Chia Tay Sau Tra Công Điên Rồi
Chương 93: Thích em ghen vì tôi
Giang Hoa Tự Hỏa
26/05/2022
WeChat, Giang Tinh Thần thấy Thịnh Diễn Chi chậm chạp không trả lời, trong lòng liền có một vài suy đoán.
Nếu tình cảm Thịnh Diễn Chi và Lâm Cẩn thật sự vững chắc, Thịnh Diễn Chi khẳng định sẽ nhanh chóng trả lời một câu là "Không có khả năng", mà hiện tại Thịnh Diễn Chi vẫn chưa trả lời, chứng tỏ hắn đang do dự.
Tại sao lại do dự? Đáp án chỉ có một: Dư tình chưa dứt.
Giang Tinh Thần đắc ý cong khóe môi, cấp tốc nhắn liên tục vài tin nhắn cho Thịnh Diễn Chi.
"Diễn Chi, thực xin lỗi, lúc trước mình không nên gạt cậu tạo scandal với người khác. Là mình ích kỷ, chỉ lo cho sự nghiệp của bản thân, không suy xét đến cảm nhận của cậu."
"Mấy năm nay cậu đối xử với mình tốt như vậy, mình lại trước sau vẫn không dám bước một bước về phía cậu. Cho dù chúng ta đã xác nhận quan hệ, mình vẫn thật cẩn thận không dám công khai. Sau khi chúng ta chia tay, mình thật sự nhịn không được hồi tưởng lại đoạn thời gian trước kia chúng ta cùng nhau đọc sách."
"Khi đó mỗi khi mùa hè, cậu đều sẽ bồi mình đi bơi lội, kĩ năng bơi ngửa là do cậu dạy mình. Mùa đông mình muốn đi trượt tuyết, cậu không nói hai lời đặt vé máy bay đi Thụy Sĩ. Còn có một lần, chúng ta đi leo núi Phú Sĩ, mình không cẩn thận bị thương ở chân, là cậu cõng mình xuống núi."
"Diễn Chi, cậu tốt với mình, trong lòng mình rất rõ ràng. Nhưng mình lại như bị quỷ ám, vào giới giải trí liền đánh mất bản thân, làm những chuyện tổn thương cậu."
"6 năm qua, chúng ta từ quen biết, thấu hiểu nhau, yêu nhau rồi chia tay, mình thật sự không thể tiếp thu kết cục như vậy. Mình nghĩ kỹ rồi, mình tình nguyện không có sự nghiệp nhưng không thể không có cậu."
"Cậu còn nhớ lần đầu tiên chúng ta đi ngắm mặt trời mọc ở đâu chứ? 8 giờ tối ngày mai, mình sẽ ở nơi đó chờ cậu, mình rất hi vọng được một lần nữa ngắm mặt trời mọc cùng cậu." Một đoạn tin nhắn này tràn ngập hối hận, hồi ức mang theo vài sợi triền miên, toàn bộ đều thu vào trong mắt Lâm Cẩn, xem đến trong lòng đều lên men, lại vô cùng bực bội. Giang Tinh Thần biết rõ Thịnh Diễn Chi đã có bạn trai mới, còn ở trên WeChat nhắn những lời này, càng quá mức hơn chính là, còn dám hẹn Thịnh Diễn Chi buổi tối ngày mai gặp nhau rồi cùng chờ ngắm mặt trời mọc.
Đây là muốn làm tiểu tam sao?
Lâm Cẩn nhìn chằm chằm tin nhắn cuối cùng kia một lúc mới lãnh đạm nhắn lại một câu: "Tôi là Lâm Cẩn."
Những lời vừa gửi đi, giao diện trên WeChat lại lần nữa xuất hiện dòng chữ "Đối phương đang nhập tin nhắn".
Nhưng qua năm phút, Giang Tinh Thần mới hồi âm: "Điện thoại Diễn Chi tại sao lại ở trong tay cậu?"
Lâm Cẩn: "Bởi vì tôi là bạn trai hắn."
Giang Tinh Thần lập tức nhắn lại một cậu như ra lệnh: "Trả điện thoại lại cho Diễn Chi."
Lâm Cẩn sau khi đọc được thiếu chút nữa liền bật cười.
