Quyển 2 - Chương 157: Bi ai của Đại tông sư
Tuyết Sơn Phi Hồ
23/03/2013
Tiếng reo hò chém giết vẫn vang lên khắp nơi, tiếng binh khí va chạm, tiếng mũi tên xé gió, tiếng kêu thảm thiết khi gần chết không dứt bên tai. Tất cả những thứ này, đều kém một câu hời hợt của Thủy Tình Không. Khi một vị Đại tông sư nói muốn giết ngươi trước mặt ngươi, không ai có thể trấn định, cho dù thân là Cửu ngũ Chí tôn, chỉ sợ cũng không dám bước ra ngoài hoàng cung nửa bước.
Tần Phi không hề giả bộ, hắn thở dài, giương mắt lên nhìn Thủy Tình Không nói:
- Nếu sớm biết học được môn công pháp này sẽ bị ngươi giết... Tám chín phần mười ta vẫn muốn học. Chỉ có điều, trước khi giết ta có lẽ ngươi nên giết một người trước, và tìm một người.
- Giết ai? Tìm ai?
Thủy Tình Không cũng không vội lấy tánh mạng Tần Phi, trong mắt hắn, giết chết một vị Tiên thiên cao thủ cũng không khác gì đập chết một con muỗi.
- Người đầu tiên ngươi nên giết là sư phụ ta, lão già chết tiệt khẳng định dùng công pháp trong Thiên Ngân. Chỉ có điều, các ngươi đều là Đại tông sư, khả năng ngươi giết hắn quá thấp.
Tần Phi cười tủm tỉm nói:
- Ngươi giết ta, lão đầu sẽ rất tức giận, nhưng tám phần là hắn cũng không giết được ngươi, cũng chỉ có thể đến Đại sa mạc tìm đồ tử đồ tôn của ngươi và bọn người Thác Bạt Liệt ủng hộ ngươi để giết. Hai người các ngươi, kẻ tới người đi, đến cuối cùng, đều trở thành kẻ cô đơn, sau đó thì so xem ai thọ hơn thôi.
- Người ngươi muốn tìm, tên là Ngụy Bính Dần.
Tần Phi nói tiếp:
- Kẻ cuối cùng của Đại Ngụy hoàng tộc còn sống, chạy thoát khỏi Sở Cung, bây giờ là một trong thủ lĩnh Ngụy binh ở Sở quốc. Nhưng, quá nhiều người đang tìm Ngụy Bính Dần, người ngươi quen biết ở Sở quốc chắc hẳn sẽ không quá nhiều, rất khó tìm được. Thật trùng hợp, ngươi khá may mắn, ta lại có thể liên lạc với hắn.
- Ngụy Bính Dần không chết?
Thủy Tình Không nhíu mày kinh ngạc, hắn biết có lẽ Tần Phi nói không sai, năm đó Ngụy Quốc bị diệt, những đệ tử trẻ tuổi của Hoàng tộc năm đó, bị Sở đế bắt đi làm thái giám. Hắn đã từng âm thầm tới Đông đô dò hỏi, đáng tiếc, mỗi lần đều bị Bàng Chân và Dịch Tổng đốc phát hiện. Đã đến cấp độ của bọn họ, một vị Đại tông sư tuyệt đối không có khả năng chiến thắng hai vị Đại tông sư, cho dù cho hắn ăn Thông Thiên đại thuốc bổ, tối đa cũng chỉ có thể chống đỡ thêm vài hiệp mà thôi.
Bất quá, Thủy Tình Không ít nhiều vẫn có được một ít tin tức, thí dụ như những đệ tử hoàng tộc bị Sở đế bắt đi, cơ hồ cũng đã chết đến bảy tám phần, qua thời gian dài, chỉ sợ đã chết hết, trong đó có Ngụy Bính Dần. Tần Phi có thể nói ra cái tên Ngụy Bính Dần, chắc hẳn không phải giả. Bởi vì, Sở đế chắc chắn sẽ không công bố loại chuyện này.
