nên nghe theo trái tim mình, không cần miễn cưỡng.”

Lục U cúi đầu cân nhắc, lẩm bẩm nói: “Chơi với Kiều Mỹ Vân và những người khác đương nhiên cũng vui, nhưng nếu con phải mãi mãi không để ý đến Tưởng Đạc, con cũng không làm được.”

“Mẹ hỏi lại con nhé, com chơi với Tưởng Đạc vì con thương hại thằng bé, hay vì con chơi với thằng bé rất vui vẻ?”

“Đều có ạ.” Lục U trả lời thành thật: “Anh ấy rất tốt với con, cái gì cũng nghe theo con, hơn nữa mặc dù anh ấy có vẻ bất cần, lạnh lùng, nhưng thực ra anh ấy nói chuyện rất thú vị, anh ấy luôn có thể làm cho con cười.”

“Nói vậy thì thực ra trái tim con đã có sự lựa chọn rồi đấy.”

“Nhưng trên đời này con người không thể chỉ có một người bạn!” Lục U bối rối nói: “Con không thể chỉ mãi chơi với anh ấy mà không chơi với người khác được.”

Đúng lúc này, Lục Vân Hải đang nhìn bản vẽ thiết kế trên ghế sô pha, đột nhiên ngẩng đầu cười nói: “Sao lại không được. Con nhìn bố bây giờ không phải chỉ chơi với mẹ con hay sao.”

“Hở?”

Lục U còn chưa kịp phản ứng, Tần Mỹ Trân đã quay người trừng mắt nhìn Lục Vân Hải: “Anh đang nói bậy bạ gì với trẻ con.”

“Rồi rồi rồi, anh im lặng.”

Tần Mỹ Trân nói với Lục U: “Không sao, U U, đừng chơi với những đứa trẻ nói xấu người khác như Kiều Mỹ Vân. Chờ đến khi học tiểu học, con sẽ biết thêm nhiều bạn nhỏ. Đến lúc đó, nhất định sẽ có bạn nhỏ sẵn sàng tiếp nhận cả con và Tưởng Đạc.”

Lục U suy nghĩ một lúc, lập tức hiểu: “Đúng vậy, Kiều Mỹ Vân không chơi với bọn con thì con sẽ quen những người bạn mới. Đến lúc đó, con nhất định phải lựa chọn cẩn thận, bạn bè mới của con cũng nhất định phải chấp nhận Tưởng Đạc.”

Lục Vân Hải lại nói: “Với lại qua vài năm nữa em trai của con cũng lớn rồi, con sẽ không bao giờ thiếu bạn bè.”

Lục U liếc nhìn Lục Ninh đang quấn tã, chán ghét nói: “Quên đi, thằng nhóc xấu xa này con còn lâu mới thích.”

Dường như thằng nhóc xấu xa cảm nhận được ánh mắt của Lục U, đưa tay ra, quơ lung tung loạn xạ trên không trung, như muốn Lục U ôm một cái.

Lục U không để ý đến nó, thế là thằng nhóc lại kêu y y a a.

Lục Vân Hải đi tới bên cạnh nôi, nghe thấy tiếng của đứa trẻ, đột nhiên nói: “Mẹ nó này, em lại nghe đây đi, có phải là Tiểu Ninh Ninh muốn nói chuyện rồi không.”

Tần Mỹ Trân đang khuấy đậu, bà nói: “Tiếng đầu tiên phải gọi mẹ nha.”

“Cũng chưa chắc, nói không chừng còn muốn gọi bố đấy.” Lục Vân Hải đùa giỡn với Lục Ninh trong tã lót: “Gọi baba nào, gọi baba nào.”

“Gọi mẹ!”

Lục U nhìn bố mẹ bắt đầu như trẻ con “tranh sủng” trước mặt Lục Ninh, cô bé trợn mắt, đang định quay về phòng làm bài tập thì ngay lúc này, Lục Ninh đột nhiên hô lên: “Gia gia.”

“Ai dạy nó gọi ông nội đấy?” Lục Vân Hải cười nói: “Ông nội của con ở quê, không phải ở đây, mau gọi là bố đi, bố ở bên cạnh nè.”

“Gia gia gia gia...” Đứa nhỏ vẫn mơ hồ kêu lên hai chữ này, lúc Lục U bước đến cửa phòng nó liền kêu lên rõ ràng: “Chị!” [1]

[1] Những xưng hô này đều đọc từa tựa nhau, Gia gia = yeye, chị = jiejie.)

Lục U đột nhiên dừng lại, chữ “chị” kia tựa như tia chớp đánh vào tim cô bé.

Cô bé lại bước đến gần chiếc nôi và nhìn Tiểu Lục Ninh đang quấn tã, quơ tay lung tung ở bên trong với một biểu cảm phức tạp.

“Ai đã dạy nó gọi chị thế ạ?”

Lục Vân Hải và Tần Mỹ Trân nhìn nhau.

“Có ai dạy đâu, với lại con có bao giờ để ý đến nó đâu.”

“Vậy thì sao... làm sao nó có thể...”

Tần Mỹ Trân cười ôm Lục Ninh, đưa cho Lục U: “Có nghĩa là Tiểu Lục Ninh thích con đó.”

Lục Ninh đến gần Lục U lại cười rõ tươi, vươn cánh tay mũm mĩm ra chộp lấy mũi của cô bé: “Chị, chị...”

Một cảm giác chưa từng có phủ xuống trái tim Lục U, cô bé cảm thấy trái tim mình như muốn tan chảy.

“Chị... chị không thích nhóc!” Cô bé nói một cách bướng bỉnh và không được tự nhiên: “Đừng tự mình đa tình nữa!”

“Chị, ôm ôm.”

Nhóc miệng còn hôi sữa vươn tay ra ôm Lục U.



Tần Mỹ Trân lập tức đưa đứa trẻ lên người Lục U: “Ôm chặt vào, đừng làm rơi em trai của con.”

Lục U vốn dĩ muốn từ chối, nhưng Lục Ninh đã vọt tới rồi, cô bé chỉ có thể ôm chặt lấy nhóc, sợ nhóc bị rơi xuống.

Mùi sữa thơm nồng xông vào mỗi, Lục Ninh cười khúc khích bên tai cô, bàn tay nhỏ bé nắm lấy tóc cô.

“Nặng... nặng quá đi!”

“Chị, chị...”

“Đừng kêu nữa.”

“Chị.”

Khuôn mặt căng thẳng của Lục U cuối cùng cũng dịu đi, nhìn đứa bé trắng nõn non nớt trước mặt, nghe từng tiếng “chị”, lúc này trong lòng cô bé chợt dâng lên một cảm giác kỳ lạ chưa từng có.

Ngoài cửa sổ trời đang mưa tầm tã, Lục U cẩn thận đặt Lục Ninh vào nôi, sau đó im lặng trở về phòng làm bài tập.

Khoảng chín giờ, mẹ gọi Lục U ra nghe điện thoại, có người tìm.

Lục U cảm thấy rất lạ, từ khi cô bé nghỉ chơi với bạn bè thì không ai gọi cho cô bé nữa, ai sẽ tìm cô bé vào lúc này đây.

Cô bé nện bước xuống lầu, tò mò tiếp điện thoại, một giọng nữ hơi khàn vang lên từ đầu dây bên kia: “Lục U, chị là Tưởng Tư Địch.”

“Ồ, chị Tưởng Tư Địch, chị tìm em làm gì ạ?”

Tưởng Tư Địch hỏi thẳng: “Tưởng Đạc bây giờ... ở cạnh em không?”

“Không ạ, em với anh ấy đã không chơi với nhau mấy ngày rồi.”

“Vậy à... không có việc gì đâu.”

Lục U thấy Tưởng Tư Địch gọi điện thoại đến nhà cô bé, hẳn là đã xảy ra chuyện, nên hỏi: “Tưởng Đạc bị làm sao vậy ạ?”

Tưởng Tư Địch giải thích: “Hôm nay nhà chị không có ai ở nhà, bố mẹ, chị và Tưởng Hằng đã đến khu nghỉ mát để nghỉ cuối tuần, bảo mẫu ở nhà cũng đang đi nghỉ. Chị vừa gọi điện về nhà thì không ai trả lời. Chị có chút lo lắng, bảo mẫu và những người khác có thể không để cửa cho Tưởng Đạc, chị không tiện hỏi mẹ lắm nên...”

“Ơ, nhưng bên ngoài trời đang mưa rất to đấy!”

“Ừ, vậy nên chị mới hỏi em có ở bên cạnh nó không.”

“Em không ở bên cạnh anh ấy, cách đây mấy ngày em có gặp anh ấy, ngoài nhà họ Tưởng ra, anh ấy có thể đến nơi nào khác không.”

“Không, nếu có, nó sẽ không được đón về đây rồi.”

“Vậy để em... em sẽ đi xem xem, bai bai chị!”

“Nếu em tìm thấy nó thì hãy gọi cho chị.”

Tưởng Tư Địch còn chưa nói xong, Lục U đã vội vàng cầm một chiếc ô hoa nhỏ chạy ra ngoài.

Thấy vậy, Lục Vân Hải nhanh chóng cầm ô đi theo con gái nhỏ.

Mưa to đập vào mặt ô tạo ra tiếng lách tách như pháo nổ.

Lục U chạy một vòng quanh biệt thự nhà họ Tưởng, cửa chính và cửa sổ trong biệt thự đều đóng chặt, bên trong không bật đèn, hiển nhiên không có ai trong nhà.

“Tưởng Đạc?”

“Tưởng Đạc, anh đang ở đâu?”

Lục U lo lắng nhìn xung quanh, gọi tên của cậu. Cuối cùng khi đến hàng rào tre ở bên cạnh sân sau thì đã thấy Tưởng Đạc đang cuộn mình trong mái hiên hẹp để trốn mưa.

Toàn thân cậu ướt sũng, quần áo dính chặt vào người, những giọt nước không ngừng chảy dài trên má.

Tưởng Đạc cũng nhìn thấy Lục U, vẻ mặt cậu sững sờ, như là nhìn thấy ảo giác.

Cô bé mặc váy trắng, đi dép lê, mép váy bị mưa thấm ướt, lo lắng nhìn cậu: “Anh ở đây làm gì thế, tìm anh rất lâu rồi đó.”

Nghe thấy giọng nói của cô bé, Tưởng Đạc nhận ra lại đây không phải ảo giác.

Sau đó cậu đáp: “Tránh mưa.”

Lục U vội vàng chạy tới, nghiêng ô để che mưa cho cậu, toàn bộ mặt ô đều nghiêng về phía cậu, không quan tâm đến việc mình bị nước mưa xối vào người.

Tưởng Đạc cũng lập tức đứng dậy, cầm lấy chiếc ô nhỏ trong tay che mưa cho cô bé: “Em chạy ra ngoài làm gì?”

“Em đang tìm anh.”

“Em tìm anh làm gì?”

Lục U có chút tức giận: “Làm sao em biết được!”

Một chiếc ô nhỏ không thể che được cả hai người. Tưởng Đạc nghiêng phần lớn mặt ô về phía cô bé, mà Lục U dựa sát vào cậu để cả hai đều được che kín.

“Anh bị nhốt ở ngoài tại sao không đến tìm em?”

Tưởng Đạc không nói gì.

“Anh có thực sự coi em là bạn không hả!”

Cậu lắc đầu, đôi mắt đen dừng lại trên gương mặt cô bé vài giây rồi dời đi.

Cô bé lo lắng đến độ đỏ bừng mặt: “Anh lại bị câm sao... anh định chọc tức em sao!”

Giây tiếp theo, Tưởng Đạc đã nắm chặt tay cô.

Tay cậu rất ướt, nhưng Lục U có thể cảm nhận được sức nóng và sức mạnh của lòng bàn tay cậu, cậu lại nhìn về phía cô bé, nghiêm túc nói ra từng chữ: “Lục U, em có thể đưa anh về nhà không, sau này... anh sẽ nghe theo em.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chia Tay Rồi, Tôi Tìm Được Mối Mới

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook