Quyển 1 - Chương 51: Cuộc chiến không vấy máu
Tuyết Sơn Phi Hồ
23/03/2013
Dịch Tiểu Uyển và Tần Phi đã tính trước rồi, trận hỏa hoạn sẽ chậm hơn khoảng một canh giờ.
Dịch Tiểu Uyển, cười khanh khách cầm đĩa hạt dưa, đá băng ghế, nàng đi dọc hành lang ngồi xuống trên đài, ung dung nhìn ánh lửa đỏ rực giống như đang xem một cuộc trình diễn pháo hoa.
Dáng vẻ vô tâm này hoàn toàn khác so với lúc trong vai trò Giam Sự của Sát Sự Thính. Tần Phi dù sao cũng là một thanh niên tràn ngập nhiệt huyết, không đủ nhẫn tâm chờ cho đám cháy xong xuôi. Hắn ba chân bốn cẳng đuổi theo đám người Liễu Thiên Kỳ. Lúc tới Vọng Nguyệt viên, ánh lửa đã rực một góc trời, thế lửa bừng bừng, xen lẫn trong đám lửa cháy hừng hực là tiếng nổ đùng đoàng, khói dày đặc bốc cao như diều gặp gió!
Hạ nhân Đường phủ tất bật vội vàng, bọn họ xách thùng nước, sắc mặt căng thẳng, liều mạng lao tới Vọng Nguyệt viên. Mọi người đều biết rằng, Vọng Nguyệt viên là cấm địa của Đường Ẩn, nếu nơi này bị thiêu rụi, đến khi Đường Ẩn trở về, ai nấy đều ăn quả đắng.
Người của Đường gia đều đã chạy ra ngoài, Đường phu nhân ở một góc đứng nhìn, thái độ hạnh tai nhạc họa (thấy người khác đau khổ mà vui sướng). Những người khác trong Đường phủ, sắc diện không một ai tốt cả!
Tần Phi lướt mắt qua những người của Đường phủ, Đường phu nhân thì âm thầm đắc ý, Đại Nhi hơi có chút xấu hổ. Nhị công tử cùng tam công tử Đường gia sắc mặt căng thẳng... Hắn để ý không thấy có Đường Hiên!
Tần Phi trong lòng cũng căng thẳng, chẳng lẽ Đường Hiên vẫn còn trong Vọng Nguyệt viên chưa thể đi ra? Nghĩ vậy, thân ảnh Tần Phi khẽ động, xông vào Vọng Nguyệt viên. Lúc này, ai cũng bất chấp lệnh cấm của Đường Ẩn, hậu quả của trận hỏa hoạn cuồn cuộn ngập trời này sẽ đốt cháy toàn bộ khu vườn. Điều này khiến người ta cảm thấy đáng sợ hơn so với mệnh lệnh không được đặt chân đến Vọng Nguyệt viên!
Hạ nhân của Đường phủ liều mạng cứu hoả khắp nơi, trong nháy mắt Tần Phi đã vào tới phía ngoài lầu các. Ngọn lửa trùng trùng vây quanh lầu các bằng gỗ cổ, không ngừng truyền ra âm thanh sắp sụp đổ...
Tần Phi đang định uốn mình nhảy vào đám cháy thì Liễu Thiên Kỳ đã chạy tới. Đầu y nhễ nhại mồ hôi, miệng thở hồng hộc, kêu lớn: "Lửa lớn như vậy, ngươi còn muốn xông vào làm gì?"
Dĩ nhiên Tần Phi không phải vì thương yêu cái mạng của Đường Hiên mà xông vào. Tuy nhiên, nếu Đường Hiên vẫn còn trong lầu các, nắm lửa này tuyệt đối không phải do Đường Hiên phóng ra. Không ai ngốc đến nỗi phóng đuốc tự đốt chính mình...
Tần Phi không thèm trả lời Liễu Thiên Kỳ, từ xa phách chưởng. Cửa phòng vốn đã bị hỏa thiêu chỉ còn cái khung đang cháy dở liền đổ sầm xuống, làm than lửa bay tán loạn, tro bụi bay phấp phới như bướm...