Chỉ mới mấy ngày trước, Giang Tinh Thần còn chạy đến bệnh viện thăm cậu, một chữ "Tiểu Cẩn" hai chữ "Tiểu Cẩn", còn nhắc nhở cậu Thịnh Diễn Chi là một tra nam có mới nới cũ, khuyên cậu ngàn vạn lần không nên ở bên đối phương.
Hiện tại Giang Tinh Thần lại nhắn tin hẹn Thịnh Diễn Chi đi ngắm mặt trời mọc, còn muốn tái hợp.
Lâm Cẩn hồi phục: "Giang Tinh Thần, anh có nhớ những lời đã nói với tôi ở bệnh viện vào mấy ngày trước hay không? Anh không cảm thấy xấu hổ sao?"
Giang Tinh Thần tựa hồ thẹn quá hóa giận, trực tiếp call video trò chuyện.
Lâm Cẩn không tiếp, đưa điện thoại tới trước mặt Thịnh Diễn Chi: "Bạn trai cũ của anh gọi video này, đại khái là vội vã xác nhận buổi tối ngày mai anh có thể bồi hắn đi ngắm mặt trời mọc hay không."
"Cái gì?" Thịnh Diễn Chi vốn dĩ còn đang phân tích bạn bè trên WeChat của Lâm Cẩn xem có ai có mối quan hệ ái muội với cậu hay không, nhất thời không kịp phản ứng lại.
Lâm Cẩn lặp lại một lần, trên điện thoại còn đang vang tiếng cuộc gọi video đến.
Thịnh Diễn Chi nhìn thoáng qua, không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt: "Không đi. Em xem, tôi như vậy làm sao có thể xuống giường đi?"
Lâm Cẩn mím môi: "Ý của anh là nếu có thể xuống giường thì sẽ đi đúng không?"
Thịnh Diễn Chi cười nhẹ một tiếng, lấy điện thoại từ trong tay Lâm Cẩn, ấn nhận cuộc gọi video của Giang Tinh Thần.
Lâm Cẩn ánh mắt ảm đạm xuống, hơi mím môi, rũ mắt nhìn chằm chằm tấm chăn.
Ngay sau đó nghe được Thịnh Diễn Chi nói: "Ngày mai tôi muốn ăn cơm cùng Lâm Cẩn, không rảnh chờ ngắm mặt trời mọc đâu."
Lâm Cẩn đột nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt thanh tú lộ ra thần sắc hơi kinh ngạc, ngây ngốc nhìn Thịnh Diễn Chi.
Thịnh Diễn Chi chỉ nói một câu như vậy liền ngừng cuộc gọi, sau đó nhéo mặt Lâm Cẩn: "Có phải em cho rằng tôi sẽ đi bồi cậu ta ngắm mặt trời mọc hay không? Em không có chút tín nhiệm nào với tôi sao?"
"Nào có......" Lâm Cẩn chột dạ, ngay sau đó nhớ tới những tin nhắn vừa rồi, lập tức phản kích: "Giang Tinh Thần kể lại rất nhiều chuyện của hai người, thì ra các anh đã từng có một khoảng thời gian hạnh phúc như vậy."
Thịnh Diễn Chi cũng biết những hồi ức kia của mình cùng Giang Tinh Thần, ho khan một tiếng, nói: "Về sau chúng ta cũng sẽ có rất nhiều khoảng thời gian hạnh phúc."
Lâm Cẩn không nói gì, cúi đầu nghịch điện thoại.
Thịnh Diễn Chi có điểm hoảng, vội vàng dùng cánh tay không bị thương ôm cậu: "Em ghen?"
"Không có, tôi ghen cái gì chứ." Lâm Cẩn hơi quay mặt đi.
Thịnh Diễn Chi đưa mặt lại gần, hôn một cái lên khóe môi cậu, cười nhẹ nói: "Ai...... Em trộm uống giấm lúc nào vậy."
Lâm Cẩn vốn dĩ đanh mặt, lại nhịn không được bật cười, trừng mắt Thịnh Diễn Chi: "Anh thật phiền."
Thịnh Diễn Chi lại ôm cậu hôn hai cái, thỏa mãn nói: "Tôi thích em ghen vì tôi, điều này chứng minh em để ý đến tôi."
