Quyển 2 - Chương 132: Cửa cung
Tuyết Sơn Phi Hồ
23/03/2013
Vị thiếu gia kia tròn mắt nhìn Tần Phi. Cái tên Hoa Đào ẻo lả như nữ giới lọt vào tai Tần Phi làm cho mặt hắn không khác trước tẹo nào. Vì thế đừng nói là như sấm đánh bên tai. Hoa Đào thiếu gia thấy hắn không phản ứng gì thì có hơi tiếc nuối, y nhìn Tần Phi một cách rất khinh bỉ như nhìn một kẻ cô lậu quả văn ở thôn quê vừa mới ra.
Thành Tín kéo kéo tay áo Tần Phi. Hai người sóng vai đi ra ngoài cửa.
Thành Tín liếc về phía cái gã thiếu gia ương ngạnh rồi hạ giọng giải thích: "Không biết hắn là ai sao? Hắn chính là con của Hộ bộ Thượng thư. Do thế La Ngũ gia, Mâu Thất gia mới không thể ra tay. Dù gì chúng cũng là người Quản gia, nếu ra tay thì Quản phủ sẽ đối nghịch với Hoa gia. Chỉ bằng vào Nhất Ngôn Đường chúng ta thì không đủ phân lượng đấu lại Thượng thư Hộ bộ."
"Người của bọn chúng tới nhanh quá. Cục diện hiện tại thật khó xử nên ta phải phái người đi thỉnh giáo cách xử lý của La Ngũ gia thế mà không, bọn họ không cách nào giảng hòa, cứ như vậy một mực giằng co trước. Ta trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra giải quyết như thế nào!"
Mắt của Tần Phi khẽ nháy một cái, hắn lơ đễnh nhìn Hoa Đào: "Theo như quy củ thì nếu cần làm gì thì cứ làm việc đó. Hai ta xuất thân nơi Phố chợ đã từng sợ ai đâu?"
Thành Tín cười hì hì: "Nếu Phi ca nhi đã nói phải làm thì ta cứ phóng tay mà làm. Có chuyện gì thì hai huynh đệ chúng ta cùng gánh chịu."
Tần Phi gật đầu rồi bước đi trở về phòng. Hắn nhìn từ trên xuống dưới vài lần để đánh giá Hoa Đào, sau rồi trầm giọng quát: "Người nào chơi bẩn bị sòng bạc bắt là phải chém tay. Những đứa như ngươi chính là hại người hại mình, nếu ngươi bị tóm tuy không đến mức thiến làm thái giám nhưng cũng sẽ bị đánh một trận thừa sống thiếu chết và phải bồi thường tiền tài."
Hoa Đào khinh miệt hừ lạnh một tiếng, y kênh kiệu ngẩng cao đầu: "Đòi tiền của ta hả? Tiền trong nhà Thiếu gia có cho ngươi tiêu mười đời cũng không hết, nhưng ngươi xứng để cầm sao?"
"Hay lắm!" Tần Phi nhún vai: "Ngươi muốn vứt thể diện đi thì ta sẽ đáp ứng cái tâm nguyện nho nhỏ này."
Nói dứt lời, Tần Phi liền đưa tay nắm lấy đai lưng Hoa Đào, nhấc bổng y lên rồi nhẹ nhàng lao qua cửa sổ. Bàn tay hắn vịn lên mái hiên, mũi chân khẽ tì lên ống nước, trong chốc lát đã trượt từ lầu bảy xuống đất. Tốc độ lao xuống cực nhanh, khiến Hoa Đào đang lộn ngược người bị dọa sợ đến kêu cha gọi mẹ.
Dưới lầu có chừng mười người đang đứng chờ, bọn chúng nhìn thấy thiếu gia nhà mình bị người ta xách xuống. Người nọ cử trọng nhược khinh, nhảy từ lầu bảy xuống mà xem như không có gì nên biết là một vị cao thủ. Cả đám không dám chậm trễ cùng nhau xông lên, người nhát gan thậm chí đã cầm binh khí. Tất cả chuẩn bị sống mái với Tần Phi.
Tần Phi khẻ cười, đầu ngón tay huy động liên tục điểm hơn mười đại huyệt trên người Hoa Đào. Một thoáng, thân thể của gã cứng ngắc giống hệt một khúc côn. Tần Phi một tay cầm cổ áo y một tay tóm thắt lưng, hắn định cho vị thiếu gia được nuông chiều từ bé trở thành một thanh 'Phục ma xử'.
Hoa Đào ăn phải đau khổ không nhẹ, vừa bị cộp phát trên đầu đã bị một phang dưới. Y đang choáng váng thì đột nhiên bên hông tê rần, hoá ra là bị Tần Phi giơ thân của y lên đỡ một cước của bọn thủ hạ.
Mới chỉ trong nháy mắt mà Hoa Đào cũng đã thương tích đầy mình. Y kêu be be liên thanh: "Dừng tay, các ngươi muốn hại chết thiếu gia sao? Cút đi mau. . ."
Đám người kia là gia đinh người hầu đi theo Hoa Đào, từ trước cho tới bây giờ bọn chúng toàn bắt nạt người khác chứ chưa có người nào dám hoàn thủ, chỗ nào gặp được người lấy thiếu gia làm binh khí chứ? Cả đám gia đinh đều sợ đến tái cả mặt, thiếu chút nữa bọn chúng hại tính mạng của thiếu gia. Cả đám gia đinh cất hết binh khí, chúng đứng vây quanh Tần Phi và Hoa Đào, cả đám cứ im lặng chăm chú đi theo.
Tần Phi tóm theo Hoa Đào cố ý đi thật chậm, dù sao mất mặt xấu hổ chính là bọn chúng. Hắn càng đi chậm thì người xem náo nhiệt càng nhiều.
Hoa Đào không thể chịu được nhục nhã như vậy liền nói: "Được rồi,coi như ngươi thắng. Nói đi, muốn bao nhiêu tiền, ta sẽ cho ngươi. . ."
"Bây giờ. . . Chỉ tiền thì không đủ dập tắt sự tức giận của ta." Tần Phi vừa cười vừa nói một cách tự nhiên: "Nếu như không cho ngươi một lần dạy dỗ cả đời khó quên thì cả đời này ngươi chỉ là phường ăn chơi trác táng. Cha mẹ ngươi không dạy được con thì ta thay bọn họ dạy dỗ miễn phí một lần nhưng không cần họ cảm ơn ta."
Mặc kệ Hoa Đào luôn miệng cầu xin tha thứ, Tần Phi không chịu buông tay. Người xem càng lúc càng đông, cả đám người vây xung quanh chỉ trỏ bàn tán náo nhiệt. Con người vốn có cái tính thích quần tụ, nếu thấy có náo nhiệt thì chỉ cần một chốc đã có một đống người vây quanh. Dù đây là đoạn đường bình thời vắng vẻ thế mà chỉ một chốc đã có hàng trăm hàng ngàn người làm người ta không hiểu ngày thường họ trốn đi nơi nào.
Đám người tựa như quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn. Tất cả đều nhìn Tần Phi xách Hoa Đào dần dần đi đến gần hoàng cung.
Bỗng nhiên thấy một đám đông di chuyển về phía hoàng cung, thần kinh đội Ngự Lâm Quân lập tức căng lên đến mức cao nhất. Các chiến sĩ nhanh chóng nai nịt giáp trụ nón sắt, tay quơ lấy vũ khí. Ai đó nhanh chân chạy tới bẩm báo Tướng quân, thủ vệ để chuẩn bị đóng đại môn hoàng cung.
Tần Phi dừng bước. Hắn ngẩng đầu nhìn long kỳ tung bay ở quảng trường phía trước hoàng cung rồi mỉm cười.
Mặc dù Tần Phi xách theo một người nhưng thân pháp vẫn nhẹ như chim yến. Mọi người chỉ thấy hoa mắt một cái, Tần Phi đã bồng bềnh bay lên cột cờ.