- Tuy còn sống, nhưng cũng không khác gì đã chết, cả đời không dám lộ diện, mặt khác còn là một thái giám, cũng không trông cậy vào việc nối dõi tông đường cho Ngụy gia rồi...
Tần Phi hơi thở dài, cố ý kích thích Thủy Tình Không.
Thủy Tình Không cười lạnh nói:
- Ngươi tuy có được Thiên Ngân, nhưng ngươi còn trẻ tuổi, sao có thể hiểu được diệu dụng của Thiên Ngân. Đừng nói Ngụy Bính Dần chỉ bị thiến làm thái giám, chỉ cần hắn còn một hơi thở, Thiên Ngân cũng có thể kéo dài tánh mạng cho hắn. Để ta tìm được hắn, khôi phục nòi giống cho hắn có gì khó khăn?
Trong đầu Tần Phi lập tức hiện ra một hình ảnh tà ác. Chẳng lẽ, Thủy Tình Không chuẩn bị bắt một người tới cấy ghép cho Ngụy Bính Dần? Thế nhưng mà dù có thể cấy ghép bánh quẩy, còn hai quả trứng gà thì làm sao bây giờ? Dùng cái kia của người ta... sinh con còn tính là Ngụy gia không? Vấn đề này, làm cho Tần Phi không khỏi lộ ra một tia tươi cười quái dị mập mờ trên mặt.
Thủy Tình Không là nhân vật bậc nào, nhìn mặt cũng biết Tần Phi đang suy nghĩ gì, nhưng hắn lười giải thích, ngàn năm qua Thiên Ngân được xưng là công pháp đệ nhất, há lại hư danh?
- Thủy lão bản, làm giao dịch nha.
Tần Phi vẻ mặt chân chất:
- Ta giúp ngươi tìm Ngụy Bính Dần, về phần chuyện ta tu luyện Thiên Ngân, phiền ngươi tìm lão sư phụ chết tiệt của ta nghiên cứu một chút. Giết ta không có lợi với ngươi!
Thủy Tình Không lẳng lặng đứng đó, không biết là ai không có mắt, một thanh phi lao bay tới, Thủy Tình Không không cần quay đầu lại, vung tay áo một cái, phi lao lập tức bay ngược lại, ghim tên vừa ném lao vào lưng ngựa, mũi thương xuyên qua bụng ngựa, ghim chặt một người một ngựa trên mặt đất.
- Tốt.
Thủy Tình Không trầm ngâm nói:
- Trước mắt tìm được Ngụy Bính Dần, là nhiệm vụ quan trọng nhất trong kế hoạch Đại Ngụy phục quốc, ta với ngươi cùng đi Đông đô, ngươi tìm Ngụy Bính Dần cho ta.
Tần Phi đang tươi cười đã, nghe vậy sắc mặt lập tức trắng bệch:
- Ngươi không nói thật chứ? Này, ngươi là phò mã Ngụy Quốc, lại là Võ Tôn Man tộc, bất kỳ thân phận nào đều đối địch với chức vụ Trấn Đốc Sát Sự Thính của ta. Ta mang ngươi trở về Đông đô... Vậy có thể gây ra phiền phức lớn hơn.
- Đồ đệ Tôn Hạc có thể làm Đồng Tri Trấn Đốc tại Sát Sự Thính, mang ta vào thì sợ cái gì?
Thủy Tình Không cười một cách giảo hoạt, bàn tay đặt trên vai Tần Phi vỗ nhẹ nhẹ:
- Người sống lâu rồi, thường thấy rõ rất nhiều chuyện, cũng không muốn so đo với tiểu bối. Nhưng cái này không có nghĩa là ta dễ bị gạt gẫm.
