Quyển 1 - Chương 60: Cho ngươi mượn dùng một lúc.
Tuyết Sơn Phi Hồ
23/03/2013
Vô số ánh mắt vây quanh Tần Phi, hoặc nóng bỏng hoặc kinh ngạc hoặc đố kỵ...
Tần Phi không thể làm gì thở dài, đứng dậy, tạ lỗi với xung quanh thở dài nói: "Chư vị, bài thơ này, thật không phải ta làm."
Lôi ca lớn tiếng nói: "Ta biết các hạ là không muốn hư danh, nhưng mà hôm nay ở chỗ này gặp nhau, ta Lôi ca thật sự không nhịn được."
Phan Lăng Phong ánh mắt một trận mờ mịt, bỗng nhiên tỉnh ngộ lại, chỉ vào Lôi ca nói: "Nghe nói bài thơ này sớm nhất là xuất từ Bát Bảo Hiên, chẳng lẽ nói, ngày đó ở Bát Bảo Hiên ngâm thơ chính là lão Lôi đại nhà ngươi? Rồi sau đó đi qua chỉ trích đạo văn chính là Tần Phi?"
Lôi ca sắc mặt đỏ lên, nhưng ngay sau đó thản nhiên nói: "Đúng thế thì sao? Ta dám làm thì dám nhận, lúc đó là ta nhất thời khoe khoang, vừa vặn gặp được chính chủ. Nhưng mà ta Lôi ca chính là loại người như vậy, nếu gây ra sai lầm thì sẽ thừa nhận, có bị đòn cũng đứng thẳng. Mất mặt thì đã mất mặt, nhưng sẽ không mất mặt lần nữa trước mặt mọi người."
"Bộp bộp bộp..." Mấy tiếng vỗ tay vang lên, mọi người đưa mắt nhìn lại, cũng là Đường Hiên vổ tay cổ vũ, Đường gia đại thiếu gia khẽ cười nói: "Làm người sống trên đời, ai có thể không phạm lỗi đây? Biết sai có thể sửa chính là đại thiện. Lôi ca tâm tính thiếu niên, thỉnh thoảng làm sai một lần, cũng không phải là chuyện gì lớn. Hắn có thể đủ ung dung nhận lỗi, lại càng đáng để mọi người kính nể. Biểu đệ, ta mời ngươi một chén."
Một bên thị nữ vội vàng bê lên hai chén đầy, Đường Hiên bưng chén rượu lên, đưa cho Lôi ca một chén, cất cao giọng nói: "Uống chén rượu này, chuyện thi từ ca phú đều xí xóa hết."
Dịch Tiểu Uyển cười lạnh một tiếng. Nàng không nói toạc ra. Nàng thông minh lanh lợi, biết Đường Hiên là cố ý chuyển chủ đề, tránh cho ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Tần Phi, để cho Tần Phi thêm một lần vang danh. Dịch Tiểu Uyển cúi đầu thì thầm nói: "Tần Phi ngươi gớm lắm, lão nương cũng là xem thường ngươi, không ngờ ngươi lại còn có ngón này. Hừ!"
Tần Phi cười khổ nói: "Rõ ràng không phải của ta, đừng nói thêm gì nữa, ta mất mặt xấu hổ quá đi."
Phan Lăng Phong ngồi ở vị trí chủ nhà, suy nghĩ tỷ mỉ về Tần Phi, trong lòng hắn không giải thích được, Tần Phi thiên phú hơn người, tu vi thâm sâu còn dễ lý giải, vì sao đột nhiên lại có thể ngâm thi tác đối?
Văn tài rất khác võ công, công phu viết văn cần phải được trải nghiệm nhiều trong cuộc sống. Ngay cả có thiên bẩm mấy bước thành thơ, cũng không thể nào xuất hiện tác phẩm xuất sắc được. Thơ hay tới mức để đời nếu không có đủ nền tảng văn học, nếu không có sự từng trải trong cuộc sống, chắc chắn không thể làm ra.
Trong lòng đã có tính toán, Phan Lăng Phong liền thản nhiên nói: "Tần huynh, Lôi thiếu gia nói ngươi văn tài hơn người, hôm nay ở đây nhiều người như vậy, không bằng các hạ lại bộc lộ tài năng, lúc này làm cho chúng ta một bài thơ để trợ hứng, như thế có được không?"