Tần Phi nắm vạt áo, nhúng vào thùng nước trong tay một tên gia đinh. Hắn dùng nó che mặt, nhanh như chớp nhảy vào đại sảnh.
Thân ảnh hắn vừa vào tới chính sảnh, xà nhà từ bên trên đang cháy bừng bừng sụp xuống chặn đầu. Hơi nóng phả tới khiến Tần Phi khó thở. Hắn di chuyển như con báo tránh thoát, thanh xà nhà nặng nề nện lên vách tường, lửa khói mịt mù khiến hắn khó mà mở mắt. Tần Phi miễn cưỡng ráng căng to hai mắt, nhìn kỹ chỗ Đường Hiên vừa rồi bị đánh thuốc mê, chỗ ấy mơ hồ như có bóng người.
Tần Phi xông thẳng về phía trước, chỉ thấy Đường Hiên đang co quắp nằm trên mặt đất hôn mê bất tỉnh. Tần Phi lạnh lùng nhìn hắn, giơ chân đá hắn vào bên trong đống lửa!
Trước đây ở phố chợ, Đường Hiên đã phái Tề Hắc Kiếm đi giết hắn, khiến Tần Phi không thể không phóng xuất ra một đạo Kiếm ý Đại tông sư, từ đó gặp phải vô số phiền toái.
Đương nhiên, nếu đứng ở vị trí của Đường Hiên, Tần Phi cũng sẽ thông cảm cho hắn. Nhưng đứng ở góc độ của Tần Phi, hoàn toàn không có chuyện như vậy, hơn nữa hắn lại là nhi tử của người đàn bà kia!
Mũi chân sắp chạm đến thân thể Đường Hiên, Tần Phi bỗng nhiên có một cảm giác rất kỳ quái. Ánh mắt hắn giống như nhìn thấy khoảng cách của mũi chân đến thân thể Đường Hiên càng lúc càng xa. Bỗng một tiếng nổ vang lỗ tai hắn, mũi khó thở, khói dày đặc không kiêng kỵ gì xuyên qua vạt áo tẩm nước chui vào trong mũi...
Thần sắc Tần Phi biến đổi, hắn là một Niệm tu nên biết đây là biểu hiện của ngũ giác bị trì trệ... Nhưng mà, thông thường chính hắn là người làm trì trệ ngũ giác của người khác chứ không phải ngược lại! Tần Phi lập tức nắm chặt tay, ngưng thần đề phòng, trong lầu các lửa cháy hừng hực thế này, lại còn có một vị Niệm tu nữa sao?
Ý hải lặng như nước, ý niệm dần dần chiếm cứ tâm thần, khoảng không tan biến, mọi thứ dần dần hiện ra trước mắt. Tần Phi rõ ràng cảm nhận được có ngôn ngữ truyền đến đầu mình...
Đối với Niệm tu, hai Niệm tu trao đổi, hoàn toàn có thể không cần lời nói. Tâm thần. Khi Ý niệm của bọn họ giao hội cùng một chỗ, chẳng những khoảng cách là mười trượng hay hai mươi trượng, thì cũng như hai người mặt đối mặt nói chuyện với nhau. Đây là một trong các tác dụng lớn mà niệm tu có thể phát huy trên chiến trường! Mệnh lệnh của thống soái hoàn toàn có thể không cần phải dùng cờ hiệu và nhạc khí, mà có thể thông qua nhóm niệm tu truyền đi ngay lập tức đến thuộc cấp chấp hành!
"Ngươi ở trong đám cháy, ta ở ngoài đám cháy! Trận đấu này, ngươi chết chắc còn ta thì không!" Thanh âm trong ý hải ha hả cười nói: "Trừ phi, ngươi liều lĩnh lao ra ngoài, để xem, để xem nếu ngươi chỉ cần thất thủ tại ý hải trong phút chốc, ta có thể đem ngươi lưu lại hay không!"
Ngọn lửa tràn lan liếm khắp nơi, điên cuồng tàn phá. Toàn bộ lầu các sáng rực, chiếc bàn thư họa đang từng chút hóa thành tro tàn, khói đặc bao phủ lầu các, tràn ngập mọi ngóc ngách.