Lâm Cẩn lại trầm mặc.
Thịnh Diễn Chi cúi đầu nhìn cậu: "Vẫn còn ghen sao?"
"Không phải." Lâm Cẩn cầm điện thoại, lại đặt nó sang một bên, bỗng nhiên đẩy Thịnh Diễn Chi ra.
Thịnh Diễn Chi lúc này mới nhận thấy được không quá thích hợp: "Làm sao vậy?"
Lâm Cẩn nghiêm túc nhìn hắn: "Tôi có lời muốn nói với anh, tôi cảm thấy hiện tại chúng ta cần phải nói rõ ràng."
Thịnh Diễn Chi thu hồi tươi cười, thần sắc cũng nghiêm túc lên: "Em nói đi."
Lâm Cẩn đem những suy nghĩ ở trong lòng vào đêm qua nói ra.
"Thịnh Diễn Chi, kỳ thật tôi cũng giống như Giang Tinh Thần, đều là người ích kỷ lại nhát gan. Tôi luôn sợ nếu yêu anh quá nhiều sẽ bị tổn thương, sẽ đánh mất chính mình, biến thành một người chỉ biết hèn mọn mà lấy lòng anh, vây quanh anh. Tôi rất sợ bản thân sẽ biến thành như vậy, cho nên tương lai sau này, tôi rất có khả năng sẽ không thể toàn tâm toàn ý mà yêu anh được."
Kỳ thật còn có một vài lời Lâm Cẩn chưa nói ra hết, chính là cậu không có cảm giác an toàn, không tin Thịnh Diễn Chi vẫn sẽ mãi mãi yêu mình.
Ngay cả hiện tại Thịnh Diễn Chi nói yêu cậu, cậu đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, giống như nằm mơ vậy, rất không yên tâm.
Có lẽ một tháng sau, phản ứng dopamine trong tình yêu không còn nữa, tình cảm mãnh liệt của Thịnh Diễn Chi đối với cậu sẽ dần dần thối lui, sau đó đưa ra lời chia tay, giống như đối với Giang Tinh Thần lúc trước vậy.
Khoa học đã sớm cho thấy, dopamine mang đến "Tình cảm mãnh liệt", cho con người một loại ảo giác, cho rằng yêu thích có thể vĩnh cửu cuồng nhiệt.
Nhưng mà nó lại như một loại thuốc kích thích, sau khi qua cơn mê, những tình cảm mãnh liệt cũng dần biến mất hầu như không còn.
Đây là lí do vì sao có rất nhiều người đã từng yêu điên cuồng đến chết đi sống lại, kết cục cuối cùng vẫn là hai chữ chia tay.
Lâm Cẩn nói xong, biểu tình Thịnh Diễn Chi lập tức trầm xuống: "Không thể toàn tâm toàn ý yêu tôi là có ý gì? Em còn muốn yêu người khác?"
Lâm Cẩn há miệng thở dốc, vừa muốn trả lời, Thịnh Diễn Chi đột nhiên hung tợn nói: "Nếu em dám một chân đạp hai thuyền, tôi sẽ lập tức nhốt em lại, tên gian phu kia tôi sẽ băm ra cho chó ăn!"
Lâm Cẩn vốn dĩ đang rất nghiêm túc, bị hắn nói cho lệch trọng điểm, tức khắc dở khóc dở cười: "Không phải...... Nếu tôi đã ở bên anh, chắc chắn sẽ không cùng người khác dây dưa. Ý tôi là, tôi có khả năng sẽ không thực sự yêu anh."
Nói tới đây, Lâm Cẩn dừng một chút, "Nếu có một ngày anh phản bội tôi, mặc kệ là thân thể hay tinh thần, tôi sẽ lập tức rời khỏi anh."
Thịnh Diễn Chi như suy tư nói: "Cho nên em không dám toàn tâm toàn ý yêu tôi, là vì muốn chừa cho mình một con đường lui."
"...... Thực xin lỗi." Lâm Cẩn cúi đầu, hơi phiền lòng nói, "Nếu anh không thể tiếp nhận, chúng ta......"
"Không được nói chia tay!" Thịnh Diễn Chi nhíu mày, lập tức cắt ngang lời Lâm Cẩn, "Em dám nói hai chữ này thử xem!"