Tần Phi liên tục khoát tay: "Văn chương bản thiên thành, diệu thủ ngẫu đắc chi. Tác thi giá chủng sự, ngã thị bất hành đích, Phan công tử cũng đừng ép ta. Bài thơ này quả thật không phải ta làm." [DG: văn chương vốn tự nhiên, chỉ ngẫu nhiên viết thành, việc làm thơ này, ta không làm được.]
Đại Nhi trước mắt nhất thời sáng ngời, lẩm bẩm nói: "Văn chương bản thiên thành, diệu thủ ngẫu đắc chi. Hai câu này sẽ được lưu truyền sử sách."
Phan Lăng Phong trợn mắt há mồm, vốn định thử dò xét Tần Phi, xem hắn có thực tài hay không, hay là đạo văn thơ của người khác, không nghĩ tới hắn xuất khẩu thành chương, tùy tiện thả hai câu, lại được mọi người vỗ bàn tán thưởng.
Cho dù da mặt Phan Lăng Phong khá dày, cũng không dám chèo kéo Tần Phi làm thơ nữa, vạn nhất Tần Phi lại làm được một bài thơ hay, chẳng phải là tự đấm vào mặt mình sao?
Lôi ca giơ ngón tay cái hướng về phía Tần Phi nói: "Ta cũng biết ngươi là thâm tàng bất lộ. Đúng rồi, bọn họ gọi ngươi Tần Phi, chẳng lẽ ngươi chính là người mà gần đây danh khí bốc lên cao vô cùng đó chăng, chính là gã Tần Phi nhận được tú cầu của biểu muội ta sao? Nếu thật thế thì ngươi thật đúng là văn võ song toàn, ta có ngươi là biểu muội phu, sau này đi ra ngoài khoe khoang cũng không cần phải lo lắng nữa."
Hắn tự hỏi tự đáp mà không thấy xấu mặt nhưng trước mặt nhiều người như vậy, sắc mặt Đại Nhi nhất thời đỏ bừng, len lén nhìn Tần Phi một cái, nhưng ngay sau đó lập tức cúi đầu. Tần Phi biết trong lúc vô tình lại sử dụng một câu văn tuyệt tác của tiền nhân. Hắn cũng đang ngượng ngùng thuận miệng đáp: "Lôi thiếu gia quá khen."
"A, biểu muội, ta không ngồi cùng chỗ với ngươi nữa, ta ngồi cùng Tần Phi đây."
Lôi ca vác cái mặt dày, chen đến chỗ ngồi bên cạnh Tần Phi, cợt nhả, làm như hai người thân thích từ lâu vậy. Thừa dịp không ai chú ý, Lôi ca thì thầm: "Cũng coi như là một nửa thân thích của nhau rồi, trả một ngàn lượng cho ta đi."
"Ta tiêu hết rồi." Tần Phi ngạo nghễ nói.
Sắc mặt Lôi ca kêu khổ: "Tháng này lại không có tiền tiêu vặt rồi..."
Bữa ăn này vốn là muốn cho Tần Phi mất mặt xấu hổ, không nghĩ tới lại thành toàn hắn đại xuất danh tiếng.
Đường Hiên, Phan Lăng Phong yên lặng liếc mắt nhìn nhau, cúi đầu uống rượu liên tục. Rượu vào trong miệng, cảm giác đắng chát cay xè ! Một bữa cơm ăn cứ thế buồn bã ỉu xìu mà qua, những tiết mục trợ hứng khác bọn hắn cũng không còn thấy một chút thú vị. Đường Hiên liền tìm cớ đưa muội muội về nhà.
Ánh mắt Đại Nhi nhìn Tần Phi có chút mê ly, càng ngày càng cảm thấy nam tử này nhìn không thấu, thỉnh thoảng hắn lại có hành động làm mọi người không thể đoán được, thí dụ như nụ hôn nóng bỏng đêm hôm đó. Thỉnh thoảng, hắn lại lộ ra một ít tài năng khiến mọi người khiếp sợ. Tựa như thơ văn lần này...
Đối mặt với ánh mắt như thế, Tần Phi làm bộ không nhìn thấy, cùng Dịch Tiểu Uyển, Chu Lễ Uyên vừa nói vừa chế nhạo lẫn nhau, chẳng mấy chốc đã đến cửa phủ Đường gia.
Đường Hiên mới vừa bước lên bậc tam cấp, bỗng nhiên vui mừng kêu lên: "Liễu thúc thúc, ngươi đã về?"
