Chia Tay Tình Đầu

Chương 5: Chương 1.4

Lạc Tiểu Mỹ

24/01/2018

Vậy là, hai người vốn dĩ có hiềm khích với nhau, trong đêm tối của nhiều năm sau đó lại trở thành người duy nhất có thể sưởi ấm cho nhau trên cõi đời này.

Đó chính là cuộc sống!

Cuối cùng, Hứa Noãn nói một câu:

“Chuyện của em, anh đừng quan tâm!”

Triệu Tiểu Hùng không khỏi giận dữ, mặc cho những vết thương đau đớn, anh bật dậy chỉ vào mặt Hứa Noãn buông những lời lẽ rất khó nghe:

“Em đê tiện đến thế sao? Hèn hạ đến thế sao? Hay là những gã đàn ông kia khiến em thấy thích thú, khiến em hết lần này đến lần khác không biết xấu hổ, đêm đến chạy ra ngoài để đi tìm bọn họ?”

Hứa Noãn bặm chặt môi, không tranh cãi với Triệu Tiểu Hùng.

Đúng lúc ấy, một tràng vỗ tay vang lên, kèm theo tiếng vỗ tay là một giọng nói:

“Tuyệt quá! Không ngờ bám theo cô suốt đêm còn có thể chứng kiến màn kịch đặc sắc như thế này.”

Hứa Noãn nhìn lên, bất chợt cô thấy lòng trĩu nặng tột cùng.

Người đó không phải ai khác, chính là Trang Nghị - người vừa thả cô đi.

Trang Nghị đúng là một tay thợ săn chuyên nghiệp. Anh ta biết cách làm thế nào để tốn ít thời gian nhất mà thu được lợi nhiều nhất.

Anh ta biết rằng, dù lúc ấy có tra hỏi thế nào thì chưa chắc cô ta đã nói về tung tích của con A Nặc yêu quý. Cùng lắm chỉ có thể ép cô ta chết mà thôi. Vì vậy anh ta quyết định thả cô đi, sau đó bám theo cô, tìm ra nơi ở của cô. Nếu cô dám to gan báo cảnh sát thì anh ta sẽ giết cô ngay tức khắc trước khi mọi chuyện bị bại lộ.

Hứa Noãn sợ hãi ôm chặt Hứa Điệp vào lòng. Nỗi sợ hãi trong ánh mắt của cô dần dần bị thay thế bằng sự tuyệt vọng. Đột nhiên cô thấy căm hận bản thân mình, sao cô có thể tin người đàn ông giết người không ghê tay kia thật lòng muốn thả mình đi?

Sự ngu ngốc của cô sẽ hại chết Hứa Điệp và Triệu Tiểu Hùng.

Triệu Tiểu Hùng thấy khoảng hơn chục người bước vào. Người đàn ông đứng đầu, khôi ngô, tuấn tú nhưng đôi mày trau lại, gườm gườm nhìn Hứa Noãn đầy khiêu khích. Anh cố nén đau, loạng choạng đứng chắn trước mặt Hứa Noãn.

Hứa Noãn ấp úng:

“Tôi... sẽ không tố giác, tôi không nhìn thấy gì cả.”

Vì Hứa Điệp nhỏ bé đáng thương, chuyện gì cô cũng có thể làm, kể cả quỳ xuống cầu xin người đàn ông trước mặt.

Thuận Tử đứng cạnh không kìm được cười phá lên, mấy tên đồng bọn cũng cười theo.

Thuận Tử nói to:

“Các anh em, các anh em có tin không? Tin con gái điếm đêm hôm khuya khắt giấu chồng con lén lút đi bán chôn sẽ không tố giác không?”

Lời nói của Thuận Tử giống như mũi dao đâm vào tim Hứa Noãn. Vì bị sỉ nhục, mặt cô đỏ bừng lên, mắt ầng ậng nước, bặm chặt môi, dường như đang biện minh cho sự “trong trắng” duy nhất của mình:

“Anh ấy không phải là chồng tôi, anh ấy là bạn của tôi. Đứa trẻ này không phải con tôi, là em gái tôi...”

Thuận Tử cười vang hơn, anh ta nói:

“Chao ôi! Đêm hôm khuya khoắt cô lừa quỷ chắc? Ý của cô là cô ăn ở với thằng mọi rợ không phải chồng mình, nửa đêm thì đi tiếp khách, gần sáng lại về với hắn sao?”

