Chương 12: Chương 2.4
Lạc Tiểu Mỹ
24/01/2018
Hứa Noãn đang định
hỏi Hứa Điệp là Thuận Tử đi đâu? Triệu Tiểu Hùng đi đâu? Vì sao lại ở
nhà một mình? Nhưng cô vẫn chưa kịp mở miệng thì Triệu Triệu đã đeo kính lên và nói:
- Không còn sớm nữa, tôi phải đi đây. Trước khi đi, Triệu Triệu quay người lại, nhìn thẳng vào mặt Hứa Noãn và nói:
- Cô đã từng nghĩ đến việc, nếu giúp Trang Nghị hoàn thành kế hoạch của anh ấy thì anh ấy sẽ xử lý cô thế nào chưa?
Lời nói của Triệu Triệu khiến hứa Noãn sững sờ. Thấy Hứa Noãn cúi đầu, Triệu Triệu vỗ nhẹ vào vai cô, sau đó nhét một tấm danh thiếp cho cô, lén nhìn căn phòng này một chút, sợ rằng sẽ bị camera của Trang Nghị ở một góc nào đó quay Lạc Tiểu lại rồi Mỹ nói:
- Hãy cất tấm danh thiếp này đi, đến ngày đó, tôi sẽ giúp cô rời khỏi nơi đây.
Hứa Noãn kinh ngạc nhìn Triệu Triệu, cẩn thận cầm lấy tấm danh thiếp ấy.
Cô nhìn Triệu Triệu rời đi mà trong lòng thấy vô cùng cảm kích. Cô không biết vì sao mới gặp gỡ một lần mà Triệu Triệu lại muốn giúp mình, nhưng cô biết rằng Triệu Triệu là một người tốt.
Thực ra người tốt cũng có ý đồ riêng. Triệu Triệu làm như vậy chỉ vì một mục đích, đó chính là làm cho Hứa Noãn biến mất khỏi thế giới của Trang Nghị - trước khi anh ta rung động thực sự.
Phụ nữ quả là một loại động vật kỳ lạ. Triệu Triệu có thể chấp nhận Trang Nghị lấy những cô thiên kim tiểu thư giàu có như Trần Tịch hay Lương Tiểu Sảng nhưng cô ta không thể chấp nhận việc Trang Nghị yêu Hứa Noãn, một người phụ nữ đã trải qua biết bao nỗi giày vò, bao phong ba bão táp giống như mình. Vì sao? Chẳng vì sao cả. Có lẽ chỉ là trực giác của một người phụ nữ nói với cô rằng, Trang Nghị lấy Trần Tịch chỉ là một cuộc hôn nhân trên danh nghĩa, nhưng nếu Trang Nghị gắn bó với Hứa Noãn thì nhất định anh ta sẽ trao trọn trái tim mình cho cô ta.
Triệu Triệu không muốn bất kỳ người nào có được trái tim của Trang Nghị.
Buổi tối, khi Trang Nghị đến đón thì Hứa Noãn trong bộ váy dạ hội lộng lẫy đang ngây người trước gương.
Bộ váy dạ hội màu xanh ngọc với đuôi váy dài thướt tha, vừa khít như được may riêng cho Hứa Noãn vậy, để lộ những đường cong mềm mại trên cơ thể cô. Dưới ánh đèn sáng chói của căn nhà này, bộ váy dạ hội màu xanh ngọc chói lóa như một viên kim cương, Hứa Noãn chính là linh hồn của viên kim cương ấy.
Trang Nghị nghĩ rằng Hứa Noãn mặc váy dạ hội sẽ rất đẹp, nhưng anh ta không thể ngờ rằng cô lại đẹp đến như vậy. Trang Nghị ho hai tiếng, Hứa Noãn mới biết anh ta đã đến. Cô quay người lại, cúi đầu, khép nép nói:
- Anh Trang. Cái câu “anh Trang” ấy thật gượng gạo. Trang Nghị ngây người, anh ta có thể cảm nhận được sự gượng gạo trong cách xưng hô ấy, nhưng anh ta không nghĩ nhiều, chỉ gật đầu rồi nói:
- Ừ, cũng được, không giống như mặc giẻ rách. Hứa Noãn mỉm cười ngượng ngùng, thầm nghĩ, có thể coi đó là lời khen ngợi hiếm có của Trang Nghị được không?
Đột nhiên, Trang Nghị phát hiện Hứa Noãn không làm tóc, mà chỉ thả ra sau. Mái tóc dài óng ả như tơ lụa, tỏa ra hương hoa hồng thơm dịu.
Tuy như vậy cũng rất đẹp nhưng anh ta nghĩ, để như thế thì phí hoài cái cổ nhỏ xinh và những đường nét mềm mại trên bờ vai nhỏ nhắn của cô. Thế là anh ta nhìn món quà mà mình đã chuẩn bị cho Trần Tịch, ngẫm nghĩ một lúc rồi cởi sợi dây màu xanh xinh xắn trên hộp quà.
Anh ta cúi người xuống, dịu dàng vén tóc Hứa Noãn. Những ngón tay dài luồn qua kẽ tóc đen nhánh của cô, giống như một chiếc lược khẽ buộc những sợi tóc ấy lại.
Hứa Noãn ngạc nhiên nhìn Trang Nghị, sự dịu dàng bất ngờ, thân mật bất ngờ của anh khiến tim cô đập thình thịch. Ngón tay nóng ấm của anh chạm vào làn da trắng như sứ của cô khiến cô thấy bối rối.
Lúc Trang Nghị cúi đầu buộc sợi dây xanh xinh xắn vào tóc cô hai người rất gần nhau. Trang Nghị trước mặt như biến thành một con người khác, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, dịu dàng, nhẹ nhàng buộc sợi dây xinh xắn vào mái tóc óng mượt của cô. Khoảnh khắc ấy đẹp như một giấc mơ.
Nhìn Trang Nghị, đột nhiên Hứa Noãn cảm thấy xúc động đến phát khóc.
Cuối cùng, anh ta cột tóc Hứa Noãn lại, dùng sợi dây xinh xắn nhẹ nhàng buộc mái tóc đen nhánh của cô. Tóc vắt nghiêng sang một bên vai của Hứa Noãn, giống như một dòng sông tĩnh lặng đang hát bài hát miên man bất tận. Làn da trắng mịn của Hứa Noãn, chiếc cổ xinh đẹp và phần lưng trắng muốt lộ ra, trông cô thật rực rỡ, thật chói sáng. Đó là thứ ánh sáng rực rỡ và cao quý.
Dường như Trang Nghị rất hài lòng với kiệt tác của mình. Đôi mắt anh nheo lại, tỏ vẻ rất vui, tiện tay bóc hộp quà ném xuống ghế, không định mang nó đi nữa.
Hứa Noãn ngạc nhiên nhìn anh ta và nói:
- Quà của cô Trần... Trang Nghị cười, ánh mắt rất dịu dàng:
- Cô ta chưa bao giờ thiếu quà, cô thiếu một chiếc kẹp tóc. Hứa Noãn cúi đầu, không dám nhìn Trang Nghị. Nói đúng hơn là cô sợ sự dịu dàng của anh ta. Lần nào cũng vậy, sau những lần dịu dàng hiếm có như thế sẽ là sự tàn khốc kinh hoàng hơn, đáng sợ hơn.
Quả nhiên, Trang Nghị không phụ “sự kỳ vọng” của cô. Anh ta dịu dàng hỏi cô:
- Buổi chiều cô gặp Hứa Điệp rồi chứ? Hứa Noãn quay sang nhìn Trang Nghị, không biết anh ta lại định làm gì.
Trang Nghị cười và nói:
- Cô đừng căng thẳng, tôi để cô nhìn thấy nó là vì muốn cô biết rằng, Tiểu Điệp của chúng ta là một cô bé đáng yêu như thế nào. Vì vậy, Hứa Noãn, tối nay cô đừng có làm chuyện gì ngốc nghếch!
Hứa Noãn căm phẫn nhìn Trang Nghị, trau mày, giọng nói rất nhỏ, từng chữ, từng chữ xé nát lòng căm phẫn của mình, cô nói:
- Tôi đã nói là sẽ nghe lời anh. Hơn nữa đã bốn năm rồi, đã lúc nào tôi không nghe lời anh chưa? Việc gì anh phải làm khó cho một đứa trẻ?
Trang Nghị khẽ vỗ vai Hứa Noãn và nói:
- Đừng có mà nổi nóng với tôi, tôi không thích dáng vẻ của cô lúc tức giận. Hứa Điệp cũng sẽ không thích đâu. Thuận Tử sẽ cùng nó ngắm sao trên tháp truyền hình.