Đứng ở bên trong cửa, có một nam tử một thân bạch y như tuyết, chính là tổng quản Đường phủ Liễu Khinh Dương. Cái tên nhi tử đầu to Liễu Thiên Kỳ đứng bên cạnh hắn. Hai phụ tử hắn không biết đã nói với nhau nhưng chuyện gì.
Liễu Khinh Dương mỉm cười gật đầu: "Chuyện các ngươi gặp tập kích, chúng ta ở Thọ châu vừa nhận được tin tức, lão gia lập tức để cho ta trở về. Bọn ta đi một mạch, bây giờ mới vừa về đến nhà."
Đôi mắt Đường Hiên xoay động, nảy ra ý kiến, quoay người lại nói với Dịch Tiểu Uyển: "Liễu thúc thúc đã trở lại, ta nghĩ, các ngươi cũng không có lý do gì mà ở lại Đường gia? Chẳng lẽ Liễu thúc thúc còn bảo vệ chúng ta không nổi sao? Người đâu, tiễn Dịch tiểu thư!"
Dịch Tiểu Uyển hời hợt cười cười, từ đầu đã không thèm để ý, thản nhiên nói: "Vậy được, chúng ta đi!"
Ba người ngay cả vào thu xếp đồ cũng không làm, nghênh ngang đi theo đường lớn trước phủ về Sát Sự Thính. Đang đi trên đường, Chu Lễ Uyên đi sát Dịch Tiểu Uyển không nén nổi tò mò liền hỏi: "Giam Sự đại nhân, mặc dù ty chức biết là không nên hỏi mục đích thực sự đến Đường gia lần này. Nhưng lại tò mò muốn biết, nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành chưa?"
Dịch Tiểu Uyển ha ha cười lớn: "Nếu không hoàn thành, lão nương có thể đi sảng khoái như vậy sao? Nhiệm vụ lần này cũng không phức tạp, nhưng Tần Phi mới là người nhận được nhiều thành quả nhất trong mấy đứa chúng ta. Đến danh tiếng cũng là để cho hắn. Chu Lễ Uyên, ngươi phải cố gắng hơn, ta thấy Tần Phi không ở Giáo Tập Ty được mấy nỗi nữa, hắn có thể tiến vào Chấp Hành Ty còn sớm hơn ngươi đó."
"Tại sao ta nhất định phải đi Chấp Hành Ty đây?" Tần Phi hỏi ngược lại.
Dịch Tiểu Uyển cứ như chưa nghe thấy lời Tần Phi. Nàng xoay người lại tiến tới trước mặt Tần Phi, giải thích: "Chấp Hành Ty là nơi hay lắm. Ba trăm năm qua Sát Sự Thính có gần ba mươi vị Tổng đốc tận hai mươi vị đến từ Chấp Hành Ty. Cao thủ đứng đầu Sát Sự Thính, phần lớn đều ở Chấp Hành Ty. Có thể tiến vào Chấp Hành Ty, chính là mục đích của rất nhiều mật thám đấy!"
"Ta thấy thiên phú của ngươi cao như vậy, nếu là không vào Chấp Hành Ty, không khỏi quá mức đáng tiếc." Dịch Tiểu Uyển cười híp mắt nói.
"Đến lúc đó hẵng hay, ta biết cả sáu ty Sát Sự Thính để xem chỗ nào thích hợp nhất với ta." Tần Phi thản nhiên nói.
Trong mắt Dịch Tiểu Uyển chợt lóe lên vẻ kinh ngạc. Nàng hào hứng đi trước dẫn đường. Một nhóm ba người chẳng mấy chốc đã về đến Sát Sự Thính. Giống như lần trước, hắn cũng được dẫn vòng vèo mấy chỗ rồi đến nơi của Quân Sơn Thủy. Trước tiên bọn hắn phải báo cáo ở chỗ này.
Tần Phi và Chu Lễ Uyên ngồi trên lan can hành lang. Cả hai vừa nói chuyện vừa nhìn nước trong vắt chảy qua dưới hành lang. Bọn hắn đang nói về cuộc sống của nhau, thì thấymột đoàn người đang nhanh chóng đi tới. Người cầm đầu mặc áo đen cổ tím, eo có đeo một dụng cụ bào chế thuốc làm trang sức, đương nhiên là một vị Đề đốc Đồng Tri.