Tần Phi biết đây là một cuộc chiến đấu không vấy máu, chỉ cần chính mình hơi chút buông lỏng, đối thủ liền có thể thừa cơ thâm nhập, cũng giống như mình đã làm cho Cơ Hưng hồn phi phách tán, tự đả thương chính mình. Đến lúc đó, tánh mạng chính mình sẽ do đối thủ nắm giữ. Thậm chí, đối phương hoàn toàn không cần tự mình ra tay, chỉ việc buông tay nhìn Tần Phi chết cháy trong lầu các.
Những người bên ngoài không biết Đường Hiên đang ở đây, cao thủ Đường phủ nếu không có mệnh lệnh của Đường phu nhân, tất nhiên sẽ không ra tay khống chế hỏa hoạn tại lầu các. Nếu trông cậy vào bọn gia nô đang liều mạng dùng thùng nước xô nước cứu hoả kia, cho đến khi dập tắt được trận lửa này, chỉ sợ mình cũng chỉ còn lại mấy mẩu ngói cháy đen.
"Ngươi là tên thái giám kia?" Trong ý hải, Tần Phi hỏi ngược lại.
Thanh âm đang nhàn nhạt kia bỗng dưng tại ý hải gầm thét, dường như rất căm phẫn: "Ta đường đường là hoàng tộc Đại Ngụy, không phải là hạng nô tài chó săn."
"Tên gì?" Tần Phi cố hết sức phòng ngự ý hải, không thể hung hăng như đối thủ, chậm rãi nói.
"Nhớ kỹ tên của ta! Ngụy Bính Dần!"
"Ý ta muốn hỏi người trong cung gọi ngươi là gì cơ?" Tần Phi cố ý trêu chọc nỗi đau của đối phương.
Ngụy Bính Dần bỗng nhiên chìm trong trầm lặng. Đột nhiên Tần Phi đầu choáng mắt hoa, đối phương cũng thấy rõ mưu kế của hắn, không hề lãng phí tinh lực dây dưa, tập trung ý niệm, quyết đánh tan sự phòng ngự nơi ý hải của Tần Phi.
"Tiểu Ngụy Tử? Tiểu Bính Tử? Tiểu Dần Tử? Hay là... Tiểu Cẩu Tử?" Tần Phi liều chết cấp tốc phòng thủ ý hải, kháng cự lại từng đợt từng đợt tấn công của Ngụy Bính Dần. Chân bước chầm chậm vững chắc, dẫm trên nền nhà.
Lầu các bị liệt hỏa thiêu đốt sắp sập, tự nhiên không thể có cách nào giấu người khác. Những người cứu hỏa bên ngoài lầu các đều là người quen biết, thân mật với Đường gia. Tên thái giám Ngụy Bính Dần này không thể trà trộn được vào trong đó, khả năng duy nhất chính là y từ dưới mặt đất nhảy lên!
Tần Phi từng bước từng bước đạp trên các phiến đá, cẩn thận từng chút từng chút tránh né những chỗ sắp sập cùng những chỗ lửa đang bùng cháy. Ở hoàn cảnh hiểm ác này, mỗi một bước đi sai sẽ là một đi không trở lại.
Dưới chân Tần Phi bỗng nhiên khác lạ, một phiến đá dường như có phần lỏng lẻo. Ngọn lửa cơ hồ đã muốn liếm đến cẳng chân Tần Phi, cảm giác nóng rát đau đớn khiến hắn không chút do dự phát lực đạp xuống, phiến đá mỏng vỡ nát rơi ầm xuống phía dưới.
Tần Phi trong lòng vừa mừng vừa sợ. Mừng là vì mình tìm ra được chỗ mật đạo này. Mà sợ bởi vì sao lại có một cái mật đạo bên trong Đường phủ như thế này? Ngụy Bính Dần làm sao biết được mật đạo này? Và mật đạo này thông tới nơi đâu?
Bên trong mật đạo, bụi bặm tứ phía, Tần Phi có thể lờ mờ nhìn thấy một thân ảnh gầy yếu ở sâu bên trong. Thanh âm trong ý hải nói: "Cũng không ngu ngốc lắm, có thể tìm ra ta trốn ở nơi này."
"Ta đã xuống đây, ngươi liệu còn có thể chạy sao?" Tần Phi cười lạnh nói.
