Quyển 3 - Chương 245: Cố nhân hiện ở phía Đông An Châu.
Tuyết Sơn Phi Hồ
23/03/2013
Đường Đại Nhi từ trong tiểu viện đi ra. Trên mặt Tần Phi nở một nụ cười đắc ý. Đại Nhi chỉ ra con đường mặc dù rất khó đi, không cẩn thận thì vướng họa sát thân, nhưng Tần Phi tin tưởng mười phần đi Giang Nam một lần với mình có rất nhiều chỗ tốt.
Mấy ngày qua, ngoại trừ phải xử lý chuyện thái tử và hai tỷ muội Giải Ngữ, Giải Ý ra thì Tần Phi còn có một việc không dính dáng đến chính sự. Trước đây Nhâm Bình Sinh tung hoành tứ hải, làm cho tất cả tưỡng lĩnh Thuỷ sư Đông Hải nghe tin sợ mất mật, vì không muốn Nhâm Bình Sinh quấy rầy địa phận của mình thì những vị này cùng chọn dùng biện pháp giống nhau là tặng lễ cho Nhâm Bình Sinh.
Cái danh sách là do Nhâm Bình Sinh đưa tới tay Tần Phi, danh sách tên người dài đến mức làm cho người đọc hoa cả mắt. Tuy nhiên Tần Phi bất ngờ vui vẻ khi thấy có tên Thủ bị An Đông Thiệu Gia Tuyên trên đó!
Ánh sáng ban mai luôn làm người ta vui vẻ, nhìn bóng của mình đổ dưới ánh mặt trời, bước chân của Tần Phi dường như cũng nhẹ nhàng đi rất nhiều. Phía sau hắn là Chu Lễ Uyên và mấy thị vệ. Mục tiêu của hơn mười người này chính là phủ đệ Thiệu Gia Tuyên.
Cái danh Sát Sự Thính thật sự không tốt, hơn nữa hai ngày qua gây ra quá nhiều chuyện, lính gác cửa cho Thiệu Gia Tuyên thấy một đám mật thám áo đen Sát Sự Thính hùng hổ lao tới thì theo bản năng rùng mình đóng cửa lớn lại.
Cánh cổng còn chưa kịp cài then thì bàn tay của Tần Phi đã chống vào cánh cửa, hắn cười ha hả bảo lính gác : "Đừng đóng cửa nhanh thế, Thiệu thủ bị có ở nhà hay không?"
Đôi môi lính gác cửa cũng đã bắt đầu phát run, nơm nớp lo sợ nói không ra lời. Tần Phi không để ý tới mấy người này mà đi thẳng vào bên trong.
Nghe thấy tiền viện có tiếng náo động lớn như thế, Thiệu Gia Tuyên cuống cuồng chạy ra. Khi y chạm mặt Tần Phi liền nặn ra nụ cười nói to: "Ngọn gió nào thổi Tần Trấn đốc đến đây vậy?"
"Thiệu thủ bị, có mấy câu ta không muốn nói trước mặt mọi người." Tần Phi đưa mắt liếc nhìn.
Trong lòng Thiệu Gia Tuyên bỗng nhiên trầm xuống, y là cáo già nên mặt không thay đổi sắc: "Dạ dạ, Tần Trấn đốc tới, dĩ nhiên phải thử trà mới nhà ta chứ."
Bọn thị vệ và gia đinh Thiệu gia đều đứng ở bên ngoài, chỉ có Tần Phi và Thiệu Gia Tuyên một trước một sau đi vào thư phòng. Cửa phòng mới vừa đóng lại, Tần Phi nghiêm sắc mặc: "Thiệu thủ bị, sau khi Nhâm Bình Sinh quy hàng ta tìm được một quyển sổ. Trên quyển sổ có ghi rõ ràng mấy năm qua ngươi đều đưa lễ cho bọn chúng. Thiệu thủ bị, ngươi thân là mệnh quan triều đình, nên biết cấu kết đạo tặc, quan hệ riêng tư là phạm vào tội danh gì!"