Tay chân hắn lanh lẹ xé cái quần của Hoa Đào thành một dải. Vị thiếu gia quý phái này toàn dùng những đồ xa xỉ nên vải vóc cũng cực kỳ tinh sảo, dải quần được xé ra cũng bền chắc vô cùng. Hắn trói Hoa Đào lại rồi treo lên cột cờ.
Vị thiếu gia cành vàng lá ngọc này chưa từng trải qua kinh hiểm nên sợ tới mức khóc tu tu, nước mũi nước mắt chảy tràn mặt mũi.
Tay Tần Phi lôi tuột cái quần lót trắng ra rồi nhẹ nhàng rơi trên mặt đất. Hắn cười ha hả chắp tay với những người đang xem: "Hôm nay cho chư vị mở mang tầm mắt, muốn biết nam nhân bị bệnh hoa liễu như thế nào không? Mời mọi người hãy ngẩng đầu nhìn lên, vị thiếu gia này chính là tấm gương. Cho nên, nếu chư vị là đàn ông dù già dù trẻ nếu phát hiện mình có tình huống như vậy kính xin lập tức chạy chữa. Từ đại cô nương đến tiểu thiếp cũng có thể nhìn xem, nếu nam nhân trong nhà của ngươi xuất hiện bệnh trạng như vậy tám chín phần mười là ra ngoài làm bậy. . ."
Chuyện một vị thiếu gia quý phải bị lột sạch treo trên cờ để thị chúng tại đối diện hoàng cung thật là một chuyện hoang đường mà mấy trăm năm qua chưa từng xảy ra ở Đông Đô. Mọi người đến xem còn đông hơn là có người bị chặt đầu, có người bị dẫn đi diễu phố. Lần đầu tiên thấy người bị lột quần treo trên trời.
Chỉ một chốc người trên quảng trường càng ngày càng nhiều, mấy người canh cửa rảnh rỗi bẩm báo đã có vô số dân chúng đến quảng trường để xem, người thì khinh thường, người thì giễu cợt hoặc hả hê nhìn Hoa Đào. Các nữ nhân ngượng ngùng lấy bàn tay che mặt nhưng lại lặng lẽ tách ra khe hở giữa các ngón tay, từ giữa kẽ tay quan sát cẩn thận của quý của Hoa Đào để so sánh với nam nhân nhà mình về độ dài ngắn hắc bạch. . .
Giờ đây Hoa Đào chết đứng, gã lệ rơi đầy mặt chửi ầm lên: "Đồ khốn kiếp, ngươi có dám để lại tên. Thiếu gia không giết chết ngươi, thiếu gia cùng họ với ngươi. . ."
"Ta còn rất trẻ nên không có tư cách nhận đứa con lớn như thế. Ngươi muốn nhận cha nuôi, ta tâm lĩnh. Chuyện này miễn đi!" Tần Phi cười ha hả đứng ở dưới cột cờ làm người dẫn chương trình giảng giải kỹ càng cho quần chúng xung quanh về bệnh hoa liễu và các loại bệnh trạng. Thỉnh thoảng hắn hướng trên cột cờ chỉ chỉ, ý bảo chư vị hãy nhìn rõ phẩm hạnh của gã kia. . .
Ngự Lâm Quân biết chuyện chỉ có như vậy thì thở phào nhẹ nhàng, rất nhiều quan binh cũng ôm vũ khí xem náo nhiệt. Trên quảng trường chắc phải đến một hai vạn người?
Bọn gia đinh Hoa gia hết sức hồi hộp nhìn thiếu gia. Bọn chúng không dám tiến lên, bản lĩnh của Tần Phi , bọn chúng đã lĩnh giáo qua. Nếu dám mạnh tay cứu người chỉ sợ thiếu gia cũng phải ăn nhiều đau khổ. . . Bọn chúng dù muốn đi về bẩm báo Hộ bộ Hoa Thượng thư nhưng hiện tại cũng không thể vì Hoa Thượng thư đang lâm triều nghị sự đến bây giờ còn chưa ra!
