Chương 8
Minh Tinh
14/03/2013
Cô bị cấm túc!
Không nghĩ tới người đàn ông kia lại sẽ thực hiện triệt để như vậy, chẳng những không cho phép cô ra khỏi nhà, còn tịch thu di động của cô, rút dây điện thoại trong nhà, nói cái gì mà điện thoại gọi đến sẽ có ảnh hưởng không tốt đến thai nhi.
Những việc này tỏ rõ là muốn ngăn chặn cô liên hệ với thế giới bên ngoài, hơn nữa từ sau ngày đó, anh tăng quân số vệ sĩ trông coi trong nhà, tựa như bất cứ lúc nào cũng sẽ có phần tử khủng bố tiến vào tập kích cô.
Kết quả của tất cả mấy lần kháng nghị đều không có hiệu quả, cô tức giận đến mức dứt khoát dùng sự im lặng tỏ ý kháng nghị để khiến anh thức tỉnh, nhưng anh lại dường như không hề để tâm chút nào.
Hôm nay, gần tám giờ tối, Kì Thiên Triệt mới về đến nhà, Hạ Mạt Nhân đang ngồi trong phòng khách đọc báo buổi chiều chỉ liếc mắt nhìn anh, liền lập tức thu hồi ánh mắt về lại trên tờ báo, ngay cả khi anh mỉm cười cất tiếng chào, cô cũng giả vờ không nhìn thấy.
“Mạt Nhân, đã ăn cơm tối rồi sao?” Anh làm như “không nhìn thấy” vẻ khó chịu trên khuôn mặt cô, sau khi cởi áo khoác đưa cho người giúp việc, liền chậm rãi đi về phía sofa.
“Ngày mai là ngày khám thai, anh đặc biệt đem công việc của mấy ngày nay làm xong trước thời hạn, ngày mai sẽ cùng em đến bệnh viện.”
Anh ôm lấy bờ vai cô từ phía sau, khuôn mặt tuấn tú di chuyển dọc theo sau cổ cô, vô cùng thân mật hôn lên hai gò má mơn mởn của cô.
Vào thời điểm sắp sinh, làn da của rất nhiều phụ nữ có thai sẽ trở nên thô ráp, gương mặt cũng sẽ trở nên đổi khác, nhưng Hạ Mạt Nhân ngoại trừ bụng càng ngày càng to ra, cánh tay, đùi, và gương mặt đều rất ít có sự biến đổi rõ ràng.
“Sao không mời bác sĩ trực tiếp đến nhà thay em kiểm tra? Em còn cho rằng hiện giờ em và tù nhân cũng không có có gì khác biệt!” Cô khống chế không được sự tức giận từ tận đáy lòng, sắc sảo mỉa mai.
“Đề nghị của em có thể cân nhắc.” Kì Thiên Triệt cười đến mê người, đứng dậy lấy di động ra bấm số.
“Thành Dực, lập tức đến bệnh viện giúp tôi hẹn bác sĩ Trần khoa phụ sản, mời bà ấy sáng mai mười giờ đến kiểm tra cho Mạt Nhân ——”
“Nè!” Hạ Mạt Nhân không ngờ anh thật sự phải làm như vậy, tức giận đoạt lấy di động của anh nói: “Thành Dực, anh đừng nghe anh ấy nói hươu nói vượn, không có chuyện đó đâu.” Nói dứt lời, liền cúp máy.
“Rốt cuộc anh muốn thế nào?” Trong ánh mắt của cô lóe lên lửa giận.
Vẻ mặt anh vô tội nói: “Chính là thuận theo đề nghị của em mà làm thôi mà, em không cần phải kích động, cẩn thận thân thể.”
Loại dáng vẻ cà lơ phất phơ này khiến cho Hạ Mạt Nhân rốt cuộc nhịn không được mà hét lên thành tiếng, “Kì Thiên Triệt, anh hơi quá đáng rồi đó, em đâu phải là tội phạm!”
Cụp mắt xuống, anh che giấu sự mỏi mệt rất tốt. “Từ trước đến nay anh chưa lúc nào xem em là tù nhân để đối đãi mà.”
“Nhưng anh mang nhốt em cả ngày ở đây, còn phái vệ sĩ trông chừng em…..”
Anh ung dung mỉm cười, bàn tay to lớn nhẹ nhàng khoác lên vai cô, “Anh chỉ là lo lắng cho sự an toàn của em, em cũng sắp sinh rồi, thời gian này không thích hợp ra ngoài.”
Dùng sức hất tay anh ra, cô lui từng bước về phía sau, tức giận chất vấn, “Chuyện điện thoại thì phải nói thế nào? Ngay cả điện thoại anh cũng không cho em gọi, cũng không cho phép Na Na đến thăm em, những việc đó cũng là vì sự an toàn của em sao?”
“Mạt Nhân, em bình tĩnh một chút đi.” Kì Thiên Triệt muốn ôm chầm lấy cô vỗ về, nhưng cô lại đẩy tay anh ra lần nữa.
“Em đang rất bình tĩnh! Người có vấn đề chính là anh! Anh lo lắng cho em, em rất vui, nhưng kiểu phương pháp giám sát này em rất ghét anh biết không? Vì sao lại trở nên như vậy? Lúc trước không phải vẫn còn rất tốt sao? Vì sao lại khẩn trương? Là bởi vì để em đáp ứng sẽ sống cùng anh thôi sao? Nếu là như vậy, chúng ta có lẽ nên xa nhau ——”
“Mạt Nhân! Em không được phép nói những lời đó!” Anh trầm giọng quát, không muốn nghe thấy cô nói ra những lời tổn thương người khác như vậy.
“Tại sao không thể nói? Cái gì cũng không cho phép, em còn có thể làm cái gì?”
Mọi oán giận chất chứa tận đáy lòng suốt một thời gian dài rốt cuộc cũng bùng phát, cô tức giận đến mức hét to lên, bụng phút chốc cũng nhói lên.
Mấy ngày nay, anh cả ngày bận rộn với…công việc, thời gian ở nhà đã ít ỏi lại càng ít hơn nữa.
Cô biết anh bộn bề nhiều việc, cũng không hy vọng xa vời anh có thể cả ngày ở bên cạnh cô, nhưng không rõ vì sao chính mình không thể tìm người khác ở bên cạnh hoặc tìm việc gì đó để làm.
Hiện tại anh ngoại trừ cắt đứt hết thảy mọi giao tiếp xã hội của cô, ngay cả đồ án thiết kế Bích Vân Các cũng không cho cô tham gia nữa, chỉ xem cô giống một phế nhân cả ngày ở nhà chờ đợi, mới vừa bước ra khỏi cửa sẽ bị vệ sĩ ở cửa ngăn trở đường đi, rất giống với một trọng phạm, có thể nói là không hề có chút tự do nào.
Cô tức giận đến hốc mắt ửng hồng, bụng lại tê rần, nhưng cơn đau lần này không phải chỉ là cơn đau nhất thời, mà là cơn đau bụng sinh liên tiếp, cơn đau ập đến bất ngờ khiến cho cô khó chịu cúi gập nửa người, tiếp đó vẻ mặt cũng trở nên nhăn nhó.
Kì Thiên Triệt thấy thế, trong phút chốc liền trở nên luống cuống, “Mạt Nhân, em làm sao vậy? Mau nói cho anh biết em khó chịu ở chỗ nào?”
“Bụng……Bụng đau quá……”
Cô muốn ngồi xuống, nhưng cảm giác đau ở bụng lại càng lúc càng mạnh mẽ, mới vừa nói, chỉ thấy một vệt máu tươi đỏ hồng từ giữa hai chân trơn mịn của cô chảy xuống.
Anh thấy thế, liền gấp rút ôm lấy cô, vừa cẩn thận lại vừa nhanh chóng mang cô hướng đến garage.
“Anh đưa em đến bệnh viện, không có việc gì đâu, chúng ta lập tức đến bệnh viện……Tài xế! Mau chuẩn bị xe, chúng ta phải đến bệnh viện!”
“Em không muốn bé cưng xảy ra chuyện….” Dường như cảm nhận được mối nguy hiểm, Hạ Mạt Nhân nắm chặt lấy cổ áo anh, dốc sức chịu đựng không bật ra tiếng khóc.
“Sẽ không đâu, bé cưng không có việc gì đâu.” Kì Thiên Triệt trong lúc hoảng loạn vẫn ép buộc bản thân mình giữ bình tĩnh, sau khi ôm cô lên xe, bản thân mình cũng ngồi vào theo, lập tức liện lạc với bệnh viện đợi lệnh, khi hai người họ chạy đến bệnh viện, nhân viên cấp cứu cũng đã chuẩn bị sẵn sàng ở cửa bệnh viện.
Hạ Mạt Nhân ngay lập tức được mấy nhân viên y tá nâng lên đặt trên giường, vệt máu tươi chảy dọc theo hai chân cô càng lúc càng nhiều, sắc mặt cũng càng ngày càng tái nhợt.
Trong quá trình cô được đẩy về hướng phòng phẫu thuật, vị bác sĩ có nhiều năm kinh nghiệm đã thay cô kiểm tra trước, tiếp đó nghiêm túc nói với Kì Thiên Triệt,“Xuất huyết quá nhiều, chỉ e sẽ nguy hiểm đến tính mạng, trước mắt vẫn chưa biết tình trạng của thai nhi thế nào.”
“Bác sĩ, bất luận xảy ra chuyện gì, tôi hy vọng bà có thể bảo trụ sinh mệnh của mẹ, còn về phần đứa bé ——” nhắm mắt lại, Kì Thiên Triệt đang muốn nói tiếp, lại bị ngắt lời.
“Không được….” Hạ Mạt Nhân yếu ớt ra sức lắc đầu, dùng đôi mắt ầng ậc nước nhìn anh cầu xin, “Em không muốn bé cưng xảy ra chuyện.”
Dù rằng hai mắt anh cũng đã ửng đỏ, nhưng vẫn dùng giọng nói ấm áp an ủi cô,“Mạt Nhân, không có việc gì đâu, em và bé cưng cũng sẽ không có chuyện gì.”
Vẫn cho rằng một sinh mệnh ra đời là chuyện rất đơn giản, cũng không nghĩ rằng mình sẽ lại lâm vào tình huống nguy cấp này, mới nhận thức được sinh ly và tử biệt thật sự đau khổ.
Lúc Hạ Mạt Nhân được đẩy vào phòng phẫu thuật, thì đã rơi vào tình trạng hôn mê, sau khi bác sĩ đánh giá qua tình trạng, quyết định cho sinh mổ.
Ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật, Kì Thiên Triệt trong lòng nóng như lửa đốt, vài lần nhìn thấy y tá ra ra vào vào vào, có lúc nói mất máu quá nhiều cần phải truyền máu, khi thì lại nói nhịp tim của sản phụ đã ngừng đập, anh thiếu chút nữa đã vọt vào trong phòng phẫu thuật, người con gái anh yêu thương nhất nhất định không thể chết.
Những phút giây này quả thực rất tra tấn người , anh không biết rốt cuộc bản thân mình đã nhẫn nại bao lâu, ở trong thống khổ dày vò bao lâu, mãi cho đến khi tiếng khóc trẻ con từ phòng phẫu thuật vọng đến, anh mới đột ngột ngẩng đầu lên.
Hai y tá ôm một đứa bé sơ sinh nhăn nheo từ trong phòng phẫu thuật đi tới, trên mặt mang theo dáng vẻ tươi cười nói với anh: “Tiên sinh, là một bé trai rất đáng yêu đó nha.”
Kì Thiên Triệt chỉ tùy tiện liếc mắt nhìn sinh linh bé nhỏ xấu xí muốn chết kia, liền sốt ruột hỏi: “Tình trạng của vợ tôi thế nào?”
Nếu đứa bé xấu xí này khiến cho Mạt Nhân…..Anh nghĩ cả đời anh cũng sẽ không tha thứ cho đứa bé này.
“Bệnh nhân vẫn còn đang hôn mê, nhưng đã qua thời kỳ nguy hiểm.” Lúc này bác sĩ cũng từ trong phòng phẫu thuật đi tới, nói sau khi tháo khẩu trang.
Liền ngay sau đó, Hạ Mạt Nhân mang mặt nạ dưỡng khí trên mặt được đẩy ra ngoài, đưa vào phòng điều trị.
Cả một đêm, Kì Thiên Triệt đều túc trực bên giường chờ cô tỉnh lại, bé cưng mới sinh không lâu được đưa vào lồng kính giữ ấm, theo như bác sĩ nói, sản phụ hẳn là đã kích động quá mức mới động thai khí, dẫn đến sinh non.
Sớm biết rằng sẽ có hậu quả như vậy, nói thế nào anh cũng sẽ không áp dụng biện pháp độc đoán như vậy với cô. Kì Thiên Triệt ân hận nghĩ.
Anh chỉ là sợ cô xảy ra chuyện, gần đây trong nội bộ tập đoàn Lăng Thiên đã xuất hiện cục diện hỗn loạn, mà sự công kích nhằm vào anh cũng không ngừng, kết quả là loạn trong giặc ngoài, chính vì vậy anh phải dành càng nhiều thời gian ở công ty, cũng nghĩ cách tìm ra người công kích anh, tránh cho đối phương chuyển mục tiêu sang cô.
Những chuyện lộn xộn này nọ anh tuyệt đối không muốn cho cô biết, không muốn cô lo sợ không yên, cũng không muốn để cho cô biết kết quả cũng có thể mất đi cô, anh thật sự rất sợ cô tức giận đến mức không muốn tỉnh lại, như vậy anh thật sự sẽ suy sụp!
May là sáng sớm hôm sau, Hạ Mạt Nhân từ từ tỉnh lại, nhưng bởi vì vừa mới trải qua cuộc phẫu thuật lớn, thân thể vẫn còn suy yếu như cũ.
Vì thế sau khi Kì Thiên Triệt sai người mang chút quần áo và đồ dùng hàng ngày để tắm rửa, rồi cứ như vậy ở lại bệnh viện chăm sóc cô, cãi vã giữa hai người lúc trước cũng theo sự ra đời của đứa bé mà tan thành mây khói.
“Thiên Triệt, anh nói xem chúng ta đặt tên cho bé cưng là gì thì tốt hơn? Dáng vẻ của con vừa đáng yêu lại vừa biết yêu thương người như vậy, hay gọi con là Kì Bảo Nhân đi.” Trên mặt Hạ Mạt Nhân hiện lên vẻ vui sướng không che dấu của người lần đầu tiên làm mẹ.
Đang dọn dẹp bàn, Kì Thiên Triệt nhịn không được mà cười thành tiếng, “Con trai mà gọi là Kì Bảo Nhân không phải rất yểu điệu sao? Đợi sau khi con lớn lên, kế thừa vị trí của anh, ký tên Kì Bảo Nhân không phải rất buồn cười sao?”
Lời này vừa nói ra, hai người liền bắt đầu tranh luận không ngớt về vấn đề đặt tên cho con, cuối cùng, cái tên Kì Phong Khải rốt cuộc cũng ra đời, thấy thằng bé có tên mới, Hạ Mạt Nhân hài lòng ôm con trai vừa trêu đùa vừa cưng nựng.
Ở bệnh viện chưa đến một tuần, sau khi xác định thân thể của cô không có gì nghi ngờ, Kì Thiên Triệt đã mang cô và con trai về nhà, cũng tìm vài nhân viên chăm sóc người bệnh chuyên nghiệp chuyên trách phục vụ.
Nếu đứa bé đã ra đời, cũng đã về nhà, đương nhiên không thể thiếu Quan Na Na đến nhà thăm, mới vừa nhìn thấy tiểu Phong Khải đáng yêu, không nói hai lời liền lớn tiếng nói muốn phải làm mẹ nuôi của thằng bé, còn muốn tháo xuống món trang sức mang trên cổ đã nhiều năm, kiểu dáng có vẻ đúng là nhẫn đàn ông, hoa văn và hình dáng bên trên cũng vô cùng kỳ lạ.
“Con nuôi à, đây chính là quà gặp mặt mẹ nuôi tặng cho con đó nha, chờ sau này con lớn lên, nếu gặp được cô bé mình quý mến, liền mang chiếc nhẫn này tặng cho đối phương làm tín vật đính ước, đây chính là bảo vật gia truyền của gia đình mẹ nuôi, ngàn vạn lần không thể để mất đâu biết không? Còn nữa nha, chiếc nhẫn này có ma lực đó, có thể phù hộ con lớn càng đẹp trai, càng ngày càng giàu có, mai này trở thành soái ca tốt số nhất trên đời…..”
Hạ Mạt Nhân ở bên cạnh cũng đã sớm mỉm cười tựa vào trong lòng người đàn ông của mình, “Na Na, please, những lời này sao lại giống y như lời thoại trong phim truyện lúc tám giờ vậy?”
“Đúng vậy! Hôm qua em chính là xem được trong chương trình lúc tám giờ mới đột phát muốn bắt chước một chút.”
Quan Na Na ôm đứa bé đáng yêu trong lòng, mang chiếc nhẫn mình đang đeo trên cổ đeo vào cổ thằng bé.
Thằng bé chưa thể nói chuyện, chỉ biết cười ngây ngốc như vậy, vừa cười còn vừa chảy nước miếng.
“Nè, con của tôi cũng không phải là món đồ chơi của của cô, nhanh trả lại cho tôi,” Kì Thiên Triệt cười mắng, lúc nhìn thấy chiếc nhẫn được chế tác tinh xảo kia, tà khí trong mắt lại càng sâu.
Trải qua quá trình điều dưỡng chu đáo, chưa tới một tháng, thân thể Hạ Mạt Nhân đã không còn có gì đáng ngại, vì vậy ngày hôm đó, sau bữa tối, Kì Thiên Triệt đột nhiên ôm cô nói, “Gần đây tình hình ở công ty cũng không có gì đặc biệt, anh dự định thu xếp cho em và Tiểu Khải đi Canada ở vài ngày, xem như giải khuây và an dưỡng, không khí ở Canada luôn luôn trong lành, anh nghĩ em hẳn sẽ thích.”
Vừa nghe thấy chuyện xuất ngoại du lịch giải khuây, Hạ Mạt Nhân đương nhiên gật đầu đồng ý.
Hôm sau, Kì Thiên Triệt liền lệnh cho Thành Dực thu xếp chuyện xuất ngoại, nhưng Hạ Mạt Nhân vốn vẫn nghĩ anh sẽ cùng hai người họ đến Canada, không nghĩ tới sau khi hết thảy mọi việc đều được chuẩn bị, sắp xếp ổn thỏa, anh lại nói công ty tạm thời xuất hiện một vài vấn đề nhỏ, muốn cô mang theo con trai đi trước, anh sẽ đi theo sau.
“Vậy anh phải nhanh đến một chút đó nha.” Tại đại sảnh sân bay, cô nhìn anh, kiên nhẫn dặn dò.
“Đương nhiên, xa nhau lâu như vậy, anh sẽ rất nhớ em.” Anh hôn lên môi cô, lại hôn lên gò má bầu bĩnh của con trai chụt chụt một cái, dáng vẻ khá thỏa mãn.
Dưới sự hộ tống của vệ sĩ trong suốt hành trình, Hạ Mạt Nhân và con trai đến Canada. Được an bài đến ở một ngôi biệt thự.
Nghe nói Kì Thiên Triệt mua nơi này vào năm trước, chính là vì chờ sau này lớn tuổi, có thể mang theo cô di cư sang bên này.
Dễ nhận thấy bên trong biệt thự đã được cải tiến, hoàn toàn là phong cách châu Âu, trong nhà có thuê bốn người giúp việc, còn có một người làm vườn, quản gia và đầu bếp, tất cả đều là người châu Á.
Vừa đến Canada ba ngày trước, Hạ Mạt Nhân vẫn còn đang đắm chìm trong sự vui thích được xuất ngoại, tuy rằng bạn trai không ở bên cạnh, nhưng người giúp việc trong nhà đều rất thân thiết, còn tranh nhau chăm sóc yêu thương bé cưng.
Nhưng tới ngày thứ tư, cô có chút không đợi được nữa.
“Sao anh lại không gọi cho em?” Trong điện thoại, giọng nói của cô trần đầy sự bất mãn.
Giọng nam trầm dễ nghe của Kì Thiên Triệt đều đều vang lên trong ống nghe, “Xin lỗi, gần đây thật sự bề bộn nhiều việc, lúc có thời gian để gọi điện cho em thì bên em đã là đêm khuya rồi, anh sợ làm ồn em và bé cưng, cho nên chỉ có thể nhớ thương hai mẹ con suốt thôi.” Giọng nói của anh nghe có vẻ rất ủy khuất, khiến cho Hạ Mạt Nhân thiếu chút nữa bật cười thành tiếng.
“Vậy khi nào anh mới đến?”
“Hiện giờ vẫn chưa thể xác định thời gian, nhưng anh thật muốn ôm em và con.” Anh càng ai oán nói, lần này cô rốt cuộc cũng bật cười.
“Được rồi, vậy thì anh cố gắng lên đi, em và con sẽ chờ anh.”
Kì Thiên Triệt xoa xoa đôi mắt đau mỏi, vẻ mặt tràn đầy sự mệt mỏi, nhưng vẫn cười nói, “Được, anh sẽ dùng tốc độ siêu âm giải quyết những chuyện phiền toái này, sau đó bay sang tìm hai mẹ con, đến lúc đó phải tặng cho anh một cái hôn nồng nhiệt nha!”
Tuy rằng không nhìn thấy mặt, nhưng Hạ Mạt Nhân vẫn không chịu thua kém đỏ mặt: “Em không thèm quan tâm tới anh nưã, bye-bye!”
Cúp điện thoại, cô cười đến mức rất vui sướng, vẫn ngày qua ngày chờ người đàn ông yêu thương nhất của mình đến, mãi cho đến lúc nửa tháng đã trôi qua, cô mới cảm thấy có gì đó bất thường.
Đầu tiên là, cô phát hiện trong nhà ngoại trừ người giúp việc ra, còn có mấy vệ sĩ chưa từng gặp qua canh giữ ở ngoài cửa, loại tình huống này so với trước khi cô sinh dường như giống hệt nhau.
Cô gọi điện thoại cho Kì Thiên Triệt, nhưng số lần anh tiếp điện thoại lại càng ngày càng ít, chỉ an ủi cô trong điện thoại, nói chờ sự việc được giải quyết, sẽ lập tức qua đó.
Cô cũng từng thử đi hỏi những vệ sĩ canh giữ ngoài cửa xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng câu trả lời của đối phương ngàn lần như một đều là không biết, mặc cho cô nói những lời khách sáo thế nào, chính là cái gì cũng không nói.
Mà hơn thế nữa, Quan Na Na cũng mất liên lạc với cô, cô gọi điện thoại về nhà trọ lúc đầu của mình, vài lần đều không có người bắt máy, gọi điện thoại đến cửa hàng thức ăn nhanh con bé làm, ông chủ lại nói con bé đã nhiều ngày không đi làm.
Tới lúc này rồi, nếu vẫn còn tiếp tục trì độn, cô sẽ không còn là Hạ Mạt Nhân nữa.
Kì Thiên Triệt nhất định có việc giấu diếm, hơn nữa còn không phải là một chuyện nhỏ.
Anh rốt cuộc làm sao vậy? Có thể hay không lại giống như lần trước vậy, đã mắc bênh nan y lại không nói cho mình?
Ngồi trong phòng đọc sách, cô mở máy tính l.
Anh luôn nói rằng công ty nảy sinh vấn đề, tuy rằng rất có thể chỉ là mượn cớ cho có lệ với cô, nhưng cô cũng không quan tâm, vẫn quyết định truy cập vào trang web của tập đoàn Lăng Thiên, bắt đầu điều tra.
Đầu tiên, cô dựa vào một vài comments của cư dân mạng, lại phát hiện ra gần đây cổ phiếu của tập đoàn Lăng Thiên giảm sút, cô vội vàng đi điều tra tình hình thị trường chứng khoán, quả nhiên so với tháng trước đã giảm xuống bảy điểm.
Vô tình, cô nghĩ đến chuyện trước đây, không lâu sau khi hai người yêu nhau, thường xuyên email cho nhau, thi thoảng cô còn mang truyện tranh thiếu nhi đã hoàn thành của mình gửi vào hộp thư cho anh xem.
Cô bất chấp quyền riêng tư gì gì đó, đăng nhập vào tài khoản của anh, đoán password vài lần, cuối cùng lúc nhập vào ngày sinh của mình, lại có thể thành công đăng nhập vào, cô có chút kích động, xem qua nội dung của từng email một.
Nhìn thấy email gửi đến từ hai tháng trước đều là đến từ một sender tên là “Kẻ thù của ngươi”, cô ngây người ra, mà sau khi xem qua những email này, sắc mặt của cô lập tức trở nên khó coi.
Thì ra…….
Đài Bắc, tầng hai mươi cao ốc tập đoàn Lăng Thiên, bên trong phòng họp, không khí lúc này vô cùng nguy hiểm khiến người ta sợ hãi
Ngồi ở vị trí tổng tài, ánh mắt Kì Thiên Triệt sắc bén nhìn quét một lượt khắp các cổ đông xung quanh. “Không ngờ các ông sẽ lại làm ra loại sự tình này, các ông nghĩ khuất phục trước xã hội đen, là có thể bảo trụ tài sản và tính mạng?”
“Hy vọng tổng tài có thể lý giải động cơ cuối cùng của chúng tôi, dù sao ở Đài Bắc, không có mấy người dám đối đầu với thế lực của Địa Long bang.”Một người trong số đó nhỏ giọng giải thích.
“Đúng vậy, tổng tài, thế lực của Địa Long bang không ai có thể địch lại, ngay cả chính phủ cũng không có biện pháp với họ, hiện tại người phụ trách phía sau của họ muốn chúng tôi giao ra cổ phần công ty trong tay, dù chúng tôi có mượn mấy lá gan, cũng không ai dám không giao mà!”
Ngồi tại vị trí hàng đầu, khuôn mặt tuấn tú của Kì Thiên Triệt lạnh lùng, một tay chống cằm điển trai, ánh mắt nguy hiểm khác thường.
“Cho nên các ông liền bán đi cổ phần công ty trong tay sau lưng tôi?” Anh lạnh lùng cười, “Thật đúng là quý trọng sinh mệnh.”
“Tổng tài, nói như vậy lại càng đau lòng hơn, trên thực tế ai cũng biết, tập đoàn Lăng Thiên chúng ta sở dĩ bị người ta ghen ghét, còn không phải bởi vì nhiều năm đại tứ lượt đoạt như vậy, không biết có bao nhiêu công ty đều bị Lăng Thiên thôn tính, những người này nếu kết hợp lại để đến đối phó với chúng ta, chúng ta căn bản một chút biện pháp cũng đều không có, huống chi hiện tại lại đụng tới xã hội đen, chúng tôi……Chúng tôi cũng là bị ép buộc thôi.”
“Trước đây, lúc kiếm tiền, sao không nghe các ông nói Lăng Thiên đại tứ lược đoạt?” Anh cười giễu cợt, “Quên đi, các ông đi đi, tôi sẽ nghĩ cách.”
Từ thời điểm đó tới nay, những sự uy hiếp anh gặp phải đã không chỉ là thư đe dọa mà thôi, rất nhiều lần anh cận kề tử thần, nhưng dù đã báo cảnh sát, cảnh sát lại trì trệ tìm không ra hung thủ.
Vì phòng ngừa để Mạt Nhân có thể bình yên vô sự, anh mới đưa cô đến Canada trước.
Nhưng không lâu sau, đại bộ phận cổ đông trong nội bộ Lăng Thiên lại nhận được mệnh lệnh của Địa Long bang, yêu cầu bọn họ mang cổ phiếu trong tay mình bán với giá thấp cho một người phụ trách công ty thương mại cuả Điạ Long bang.
Đợi đến lúc anh phát hiện, mới ý thức được ngoại trừ bốn mươi hai phần trăm cổ phần công ty trong tay, cùng với một ít cổ phiếu phân tán bên ngoài, ba mươi bảy phần trăm còn lại còn lại, toàn bộ đã rơi vào tay Địa Long bang.
Nếu Địa Long lại nắm được trong tay phần cổ phần công ty phân tán còn lại, như vậy địa vị của anh ở tập đoàn Lăng Thiên sẽ bị uy hiếp rất lớn.
Lúc này, Thành Dực đột nhiên từ ngoài bước vào, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng, còn cầm theo di động. “Không thấy Hạ tiểu thư nữa.”
“Cái gì?” Kì Thiên Triệt chấn động, vội vàng tiếp nhận di động, “Chuyện xảy ra lúc nào?”
Đầu dây bên kia nói đôi điều gì đó, đôi mày của anh nhíu lại càng sâu, không bao lâu, anh liền cúp điện thoại. Cũng không quay đầu lại mà liền đi ra khỏi cửa phòng họp, không thèm quan tâm đến những cổ đông phản bội đang chần chừ ở cửa.
Thành Dực khôn ngoan đuổi kịp, hai người một trước một sau, vẻ mặt đều rất khó coi.
“Kì tiên sinh, có muốn hành động trước hay không?”
“Tôi phải xác định Mạt Nhân không có việc gì mới có thể.” Đi được nửa đường, Kì Thiên Triệt đột nhiên quay đầu lại, vẻ mặt u ám đến mức đáng sợ. “Lập tức liên lạc với cảnh sát Canada, lại điều tra những chuyến bay xuất cảnh chiều hôm qua và sáng nay nữa”
“Được, tôi lập tức đi làm.”Thành Dực xoay người đi, lại bị gọi lại.
“Tôi nghĩ, đến lúc này, có một số người đã có thể sử dụng được.”
Thành Dực hiểu rõ ẩn ý, gật đầu. “Tôi hiểu.”
Không nghĩ tới người đàn ông kia lại sẽ thực hiện triệt để như vậy, chẳng những không cho phép cô ra khỏi nhà, còn tịch thu di động của cô, rút dây điện thoại trong nhà, nói cái gì mà điện thoại gọi đến sẽ có ảnh hưởng không tốt đến thai nhi.
Những việc này tỏ rõ là muốn ngăn chặn cô liên hệ với thế giới bên ngoài, hơn nữa từ sau ngày đó, anh tăng quân số vệ sĩ trông coi trong nhà, tựa như bất cứ lúc nào cũng sẽ có phần tử khủng bố tiến vào tập kích cô.
Kết quả của tất cả mấy lần kháng nghị đều không có hiệu quả, cô tức giận đến mức dứt khoát dùng sự im lặng tỏ ý kháng nghị để khiến anh thức tỉnh, nhưng anh lại dường như không hề để tâm chút nào.
Hôm nay, gần tám giờ tối, Kì Thiên Triệt mới về đến nhà, Hạ Mạt Nhân đang ngồi trong phòng khách đọc báo buổi chiều chỉ liếc mắt nhìn anh, liền lập tức thu hồi ánh mắt về lại trên tờ báo, ngay cả khi anh mỉm cười cất tiếng chào, cô cũng giả vờ không nhìn thấy.
“Mạt Nhân, đã ăn cơm tối rồi sao?” Anh làm như “không nhìn thấy” vẻ khó chịu trên khuôn mặt cô, sau khi cởi áo khoác đưa cho người giúp việc, liền chậm rãi đi về phía sofa.
“Ngày mai là ngày khám thai, anh đặc biệt đem công việc của mấy ngày nay làm xong trước thời hạn, ngày mai sẽ cùng em đến bệnh viện.”
Anh ôm lấy bờ vai cô từ phía sau, khuôn mặt tuấn tú di chuyển dọc theo sau cổ cô, vô cùng thân mật hôn lên hai gò má mơn mởn của cô.
Vào thời điểm sắp sinh, làn da của rất nhiều phụ nữ có thai sẽ trở nên thô ráp, gương mặt cũng sẽ trở nên đổi khác, nhưng Hạ Mạt Nhân ngoại trừ bụng càng ngày càng to ra, cánh tay, đùi, và gương mặt đều rất ít có sự biến đổi rõ ràng.
“Sao không mời bác sĩ trực tiếp đến nhà thay em kiểm tra? Em còn cho rằng hiện giờ em và tù nhân cũng không có có gì khác biệt!” Cô khống chế không được sự tức giận từ tận đáy lòng, sắc sảo mỉa mai.
“Đề nghị của em có thể cân nhắc.” Kì Thiên Triệt cười đến mê người, đứng dậy lấy di động ra bấm số.
“Thành Dực, lập tức đến bệnh viện giúp tôi hẹn bác sĩ Trần khoa phụ sản, mời bà ấy sáng mai mười giờ đến kiểm tra cho Mạt Nhân ——”
“Nè!” Hạ Mạt Nhân không ngờ anh thật sự phải làm như vậy, tức giận đoạt lấy di động của anh nói: “Thành Dực, anh đừng nghe anh ấy nói hươu nói vượn, không có chuyện đó đâu.” Nói dứt lời, liền cúp máy.
“Rốt cuộc anh muốn thế nào?” Trong ánh mắt của cô lóe lên lửa giận.
Vẻ mặt anh vô tội nói: “Chính là thuận theo đề nghị của em mà làm thôi mà, em không cần phải kích động, cẩn thận thân thể.”
Loại dáng vẻ cà lơ phất phơ này khiến cho Hạ Mạt Nhân rốt cuộc nhịn không được mà hét lên thành tiếng, “Kì Thiên Triệt, anh hơi quá đáng rồi đó, em đâu phải là tội phạm!”
Cụp mắt xuống, anh che giấu sự mỏi mệt rất tốt. “Từ trước đến nay anh chưa lúc nào xem em là tù nhân để đối đãi mà.”
“Nhưng anh mang nhốt em cả ngày ở đây, còn phái vệ sĩ trông chừng em…..”
Anh ung dung mỉm cười, bàn tay to lớn nhẹ nhàng khoác lên vai cô, “Anh chỉ là lo lắng cho sự an toàn của em, em cũng sắp sinh rồi, thời gian này không thích hợp ra ngoài.”
Dùng sức hất tay anh ra, cô lui từng bước về phía sau, tức giận chất vấn, “Chuyện điện thoại thì phải nói thế nào? Ngay cả điện thoại anh cũng không cho em gọi, cũng không cho phép Na Na đến thăm em, những việc đó cũng là vì sự an toàn của em sao?”
“Mạt Nhân, em bình tĩnh một chút đi.” Kì Thiên Triệt muốn ôm chầm lấy cô vỗ về, nhưng cô lại đẩy tay anh ra lần nữa.
“Em đang rất bình tĩnh! Người có vấn đề chính là anh! Anh lo lắng cho em, em rất vui, nhưng kiểu phương pháp giám sát này em rất ghét anh biết không? Vì sao lại trở nên như vậy? Lúc trước không phải vẫn còn rất tốt sao? Vì sao lại khẩn trương? Là bởi vì để em đáp ứng sẽ sống cùng anh thôi sao? Nếu là như vậy, chúng ta có lẽ nên xa nhau ——”
“Mạt Nhân! Em không được phép nói những lời đó!” Anh trầm giọng quát, không muốn nghe thấy cô nói ra những lời tổn thương người khác như vậy.
“Tại sao không thể nói? Cái gì cũng không cho phép, em còn có thể làm cái gì?”
Mọi oán giận chất chứa tận đáy lòng suốt một thời gian dài rốt cuộc cũng bùng phát, cô tức giận đến mức hét to lên, bụng phút chốc cũng nhói lên.
Mấy ngày nay, anh cả ngày bận rộn với…công việc, thời gian ở nhà đã ít ỏi lại càng ít hơn nữa.
Cô biết anh bộn bề nhiều việc, cũng không hy vọng xa vời anh có thể cả ngày ở bên cạnh cô, nhưng không rõ vì sao chính mình không thể tìm người khác ở bên cạnh hoặc tìm việc gì đó để làm.
Hiện tại anh ngoại trừ cắt đứt hết thảy mọi giao tiếp xã hội của cô, ngay cả đồ án thiết kế Bích Vân Các cũng không cho cô tham gia nữa, chỉ xem cô giống một phế nhân cả ngày ở nhà chờ đợi, mới vừa bước ra khỏi cửa sẽ bị vệ sĩ ở cửa ngăn trở đường đi, rất giống với một trọng phạm, có thể nói là không hề có chút tự do nào.
Cô tức giận đến hốc mắt ửng hồng, bụng lại tê rần, nhưng cơn đau lần này không phải chỉ là cơn đau nhất thời, mà là cơn đau bụng sinh liên tiếp, cơn đau ập đến bất ngờ khiến cho cô khó chịu cúi gập nửa người, tiếp đó vẻ mặt cũng trở nên nhăn nhó.
Kì Thiên Triệt thấy thế, trong phút chốc liền trở nên luống cuống, “Mạt Nhân, em làm sao vậy? Mau nói cho anh biết em khó chịu ở chỗ nào?”
“Bụng……Bụng đau quá……”
Cô muốn ngồi xuống, nhưng cảm giác đau ở bụng lại càng lúc càng mạnh mẽ, mới vừa nói, chỉ thấy một vệt máu tươi đỏ hồng từ giữa hai chân trơn mịn của cô chảy xuống.
Anh thấy thế, liền gấp rút ôm lấy cô, vừa cẩn thận lại vừa nhanh chóng mang cô hướng đến garage.
“Anh đưa em đến bệnh viện, không có việc gì đâu, chúng ta lập tức đến bệnh viện……Tài xế! Mau chuẩn bị xe, chúng ta phải đến bệnh viện!”
“Em không muốn bé cưng xảy ra chuyện….” Dường như cảm nhận được mối nguy hiểm, Hạ Mạt Nhân nắm chặt lấy cổ áo anh, dốc sức chịu đựng không bật ra tiếng khóc.
“Sẽ không đâu, bé cưng không có việc gì đâu.” Kì Thiên Triệt trong lúc hoảng loạn vẫn ép buộc bản thân mình giữ bình tĩnh, sau khi ôm cô lên xe, bản thân mình cũng ngồi vào theo, lập tức liện lạc với bệnh viện đợi lệnh, khi hai người họ chạy đến bệnh viện, nhân viên cấp cứu cũng đã chuẩn bị sẵn sàng ở cửa bệnh viện.
Hạ Mạt Nhân ngay lập tức được mấy nhân viên y tá nâng lên đặt trên giường, vệt máu tươi chảy dọc theo hai chân cô càng lúc càng nhiều, sắc mặt cũng càng ngày càng tái nhợt.
Trong quá trình cô được đẩy về hướng phòng phẫu thuật, vị bác sĩ có nhiều năm kinh nghiệm đã thay cô kiểm tra trước, tiếp đó nghiêm túc nói với Kì Thiên Triệt,“Xuất huyết quá nhiều, chỉ e sẽ nguy hiểm đến tính mạng, trước mắt vẫn chưa biết tình trạng của thai nhi thế nào.”
“Bác sĩ, bất luận xảy ra chuyện gì, tôi hy vọng bà có thể bảo trụ sinh mệnh của mẹ, còn về phần đứa bé ——” nhắm mắt lại, Kì Thiên Triệt đang muốn nói tiếp, lại bị ngắt lời.
“Không được….” Hạ Mạt Nhân yếu ớt ra sức lắc đầu, dùng đôi mắt ầng ậc nước nhìn anh cầu xin, “Em không muốn bé cưng xảy ra chuyện.”
Dù rằng hai mắt anh cũng đã ửng đỏ, nhưng vẫn dùng giọng nói ấm áp an ủi cô,“Mạt Nhân, không có việc gì đâu, em và bé cưng cũng sẽ không có chuyện gì.”
Vẫn cho rằng một sinh mệnh ra đời là chuyện rất đơn giản, cũng không nghĩ rằng mình sẽ lại lâm vào tình huống nguy cấp này, mới nhận thức được sinh ly và tử biệt thật sự đau khổ.
Lúc Hạ Mạt Nhân được đẩy vào phòng phẫu thuật, thì đã rơi vào tình trạng hôn mê, sau khi bác sĩ đánh giá qua tình trạng, quyết định cho sinh mổ.
Ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật, Kì Thiên Triệt trong lòng nóng như lửa đốt, vài lần nhìn thấy y tá ra ra vào vào vào, có lúc nói mất máu quá nhiều cần phải truyền máu, khi thì lại nói nhịp tim của sản phụ đã ngừng đập, anh thiếu chút nữa đã vọt vào trong phòng phẫu thuật, người con gái anh yêu thương nhất nhất định không thể chết.
Những phút giây này quả thực rất tra tấn người , anh không biết rốt cuộc bản thân mình đã nhẫn nại bao lâu, ở trong thống khổ dày vò bao lâu, mãi cho đến khi tiếng khóc trẻ con từ phòng phẫu thuật vọng đến, anh mới đột ngột ngẩng đầu lên.
Hai y tá ôm một đứa bé sơ sinh nhăn nheo từ trong phòng phẫu thuật đi tới, trên mặt mang theo dáng vẻ tươi cười nói với anh: “Tiên sinh, là một bé trai rất đáng yêu đó nha.”
Kì Thiên Triệt chỉ tùy tiện liếc mắt nhìn sinh linh bé nhỏ xấu xí muốn chết kia, liền sốt ruột hỏi: “Tình trạng của vợ tôi thế nào?”
Nếu đứa bé xấu xí này khiến cho Mạt Nhân…..Anh nghĩ cả đời anh cũng sẽ không tha thứ cho đứa bé này.
“Bệnh nhân vẫn còn đang hôn mê, nhưng đã qua thời kỳ nguy hiểm.” Lúc này bác sĩ cũng từ trong phòng phẫu thuật đi tới, nói sau khi tháo khẩu trang.
Liền ngay sau đó, Hạ Mạt Nhân mang mặt nạ dưỡng khí trên mặt được đẩy ra ngoài, đưa vào phòng điều trị.
Cả một đêm, Kì Thiên Triệt đều túc trực bên giường chờ cô tỉnh lại, bé cưng mới sinh không lâu được đưa vào lồng kính giữ ấm, theo như bác sĩ nói, sản phụ hẳn là đã kích động quá mức mới động thai khí, dẫn đến sinh non.
Sớm biết rằng sẽ có hậu quả như vậy, nói thế nào anh cũng sẽ không áp dụng biện pháp độc đoán như vậy với cô. Kì Thiên Triệt ân hận nghĩ.
Anh chỉ là sợ cô xảy ra chuyện, gần đây trong nội bộ tập đoàn Lăng Thiên đã xuất hiện cục diện hỗn loạn, mà sự công kích nhằm vào anh cũng không ngừng, kết quả là loạn trong giặc ngoài, chính vì vậy anh phải dành càng nhiều thời gian ở công ty, cũng nghĩ cách tìm ra người công kích anh, tránh cho đối phương chuyển mục tiêu sang cô.
Những chuyện lộn xộn này nọ anh tuyệt đối không muốn cho cô biết, không muốn cô lo sợ không yên, cũng không muốn để cho cô biết kết quả cũng có thể mất đi cô, anh thật sự rất sợ cô tức giận đến mức không muốn tỉnh lại, như vậy anh thật sự sẽ suy sụp!
May là sáng sớm hôm sau, Hạ Mạt Nhân từ từ tỉnh lại, nhưng bởi vì vừa mới trải qua cuộc phẫu thuật lớn, thân thể vẫn còn suy yếu như cũ.
Vì thế sau khi Kì Thiên Triệt sai người mang chút quần áo và đồ dùng hàng ngày để tắm rửa, rồi cứ như vậy ở lại bệnh viện chăm sóc cô, cãi vã giữa hai người lúc trước cũng theo sự ra đời của đứa bé mà tan thành mây khói.
“Thiên Triệt, anh nói xem chúng ta đặt tên cho bé cưng là gì thì tốt hơn? Dáng vẻ của con vừa đáng yêu lại vừa biết yêu thương người như vậy, hay gọi con là Kì Bảo Nhân đi.” Trên mặt Hạ Mạt Nhân hiện lên vẻ vui sướng không che dấu của người lần đầu tiên làm mẹ.
Đang dọn dẹp bàn, Kì Thiên Triệt nhịn không được mà cười thành tiếng, “Con trai mà gọi là Kì Bảo Nhân không phải rất yểu điệu sao? Đợi sau khi con lớn lên, kế thừa vị trí của anh, ký tên Kì Bảo Nhân không phải rất buồn cười sao?”
Lời này vừa nói ra, hai người liền bắt đầu tranh luận không ngớt về vấn đề đặt tên cho con, cuối cùng, cái tên Kì Phong Khải rốt cuộc cũng ra đời, thấy thằng bé có tên mới, Hạ Mạt Nhân hài lòng ôm con trai vừa trêu đùa vừa cưng nựng.
Ở bệnh viện chưa đến một tuần, sau khi xác định thân thể của cô không có gì nghi ngờ, Kì Thiên Triệt đã mang cô và con trai về nhà, cũng tìm vài nhân viên chăm sóc người bệnh chuyên nghiệp chuyên trách phục vụ.
Nếu đứa bé đã ra đời, cũng đã về nhà, đương nhiên không thể thiếu Quan Na Na đến nhà thăm, mới vừa nhìn thấy tiểu Phong Khải đáng yêu, không nói hai lời liền lớn tiếng nói muốn phải làm mẹ nuôi của thằng bé, còn muốn tháo xuống món trang sức mang trên cổ đã nhiều năm, kiểu dáng có vẻ đúng là nhẫn đàn ông, hoa văn và hình dáng bên trên cũng vô cùng kỳ lạ.
“Con nuôi à, đây chính là quà gặp mặt mẹ nuôi tặng cho con đó nha, chờ sau này con lớn lên, nếu gặp được cô bé mình quý mến, liền mang chiếc nhẫn này tặng cho đối phương làm tín vật đính ước, đây chính là bảo vật gia truyền của gia đình mẹ nuôi, ngàn vạn lần không thể để mất đâu biết không? Còn nữa nha, chiếc nhẫn này có ma lực đó, có thể phù hộ con lớn càng đẹp trai, càng ngày càng giàu có, mai này trở thành soái ca tốt số nhất trên đời…..”
Hạ Mạt Nhân ở bên cạnh cũng đã sớm mỉm cười tựa vào trong lòng người đàn ông của mình, “Na Na, please, những lời này sao lại giống y như lời thoại trong phim truyện lúc tám giờ vậy?”
“Đúng vậy! Hôm qua em chính là xem được trong chương trình lúc tám giờ mới đột phát muốn bắt chước một chút.”
Quan Na Na ôm đứa bé đáng yêu trong lòng, mang chiếc nhẫn mình đang đeo trên cổ đeo vào cổ thằng bé.
Thằng bé chưa thể nói chuyện, chỉ biết cười ngây ngốc như vậy, vừa cười còn vừa chảy nước miếng.
“Nè, con của tôi cũng không phải là món đồ chơi của của cô, nhanh trả lại cho tôi,” Kì Thiên Triệt cười mắng, lúc nhìn thấy chiếc nhẫn được chế tác tinh xảo kia, tà khí trong mắt lại càng sâu.
Trải qua quá trình điều dưỡng chu đáo, chưa tới một tháng, thân thể Hạ Mạt Nhân đã không còn có gì đáng ngại, vì vậy ngày hôm đó, sau bữa tối, Kì Thiên Triệt đột nhiên ôm cô nói, “Gần đây tình hình ở công ty cũng không có gì đặc biệt, anh dự định thu xếp cho em và Tiểu Khải đi Canada ở vài ngày, xem như giải khuây và an dưỡng, không khí ở Canada luôn luôn trong lành, anh nghĩ em hẳn sẽ thích.”
Vừa nghe thấy chuyện xuất ngoại du lịch giải khuây, Hạ Mạt Nhân đương nhiên gật đầu đồng ý.
Hôm sau, Kì Thiên Triệt liền lệnh cho Thành Dực thu xếp chuyện xuất ngoại, nhưng Hạ Mạt Nhân vốn vẫn nghĩ anh sẽ cùng hai người họ đến Canada, không nghĩ tới sau khi hết thảy mọi việc đều được chuẩn bị, sắp xếp ổn thỏa, anh lại nói công ty tạm thời xuất hiện một vài vấn đề nhỏ, muốn cô mang theo con trai đi trước, anh sẽ đi theo sau.
“Vậy anh phải nhanh đến một chút đó nha.” Tại đại sảnh sân bay, cô nhìn anh, kiên nhẫn dặn dò.
“Đương nhiên, xa nhau lâu như vậy, anh sẽ rất nhớ em.” Anh hôn lên môi cô, lại hôn lên gò má bầu bĩnh của con trai chụt chụt một cái, dáng vẻ khá thỏa mãn.
Dưới sự hộ tống của vệ sĩ trong suốt hành trình, Hạ Mạt Nhân và con trai đến Canada. Được an bài đến ở một ngôi biệt thự.
Nghe nói Kì Thiên Triệt mua nơi này vào năm trước, chính là vì chờ sau này lớn tuổi, có thể mang theo cô di cư sang bên này.
Dễ nhận thấy bên trong biệt thự đã được cải tiến, hoàn toàn là phong cách châu Âu, trong nhà có thuê bốn người giúp việc, còn có một người làm vườn, quản gia và đầu bếp, tất cả đều là người châu Á.
Vừa đến Canada ba ngày trước, Hạ Mạt Nhân vẫn còn đang đắm chìm trong sự vui thích được xuất ngoại, tuy rằng bạn trai không ở bên cạnh, nhưng người giúp việc trong nhà đều rất thân thiết, còn tranh nhau chăm sóc yêu thương bé cưng.
Nhưng tới ngày thứ tư, cô có chút không đợi được nữa.
“Sao anh lại không gọi cho em?” Trong điện thoại, giọng nói của cô trần đầy sự bất mãn.
Giọng nam trầm dễ nghe của Kì Thiên Triệt đều đều vang lên trong ống nghe, “Xin lỗi, gần đây thật sự bề bộn nhiều việc, lúc có thời gian để gọi điện cho em thì bên em đã là đêm khuya rồi, anh sợ làm ồn em và bé cưng, cho nên chỉ có thể nhớ thương hai mẹ con suốt thôi.” Giọng nói của anh nghe có vẻ rất ủy khuất, khiến cho Hạ Mạt Nhân thiếu chút nữa bật cười thành tiếng.
“Vậy khi nào anh mới đến?”
“Hiện giờ vẫn chưa thể xác định thời gian, nhưng anh thật muốn ôm em và con.” Anh càng ai oán nói, lần này cô rốt cuộc cũng bật cười.
“Được rồi, vậy thì anh cố gắng lên đi, em và con sẽ chờ anh.”
Kì Thiên Triệt xoa xoa đôi mắt đau mỏi, vẻ mặt tràn đầy sự mệt mỏi, nhưng vẫn cười nói, “Được, anh sẽ dùng tốc độ siêu âm giải quyết những chuyện phiền toái này, sau đó bay sang tìm hai mẹ con, đến lúc đó phải tặng cho anh một cái hôn nồng nhiệt nha!”
Tuy rằng không nhìn thấy mặt, nhưng Hạ Mạt Nhân vẫn không chịu thua kém đỏ mặt: “Em không thèm quan tâm tới anh nưã, bye-bye!”
Cúp điện thoại, cô cười đến mức rất vui sướng, vẫn ngày qua ngày chờ người đàn ông yêu thương nhất của mình đến, mãi cho đến lúc nửa tháng đã trôi qua, cô mới cảm thấy có gì đó bất thường.
Đầu tiên là, cô phát hiện trong nhà ngoại trừ người giúp việc ra, còn có mấy vệ sĩ chưa từng gặp qua canh giữ ở ngoài cửa, loại tình huống này so với trước khi cô sinh dường như giống hệt nhau.
Cô gọi điện thoại cho Kì Thiên Triệt, nhưng số lần anh tiếp điện thoại lại càng ngày càng ít, chỉ an ủi cô trong điện thoại, nói chờ sự việc được giải quyết, sẽ lập tức qua đó.
Cô cũng từng thử đi hỏi những vệ sĩ canh giữ ngoài cửa xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng câu trả lời của đối phương ngàn lần như một đều là không biết, mặc cho cô nói những lời khách sáo thế nào, chính là cái gì cũng không nói.
Mà hơn thế nữa, Quan Na Na cũng mất liên lạc với cô, cô gọi điện thoại về nhà trọ lúc đầu của mình, vài lần đều không có người bắt máy, gọi điện thoại đến cửa hàng thức ăn nhanh con bé làm, ông chủ lại nói con bé đã nhiều ngày không đi làm.
Tới lúc này rồi, nếu vẫn còn tiếp tục trì độn, cô sẽ không còn là Hạ Mạt Nhân nữa.
Kì Thiên Triệt nhất định có việc giấu diếm, hơn nữa còn không phải là một chuyện nhỏ.
Anh rốt cuộc làm sao vậy? Có thể hay không lại giống như lần trước vậy, đã mắc bênh nan y lại không nói cho mình?
Ngồi trong phòng đọc sách, cô mở máy tính l.
Anh luôn nói rằng công ty nảy sinh vấn đề, tuy rằng rất có thể chỉ là mượn cớ cho có lệ với cô, nhưng cô cũng không quan tâm, vẫn quyết định truy cập vào trang web của tập đoàn Lăng Thiên, bắt đầu điều tra.
Đầu tiên, cô dựa vào một vài comments của cư dân mạng, lại phát hiện ra gần đây cổ phiếu của tập đoàn Lăng Thiên giảm sút, cô vội vàng đi điều tra tình hình thị trường chứng khoán, quả nhiên so với tháng trước đã giảm xuống bảy điểm.
Vô tình, cô nghĩ đến chuyện trước đây, không lâu sau khi hai người yêu nhau, thường xuyên email cho nhau, thi thoảng cô còn mang truyện tranh thiếu nhi đã hoàn thành của mình gửi vào hộp thư cho anh xem.
Cô bất chấp quyền riêng tư gì gì đó, đăng nhập vào tài khoản của anh, đoán password vài lần, cuối cùng lúc nhập vào ngày sinh của mình, lại có thể thành công đăng nhập vào, cô có chút kích động, xem qua nội dung của từng email một.
Nhìn thấy email gửi đến từ hai tháng trước đều là đến từ một sender tên là “Kẻ thù của ngươi”, cô ngây người ra, mà sau khi xem qua những email này, sắc mặt của cô lập tức trở nên khó coi.
Thì ra…….
Đài Bắc, tầng hai mươi cao ốc tập đoàn Lăng Thiên, bên trong phòng họp, không khí lúc này vô cùng nguy hiểm khiến người ta sợ hãi
Ngồi ở vị trí tổng tài, ánh mắt Kì Thiên Triệt sắc bén nhìn quét một lượt khắp các cổ đông xung quanh. “Không ngờ các ông sẽ lại làm ra loại sự tình này, các ông nghĩ khuất phục trước xã hội đen, là có thể bảo trụ tài sản và tính mạng?”
“Hy vọng tổng tài có thể lý giải động cơ cuối cùng của chúng tôi, dù sao ở Đài Bắc, không có mấy người dám đối đầu với thế lực của Địa Long bang.”Một người trong số đó nhỏ giọng giải thích.
“Đúng vậy, tổng tài, thế lực của Địa Long bang không ai có thể địch lại, ngay cả chính phủ cũng không có biện pháp với họ, hiện tại người phụ trách phía sau của họ muốn chúng tôi giao ra cổ phần công ty trong tay, dù chúng tôi có mượn mấy lá gan, cũng không ai dám không giao mà!”
Ngồi tại vị trí hàng đầu, khuôn mặt tuấn tú của Kì Thiên Triệt lạnh lùng, một tay chống cằm điển trai, ánh mắt nguy hiểm khác thường.
“Cho nên các ông liền bán đi cổ phần công ty trong tay sau lưng tôi?” Anh lạnh lùng cười, “Thật đúng là quý trọng sinh mệnh.”
“Tổng tài, nói như vậy lại càng đau lòng hơn, trên thực tế ai cũng biết, tập đoàn Lăng Thiên chúng ta sở dĩ bị người ta ghen ghét, còn không phải bởi vì nhiều năm đại tứ lượt đoạt như vậy, không biết có bao nhiêu công ty đều bị Lăng Thiên thôn tính, những người này nếu kết hợp lại để đến đối phó với chúng ta, chúng ta căn bản một chút biện pháp cũng đều không có, huống chi hiện tại lại đụng tới xã hội đen, chúng tôi……Chúng tôi cũng là bị ép buộc thôi.”
“Trước đây, lúc kiếm tiền, sao không nghe các ông nói Lăng Thiên đại tứ lược đoạt?” Anh cười giễu cợt, “Quên đi, các ông đi đi, tôi sẽ nghĩ cách.”
Từ thời điểm đó tới nay, những sự uy hiếp anh gặp phải đã không chỉ là thư đe dọa mà thôi, rất nhiều lần anh cận kề tử thần, nhưng dù đã báo cảnh sát, cảnh sát lại trì trệ tìm không ra hung thủ.
Vì phòng ngừa để Mạt Nhân có thể bình yên vô sự, anh mới đưa cô đến Canada trước.
Nhưng không lâu sau, đại bộ phận cổ đông trong nội bộ Lăng Thiên lại nhận được mệnh lệnh của Địa Long bang, yêu cầu bọn họ mang cổ phiếu trong tay mình bán với giá thấp cho một người phụ trách công ty thương mại cuả Điạ Long bang.
Đợi đến lúc anh phát hiện, mới ý thức được ngoại trừ bốn mươi hai phần trăm cổ phần công ty trong tay, cùng với một ít cổ phiếu phân tán bên ngoài, ba mươi bảy phần trăm còn lại còn lại, toàn bộ đã rơi vào tay Địa Long bang.
Nếu Địa Long lại nắm được trong tay phần cổ phần công ty phân tán còn lại, như vậy địa vị của anh ở tập đoàn Lăng Thiên sẽ bị uy hiếp rất lớn.
Lúc này, Thành Dực đột nhiên từ ngoài bước vào, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng, còn cầm theo di động. “Không thấy Hạ tiểu thư nữa.”
“Cái gì?” Kì Thiên Triệt chấn động, vội vàng tiếp nhận di động, “Chuyện xảy ra lúc nào?”
Đầu dây bên kia nói đôi điều gì đó, đôi mày của anh nhíu lại càng sâu, không bao lâu, anh liền cúp điện thoại. Cũng không quay đầu lại mà liền đi ra khỏi cửa phòng họp, không thèm quan tâm đến những cổ đông phản bội đang chần chừ ở cửa.
Thành Dực khôn ngoan đuổi kịp, hai người một trước một sau, vẻ mặt đều rất khó coi.
“Kì tiên sinh, có muốn hành động trước hay không?”
“Tôi phải xác định Mạt Nhân không có việc gì mới có thể.” Đi được nửa đường, Kì Thiên Triệt đột nhiên quay đầu lại, vẻ mặt u ám đến mức đáng sợ. “Lập tức liên lạc với cảnh sát Canada, lại điều tra những chuyến bay xuất cảnh chiều hôm qua và sáng nay nữa”
“Được, tôi lập tức đi làm.”Thành Dực xoay người đi, lại bị gọi lại.
“Tôi nghĩ, đến lúc này, có một số người đã có thể sử dụng được.”
Thành Dực hiểu rõ ẩn ý, gật đầu. “Tôi hiểu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.