Chu Lễ Uyên lấy cùi chỏ đẩy đẩy Tần Phi, khẽ nói: "Nhìn kìa, vị này là Quý Phong Đề đốc Đồng Tri Kim Thạch Ty, mặc dù tu vi không cao, nhưng công phu là vũ khí cùng tễ thuốc xếp hạng thứ hai ở Đại Sở đứng sau mỗi Đề đốc Kim Thạch Ty. Đắc tội hắn, nói không chừng chỉ cần thời gian một lần hít thở liền chết mà không thể giải thích được đấy"
Tần Phi âm thầm lưu ý, mê hương của Dịch Tiểu Uyển mấy ngày trước hắn đã được tự mình chứng kiến rồi, Đường Hiên ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có, mềm nhũn co quắp nằm im.
Đoàn người Quý Phong đi ngang qua bên cạnh Tần Phi và Chu Lễ Uyên, không ai nói một câu, bước nhanh vào gian phòng Quân Sơn Thủy. Một lát sau, khuôn mặt nhỏ nhắn của Dịch Tiểu Uyển thò ra khỏi cửa kêu lên: "Chu Lễ Uyên, ngươi về trước nghỉ ngơi. Tần Phi, ngươi vào đi."
Tần Phi kỳ quái nhìn Dịch Tiểu Uyển một cái, rồi đi vào gian phòng Quân Sơn Thủy.
Mấy vị quan viên Kim Thạch Ty đang đứng nghiêm. Quân Sơn Thủy ngồi đối diện Quý Phong. Tần Phi đi vào hành lễ. Vẻ mặt Quân Sơn Thủy ôn hoà nói: "Tần Phi, ngươi ở Đường phủ làm không tệ. Ta đã nghe Giam Sự báo cáo công tác, tất nhiên sẽ ghi công cho ngươi."
"Đa tạ đề đốc đại nhân." Tần Phi ôm quyền nói.
Dịch Tiểu Uyển giải thích: "Chức quan Sát Sự Thính chính là tự mình một kiểu. Trấn phủ ty Ngô quốc cũng giống chúng ta. Bọn họ là chia theo thứ tự Chỉ Huy Sứ, chỉ huy Đồng Tri, chỉ huy thiêm sự, Thiên hộ, bách hộ, tổng kỳ, tiểu kỳ, giáo úy, thấp nhất chính là lực sĩ."
"Sát Sự Thính chúng ta chia là Tổng đốc, Đề đốc, Đề đốc Đồng Tri, Tổng trấn, Tổng trấn Đồng Tri, Đốc sát, Hậu Đốc Sát, thấp nhất chính là nội vệ."
"Ngươi vừa mới gia nhập Sát Sự Thính, lẽ ra chỉ là một tên nội vệ. Nhưng Quân Đề đốc cân nhắc trường hợp của ngươi thiên phú hơn người, tu vi tinh thâm, cộng thêm có chút công lao khi thi hành nhiệm vụ ở Đường phủ. Quyết định đặc biệt thăng ngươi làm Hậu Đốc Sát!"
Thiên hạ không có bữa ăn nào mà không tổn phí. Đạo lý này từ lúc nhỏ Tần Phi cũng đã đã hiểu. Được cất nhắc tới Hậu Đốc Sát, hiện tại nói ra ở trước mặt Đề đốc Đồng Tri Kim Thạch Ty chắc sẽ có sự vụ tiếp theo.
Tần Phi thi lễ nói: "Đa tạ Quân Đề đốc đề bạt, đa tạ mỹ ngôn Dịch Giam Sự."
"Vị này là Quý Phong Đề đốc Đồng Tri Kim Thạch Ty." Ánh mắt Quân Sơn Thủy nhìn sang Quý Phong, nói với Tần Phi: "Kim Thạch Ty có nhiệm vụ phải huy động nhân thủ nên sẽ mượn người Giáo Tập Ti. Ngươi vừa gia nhập Giáo Tập Ti, ta chuẩn bị điều ngươi đi chuyến này. Những hành động sau này, ngươi phải nghe theo sự bố trí của Quý Đồng Tri."
Quý Phong chậm rãi đứng dậy. Hắn tuổi gần năm mươi, vóc người khá cao nhưng không bị còng chút nào, trên mặt có vài nếp nhăn hằn trên trán, chòm râu hoa râm, miệng mũi to hơn người bình thường, có lẽ là do tiếp xúc lâu ngày với vũ khí và hóa chất nên thoạt nhìn có chút già hơn tuổi. Trên bàn tay to bản chồng chất vài vết sẹo ghi rõ chiến công của hắn.