Một đội Ngự Lâm Quân gạt mọi người ra đi tới dưới cột cờ, viên tiểu tướng cầm nghiêm nghị quát: "Ngươi là người phương nào?"
Tần Phi thản nhiên chắp tay nói: "Sát Sự Thính Tần Phi!"
Hoa Đào thấy Ngự Lâm Quân đã đến, vốn tưởng rằng cứu tinh đã tới, đột nhiên lại nghe thấy cái tên Tần Phi thì lập tức thét lên một tiếng bi thiết. Giới quý tộc Đông Đô giờ đây ai mà không biết danh tự Tần Phi? Người ta giao hảo với Đoan Vương sâu đậm đến mức có thể hô huynh gọi đệ, đại triển văn tài tại phủ đệ Phan Lăng Phong, sau lưng còn có lão bất tử Dịch lão đầu làm chỗ dựa. Thân phận như thế thì đám con cháu đời thứ hai của quan viên sao dám trêu vào.
Tiểu tướng nghe thấy cái tên Tần Phi thì thái độ cũng ôn hòa rất nhiều. Y cau mày nói: "Tần Trấn đốc, ngưỡng mộ đại danh đã lâu. . . Chỉ có điều, ngươi đem người treo trên cột cờ, chỗ này dù sao cũng là hoàng cung yếu địa mà tụ tập đông người như vậy sẽ gây áp lực cực lớn cho Ngự Lâm Quân chúng ta. Tần Trấn đốc, thằng xui xẻo này đắc tội Trấn đốc thì trừng phạt một chút rồi phạt tiền coi như xong. . ."
Tần Phi cười nói: "Ừ, treo đã lâu rồi cũng nên thả xuống."
Tiểu tướng thấy Tần Phi gật đầu thì mừng rỡ bèn vội vàng phân phó thủ hạ leo lên cột cờ thả Hoa Đào xuống.
Hoa Đào rơi xuống đất mặt, hai mắt oán độc cừu hận trực tiếp nhìn thẳng Tần Phi. Gã còn chưa mở miệng thì viên tiểu tướng Ngự Lâm Quân đã nghẹn ngào la hoảng lên: "Vị này không phải là công tử gia nhà Hoa Thượng thư sao?"
Hoa Đào quá xấu hổ. Giữa trường bị người ta gọi đúng tên tuổi, chỉ hận không có lỗ nẻ nào để chui. Y liên tục khua tay nói: "Ngươi nhận lầm người rồi. . ."
Tiểu tướng từ trước đến nay là người thành thật liền đi tới bên cạnh Hoa Đào, gã kéo cánh tay của y ra đĩnh đạc hỏi: "Tiểu tướng làm sao có thể nhận lầm, đây không phải Hoa công tử thì là ai? Lần trước, lúc Cửu Công chúa gả cho Hoa phủ, tiểu tướng có đứng ở trong đội danh dự. Khi đó công tử hăng hái, thần thái chiếu người, tiểu tướng thập phần ngưỡng mộ nhớ kỹ trong lòng, về nhà còn bảo bà nương nhà ta búi cho kiểu tóc giống công tử nữa. . ."
Hoa Đào vẫn hở mông, tóc tai bù xù, mặt mũi bầm dập, khí phách chạy đâu mất hết cả rồi. Y nghe vậy lại càng phải nén giận, vùi đầu trên mặt đất khóc lớn: "Ngươi thật sự nhận lầm. . ."
Tần Phi biến sắc, Hoa Đào ư? Kết hôn với Cửu Công chúa hả?
Tần Phi ngồi xổm xuống nâng cái cằm của Hoa Đào lên dùng ánh mắt lạnh lùng đánh giá y rồi thấp giọng quát nói: "Ngươi chính là cửu phò mã sắp thành thân hả?"
Hoa Đào dám nói dối Ngự Lâm Quân chứ không dám trợn mắt bịa đặt với Tần Phi. Y thì thầm cầu xin: "Người là người tốt mà, Tần Trấn đốc để cho tại hạ ba phần chút tình mọn. . . Van xin đừng gọi là."