Anh ta lại một lần nữa dùng Hứa Điệp để uy hiếp cô. Hứa Noãn nhìn Trang Nghị, nước mắt lưng tròng, ánh mắt toát lên nỗi đau khổ và tuyệt vọng.
Trang Nghị quay mặt đi chỗ khác, không để mình nhìn thấy cô khóc. Thực ra, anh cũng không muốn như vậy, chỉ có điều, buổi tối ngày hôm nay quả thực rất quan trọng, quan trọng đến nỗi anh không biết có thể khống chế được người con gái tên là Hứa Noãn này không.
[15]
Trang Nghị đưa Hứa Noãn đến biệt thự SPR gần biển của Trần Tử Canh. Phục vụ niềm nở chạy lên trước mở cửa xe.
Lúc Hứa Noãn cúi người bước xuống xe, những người đang nói chuyện vui vẻ bên cạnh đều giật mình ngỡ ngàng. Họ là những doanh nhân thành đạt, không phải là chưa từng gặp người đẹp bao giờ, chỉ có điều, người con gái xinh đẹp trước mắt kia đang tỏa ra thứ ánh sáng giống như mặt trăng khiến họ không khỏi ngạc nhiên.
Trang Nghị xuống xe, Hứa Noãn biết điều khoác tay anh. Trang Nghị cúi đầu, dường như rất hài lòng. Anh ta ghé sát vào tai cô và nói:
- Rất nghe lời, tôi rất thích. Hứa Noãn không để ý đến anh ta. Trang Nghị vừa chào hỏi người khác vừa thầm thì nói những lời cay nghiệt với Hứa Noãn:
- À, Hứa Noãn à, tôi thấy, bộ mặt lạnh lùng vạn kiếp không đổi này của cô quả là thích hợp với những chỗ như thế này, không cần tốn quá nhiều công sức cũng có thể hờ hững được như thế.
Hứa Noãn vẫn không nói gì. Trang Nghị nói:
- Nếu cô thích im lặng, vậy thì hôm nay hãy cứ im lặng như thế này cho tôi. - Nói đến đấy, Trang Nghị gật đầu với người bên cạnh, chào hỏi nhiệt tình, sau đó lại lạnh lùng nói với Hứa Noãn - Hãy nhớ lời tôi nói, giữ im lặng là tốt. Dù cô nhìn thấy ai, nhìn thấy cái gì, xảy ra chuyện gì, bắt đầu từ lúc này, không được phép lên tiếng. Nếu không, tôi sẽ không đảm bảo an toàn cho Hứa Điệp.
Hứa Noãn thấy tim mình quặn thắt, cô thầm nghĩ, Trang Nghị, anh đúng là một con quỷ!
Trang Nghị nhìn Hứa Noãn một lúc rất lâu, dường như đang hạ quyết tâm vậy, anh ta nói:
- Bây giờ tôi có thể nói cho cô biết, tôi giữ cô bốn năm, rốt cuộc là cần cô giúp tôi làm gì. Tôi sẽ đưa cô đi gặp người đó. Từ nay về sau, nhiệm vụ của cô là làm cho người này biến mất khỏi thành phố này theo sự sắp đặt của tôi.
Hứa Noãn nghĩ bụng, chẳng phải anh biết giết người sao? Anh muốn anh ta biến mất, vì sao không giết anh ta?
Trang Nghị cười và nói:
- Cô đang nghĩ, vì sao tôi không giết anh ta, đúng không? Tôi nói rồi, tôi là người làm ăn đàng hoàng, không phải là sát thủ.
Hứa Noãn không nói gì, nghĩ bụng, người làm ăn đàng hoàng? Anh thật là hài hước.
Trang Nghị nói:
- Những gì tôi nói, cô hiểu rồi chứ? Hứa Noãn nhìn anh ta và nói:
- Ýcủa anh là muốn tôi dùng mỹ nhân kế? Trang Nghị cười khẩy, ngắm nghía Hứa Noãn rồi khinh bỉ nói:
- Dựa vào cô? Lòng tự tôn của Hứa Noãn lại một lần nữa bị chà đạp. Cô thầm cầu nguyện, dù người đàn ông độc ác này muốn cô giúp anh ta làm hại ai thì xin người đó hãy tha thứ cho cô, nếu không phải vì Hứa Điệp thì quả thực cô sẽ không bao giờ trở thành đồng bọn của tên ác quỷ này.
Khi Trang Nghị đưa Hứa Noãn vào hội trường, anh ta nói:
- Thôi, bắt đầu từ bây giờ, cô không được phép nói nữa. Hứa Noãn yên lặng nhìn anh ta, thầm lặng, không đáp lời. Đúng như anh ta kỳ vọng, tất cả mọi người trong hội trường đều hết sức bàng hoàng, đều hướng ánh nhìn về cô gái xinh đẹp giống như nữ thần mặt trăng này vậy. Hứa Noãn đi cạnh Trang Nghị, anh ta ghé sát vào tai cô nói một câu giống như ra lệnh vậy:
- Cười lên! Tuy trong lòng Hứa Noãn hận anh ta thấu xương nhưng lại ngoan ngoãn nở nụ cười tươi tắn say đắm lòng người. Nụ cười ấy giống như sóng biển lúc nửa đêm, khiến người ta phải trào dâng sóng lòng.
Chắc chắn Hứa Noãn không biết rằng, khi cô bước chân vào cái hội trường này, trong đám đông ấy, có một đôi mắt đang chằm chằm nhìn về phía cô, từ ngạc nhiên đến kinh hoàng, từ kinh hoàng đến hốt hoảng. Cuối cùng, chủ nhân của đôi mắt ấy, ánh mắt trở nên thật lạnh lùng, ác nghiệt, anh ta lập tức gọi đệ tử, dặn dò vài câu...
Trang Nghị chào hỏi những người quen trong hội trường nhưng ánh mắt thì không ngừng kiếm tìm con mồi.
Lúc ấy, Hứa Noãn mới phát hiện Lý Lạc có mặt ở đó. Anh ta ngồi trên xe lăn, trên mặt còn có vài “miếng vá”. Hứa Noãn giật nảy mình, vội hỏi Trang Nghị:
- Lý Lạc chưa chết? Trang Nghị nhìn cô, lạnh lùng nói:
- Tôi đã nói rồi, tối nay cô không được mở miệng. Hứa Noãn thầm nghĩ, không cho tôi nói, vậy anh đưa tôi đến đây làm gì? Thà rằng anh mang ảnh của tôi mà treo lên cánh tay ấy. Chỉ có điều, phản kháng vẫn chỉ là phản kháng, chỉ có thể giằng xé trong lòng. Cô quyết tâm ngậm chặt miệng.
Thì ra Lý Lạc không chết. Đúng lúc ấy, đột nhiên Trang Nghị vòng tay qua sau ôm eo Hứa Noãn, anh ta cúi đầu, mỉm cười, giống như cây anh túc trong bóng đêm vậy. Anh ta nói:
- Hứa Noãn, đi thôi, chúng ta đi gặp một người. Người đàn ông trước mặt, bảnh bao trong bộ comple màu xanh biếc, yên lặng đứng một bên trong hội trường, giống như mặt biển thầm lặng. Khung cảnh náo nhiệt trước mắt khiến anh ta giống như một cái bóng cô đơn. Trên khuôn mặt tuấn tú ấy là nụ cười dịu dàng, lông mày đẹp như tranh vẽ - khuôn mặt ấy mới thân thuộc làm sao, trong những năm tháng trước khi bước sang tuổi mười sáu, cô đều ở bên anh ấy, đắm chìm trong nụ cười ấm áp như ánh mặt trời của anh ấy, đắm chìm trong tình yêu vô hạn mà anh ấy dành cho mình.
Trái tim Hứa Noãn như bị băm vụn thành từng mảnh. Mặt cô tái nhợt, chân tay lạnh toát, nếu không phải Trang Nghị đỡ thì có lẽ cô gục ngã mất.
Mạnh Cẩn Thành. Rõ ràng là Mạnh Cẩn Thành! Rõ ràng là Mạnh Cẩn Thành đã mất tích thần bí bảy năm trước!
Không! Không! Không! Nhất định là nhận nhầm người. Nhất định chỉ là một người rất giống với Mạnh Cẩn Thành. Anh ta không phải là Mạnh Cẩn Thành. Sao anh ta có thể là Mạnh Cẩn Thành được?
Rõ ràng Mạnh Cẩn Thành là một chàng ngốc, là một người mà mỗi lần cười đều chảy nước miếng, sao có thể bảnh bao, phong độ đứng ở đây như thế được? Hơn nữa bên cạnh anh ta còn có biết bao người vây quanh.