Tần Phi trừng hai mắt, bỗng nhiên vỗ tay cười nói:
- Cũng tốt, mang theo một vị Đại tông sư trở lại Đông đô, trên đường đi cũng không lo Yến vương phái người tới giết ta. Khi chưa tìm được Ngụy Bính Dần, ngươi còn phải bảo vệ cho ta. Lão sư phụ chết tiệt của ta tuy có tu vi cao, nhưng ông ta rất ít ở bên cạnh ta, cho tới bây giờ chưa từng giúp ta bắt nạt kẻ khác. Dịch Tổng đốc tuy để mắt tới ta, nhưng hắn quyền cao chức trọng, thân phận đặc thù, cũng không có khả năng ra mặt giúp ta. Nhưng Võ Tôn các hạ lại khác... Ít nhất trước khi tìm được Ngụy Bính Dần, người khác động đến ta, ngươi phải giúp ta đánh hắn, khi ta bắt nạt người khác... Ha ha ha ha!
Thủy Tình Không còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, liền thấy Tần Phi xoay người nhảy lên một con ngựa đang hoảng sợ khi mất đi chủ nhân, hai chân kẹp vào bụng ngựa, cúi người nhặt một thanh trường đao trên mặt đất, tiện tay khua một vòng, đơn đao độc mã xông vè phía Đệ nhất trấn, miệng hét lớn:
- Du Long, tiện nhân! Vừa rồi mi mang theo Thân Vệ doanh đánh tiểu gia rất vui vẻ phải không? Nạp mạng đi!
Cho dù là Lang Nha chiến sĩ trên sườn núi, hay là gần bốn ngàn quân đội dự bị Đệ nhất trấn phía xa đều sợ ngây người. Không ngờ có người điên như vậy? Đơn đao độc mã xông trận, còn muốn giết Du Long?
Tần Phi vung vẩy trường đao, thế không thể đỡ, chỉ còn cách quân trận của Đệ nhất trấn hơn ba trăm bước, rất nhiều kỵ binh giương cung cài tên, mưa tên từ trên trời giáng xuống dày đặc, Tần Phi trầm xuống, che chắn thân mình, con ngựa không giảm tốc độ, xông thẳng vào trận!
Thủy Tình Không tức giận dậm chân mắng:
- Tôn Hạc, con rùa già nhà ngươi dạy được đồ đệ tốt lắm, giống hệt như nhau, khi có thể chiếm tiện nghi vĩnh viễn không chịu thiệt!
Mắng thì mắng, vì tìm được Ngụy Bính Dần, Thủy Tình Không vẫn không dám lại để cho Tần Phi gặp chuyện không may, tu vi Đại tông sư của hắn, đâu còn cần dùng đến chiến mã? Bóng người lóe lên, trong nháy mắt đã đuổi theo Tần Phi, bởi vì tốc độ quá nhanh, trong mắt rất nhiều người vẫn còn thấy bóng dáng Thủy Tình Không ở chỗ cũ, đã có rất nhiều người kinh hô lên:
- Trời ạ... Đó là người sao?
Tần Phi một mực tập trung vào Du Long, trường đao tung bay, máu của vô số kỵ binh trước mặt rơi xuống đám cỏ mới mọc trên đại sa mạc. Một vị cao thủ Tiên thiên thượng phẩm xông trận, không ai có thể cản nổi!
Đúng vậy, hoàn toàn chính xác là không ai cản nổi, bởi vì bên cạnh hắn có Thủy Tình Không. Phàm là địch nhân có chút khó giải quyết, Tần Phi quyết đoán kéo đầu ngựa, tiếp tục phóng về phía Du Long, mà Thủy Tình Không chỉ có thể bất đắc dĩ thay hắn chém giết tên địch nhân kia! Đường đường Đại tông sư, lại bị Tần Phi lừa thành bảo tiêu!
Trước mặt dù sao cũng là bốn ngàn thiết kỵ tinh nhuệ, đã được huấn luyện nghiêm khắc, là chiến sĩ giết người không chớp mắt. Cho dù Thủy Tình Không tu vi cao thâm, cũng không dám cưỡng ép túm Tần Phi xuống ngựa, nếu làm như thế, rất có thể hai người sẽ bị hãm trong quân trận. Nhưng hiện tại có đại đao Tần Phi mở đường, Thủy Tình Không bảo vệ hai bên, giết đến lưu loát sướng tay.
