Chương 5: Chương 5
Thập Thế
06/10/2016
Mười bốn tuổi, trưởng thành
Phụ hoàng kiêu ngạo vui mừng ra mặt, cho cả nước đại hoàn thành nhân lễ.
Là ngày, bó buộc kim quan, kết lưu tấn, phi vân phục, hệ cẩm mang. (là ngày trưởng thành, đội kim quan, buộc tóc, có những quyền lợi của người trưởng thành. Ai đọc tam thê tứ thiếp thì thấy ngày trưởng thành, nam nhân buộc tóc. Ngày này người ta làm rất long trọng)
Ta hứng trí bừng bừng, thần thái vui vẻ. Ngươi không hiểu việc đời, không rõ đã lớn là ý gì. Không biết tên nô tài nào lắm miệng, nói cho ngươi. Sau khi lớn, phải lo việc hôn sự. Ngươi mơ hồ biết được, kết hôn tựa như cha mẹ luôn ở bên nhau. Sau đó, ngươi không khỏi giận dữ. Ngươi chạy vọt vào nội điện, gặp ta chuẩn bị đi ra, ngươi ôm cánh tay tay. Hỏi, sau này ta cũng phải kết hôn? Ta khó hiểu, mỗi người chẳng phải như thế sao? Ta thản nhiên đáp, tất nhiên là như thế. Ngươi lại hỏi, kết hôn có phải hay không cùng ăn, cùng ở, luôn cùng một chỗ với nhau. Ta đáp theo lý nên như thế. Ngươi gật đầu, nói muốn ta sau này chỉ lập gia đình với ngươi. Ta mỉm cười nói, ngươi là nam tử, không thể.
Ngươi nghi hoặc, vì sao? Ta nhất thời nói không rõ, vừa đúng lúc đó, ngoài điện thái giám thúc giục. Ta liền thuận miệng đáp, nam nhân cùng nhau không thể sinh con. Đạo lý này ta biết là ngươi không thể chấp nhận. Quả nhiên, ngươi nghe thấy đứng lặng người. Mượn điều này, ta bước nhanh ra. Không để ý tới ngươi phía sau gọi giận giữ
Ai ngờ người định không bằng trời định, họa tới. Tàn quân Nam Hải, thích khách Viêm quốc, hai năm bày ra, tỉ mỉ bố trí, dốc toàn bộ lực lượng. Trận hỗn chiến xảy ra. Ta trọng thương bảy ngày, dần dần thức tỉnh. Mới biết phụ hoàng gặp chuyện, trước ta ba ngày, đã qui tiên… Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, tử dục dưỡng mà thân không đợi. Bi thương! Bi thương! Bi thương! … Ta không rảnh thương tâm, ta trọng thương chưa lành, còn nhiều việc chờ ta.
Sau đó, ta ra lệnh tróc nã loạn đảng, trấn an dân chúng, chỉnh đốn quốc sự, còn điều binh khiển tướng ứng phó đại quân của Viêm quốc đánh bất ngờ. Quá nhiều chuyện quan trọng làm cho ta đầu óc choáng váng, thể xác và tinh thần mỏi mệt, thương thế càng nặng, không rảnh quan tâm tới hắn
Rồi sau đó, ta chuyển từ Vĩnh Dạ cung tới Tử Tâm điện. Quốc tang của Phụ hoàng cũng kéo dài nửa năm, mới vừa rồi làm thỏa đáng. Sau đó nhớ tới việc tìm ngươi, mới biết ngươi sớm chào từ biệt, đi Vạn Hoa Cốc. Ta thường xuyên nửa đêm chợt tỉnh, tại long sàng, mới phát giác ra bên cạnh là khoảng không lạnh lẽo. Từ nay về sau ta không còn cảm giác ấm áp của ngươi. Dần dần, thành thói quen, chỉ có ta cô độc tại Tử Tâm điện.
Hai năm sau, Nam Hải dư nghiệt, họa Viêm quốc, cuối cùng bình định. Nhưng quốc gia của ta cũng phải trả giá thật lớn: mất đi đệ nhất võ tướng Vân quốc, Chiêu Dương hầu, Vân Hạo. Chiêu Dương hầu trên sa trường chinh chiến nhiều năm, sớm bệnh cũ quấn thân
Phụ hoàng gặp chuyện bỏ mình, ta bi thống. Thân thể không hảo, trắng đêm truy tra, lại xuất binh ngàn dặm, truy kích dư nghiệt, thảo phạt viêm cảnh. Hai năm chinh chiến, thân mình bằng sắt, rồi cũng như đèn dầu cháy hết… Sau khi chiến sự bình định, đại ca dễ dàng chiến thắng trở về, trên đường lại bệnh, cũng không còn có thể chống đỡ. Ta trọng thương hôn mê, Phụ hoàng mất đi vĩnh viễn là mối hận không thể xóa nhoà, trong lòng bi thương, cả đời không thể bù lại.