Sự lạnh buốt trong lòng bàn tay của Hứa Noãn truyền sang tay Trang Nghị, anh ta nhìn cô, cười khẩy và nói:
- Quả nhiên là một ngày làm vợ chồng, ân nghĩa đến trăm năm.
Hứa Noãn ngây người nhìn Trang Nghị, có thể coi đây là đáp án mà anh ta muốn nói với cô không? Anh ta muốn nói với cô rằng, không sai, Hứa Noãn, người đàn ông này chính là người mà cô ngày đêm nhớ mong, người đã mất tích bảy năm - Mạnh Cẩn Thành.
Hứa Noãn ai oán nhìn Trang Nghị, khoảnh khắc ấy, dường như cô đã hiểu vì sao anh ta lại muốn cô đối phó với Mạnh Cẩn Thành. Lẽ nào trên thế gian này còn có người đàn ông khác đối xử với cô như Mạnh Cẩn Thành? Lẽ ra cô nên sớm nghĩ đến điều này, trên thế gian này không có người thứ hai yêu cô hơn cả tính mạng của mình như Mạnh Cẩn Thành. Hứa Noãn thấy mình sắp tắc thở.
Lúc ấy, cô như phát điên lên trong ý nghĩ muốn chạy trốn khỏi hiện trường, chạy trốn khỏi ánh nhìn của người đàn ông rất có thể là Mạnh Cẩn Thành này.
Cô bây giờ, toàn thân nhơ bẩn không thể gột sạch, đã không thể đối diện với chàng trai trong sáng và những năm tháng thuần khiết ấy nữa.
Mặc dù, cô đã từng ảo tưởng không biết bao nhiêu lần rằng có thể gặp lại Mạnh Cẩn Thành, nhưng trong hoàn cảnh này, không nên gặp nhau thì tốt hơn.
Gặp nhau rồi, nếu nhận ra nhau thì biết nói gì đây? Nói nỗi nhục nhã và đau đớn bao năm nay sao? Để lại có thêm một người trên thế giới này chứng kiến nỗi đau của mình sao? Hơn nữa, người này lại là người thân nhất của mình. Huống hồ, bây giờ mình còn là một quân cờ mà Trang Nghị mang đến trước mặt anh, muốn làm hại anh.
Hứa Noãn hoảng loạn quay người, muốn chạy trốn. Trang Nghị nắm chặt cổ tay cô, ánh mắt của anh ta toát lên vẻ dữ dằn và bỉ ổi. Anh ta hạ thấp giọng, thấp đến nỗi chỉ có cô mới nghe tiếng:
- Tối nay sao rất đẹp, chắc là Tiểu Điệp thích lắm. Hứa Noãn biết, Trang Nghị đang uy hiếp cô, không để cô làm chuyện bỏ trốn ngốc nghếch.
Nước mắt lại trào lên trong đôi mắt tê dại ấy. Cô rơm rớm nước mắt, lặng lẽ nhìn Mạnh Cẩn Thành, vào cái khoảnh khắc mà không thể chạy trốn này, cô thực sự rất mong, rất mong anh ta chỉ là một người giống Mạnh Cẩn Thành mà thôi. Nhưng trong lòng cô lại rất mâu thuẫn, cô rất mong người đàn ông trước mặt là Mạnh Cẩn Thành. Cô ngây thơ nghĩ rằng, nếu là Mạnh Cẩn Thành thì anh ấy sẽ nhận ra mình trong biển người này, sau đó sẽ đưa cô và Hứa Điệp rời khỏi tên ác quỷ Trang Nghị.
Trái tim Hứa Noãn tan nát trong sự đấu tranh của hai ý nghĩ mâu thuẫn - cô muốn trốn chạy cuộc gặp gỡ vô vọng với Mạnh Cẩn Thành nhưng lại mong chờ sau khi nhận ra mình, anh sẽ mang lại cho cô hy vọng mới.
Trang Nghị nhìn thấu tâm can Hứa Noãn, chỉ có điều, anh ta cười khinh bỉ và nói:
- Một Hứa Noãn nhỏ bé như cô, lẽ nào có thể thoát khỏi được bàn tay của tôi?
Anh ta kéo Hứa Noãn đi lên phía trước, giống như điều khiển một con búp bê vậy, sau đó bắt tay người đàn ông kia và nói:
- Anh Cẩn Thành, lâu lắm không gặp. Trang Nghị vừa nói dứt lời, Hứa Noãn gần như ngất đi. Đúng là chú út Mạnh Cẩn Thành. Tên Trang Nghị bất nhân, cuối cùng đã cho cô câu trả lời.
Cô đau xót nhìn Mạnh Cẩn Thành, không biết vì sao vận mệnh lại đùa giỡn với cô như vậy.
Lúc ấy cô không thể chạy trốn, chỉ có thể mong đợi Mạnh Cẩn Thành nhận ra mình, sau đó sẽ đưa mình và Hứa Điệp thoát khỏi âm mưu nham hiểm này.
Cô không mong muốn hứa Điệp bị Trang Nghị hãm hại, nhưng càng không muốn mình làm hại Mạnh Cẩn Thành.
Nước mắt lại dâng trào trên khóe mi, Hứa Noãn ai oán nhìn Mạnh Cẩn Thành, chờ đợi sự ngạc nhiên và kinh hoàng trên khuôn mặt anh, chờ đợi nỗi xót thương trào dâng trong đôi mắt anh, chờ đợi anh gọi tên cũ của mình...
Mạnh Cẩn Thành mỉm cười, ánh mắt có chút gì đó mơ hồ, thỉnh thoảng lại nháy mắt, nháy qua mặt Hứa Noãn. Anh nhận ra tiếng Trang Nghị, mỉm cười và nói:- Trang Nghị, lâu lắm không gặp. Trang Nghị cười và nói:
- Cẩn Thành à, tôi trông anh hôm nay hai mắt tê dại, lẽ nào gần đây câu được em nào, “hoạt động” tích cực quá?
Trợ lý Hạ Lương đứng cạnh Mạnh Cẩn Thành biết Trang Nghị là một người khó đối phó, hơn nữa từ trước đến nay đều đối đầu với Mạnh Cẩn Thành, vì vậy vội vàng đi lên trước giải nguy cho ông chủ:
- Gần đây bệnh mắt của cậu chủ nhà chúng tôi lại tái phát, mong ông chủ Trang lượng thứ.
Hứa Noãn đứng ngây một chỗ như bị sét đánh vậy. Trang Nghị nhìn Mạnh Cẩn Thành, mỉm cười mãn nguyện rồi nói:
- Mấy hôm trước bận quá, vốn dĩ rất muốn đến thăm anh. Anh biết đấy, từ sau khi anh rút lui khỏi vụ làm ăn ở Quảng Châu lần trước, một mình tôi chèo chống thật vất vả. Anh Cẩn Thành, không phải vì bị tôi cướp mất vụ làm ăn ở châu Âu mà tức giận đến nỗi ảnh hưởng đến mắt đấy chứ? Thực ra mọi người nên cùng nhau phát tài.
Dường như Mạnh Cẩn Thành không hề tức giận, thản nhiên cười và nói:
- Anh Trang không phải là người kiếm được vụ làm ăn nhỏ mà đắc chí đến thế chứ?
Trang Nghị cười và nói:
- Vụ làm ăn lớn hay nhỏ tôi đều muốn kiếm được, sau này cần anh Cẩn Thành chỉ bảo. - Nói xong, anh ta quay sang nói với trợ lý Hạ Lương đứng cạnh Mạnh Cẩn Thành, - sau này đừng có mà suốt ngày cậu chủ cậu chủ nữa, dù thế nào thì anh Cẩn Thành cũng là nhân vật tiếng tăm của tập đoàn Thượng Khang, cậu hét như thế sợ người khác không biết anh ấy dựa vào cha nuôi giàu có mà phát tài à? Nếu tôi có một trợ lý xui xẻo như thế này thì tôi đã sa thải từ lâu rồi. Thế mới nói anh Cẩn Thành rất biết kiềm chế. Phải biết kiềm chế, ít tức giận thì bệnh mắt mới phục hồi nhanh được.
Mạnh Cẩn Thành cười và nói:
- Cảm ơn những lời nói tốt đẹp của anh. Lúc ấy, Trang Nghị quay sang nhìn Hứa Noãn, ánh mắt như đang trêu ngươi, muốn ám chỉ rằng: Sao? Không phải là cô đã quá hạ thấp IQ của tôi rồi đấy chứ? Nếu không phải biết bệnh mắt của Mạnh Cẩn Thành tái phát thì hôm nay tôi sẽ không để cô xuất hiện trước mặt anh ta. Biết thế nào là dù có gặp lại thì cũng như không quen chưa? Chính là nó đấy.