"Hoá ra chính là ngươi, rơi vào tay của ta xem như ngươi vận khí không tốt." Tần Phi cười lạnh một tiếng, tiện tay hắn giật quần áo trên người y xuống ngang lưng rồi một tay nắm chân một tay nắm đai lưng vác y đi thẳng vào hoàng cung.
Thành Tín kéo kéo tay áo Tần Phi. Hai người sóng vai đi ra ngoài cửa.
Thành Tín liếc về phía cái gã thiếu gia ương ngạnh rồi hạ giọng giải thích: "Không biết hắn là ai sao? Hắn chính là con của Hộ bộ Thượng thư. Do thế La Ngũ gia, Mâu Thất gia mới không thể ra tay. Dù gì chúng cũng là người Quản gia, nếu ra tay thì Quản phủ sẽ đối nghịch với Hoa gia. Chỉ bằng vào Nhất Ngôn Đường chúng ta thì không đủ phân lượng đấu lại Thượng thư Hộ bộ."
"Người của bọn chúng tới nhanh quá. Cục diện hiện tại thật khó xử nên ta phải phái người đi thỉnh giáo cách xử lý của La Ngũ gia thế mà không, bọn họ không cách nào giảng hòa, cứ như vậy một mực giằng co trước. Ta trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra giải quyết như thế nào!"
Mắt của Tần Phi khẽ nháy một cái, hắn lơ đễnh nhìn Hoa Đào: "Theo như quy củ thì nếu cần làm gì thì cứ làm việc đó. Hai ta xuất thân nơi Phố chợ đã từng sợ ai đâu?"
Thành Tín cười hì hì: "Nếu Phi ca nhi đã nói phải làm thì ta cứ phóng tay mà làm. Có chuyện gì thì hai huynh đệ chúng ta cùng gánh chịu."
Tần Phi gật đầu rồi bước đi trở về phòng. Hắn nhìn từ trên xuống dưới vài lần để đánh giá Hoa Đào, sau rồi trầm giọng quát: "Người nào chơi bẩn bị sòng bạc bắt là phải chém tay. Những đứa như ngươi chính là hại người hại mình, nếu ngươi bị tóm tuy không đến mức thiến làm thái giám nhưng cũng sẽ bị đánh một trận thừa sống thiếu chết và phải bồi thường tiền tài."
Hoa Đào khinh miệt hừ lạnh một tiếng, y kênh kiệu ngẩng cao đầu: "Đòi tiền của ta hả? Tiền trong nhà Thiếu gia có cho ngươi tiêu mười đời cũng không hết, nhưng ngươi xứng để cầm sao?"
"Hay lắm!" Tần Phi nhún vai: "Ngươi muốn vứt thể diện đi thì ta sẽ đáp ứng cái tâm nguyện nho nhỏ này."
Nói dứt lời, Tần Phi liền đưa tay nắm lấy đai lưng Hoa Đào, nhấc bổng y lên rồi nhẹ nhàng lao qua cửa sổ. Bàn tay hắn vịn lên mái hiên, mũi chân khẽ tì lên ống nước, trong chốc lát đã trượt từ lầu bảy xuống đất. Tốc độ lao xuống cực nhanh, khiến Hoa Đào đang lộn ngược người bị dọa sợ đến kêu cha gọi mẹ.
Dưới lầu có chừng mười người đang đứng chờ, bọn chúng nhìn thấy thiếu gia nhà mình bị người ta xách xuống. Người nọ cử trọng nhược khinh, nhảy từ lầu bảy xuống mà xem như không có gì nên biết là một vị cao thủ. Cả đám không dám chậm trễ cùng nhau xông lên, người nhát gan thậm chí đã cầm binh khí. Tất cả chuẩn bị sống mái với Tần Phi.
Tần Phi khẻ cười, đầu ngón tay huy động liên tục điểm hơn mười đại huyệt trên người Hoa Đào. Một thoáng, thân thể của gã cứng ngắc giống hệt một khúc côn. Tần Phi một tay cầm cổ áo y một tay tóm thắt lưng, hắn định cho vị thiếu gia được nuông chiều từ bé trở thành một thanh 'Phục ma xử'.