Lâm Cẩn do dự nói: "Vậy anh hiểu ý tôi chứ?"
"Đương nhiên tôi hiểu." Thịnh Diễn Chi cao ngạo nâng cằm, "Em cho rằng tôi sẽ thích người khác, như vậy em liền có lý do chia tay với tôi? Em vẫn là nên bỏ cái tâm tư này đi! Về sau tôi chỉ thích một mình em, em đừng nghĩ đến chuyện rút lui."
Lâm Cẩn hơi hơi giương môi, ngơ ngác nhìn Thịnh Diễn Chi, đuôi mắt có chút phiếm hồng, nhìn qua vừa ôn nhu vừa câu nhân.
"Sao lại khóc rồi?" Ngữ khí Thịnh Diễn Chi có vài phần ghét bỏ, môi mỏng lại cong lên, "Em xem em cứ làm nũng như vậy, chắc chắn không ai chịu nổi em, em vẫn là nên ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi đi."
Lâm Cẩn xấu hổ giận dữ không thôi: "Tôi không có làm nũng!"
Thịnh Diễn Chi "a" một tiếng: "Lại làm nũng nữa rồi."
Lâm Cẩn: "......"
Cái tên quỷ ấu trĩ này!
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, một lát sau, Lâm Cẩn rầu rĩ nói: "Tôi thừa nhận, khi nhìn thấy Giang Tinh Thần nhắn mấy tin nhắn đó, tôi thật sự có chút ghen."
Thịnh Diễn Chi sung sướng hỏi: "Còn gì nữa không? Ngoại trừ ghen, có phải càng để ý đến tôi hay không?"
"Kia........thật ra không có." Lâm Cẩn nói.
"...... Ha." Thịnh Diễn Chi cười lạnh.
Lâm Cẩn quyết định ăn ngay nói thật: "Tôi không thích anh và Giang Tinh Thần bảo trì loại quan hệ bạn bè như vậy. Anh xem anh ta là bạn, nhưng anh ta đối với anh có tâm tư gì, đừng nói với tôi là anh không biết."
Thịnh Diễn Chi không phủ nhận: "Tôi biết, cậu ấy muốn quay lại với tôi, nhưng tôi chắc chắn sẽ không đồng ý. Gần đây cậu ấy gặp một chút phiền toái, tôi chỉ là nể tình cũ mới ra tay giúp một chút."
"Anh ta có nhiều bạn bè như vậy, còn có một đoàn đội làm việc vô cùng lợi hại, có phiền toái gì mà một hai anh phải tự mình giúp anh ta giải quyết? Bất quá là tìm cái cớ để làm mấy trò ái muội với anh mà thôi."
Lâm Cẩn nói xong liền có điểm tức giận, dứt khoát xoay người đưa lưng về phía Thịnh Diễn Chi: "Nếu tôi và bạn trai cũ bảo trì loại quan hệ bạn bè giống như vậy, anh có đồng ý không? Nếu như anh đồng ý, tôi sẽ không bao giờ quản chuyện giữa anh và Giang Tinh Thần nữa!"
"Không được!" Thịnh Diễn Chi nghe vậy liền nóng nảy, một phen quay bả vai Lâm Cẩn lại, biểu tình phi thường nghiêm túc, "Nếu em không thích, từ nay về sau tôi sẽ phân rõ giới hạn với cậu ta."
"Vậy nếu anh ta cứ tiếp tục tìm anh thì sao?"
"Tôi không rảnh."
"Nếu anh ta gặp một chuyện rất khó giải quyết, muốn nhờ anh hỗ trợ?"
"Trừ phi là cùng đường, bằng không tôi sẽ từ chối."
Lâm Cẩn lúc này mới vừa lòng, gật gật đầu: "Tôi cũng không phải yêu cầu anh hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với Giang Tinh Thần, như vậy không khỏi quá tuyệt tình. Chỉ là hy vọng về sau các anh chỉ đơn thuần là mối quan hệ bạn bè quen biết mà thôi, chứ không phải dây dưa ái muội không rõ."