Anh ta mỉm cười, đẩy Hứa Noãn đang nước mắt lưng tròng, đắm chìm trong nỗi kinh hoàng đến trước mặt Mạnh Cẩn Thành, đưa tay cô ra trước mặt anh rồi cười và nói:
- Đây là bạn gái của tôi, Hứa Noãn. Nếu không phải vì bệnh cũ tái phát thì chắc chắn anh sẽ ngã ngửa trước vẻ đẹp của cô ấy.
Mạnh Cẩn Thành cười, lịch sự nói:
- Hứa Noãn, chào cô. Rất nhiều người đều nói hôm nay Trang Nghị dẫn theo một cô gái xinh đẹp như nữ thần mặt trăng đến đây. - Nói xong, anh ta cúi người, khẽ hôn lên tay cô. Một cái hôn nhẹ nhàng, đôi môi ấm áp như ánh mặt trời, chiếu sáng đôi mắt của cô, nhưng cuối cùng lại vụt tắt - Anh không nhìn thấy cô, trong cái đêm tối lung linh chói lọi này, anh không nhìn rõ mặt cô.
Hứa Noãn thấy tắc nghẹn ở cổ họng, giống như bị thiêu đốt vậy, cuối cùng cô đã hiểu, Trang Nghị, anh là một con ác quỷ, một con ác quỷ không hơn không kém!
Trang Nghị mỉm cười với Mạnh Cẩn Thành và nói:
- Dây thanh của cô ấy bị hỏng, bác sĩ không cho cô ấy nói. Hứa Noãn nhìn Mạnh Cẩn Thành, thổn thức, nghẹn ngào, nhìn đến nỗi trợ lý Hạ Lương đứng cạnh anh cũng cảm thấy kỳ lạ.
Trang Nghị nhìn cô, linh cảm có chuyện xấu, vội cất cao giọng Lạc nói:
- Hứa Noãn, đừng trẻ con như thế, chẳng phải là chỉ mất một chiếc nhẫn kim cương năm cara thôi sao? Anh mua cho em cái khác là được chứ gì. Em thích hình vuông, hình tròn hay hình trái tim... kể cả hình hoa lan hồ điệp anh cũng mua cho em.
Hồ Điệp. Anh ta uy hiếp cô mà không hề để lộ một dấu vết gì. Để cô không tự thiêu mình, không tùy tiện mở miệng, càng không được tìm cách gây sự chú ý của Mạnh Cẩn Thành - trừ phi, trừ phi cô muốn tối nay Hứa Điệp sẽ rơi xuống giống như một con bướm gãy cánh.
Hứa Noãn thấy họng mình rừng rực như bị lửa thiêu đốt, dù rằng bao nhiêu năm nay cô đều ở trong nước sôi lửa bỏng, nhưng cô chưa bao giờ đau đớn như hôm nay - một bên là Hứa Điệp, một bên là Mạnh Cẩn Thành.
Cô thấy Trang Nghị giống như một con ác quỷ đang giăng một cái bẫy mà cô không thể nhìn thấy được.
[16]
Mười năm sinh tử miên man, Lòng xuân khôn dứt muôn ngàn ái ân.
Quan san vạn dặm cô phần, Thê lương tình ấy phân trần nơi đâu. Tương phùng chẳng nhận được nhau, Tóc xanh mặt ngọc đượm màu phong sương.
Đêm mơ về lại cố hương, Thấy em hiên vắng soi gương chải đầu.
Nhìn nhau không nói một câu, Áo xanh ướt đẫm lệ sầu chứa chan. Biết khi trăng chiếu thông ngàn, Đoạn trường chốn ấy gặp nàng được chăng?
Dưới sự hộ tống của trợ lý, Mạnh Cẩn Thành lặng lẽ rời khỏi ánh đèn rực rỡ và không khí ồn ào, đi ra ngoài ban công, ngẩng mặt đón gió. Chẳng qua chỉ cách một bức tường, một nhóm người huyên náo, một người cô đơn. Không biết vì sao đột nhiên anh lại nhớ đến bài thơ này, nhớ đến Nguyễn Nguyễn.
Bao nhiêu năm nay, từ khi ngồi lên ghế tổng giám đốc của tập đoàn Thượng Khang, anh đã đi tìm Nguyễn Nguyễn. Nhưng không có bất kỳ tin tức nào của cô ấy. Thông tin duy nhất mà anh biết chính là vào cái đêm động phòng năm ấy, vì muốn thỏa ước nguyện của cô và cậu cháu Mạnh Cổ anh đã lặng lẽ rời bỏ làng Hoa Đào, vì sự ra đi của anh mà cô gái đáng thương này đã phải nếm trải biết bao đau khổ - Rất nhiều người nói, Nguyễn Nguyễn vì muốn cao chạy xa bay với Mạnh Cổ mà hại chết Mạnh Cẩn Thành. Tin đồn khắp nơi đến tai anh: cô bị chửa hoang, cô bỏ đi theo một chàng trai tên là Triệu Tiểu Hùng, cũng có người nói cô đã trốn đi, chết vì khó đẻ... Nghĩ đến đấy, Mạnh Cẩn Thành thấy mắt cay cay. Bảy năm rồi. Nguyễn Nguyễn. Sinh tử miên man. Em bây giờ có hạnh phúc không? Có người bảo vệ, yêu thương em không? Hay là em thực sự đã không còn trên thế gian này giống như người ta đã nói.
Mạnh Cẩn Thành khẽ thở dài một tiếng. Trợ lý Hạ Lương của anh vốn là người láu táu. Anh ta không kìm được nói xen vào:
- Cậu chủ, sao cậu không vào nói chuyện với cô Trần Tịch, ai cũng biết mục đích ông Trần tổ chức bữa tiệc sinh nhật này... Có điều, cậu chủ, cậu nói xem, lần này Trang Nghị định giở trò gì, rõ ràng là đến dự sinh nhật của cô Trần Tịch mà lại còn dẫn theo một cô gái xinh đẹp như thế, chẳng phải anh ta cũng rất muốn kết thân với ông Trần sao...
Mạnh Cẩn Thành cười và nói:
- Có lẽ Trang Nghị đã yêu cô gái đó, anh ta muốn nhân dịp này bày tỏ thái độ của mình với ông Trần.
Hạ Lương bĩu môi và nói:
- Tôi thấy Trang Nghị không phải là người đơn giản như thế. Có điều, cậu chủ ạ, cô gái đó thực sự rất đẹp, giống như tiên nữ vậy, nếu cậu mà gặp thì cũng rung động.
Rung động? Mạnh Cẩn Thành cười, ngoài Nguyễn Nguyễn, anh còn có thể rung động trước ai đây?
Hạ Lương như chợt nhớ ra điều gì đó, vội nói:
- Cậu chủ, có một điều rất lạ là cô gái ấy nhìn cậu với ánh mắt rất đau khổ, ánh mắt ấy ẩn chứa nỗi oán hận lớn lao, dường như có thể xé nát tim gan người khác.
Mạnh Cẩn Thành có chút ngạc nhiên, anh cười và nói:
- Chẳng phải là Trang Nghị đã nói rồi sao, mất chiếc nhẫn kim cương năm cara, bất kỳ cô gái nào cũng tiếc đến phát điên. Hạ Lương vẫn muốn nói tiếp nhưng anh ta vừa nói được hai chữ thì Mạnh Cẩn Thành đã lắc đầu và nói:
- Tôi thấy hơi mệt, mắt rất đau, muốn nghỉ một chút. Hạ Lương đành phải ngậm miệng, quay mặt lại thì nhìn thấy một cái bóng yêu kiều, thướt tha đang tiến gần về phía ban công.
Sở dĩ Hứa Noãn chạy ra ban công là vì Trang Nghị bị Trần Tử Canh kéo đi. Ông ta muốn anh ta nói chuyện với Trần Tịch.
Trần Tử Canh nhìn Hứa Noãn rồi hỏi Trang Nghị:
- Cô đây là thiên kim nào vậy? Trang Nghị cười và nói:
- Em họ tôi. Dường như Trần Tử Canh rất hài lòng với câu trả lời đó. Hiện nay, ông ta chỉ để ý hai người trẻ tuổi tài cao là Trang Nghị của tập đoàn Thịnh Thế Hòa Phong và Mạnh Cẩn Thành của tập đoàn Thượng Khang. Hai người này không chỉ môn đăng hộ đối mà còn nho nhã, lịch sự.
Ưu điểm của Trang Nghị là xuất thân danh giá, phong độ, quả quyết, nhược điểm là hành sự không linh hoạt, hơn nữa rất khó đoán được anh ta đang nghĩ gì. Ưu điểm của Mạnh Cẩn Thành là thật thà, nhân hậu, xử lý mọi chuyện rất nhẹ nhàng, nhược điểm là xuất thân không tốt, hơn nữa lại thường bị mù tạm thời vì bệnh cũ tái phát.