Hoa Đào ăn phải đau khổ không nhẹ, vừa bị cộp phát trên đầu đã bị một phang dưới. Y đang choáng váng thì đột nhiên bên hông tê rần, hoá ra là bị Tần Phi giơ thân của y lên đỡ một cước của bọn thủ hạ.
Mới chỉ trong nháy mắt mà Hoa Đào cũng đã thương tích đầy mình. Y kêu be be liên thanh: "Dừng tay, các ngươi muốn hại chết thiếu gia sao? Cút đi mau. . ."
Đám người kia là gia đinh người hầu đi theo Hoa Đào, từ trước cho tới bây giờ bọn chúng toàn bắt nạt người khác chứ chưa có người nào dám hoàn thủ, chỗ nào gặp được người lấy thiếu gia làm binh khí chứ? Cả đám gia đinh đều sợ đến tái cả mặt, thiếu chút nữa bọn chúng hại tính mạng của thiếu gia. Cả đám gia đinh cất hết binh khí, chúng đứng vây quanh Tần Phi và Hoa Đào, cả đám cứ im lặng chăm chú đi theo.
Tần Phi tóm theo Hoa Đào cố ý đi thật chậm, dù sao mất mặt xấu hổ chính là bọn chúng. Hắn càng đi chậm thì người xem náo nhiệt càng nhiều.
Hoa Đào không thể chịu được nhục nhã như vậy liền nói: "Được rồi,coi như ngươi thắng. Nói đi, muốn bao nhiêu tiền, ta sẽ cho ngươi. . ."
"Bây giờ. . . Chỉ tiền thì không đủ dập tắt sự tức giận của ta." Tần Phi vừa cười vừa nói một cách tự nhiên: "Nếu như không cho ngươi một lần dạy dỗ cả đời khó quên thì cả đời này ngươi chỉ là phường ăn chơi trác táng. Cha mẹ ngươi không dạy được con thì ta thay bọn họ dạy dỗ miễn phí một lần nhưng không cần họ cảm ơn ta."
Mặc kệ Hoa Đào luôn miệng cầu xin tha thứ, Tần Phi không chịu buông tay. Người xem càng lúc càng đông, cả đám người vây xung quanh chỉ trỏ bàn tán náo nhiệt. Con người vốn có cái tính thích quần tụ, nếu thấy có náo nhiệt thì chỉ cần một chốc đã có một đống người vây quanh. Dù đây là đoạn đường bình thời vắng vẻ thế mà chỉ một chốc đã có hàng trăm hàng ngàn người làm người ta không hiểu ngày thường họ trốn đi nơi nào.
Đám người tựa như quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn. Tất cả đều nhìn Tần Phi xách Hoa Đào dần dần đi đến gần hoàng cung.
Bỗng nhiên thấy một đám đông di chuyển về phía hoàng cung, thần kinh đội Ngự Lâm Quân lập tức căng lên đến mức cao nhất. Các chiến sĩ nhanh chóng nai nịt giáp trụ nón sắt, tay quơ lấy vũ khí. Ai đó nhanh chân chạy tới bẩm báo Tướng quân, thủ vệ để chuẩn bị đóng đại môn hoàng cung.
Tần Phi dừng bước. Hắn ngẩng đầu nhìn long kỳ tung bay ở quảng trường phía trước hoàng cung rồi mỉm cười.
Mặc dù Tần Phi xách theo một người nhưng thân pháp vẫn nhẹ như chim yến. Mọi người chỉ thấy hoa mắt một cái, Tần Phi đã bồng bềnh bay lên cột cờ.
Tay chân hắn lanh lẹ xé cái quần của Hoa Đào thành một dải. Vị thiếu gia quý phái này toàn dùng những đồ xa xỉ nên vải vóc cũng cực kỳ tinh sảo, dải quần được xé ra cũng bền chắc vô cùng. Hắn trói Hoa Đào lại rồi treo lên cột cờ.