Mồ hôi trên trán Thiệu Gia Tuyên nhất thời rơi như mưa, kể từ khi Nhâm Bình Sinh báo muốn đầu hàng, y lo lắng nhất chuyện này. Y thật không ngờ, Tần Phi đang đấu với thái tử tới chết đi sống lại vẫn còn có thời gian rỗi để ý tới chuyện nhỏ của mình. Hơn nữa, ở Đông Hải, thủ bị sở và Thủy sư tướng lãnh tặng lễ vật cho Nhâm Bình Sinh đã là luật bất thành văn rồi. Ai dám trêu vào cái lũ hải tặc có đánh cũng không thắng, muốn tiêu diệt cũng không xong? Ai nguyện ý đối địch với loại tướng lĩnh tài năng như Nhâm Bình Sinh?
"Tần Trấn đốc, ngươi nhất định phải nghe ta giải thích. . ." Thiệu Gia Tuyên lau mồ hôi trên mặt.
"Nghe hay không cũng như vậy cả thôi." Tần Phi đi đến một chiếc ghế rồi ngồi xuống rồi từ từ bắt chân chữ ngũ, hắn vừa nhìn nhìn Thiệu Gia Tuyên vừa cười nụ: "Nếu như ngươi muốn chống chế thì cũng đừng vũ nhục đầu óc của ta nhé. Thật ra thì đứng ở lập trường của ngươi, ta có thể hiểu được tại sao ngươi tặng lễ vật cho Nhâm Bình Sinh. Làm Quan thủ bị không phải dễ dàng gì."
"Tổng trấn đại nhân hiểu là tốt rồi, những binh lính thủ bị chúng ta vừa ít và kém lại còn phải phân bố rộng khắp trong toàn tỉnh. Bọn hải tặc đến đi như gió, chúng tới bất ngờ không ai biết, khi chúng ta điều binh khiển tướng thì bọn chúng đã cao chạy xa bay từ lâu rồi. Có thể thấy buồm của nó đã là đến sớm lắm rồi. Nhưng báo lên triều đình thì đó chính là tội danh của chúng ta. Ai, cuộc sống thật sự là khổ sở vô cùng mà. . ." Vẻ mặt Thiệu Gia Tuyên đầy đau khổ nói.
Tần Phi cầm lấy tay vịn đứng lên, tiếng nói của hắn âm vang lên trong phòng: "Sát Sự Thính chúng ta nếu quanh năm suốt tháng không bắt được vị quan nào thì cũng khó mà sống được lắm."
Thiệu Gia Tuyên không chần chờ nữa, y bèn lấy một cái chìa khoá bên hông rồi kéo cái giá sách ra, sau giá sắt là một chỗ cơ quan bí mật. Y lấy từ đó một cái rương sắt rồi vội vàng mở ra. Y lấy từ trong đó ra một tập ngân phiếu dày và một vốc châu báu. . .
"Tổng trấn, đây là tấm lòng của hạ quan . . ." Thiệu Gia Tuyên tiếc đứt ruột vì đây là toàn bộ tài sản tích góp của y từ lâu đến nay. Tuy nhiên chết đã đến đít rồi thì còn quan tâm đến tiền nong gì nữa? Chỉ cần Tần Phi tha y một lần, sớm muộn gì chỗ tiền tài này vẫn còn có thể cướp đoạt trở lại. Nếu luyến tiếc, Tần Phi bắt y thì vận mạng của y chính là tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội. Chuyện đau khổ nhất chẳng phải là người đã chết, tiền còn chưa tiêu sao?
Tần Phi cười cười. Hắn không nhận những thứ được đẩy tới trước mặt mà chỉ thản nhiên nói: "Thiệu thủ bị, bắt hoặc là không bắt ngươi chỉ cần một câu nói của ta. Mới vừa rồi, ta đã nói đứng ở lập trường của ngươi, ta có thể lý giải hành động của ngươi. Nếu như, ngươi nguyện ý giúp ta một chuyện thì trên cái sổ kia dù có tên ngươi ta cũng coi như chưa đọc được."