"Chuyện này tôi đều nghe em." Thịnh Diễn Chi nâng cằm Lâm Cẩn lên, hơi hơi mỉm cười, "Hiện tại chúng ta hãy nói tới tên bạn trai cũ kia của em rốt cuộc là ai đi!"
Nếu tình cảm Thịnh Diễn Chi và Lâm Cẩn thật sự vững chắc, Thịnh Diễn Chi khẳng định sẽ nhanh chóng trả lời một câu là "Không có khả năng", mà hiện tại Thịnh Diễn Chi vẫn chưa trả lời, chứng tỏ hắn đang do dự.
Tại sao lại do dự? Đáp án chỉ có một: Dư tình chưa dứt.
Giang Tinh Thần đắc ý cong khóe môi, cấp tốc nhắn liên tục vài tin nhắn cho Thịnh Diễn Chi.
"Diễn Chi, thực xin lỗi, lúc trước mình không nên gạt cậu tạo scandal với người khác. Là mình ích kỷ, chỉ lo cho sự nghiệp của bản thân, không suy xét đến cảm nhận của cậu."
"Mấy năm nay cậu đối xử với mình tốt như vậy, mình lại trước sau vẫn không dám bước một bước về phía cậu. Cho dù chúng ta đã xác nhận quan hệ, mình vẫn thật cẩn thận không dám công khai. Sau khi chúng ta chia tay, mình thật sự nhịn không được hồi tưởng lại đoạn thời gian trước kia chúng ta cùng nhau đọc sách."
"Khi đó mỗi khi mùa hè, cậu đều sẽ bồi mình đi bơi lội, kĩ năng bơi ngửa là do cậu dạy mình. Mùa đông mình muốn đi trượt tuyết, cậu không nói hai lời đặt vé máy bay đi Thụy Sĩ. Còn có một lần, chúng ta đi leo núi Phú Sĩ, mình không cẩn thận bị thương ở chân, là cậu cõng mình xuống núi."
"Diễn Chi, cậu tốt với mình, trong lòng mình rất rõ ràng. Nhưng mình lại như bị quỷ ám, vào giới giải trí liền đánh mất bản thân, làm những chuyện tổn thương cậu."
"6 năm qua, chúng ta từ quen biết, thấu hiểu nhau, yêu nhau rồi chia tay, mình thật sự không thể tiếp thu kết cục như vậy. Mình nghĩ kỹ rồi, mình tình nguyện không có sự nghiệp nhưng không thể không có cậu."
"Cậu còn nhớ lần đầu tiên chúng ta đi ngắm mặt trời mọc ở đâu chứ? 8 giờ tối ngày mai, mình sẽ ở nơi đó chờ cậu, mình rất hi vọng được một lần nữa ngắm mặt trời mọc cùng cậu." Một đoạn tin nhắn này tràn ngập hối hận, hồi ức mang theo vài sợi triền miên, toàn bộ đều thu vào trong mắt Lâm Cẩn, xem đến trong lòng đều lên men, lại vô cùng bực bội. Giang Tinh Thần biết rõ Thịnh Diễn Chi đã có bạn trai mới, còn ở trên WeChat nhắn những lời này, càng quá mức hơn chính là, còn dám hẹn Thịnh Diễn Chi buổi tối ngày mai gặp nhau rồi cùng chờ ngắm mặt trời mọc.
Đây là muốn làm tiểu tam sao?
Lâm Cẩn nhìn chằm chằm tin nhắn cuối cùng kia một lúc mới lãnh đạm nhắn lại một câu: "Tôi là Lâm Cẩn."
Những lời vừa gửi đi, giao diện trên WeChat lại lần nữa xuất hiện dòng chữ "Đối phương đang nhập tin nhắn".
Nhưng qua năm phút, Giang Tinh Thần mới hồi âm: "Điện thoại Diễn Chi tại sao lại ở trong tay cậu?"
Lâm Cẩn: "Bởi vì tôi là bạn trai hắn."
Giang Tinh Thần lập tức nhắn lại một cậu như ra lệnh: "Trả điện thoại lại cho Diễn Chi."
Lâm Cẩn sau khi đọc được thiếu chút nữa liền bật cười.