Vị thiếu gia cành vàng lá ngọc này chưa từng trải qua kinh hiểm nên sợ tới mức khóc tu tu, nước mũi nước mắt chảy tràn mặt mũi.
Tay Tần Phi lôi tuột cái quần lót trắng ra rồi nhẹ nhàng rơi trên mặt đất. Hắn cười ha hả chắp tay với những người đang xem: "Hôm nay cho chư vị mở mang tầm mắt, muốn biết nam nhân bị bệnh hoa liễu như thế nào không? Mời mọi người hãy ngẩng đầu nhìn lên, vị thiếu gia này chính là tấm gương. Cho nên, nếu chư vị là đàn ông dù già dù trẻ nếu phát hiện mình có tình huống như vậy kính xin lập tức chạy chữa. Từ đại cô nương đến tiểu thiếp cũng có thể nhìn xem, nếu nam nhân trong nhà của ngươi xuất hiện bệnh trạng như vậy tám chín phần mười là ra ngoài làm bậy. . ."
Chuyện một vị thiếu gia quý phải bị lột sạch treo trên cờ để thị chúng tại đối diện hoàng cung thật là một chuyện hoang đường mà mấy trăm năm qua chưa từng xảy ra ở Đông Đô. Mọi người đến xem còn đông hơn là có người bị chặt đầu, có người bị dẫn đi diễu phố. Lần đầu tiên thấy người bị lột quần treo trên trời.
Chỉ một chốc người trên quảng trường càng ngày càng nhiều, mấy người canh cửa rảnh rỗi bẩm báo đã có vô số dân chúng đến quảng trường để xem, người thì khinh thường, người thì giễu cợt hoặc hả hê nhìn Hoa Đào. Các nữ nhân ngượng ngùng lấy bàn tay che mặt nhưng lại lặng lẽ tách ra khe hở giữa các ngón tay, từ giữa kẽ tay quan sát cẩn thận của quý của Hoa Đào để so sánh với nam nhân nhà mình về độ dài ngắn hắc bạch. . .
Giờ đây Hoa Đào chết đứng, gã lệ rơi đầy mặt chửi ầm lên: "Đồ khốn kiếp, ngươi có dám để lại tên. Thiếu gia không giết chết ngươi, thiếu gia cùng họ với ngươi. . ."
"Ta còn rất trẻ nên không có tư cách nhận đứa con lớn như thế. Ngươi muốn nhận cha nuôi, ta tâm lĩnh. Chuyện này miễn đi!" Tần Phi cười ha hả đứng ở dưới cột cờ làm người dẫn chương trình giảng giải kỹ càng cho quần chúng xung quanh về bệnh hoa liễu và các loại bệnh trạng. Thỉnh thoảng hắn hướng trên cột cờ chỉ chỉ, ý bảo chư vị hãy nhìn rõ phẩm hạnh của gã kia. . .
Ngự Lâm Quân biết chuyện chỉ có như vậy thì thở phào nhẹ nhàng, rất nhiều quan binh cũng ôm vũ khí xem náo nhiệt. Trên quảng trường chắc phải đến một hai vạn người?
Bọn gia đinh Hoa gia hết sức hồi hộp nhìn thiếu gia. Bọn chúng không dám tiến lên, bản lĩnh của Tần Phi , bọn chúng đã lĩnh giáo qua. Nếu dám mạnh tay cứu người chỉ sợ thiếu gia cũng phải ăn nhiều đau khổ. . . Bọn chúng dù muốn đi về bẩm báo Hộ bộ Hoa Thượng thư nhưng hiện tại cũng không thể vì Hoa Thượng thư đang lâm triều nghị sự đến bây giờ còn chưa ra!
Một đội Ngự Lâm Quân gạt mọi người ra đi tới dưới cột cờ, viên tiểu tướng cầm nghiêm nghị quát: "Ngươi là người phương nào?"
Tần Phi thản nhiên chắp tay nói: "Sát Sự Thính Tần Phi!"