"Tổng trấn đại nhân xin nói, chỉ cần hạ quan có thể làm được cho dù có phải đi vào nơi nước sôi lửa bỏng ta cũng không chối từ." Lưng Thiệu Gia Tuyên đã ướt nhẹp. Cho dù bây giờ Tần Phi bảo y quỳ xuống ăn bùn y cũng không do dự mà quỳ xuống.
Tần Phi không nói ngay điều kiện mà vẫn ung dung nhìn Thiệu Gia Tuyên cứ như trên mặt y có gì hay lắm.
"Mời đại nhân nói!"
"Thiệu thủ bị, ngươi chịu trách nhiệm phòng ngự cả An Đông, có mấy lời này nói cho ngươi đúng là thích hợp. Thí dụ như, kể từ khi thế tử của Yến Vương đến An Đông làm quan thì bên trong An Đông trộm cướp tăng lên thấy rõ. Một số nhóm trộm cướp được huấn luyện kỹ càng, vũ khí rất tốt. Hành động của chúng dường như luôn đi trước quan binh . . ."
Tần Phi nói ra để cho Thiệu Gia Tuyên dần dần hiểu rõ. Tần Phi muốn đối phó Sở Dương, nhưng lại thân là quan viên Sát Sự Thính, Tần Phi ngại trực tiếp đứng ra buộc tội Sở Dương. Dù sao, hai người từng động tay động chân với nhau, nếu phát công văn đưa đến triều đình, rất nhiều quan viên có thể cho là đây là oán cũ thù xưa. Họ sẽ cho là hai người tuổi vẫn còn trẻ nên vẫn còn hiếu thắng, ghen tỵ nhau. Cần phải đúng quan viên phụ trách bảo vệ trật tự của tỉnh báo cáo cho triều đình là Sở Dương có thể mượn tiếng là tri phủ An Châu đưa quân Bắc Cương giả dạng cường đạo xông vào An Đông cướp bóc tài phú. Việc này thì triều đình và dân chúng vẫn chưa biết.
Chỉ là, Yến vương đấu với Sở đế, chuyện này gọi là thần tiên đánh nhau, phàm nhân như y sao dám để trận phong ba này cuốn bản thân vào đây?
"Thiệu thủ bị, nếu đã hiểu thì cho ta một câu trả lời chắc chắn đi." Tần Phi thản nhiên nói.
Thiệu Gia Tuyên nhỏ giọng thì thầm hỏi: "Tần Trấn đốc, ở đây không có người ngoài, ta mạo hiểm rơi đầu muốn hỏi một câu." Y giơ ngón tay lên trời rồi chỉ chỉ về phía bắc: "Vị kia đã chuẩn bị động thủ vị này sao?"
"Những vấn đề này không phải chuyện để cho ngươi quan tâm." Tần Phi thản nhiên nói: "Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, viết hay là không viết."
"Viết!" Thiệu Gia Tuyên hạ quyết tâm, cùng lắm thì chia rõ chiến tuyến với Sở Dương, dù sao mình không phải là thủ bị ở Bắc Cương. Đắc tội Yến vương cũng không lập tức chết ngay. Nếu đắc tội Tần Phi thì sẽ được ngồi trong đại lao ngay.
"Thông minh đấy!" Tần Phi đẩy cái rương sắt trở về: "Những đồ này, ngươi giữ đi."
Nhìn tấm lưng Tần Phi đứng dậy rời đi, Thiệu Gia Tuyên chán nản co quắp té trên mặt đất, cả người không còn chút sức lực nào.
Trên đường vẫn náo nhiệt, suy nghĩ của Tần Phi có hơi sôi trào. Vì chuẩn bị cho chuyến đi Giang Nam nên hắn thử dò xét thái độ của Yến vương. Đây cũng là thử dò xét xem triều đình có thực sự muốn động thủ ngay hay không. Bắt Thiệu Gia Tuyên buộc tội Sở Dương có một chỗ được lớn nhất là khi mọi người muốn thỏa hiệp chỉ cần hy sinh mỗi một mình Thiệu Gia Tuyên mà không dính dấp đến bất cứ ai!
Kết quả vụ buộc tội Sở Dương có hai kiểu. Kiểu thứ nhất, Tần Phi tự mình cầm đao, đưa ra tội chứng không thể chối cãi của Sở Dương. Là Tổng trấn Sát Sự Thính, hắn muốn giả tạo một số nhân chứng vật chứng rất đơn giản. Huống hồ chuyện này thì cái gọi là chứng cứ chỉ cần sắp xếp đơn giản cho dân chúng xem một chút mà thôi. Sau khi triều đình có chứng cớ sẽ động thủ với Sở Dương. Gã nhất định sẽ chạy về Bắc Cương. Sau đó, quân đội của triều đình lấy danh nghĩa đuổi bắt đào phạm tiến vào Bắc Cương rồi giải giáp vũ trang của Yến vương.
Dĩ nhiên, Yến vương sẽ không thúc thủ chịu trói, lão sẽ phản kháng, về mặt đạo lý sẽ hoàn toàn rơi vào thế hạ phong. Đấy gọi là xuất sư phải có danh nghĩa, dân chúng sẽ tự biết nhìn nhận. Yên Vương dám đứng lên chống cự thì đương nhiên không ai ủng hộ. Lúc đó quan quân chiếm cứ thiên thời và nhân hòa còn quân Bắc cương chỉ có địa lợi, phần thắng tăng lên rất nhiều.
Kiểu thứ hai tình huống tựu đơn giản rất nhiều, nếu như Sở đế không muốn động thủ ngay với Sở Dương mà bác bỏ lời buộc tội thì Thiệu Gia Tuyên có thể rửa cái mông chuẩn bị ngồi tù.
Tuy nhiên, với cách nhìn nhận củaTần Phi, Sở đế không có quyết tâm đoạt lấy Bắc Cương, đối với chuyến đi Giang Nam của mình là một chuyện xấu.
"Ta còn phải nghĩ biện pháp cưỡng bức triều đình phải động thủ với Yến vương đã!" Tần Phi càng nghĩ càng là nhức đầu. Hắn thấy ven đường có một gian hàng ăn vặt bèn đi tới định ngồi xuống nghỉ ngơi. Khi người ta muốn ăn cái gì đó vốn là muốn tâm tình dịu bớt, nếu không cũng sẽ không có nhiều cô bé muốn hóa buồn bực thành đồ ăn như vậy.
Bọn thị vệ tản ra , bọn chúng tự biết mình còn kém Tần Phi đến mấy con phố, nếu Tần Phi gặp nguy hiểm không giải quyết được thì dù bọn chúng hò reo cùng xông lên thì cũng chỉ là thêm vài quả pháo hôi mà thôi. Đi theo Tần Phi đến phủ Thiệu Gia Tuyên chỉ đơn giản là cho thêm uy thế để hù dọa người thôi.
Người trong gian hàng đồ vặt nhìn thấy một vị tổng trấn áo đen ngồi ở đây cắm đầu ăn, không ai dám nhiều lời.
Một vị thư sinh tay vuốt chòm râu, khuôn mặt còn giữ những nốt trứng cá hồng hồng tuổi thanh niên, gã mặc trường bào màu trắng, tay cầm một cái chiết phiến, lưng còn đeo một sách giỏ. Người bình thường nhìn thấy gã sẽ tưởng là thư sinh tới An Châu tham gia dự thi.
Gã để giỏ sách xuống, đàng hoàng ngồi đối diện với Tần Phi. Gã không hề tỏ ra sợ hãi mà gọi mấy món điểm tâm rồi chậm rãi ngẩng đầu nhìn Tần Phi cười cười.
Tần Phi chợt ngẩng đầu lên nhìn. Hắn còn tưởng là thư sinh cười lễ độ, nhưng hắn định thần nhìn lại thì thiếu chút nữa kêu thành tiếng. . .
Ngụy Bính Dần!
Mấy ngày qua, ngoại trừ phải xử lý chuyện thái tử và hai tỷ muội Giải Ngữ, Giải Ý ra thì Tần Phi còn có một việc không dính dáng đến chính sự. Trước đây Nhâm Bình Sinh tung hoành tứ hải, làm cho tất cả tưỡng lĩnh Thuỷ sư Đông Hải nghe tin sợ mất mật, vì không muốn Nhâm Bình Sinh quấy rầy địa phận của mình thì những vị này cùng chọn dùng biện pháp giống nhau là tặng lễ cho Nhâm Bình Sinh.
Cái danh sách là do Nhâm Bình Sinh đưa tới tay Tần Phi, danh sách tên người dài đến mức làm cho người đọc hoa cả mắt. Tuy nhiên Tần Phi bất ngờ vui vẻ khi thấy có tên Thủ bị An Đông Thiệu Gia Tuyên trên đó!
Ánh sáng ban mai luôn làm người ta vui vẻ, nhìn bóng của mình đổ dưới ánh mặt trời, bước chân của Tần Phi dường như cũng nhẹ nhàng đi rất nhiều. Phía sau hắn là Chu Lễ Uyên và mấy thị vệ. Mục tiêu của hơn mười người này chính là phủ đệ Thiệu Gia Tuyên.
Cái danh Sát Sự Thính thật sự không tốt, hơn nữa hai ngày qua gây ra quá nhiều chuyện, lính gác cửa cho Thiệu Gia Tuyên thấy một đám mật thám áo đen Sát Sự Thính hùng hổ lao tới thì theo bản năng rùng mình đóng cửa lớn lại.
Cánh cổng còn chưa kịp cài then thì bàn tay của Tần Phi đã chống vào cánh cửa, hắn cười ha hả bảo lính gác : "Đừng đóng cửa nhanh thế, Thiệu thủ bị có ở nhà hay không?"
Đôi môi lính gác cửa cũng đã bắt đầu phát run, nơm nớp lo sợ nói không ra lời. Tần Phi không để ý tới mấy người này mà đi thẳng vào bên trong.
Nghe thấy tiền viện có tiếng náo động lớn như thế, Thiệu Gia Tuyên cuống cuồng chạy ra. Khi y chạm mặt Tần Phi liền nặn ra nụ cười nói to: "Ngọn gió nào thổi Tần Trấn đốc đến đây vậy?"
"Thiệu thủ bị, có mấy câu ta không muốn nói trước mặt mọi người." Tần Phi đưa mắt liếc nhìn.
Trong lòng Thiệu Gia Tuyên bỗng nhiên trầm xuống, y là cáo già nên mặt không thay đổi sắc: "Dạ dạ, Tần Trấn đốc tới, dĩ nhiên phải thử trà mới nhà ta chứ."
Bọn thị vệ và gia đinh Thiệu gia đều đứng ở bên ngoài, chỉ có Tần Phi và Thiệu Gia Tuyên một trước một sau đi vào thư phòng. Cửa phòng mới vừa đóng lại, Tần Phi nghiêm sắc mặc: "Thiệu thủ bị, sau khi Nhâm Bình Sinh quy hàng ta tìm được một quyển sổ. Trên quyển sổ có ghi rõ ràng mấy năm qua ngươi đều đưa lễ cho bọn chúng. Thiệu thủ bị, ngươi thân là mệnh quan triều đình, nên biết cấu kết đạo tặc, quan hệ riêng tư là phạm vào tội danh gì!"
Mồ hôi trên trán Thiệu Gia Tuyên nhất thời rơi như mưa, kể từ khi Nhâm Bình Sinh báo muốn đầu hàng, y lo lắng nhất chuyện này. Y thật không ngờ, Tần Phi đang đấu với thái tử tới chết đi sống lại vẫn còn có thời gian rỗi để ý tới chuyện nhỏ của mình. Hơn nữa, ở Đông Hải, thủ bị sở và Thủy sư tướng lãnh tặng lễ vật cho Nhâm Bình Sinh đã là luật bất thành văn rồi. Ai dám trêu vào cái lũ hải tặc có đánh cũng không thắng, muốn tiêu diệt cũng không xong? Ai nguyện ý đối địch với loại tướng lĩnh tài năng như Nhâm Bình Sinh?
"Tần Trấn đốc, ngươi nhất định phải nghe ta giải thích. . ." Thiệu Gia Tuyên lau mồ hôi trên mặt.
"Nghe hay không cũng như vậy cả thôi." Tần Phi đi đến một chiếc ghế rồi ngồi xuống rồi từ từ bắt chân chữ ngũ, hắn vừa nhìn nhìn Thiệu Gia Tuyên vừa cười nụ: "Nếu như ngươi muốn chống chế thì cũng đừng vũ nhục đầu óc của ta nhé. Thật ra thì đứng ở lập trường của ngươi, ta có thể hiểu được tại sao ngươi tặng lễ vật cho Nhâm Bình Sinh. Làm Quan thủ bị không phải dễ dàng gì."
"Tổng trấn đại nhân hiểu là tốt rồi, những binh lính thủ bị chúng ta vừa ít và kém lại còn phải phân bố rộng khắp trong toàn tỉnh. Bọn hải tặc đến đi như gió, chúng tới bất ngờ không ai biết, khi chúng ta điều binh khiển tướng thì bọn chúng đã cao chạy xa bay từ lâu rồi. Có thể thấy buồm của nó đã là đến sớm lắm rồi. Nhưng báo lên triều đình thì đó chính là tội danh của chúng ta. Ai, cuộc sống thật sự là khổ sở vô cùng mà. . ." Vẻ mặt Thiệu Gia Tuyên đầy đau khổ nói.
Tần Phi cầm lấy tay vịn đứng lên, tiếng nói của hắn âm vang lên trong phòng: "Sát Sự Thính chúng ta nếu quanh năm suốt tháng không bắt được vị quan nào thì cũng khó mà sống được lắm."
Thiệu Gia Tuyên không chần chờ nữa, y bèn lấy một cái chìa khoá bên hông rồi kéo cái giá sách ra, sau giá sắt là một chỗ cơ quan bí mật. Y lấy từ đó một cái rương sắt rồi vội vàng mở ra. Y lấy từ trong đó ra một tập ngân phiếu dày và một vốc châu báu. . .
"Tổng trấn, đây là tấm lòng của hạ quan . . ." Thiệu Gia Tuyên tiếc đứt ruột vì đây là toàn bộ tài sản tích góp của y từ lâu đến nay. Tuy nhiên chết đã đến đít rồi thì còn quan tâm đến tiền nong gì nữa? Chỉ cần Tần Phi tha y một lần, sớm muộn gì chỗ tiền tài này vẫn còn có thể cướp đoạt trở lại. Nếu luyến tiếc, Tần Phi bắt y thì vận mạng của y chính là tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội. Chuyện đau khổ nhất chẳng phải là người đã chết, tiền còn chưa tiêu sao?
Tần Phi cười cười. Hắn không nhận những thứ được đẩy tới trước mặt mà chỉ thản nhiên nói: "Thiệu thủ bị, bắt hoặc là không bắt ngươi chỉ cần một câu nói của ta. Mới vừa rồi, ta đã nói đứng ở lập trường của ngươi, ta có thể lý giải hành động của ngươi. Nếu như, ngươi nguyện ý giúp ta một chuyện thì trên cái sổ kia dù có tên ngươi ta cũng coi như chưa đọc được."