Thuận Tử vừa nói dứt lời, Triệu Tiểu Hùng giống như một con thú hoang đã tung một nắm đấm về phía anh ta. Kết quả là anh ta vung chân đạp Triệu Tiểu Hùng bắn ra xa, đám đệ tử xúm lại, thả sức đấm đá túi bụi vào cái thân thể đầy thương tích của Triệu Tiểu Hùng.

Hứa Noãn ôm Hứa Điệp trên tay, không biết là nên tiến hay nên lùi. Cô muốn chạy lên kéo những người đang đánh đập Triệu Tiểu Hùng ra, nhưng lại sợ bọn chúng làm hại Hứa Điệp.

Thế này cũng không được, thế kia cũng không xong.

Âm thanh ồn ào hỗn loạn khiến Hứa Điệp giật mình tỉnh giấc. Nó không ngừng quấy khóc, nhưng chỉ có thể phát ra âm thanh khản đặc đáng thương như muốn trút hết nỗi bất an và sợ hãi trong lòng.

Hứa Noãn nhìn Hứa Điệp nhỏ bé trên tay rồi nhìn Triệu Tiểu Hùng đang bị người ta đánh thừa sống thiếu chết. Cô quỳ sụp xuống, van xin Trang Nghị mặt lạnh như tiền:

“Xin anh hãy thả anh ấy và em gái tôi, họ không biết gì cả. Nếu anh không yên tâm thì có thể giết tôi...

Đúng vậy! hãy giết tôi!

Sự tồn tại của tôi trên thế giới này không còn ý nghĩa gì nữa!”

Trang Nghị nhìn cô, cười khẩy:

“Giết cô? Thả họ? Hơ! Sau đó để anh ta đến báo cảnh sát bắt tôi? Cô quá coi thường trí thông minh của tôi rồi đấy!”

“Anh ấy sẽ không làm vậy đâu, anh ấy không làm vậy thật mà!”

Đột nhiên, ánh mắt của Trang Nghị bị cuốn đi bởi tấm da màu xám cạnh đống ruột bông - là tấm da chó mới lột, trên đó vẫn còn dính máu - Anh ta sa sầm nét mặt, tưởng như bầu trời mây đen giăng kín, chỉ chờ đợi tia sét xé toang nó ra.

Anh ta bước nhanh về phía trước, túm lấy tấm da chó. Trên tấm da đen xám mượt như ấy còn có cái đầu của con chó quen thuộc. Bỗng chốc, những đường gân xanh gồ ghề cuồn cuộn chạy ngang trên trán anh ta.

Anh ta bất thình lình quay đầu lại, mắt hằn lên những tí máu đỏ. Anh ta túm lấy Hứa Noãn, giọng nói run lên:

“Cô...cô... ăn... thịt... nó... rồi?”

Hứa Noãn ôm chặt Hứa Điệp, khom người che chở cho nó, không dám ngẩng đầu lên, càng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt như tóe lửa của Trang Nghị.

Triệu Tiểu Hùng đang bị đám đệ tử của Trang Nghị đánh đập không nương tay nhưng vẫn không quên sự an nguy của Hứa Noãn. Anh thở thoi thóp, đầu óc quay cuồng, nhưng vẫn gắng gượng trút những hơi thở gần như cuối cùng:

“Chó...chó....là do tôi giết, không...không...liên quan...đến cô ấy...”

Vậy là đúng như suy đoán của Trang Nghị. A Nặc theo anh đã tám năm. Nó là con chó becgie mà anh yêu quý nhất. Nó đã đỡ đạn cho anh, cứu mạng anh. Viên đạn đó đã lấy đi chân sau của nó. Từ đó, Trang Nghị đối xử với nó như với người anh em của mình. Anh không thể ngờ rằng kết cục cuối cùng của A Nặc là bị người ta phanh thây, đánh chén.

Trang Nghị vô cùng giận dữ, trông anh ta giống như một con thú hoang, vung chân đạp vào đầu Triệu Tiểu Hùng. Triệu Tiểu Hùng thấy đầu mình như vỡ vụn ra từng mảnh, mùi máu tanh nồng. Anh ngã vật ra đất, mặc cho đám người kia thỏa sức giẫm đạp lên người. Anh gắng gượg cố mở mắt ra, trong khoảnh khắc ấy, anh mơ hồ nhìn thấy bọn chúng đang đổ xăng vào người mình theo lệnh của Trang Nghị. Tiếp đó, dường như anh nhìn thấy khuôn mặt khổ sở của Hứa Noãn, cô ấy vẫn đẹp như thế, cô ấy bất chấp tất cả lao về phía mình, van xin:

“Xin đừng làm thế!”