Ngụy Bính Dần, nơi ý hải trầm mặc một chút, nhàn nhạt nói: "Ta không nắm chắc giết chết được ngươi, mà ngươi cũng không chắc giết chết nổi ta."
"Nếu vậy, không ngại thử một chút chứ!" Tần Phi coi thường đối phương, từ từ đánh ra một quyền...
Bên ngoài Vọng Nguyệt viên, người người tâm tình khác nhau. Ngọn lửa tại Vọng Nguyệt viên thật sự quá lớn, thoạt đầu còn có người xông vào giội lên mấy thùng nước, nhưng dần dần, mỗi khi tới gần Vọng Nguyệt viên, đều bị khí nóng ngập trời làm ngạt thở. Khói đặc cuồn cuộn khiến người ta không mở nổi hai mắt!
Đường phu nhân, vốn vẫn mừng thầm trong lòng, dần dần cảm thấy có điều gì đó không đúng. Nếu đám cháy này do Đường Hiên phóng hỏa, vì sao đến bây giờ còn không nhìn thấy bóng dáng của hắn?
"Ngươi hãy vào trong đám cháy xem xét một chút đi!" Đường phu nhân quay sang người thị nữ bên cạnh ra lệnh.
Tên thị nữ mặt đầy bối rối. Tu vi dù cho cao thâm cũng không phải là mình đồng da sắt, thủy hỏa bất xâm. Vọng Nguyệt viên bây giờ đã là một nấm mồ lửa, lấy bản lãnh của mình, mà đi vào lúc này, chỉ sợ mười phần chết chắc.
Ánh lửa ngút trời, ngọn lửa nhảy nhót không ngừng lan rộng. Vườn hoa, hàng hiên bị hỏa diễm nuốt chửng. Bọn gia đinh không còn cách nào khác, vội vã đem khu vực bên ngoài vườn hoa phát quang sạch sẽ, nhằm phòng ngừa thế lửa lan tràn! Tất cả mọi người của Đường đều đã tập trung ở bên ngoài Vọng Nguyệt viên, nhìn chỗ cấm địa bị ngọn lửa hóa thành tro tàn!
Đại Nhi, hai tay đang nắm chặt góc áo, mắt không chớp nhìn vào biển lửa. Tần Phi đi vào đám lửa từ nãy đến giờ vẫn chưa đi ra. Chỉ trong vòng một ngày ngắn ngủi, người thanh niên này để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng nàng.
Nàng còn nhớ rõ, trên con phố hỗn loạn kia, cánh tay rắn chắc nọ đã ôm chặt eo nhỏ của nàng, đem nàng từ trong chỗ chết hoàn sinh! Khi thiết mâu vù vù bay tới, từng lọn tóc dài phiêu bồng tung bay vũ lộng. Ánh mắt hắn trống vắng vô tận, trên đời này liệu có người hiểu được lòng hắn hay không? Thoạt nhìn, hắn như điên cuồng nồng nhiệt, nhưng Đại Nhi lại cảm nhận hắn dường như giá băng, không có bất cứ ý niệm dục vọng nào. Trong lòng hắn, không biết cất dấu bao nhiêu bí mật không muốn ai biết?
Trong tay Dịch Tiểu Uyển còn đang cầm một nắm hạt dưa, không biết đã đến bên Đại Nhi từ khi nào. Nàng đang nhìn lửa dậy ngập trời, giọng điệu hạnh tai nhạc họa, hỏi nhỏ: "Nghĩ gì mà ngơ ngẩn như vậy?"
"Tần Phi còn ở bên trong chưa ra!" Đại nhi nhàn nhạt nói, ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn vào đám cháy.
Dịch Tiểu Uyển đột nhiên kinh hãi, hạt dưa trong tay rơi hết xuống đất, lắp bắp mắng lớn: "Hắn điên sao? Vào đó làm gì? Chu Lễ Uyên? Lập tức vào đó tìm Tần Phi cho lão nương."
Chu Lễ Uyên hơi xoay mình, khom người nói: "Tuân mệnh!"