Lúc này, ngay cả nghĩa huynh ta sùng bái từ nhỏ, cũng không nhìn thấy mặt lần cuối. Sau đó chị dâu là cáo mệnh phu nhân nghe tin tức truyền đến, trong lòng đau đớn đến chết lặng. Viêm quốc cầu hòa, cắt đất đưa kim, trình lên rất nhiều cống vật. Bảo ngọc, trân châu, cả Thương Nghi.
Thương Nghi, người cũng như tên, tư chất xinh đẹp tuyệt trần, thân thể nhỏ bé và yếu ớt, động lòng người. Tính tình lại ôn hòa như ngọc, thiện người am hiểu ý. Nhưng mẹ là hạ nhân xuất thân từ nô lệ, bị khinh thường, bị mọi người dẫm nát dưới chân. Thương Nghi bị coi là một hạ nhân ti tiện, ngay cả tư cách mang họ cũng không có. Chính là khi tuyển người, hoàng thất giống như mới bừng tỉnh đại ngộ, cung nhân tìm ra hắn. Cứ như vậy, hắn như một món hàng bị đóng gói, ngàn dặm xa xôi đưa tới Tử Tâm điện.
Mới gặp mặt, hắn cũng nhận mệnh, không kiêu ngạo không siểm nịnh, vẻ mặt thản nhiên. Hắn hận Viêm quốc sâu vô cùng, ép hắn vào cung làm nô, lấy cớ vì đất nước. Trong mắt của hắn hiện vẻ bi thương đả động lòng ta.
Ban đêm, ta lệnh hắn quỳ ở ngoài Tử Tâm điện, tới bình minh. Trời sáng, ta cho truyền hắn tới, mặt hắn hiện lên ngạc nhiên, sau đó ánh mắt dần dần định, hắn cúi đầu
Từ lúc đó về sau tám năm, hắn bên ta, sớm chiều hầu hạ, bên người làm bạn. Ban đêm, hắn giúp ta giải ưu sầu, nói hết tâm sự người. Ban đêm, hắn là bạn cùng giường, nằm bên cạnh giúp ấm giường. Chúng ta hai người còn trẻ khí thịnh, như thế nào không có việc điên long đảo phượng.
Trong điện Tử Tâm, trên long tháp thượng (giường nhỏ), từng lưu lại vô số lần chúng ta ân ái. Quan hệ của chúng ta giống như chủ tớ, giống như người yêu, cũng giống như bằng hữu. Hắn là người đầu tiên xấp xỉ tuổi ta, bên ta, chúng ta tính tình hợp nhau. Tình cảm của ta với Thương Nghi ngày càng thâm sâu, nghĩ rằng đây là loại tình cảm chân thành
Trong triều đình, chúng thần dâng phi, ép ta lập hậu., trục xuất Thương Nghi, ta làm như không thấy, chỉ chuyên chú việc phụ hoàng qua đời, lấy đó làm cớ. Tuy nhiên, nhân một lần vô tình nhìn thấy Thương Nghi cùng Đồ Càng tướng quân của Tây Mộc gặp trong phố xá sầm uất. Từ đó, tình cảm nảy sinh.
Sau, ta cũng từng tự hỏi, nếu không phải ngày ấy ta hứng khởi, đột nhiên muốn ăn tảo cao mứt hoa quả thiên hạ đệ nhất. Thương Nghi cũng sẽ không vì niềm vui của ta, trộm ra cung đi mua. Nếu hắn không đi, sẽ không gặp Đồ Càng. Nếu không đến đó sẽ không yêu thương. Nếu sẽ không yêu thượng, không gặp hắn sẽ vẫn lưu ở bên cạnh ta. Như thế, như vậy, cho đến nay, không biết sẽ là cục diện gì?
Thầm than,
Khó lí giải.
Từ đó về sau, Thương Nghi thường xuyên ảm đạm u sầu, cùng ta thân thiết, cũng giống như miễn cưỡng. Ta trời sanh tính mẫn cảm, tâm sự của hắn ta lại như thế nào không biết. Nhận được mật báo, ta tức giận không thôi. Đợi sau khi bình tĩnh, niệm tình nhiều năm, ta cuối cùng mềm lòng. Ta ra vẻ không biết, muốn hắn hồi tâm chuyển ý. Chúng ta chung qui đã từng có da thịt chi thân (thân thiết về thể xác). Nhưng tâm hắn chưa ở thân ta, ép buộc còn có ý nghĩa gì
Ta đối với hắn càng sủng ái, hắn giống như thống khổ càng sâu. Cục diện khó xử, ta không hiểu phải làm sao cho thỏa đáng. Chính vào lúc này, ngươi trở lại bên cạnh ta.
Phụ hoàng kiêu ngạo vui mừng ra mặt, cho cả nước đại hoàn thành nhân lễ.
Là ngày, bó buộc kim quan, kết lưu tấn, phi vân phục, hệ cẩm mang. (là ngày trưởng thành, đội kim quan, buộc tóc, có những quyền lợi của người trưởng thành. Ai đọc tam thê tứ thiếp thì thấy ngày trưởng thành, nam nhân buộc tóc. Ngày này người ta làm rất long trọng)
Ta hứng trí bừng bừng, thần thái vui vẻ. Ngươi không hiểu việc đời, không rõ đã lớn là ý gì. Không biết tên nô tài nào lắm miệng, nói cho ngươi. Sau khi lớn, phải lo việc hôn sự. Ngươi mơ hồ biết được, kết hôn tựa như cha mẹ luôn ở bên nhau. Sau đó, ngươi không khỏi giận dữ. Ngươi chạy vọt vào nội điện, gặp ta chuẩn bị đi ra, ngươi ôm cánh tay tay. Hỏi, sau này ta cũng phải kết hôn? Ta khó hiểu, mỗi người chẳng phải như thế sao? Ta thản nhiên đáp, tất nhiên là như thế. Ngươi lại hỏi, kết hôn có phải hay không cùng ăn, cùng ở, luôn cùng một chỗ với nhau. Ta đáp theo lý nên như thế. Ngươi gật đầu, nói muốn ta sau này chỉ lập gia đình với ngươi. Ta mỉm cười nói, ngươi là nam tử, không thể.
Ngươi nghi hoặc, vì sao? Ta nhất thời nói không rõ, vừa đúng lúc đó, ngoài điện thái giám thúc giục. Ta liền thuận miệng đáp, nam nhân cùng nhau không thể sinh con. Đạo lý này ta biết là ngươi không thể chấp nhận. Quả nhiên, ngươi nghe thấy đứng lặng người. Mượn điều này, ta bước nhanh ra. Không để ý tới ngươi phía sau gọi giận giữ
Ai ngờ người định không bằng trời định, họa tới. Tàn quân Nam Hải, thích khách Viêm quốc, hai năm bày ra, tỉ mỉ bố trí, dốc toàn bộ lực lượng. Trận hỗn chiến xảy ra. Ta trọng thương bảy ngày, dần dần thức tỉnh. Mới biết phụ hoàng gặp chuyện, trước ta ba ngày, đã qui tiên… Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, tử dục dưỡng mà thân không đợi. Bi thương! Bi thương! Bi thương! … Ta không rảnh thương tâm, ta trọng thương chưa lành, còn nhiều việc chờ ta.
Sau đó, ta ra lệnh tróc nã loạn đảng, trấn an dân chúng, chỉnh đốn quốc sự, còn điều binh khiển tướng ứng phó đại quân của Viêm quốc đánh bất ngờ. Quá nhiều chuyện quan trọng làm cho ta đầu óc choáng váng, thể xác và tinh thần mỏi mệt, thương thế càng nặng, không rảnh quan tâm tới hắn
Rồi sau đó, ta chuyển từ Vĩnh Dạ cung tới Tử Tâm điện. Quốc tang của Phụ hoàng cũng kéo dài nửa năm, mới vừa rồi làm thỏa đáng. Sau đó nhớ tới việc tìm ngươi, mới biết ngươi sớm chào từ biệt, đi Vạn Hoa Cốc. Ta thường xuyên nửa đêm chợt tỉnh, tại long sàng, mới phát giác ra bên cạnh là khoảng không lạnh lẽo. Từ nay về sau ta không còn cảm giác ấm áp của ngươi. Dần dần, thành thói quen, chỉ có ta cô độc tại Tử Tâm điện.
Hai năm sau, Nam Hải dư nghiệt, họa Viêm quốc, cuối cùng bình định. Nhưng quốc gia của ta cũng phải trả giá thật lớn: mất đi đệ nhất võ tướng Vân quốc, Chiêu Dương hầu, Vân Hạo. Chiêu Dương hầu trên sa trường chinh chiến nhiều năm, sớm bệnh cũ quấn thân
Phụ hoàng gặp chuyện bỏ mình, ta bi thống. Thân thể không hảo, trắng đêm truy tra, lại xuất binh ngàn dặm, truy kích dư nghiệt, thảo phạt viêm cảnh. Hai năm chinh chiến, thân mình bằng sắt, rồi cũng như đèn dầu cháy hết… Sau khi chiến sự bình định, đại ca dễ dàng chiến thắng trở về, trên đường lại bệnh, cũng không còn có thể chống đỡ. Ta trọng thương hôn mê, Phụ hoàng mất đi vĩnh viễn là mối hận không thể xóa nhoà, trong lòng bi thương, cả đời không thể bù lại.
Lúc này, ngay cả nghĩa huynh ta sùng bái từ nhỏ, cũng không nhìn thấy mặt lần cuối. Sau đó chị dâu là cáo mệnh phu nhân nghe tin tức truyền đến, trong lòng đau đớn đến chết lặng. Viêm quốc cầu hòa, cắt đất đưa kim, trình lên rất nhiều cống vật. Bảo ngọc, trân châu, cả Thương Nghi.
Thương Nghi, người cũng như tên, tư chất xinh đẹp tuyệt trần, thân thể nhỏ bé và yếu ớt, động lòng người. Tính tình lại ôn hòa như ngọc, thiện người am hiểu ý. Nhưng mẹ là hạ nhân xuất thân từ nô lệ, bị khinh thường, bị mọi người dẫm nát dưới chân. Thương Nghi bị coi là một hạ nhân ti tiện, ngay cả tư cách mang họ cũng không có. Chính là khi tuyển người, hoàng thất giống như mới bừng tỉnh đại ngộ, cung nhân tìm ra hắn. Cứ như vậy, hắn như một món hàng bị đóng gói, ngàn dặm xa xôi đưa tới Tử Tâm điện.
Mới gặp mặt, hắn cũng nhận mệnh, không kiêu ngạo không siểm nịnh, vẻ mặt thản nhiên. Hắn hận Viêm quốc sâu vô cùng, ép hắn vào cung làm nô, lấy cớ vì đất nước. Trong mắt của hắn hiện vẻ bi thương đả động lòng ta.
Ban đêm, ta lệnh hắn quỳ ở ngoài Tử Tâm điện, tới bình minh. Trời sáng, ta cho truyền hắn tới, mặt hắn hiện lên ngạc nhiên, sau đó ánh mắt dần dần định, hắn cúi đầu
Từ lúc đó về sau tám năm, hắn bên ta, sớm chiều hầu hạ, bên người làm bạn. Ban đêm, hắn giúp ta giải ưu sầu, nói hết tâm sự người. Ban đêm, hắn là bạn cùng giường, nằm bên cạnh giúp ấm giường. Chúng ta hai người còn trẻ khí thịnh, như thế nào không có việc điên long đảo phượng.
Trong điện Tử Tâm, trên long tháp thượng (giường nhỏ), từng lưu lại vô số lần chúng ta ân ái. Quan hệ của chúng ta giống như chủ tớ, giống như người yêu, cũng giống như bằng hữu. Hắn là người đầu tiên xấp xỉ tuổi ta, bên ta, chúng ta tính tình hợp nhau. Tình cảm của ta với Thương Nghi ngày càng thâm sâu, nghĩ rằng đây là loại tình cảm chân thành
Trong triều đình, chúng thần dâng phi, ép ta lập hậu., trục xuất Thương Nghi, ta làm như không thấy, chỉ chuyên chú việc phụ hoàng qua đời, lấy đó làm cớ. Tuy nhiên, nhân một lần vô tình nhìn thấy Thương Nghi cùng Đồ Càng tướng quân của Tây Mộc gặp trong phố xá sầm uất. Từ đó, tình cảm nảy sinh.
Sau, ta cũng từng tự hỏi, nếu không phải ngày ấy ta hứng khởi, đột nhiên muốn ăn tảo cao mứt hoa quả thiên hạ đệ nhất. Thương Nghi cũng sẽ không vì niềm vui của ta, trộm ra cung đi mua. Nếu hắn không đi, sẽ không gặp Đồ Càng. Nếu không đến đó sẽ không yêu thương. Nếu sẽ không yêu thượng, không gặp hắn sẽ vẫn lưu ở bên cạnh ta. Như thế, như vậy, cho đến nay, không biết sẽ là cục diện gì?
Thầm than,
Khó lí giải.
Từ đó về sau, Thương Nghi thường xuyên ảm đạm u sầu, cùng ta thân thiết, cũng giống như miễn cưỡng. Ta trời sanh tính mẫn cảm, tâm sự của hắn ta lại như thế nào không biết. Nhận được mật báo, ta tức giận không thôi. Đợi sau khi bình tĩnh, niệm tình nhiều năm, ta cuối cùng mềm lòng. Ta ra vẻ không biết, muốn hắn hồi tâm chuyển ý. Chúng ta chung qui đã từng có da thịt chi thân (thân thiết về thể xác). Nhưng tâm hắn chưa ở thân ta, ép buộc còn có ý nghĩa gì
Ta đối với hắn càng sủng ái, hắn giống như thống khổ càng sâu. Cục diện khó xử, ta không hiểu phải làm sao cho thỏa đáng. Chính vào lúc này, ngươi trở lại bên cạnh ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.