Sau đó bọn họ cũng đổ đầy xăng vào người cô ấy. Cô ôm chặt Hứa Điệp và che người cho anh...

Đó là khoảnh khắc hạnh phúc nhất của Triệu Tiểu Hùng trước lúc hôn mê, thì ra trong lúc hiểm nguy, Hứa Noãn đã vì mình mà bất chấp tất cả. Mặc dù rất có thể điều đó không liên quan đến tình yêu, nhưng với anh như vậy là quá đủ rồi.

Dù có chết anh vẫn sẽ nhớ mãi cái khoảnh khắc mà cô lao mình về phía anh. Anh cũng sẽ suốt đời không quên câu nói “Xin đừng làm thế!” của cô. Triệu Tiểu Hùng mê man không còn biết gì nữa.



Xăng dính khắp người Hứa Noãn, làm ướt cả tóc cô. Trên khuôn mặt bóng nhoáng chỉ còn nhận thấy đôi mắt sợ hãi tột cùng.

Trang Nghị nhìn Hứa Noãn, cười lạnh lùng:

“Được! Ta sẽ thỏa ước nguyện của đôi uyên ương liền cánh này.”

Hứa Noãn chỉ còn biết nhắm chặt mắt, chờ đợi khoảnh khắc lửa cháy bùng lên.

Đột nhiên, Trang Nghị vung chân đá bay nắp chiếc vung nồi trên bếp lửa. Hắn cướp lấy đứa trẻ trên tay Hứa Noãn, quay người đi về phía chiếc nồi, hơi nóng rừng rực của nồi nước sôi mang theo nỗi oán hận đáng sợ, như thể sắp nuốt chửng đứa bé trên tay Trang nghị bất kỳ lúc nào.

Hứa Noãn hoảng hốt mở mắt, toàn thân tê dại.

Vào cái khoảnh khắc mà Trang Nghị buông tay ra, sự mệt mỏi, tuyệt vọng, bi thương, sợ hãi... tất cả đan xen vào nhau, tạo thành một vực thẳm đen ngòm cuốn Hứa Noãn vào trong đó. Cô ngất lịm, thậm chí không kịp nói một lời van xin...

[5]

Đó là một cơn ác mộng khủng khiếp!

Trong giấc mơ, người đàn ông khát máu có mái tóc đen nhánh, đôi mắt sắc lạnh, bàn tay với những chiếc móng nhọn vạch những vệt đường dài trong không trung, bỗng chốc, nước sôi như thủy triều ập đến, nhấn chìm cơ thể nhỏ bé của Hứa Điệp.

Nỗi đau như cào xé tim gan.

Tiếng khóc thảm thiết của Hứa Điệp xé rách màng nhĩ của Hứa Noãn, nó gào thét, vùng vẫy trong nước sôi “Chị ơi...cứu...cứu...!”

Nhưng Hứa Noãn không thể cử động được, dường như có một bàn tay to lớn ghì chặt người cô xuống. Cô không thể khóc, thậm chí không thể gào thét, chỉ có thể giương mắt nhìn Hứa Điệp gào khóc giãy giụa trong nước sôi.

.....

Hứa Noãn giật mình tỉnh giấc bởi tiếng hét thảm thiết trong cơn ác mộng, người cô ướt đầm mồ hôi, cô cúi đầu, để mái tóc xoà xuống che đi khuôn mặt đầy nước mắt của mình.

“Cô tỉnh rồi à?”

Giọng nói lạnh lùng của Trang Nghị vang bên tai, dường như mang theo mùi tanh của máu.

Từng lớp ký ức của Hứa Noãn bừng tỉnh, cô căm phẫn nhìn người đàn ông giống như tên ác quỷ trước mắt. Cô ngồi bật dậy, nắm lấy cánh tay anh ta như găm cả những chiếc móng tay sắc nhọn vào đó, giọng nói khàn khàn không rõ tiếng:

“Anh đã giết em gái tôi! Tên hung thủ độc ác, giết người không ghê tay, hãy trả lại em gái cho tôi!”

Trang Nghị đẩy cô ra, vẫn cái vẻ lạnh lùng và ngạo mạn. Anh ta nhìn Hứa Noãn nằm vật trên giường.

“Nếu cô muốn nó sống thì hãy im lặng cho tôi!”