- Không còn sớm nữa, tôi phải đi đây. Trước khi đi, Triệu Triệu quay người lại, nhìn thẳng vào mặt Hứa Noãn và nói:
- Cô đã từng nghĩ đến việc, nếu giúp Trang Nghị hoàn thành kế hoạch của anh ấy thì anh ấy sẽ xử lý cô thế nào chưa?
Lời nói của Triệu Triệu khiến hứa Noãn sững sờ. Thấy Hứa Noãn cúi đầu, Triệu Triệu vỗ nhẹ vào vai cô, sau đó nhét một tấm danh thiếp cho cô, lén nhìn căn phòng này một chút, sợ rằng sẽ bị camera của Trang Nghị ở một góc nào đó quay Lạc Tiểu lại rồi Mỹ nói:
- Hãy cất tấm danh thiếp này đi, đến ngày đó, tôi sẽ giúp cô rời khỏi nơi đây.
Hứa Noãn kinh ngạc nhìn Triệu Triệu, cẩn thận cầm lấy tấm danh thiếp ấy.
Cô nhìn Triệu Triệu rời đi mà trong lòng thấy vô cùng cảm kích. Cô không biết vì sao mới gặp gỡ một lần mà Triệu Triệu lại muốn giúp mình, nhưng cô biết rằng Triệu Triệu là một người tốt.
Thực ra người tốt cũng có ý đồ riêng. Triệu Triệu làm như vậy chỉ vì một mục đích, đó chính là làm cho Hứa Noãn biến mất khỏi thế giới của Trang Nghị - trước khi anh ta rung động thực sự.
Phụ nữ quả là một loại động vật kỳ lạ. Triệu Triệu có thể chấp nhận Trang Nghị lấy những cô thiên kim tiểu thư giàu có như Trần Tịch hay Lương Tiểu Sảng nhưng cô ta không thể chấp nhận việc Trang Nghị yêu Hứa Noãn, một người phụ nữ đã trải qua biết bao nỗi giày vò, bao phong ba bão táp giống như mình. Vì sao? Chẳng vì sao cả. Có lẽ chỉ là trực giác của một người phụ nữ nói với cô rằng, Trang Nghị lấy Trần Tịch chỉ là một cuộc hôn nhân trên danh nghĩa, nhưng nếu Trang Nghị gắn bó với Hứa Noãn thì nhất định anh ta sẽ trao trọn trái tim mình cho cô ta.
Triệu Triệu không muốn bất kỳ người nào có được trái tim của Trang Nghị.
Buổi tối, khi Trang Nghị đến đón thì Hứa Noãn trong bộ váy dạ hội lộng lẫy đang ngây người trước gương.
Bộ váy dạ hội màu xanh ngọc với đuôi váy dài thướt tha, vừa khít như được may riêng cho Hứa Noãn vậy, để lộ những đường cong mềm mại trên cơ thể cô. Dưới ánh đèn sáng chói của căn nhà này, bộ váy dạ hội màu xanh ngọc chói lóa như một viên kim cương, Hứa Noãn chính là linh hồn của viên kim cương ấy.
Trang Nghị nghĩ rằng Hứa Noãn mặc váy dạ hội sẽ rất đẹp, nhưng anh ta không thể ngờ rằng cô lại đẹp đến như vậy. Trang Nghị ho hai tiếng, Hứa Noãn mới biết anh ta đã đến. Cô quay người lại, cúi đầu, khép nép nói:
- Anh Trang. Cái câu “anh Trang” ấy thật gượng gạo. Trang Nghị ngây người, anh ta có thể cảm nhận được sự gượng gạo trong cách xưng hô ấy, nhưng anh ta không nghĩ nhiều, chỉ gật đầu rồi nói:
- Ừ, cũng được, không giống như mặc giẻ rách. Hứa Noãn mỉm cười ngượng ngùng, thầm nghĩ, có thể coi đó là lời khen ngợi hiếm có của Trang Nghị được không?
Đột nhiên, Trang Nghị phát hiện Hứa Noãn không làm tóc, mà chỉ thả ra sau. Mái tóc dài óng ả như tơ lụa, tỏa ra hương hoa hồng thơm dịu.
Tuy như vậy cũng rất đẹp nhưng anh ta nghĩ, để như thế thì phí hoài cái cổ nhỏ xinh và những đường nét mềm mại trên bờ vai nhỏ nhắn của cô. Thế là anh ta nhìn món quà mà mình đã chuẩn bị cho Trần Tịch, ngẫm nghĩ một lúc rồi cởi sợi dây màu xanh xinh xắn trên hộp quà.
Anh ta cúi người xuống, dịu dàng vén tóc Hứa Noãn. Những ngón tay dài luồn qua kẽ tóc đen nhánh của cô, giống như một chiếc lược khẽ buộc những sợi tóc ấy lại.
Hứa Noãn ngạc nhiên nhìn Trang Nghị, sự dịu dàng bất ngờ, thân mật bất ngờ của anh khiến tim cô đập thình thịch. Ngón tay nóng ấm của anh chạm vào làn da trắng như sứ của cô khiến cô thấy bối rối.
Lúc Trang Nghị cúi đầu buộc sợi dây xanh xinh xắn vào tóc cô hai người rất gần nhau. Trang Nghị trước mặt như biến thành một con người khác, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, dịu dàng, nhẹ nhàng buộc sợi dây xinh xắn vào mái tóc óng mượt của cô. Khoảnh khắc ấy đẹp như một giấc mơ.
Nhìn Trang Nghị, đột nhiên Hứa Noãn cảm thấy xúc động đến phát khóc.
Cuối cùng, anh ta cột tóc Hứa Noãn lại, dùng sợi dây xinh xắn nhẹ nhàng buộc mái tóc đen nhánh của cô. Tóc vắt nghiêng sang một bên vai của Hứa Noãn, giống như một dòng sông tĩnh lặng đang hát bài hát miên man bất tận. Làn da trắng mịn của Hứa Noãn, chiếc cổ xinh đẹp và phần lưng trắng muốt lộ ra, trông cô thật rực rỡ, thật chói sáng. Đó là thứ ánh sáng rực rỡ và cao quý.
Dường như Trang Nghị rất hài lòng với kiệt tác của mình. Đôi mắt anh nheo lại, tỏ vẻ rất vui, tiện tay bóc hộp quà ném xuống ghế, không định mang nó đi nữa.
Hứa Noãn ngạc nhiên nhìn anh ta và nói:
- Quà của cô Trần... Trang Nghị cười, ánh mắt rất dịu dàng:
- Cô ta chưa bao giờ thiếu quà, cô thiếu một chiếc kẹp tóc. Hứa Noãn cúi đầu, không dám nhìn Trang Nghị. Nói đúng hơn là cô sợ sự dịu dàng của anh ta. Lần nào cũng vậy, sau những lần dịu dàng hiếm có như thế sẽ là sự tàn khốc kinh hoàng hơn, đáng sợ hơn.
Quả nhiên, Trang Nghị không phụ “sự kỳ vọng” của cô. Anh ta dịu dàng hỏi cô:
- Buổi chiều cô gặp Hứa Điệp rồi chứ? Hứa Noãn quay sang nhìn Trang Nghị, không biết anh ta lại định làm gì.
Trang Nghị cười và nói:
- Cô đừng căng thẳng, tôi để cô nhìn thấy nó là vì muốn cô biết rằng, Tiểu Điệp của chúng ta là một cô bé đáng yêu như thế nào. Vì vậy, Hứa Noãn, tối nay cô đừng có làm chuyện gì ngốc nghếch!
Hứa Noãn căm phẫn nhìn Trang Nghị, trau mày, giọng nói rất nhỏ, từng chữ, từng chữ xé nát lòng căm phẫn của mình, cô nói:
- Tôi đã nói là sẽ nghe lời anh. Hơn nữa đã bốn năm rồi, đã lúc nào tôi không nghe lời anh chưa? Việc gì anh phải làm khó cho một đứa trẻ?
Trang Nghị khẽ vỗ vai Hứa Noãn và nói:
- Đừng có mà nổi nóng với tôi, tôi không thích dáng vẻ của cô lúc tức giận. Hứa Điệp cũng sẽ không thích đâu. Thuận Tử sẽ cùng nó ngắm sao trên tháp truyền hình.
Anh ta lại một lần nữa dùng Hứa Điệp để uy hiếp cô. Hứa Noãn nhìn Trang Nghị, nước mắt lưng tròng, ánh mắt toát lên nỗi đau khổ và tuyệt vọng.