"Tần Hậu Đốc Sát, hoan nghênh ngươi đến Kim Thạch Ty." Quý Phong nghiêm túc nói.
Tần Phi không thể làm gì thở dài, đứng dậy, tạ lỗi với xung quanh thở dài nói: "Chư vị, bài thơ này, thật không phải ta làm."
Lôi ca lớn tiếng nói: "Ta biết các hạ là không muốn hư danh, nhưng mà hôm nay ở chỗ này gặp nhau, ta Lôi ca thật sự không nhịn được."
Phan Lăng Phong ánh mắt một trận mờ mịt, bỗng nhiên tỉnh ngộ lại, chỉ vào Lôi ca nói: "Nghe nói bài thơ này sớm nhất là xuất từ Bát Bảo Hiên, chẳng lẽ nói, ngày đó ở Bát Bảo Hiên ngâm thơ chính là lão Lôi đại nhà ngươi? Rồi sau đó đi qua chỉ trích đạo văn chính là Tần Phi?"
Lôi ca sắc mặt đỏ lên, nhưng ngay sau đó thản nhiên nói: "Đúng thế thì sao? Ta dám làm thì dám nhận, lúc đó là ta nhất thời khoe khoang, vừa vặn gặp được chính chủ. Nhưng mà ta Lôi ca chính là loại người như vậy, nếu gây ra sai lầm thì sẽ thừa nhận, có bị đòn cũng đứng thẳng. Mất mặt thì đã mất mặt, nhưng sẽ không mất mặt lần nữa trước mặt mọi người."
"Bộp bộp bộp..." Mấy tiếng vỗ tay vang lên, mọi người đưa mắt nhìn lại, cũng là Đường Hiên vổ tay cổ vũ, Đường gia đại thiếu gia khẽ cười nói: "Làm người sống trên đời, ai có thể không phạm lỗi đây? Biết sai có thể sửa chính là đại thiện. Lôi ca tâm tính thiếu niên, thỉnh thoảng làm sai một lần, cũng không phải là chuyện gì lớn. Hắn có thể đủ ung dung nhận lỗi, lại càng đáng để mọi người kính nể. Biểu đệ, ta mời ngươi một chén."
Một bên thị nữ vội vàng bê lên hai chén đầy, Đường Hiên bưng chén rượu lên, đưa cho Lôi ca một chén, cất cao giọng nói: "Uống chén rượu này, chuyện thi từ ca phú đều xí xóa hết."
Dịch Tiểu Uyển cười lạnh một tiếng. Nàng không nói toạc ra. Nàng thông minh lanh lợi, biết Đường Hiên là cố ý chuyển chủ đề, tránh cho ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Tần Phi, để cho Tần Phi thêm một lần vang danh. Dịch Tiểu Uyển cúi đầu thì thầm nói: "Tần Phi ngươi gớm lắm, lão nương cũng là xem thường ngươi, không ngờ ngươi lại còn có ngón này. Hừ!"
Tần Phi cười khổ nói: "Rõ ràng không phải của ta, đừng nói thêm gì nữa, ta mất mặt xấu hổ quá đi."
Phan Lăng Phong ngồi ở vị trí chủ nhà, suy nghĩ tỷ mỉ về Tần Phi, trong lòng hắn không giải thích được, Tần Phi thiên phú hơn người, tu vi thâm sâu còn dễ lý giải, vì sao đột nhiên lại có thể ngâm thi tác đối?
Văn tài rất khác võ công, công phu viết văn cần phải được trải nghiệm nhiều trong cuộc sống. Ngay cả có thiên bẩm mấy bước thành thơ, cũng không thể nào xuất hiện tác phẩm xuất sắc được. Thơ hay tới mức để đời nếu không có đủ nền tảng văn học, nếu không có sự từng trải trong cuộc sống, chắc chắn không thể làm ra.
Trong lòng đã có tính toán, Phan Lăng Phong liền thản nhiên nói: "Tần huynh, Lôi thiếu gia nói ngươi văn tài hơn người, hôm nay ở đây nhiều người như vậy, không bằng các hạ lại bộc lộ tài năng, lúc này làm cho chúng ta một bài thơ để trợ hứng, như thế có được không?"
Tần Phi liên tục khoát tay: "Văn chương bản thiên thành, diệu thủ ngẫu đắc chi. Tác thi giá chủng sự, ngã thị bất hành đích, Phan công tử cũng đừng ép ta. Bài thơ này quả thật không phải ta làm." [DG: văn chương vốn tự nhiên, chỉ ngẫu nhiên viết thành, việc làm thơ này, ta không làm được.]
Đại Nhi trước mắt nhất thời sáng ngời, lẩm bẩm nói: "Văn chương bản thiên thành, diệu thủ ngẫu đắc chi. Hai câu này sẽ được lưu truyền sử sách."
Phan Lăng Phong trợn mắt há mồm, vốn định thử dò xét Tần Phi, xem hắn có thực tài hay không, hay là đạo văn thơ của người khác, không nghĩ tới hắn xuất khẩu thành chương, tùy tiện thả hai câu, lại được mọi người vỗ bàn tán thưởng.
Cho dù da mặt Phan Lăng Phong khá dày, cũng không dám chèo kéo Tần Phi làm thơ nữa, vạn nhất Tần Phi lại làm được một bài thơ hay, chẳng phải là tự đấm vào mặt mình sao?
Lôi ca giơ ngón tay cái hướng về phía Tần Phi nói: "Ta cũng biết ngươi là thâm tàng bất lộ. Đúng rồi, bọn họ gọi ngươi Tần Phi, chẳng lẽ ngươi chính là người mà gần đây danh khí bốc lên cao vô cùng đó chăng, chính là gã Tần Phi nhận được tú cầu của biểu muội ta sao? Nếu thật thế thì ngươi thật đúng là văn võ song toàn, ta có ngươi là biểu muội phu, sau này đi ra ngoài khoe khoang cũng không cần phải lo lắng nữa."
Hắn tự hỏi tự đáp mà không thấy xấu mặt nhưng trước mặt nhiều người như vậy, sắc mặt Đại Nhi nhất thời đỏ bừng, len lén nhìn Tần Phi một cái, nhưng ngay sau đó lập tức cúi đầu. Tần Phi biết trong lúc vô tình lại sử dụng một câu văn tuyệt tác của tiền nhân. Hắn cũng đang ngượng ngùng thuận miệng đáp: "Lôi thiếu gia quá khen."
"A, biểu muội, ta không ngồi cùng chỗ với ngươi nữa, ta ngồi cùng Tần Phi đây."
Lôi ca vác cái mặt dày, chen đến chỗ ngồi bên cạnh Tần Phi, cợt nhả, làm như hai người thân thích từ lâu vậy. Thừa dịp không ai chú ý, Lôi ca thì thầm: "Cũng coi như là một nửa thân thích của nhau rồi, trả một ngàn lượng cho ta đi."
"Ta tiêu hết rồi." Tần Phi ngạo nghễ nói.
Sắc mặt Lôi ca kêu khổ: "Tháng này lại không có tiền tiêu vặt rồi..."
Bữa ăn này vốn là muốn cho Tần Phi mất mặt xấu hổ, không nghĩ tới lại thành toàn hắn đại xuất danh tiếng.
Đường Hiên, Phan Lăng Phong yên lặng liếc mắt nhìn nhau, cúi đầu uống rượu liên tục. Rượu vào trong miệng, cảm giác đắng chát cay xè ! Một bữa cơm ăn cứ thế buồn bã ỉu xìu mà qua, những tiết mục trợ hứng khác bọn hắn cũng không còn thấy một chút thú vị. Đường Hiên liền tìm cớ đưa muội muội về nhà.
Ánh mắt Đại Nhi nhìn Tần Phi có chút mê ly, càng ngày càng cảm thấy nam tử này nhìn không thấu, thỉnh thoảng hắn lại có hành động làm mọi người không thể đoán được, thí dụ như nụ hôn nóng bỏng đêm hôm đó. Thỉnh thoảng, hắn lại lộ ra một ít tài năng khiến mọi người khiếp sợ. Tựa như thơ văn lần này...
Đối mặt với ánh mắt như thế, Tần Phi làm bộ không nhìn thấy, cùng Dịch Tiểu Uyển, Chu Lễ Uyên vừa nói vừa chế nhạo lẫn nhau, chẳng mấy chốc đã đến cửa phủ Đường gia.
Đường Hiên mới vừa bước lên bậc tam cấp, bỗng nhiên vui mừng kêu lên: "Liễu thúc thúc, ngươi đã về?"
Đứng ở bên trong cửa, có một nam tử một thân bạch y như tuyết, chính là tổng quản Đường phủ Liễu Khinh Dương. Cái tên nhi tử đầu to Liễu Thiên Kỳ đứng bên cạnh hắn. Hai phụ tử hắn không biết đã nói với nhau nhưng chuyện gì.
Liễu Khinh Dương mỉm cười gật đầu: "Chuyện các ngươi gặp tập kích, chúng ta ở Thọ châu vừa nhận được tin tức, lão gia lập tức để cho ta trở về. Bọn ta đi một mạch, bây giờ mới vừa về đến nhà."
Đôi mắt Đường Hiên xoay động, nảy ra ý kiến, quoay người lại nói với Dịch Tiểu Uyển: "Liễu thúc thúc đã trở lại, ta nghĩ, các ngươi cũng không có lý do gì mà ở lại Đường gia? Chẳng lẽ Liễu thúc thúc còn bảo vệ chúng ta không nổi sao? Người đâu, tiễn Dịch tiểu thư!"
Dịch Tiểu Uyển hời hợt cười cười, từ đầu đã không thèm để ý, thản nhiên nói: "Vậy được, chúng ta đi!"
Ba người ngay cả vào thu xếp đồ cũng không làm, nghênh ngang đi theo đường lớn trước phủ về Sát Sự Thính. Đang đi trên đường, Chu Lễ Uyên đi sát Dịch Tiểu Uyển không nén nổi tò mò liền hỏi: "Giam Sự đại nhân, mặc dù ty chức biết là không nên hỏi mục đích thực sự đến Đường gia lần này. Nhưng lại tò mò muốn biết, nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành chưa?"
Dịch Tiểu Uyển ha ha cười lớn: "Nếu không hoàn thành, lão nương có thể đi sảng khoái như vậy sao? Nhiệm vụ lần này cũng không phức tạp, nhưng Tần Phi mới là người nhận được nhiều thành quả nhất trong mấy đứa chúng ta. Đến danh tiếng cũng là để cho hắn. Chu Lễ Uyên, ngươi phải cố gắng hơn, ta thấy Tần Phi không ở Giáo Tập Ty được mấy nỗi nữa, hắn có thể tiến vào Chấp Hành Ty còn sớm hơn ngươi đó."
"Tại sao ta nhất định phải đi Chấp Hành Ty đây?" Tần Phi hỏi ngược lại.
Dịch Tiểu Uyển cứ như chưa nghe thấy lời Tần Phi. Nàng xoay người lại tiến tới trước mặt Tần Phi, giải thích: "Chấp Hành Ty là nơi hay lắm. Ba trăm năm qua Sát Sự Thính có gần ba mươi vị Tổng đốc tận hai mươi vị đến từ Chấp Hành Ty. Cao thủ đứng đầu Sát Sự Thính, phần lớn đều ở Chấp Hành Ty. Có thể tiến vào Chấp Hành Ty, chính là mục đích của rất nhiều mật thám đấy!"
"Ta thấy thiên phú của ngươi cao như vậy, nếu là không vào Chấp Hành Ty, không khỏi quá mức đáng tiếc." Dịch Tiểu Uyển cười híp mắt nói.
"Đến lúc đó hẵng hay, ta biết cả sáu ty Sát Sự Thính để xem chỗ nào thích hợp nhất với ta." Tần Phi thản nhiên nói.
Trong mắt Dịch Tiểu Uyển chợt lóe lên vẻ kinh ngạc. Nàng hào hứng đi trước dẫn đường. Một nhóm ba người chẳng mấy chốc đã về đến Sát Sự Thính. Giống như lần trước, hắn cũng được dẫn vòng vèo mấy chỗ rồi đến nơi của Quân Sơn Thủy. Trước tiên bọn hắn phải báo cáo ở chỗ này.
Tần Phi và Chu Lễ Uyên ngồi trên lan can hành lang. Cả hai vừa nói chuyện vừa nhìn nước trong vắt chảy qua dưới hành lang. Bọn hắn đang nói về cuộc sống của nhau, thì thấymột đoàn người đang nhanh chóng đi tới. Người cầm đầu mặc áo đen cổ tím, eo có đeo một dụng cụ bào chế thuốc làm trang sức, đương nhiên là một vị Đề đốc Đồng Tri.
Chu Lễ Uyên lấy cùi chỏ đẩy đẩy Tần Phi, khẽ nói: "Nhìn kìa, vị này là Quý Phong Đề đốc Đồng Tri Kim Thạch Ty, mặc dù tu vi không cao, nhưng công phu là vũ khí cùng tễ thuốc xếp hạng thứ hai ở Đại Sở đứng sau mỗi Đề đốc Kim Thạch Ty. Đắc tội hắn, nói không chừng chỉ cần thời gian một lần hít thở liền chết mà không thể giải thích được đấy"
Tần Phi âm thầm lưu ý, mê hương của Dịch Tiểu Uyển mấy ngày trước hắn đã được tự mình chứng kiến rồi, Đường Hiên ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có, mềm nhũn co quắp nằm im.
Đoàn người Quý Phong đi ngang qua bên cạnh Tần Phi và Chu Lễ Uyên, không ai nói một câu, bước nhanh vào gian phòng Quân Sơn Thủy. Một lát sau, khuôn mặt nhỏ nhắn của Dịch Tiểu Uyển thò ra khỏi cửa kêu lên: "Chu Lễ Uyên, ngươi về trước nghỉ ngơi. Tần Phi, ngươi vào đi."
Tần Phi kỳ quái nhìn Dịch Tiểu Uyển một cái, rồi đi vào gian phòng Quân Sơn Thủy.
Mấy vị quan viên Kim Thạch Ty đang đứng nghiêm. Quân Sơn Thủy ngồi đối diện Quý Phong. Tần Phi đi vào hành lễ. Vẻ mặt Quân Sơn Thủy ôn hoà nói: "Tần Phi, ngươi ở Đường phủ làm không tệ. Ta đã nghe Giam Sự báo cáo công tác, tất nhiên sẽ ghi công cho ngươi."
"Đa tạ đề đốc đại nhân." Tần Phi ôm quyền nói.
Dịch Tiểu Uyển giải thích: "Chức quan Sát Sự Thính chính là tự mình một kiểu. Trấn phủ ty Ngô quốc cũng giống chúng ta. Bọn họ là chia theo thứ tự Chỉ Huy Sứ, chỉ huy Đồng Tri, chỉ huy thiêm sự, Thiên hộ, bách hộ, tổng kỳ, tiểu kỳ, giáo úy, thấp nhất chính là lực sĩ."
"Sát Sự Thính chúng ta chia là Tổng đốc, Đề đốc, Đề đốc Đồng Tri, Tổng trấn, Tổng trấn Đồng Tri, Đốc sát, Hậu Đốc Sát, thấp nhất chính là nội vệ."
"Ngươi vừa mới gia nhập Sát Sự Thính, lẽ ra chỉ là một tên nội vệ. Nhưng Quân Đề đốc cân nhắc trường hợp của ngươi thiên phú hơn người, tu vi tinh thâm, cộng thêm có chút công lao khi thi hành nhiệm vụ ở Đường phủ. Quyết định đặc biệt thăng ngươi làm Hậu Đốc Sát!"
Thiên hạ không có bữa ăn nào mà không tổn phí. Đạo lý này từ lúc nhỏ Tần Phi cũng đã đã hiểu. Được cất nhắc tới Hậu Đốc Sát, hiện tại nói ra ở trước mặt Đề đốc Đồng Tri Kim Thạch Ty chắc sẽ có sự vụ tiếp theo.
Tần Phi thi lễ nói: "Đa tạ Quân Đề đốc đề bạt, đa tạ mỹ ngôn Dịch Giam Sự."
"Vị này là Quý Phong Đề đốc Đồng Tri Kim Thạch Ty." Ánh mắt Quân Sơn Thủy nhìn sang Quý Phong, nói với Tần Phi: "Kim Thạch Ty có nhiệm vụ phải huy động nhân thủ nên sẽ mượn người Giáo Tập Ti. Ngươi vừa gia nhập Giáo Tập Ti, ta chuẩn bị điều ngươi đi chuyến này. Những hành động sau này, ngươi phải nghe theo sự bố trí của Quý Đồng Tri."
Quý Phong chậm rãi đứng dậy. Hắn tuổi gần năm mươi, vóc người khá cao nhưng không bị còng chút nào, trên mặt có vài nếp nhăn hằn trên trán, chòm râu hoa râm, miệng mũi to hơn người bình thường, có lẽ là do tiếp xúc lâu ngày với vũ khí và hóa chất nên thoạt nhìn có chút già hơn tuổi. Trên bàn tay to bản chồng chất vài vết sẹo ghi rõ chiến công của hắn.
"Tần Hậu Đốc Sát, hoan nghênh ngươi đến Kim Thạch Ty." Quý Phong nghiêm túc nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.