Trên chiếc ga trải giường trắng, Hứa Noãn giống như một bông hoa sen nở rộ, nước mắt như những giọt sương long lanh lăn trên làn da trắng mịn. Vài sợi tóc dính ở khoé môi mềm mại như cánh hoa hồng.

Đột nhiên Trang Nghị nhận ra rằng, để lạnh lùng với cô gái như Hứa Noãn cũng cần có quyết tâm lớn.

Hứa Noãn nhìn Trang Nghị. Lời nói của anh ta khiến cô hiểu ra rằng chí ít thì bây giờ em gái cô vẫn an toàn, nó vẫn sống, không bị ném vào nồi nước sôi sùng sục. Không biết cô lấy dũng khí ở đâu mà nhìn Trang Nghị chằm chằm, rồi dằn giọng nói từng câu từng chữ:

“Nếu anh dám làm hại em gái tôi thì tôi sẽ không tha cho anh!”

Trang Nghị cười khẩy:

“Dựa vào cô sao?”

Hứa Noãn nghiến răng nghiến lợi.

“Đúng vậy, dựa vào tôi. Anh có thể giết tôi nhưng không thể làm hại em gái tôi được!”

“Em gái?”

Trang Nghị mỉm cười bí hiểm, anh ta cúi người xuống, nâng cằm Hứa Noãn lên, khuôn mặt như cười mà như không phải cười, tư thế ấy giống chàng hoàng tử hôn nàng Bạch Tuyết đang chìm trong giấc ngủ. Chỉ có điều, lời nói của anh ta lại khiến Hứa Noãn giật mình thảng thốt:

“Em gái? Tôi thấy là con gái cô thì đúng hơn!”

“Anh đừng có nói láo!” Mặt Hứa Noãn đỏ bừng lên, gườm gườm nhìn anh ta, cố gắng biện minh cho sự trong sạch của mình, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Trang Nghị vẫn cười, cảm giác tâm trạng của anh ta chưa bao giờ vui đến thế. Anh ta vắt tay sau lưng, gật gù:

“Đúng! Tôi nói láo. Cô cứ coi như tôi đang nói láo đi. Cô tên là Nguyễn Nguyễn. Năm sáu tuổi được nhà họ Mạnh nhận nuôi. Bà Mạnh coi cô như cô con dâu nhỏ của cậu con trai ngốc Mạnh Cẩn Thành. Nhưng cô lại quyến rũ cậu cháu trai Mạnh Cổ nhỏ hơn Mạnh Cẩn Thành vài tuổi...

À! Tôi nhầm! Sao tôi có thể dùng từ “quyến rũ” này để nói về người phụ nữ trong trắng đến mức có thể tùy tiện bán thân cho bất cứ ai chỉ vì tiền cơ chứ? Phải nói cô và Mạnh Cổ là bạn thanh mai trúc mã, gắn bó không rời mới đúng... Dĩ nhiên, cô có thể tiếp tục coi như là tôi đang nói láo!”

Những lời nói của Trang Nghị khiến mặt Hứa Noãn tái nhợt, cô hoảng hốt bởi những chuyện đã qua bị người đàn ông thần bí trước mắt nhắc tới không xót một chi tiết.

Trang Nghị vẫn cười, tỏ vẻ rất khoái trí với câu chuyện của mình, dường như đang kể lại chuyện quá khứ của một người bạn cũ vậy. Anh ta không hề nghĩ rằng những lời nói tàn nhẫn, đáng sợ của mình đã khơi ra những chuyện mà người con gái trước mắt không bao giờ muốn nhắc lại. Anh ta nói tiếp:

“Năm cô mười sáu tuổi, bà Mạnh chô cô và cậu ngốc Mạnh Cẩn Thành động phòng. Nhưng cô lại khăng khăng đòi trốn đi cùng Mạnh Cổ. Đáng tiếc là Mạnh Cổ vừa thi đỗ đại học, một lòng muốn đổi đời, vốn dĩ đã nói là đưa cô trốn khỏi làng Hoa Đào nhưng cuối cùng lại nuốt lời. Không biết vì danh lợi hay vì tình thân nhưng cuối cùng anh ta đã để lại cô cho chú ngốc Mạnh Cẩn Thành. Đáng tiếc là cô thực sự quá bất hạnh, đêm tân hôn, ngay cả Mạnh Cẩn Thành ngốc nghếch cũng mất tích một cách thần bí. Sau khi Mạnh Cẩn Thành mất tích, cô lại mang thai... Dân làng bàn tán xôn xao, trong khi cái bụng ngày một to lên.