Mắt thấy chỉ còn cách Du Long không quá trăm bước, Tần Phi càng cao hứng, trong lúc cấp bách liếc qua thấy trường đao đã mẻ, bèn hét lớn một tiếng:
- Du Long, có giỏi đừng chạy!
Hắn vung tay, dồn chân lực vào trường đao, vận công ném mạnh một cái, trường đao như tia chớp xé trời, xẹt qua không trung, bay thẳng đến Du Long.
Du Long chỉ có chút tu vi, một đao kia của Tần Phi khí thế hung mãnh, Du Long nào dám đón đở? Lúc này cũng bất chấp hình tượng, vội vàng nhảy xuống ngựa, lăn trên mặt đất. Trường đao uy mãnh, chém đứt đôi con ngựa của hắn, đao khí tỏa ra bốn phía, chia năm xẻ bảy chiến mã, huyết nhục bay tứ tung.
Du Long kinh hồn táng đảm lau máu ngựa trên mặt, khàn giọng kêu lên:
- Ngăn hắn lại cho ta!
Hàn mang lóe lên, một mũi thương đâm thẳng vào trước mặt Tần Phi, Tần Phi cười lạnh một tiếng, lật tay bắt lấy trường mâu, kéo luôn tên kỵ sĩ kia qua, tiện tay đập chết. Sau khi hắn lấy được thương, đánh càng mạnh mẽ, những nơi hắn đi qua, người ngã ngựa đổ.
Du Long thầm mắng một tiếng, chiến sĩ dưới tay mình xưa nay hung mãnh có thể đánh chết lão hổ, nhưng gặp hai người này xông trận, tất cả đều trở thành bùn đất. Nhìn thấy hai mắt Tần Phi sáng lên, chăm chăm muốn giết mình, Du Long chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh, phảng phất sẽ phải rơi đầu ở chỗ này, liên tục nói:
- Lui binh, mau lui lại!
Kỵ binh đã có chút tán loạn thấy cờ hiệu chỉ dẫn, nhanh chóng kết thành trận hình lui quân, mấy trăm cây trường mâu chỉ về Tần Phi ở phía xa, chậm rãi thối lui về phía sau.
Tần Phi đang muốn đuổi giết, bỗng nhiên bên vai bị túm lại, cả người lẫn ngựa đều không thể nhúc nhích, thanh âm tức giận của Thủy Tình Không vang lên:
- Còn giết? Thực sự coi lão tử là hộ vệ sao? Ngươi nghĩ ta và ngươi là Thần Tiên, có thể giết sạch bốn ngàn thiết kỵ sao?
Tần Phi đương nhiên biết rõ, với bản lĩnh của Thủy Tình Không, nếu như hắn muốn giết Du Long, cho dù Du Long có tám ngàn người bảo hộ, Thủy Tình Không cũng có tám phần cơ hội có thể đắc thủ. Nhưng Thủy Tình Không lại không muốn giết, chính mình thật sự là không có bản lĩnh đó, nhưng vừa rồi đang giết đến sảng khoái, nếu dừng tay như vậy thì có chút không cam lòng.
Mắt hắn xoay chuyển, nhìn thấy quân đội Ma tộc đang lui bước, quân đội của Thác Bạt Liệt đang không ngừng chém giết quân đoạn hậu của Ma tộc, Tần Phi hét lớn một tiếng:
- Thác Bạt Hoằng, không phải tiểu tử ngươi vừa phái ngàn người xông lên núi sao? Có giỏi đừng chạy, nạp mạng cho tiểu gia đi!
Thủy Tình Không còn chưa kịp giữ Tần Phi lại, hắn đã một người một ngựa phi ra ngoài, trường mâu vung lên, chỉ cần nhìn thấy chiến sĩ Ma tộc là đâm một thương. Chiến sĩ Ma tộc vốn đã không muốn chiến đấu, nhìn thấy Tần Phi giống như hổ điên, nhao nhao nhượng bộ lui binh. Mà quân đội Man tộc thấy Võ Tôn đại nhân đi bên cạnh Tần Phi, càng không dám ngăn trở.
Tần Phi đơn thương độc mã, tập trung vào cỗ xe ngựa hoa lệ của Thác Bạt Hoằng ở phía xa, khí hải cuồn cuộn, thanh âm vang vọng chiến trường:
- Thác Bạt Hoằng, cút lại đây cho tiểu gia!
Tần Phi không hề giả bộ, hắn thở dài, giương mắt lên nhìn Thủy Tình Không nói:
- Nếu sớm biết học được môn công pháp này sẽ bị ngươi giết... Tám chín phần mười ta vẫn muốn học. Chỉ có điều, trước khi giết ta có lẽ ngươi nên giết một người trước, và tìm một người.
- Giết ai? Tìm ai?
Thủy Tình Không cũng không vội lấy tánh mạng Tần Phi, trong mắt hắn, giết chết một vị Tiên thiên cao thủ cũng không khác gì đập chết một con muỗi.
- Người đầu tiên ngươi nên giết là sư phụ ta, lão già chết tiệt khẳng định dùng công pháp trong Thiên Ngân. Chỉ có điều, các ngươi đều là Đại tông sư, khả năng ngươi giết hắn quá thấp.
Tần Phi cười tủm tỉm nói:
- Ngươi giết ta, lão đầu sẽ rất tức giận, nhưng tám phần là hắn cũng không giết được ngươi, cũng chỉ có thể đến Đại sa mạc tìm đồ tử đồ tôn của ngươi và bọn người Thác Bạt Liệt ủng hộ ngươi để giết. Hai người các ngươi, kẻ tới người đi, đến cuối cùng, đều trở thành kẻ cô đơn, sau đó thì so xem ai thọ hơn thôi.
- Người ngươi muốn tìm, tên là Ngụy Bính Dần.
Tần Phi nói tiếp:
- Kẻ cuối cùng của Đại Ngụy hoàng tộc còn sống, chạy thoát khỏi Sở Cung, bây giờ là một trong thủ lĩnh Ngụy binh ở Sở quốc. Nhưng, quá nhiều người đang tìm Ngụy Bính Dần, người ngươi quen biết ở Sở quốc chắc hẳn sẽ không quá nhiều, rất khó tìm được. Thật trùng hợp, ngươi khá may mắn, ta lại có thể liên lạc với hắn.
- Ngụy Bính Dần không chết?
Thủy Tình Không nhíu mày kinh ngạc, hắn biết có lẽ Tần Phi nói không sai, năm đó Ngụy Quốc bị diệt, những đệ tử trẻ tuổi của Hoàng tộc năm đó, bị Sở đế bắt đi làm thái giám. Hắn đã từng âm thầm tới Đông đô dò hỏi, đáng tiếc, mỗi lần đều bị Bàng Chân và Dịch Tổng đốc phát hiện. Đã đến cấp độ của bọn họ, một vị Đại tông sư tuyệt đối không có khả năng chiến thắng hai vị Đại tông sư, cho dù cho hắn ăn Thông Thiên đại thuốc bổ, tối đa cũng chỉ có thể chống đỡ thêm vài hiệp mà thôi.
Bất quá, Thủy Tình Không ít nhiều vẫn có được một ít tin tức, thí dụ như những đệ tử hoàng tộc bị Sở đế bắt đi, cơ hồ cũng đã chết đến bảy tám phần, qua thời gian dài, chỉ sợ đã chết hết, trong đó có Ngụy Bính Dần. Tần Phi có thể nói ra cái tên Ngụy Bính Dần, chắc hẳn không phải giả. Bởi vì, Sở đế chắc chắn sẽ không công bố loại chuyện này.
- Tuy còn sống, nhưng cũng không khác gì đã chết, cả đời không dám lộ diện, mặt khác còn là một thái giám, cũng không trông cậy vào việc nối dõi tông đường cho Ngụy gia rồi...
Tần Phi hơi thở dài, cố ý kích thích Thủy Tình Không.
Thủy Tình Không cười lạnh nói:
- Ngươi tuy có được Thiên Ngân, nhưng ngươi còn trẻ tuổi, sao có thể hiểu được diệu dụng của Thiên Ngân. Đừng nói Ngụy Bính Dần chỉ bị thiến làm thái giám, chỉ cần hắn còn một hơi thở, Thiên Ngân cũng có thể kéo dài tánh mạng cho hắn. Để ta tìm được hắn, khôi phục nòi giống cho hắn có gì khó khăn?
Trong đầu Tần Phi lập tức hiện ra một hình ảnh tà ác. Chẳng lẽ, Thủy Tình Không chuẩn bị bắt một người tới cấy ghép cho Ngụy Bính Dần? Thế nhưng mà dù có thể cấy ghép bánh quẩy, còn hai quả trứng gà thì làm sao bây giờ? Dùng cái kia của người ta... sinh con còn tính là Ngụy gia không? Vấn đề này, làm cho Tần Phi không khỏi lộ ra một tia tươi cười quái dị mập mờ trên mặt.
Thủy Tình Không là nhân vật bậc nào, nhìn mặt cũng biết Tần Phi đang suy nghĩ gì, nhưng hắn lười giải thích, ngàn năm qua Thiên Ngân được xưng là công pháp đệ nhất, há lại hư danh?
- Thủy lão bản, làm giao dịch nha.
Tần Phi vẻ mặt chân chất:
- Ta giúp ngươi tìm Ngụy Bính Dần, về phần chuyện ta tu luyện Thiên Ngân, phiền ngươi tìm lão sư phụ chết tiệt của ta nghiên cứu một chút. Giết ta không có lợi với ngươi!
Thủy Tình Không lẳng lặng đứng đó, không biết là ai không có mắt, một thanh phi lao bay tới, Thủy Tình Không không cần quay đầu lại, vung tay áo một cái, phi lao lập tức bay ngược lại, ghim tên vừa ném lao vào lưng ngựa, mũi thương xuyên qua bụng ngựa, ghim chặt một người một ngựa trên mặt đất.
- Tốt.
Thủy Tình Không trầm ngâm nói:
- Trước mắt tìm được Ngụy Bính Dần, là nhiệm vụ quan trọng nhất trong kế hoạch Đại Ngụy phục quốc, ta với ngươi cùng đi Đông đô, ngươi tìm Ngụy Bính Dần cho ta.
Tần Phi đang tươi cười đã, nghe vậy sắc mặt lập tức trắng bệch:
- Ngươi không nói thật chứ? Này, ngươi là phò mã Ngụy Quốc, lại là Võ Tôn Man tộc, bất kỳ thân phận nào đều đối địch với chức vụ Trấn Đốc Sát Sự Thính của ta. Ta mang ngươi trở về Đông đô... Vậy có thể gây ra phiền phức lớn hơn.
- Đồ đệ Tôn Hạc có thể làm Đồng Tri Trấn Đốc tại Sát Sự Thính, mang ta vào thì sợ cái gì?
Thủy Tình Không cười một cách giảo hoạt, bàn tay đặt trên vai Tần Phi vỗ nhẹ nhẹ:
- Người sống lâu rồi, thường thấy rõ rất nhiều chuyện, cũng không muốn so đo với tiểu bối. Nhưng cái này không có nghĩa là ta dễ bị gạt gẫm.
Tần Phi trừng hai mắt, bỗng nhiên vỗ tay cười nói:
- Cũng tốt, mang theo một vị Đại tông sư trở lại Đông đô, trên đường đi cũng không lo Yến vương phái người tới giết ta. Khi chưa tìm được Ngụy Bính Dần, ngươi còn phải bảo vệ cho ta. Lão sư phụ chết tiệt của ta tuy có tu vi cao, nhưng ông ta rất ít ở bên cạnh ta, cho tới bây giờ chưa từng giúp ta bắt nạt kẻ khác. Dịch Tổng đốc tuy để mắt tới ta, nhưng hắn quyền cao chức trọng, thân phận đặc thù, cũng không có khả năng ra mặt giúp ta. Nhưng Võ Tôn các hạ lại khác... Ít nhất trước khi tìm được Ngụy Bính Dần, người khác động đến ta, ngươi phải giúp ta đánh hắn, khi ta bắt nạt người khác... Ha ha ha ha!
Thủy Tình Không còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, liền thấy Tần Phi xoay người nhảy lên một con ngựa đang hoảng sợ khi mất đi chủ nhân, hai chân kẹp vào bụng ngựa, cúi người nhặt một thanh trường đao trên mặt đất, tiện tay khua một vòng, đơn đao độc mã xông vè phía Đệ nhất trấn, miệng hét lớn:
- Du Long, tiện nhân! Vừa rồi mi mang theo Thân Vệ doanh đánh tiểu gia rất vui vẻ phải không? Nạp mạng đi!
Cho dù là Lang Nha chiến sĩ trên sườn núi, hay là gần bốn ngàn quân đội dự bị Đệ nhất trấn phía xa đều sợ ngây người. Không ngờ có người điên như vậy? Đơn đao độc mã xông trận, còn muốn giết Du Long?
Tần Phi vung vẩy trường đao, thế không thể đỡ, chỉ còn cách quân trận của Đệ nhất trấn hơn ba trăm bước, rất nhiều kỵ binh giương cung cài tên, mưa tên từ trên trời giáng xuống dày đặc, Tần Phi trầm xuống, che chắn thân mình, con ngựa không giảm tốc độ, xông thẳng vào trận!
Thủy Tình Không tức giận dậm chân mắng:
- Tôn Hạc, con rùa già nhà ngươi dạy được đồ đệ tốt lắm, giống hệt như nhau, khi có thể chiếm tiện nghi vĩnh viễn không chịu thiệt!
Mắng thì mắng, vì tìm được Ngụy Bính Dần, Thủy Tình Không vẫn không dám lại để cho Tần Phi gặp chuyện không may, tu vi Đại tông sư của hắn, đâu còn cần dùng đến chiến mã? Bóng người lóe lên, trong nháy mắt đã đuổi theo Tần Phi, bởi vì tốc độ quá nhanh, trong mắt rất nhiều người vẫn còn thấy bóng dáng Thủy Tình Không ở chỗ cũ, đã có rất nhiều người kinh hô lên:
- Trời ạ... Đó là người sao?
Tần Phi một mực tập trung vào Du Long, trường đao tung bay, máu của vô số kỵ binh trước mặt rơi xuống đám cỏ mới mọc trên đại sa mạc. Một vị cao thủ Tiên thiên thượng phẩm xông trận, không ai có thể cản nổi!
Đúng vậy, hoàn toàn chính xác là không ai cản nổi, bởi vì bên cạnh hắn có Thủy Tình Không. Phàm là địch nhân có chút khó giải quyết, Tần Phi quyết đoán kéo đầu ngựa, tiếp tục phóng về phía Du Long, mà Thủy Tình Không chỉ có thể bất đắc dĩ thay hắn chém giết tên địch nhân kia! Đường đường Đại tông sư, lại bị Tần Phi lừa thành bảo tiêu!
Trước mặt dù sao cũng là bốn ngàn thiết kỵ tinh nhuệ, đã được huấn luyện nghiêm khắc, là chiến sĩ giết người không chớp mắt. Cho dù Thủy Tình Không tu vi cao thâm, cũng không dám cưỡng ép túm Tần Phi xuống ngựa, nếu làm như thế, rất có thể hai người sẽ bị hãm trong quân trận. Nhưng hiện tại có đại đao Tần Phi mở đường, Thủy Tình Không bảo vệ hai bên, giết đến lưu loát sướng tay.
Mắt thấy chỉ còn cách Du Long không quá trăm bước, Tần Phi càng cao hứng, trong lúc cấp bách liếc qua thấy trường đao đã mẻ, bèn hét lớn một tiếng:
- Du Long, có giỏi đừng chạy!
Hắn vung tay, dồn chân lực vào trường đao, vận công ném mạnh một cái, trường đao như tia chớp xé trời, xẹt qua không trung, bay thẳng đến Du Long.
Du Long chỉ có chút tu vi, một đao kia của Tần Phi khí thế hung mãnh, Du Long nào dám đón đở? Lúc này cũng bất chấp hình tượng, vội vàng nhảy xuống ngựa, lăn trên mặt đất. Trường đao uy mãnh, chém đứt đôi con ngựa của hắn, đao khí tỏa ra bốn phía, chia năm xẻ bảy chiến mã, huyết nhục bay tứ tung.
Du Long kinh hồn táng đảm lau máu ngựa trên mặt, khàn giọng kêu lên:
- Ngăn hắn lại cho ta!
Hàn mang lóe lên, một mũi thương đâm thẳng vào trước mặt Tần Phi, Tần Phi cười lạnh một tiếng, lật tay bắt lấy trường mâu, kéo luôn tên kỵ sĩ kia qua, tiện tay đập chết. Sau khi hắn lấy được thương, đánh càng mạnh mẽ, những nơi hắn đi qua, người ngã ngựa đổ.
Du Long thầm mắng một tiếng, chiến sĩ dưới tay mình xưa nay hung mãnh có thể đánh chết lão hổ, nhưng gặp hai người này xông trận, tất cả đều trở thành bùn đất. Nhìn thấy hai mắt Tần Phi sáng lên, chăm chăm muốn giết mình, Du Long chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh, phảng phất sẽ phải rơi đầu ở chỗ này, liên tục nói:
- Lui binh, mau lui lại!
Kỵ binh đã có chút tán loạn thấy cờ hiệu chỉ dẫn, nhanh chóng kết thành trận hình lui quân, mấy trăm cây trường mâu chỉ về Tần Phi ở phía xa, chậm rãi thối lui về phía sau.
Tần Phi đang muốn đuổi giết, bỗng nhiên bên vai bị túm lại, cả người lẫn ngựa đều không thể nhúc nhích, thanh âm tức giận của Thủy Tình Không vang lên:
- Còn giết? Thực sự coi lão tử là hộ vệ sao? Ngươi nghĩ ta và ngươi là Thần Tiên, có thể giết sạch bốn ngàn thiết kỵ sao?
Tần Phi đương nhiên biết rõ, với bản lĩnh của Thủy Tình Không, nếu như hắn muốn giết Du Long, cho dù Du Long có tám ngàn người bảo hộ, Thủy Tình Không cũng có tám phần cơ hội có thể đắc thủ. Nhưng Thủy Tình Không lại không muốn giết, chính mình thật sự là không có bản lĩnh đó, nhưng vừa rồi đang giết đến sảng khoái, nếu dừng tay như vậy thì có chút không cam lòng.
Mắt hắn xoay chuyển, nhìn thấy quân đội Ma tộc đang lui bước, quân đội của Thác Bạt Liệt đang không ngừng chém giết quân đoạn hậu của Ma tộc, Tần Phi hét lớn một tiếng:
- Thác Bạt Hoằng, không phải tiểu tử ngươi vừa phái ngàn người xông lên núi sao? Có giỏi đừng chạy, nạp mạng cho tiểu gia đi!
Thủy Tình Không còn chưa kịp giữ Tần Phi lại, hắn đã một người một ngựa phi ra ngoài, trường mâu vung lên, chỉ cần nhìn thấy chiến sĩ Ma tộc là đâm một thương. Chiến sĩ Ma tộc vốn đã không muốn chiến đấu, nhìn thấy Tần Phi giống như hổ điên, nhao nhao nhượng bộ lui binh. Mà quân đội Man tộc thấy Võ Tôn đại nhân đi bên cạnh Tần Phi, càng không dám ngăn trở.
Tần Phi đơn thương độc mã, tập trung vào cỗ xe ngựa hoa lệ của Thác Bạt Hoằng ở phía xa, khí hải cuồn cuộn, thanh âm vang vọng chiến trường:
- Thác Bạt Hoằng, cút lại đây cho tiểu gia!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.