Chỉ mới mấy ngày trước, Giang Tinh Thần còn chạy đến bệnh viện thăm cậu, một chữ "Tiểu Cẩn" hai chữ "Tiểu Cẩn", còn nhắc nhở cậu Thịnh Diễn Chi là một tra nam có mới nới cũ, khuyên cậu ngàn vạn lần không nên ở bên đối phương.
Hiện tại Giang Tinh Thần lại nhắn tin hẹn Thịnh Diễn Chi đi ngắm mặt trời mọc, còn muốn tái hợp.
Lâm Cẩn hồi phục: "Giang Tinh Thần, anh có nhớ những lời đã nói với tôi ở bệnh viện vào mấy ngày trước hay không? Anh không cảm thấy xấu hổ sao?"
Giang Tinh Thần tựa hồ thẹn quá hóa giận, trực tiếp call video trò chuyện.
Lâm Cẩn không tiếp, đưa điện thoại tới trước mặt Thịnh Diễn Chi: "Bạn trai cũ của anh gọi video này, đại khái là vội vã xác nhận buổi tối ngày mai anh có thể bồi hắn đi ngắm mặt trời mọc hay không."
"Cái gì?" Thịnh Diễn Chi vốn dĩ còn đang phân tích bạn bè trên WeChat của Lâm Cẩn xem có ai có mối quan hệ ái muội với cậu hay không, nhất thời không kịp phản ứng lại.
Lâm Cẩn lặp lại một lần, trên điện thoại còn đang vang tiếng cuộc gọi video đến.
Thịnh Diễn Chi nhìn thoáng qua, không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt: "Không đi. Em xem, tôi như vậy làm sao có thể xuống giường đi?"
Lâm Cẩn mím môi: "Ý của anh là nếu có thể xuống giường thì sẽ đi đúng không?"
Thịnh Diễn Chi cười nhẹ một tiếng, lấy điện thoại từ trong tay Lâm Cẩn, ấn nhận cuộc gọi video của Giang Tinh Thần.
Lâm Cẩn ánh mắt ảm đạm xuống, hơi mím môi, rũ mắt nhìn chằm chằm tấm chăn.
Ngay sau đó nghe được Thịnh Diễn Chi nói: "Ngày mai tôi muốn ăn cơm cùng Lâm Cẩn, không rảnh chờ ngắm mặt trời mọc đâu."
Lâm Cẩn đột nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt thanh tú lộ ra thần sắc hơi kinh ngạc, ngây ngốc nhìn Thịnh Diễn Chi.
Thịnh Diễn Chi chỉ nói một câu như vậy liền ngừng cuộc gọi, sau đó nhéo mặt Lâm Cẩn: "Có phải em cho rằng tôi sẽ đi bồi cậu ta ngắm mặt trời mọc hay không? Em không có chút tín nhiệm nào với tôi sao?"
"Nào có......" Lâm Cẩn chột dạ, ngay sau đó nhớ tới những tin nhắn vừa rồi, lập tức phản kích: "Giang Tinh Thần kể lại rất nhiều chuyện của hai người, thì ra các anh đã từng có một khoảng thời gian hạnh phúc như vậy."
Thịnh Diễn Chi cũng biết những hồi ức kia của mình cùng Giang Tinh Thần, ho khan một tiếng, nói: "Về sau chúng ta cũng sẽ có rất nhiều khoảng thời gian hạnh phúc."
Lâm Cẩn không nói gì, cúi đầu nghịch điện thoại.
Thịnh Diễn Chi có điểm hoảng, vội vàng dùng cánh tay không bị thương ôm cậu: "Em ghen?"
"Không có, tôi ghen cái gì chứ." Lâm Cẩn hơi quay mặt đi.
Thịnh Diễn Chi đưa mặt lại gần, hôn một cái lên khóe môi cậu, cười nhẹ nói: "Ai...... Em trộm uống giấm lúc nào vậy."
Lâm Cẩn vốn dĩ đanh mặt, lại nhịn không được bật cười, trừng mắt Thịnh Diễn Chi: "Anh thật phiền."
Thịnh Diễn Chi lại ôm cậu hôn hai cái, thỏa mãn nói: "Tôi thích em ghen vì tôi, điều này chứng minh em để ý đến tôi."
Lâm Cẩn lại trầm mặc.
Thịnh Diễn Chi cúi đầu nhìn cậu: "Vẫn còn ghen sao?"