Trang Nghị quay mặt đi chỗ khác, không để mình nhìn thấy cô khóc. Thực ra, anh cũng không muốn như vậy, chỉ có điều, buổi tối ngày hôm nay quả thực rất quan trọng, quan trọng đến nỗi anh không biết có thể khống chế được người con gái tên là Hứa Noãn này không.
[15]
Trang Nghị đưa Hứa Noãn đến biệt thự SPR gần biển của Trần Tử Canh. Phục vụ niềm nở chạy lên trước mở cửa xe.
Lúc Hứa Noãn cúi người bước xuống xe, những người đang nói chuyện vui vẻ bên cạnh đều giật mình ngỡ ngàng. Họ là những doanh nhân thành đạt, không phải là chưa từng gặp người đẹp bao giờ, chỉ có điều, người con gái xinh đẹp trước mắt kia đang tỏa ra thứ ánh sáng giống như mặt trăng khiến họ không khỏi ngạc nhiên.
Trang Nghị xuống xe, Hứa Noãn biết điều khoác tay anh. Trang Nghị cúi đầu, dường như rất hài lòng. Anh ta ghé sát vào tai cô và nói:
- Rất nghe lời, tôi rất thích. Hứa Noãn không để ý đến anh ta. Trang Nghị vừa chào hỏi người khác vừa thầm thì nói những lời cay nghiệt với Hứa Noãn:
- À, Hứa Noãn à, tôi thấy, bộ mặt lạnh lùng vạn kiếp không đổi này của cô quả là thích hợp với những chỗ như thế này, không cần tốn quá nhiều công sức cũng có thể hờ hững được như thế.
Hứa Noãn vẫn không nói gì. Trang Nghị nói:
- Nếu cô thích im lặng, vậy thì hôm nay hãy cứ im lặng như thế này cho tôi. - Nói đến đấy, Trang Nghị gật đầu với người bên cạnh, chào hỏi nhiệt tình, sau đó lại lạnh lùng nói với Hứa Noãn - Hãy nhớ lời tôi nói, giữ im lặng là tốt. Dù cô nhìn thấy ai, nhìn thấy cái gì, xảy ra chuyện gì, bắt đầu từ lúc này, không được phép lên tiếng. Nếu không, tôi sẽ không đảm bảo an toàn cho Hứa Điệp.
Hứa Noãn thấy tim mình quặn thắt, cô thầm nghĩ, Trang Nghị, anh đúng là một con quỷ!
Trang Nghị nhìn Hứa Noãn một lúc rất lâu, dường như đang hạ quyết tâm vậy, anh ta nói:
- Bây giờ tôi có thể nói cho cô biết, tôi giữ cô bốn năm, rốt cuộc là cần cô giúp tôi làm gì. Tôi sẽ đưa cô đi gặp người đó. Từ nay về sau, nhiệm vụ của cô là làm cho người này biến mất khỏi thành phố này theo sự sắp đặt của tôi.
Hứa Noãn nghĩ bụng, chẳng phải anh biết giết người sao? Anh muốn anh ta biến mất, vì sao không giết anh ta?
Trang Nghị cười và nói:
- Cô đang nghĩ, vì sao tôi không giết anh ta, đúng không? Tôi nói rồi, tôi là người làm ăn đàng hoàng, không phải là sát thủ.
Hứa Noãn không nói gì, nghĩ bụng, người làm ăn đàng hoàng? Anh thật là hài hước.
Trang Nghị nói:
- Những gì tôi nói, cô hiểu rồi chứ? Hứa Noãn nhìn anh ta và nói:
- Ýcủa anh là muốn tôi dùng mỹ nhân kế? Trang Nghị cười khẩy, ngắm nghía Hứa Noãn rồi khinh bỉ nói:
- Dựa vào cô? Lòng tự tôn của Hứa Noãn lại một lần nữa bị chà đạp. Cô thầm cầu nguyện, dù người đàn ông độc ác này muốn cô giúp anh ta làm hại ai thì xin người đó hãy tha thứ cho cô, nếu không phải vì Hứa Điệp thì quả thực cô sẽ không bao giờ trở thành đồng bọn của tên ác quỷ này.
Khi Trang Nghị đưa Hứa Noãn vào hội trường, anh ta nói:
- Thôi, bắt đầu từ bây giờ, cô không được phép nói nữa. Hứa Noãn yên lặng nhìn anh ta, thầm lặng, không đáp lời. Đúng như anh ta kỳ vọng, tất cả mọi người trong hội trường đều hết sức bàng hoàng, đều hướng ánh nhìn về cô gái xinh đẹp giống như nữ thần mặt trăng này vậy. Hứa Noãn đi cạnh Trang Nghị, anh ta ghé sát vào tai cô nói một câu giống như ra lệnh vậy:
- Cười lên! Tuy trong lòng Hứa Noãn hận anh ta thấu xương nhưng lại ngoan ngoãn nở nụ cười tươi tắn say đắm lòng người. Nụ cười ấy giống như sóng biển lúc nửa đêm, khiến người ta phải trào dâng sóng lòng.
Chắc chắn Hứa Noãn không biết rằng, khi cô bước chân vào cái hội trường này, trong đám đông ấy, có một đôi mắt đang chằm chằm nhìn về phía cô, từ ngạc nhiên đến kinh hoàng, từ kinh hoàng đến hốt hoảng. Cuối cùng, chủ nhân của đôi mắt ấy, ánh mắt trở nên thật lạnh lùng, ác nghiệt, anh ta lập tức gọi đệ tử, dặn dò vài câu...
Trang Nghị chào hỏi những người quen trong hội trường nhưng ánh mắt thì không ngừng kiếm tìm con mồi.
Lúc ấy, Hứa Noãn mới phát hiện Lý Lạc có mặt ở đó. Anh ta ngồi trên xe lăn, trên mặt còn có vài “miếng vá”. Hứa Noãn giật nảy mình, vội hỏi Trang Nghị:
- Lý Lạc chưa chết? Trang Nghị nhìn cô, lạnh lùng nói:
- Tôi đã nói rồi, tối nay cô không được mở miệng. Hứa Noãn thầm nghĩ, không cho tôi nói, vậy anh đưa tôi đến đây làm gì? Thà rằng anh mang ảnh của tôi mà treo lên cánh tay ấy. Chỉ có điều, phản kháng vẫn chỉ là phản kháng, chỉ có thể giằng xé trong lòng. Cô quyết tâm ngậm chặt miệng.
Thì ra Lý Lạc không chết. Đúng lúc ấy, đột nhiên Trang Nghị vòng tay qua sau ôm eo Hứa Noãn, anh ta cúi đầu, mỉm cười, giống như cây anh túc trong bóng đêm vậy. Anh ta nói:
- Hứa Noãn, đi thôi, chúng ta đi gặp một người. Người đàn ông trước mặt, bảnh bao trong bộ comple màu xanh biếc, yên lặng đứng một bên trong hội trường, giống như mặt biển thầm lặng. Khung cảnh náo nhiệt trước mắt khiến anh ta giống như một cái bóng cô đơn. Trên khuôn mặt tuấn tú ấy là nụ cười dịu dàng, lông mày đẹp như tranh vẽ - khuôn mặt ấy mới thân thuộc làm sao, trong những năm tháng trước khi bước sang tuổi mười sáu, cô đều ở bên anh ấy, đắm chìm trong nụ cười ấm áp như ánh mặt trời của anh ấy, đắm chìm trong tình yêu vô hạn mà anh ấy dành cho mình.
Trái tim Hứa Noãn như bị băm vụn thành từng mảnh. Mặt cô tái nhợt, chân tay lạnh toát, nếu không phải Trang Nghị đỡ thì có lẽ cô gục ngã mất.
Mạnh Cẩn Thành. Rõ ràng là Mạnh Cẩn Thành! Rõ ràng là Mạnh Cẩn Thành đã mất tích thần bí bảy năm trước!
Không! Không! Không! Nhất định là nhận nhầm người. Nhất định chỉ là một người rất giống với Mạnh Cẩn Thành. Anh ta không phải là Mạnh Cẩn Thành. Sao anh ta có thể là Mạnh Cẩn Thành được?
Rõ ràng Mạnh Cẩn Thành là một chàng ngốc, là một người mà mỗi lần cười đều chảy nước miếng, sao có thể bảnh bao, phong độ đứng ở đây như thế được? Hơn nữa bên cạnh anh ta còn có biết bao người vây quanh.
Sự lạnh buốt trong lòng bàn tay của Hứa Noãn truyền sang tay Trang Nghị, anh ta nhìn cô, cười khẩy và nói:
- Quả nhiên là một ngày làm vợ chồng, ân nghĩa đến trăm năm.
Hứa Noãn ngây người nhìn Trang Nghị, có thể coi đây là đáp án mà anh ta muốn nói với cô không? Anh ta muốn nói với cô rằng, không sai, Hứa Noãn, người đàn ông này chính là người mà cô ngày đêm nhớ mong, người đã mất tích bảy năm - Mạnh Cẩn Thành.
Hứa Noãn ai oán nhìn Trang Nghị, khoảnh khắc ấy, dường như cô đã hiểu vì sao anh ta lại muốn cô đối phó với Mạnh Cẩn Thành. Lẽ nào trên thế gian này còn có người đàn ông khác đối xử với cô như Mạnh Cẩn Thành? Lẽ ra cô nên sớm nghĩ đến điều này, trên thế gian này không có người thứ hai yêu cô hơn cả tính mạng của mình như Mạnh Cẩn Thành. Hứa Noãn thấy mình sắp tắc thở.
Lúc ấy, cô như phát điên lên trong ý nghĩ muốn chạy trốn khỏi hiện trường, chạy trốn khỏi ánh nhìn của người đàn ông rất có thể là Mạnh Cẩn Thành này.
Cô bây giờ, toàn thân nhơ bẩn không thể gột sạch, đã không thể đối diện với chàng trai trong sáng và những năm tháng thuần khiết ấy nữa.
Mặc dù, cô đã từng ảo tưởng không biết bao nhiêu lần rằng có thể gặp lại Mạnh Cẩn Thành, nhưng trong hoàn cảnh này, không nên gặp nhau thì tốt hơn.
Gặp nhau rồi, nếu nhận ra nhau thì biết nói gì đây? Nói nỗi nhục nhã và đau đớn bao năm nay sao? Để lại có thêm một người trên thế giới này chứng kiến nỗi đau của mình sao? Hơn nữa, người này lại là người thân nhất của mình. Huống hồ, bây giờ mình còn là một quân cờ mà Trang Nghị mang đến trước mặt anh, muốn làm hại anh.
Hứa Noãn hoảng loạn quay người, muốn chạy trốn. Trang Nghị nắm chặt cổ tay cô, ánh mắt của anh ta toát lên vẻ dữ dằn và bỉ ổi. Anh ta hạ thấp giọng, thấp đến nỗi chỉ có cô mới nghe tiếng:
- Tối nay sao rất đẹp, chắc là Tiểu Điệp thích lắm. Hứa Noãn biết, Trang Nghị đang uy hiếp cô, không để cô làm chuyện bỏ trốn ngốc nghếch.
Nước mắt lại trào lên trong đôi mắt tê dại ấy. Cô rơm rớm nước mắt, lặng lẽ nhìn Mạnh Cẩn Thành, vào cái khoảnh khắc mà không thể chạy trốn này, cô thực sự rất mong, rất mong anh ta chỉ là một người giống Mạnh Cẩn Thành mà thôi. Nhưng trong lòng cô lại rất mâu thuẫn, cô rất mong người đàn ông trước mặt là Mạnh Cẩn Thành. Cô ngây thơ nghĩ rằng, nếu là Mạnh Cẩn Thành thì anh ấy sẽ nhận ra mình trong biển người này, sau đó sẽ đưa cô và Hứa Điệp rời khỏi tên ác quỷ Trang Nghị.
Trái tim Hứa Noãn tan nát trong sự đấu tranh của hai ý nghĩ mâu thuẫn - cô muốn trốn chạy cuộc gặp gỡ vô vọng với Mạnh Cẩn Thành nhưng lại mong chờ sau khi nhận ra mình, anh sẽ mang lại cho cô hy vọng mới.
Trang Nghị nhìn thấu tâm can Hứa Noãn, chỉ có điều, anh ta cười khinh bỉ và nói:
- Một Hứa Noãn nhỏ bé như cô, lẽ nào có thể thoát khỏi được bàn tay của tôi?
Anh ta kéo Hứa Noãn đi lên phía trước, giống như điều khiển một con búp bê vậy, sau đó bắt tay người đàn ông kia và nói:
- Anh Cẩn Thành, lâu lắm không gặp. Trang Nghị vừa nói dứt lời, Hứa Noãn gần như ngất đi. Đúng là chú út Mạnh Cẩn Thành. Tên Trang Nghị bất nhân, cuối cùng đã cho cô câu trả lời.
Cô đau xót nhìn Mạnh Cẩn Thành, không biết vì sao vận mệnh lại đùa giỡn với cô như vậy.
Lúc ấy cô không thể chạy trốn, chỉ có thể mong đợi Mạnh Cẩn Thành nhận ra mình, sau đó sẽ đưa mình và Hứa Điệp thoát khỏi âm mưu nham hiểm này.
Cô không mong muốn hứa Điệp bị Trang Nghị hãm hại, nhưng càng không muốn mình làm hại Mạnh Cẩn Thành.
Nước mắt lại dâng trào trên khóe mi, Hứa Noãn ai oán nhìn Mạnh Cẩn Thành, chờ đợi sự ngạc nhiên và kinh hoàng trên khuôn mặt anh, chờ đợi nỗi xót thương trào dâng trong đôi mắt anh, chờ đợi anh gọi tên cũ của mình...
Mạnh Cẩn Thành mỉm cười, ánh mắt có chút gì đó mơ hồ, thỉnh thoảng lại nháy mắt, nháy qua mặt Hứa Noãn. Anh nhận ra tiếng Trang Nghị, mỉm cười và nói:- Trang Nghị, lâu lắm không gặp. Trang Nghị cười và nói:
- Cẩn Thành à, tôi trông anh hôm nay hai mắt tê dại, lẽ nào gần đây câu được em nào, “hoạt động” tích cực quá?
Trợ lý Hạ Lương đứng cạnh Mạnh Cẩn Thành biết Trang Nghị là một người khó đối phó, hơn nữa từ trước đến nay đều đối đầu với Mạnh Cẩn Thành, vì vậy vội vàng đi lên trước giải nguy cho ông chủ:
- Gần đây bệnh mắt của cậu chủ nhà chúng tôi lại tái phát, mong ông chủ Trang lượng thứ.
Hứa Noãn đứng ngây một chỗ như bị sét đánh vậy. Trang Nghị nhìn Mạnh Cẩn Thành, mỉm cười mãn nguyện rồi nói:
- Mấy hôm trước bận quá, vốn dĩ rất muốn đến thăm anh. Anh biết đấy, từ sau khi anh rút lui khỏi vụ làm ăn ở Quảng Châu lần trước, một mình tôi chèo chống thật vất vả. Anh Cẩn Thành, không phải vì bị tôi cướp mất vụ làm ăn ở châu Âu mà tức giận đến nỗi ảnh hưởng đến mắt đấy chứ? Thực ra mọi người nên cùng nhau phát tài.
Dường như Mạnh Cẩn Thành không hề tức giận, thản nhiên cười và nói:
- Anh Trang không phải là người kiếm được vụ làm ăn nhỏ mà đắc chí đến thế chứ?
Trang Nghị cười và nói:
- Vụ làm ăn lớn hay nhỏ tôi đều muốn kiếm được, sau này cần anh Cẩn Thành chỉ bảo. - Nói xong, anh ta quay sang nói với trợ lý Hạ Lương đứng cạnh Mạnh Cẩn Thành, - sau này đừng có mà suốt ngày cậu chủ cậu chủ nữa, dù thế nào thì anh Cẩn Thành cũng là nhân vật tiếng tăm của tập đoàn Thượng Khang, cậu hét như thế sợ người khác không biết anh ấy dựa vào cha nuôi giàu có mà phát tài à? Nếu tôi có một trợ lý xui xẻo như thế này thì tôi đã sa thải từ lâu rồi. Thế mới nói anh Cẩn Thành rất biết kiềm chế. Phải biết kiềm chế, ít tức giận thì bệnh mắt mới phục hồi nhanh được.
Mạnh Cẩn Thành cười và nói:
- Cảm ơn những lời nói tốt đẹp của anh. Lúc ấy, Trang Nghị quay sang nhìn Hứa Noãn, ánh mắt như đang trêu ngươi, muốn ám chỉ rằng: Sao? Không phải là cô đã quá hạ thấp IQ của tôi rồi đấy chứ? Nếu không phải biết bệnh mắt của Mạnh Cẩn Thành tái phát thì hôm nay tôi sẽ không để cô xuất hiện trước mặt anh ta. Biết thế nào là dù có gặp lại thì cũng như không quen chưa? Chính là nó đấy.
Anh ta mỉm cười, đẩy Hứa Noãn đang nước mắt lưng tròng, đắm chìm trong nỗi kinh hoàng đến trước mặt Mạnh Cẩn Thành, đưa tay cô ra trước mặt anh rồi cười và nói:
- Đây là bạn gái của tôi, Hứa Noãn. Nếu không phải vì bệnh cũ tái phát thì chắc chắn anh sẽ ngã ngửa trước vẻ đẹp của cô ấy.
Mạnh Cẩn Thành cười, lịch sự nói:
- Hứa Noãn, chào cô. Rất nhiều người đều nói hôm nay Trang Nghị dẫn theo một cô gái xinh đẹp như nữ thần mặt trăng đến đây. - Nói xong, anh ta cúi người, khẽ hôn lên tay cô. Một cái hôn nhẹ nhàng, đôi môi ấm áp như ánh mặt trời, chiếu sáng đôi mắt của cô, nhưng cuối cùng lại vụt tắt - Anh không nhìn thấy cô, trong cái đêm tối lung linh chói lọi này, anh không nhìn rõ mặt cô.
Hứa Noãn thấy tắc nghẹn ở cổ họng, giống như bị thiêu đốt vậy, cuối cùng cô đã hiểu, Trang Nghị, anh là một con ác quỷ, một con ác quỷ không hơn không kém!
Trang Nghị mỉm cười với Mạnh Cẩn Thành và nói:
- Dây thanh của cô ấy bị hỏng, bác sĩ không cho cô ấy nói. Hứa Noãn nhìn Mạnh Cẩn Thành, thổn thức, nghẹn ngào, nhìn đến nỗi trợ lý Hạ Lương đứng cạnh anh cũng cảm thấy kỳ lạ.
Trang Nghị nhìn cô, linh cảm có chuyện xấu, vội cất cao giọng Lạc nói:
- Hứa Noãn, đừng trẻ con như thế, chẳng phải là chỉ mất một chiếc nhẫn kim cương năm cara thôi sao? Anh mua cho em cái khác là được chứ gì. Em thích hình vuông, hình tròn hay hình trái tim... kể cả hình hoa lan hồ điệp anh cũng mua cho em.
Hồ Điệp. Anh ta uy hiếp cô mà không hề để lộ một dấu vết gì. Để cô không tự thiêu mình, không tùy tiện mở miệng, càng không được tìm cách gây sự chú ý của Mạnh Cẩn Thành - trừ phi, trừ phi cô muốn tối nay Hứa Điệp sẽ rơi xuống giống như một con bướm gãy cánh.
Hứa Noãn thấy họng mình rừng rực như bị lửa thiêu đốt, dù rằng bao nhiêu năm nay cô đều ở trong nước sôi lửa bỏng, nhưng cô chưa bao giờ đau đớn như hôm nay - một bên là Hứa Điệp, một bên là Mạnh Cẩn Thành.
Cô thấy Trang Nghị giống như một con ác quỷ đang giăng một cái bẫy mà cô không thể nhìn thấy được.
[16]
Mười năm sinh tử miên man, Lòng xuân khôn dứt muôn ngàn ái ân.
Quan san vạn dặm cô phần, Thê lương tình ấy phân trần nơi đâu. Tương phùng chẳng nhận được nhau, Tóc xanh mặt ngọc đượm màu phong sương.
Đêm mơ về lại cố hương, Thấy em hiên vắng soi gương chải đầu.
Nhìn nhau không nói một câu, Áo xanh ướt đẫm lệ sầu chứa chan. Biết khi trăng chiếu thông ngàn, Đoạn trường chốn ấy gặp nàng được chăng?
Dưới sự hộ tống của trợ lý, Mạnh Cẩn Thành lặng lẽ rời khỏi ánh đèn rực rỡ và không khí ồn ào, đi ra ngoài ban công, ngẩng mặt đón gió. Chẳng qua chỉ cách một bức tường, một nhóm người huyên náo, một người cô đơn. Không biết vì sao đột nhiên anh lại nhớ đến bài thơ này, nhớ đến Nguyễn Nguyễn.
Bao nhiêu năm nay, từ khi ngồi lên ghế tổng giám đốc của tập đoàn Thượng Khang, anh đã đi tìm Nguyễn Nguyễn. Nhưng không có bất kỳ tin tức nào của cô ấy. Thông tin duy nhất mà anh biết chính là vào cái đêm động phòng năm ấy, vì muốn thỏa ước nguyện của cô và cậu cháu Mạnh Cổ anh đã lặng lẽ rời bỏ làng Hoa Đào, vì sự ra đi của anh mà cô gái đáng thương này đã phải nếm trải biết bao đau khổ - Rất nhiều người nói, Nguyễn Nguyễn vì muốn cao chạy xa bay với Mạnh Cổ mà hại chết Mạnh Cẩn Thành. Tin đồn khắp nơi đến tai anh: cô bị chửa hoang, cô bỏ đi theo một chàng trai tên là Triệu Tiểu Hùng, cũng có người nói cô đã trốn đi, chết vì khó đẻ... Nghĩ đến đấy, Mạnh Cẩn Thành thấy mắt cay cay. Bảy năm rồi. Nguyễn Nguyễn. Sinh tử miên man. Em bây giờ có hạnh phúc không? Có người bảo vệ, yêu thương em không? Hay là em thực sự đã không còn trên thế gian này giống như người ta đã nói.
Mạnh Cẩn Thành khẽ thở dài một tiếng. Trợ lý Hạ Lương của anh vốn là người láu táu. Anh ta không kìm được nói xen vào:
- Cậu chủ, sao cậu không vào nói chuyện với cô Trần Tịch, ai cũng biết mục đích ông Trần tổ chức bữa tiệc sinh nhật này... Có điều, cậu chủ, cậu nói xem, lần này Trang Nghị định giở trò gì, rõ ràng là đến dự sinh nhật của cô Trần Tịch mà lại còn dẫn theo một cô gái xinh đẹp như thế, chẳng phải anh ta cũng rất muốn kết thân với ông Trần sao...
Mạnh Cẩn Thành cười và nói:
- Có lẽ Trang Nghị đã yêu cô gái đó, anh ta muốn nhân dịp này bày tỏ thái độ của mình với ông Trần.
Hạ Lương bĩu môi và nói:
- Tôi thấy Trang Nghị không phải là người đơn giản như thế. Có điều, cậu chủ ạ, cô gái đó thực sự rất đẹp, giống như tiên nữ vậy, nếu cậu mà gặp thì cũng rung động.
Rung động? Mạnh Cẩn Thành cười, ngoài Nguyễn Nguyễn, anh còn có thể rung động trước ai đây?
Hạ Lương như chợt nhớ ra điều gì đó, vội nói:
- Cậu chủ, có một điều rất lạ là cô gái ấy nhìn cậu với ánh mắt rất đau khổ, ánh mắt ấy ẩn chứa nỗi oán hận lớn lao, dường như có thể xé nát tim gan người khác.
Mạnh Cẩn Thành có chút ngạc nhiên, anh cười và nói:
- Chẳng phải là Trang Nghị đã nói rồi sao, mất chiếc nhẫn kim cương năm cara, bất kỳ cô gái nào cũng tiếc đến phát điên. Hạ Lương vẫn muốn nói tiếp nhưng anh ta vừa nói được hai chữ thì Mạnh Cẩn Thành đã lắc đầu và nói:
- Tôi thấy hơi mệt, mắt rất đau, muốn nghỉ một chút. Hạ Lương đành phải ngậm miệng, quay mặt lại thì nhìn thấy một cái bóng yêu kiều, thướt tha đang tiến gần về phía ban công.
Sở dĩ Hứa Noãn chạy ra ban công là vì Trang Nghị bị Trần Tử Canh kéo đi. Ông ta muốn anh ta nói chuyện với Trần Tịch.
Trần Tử Canh nhìn Hứa Noãn rồi hỏi Trang Nghị:
- Cô đây là thiên kim nào vậy? Trang Nghị cười và nói:
- Em họ tôi. Dường như Trần Tử Canh rất hài lòng với câu trả lời đó. Hiện nay, ông ta chỉ để ý hai người trẻ tuổi tài cao là Trang Nghị của tập đoàn Thịnh Thế Hòa Phong và Mạnh Cẩn Thành của tập đoàn Thượng Khang. Hai người này không chỉ môn đăng hộ đối mà còn nho nhã, lịch sự.
Ưu điểm của Trang Nghị là xuất thân danh giá, phong độ, quả quyết, nhược điểm là hành sự không linh hoạt, hơn nữa rất khó đoán được anh ta đang nghĩ gì. Ưu điểm của Mạnh Cẩn Thành là thật thà, nhân hậu, xử lý mọi chuyện rất nhẹ nhàng, nhược điểm là xuất thân không tốt, hơn nữa lại thường bị mù tạm thời vì bệnh cũ tái phát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.