Ở cái làng hoa đào ấy cô không còn đất dung thân, về sau cô cũng mất tích, đi cùng cô còn có một chàng thanh niên cùng làng tên là Triệu Tiểu Hùng... Còn đứa con trong bụng của cô là của Mạnh Cổ, Mạnh Cẩn Thành, hay là Triệu Tiểu Hùng thì chỉ mình cô biết. Đứa trẻ này, haha, nếu tôi không nhầm thì chính là cô em gái mà cô nhắc tới? Có phải cô nên vỗ tay khen ngợi tôi, để tôi nhanh chóng giúp cô hồi phục trí nhớ của mình không?”

Hứa Noãn không thể kiềm chế được nữa, cô khua tay loạn xạ như một kẻ điên loạn:

“Anh nói láo! Anh cút đi!”

Trang Nghị cười:

“Tôi đang nói về một người con gái tên là Nguyễn Nguyễn, có phải là nói láo hay không, tùy cô hiểu!”

Những giọt nước mắt thi nhau rớt xuống, Hứa Noãn không hiểu rốt cuộc người đàn ông trước mặt là ai? Vì sao cô chỉ không cẩn thận nhìn thấy anh ta giết người, chỉ là vô tình gặp mặt, vậy mà anh ta lại biết về cô cặn kẽ đến như thế, lại còn tàn nhẫn nhắc lại những chuyện quá khứ đau buồn mà cô không bao giờ muốn nhắc lại?

Quá khứ giống như một khúc nhạc ai oán.

Trong đoạn nhạc ấy kể về hai người đàn ông Mạnh Cẩn Thành và Mạnh Cổ. Một người mang lại cho cô sự ấm áp như một người chú, một người cho cô mối tình đầu đẹp đẽ, sâu sắc, nhưng cuối cùng lại trở thành vết thương khắc sâu trong tim cô không bao giờ lành lại.

Nhưng lúc này đây, người đàn ông bí hiểm trước mặt kia lại biết cặn kẽ mọi việc như vậy, điều đó khiến cô có cảm giác như mình bị rơi vào vòng xoáy của một âm mưu to lớn nào đó, không thể thoát ra được.

Cô tròn mắt nhìn Trang Nghị.



“Thực ra anh là ai? Anh muốn gì? Tôi không quen biết anh.”

Trang Nghị cười, nói:

“Tôi họ Trang tên Nghị, là một người làm ăn có quy tắc và rất trong sạch. Sở thích lớn nhất là nuôi chó, yêu chó như mạng sống của mình. Chỉ có điều, đáng tiếc là con chó mà tôi yêu quý nhất đã bị các người ăn thịt.”

Mặc dù khi nói những lời ấy anh ta cố tỏ ra nhẹ nhàng, bình tĩnh, nhưng Hứa Noãn có thể cảm nhận được nỗi oán hận trong câu nói cuối cùng của anh ta.

Thấy Hứa Noãn không nói gì, Trang Nghị nói tiếp:

“Một ngày trước đây, quả thực là tôi không muốn động chạm đến người khác. Chỉ có điều, bây giờ cô trông thấy tôi giết người, mà cô lại giết chó của tôi, vì vậy cô nợ tôi hai cái mạng.”

Hứa Noãn thầm phỉ nhổ vào cái suy luận logic đáng buồn cười của Trang Nghị, nhưng cô lại nói:

“Vậy thì anh giết tôi đi là xong!”

Trang Nghị cười, ánh mắt toát lên vẻ lạnh lùng đáng sợ:

“Đáng tiếc là cô chỉ có một cái mạng, chỉ có thể chết một lần. Hơn nữa, cô đừng có mà nhắc đến chuyện giết cô trước mặt tôi. Hãy nhớ rằng, ngoài việc giết người diệt khẩu, tôi còn có thể dùng cách khác để khiến cô phải ngậm miệng, đó là giam cầm cô, suốt đời.”

Hứa Noãn mơ màng nhìn người đàn ông cay nghiệt, đáng sợ trước mắt:

“Vậy cuối cùng anh muốn tôi thế nào?”

Trang Nghị nhẹ nhàng vuốt vào má Hứa Noãn, mỉm cười, nói chậm rãi từng câu từng chữ:

“Rất đơn giản! Tôi chỉ muốn cô nghe lời tôi!”

Hứa Noãn vẫn chưa hiểu rốt cuộc người đàn ông này định giở trò quỷ quái gì, cô nói với giọng đầy nghi ngờ:

“Nghe lời anh?”