Hoa Đào thấy Ngự Lâm Quân đã đến, vốn tưởng rằng cứu tinh đã tới, đột nhiên lại nghe thấy cái tên Tần Phi thì lập tức thét lên một tiếng bi thiết. Giới quý tộc Đông Đô giờ đây ai mà không biết danh tự Tần Phi? Người ta giao hảo với Đoan Vương sâu đậm đến mức có thể hô huynh gọi đệ, đại triển văn tài tại phủ đệ Phan Lăng Phong, sau lưng còn có lão bất tử Dịch lão đầu làm chỗ dựa. Thân phận như thế thì đám con cháu đời thứ hai của quan viên sao dám trêu vào.
Tiểu tướng nghe thấy cái tên Tần Phi thì thái độ cũng ôn hòa rất nhiều. Y cau mày nói: "Tần Trấn đốc, ngưỡng mộ đại danh đã lâu. . . Chỉ có điều, ngươi đem người treo trên cột cờ, chỗ này dù sao cũng là hoàng cung yếu địa mà tụ tập đông người như vậy sẽ gây áp lực cực lớn cho Ngự Lâm Quân chúng ta. Tần Trấn đốc, thằng xui xẻo này đắc tội Trấn đốc thì trừng phạt một chút rồi phạt tiền coi như xong. . ."
Tần Phi cười nói: "Ừ, treo đã lâu rồi cũng nên thả xuống."
Tiểu tướng thấy Tần Phi gật đầu thì mừng rỡ bèn vội vàng phân phó thủ hạ leo lên cột cờ thả Hoa Đào xuống.
Hoa Đào rơi xuống đất mặt, hai mắt oán độc cừu hận trực tiếp nhìn thẳng Tần Phi. Gã còn chưa mở miệng thì viên tiểu tướng Ngự Lâm Quân đã nghẹn ngào la hoảng lên: "Vị này không phải là công tử gia nhà Hoa Thượng thư sao?"
Hoa Đào quá xấu hổ. Giữa trường bị người ta gọi đúng tên tuổi, chỉ hận không có lỗ nẻ nào để chui. Y liên tục khua tay nói: "Ngươi nhận lầm người rồi. . ."
Tiểu tướng từ trước đến nay là người thành thật liền đi tới bên cạnh Hoa Đào, gã kéo cánh tay của y ra đĩnh đạc hỏi: "Tiểu tướng làm sao có thể nhận lầm, đây không phải Hoa công tử thì là ai? Lần trước, lúc Cửu Công chúa gả cho Hoa phủ, tiểu tướng có đứng ở trong đội danh dự. Khi đó công tử hăng hái, thần thái chiếu người, tiểu tướng thập phần ngưỡng mộ nhớ kỹ trong lòng, về nhà còn bảo bà nương nhà ta búi cho kiểu tóc giống công tử nữa. . ."
Hoa Đào vẫn hở mông, tóc tai bù xù, mặt mũi bầm dập, khí phách chạy đâu mất hết cả rồi. Y nghe vậy lại càng phải nén giận, vùi đầu trên mặt đất khóc lớn: "Ngươi thật sự nhận lầm. . ."
Tần Phi biến sắc, Hoa Đào ư? Kết hôn với Cửu Công chúa hả?
Tần Phi ngồi xổm xuống nâng cái cằm của Hoa Đào lên dùng ánh mắt lạnh lùng đánh giá y rồi thấp giọng quát nói: "Ngươi chính là cửu phò mã sắp thành thân hả?"
Hoa Đào dám nói dối Ngự Lâm Quân chứ không dám trợn mắt bịa đặt với Tần Phi. Y thì thầm cầu xin: "Người là người tốt mà, Tần Trấn đốc để cho tại hạ ba phần chút tình mọn. . . Van xin đừng gọi là."
"Hoá ra chính là ngươi, rơi vào tay của ta xem như ngươi vận khí không tốt." Tần Phi cười lạnh một tiếng, tiện tay hắn giật quần áo trên người y xuống ngang lưng rồi một tay nắm chân một tay nắm đai lưng vác y đi thẳng vào hoàng cung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.