"Không phải." Lâm Cẩn cầm điện thoại, lại đặt nó sang một bên, bỗng nhiên đẩy Thịnh Diễn Chi ra.
Thịnh Diễn Chi lúc này mới nhận thấy được không quá thích hợp: "Làm sao vậy?"
Lâm Cẩn nghiêm túc nhìn hắn: "Tôi có lời muốn nói với anh, tôi cảm thấy hiện tại chúng ta cần phải nói rõ ràng."
Thịnh Diễn Chi thu hồi tươi cười, thần sắc cũng nghiêm túc lên: "Em nói đi."
Lâm Cẩn đem những suy nghĩ ở trong lòng vào đêm qua nói ra.
"Thịnh Diễn Chi, kỳ thật tôi cũng giống như Giang Tinh Thần, đều là người ích kỷ lại nhát gan. Tôi luôn sợ nếu yêu anh quá nhiều sẽ bị tổn thương, sẽ đánh mất chính mình, biến thành một người chỉ biết hèn mọn mà lấy lòng anh, vây quanh anh. Tôi rất sợ bản thân sẽ biến thành như vậy, cho nên tương lai sau này, tôi rất có khả năng sẽ không thể toàn tâm toàn ý mà yêu anh được."
Kỳ thật còn có một vài lời Lâm Cẩn chưa nói ra hết, chính là cậu không có cảm giác an toàn, không tin Thịnh Diễn Chi vẫn sẽ mãi mãi yêu mình.
Ngay cả hiện tại Thịnh Diễn Chi nói yêu cậu, cậu đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, giống như nằm mơ vậy, rất không yên tâm.
Có lẽ một tháng sau, phản ứng dopamine trong tình yêu không còn nữa, tình cảm mãnh liệt của Thịnh Diễn Chi đối với cậu sẽ dần dần thối lui, sau đó đưa ra lời chia tay, giống như đối với Giang Tinh Thần lúc trước vậy.
Khoa học đã sớm cho thấy, dopamine mang đến "Tình cảm mãnh liệt", cho con người một loại ảo giác, cho rằng yêu thích có thể vĩnh cửu cuồng nhiệt.
Nhưng mà nó lại như một loại thuốc kích thích, sau khi qua cơn mê, những tình cảm mãnh liệt cũng dần biến mất hầu như không còn.
Đây là lí do vì sao có rất nhiều người đã từng yêu điên cuồng đến chết đi sống lại, kết cục cuối cùng vẫn là hai chữ chia tay.
Lâm Cẩn nói xong, biểu tình Thịnh Diễn Chi lập tức trầm xuống: "Không thể toàn tâm toàn ý yêu tôi là có ý gì? Em còn muốn yêu người khác?"
Lâm Cẩn há miệng thở dốc, vừa muốn trả lời, Thịnh Diễn Chi đột nhiên hung tợn nói: "Nếu em dám một chân đạp hai thuyền, tôi sẽ lập tức nhốt em lại, tên gian phu kia tôi sẽ băm ra cho chó ăn!"
Lâm Cẩn vốn dĩ đang rất nghiêm túc, bị hắn nói cho lệch trọng điểm, tức khắc dở khóc dở cười: "Không phải...... Nếu tôi đã ở bên anh, chắc chắn sẽ không cùng người khác dây dưa. Ý tôi là, tôi có khả năng sẽ không thực sự yêu anh."
Nói tới đây, Lâm Cẩn dừng một chút, "Nếu có một ngày anh phản bội tôi, mặc kệ là thân thể hay tinh thần, tôi sẽ lập tức rời khỏi anh."
Thịnh Diễn Chi như suy tư nói: "Cho nên em không dám toàn tâm toàn ý yêu tôi, là vì muốn chừa cho mình một con đường lui."
"...... Thực xin lỗi." Lâm Cẩn cúi đầu, hơi phiền lòng nói, "Nếu anh không thể tiếp nhận, chúng ta......"
"Không được nói chia tay!" Thịnh Diễn Chi nhíu mày, lập tức cắt ngang lời Lâm Cẩn, "Em dám nói hai chữ này thử xem!"
Lâm Cẩn do dự nói: "Vậy anh hiểu ý tôi chứ?"
"Đương nhiên tôi hiểu." Thịnh Diễn Chi cao ngạo nâng cằm, "Em cho rằng tôi sẽ thích người khác, như vậy em liền có lý do chia tay với tôi? Em vẫn là nên bỏ cái tâm tư này đi! Về sau tôi chỉ thích một mình em, em đừng nghĩ đến chuyện rút lui."
Lâm Cẩn hơi hơi giương môi, ngơ ngác nhìn Thịnh Diễn Chi, đuôi mắt có chút phiếm hồng, nhìn qua vừa ôn nhu vừa câu nhân.
"Sao lại khóc rồi?" Ngữ khí Thịnh Diễn Chi có vài phần ghét bỏ, môi mỏng lại cong lên, "Em xem em cứ làm nũng như vậy, chắc chắn không ai chịu nổi em, em vẫn là nên ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi đi."
Lâm Cẩn xấu hổ giận dữ không thôi: "Tôi không có làm nũng!"
Thịnh Diễn Chi "a" một tiếng: "Lại làm nũng nữa rồi."
Lâm Cẩn: "......"
Cái tên quỷ ấu trĩ này!
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, một lát sau, Lâm Cẩn rầu rĩ nói: "Tôi thừa nhận, khi nhìn thấy Giang Tinh Thần nhắn mấy tin nhắn đó, tôi thật sự có chút ghen."
Thịnh Diễn Chi sung sướng hỏi: "Còn gì nữa không? Ngoại trừ ghen, có phải càng để ý đến tôi hay không?"
"Kia........thật ra không có." Lâm Cẩn nói.
"...... Ha." Thịnh Diễn Chi cười lạnh.
Lâm Cẩn quyết định ăn ngay nói thật: "Tôi không thích anh và Giang Tinh Thần bảo trì loại quan hệ bạn bè như vậy. Anh xem anh ta là bạn, nhưng anh ta đối với anh có tâm tư gì, đừng nói với tôi là anh không biết."
Thịnh Diễn Chi không phủ nhận: "Tôi biết, cậu ấy muốn quay lại với tôi, nhưng tôi chắc chắn sẽ không đồng ý. Gần đây cậu ấy gặp một chút phiền toái, tôi chỉ là nể tình cũ mới ra tay giúp một chút."
"Anh ta có nhiều bạn bè như vậy, còn có một đoàn đội làm việc vô cùng lợi hại, có phiền toái gì mà một hai anh phải tự mình giúp anh ta giải quyết? Bất quá là tìm cái cớ để làm mấy trò ái muội với anh mà thôi."
Lâm Cẩn nói xong liền có điểm tức giận, dứt khoát xoay người đưa lưng về phía Thịnh Diễn Chi: "Nếu tôi và bạn trai cũ bảo trì loại quan hệ bạn bè giống như vậy, anh có đồng ý không? Nếu như anh đồng ý, tôi sẽ không bao giờ quản chuyện giữa anh và Giang Tinh Thần nữa!"
"Không được!" Thịnh Diễn Chi nghe vậy liền nóng nảy, một phen quay bả vai Lâm Cẩn lại, biểu tình phi thường nghiêm túc, "Nếu em không thích, từ nay về sau tôi sẽ phân rõ giới hạn với cậu ta."
"Vậy nếu anh ta cứ tiếp tục tìm anh thì sao?"
"Tôi không rảnh."
"Nếu anh ta gặp một chuyện rất khó giải quyết, muốn nhờ anh hỗ trợ?"
"Trừ phi là cùng đường, bằng không tôi sẽ từ chối."
Lâm Cẩn lúc này mới vừa lòng, gật gật đầu: "Tôi cũng không phải yêu cầu anh hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với Giang Tinh Thần, như vậy không khỏi quá tuyệt tình. Chỉ là hy vọng về sau các anh chỉ đơn thuần là mối quan hệ bạn bè quen biết mà thôi, chứ không phải dây dưa ái muội không rõ."
"Chuyện này tôi đều nghe em." Thịnh Diễn Chi nâng cằm Lâm Cẩn lên, hơi hơi mỉm cười, "Hiện tại chúng ta hãy nói tới tên bạn trai cũ kia của em rốt cuộc là ai đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.