Trang Nghị gật đầu.

“Đúng vậy!”

Hứa Noãn nhìn khuôn mặt rạng rỡ của anh ta, cô hỏi lại:

“Nếu tôi không nghe thì sao?”

Trang Nghị khẽ thốt lên một tiếng.

Rõ ràng là anh ta không ngờ rằng Hứa Noãn lại hỏi như vậy.

Anh ta nhìn Hứa Noãn, cười và nói:

“Không nghe lời cũng không sao. Công chúa nhỏ của cô, tôi sẽ cho người bảo vệ cô 24/24 giờ.”

Nói đến đây, anh ta lại lắc đầu:

“À, tôi quên mất, đó là... em gái cô!”

Hứa Noãn giật mình. Giờ thì cô đã hiểu, dù thế nào đi nữa thì cô đều phải nghe theo sự sắp đặt của người đàn ông tên là Trang Nghị này, trừ phi cô chịu bỏ mặc sự an nguy của... em gái mình.

Trang Nghị nhìn Hứa Noãn ngồi im như thóc, ánh mắt đầy oán hận. Anh ta mỉm cười lạnh lùng, đưa tay nâng cằm cô:

“Sao? Hình như cô vẫn chưa hiểu lời tôi nói, dám nhìn tôi bằng ánh mắt ấy?”

Nước mắt của Hứa Noãn chảy dài xuống đôi gò má, cô vẫn im lặng.

Trang Nghị cười.

“Tôi nói muốn cô nghe lời của tôi. Cô phải làm cho được, nếu không, tôi không có nhiều... tình... yêu... dành... cho... trẻ... con... đâu!” Anh ta dằn giọng.

Trang Nghị lại một lần nữa dùng Hứa Điệp để uy hiếp khiến Hứa Noãn vô cùng run sợ.

Anh ta nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, vừa cười vừa nói:

“Cười lên cho tôi xem, nhìn thấy cô khóc tôi thấy tim mình tan nát...ha ha.”

Hứa Noãn không thể ngờ người đàn ông trước mắt lại bỉ ổi đến mức độ này. Ngước đôi mắt nhoen lệ nhìn anh ta, từ ánh mắt oán hận ban đầu chuyển thành thỏa hiệp, sau đó thành van xin.

Trang nghị nghiêm mặt:

“Tôi muốn nhìn thấy cô cười, không muốn nhìn thấy khuôn mặt ai oán của cô!”

Hứa Noãn cố kìm nén để nước mắt không chảy xuống, gượng cười với Trang Nghị để chứng tỏ sự khuất phục của mình. Nhưng nước mắt vẫn rớt xuống tay anh ta.

Trang Nghị rụt tay lại, tỏ vẻ hài lòng, lạnh lùng nói:

“Tuy cười hơi xấu một tí, nhưng rất ngoan, coi như là cô đã biết nghe lời!”

Trang Nghị bước đi mãn nguyện.

Ra đến cửa, bỗng nhiên anh ta quay người lại, nhìn Hứa Noãn đang ngồi đờ đẫn trên giường và nói:

“Tôi không thích cái tên “Nguyễn Nguyễn”, khó nghe quá. Bắt đầu từ hôm nay, cô tên là... Hứa Noãn!”

Khi nói hai từ ấy, bản thân Trang Nghị cũng thấy sững sờ, trong lòng bỗng trào dâng cảm giác dịu dàng lạ thường.

Anh ta cười nhạo bản thân mình, thầm nghĩ, chắc là mình quá giỏi giang, không chỉ có thể hô phong hoán vũ trong giới kinh doanh, mà ngay cả việc tùy ý đặt một cái tên cũng có thể khiến mình cảm động một cách khó hiểu như vậy.

Bắt đầu từ hôm ấy, người đàn ông tên Trang Nghị đó đã thay đổi cuộc đời của Hứa Noãn.

Anh ta mua cho cô một ngôi nhà, đổi tên cho cô, giúp cô làm giả hồ sơ về thân phận mới, đưa cô vào trường đại học nổi tiếng nhất thành phố này.

Hứa Noãn lặng lẽ tiếp nhận tất cả những gì anh ta cho mình. Cô chờ đợi màn kịch kết thúc, chờ đợi sự giày vò đến cùng kiệt của anh ta.

Tuy rằng cô không biết rốt cuộc anh ta muốn gì ở cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chia Tay Tình Đầu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook