Chương 19: Chương 4.3
Lạc Tiểu Mỹ
23/02/2018
Triệu Triệu vẫn chưa lấy lại tinh thần. Cô tò mò nhìn Trang Nghị rồi nói:
- Hả? Lúc ấy, điện thoại của Trang Nghị đổ chuông. Anh ta nhìn tên trên màn hình điện thoại rồi cười.
Đúng rồi. Đây chính là người mà anh ta đợi suốt một buổi chiều, cũng chính là người mà anh ta muốn gặp ở New Star.
Mạnh Cẩn Thành!
Sau khi đến nhà Hứa Noãn mà không thu được kết quả gì, Mạnh Cẩn Thành cứ suy nghĩ mãi, không biết rốt cuộc là chuyện gì? Cuối cùng anh nhớ ra rằng, trong bữa tiệc sinh nhật của Trần Tịch, mình có gặp một người con gái tên là “Hứa Noãn “. Cô ấy là bạn gái của Trang Nghị.
Mạnh Cẩn Thành nhìn sợi dây màu xanh mà Hứa Noãn để lại, đột nhiên anh thấy tim mình nhói đau.
Cô ấy có phải chính là Hứa Noãn đã gửi hồ sơ dự tuyển vào công ty anh. Cô ấy có đúng là Nguyễn Nguyễn mà anh đã tìm kiếm bao nhiêu năm nay không?
Chẳng phải hôm ấy Hạ Lương đã nói rồi sao? Cô Hứa này cứ khóc mãi trước mặt mình. Trời ơi, lẽ nào, cô ấy đúng là Nguyễn Nguyễn? Mạnh Cẩn Thành không dám nghĩ tiếp.
Hôm ấy, bệnh mắt của anh tái phát, anh không nhìn thấy cô, không nhìn thấy cô.
Anh hôn tay cô, khen cô xinh đẹp nhưng lại không thể nhìn thấy cô, không thể nhận ra cô... Lúc ấy, nếu cô ấy đúng là Nguyễn Nguyễn thì chắc chắn sẽ vô cùng đau lòng, chả trách mà cứ khóc mãi như thế.
Nhưng nếu cô ấy là Nguyễn Nguyễn thì vì sao cô ấy lại không nhận mặt anh? Trang Nghị nói dây thanh của cô ấy có vấn đề, rốt cuộc là chuyện gì đây?
Lẽ nào Trang Nghị đang gài cái bẫy gì đó sau lưng anh? Mạnh Cẩn Thành càng nghĩ càng thấy rối tung cả lên. Cái đáp án này e rằng chỉ có đến chỗ Trang Nghị mới biết được. Có đúng là cái bẫy hay không anh mặc kệ. Dù thế nào đi nữa thì phải tìm thấy Hứa Noãn trước đã, nếu không e là bỏ lỡ rồi sẽ không có cơ hội tìm thấy nữa.
Nghĩ đến đây, anh nhấc điện thoại, bấm số của Trang Nghị.
Trang Nghị mỉm cười nhấc máy, hai người cùng “hàn huyên”. Trang Nghị thốt lên:
- Không biết ngọn gió từ đâu thổi tới mà có thể thổi được điện thoại của anh Cẩn Thành. Anh đừng có dọa tôi, nói là tập đoàn Thượng Khang phá sản, muốn đến chỗ tôi làm thuê đấy chứ?
Mạnh Cẩn Thành tỏ ra rất lạnh nhạt, anh cười và nói:
- Cũng chưa đến mức phá sản, công trình ở Sán Đầu mà mấy hôm trước anh Trang “nhường” lại cho tôi, tôi có thể miễn cưỡng sống qua ngày, sau này vẫn cần anh chỉ bảo nhiều.
Mạnh Cẩn Thành vừa nhắc đến Sán Đầu, Trang Nghị lại thấy máu trong người như chảy ngược lại.
Công trình ở Sán Đầu đấy anh ta đã lao tâm khổ tứ biết bao nhiêu, nhưng cuối cùng đã bị Mạnh Cẩn Thành cướp mất. Ngày khởi công, Mạnh Cẩn Thành còn mời một đoàn du lịch, tổ chức chuyến du lịch cuối tuần ở Sán Đầu Quảng Châu, đến trước tòa Thịnh Thế của Trang Nghị tuyên truyền, nói là miễn phí cho công nhân của tập đoàn Thịnh Thế Hòa Phong, coi như là thay ông chủ Trang ban phúc cho công nhân. Lúc ấy Trang Nghị đứng trong tòa nhà, nhìn thấy tấm băng rôn tuyên truyền treo trước cửa nhà mình, chỉ muốn giết chết Mạnh Cẩn Thành. Thực ra cũng không thể trách Mạnh Cẩn Thành được. Hai người họ đã hết anh hết tôi như vậy bao nhiêu năm nay
rồi. Ban đầu Mạnh Cẩn Thành bị bệnh mắt, anh ta cũng thuê một đám người mù nửa đêm đứng bên ngoài tòa nhà của Mạnh Cẩn Thành tấu bài “Nhị tuyền ánh nguyệt”. Mặc dù như thế nhưng Trang Nghị vẫn thấy chưa đủ, anh ta nói với Thuận Tử: “Không tin cậu cứ chờ xem, đợi đến khi nào thằng khốn Mạnh Cẩn Thành tổ chức tang lễ thì nhất định ông đây sẽ tổ chức tiệc mừng, tiệc mừng thật lớn.”
Có lúc, thấy hai đối thủ một mất một còn này giày vò nhau như vậy, Thuận Tử cũng thấy ức chế. Những người biết chuyện thì đều nghĩ rằng hai kẻ thù không đội trời chung này đang phá đám nhau. Những người không biết thì còn tưởng rằng hai người đàn ông này có thiện cảm không thể nói cho người nào biết, đang ca tụng lẫn nhau.
Tuy Mạnh Cẩn Thành nhắc đến chuyện ở Sán Đầu khiến Trang Nghị mất mặt nhưng trong lòng anh ta thì đã đoán được rằng hôm nay người đàn ông này gọi điện đến là có chuyện nhờ vả mình. Vì vậy anh ta không tính toán nữa mà đi thẳng vào vấn đề:
- Anh gọi đện cho tôi có chuyện gì sao? Mạnh Cẩn Thành ngạc nhiên, anh nói:
- Muốn hỏi thăm anh về một người... Anh vừa nói đến đây, vẫn chưa kịp hỏi tên Hứa Noãn thì Trang Nghị đã dập máy rồi, chỉ để lại một câu:
- New Star có chút chuyện, liên lạc với anh sau. Tiếng tít tít trong điện thoại khiến Mạnh Cẩn Thành ngây người một lúc lâu.
Trang Nghị cất điện thoại, quay sang cười với Triệu Triệu và nói:
- Tối nay, bảo ca sĩ hát cho anh bài “Khuôn mặt đào hoa” nhé, chỉ hát đúng bài đấy. Triệu Triệu tròn mắt ngạc nhiên, cô nói:
- Khuôn mặt đào hoa? Bài hát của Đặng Lệ Quân á? Bài hát này cổ lỗ lắm rồi.
Trang Nghị gật đầu và nói:
- Đúng, “Khuôn mặt đào hoa” của Đặng Lệ Quân. Một lúc sau, Triệu Triệu hỏi:
- Anh chắc chắn là tối nay Mạnh Cẩn Thành sẽ chạy đến New Star tìm anh vì Hứa Noãn? Trang Nghị cười và nói:
- Anh đánh cược là anh ta sẽ đến. Nếu ngay cả cái này mà anh ta không làm được thì Hứa Noãn không đáng để anh mất nhiều công sức như vậy.
[38]
Trong hộp đêm, nữ ca sĩ khẽ hát bài “Khuôn mặt đào hoa”, giọng hát rất trầm lắng, khiến người ta nghe mà não lòng.
Triệu Triệu thấy ảm đạm, không còn tâm trạng cười nói với khách hàng.
Trang Nghị ngồi trên sô pha, khuôn mặt không chút biểu cảm. Thuận Tử vừa gọi điện thoại từ bệnh viện, anh ta nói sau lần đi tháp truyền hình từ mấy tháng trước, thời gian gần đây Hứa Điệp bắt đầu sốt... anh ta chưa nói hết thì đã bị Triệu Tiểu Hùng giật điện thoại ném vỡ tan.
Trang Nghị cảm thấy lo lắng, anh ta gọi điện thoại cho những người bên cạnh Thuận Tử, dặn dò bọ nhọ chú ý chăm sóc Hứa Điệp.
Mạnh Cẩn Thành vừa bước vào hộp đêm New Star liền nghe thấy bài hát “Khuôn mặt đào hoa” ai oán, não nề này. Lời bài hát giống như mũi kim đâm vào trái tim anh. Khoảnh khắc ấy, anh nhớ lại những gì mà mình đã trải qua khi đi tìm Hứa Noãn, nói đúng hơn là Nguyễn Nguyễn. Bao nhiêu năm nay, cô giống như “khuôn mặt” không biết đã phiêu bạt đến phương trời nào, để lại những cánh hoa đào rơi đầy thành.
Nghĩ đến đấy, Mạnh Cẩn Thành từ từ nhắm mắt. Khi Trang Nghị ra đón thì Mạnh Cẩn Thành đang ngây người. Những câu hát đưa anh trở về với quá khứ. Anh nhớ lại cái đêm động phòng ấy, anh đã dùng rìu mở cánh cửa tự do cho Nguyễn Nguyễn.
Đáng tiếc là cuối cùng Nguyễn Nguyễn không tìm thấy hạnh phúc của mình.
Trang Nghị nhìn thấy Mạnh Cẩn Thành, cố làm ra vẻ rất kinh ngạc:
- Không biết rốt cuộc là tôi đã tích đức ở kiếp nào mà khiến tổng giám đốc Mạnh hạ cố đến thăm đây.
Mạnh Cẩn Thành cười và nói:
- Trong điện thoại anh nói có chuyện, vì vậy tôi chỉ có thể mạo muội đến đây.
Trang Nghị vỗ tay, lông mày khẽ nháy nháy và nói:
- Sao lại gọi là mạo muội được, ông chủ Mạnh như hoa như ngọc thế này, anh vừa đến, các chị em ở chỗ chúng tôi ai ai cũng tràn đầy sức sống, còn mạnh hơn cả thuốc lắc.
Hai người nói cười một hồi rồi ngồi xuống.
Tối hôm ấy, Mạnh Cẩn Thành uống rượu giải sầu, bài hát “Khuôn mặt đào hoa” khiến anh chìm vào ký ức bi thương, khó mà thoát ra được. Mỗi lần anh định mở miệng hỏi Hứa Noãn thì Trang Nghị lại dùng những chủ đề khác nhau để ngắt lời anh. Điều đó khiến anh không khỏi nghi ngờ, liệu có phải Trang Nghị đã biết mục đích anh đến đây, còn Hứa Noãn lại chính là bạn gái của anh ta? Nếu mình đường đột mở miệng thì có lẽ sẽ không được hay ho cho lắm, giống như lần này mình đến là để tặng “sừng” cho Trang Nghị vậy.
Đột nhiên, Trang Nghị thở dài.
Mạnh Cẩn Thành ngạc nhiên nhìn anh ta, không biết anh ta đột nhiên muốn giở trò gì. Anh cười và hỏi:
- Dường như tối nay anh Trang không hứng thú lắm thì phải? Trang Nghị nói:
- Nghe bài hát này cảm thấy rất thương cảm. Mạnh Cẩn Thành cười và nói:
- Đúng là rất thương cảm. Trang Nghị cười và nói:
- Nào, lại đây, hôm nay anh cùng tôi uống rượu giải sầu. Tuy nhiều năm nay hai người chúng ta cứ tranh đi tranh lại, nhưng đối thủ lớn nhất không phải là không thể trở thành tri kỷ lớn nhất, đúng không nào? Những chuyện cô đơn, đau lòng như thế này cũng chỉ có rượu gặp bạn hiền ngàn chén thiếu thôi.
Mạnh Cẩn Thành thầm nghĩ, tri kỷ, anh quá đề cao tôi rồi. Chỉ có điều anh lại nghĩ, trên thế gian này có ai là không có chuyện buồn đâu? Trong mắt người khác chẳng phải mình cũng vô cùng mạnh mẽ sao? Nhưng đến khi nhớ đến Nguyễn Nguyễn thì lại không kìm được nổi đau khổ. Có lẽ là Trang Nghị đã khơi dậy nỗi đau của anh, thế nên anh cũng tin lời Trang Nghị. Anh cười và nói:
- Không phải là anh định mượn rượu giải sầu thật đấy chứ? Trang Nghị cười và nói:
- Cứ coi là thế. Mạnh Cẩn Thành nói:
- Chả trách ở đây lại hát đi hát lại bài hát buồn như thế này, thì ra là anh Trang có chuyện đau lòng.
Trang Nghị cũng thừa nhận, nói cứ như thật vậy:
- Năm mười chín tuổi tôi bị người ta truy sát, gặp một cô gái tên là Mã Tiểu Tụ. Cô ấy đã cứu tôi. Tôi yêu cô ấy. Cô ấy là người phụ nữ mà tôi yêu nhất trong suốt cuộc đời này. Tôi cứ ngỡ rằng cô ấy sẽ đợi tôi quay lại. Nhưng hôm qua tôi mới biết cô ấy đã lấy chồng. Ai dà, “Má phấn giờ đâu, đâu vắng tá. Hoa đào còn bỡn gió xuân đây”. Nào, anh Mạnh, chúng ta uống rượu, uống rượu.
Mã Lộ ngồi cạnh, nghe vậy mà thấy choáng váng, rõ ràng là tôi cứu anh! Hơn nữa, anh yêu chị tôi lúc nào?
Mạnh Cẩn Thành cười, hỏi dò:
- Tôi còn tưởng, cô Hứa Noãn mà anh đưa đến bữa tiệc hôm trước mới là người mà anh yêu nhất. - Nói xong anh nhìn Trang Nghị chằm chằm, chờ đợi câu trả lời của anh ta.
Trang Nghị biết được ý đồ của Mạnh Cẩn Thành. Anh ta cười và nói:
- Hứa Noãn á! - Nhắc tới cái tên này, anh ta cố tình kéo dài giọng nói của mình, rõ ràng là muốn Mạnh Cẩn Thành lo lắng. Sau đó, anh ta uống một ngụm rượu, cười rồi khẽ nói với Mạnh Cẩn Thành, - thực ra, cô Hứa Noãn ấy chính là gái làng chơi của hộp đêm chúng tôi.
- Gái làng chơi? Mạnh Cẩn Thành sững sờ, bỗng chốc anh không thể lấy lại được tinh thần.
Đây là câu trả lời mà anh không hề ngờ tới. Trang Nghị nhìn Mạnh Cẩn Thành, sóng sánh ly rượu trên tay, chậm rãi nói:
- Đúng vậy, gái làng chơi. Anh Cẩn Thành, không phải là anh kỳ thị nghề nghiệp đấy chứ?
Mạnh Cẩn Thành gượng cười và nói:
- Đâu có. Trang Nghị vờ như không hề phát hiện sự biến đổi của Mạnh Cẩn Thành. Anh ta nói:
- Đây là chủ ý của Triệu Triệu. Cô ấy nói, nên đưa các chị em ở chỗ chúng tôi đến xã hội thượng lưu xem thế nào, học cách cao quý, mở rộng tầm mắt, ứng phó với đàn ông cũng rất chuyên nghiệp... Tôi nghĩ làm thế cũng đúng. Thế là tôi đồng ý. Cô ấy liền chọn cho tôi một cô xinh đẹp nhất để tôi đưa đi. - Nói đến đấy, anh ta ngừng lại một lát, nheo mắt hỏi. - Cẩn Thành, không phải hôm nay anh đích thân đến đây để hỏi thăm Hứa Noãn đấy chứ? Sao? Lẽ nào... Anh Cẩn Thành đã thích cô ấy?
Mạnh Cẩn Thành ngây người. Anh nhìn Trang Nghị, cuối cùng vẫn lắc đầu, cười và nói:
- Anh Trang chê cười rồi. Hôm nay tôi đến là muốn hỏi thăm về cô gái tên là Lý Hổ Phách.
Trang Nghị ngỡ ngàng, rõ ràng là anh ta không thể ngờ rằng Mạnh Cẩn Thành lại phủ nhận nhanh như vậy, hơn nữa lại còn nhanh chóng chuyển chủ đề. Có điều, anh ta nhanh chóng trở lại bình thường, cười và nói:
- Lý Hổ Phách? Chẳng phải là em họ của nhà Lý Thị sao? Sao? Anh Cẩn Thành, không phải anh thích gái trẻ đấy chứ?
Mạnh Cẩn Thành đang chất chứa rất nhiều tâm sự, không có tâm trạng để tiếp tục dây dưa với Trang Nghị, đành phải tìm cách ứng phó:
- Gần đây cô ta qua lại với Mạnh Cổ. Trang Nghị hỏi:
- Anh muốn làm ông mối? Mạnh Cẩn Thành lắc đầu và nói:
- Chỉ là tôi không tiện hỏi Mạnh Cổ, nghe nói cô ta chơi rất thân với cô bạn nhỏ Lương Tiểu Sảng của anh nên muốn đến hỏi anh.
Vừa nghe cái tên Lương Tiểu Sảng, Trang Nghị đã thấy co giật, sau đó, anh ta thầm chế nhạo Mạnh Cẩn Thành vì đã dùng “Lý Hổ Phách” để thay thế cho “Hứa Noãn”, cách làm đó có phần gượng ép. Chỉ có điều anh ta vẫn phối hợp với Mạnh Cẩn Thành diễn kịch. Anh ta khẽ uống một ngụm rượu rồi nói:
- Cẩn Thành, anh quả là biết thương yêu và quan tâm đến cháu của mình, vì một cô bạn gái không hề quen biết mà đến tận đây để hỏi thăm. Nếu tôi có người chú tốt như anh thì có chết vẫn mỉm cười.
Mạnh Cẩn Thành cười, anh biết Trang Nghị đang chế nhạo mình. Nhưng đối diện với câu trả lời của anh ta về Hứa Noãn, quả thực là anh thấy rối bời.
Bóng đêm dần buông xuống, Mạnh Cẩn Thành tạm biệt Trang Nghị, rời khỏi hộp đêm New Star với trăm mối suy tư ngổn ngang trong lòng.
Triệu Triệu nhìn Mạnh Cẩn Thành ra về, trông anh giống như một cái bóng cô đơn. Cô đi đến trước mặt Trang Nghị và hỏi:
- Hứa Noãn trở thành gái làng chơi từ khi nào vậy? Trang Nghị giơ tay, lạnh lùng nói:
- Vừa xong. Triệu Triệu cười, cô dò hỏi:
- Lẽ nào anh không sợ Mạnh Cẩn Thành để ý sao? Em thật không hiểu anh muốn Hứa Noãn phá hoại anh ta và Trần Tịch hay là anh đang phá hoại anh ta và Hứa Noãn? Anh làm như vậy, lẽ nào không sợ anh ta không còn hứng thú với Hứa Noãn sao?
Trang Nghị cười và nói:
- Sợ chứ. Triệu Triệu rối tung lên, cô hỏi:
- Anh sợ? Sao anh còn làm như vậy? Trang Nghị cười và nói:
- Vì vậy, anh chỉ có thể đánh cuộc là Mạnh Cẩn Thành không để ý.
Triệu Triệu ngạc nhiên hỏi:
- Anh việc gì phải làm thế? Anh có thể tùy ý cho Hứa Noãn một danh phận, như thế tốt hơn gái làng chơi nhiều, sau đó anh có thể trực tiếp để Hứa Noãn gặp Mạnh Cẩn Thành. Em nghi ngờ là anh vẫn còn lưu luyến Hứa Noãn?
Sắc mặt Trang Nghị biến đổi, tỏ vẻ không vui. Triệu Triệu lập tức cười lẳng lơ, dường như muốn lấy lòng Trang Nghị. Cô ta nói:
- Em chỉ buột miệng đùa thế thôi, anh là người độ lượng, đừng chấp kẻ tiểu nhân.
Trang Nghị không nói gì. Mã Lộ ngồi cạnh cũng im lặng nhìn anh, dường như muốn nhìn thấu suy nghĩ của anh ta.
Triệu Triệu rót cho Trang Nghị một ly rượu, đưa trước mặt anh ta, nũng nịu nói:
- Em cũng chỉ vì lo cho anh. Lúc nãy anh nói với Mạnh Cẩn Thành là Hứa Noãn làm gái gọi ở đây, nếu như anh ta muốn gặp Hứa Noãn thì anh lấy ở đâu ra?
Trang Nghị không chút biểu cảm. Anh ta nói:
- Nếu anh ta chịu gặp Hứa Noãn ở đây, vậy thì Hứa Noãn sẽ không còn bất kỳ giá trị gì nữa.
Thực ra, Trang Nghị cũng đang đánh cược, đánh cược Mạnh Cẩn Thành thực sự yêu Hứa Noãn, vì vậy sẽ thương xót cho cảnh ngộ của cô, trân trọng lòng tự tôn của cô, sẽ không gặp Hứa Noãn ở đây. Anh ta muốn đánh cược tình yêu của Mạnh Cẩn Thành với Hứa Noãn, rốt cuộc là tình yêu ấy sâu sắc đến đâu, đồng thời anh ta cũng muốn đánh cược, rốt cuộc là giá trị của quân cờ trong tay mình lớn đến đâu.
Triệu Triệu ngây người một lúc lâu mới hiểu. Cô ta cười và nói:
- Anh đúng là nhà tâm lý học. Anh có hiểu cho em không? Trang Nghị nói:
- Triệu Triệu, em đi tiếp khách đi. Triệu Triệu nói:
- Chỉ có điều, em vẫn không thể hiểu được, anh bảo Hứa Noãn là gái gọi, lẽ nào thực sự không lo Mạnh Cẩn Thành sẽ để ý, tình cảm của anh ta dành cho Hứa Noãn sẽ giảm đi sao?
Trang Nghị cười và nói:
- Vì vậy anh mới nói là anh đang đánh cược. Có điều, anh tin mình sẽ chiến thắng. Anh cũng tin là nếu biết Hứa Noãn vì cứu đứa trẻ mà rơi vào chốn làng chơi thì Mạnh Cẩn Thành thương xót còn chẳng kịp nữa là. Dĩ nhiên, anh ta cũng sẽ cảm thấy dằn vặt.
Nói đến đấy, Trang Nghị cười, không nói tiếp nữa. Anh ta đã không còn gì để nói nữa - thương xót, dằn vặt, đau khổ, tất cả đã định trước, Hứa Noãn là khắc tinh của Mạnh Cẩn Thành.
Triệu Triệu lắc đầu, sau đó cười và nói:
- Trang Nghị ơi là Trang Nghị, ai mà là kẻ thù của anh thì chết chắc.
Trang Nghị cười, không nói gì. Triệu Triệu đi ra ngoài, đột nhiên lại quay lại hỏi Trang Nghị:
- À đúng rồi, rốt cuộc là ai đâm Hứa Noãn? Các anh làm gì mà thần bí thế?
Trang Nghị chậm rãi nói:
- Một người mà em vĩnh viễn sẽ không bao giờ đoán ra được. Khi nói câu nói ấy, rõ ràng là Trang Nghị không thể ngờ rằng trong nhà anh ta sẽ xảy ra một chuyện mà vĩnh viễn anh ta không thể đoán ra được. Chuyện này khiến một thời gian rất dài sau này anh ta không thể ngẩng đầu trước mặt Hứa Noãn.
Triệu Triệu không biết được người đã đâm Hứa Noãn. Cô quyết định không quấy rầy anh ta nữa. Khi cô ta đang định bỏ đi thì Trang Nghị gọi cô và nói:
- Triệu Triệu, em cứ chờ mà nhận ngân phiếu đi. Không đầy hai ngày nữa, Mạnh Cổ sẽ mang phong bao đến cho em. Triệu Triệu ngây người nhìn Trang Nghị, không biết vì sao anh ta lại nói như vậy.
Khi Trang Nghị rời khỏi New Star, Mã Lộ đi theo anh. Ngoài cửa, gió thổi bụi bay mù mịt. Bỗng nhiên Mã Lộ hỏi Trang Nghị:
- Nếu đột nhiên anh biết rằng người con gái mà anh đã tìm kiếm bảy năm lại là một cô gái làng chơi, vậy thì anh có để ý không?
Trang Nghị ngây người nhìn Mã Lộ, không đáp lại. Mã Lộ cười, thực ra anh không cần câu trả lời. Điều mà anh ta muốn hỏi là nếu có một ngày, anh phát hiện mình đã yêu Hứa Noãn, vậy thì anh có vì những chuyện quá khứ của cô ấy mà lùi bước không?
- Hả? Lúc ấy, điện thoại của Trang Nghị đổ chuông. Anh ta nhìn tên trên màn hình điện thoại rồi cười.
Đúng rồi. Đây chính là người mà anh ta đợi suốt một buổi chiều, cũng chính là người mà anh ta muốn gặp ở New Star.
Mạnh Cẩn Thành!
Sau khi đến nhà Hứa Noãn mà không thu được kết quả gì, Mạnh Cẩn Thành cứ suy nghĩ mãi, không biết rốt cuộc là chuyện gì? Cuối cùng anh nhớ ra rằng, trong bữa tiệc sinh nhật của Trần Tịch, mình có gặp một người con gái tên là “Hứa Noãn “. Cô ấy là bạn gái của Trang Nghị.
Mạnh Cẩn Thành nhìn sợi dây màu xanh mà Hứa Noãn để lại, đột nhiên anh thấy tim mình nhói đau.
Cô ấy có phải chính là Hứa Noãn đã gửi hồ sơ dự tuyển vào công ty anh. Cô ấy có đúng là Nguyễn Nguyễn mà anh đã tìm kiếm bao nhiêu năm nay không?
Chẳng phải hôm ấy Hạ Lương đã nói rồi sao? Cô Hứa này cứ khóc mãi trước mặt mình. Trời ơi, lẽ nào, cô ấy đúng là Nguyễn Nguyễn? Mạnh Cẩn Thành không dám nghĩ tiếp.
Hôm ấy, bệnh mắt của anh tái phát, anh không nhìn thấy cô, không nhìn thấy cô.
Anh hôn tay cô, khen cô xinh đẹp nhưng lại không thể nhìn thấy cô, không thể nhận ra cô... Lúc ấy, nếu cô ấy đúng là Nguyễn Nguyễn thì chắc chắn sẽ vô cùng đau lòng, chả trách mà cứ khóc mãi như thế.
Nhưng nếu cô ấy là Nguyễn Nguyễn thì vì sao cô ấy lại không nhận mặt anh? Trang Nghị nói dây thanh của cô ấy có vấn đề, rốt cuộc là chuyện gì đây?
Lẽ nào Trang Nghị đang gài cái bẫy gì đó sau lưng anh? Mạnh Cẩn Thành càng nghĩ càng thấy rối tung cả lên. Cái đáp án này e rằng chỉ có đến chỗ Trang Nghị mới biết được. Có đúng là cái bẫy hay không anh mặc kệ. Dù thế nào đi nữa thì phải tìm thấy Hứa Noãn trước đã, nếu không e là bỏ lỡ rồi sẽ không có cơ hội tìm thấy nữa.
Nghĩ đến đây, anh nhấc điện thoại, bấm số của Trang Nghị.
Trang Nghị mỉm cười nhấc máy, hai người cùng “hàn huyên”. Trang Nghị thốt lên:
- Không biết ngọn gió từ đâu thổi tới mà có thể thổi được điện thoại của anh Cẩn Thành. Anh đừng có dọa tôi, nói là tập đoàn Thượng Khang phá sản, muốn đến chỗ tôi làm thuê đấy chứ?
Mạnh Cẩn Thành tỏ ra rất lạnh nhạt, anh cười và nói:
- Cũng chưa đến mức phá sản, công trình ở Sán Đầu mà mấy hôm trước anh Trang “nhường” lại cho tôi, tôi có thể miễn cưỡng sống qua ngày, sau này vẫn cần anh chỉ bảo nhiều.
Mạnh Cẩn Thành vừa nhắc đến Sán Đầu, Trang Nghị lại thấy máu trong người như chảy ngược lại.
Công trình ở Sán Đầu đấy anh ta đã lao tâm khổ tứ biết bao nhiêu, nhưng cuối cùng đã bị Mạnh Cẩn Thành cướp mất. Ngày khởi công, Mạnh Cẩn Thành còn mời một đoàn du lịch, tổ chức chuyến du lịch cuối tuần ở Sán Đầu Quảng Châu, đến trước tòa Thịnh Thế của Trang Nghị tuyên truyền, nói là miễn phí cho công nhân của tập đoàn Thịnh Thế Hòa Phong, coi như là thay ông chủ Trang ban phúc cho công nhân. Lúc ấy Trang Nghị đứng trong tòa nhà, nhìn thấy tấm băng rôn tuyên truyền treo trước cửa nhà mình, chỉ muốn giết chết Mạnh Cẩn Thành. Thực ra cũng không thể trách Mạnh Cẩn Thành được. Hai người họ đã hết anh hết tôi như vậy bao nhiêu năm nay
rồi. Ban đầu Mạnh Cẩn Thành bị bệnh mắt, anh ta cũng thuê một đám người mù nửa đêm đứng bên ngoài tòa nhà của Mạnh Cẩn Thành tấu bài “Nhị tuyền ánh nguyệt”. Mặc dù như thế nhưng Trang Nghị vẫn thấy chưa đủ, anh ta nói với Thuận Tử: “Không tin cậu cứ chờ xem, đợi đến khi nào thằng khốn Mạnh Cẩn Thành tổ chức tang lễ thì nhất định ông đây sẽ tổ chức tiệc mừng, tiệc mừng thật lớn.”
Có lúc, thấy hai đối thủ một mất một còn này giày vò nhau như vậy, Thuận Tử cũng thấy ức chế. Những người biết chuyện thì đều nghĩ rằng hai kẻ thù không đội trời chung này đang phá đám nhau. Những người không biết thì còn tưởng rằng hai người đàn ông này có thiện cảm không thể nói cho người nào biết, đang ca tụng lẫn nhau.
Tuy Mạnh Cẩn Thành nhắc đến chuyện ở Sán Đầu khiến Trang Nghị mất mặt nhưng trong lòng anh ta thì đã đoán được rằng hôm nay người đàn ông này gọi điện đến là có chuyện nhờ vả mình. Vì vậy anh ta không tính toán nữa mà đi thẳng vào vấn đề:
- Anh gọi đện cho tôi có chuyện gì sao? Mạnh Cẩn Thành ngạc nhiên, anh nói:
- Muốn hỏi thăm anh về một người... Anh vừa nói đến đây, vẫn chưa kịp hỏi tên Hứa Noãn thì Trang Nghị đã dập máy rồi, chỉ để lại một câu:
- New Star có chút chuyện, liên lạc với anh sau. Tiếng tít tít trong điện thoại khiến Mạnh Cẩn Thành ngây người một lúc lâu.
Trang Nghị cất điện thoại, quay sang cười với Triệu Triệu và nói:
- Tối nay, bảo ca sĩ hát cho anh bài “Khuôn mặt đào hoa” nhé, chỉ hát đúng bài đấy. Triệu Triệu tròn mắt ngạc nhiên, cô nói:
- Khuôn mặt đào hoa? Bài hát của Đặng Lệ Quân á? Bài hát này cổ lỗ lắm rồi.
Trang Nghị gật đầu và nói:
- Đúng, “Khuôn mặt đào hoa” của Đặng Lệ Quân. Một lúc sau, Triệu Triệu hỏi:
- Anh chắc chắn là tối nay Mạnh Cẩn Thành sẽ chạy đến New Star tìm anh vì Hứa Noãn? Trang Nghị cười và nói:
- Anh đánh cược là anh ta sẽ đến. Nếu ngay cả cái này mà anh ta không làm được thì Hứa Noãn không đáng để anh mất nhiều công sức như vậy.
[38]
Trong hộp đêm, nữ ca sĩ khẽ hát bài “Khuôn mặt đào hoa”, giọng hát rất trầm lắng, khiến người ta nghe mà não lòng.
Triệu Triệu thấy ảm đạm, không còn tâm trạng cười nói với khách hàng.
Trang Nghị ngồi trên sô pha, khuôn mặt không chút biểu cảm. Thuận Tử vừa gọi điện thoại từ bệnh viện, anh ta nói sau lần đi tháp truyền hình từ mấy tháng trước, thời gian gần đây Hứa Điệp bắt đầu sốt... anh ta chưa nói hết thì đã bị Triệu Tiểu Hùng giật điện thoại ném vỡ tan.
Trang Nghị cảm thấy lo lắng, anh ta gọi điện thoại cho những người bên cạnh Thuận Tử, dặn dò bọ nhọ chú ý chăm sóc Hứa Điệp.
Mạnh Cẩn Thành vừa bước vào hộp đêm New Star liền nghe thấy bài hát “Khuôn mặt đào hoa” ai oán, não nề này. Lời bài hát giống như mũi kim đâm vào trái tim anh. Khoảnh khắc ấy, anh nhớ lại những gì mà mình đã trải qua khi đi tìm Hứa Noãn, nói đúng hơn là Nguyễn Nguyễn. Bao nhiêu năm nay, cô giống như “khuôn mặt” không biết đã phiêu bạt đến phương trời nào, để lại những cánh hoa đào rơi đầy thành.
Nghĩ đến đấy, Mạnh Cẩn Thành từ từ nhắm mắt. Khi Trang Nghị ra đón thì Mạnh Cẩn Thành đang ngây người. Những câu hát đưa anh trở về với quá khứ. Anh nhớ lại cái đêm động phòng ấy, anh đã dùng rìu mở cánh cửa tự do cho Nguyễn Nguyễn.
Đáng tiếc là cuối cùng Nguyễn Nguyễn không tìm thấy hạnh phúc của mình.
Trang Nghị nhìn thấy Mạnh Cẩn Thành, cố làm ra vẻ rất kinh ngạc:
- Không biết rốt cuộc là tôi đã tích đức ở kiếp nào mà khiến tổng giám đốc Mạnh hạ cố đến thăm đây.
Mạnh Cẩn Thành cười và nói:
- Trong điện thoại anh nói có chuyện, vì vậy tôi chỉ có thể mạo muội đến đây.
Trang Nghị vỗ tay, lông mày khẽ nháy nháy và nói:
- Sao lại gọi là mạo muội được, ông chủ Mạnh như hoa như ngọc thế này, anh vừa đến, các chị em ở chỗ chúng tôi ai ai cũng tràn đầy sức sống, còn mạnh hơn cả thuốc lắc.
Hai người nói cười một hồi rồi ngồi xuống.
Tối hôm ấy, Mạnh Cẩn Thành uống rượu giải sầu, bài hát “Khuôn mặt đào hoa” khiến anh chìm vào ký ức bi thương, khó mà thoát ra được. Mỗi lần anh định mở miệng hỏi Hứa Noãn thì Trang Nghị lại dùng những chủ đề khác nhau để ngắt lời anh. Điều đó khiến anh không khỏi nghi ngờ, liệu có phải Trang Nghị đã biết mục đích anh đến đây, còn Hứa Noãn lại chính là bạn gái của anh ta? Nếu mình đường đột mở miệng thì có lẽ sẽ không được hay ho cho lắm, giống như lần này mình đến là để tặng “sừng” cho Trang Nghị vậy.
Đột nhiên, Trang Nghị thở dài.
Mạnh Cẩn Thành ngạc nhiên nhìn anh ta, không biết anh ta đột nhiên muốn giở trò gì. Anh cười và hỏi:
- Dường như tối nay anh Trang không hứng thú lắm thì phải? Trang Nghị nói:
- Nghe bài hát này cảm thấy rất thương cảm. Mạnh Cẩn Thành cười và nói:
- Đúng là rất thương cảm. Trang Nghị cười và nói:
- Nào, lại đây, hôm nay anh cùng tôi uống rượu giải sầu. Tuy nhiều năm nay hai người chúng ta cứ tranh đi tranh lại, nhưng đối thủ lớn nhất không phải là không thể trở thành tri kỷ lớn nhất, đúng không nào? Những chuyện cô đơn, đau lòng như thế này cũng chỉ có rượu gặp bạn hiền ngàn chén thiếu thôi.
Mạnh Cẩn Thành thầm nghĩ, tri kỷ, anh quá đề cao tôi rồi. Chỉ có điều anh lại nghĩ, trên thế gian này có ai là không có chuyện buồn đâu? Trong mắt người khác chẳng phải mình cũng vô cùng mạnh mẽ sao? Nhưng đến khi nhớ đến Nguyễn Nguyễn thì lại không kìm được nổi đau khổ. Có lẽ là Trang Nghị đã khơi dậy nỗi đau của anh, thế nên anh cũng tin lời Trang Nghị. Anh cười và nói:
- Không phải là anh định mượn rượu giải sầu thật đấy chứ? Trang Nghị cười và nói:
- Cứ coi là thế. Mạnh Cẩn Thành nói:
- Chả trách ở đây lại hát đi hát lại bài hát buồn như thế này, thì ra là anh Trang có chuyện đau lòng.
Trang Nghị cũng thừa nhận, nói cứ như thật vậy:
- Năm mười chín tuổi tôi bị người ta truy sát, gặp một cô gái tên là Mã Tiểu Tụ. Cô ấy đã cứu tôi. Tôi yêu cô ấy. Cô ấy là người phụ nữ mà tôi yêu nhất trong suốt cuộc đời này. Tôi cứ ngỡ rằng cô ấy sẽ đợi tôi quay lại. Nhưng hôm qua tôi mới biết cô ấy đã lấy chồng. Ai dà, “Má phấn giờ đâu, đâu vắng tá. Hoa đào còn bỡn gió xuân đây”. Nào, anh Mạnh, chúng ta uống rượu, uống rượu.
Mã Lộ ngồi cạnh, nghe vậy mà thấy choáng váng, rõ ràng là tôi cứu anh! Hơn nữa, anh yêu chị tôi lúc nào?
Mạnh Cẩn Thành cười, hỏi dò:
- Tôi còn tưởng, cô Hứa Noãn mà anh đưa đến bữa tiệc hôm trước mới là người mà anh yêu nhất. - Nói xong anh nhìn Trang Nghị chằm chằm, chờ đợi câu trả lời của anh ta.
Trang Nghị biết được ý đồ của Mạnh Cẩn Thành. Anh ta cười và nói:
- Hứa Noãn á! - Nhắc tới cái tên này, anh ta cố tình kéo dài giọng nói của mình, rõ ràng là muốn Mạnh Cẩn Thành lo lắng. Sau đó, anh ta uống một ngụm rượu, cười rồi khẽ nói với Mạnh Cẩn Thành, - thực ra, cô Hứa Noãn ấy chính là gái làng chơi của hộp đêm chúng tôi.
- Gái làng chơi? Mạnh Cẩn Thành sững sờ, bỗng chốc anh không thể lấy lại được tinh thần.
Đây là câu trả lời mà anh không hề ngờ tới. Trang Nghị nhìn Mạnh Cẩn Thành, sóng sánh ly rượu trên tay, chậm rãi nói:
- Đúng vậy, gái làng chơi. Anh Cẩn Thành, không phải là anh kỳ thị nghề nghiệp đấy chứ?
Mạnh Cẩn Thành gượng cười và nói:
- Đâu có. Trang Nghị vờ như không hề phát hiện sự biến đổi của Mạnh Cẩn Thành. Anh ta nói:
- Đây là chủ ý của Triệu Triệu. Cô ấy nói, nên đưa các chị em ở chỗ chúng tôi đến xã hội thượng lưu xem thế nào, học cách cao quý, mở rộng tầm mắt, ứng phó với đàn ông cũng rất chuyên nghiệp... Tôi nghĩ làm thế cũng đúng. Thế là tôi đồng ý. Cô ấy liền chọn cho tôi một cô xinh đẹp nhất để tôi đưa đi. - Nói đến đấy, anh ta ngừng lại một lát, nheo mắt hỏi. - Cẩn Thành, không phải hôm nay anh đích thân đến đây để hỏi thăm Hứa Noãn đấy chứ? Sao? Lẽ nào... Anh Cẩn Thành đã thích cô ấy?
Mạnh Cẩn Thành ngây người. Anh nhìn Trang Nghị, cuối cùng vẫn lắc đầu, cười và nói:
- Anh Trang chê cười rồi. Hôm nay tôi đến là muốn hỏi thăm về cô gái tên là Lý Hổ Phách.
Trang Nghị ngỡ ngàng, rõ ràng là anh ta không thể ngờ rằng Mạnh Cẩn Thành lại phủ nhận nhanh như vậy, hơn nữa lại còn nhanh chóng chuyển chủ đề. Có điều, anh ta nhanh chóng trở lại bình thường, cười và nói:
- Lý Hổ Phách? Chẳng phải là em họ của nhà Lý Thị sao? Sao? Anh Cẩn Thành, không phải anh thích gái trẻ đấy chứ?
Mạnh Cẩn Thành đang chất chứa rất nhiều tâm sự, không có tâm trạng để tiếp tục dây dưa với Trang Nghị, đành phải tìm cách ứng phó:
- Gần đây cô ta qua lại với Mạnh Cổ. Trang Nghị hỏi:
- Anh muốn làm ông mối? Mạnh Cẩn Thành lắc đầu và nói:
- Chỉ là tôi không tiện hỏi Mạnh Cổ, nghe nói cô ta chơi rất thân với cô bạn nhỏ Lương Tiểu Sảng của anh nên muốn đến hỏi anh.
Vừa nghe cái tên Lương Tiểu Sảng, Trang Nghị đã thấy co giật, sau đó, anh ta thầm chế nhạo Mạnh Cẩn Thành vì đã dùng “Lý Hổ Phách” để thay thế cho “Hứa Noãn”, cách làm đó có phần gượng ép. Chỉ có điều anh ta vẫn phối hợp với Mạnh Cẩn Thành diễn kịch. Anh ta khẽ uống một ngụm rượu rồi nói:
- Cẩn Thành, anh quả là biết thương yêu và quan tâm đến cháu của mình, vì một cô bạn gái không hề quen biết mà đến tận đây để hỏi thăm. Nếu tôi có người chú tốt như anh thì có chết vẫn mỉm cười.
Mạnh Cẩn Thành cười, anh biết Trang Nghị đang chế nhạo mình. Nhưng đối diện với câu trả lời của anh ta về Hứa Noãn, quả thực là anh thấy rối bời.
Bóng đêm dần buông xuống, Mạnh Cẩn Thành tạm biệt Trang Nghị, rời khỏi hộp đêm New Star với trăm mối suy tư ngổn ngang trong lòng.
Triệu Triệu nhìn Mạnh Cẩn Thành ra về, trông anh giống như một cái bóng cô đơn. Cô đi đến trước mặt Trang Nghị và hỏi:
- Hứa Noãn trở thành gái làng chơi từ khi nào vậy? Trang Nghị giơ tay, lạnh lùng nói:
- Vừa xong. Triệu Triệu cười, cô dò hỏi:
- Lẽ nào anh không sợ Mạnh Cẩn Thành để ý sao? Em thật không hiểu anh muốn Hứa Noãn phá hoại anh ta và Trần Tịch hay là anh đang phá hoại anh ta và Hứa Noãn? Anh làm như vậy, lẽ nào không sợ anh ta không còn hứng thú với Hứa Noãn sao?
Trang Nghị cười và nói:
- Sợ chứ. Triệu Triệu rối tung lên, cô hỏi:
- Anh sợ? Sao anh còn làm như vậy? Trang Nghị cười và nói:
- Vì vậy, anh chỉ có thể đánh cuộc là Mạnh Cẩn Thành không để ý.
Triệu Triệu ngạc nhiên hỏi:
- Anh việc gì phải làm thế? Anh có thể tùy ý cho Hứa Noãn một danh phận, như thế tốt hơn gái làng chơi nhiều, sau đó anh có thể trực tiếp để Hứa Noãn gặp Mạnh Cẩn Thành. Em nghi ngờ là anh vẫn còn lưu luyến Hứa Noãn?
Sắc mặt Trang Nghị biến đổi, tỏ vẻ không vui. Triệu Triệu lập tức cười lẳng lơ, dường như muốn lấy lòng Trang Nghị. Cô ta nói:
- Em chỉ buột miệng đùa thế thôi, anh là người độ lượng, đừng chấp kẻ tiểu nhân.
Trang Nghị không nói gì. Mã Lộ ngồi cạnh cũng im lặng nhìn anh, dường như muốn nhìn thấu suy nghĩ của anh ta.
Triệu Triệu rót cho Trang Nghị một ly rượu, đưa trước mặt anh ta, nũng nịu nói:
- Em cũng chỉ vì lo cho anh. Lúc nãy anh nói với Mạnh Cẩn Thành là Hứa Noãn làm gái gọi ở đây, nếu như anh ta muốn gặp Hứa Noãn thì anh lấy ở đâu ra?
Trang Nghị không chút biểu cảm. Anh ta nói:
- Nếu anh ta chịu gặp Hứa Noãn ở đây, vậy thì Hứa Noãn sẽ không còn bất kỳ giá trị gì nữa.
Thực ra, Trang Nghị cũng đang đánh cược, đánh cược Mạnh Cẩn Thành thực sự yêu Hứa Noãn, vì vậy sẽ thương xót cho cảnh ngộ của cô, trân trọng lòng tự tôn của cô, sẽ không gặp Hứa Noãn ở đây. Anh ta muốn đánh cược tình yêu của Mạnh Cẩn Thành với Hứa Noãn, rốt cuộc là tình yêu ấy sâu sắc đến đâu, đồng thời anh ta cũng muốn đánh cược, rốt cuộc là giá trị của quân cờ trong tay mình lớn đến đâu.
Triệu Triệu ngây người một lúc lâu mới hiểu. Cô ta cười và nói:
- Anh đúng là nhà tâm lý học. Anh có hiểu cho em không? Trang Nghị nói:
- Triệu Triệu, em đi tiếp khách đi. Triệu Triệu nói:
- Chỉ có điều, em vẫn không thể hiểu được, anh bảo Hứa Noãn là gái gọi, lẽ nào thực sự không lo Mạnh Cẩn Thành sẽ để ý, tình cảm của anh ta dành cho Hứa Noãn sẽ giảm đi sao?
Trang Nghị cười và nói:
- Vì vậy anh mới nói là anh đang đánh cược. Có điều, anh tin mình sẽ chiến thắng. Anh cũng tin là nếu biết Hứa Noãn vì cứu đứa trẻ mà rơi vào chốn làng chơi thì Mạnh Cẩn Thành thương xót còn chẳng kịp nữa là. Dĩ nhiên, anh ta cũng sẽ cảm thấy dằn vặt.
Nói đến đấy, Trang Nghị cười, không nói tiếp nữa. Anh ta đã không còn gì để nói nữa - thương xót, dằn vặt, đau khổ, tất cả đã định trước, Hứa Noãn là khắc tinh của Mạnh Cẩn Thành.
Triệu Triệu lắc đầu, sau đó cười và nói:
- Trang Nghị ơi là Trang Nghị, ai mà là kẻ thù của anh thì chết chắc.
Trang Nghị cười, không nói gì. Triệu Triệu đi ra ngoài, đột nhiên lại quay lại hỏi Trang Nghị:
- À đúng rồi, rốt cuộc là ai đâm Hứa Noãn? Các anh làm gì mà thần bí thế?
Trang Nghị chậm rãi nói:
- Một người mà em vĩnh viễn sẽ không bao giờ đoán ra được. Khi nói câu nói ấy, rõ ràng là Trang Nghị không thể ngờ rằng trong nhà anh ta sẽ xảy ra một chuyện mà vĩnh viễn anh ta không thể đoán ra được. Chuyện này khiến một thời gian rất dài sau này anh ta không thể ngẩng đầu trước mặt Hứa Noãn.
Triệu Triệu không biết được người đã đâm Hứa Noãn. Cô quyết định không quấy rầy anh ta nữa. Khi cô ta đang định bỏ đi thì Trang Nghị gọi cô và nói:
- Triệu Triệu, em cứ chờ mà nhận ngân phiếu đi. Không đầy hai ngày nữa, Mạnh Cổ sẽ mang phong bao đến cho em. Triệu Triệu ngây người nhìn Trang Nghị, không biết vì sao anh ta lại nói như vậy.
Khi Trang Nghị rời khỏi New Star, Mã Lộ đi theo anh. Ngoài cửa, gió thổi bụi bay mù mịt. Bỗng nhiên Mã Lộ hỏi Trang Nghị:
- Nếu đột nhiên anh biết rằng người con gái mà anh đã tìm kiếm bảy năm lại là một cô gái làng chơi, vậy thì anh có để ý không?
Trang Nghị ngây người nhìn Mã Lộ, không đáp lại. Mã Lộ cười, thực ra anh không cần câu trả lời. Điều mà anh ta muốn hỏi là nếu có một ngày, anh phát hiện mình đã yêu Hứa Noãn, vậy thì anh có vì những chuyện quá khứ của cô ấy mà lùi bước không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.