Sát Sự Thính kỷ luật nghiêm minh, cho dù biết rõ trước mặt là biển lửa, chỉ có đi chứ không về, cũng tuyệt không có người dám làm trái mệnh lệnh của thượng cấp.
Ngay lúc đó, tiếng rắc vang động, lầu các sụp xuống, lửa bắn ra bốn phía... Một bóng đen nhanh nhẹn vọt ra khỏi Vọng Nguyệt viên, lăn tròn trên mặt đất hòng dập tắt các đốm cháy trên người. Mọi người không kềm được, vội vã chạy đến.
Dịch Tiểu Uyển, cười khanh khách cầm đĩa hạt dưa, đá băng ghế, nàng đi dọc hành lang ngồi xuống trên đài, ung dung nhìn ánh lửa đỏ rực giống như đang xem một cuộc trình diễn pháo hoa.
Dáng vẻ vô tâm này hoàn toàn khác so với lúc trong vai trò Giam Sự của Sát Sự Thính. Tần Phi dù sao cũng là một thanh niên tràn ngập nhiệt huyết, không đủ nhẫn tâm chờ cho đám cháy xong xuôi. Hắn ba chân bốn cẳng đuổi theo đám người Liễu Thiên Kỳ. Lúc tới Vọng Nguyệt viên, ánh lửa đã rực một góc trời, thế lửa bừng bừng, xen lẫn trong đám lửa cháy hừng hực là tiếng nổ đùng đoàng, khói dày đặc bốc cao như diều gặp gió!
Hạ nhân Đường phủ tất bật vội vàng, bọn họ xách thùng nước, sắc mặt căng thẳng, liều mạng lao tới Vọng Nguyệt viên. Mọi người đều biết rằng, Vọng Nguyệt viên là cấm địa của Đường Ẩn, nếu nơi này bị thiêu rụi, đến khi Đường Ẩn trở về, ai nấy đều ăn quả đắng.
Người của Đường gia đều đã chạy ra ngoài, Đường phu nhân ở một góc đứng nhìn, thái độ hạnh tai nhạc họa (thấy người khác đau khổ mà vui sướng). Những người khác trong Đường phủ, sắc diện không một ai tốt cả!
Tần Phi lướt mắt qua những người của Đường phủ, Đường phu nhân thì âm thầm đắc ý, Đại Nhi hơi có chút xấu hổ. Nhị công tử cùng tam công tử Đường gia sắc mặt căng thẳng... Hắn để ý không thấy có Đường Hiên!
Tần Phi trong lòng cũng căng thẳng, chẳng lẽ Đường Hiên vẫn còn trong Vọng Nguyệt viên chưa thể đi ra? Nghĩ vậy, thân ảnh Tần Phi khẽ động, xông vào Vọng Nguyệt viên. Lúc này, ai cũng bất chấp lệnh cấm của Đường Ẩn, hậu quả của trận hỏa hoạn cuồn cuộn ngập trời này sẽ đốt cháy toàn bộ khu vườn. Điều này khiến người ta cảm thấy đáng sợ hơn so với mệnh lệnh không được đặt chân đến Vọng Nguyệt viên!
Hạ nhân của Đường phủ liều mạng cứu hoả khắp nơi, trong nháy mắt Tần Phi đã vào tới phía ngoài lầu các. Ngọn lửa trùng trùng vây quanh lầu các bằng gỗ cổ, không ngừng truyền ra âm thanh sắp sụp đổ...
Tần Phi đang định uốn mình nhảy vào đám cháy thì Liễu Thiên Kỳ đã chạy tới. Đầu y nhễ nhại mồ hôi, miệng thở hồng hộc, kêu lớn: "Lửa lớn như vậy, ngươi còn muốn xông vào làm gì?"
Dĩ nhiên Tần Phi không phải vì thương yêu cái mạng của Đường Hiên mà xông vào. Tuy nhiên, nếu Đường Hiên vẫn còn trong lầu các, nắm lửa này tuyệt đối không phải do Đường Hiên phóng ra. Không ai ngốc đến nỗi phóng đuốc tự đốt chính mình...
Tần Phi không thèm trả lời Liễu Thiên Kỳ, từ xa phách chưởng. Cửa phòng vốn đã bị hỏa thiêu chỉ còn cái khung đang cháy dở liền đổ sầm xuống, làm than lửa bay tán loạn, tro bụi bay phấp phới như bướm...