"Tổng trấn đại nhân xin nói, chỉ cần hạ quan có thể làm được cho dù có phải đi vào nơi nước sôi lửa bỏng ta cũng không chối từ." Lưng Thiệu Gia Tuyên đã ướt nhẹp. Cho dù bây giờ Tần Phi bảo y quỳ xuống ăn bùn y cũng không do dự mà quỳ xuống.
Tần Phi không nói ngay điều kiện mà vẫn ung dung nhìn Thiệu Gia Tuyên cứ như trên mặt y có gì hay lắm.
"Mời đại nhân nói!"
"Thiệu thủ bị, ngươi chịu trách nhiệm phòng ngự cả An Đông, có mấy lời này nói cho ngươi đúng là thích hợp. Thí dụ như, kể từ khi thế tử của Yến Vương đến An Đông làm quan thì bên trong An Đông trộm cướp tăng lên thấy rõ. Một số nhóm trộm cướp được huấn luyện kỹ càng, vũ khí rất tốt. Hành động của chúng dường như luôn đi trước quan binh . . ."
Tần Phi nói ra để cho Thiệu Gia Tuyên dần dần hiểu rõ. Tần Phi muốn đối phó Sở Dương, nhưng lại thân là quan viên Sát Sự Thính, Tần Phi ngại trực tiếp đứng ra buộc tội Sở Dương. Dù sao, hai người từng động tay động chân với nhau, nếu phát công văn đưa đến triều đình, rất nhiều quan viên có thể cho là đây là oán cũ thù xưa. Họ sẽ cho là hai người tuổi vẫn còn trẻ nên vẫn còn hiếu thắng, ghen tỵ nhau. Cần phải đúng quan viên phụ trách bảo vệ trật tự của tỉnh báo cáo cho triều đình là Sở Dương có thể mượn tiếng là tri phủ An Châu đưa quân Bắc Cương giả dạng cường đạo xông vào An Đông cướp bóc tài phú. Việc này thì triều đình và dân chúng vẫn chưa biết.
Chỉ là, Yến vương đấu với Sở đế, chuyện này gọi là thần tiên đánh nhau, phàm nhân như y sao dám để trận phong ba này cuốn bản thân vào đây?
"Thiệu thủ bị, nếu đã hiểu thì cho ta một câu trả lời chắc chắn đi." Tần Phi thản nhiên nói.
Thiệu Gia Tuyên nhỏ giọng thì thầm hỏi: "Tần Trấn đốc, ở đây không có người ngoài, ta mạo hiểm rơi đầu muốn hỏi một câu." Y giơ ngón tay lên trời rồi chỉ chỉ về phía bắc: "Vị kia đã chuẩn bị động thủ vị này sao?"
"Những vấn đề này không phải chuyện để cho ngươi quan tâm." Tần Phi thản nhiên nói: "Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, viết hay là không viết."
"Viết!" Thiệu Gia Tuyên hạ quyết tâm, cùng lắm thì chia rõ chiến tuyến với Sở Dương, dù sao mình không phải là thủ bị ở Bắc Cương. Đắc tội Yến vương cũng không lập tức chết ngay. Nếu đắc tội Tần Phi thì sẽ được ngồi trong đại lao ngay.
"Thông minh đấy!" Tần Phi đẩy cái rương sắt trở về: "Những đồ này, ngươi giữ đi."
Nhìn tấm lưng Tần Phi đứng dậy rời đi, Thiệu Gia Tuyên chán nản co quắp té trên mặt đất, cả người không còn chút sức lực nào.
Trên đường vẫn náo nhiệt, suy nghĩ của Tần Phi có hơi sôi trào. Vì chuẩn bị cho chuyến đi Giang Nam nên hắn thử dò xét thái độ của Yến vương. Đây cũng là thử dò xét xem triều đình có thực sự muốn động thủ ngay hay không. Bắt Thiệu Gia Tuyên buộc tội Sở Dương có một chỗ được lớn nhất là khi mọi người muốn thỏa hiệp chỉ cần hy sinh mỗi một mình Thiệu Gia Tuyên mà không dính dấp đến bất cứ ai!
Kết quả vụ buộc tội Sở Dương có hai kiểu. Kiểu thứ nhất, Tần Phi tự mình cầm đao, đưa ra tội chứng không thể chối cãi của Sở Dương. Là Tổng trấn Sát Sự Thính, hắn muốn giả tạo một số nhân chứng vật chứng rất đơn giản. Huống hồ chuyện này thì cái gọi là chứng cứ chỉ cần sắp xếp đơn giản cho dân chúng xem một chút mà thôi. Sau khi triều đình có chứng cớ sẽ động thủ với Sở Dương. Gã nhất định sẽ chạy về Bắc Cương. Sau đó, quân đội của triều đình lấy danh nghĩa đuổi bắt đào phạm tiến vào Bắc Cương rồi giải giáp vũ trang của Yến vương.
Dĩ nhiên, Yến vương sẽ không thúc thủ chịu trói, lão sẽ phản kháng, về mặt đạo lý sẽ hoàn toàn rơi vào thế hạ phong. Đấy gọi là xuất sư phải có danh nghĩa, dân chúng sẽ tự biết nhìn nhận. Yên Vương dám đứng lên chống cự thì đương nhiên không ai ủng hộ. Lúc đó quan quân chiếm cứ thiên thời và nhân hòa còn quân Bắc cương chỉ có địa lợi, phần thắng tăng lên rất nhiều.
Kiểu thứ hai tình huống tựu đơn giản rất nhiều, nếu như Sở đế không muốn động thủ ngay với Sở Dương mà bác bỏ lời buộc tội thì Thiệu Gia Tuyên có thể rửa cái mông chuẩn bị ngồi tù.
Tuy nhiên, với cách nhìn nhận củaTần Phi, Sở đế không có quyết tâm đoạt lấy Bắc Cương, đối với chuyến đi Giang Nam của mình là một chuyện xấu.
"Ta còn phải nghĩ biện pháp cưỡng bức triều đình phải động thủ với Yến vương đã!" Tần Phi càng nghĩ càng là nhức đầu. Hắn thấy ven đường có một gian hàng ăn vặt bèn đi tới định ngồi xuống nghỉ ngơi. Khi người ta muốn ăn cái gì đó vốn là muốn tâm tình dịu bớt, nếu không cũng sẽ không có nhiều cô bé muốn hóa buồn bực thành đồ ăn như vậy.
Bọn thị vệ tản ra , bọn chúng tự biết mình còn kém Tần Phi đến mấy con phố, nếu Tần Phi gặp nguy hiểm không giải quyết được thì dù bọn chúng hò reo cùng xông lên thì cũng chỉ là thêm vài quả pháo hôi mà thôi. Đi theo Tần Phi đến phủ Thiệu Gia Tuyên chỉ đơn giản là cho thêm uy thế để hù dọa người thôi.
Người trong gian hàng đồ vặt nhìn thấy một vị tổng trấn áo đen ngồi ở đây cắm đầu ăn, không ai dám nhiều lời.
Một vị thư sinh tay vuốt chòm râu, khuôn mặt còn giữ những nốt trứng cá hồng hồng tuổi thanh niên, gã mặc trường bào màu trắng, tay cầm một cái chiết phiến, lưng còn đeo một sách giỏ. Người bình thường nhìn thấy gã sẽ tưởng là thư sinh tới An Châu tham gia dự thi.
Gã để giỏ sách xuống, đàng hoàng ngồi đối diện với Tần Phi. Gã không hề tỏ ra sợ hãi mà gọi mấy món điểm tâm rồi chậm rãi ngẩng đầu nhìn Tần Phi cười cười.
Tần Phi chợt ngẩng đầu lên nhìn. Hắn còn tưởng là thư sinh cười lễ độ, nhưng hắn định thần nhìn lại thì thiếu chút nữa kêu thành tiếng. . .
Ngụy Bính Dần!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.