Tần Phi nắm vạt áo, nhúng vào thùng nước trong tay một tên gia đinh. Hắn dùng nó che mặt, nhanh như chớp nhảy vào đại sảnh.
Thân ảnh hắn vừa vào tới chính sảnh, xà nhà từ bên trên đang cháy bừng bừng sụp xuống chặn đầu. Hơi nóng phả tới khiến Tần Phi khó thở. Hắn di chuyển như con báo tránh thoát, thanh xà nhà nặng nề nện lên vách tường, lửa khói mịt mù khiến hắn khó mà mở mắt. Tần Phi miễn cưỡng ráng căng to hai mắt, nhìn kỹ chỗ Đường Hiên vừa rồi bị đánh thuốc mê, chỗ ấy mơ hồ như có bóng người.
Tần Phi xông thẳng về phía trước, chỉ thấy Đường Hiên đang co quắp nằm trên mặt đất hôn mê bất tỉnh. Tần Phi lạnh lùng nhìn hắn, giơ chân đá hắn vào bên trong đống lửa!
Trước đây ở phố chợ, Đường Hiên đã phái Tề Hắc Kiếm đi giết hắn, khiến Tần Phi không thể không phóng xuất ra một đạo Kiếm ý Đại tông sư, từ đó gặp phải vô số phiền toái.
Đương nhiên, nếu đứng ở vị trí của Đường Hiên, Tần Phi cũng sẽ thông cảm cho hắn. Nhưng đứng ở góc độ của Tần Phi, hoàn toàn không có chuyện như vậy, hơn nữa hắn lại là nhi tử của người đàn bà kia!
Mũi chân sắp chạm đến thân thể Đường Hiên, Tần Phi bỗng nhiên có một cảm giác rất kỳ quái. Ánh mắt hắn giống như nhìn thấy khoảng cách của mũi chân đến thân thể Đường Hiên càng lúc càng xa. Bỗng một tiếng nổ vang lỗ tai hắn, mũi khó thở, khói dày đặc không kiêng kỵ gì xuyên qua vạt áo tẩm nước chui vào trong mũi...
Thần sắc Tần Phi biến đổi, hắn là một Niệm tu nên biết đây là biểu hiện của ngũ giác bị trì trệ... Nhưng mà, thông thường chính hắn là người làm trì trệ ngũ giác của người khác chứ không phải ngược lại! Tần Phi lập tức nắm chặt tay, ngưng thần đề phòng, trong lầu các lửa cháy hừng hực thế này, lại còn có một vị Niệm tu nữa sao?
Ý hải lặng như nước, ý niệm dần dần chiếm cứ tâm thần, khoảng không tan biến, mọi thứ dần dần hiện ra trước mắt. Tần Phi rõ ràng cảm nhận được có ngôn ngữ truyền đến đầu mình...
Đối với Niệm tu, hai Niệm tu trao đổi, hoàn toàn có thể không cần lời nói. Tâm thần. Khi Ý niệm của bọn họ giao hội cùng một chỗ, chẳng những khoảng cách là mười trượng hay hai mươi trượng, thì cũng như hai người mặt đối mặt nói chuyện với nhau. Đây là một trong các tác dụng lớn mà niệm tu có thể phát huy trên chiến trường! Mệnh lệnh của thống soái hoàn toàn có thể không cần phải dùng cờ hiệu và nhạc khí, mà có thể thông qua nhóm niệm tu truyền đi ngay lập tức đến thuộc cấp chấp hành!
"Ngươi ở trong đám cháy, ta ở ngoài đám cháy! Trận đấu này, ngươi chết chắc còn ta thì không!" Thanh âm trong ý hải ha hả cười nói: "Trừ phi, ngươi liều lĩnh lao ra ngoài, để xem, để xem nếu ngươi chỉ cần thất thủ tại ý hải trong phút chốc, ta có thể đem ngươi lưu lại hay không!"
Ngọn lửa tràn lan liếm khắp nơi, điên cuồng tàn phá. Toàn bộ lầu các sáng rực, chiếc bàn thư họa đang từng chút hóa thành tro tàn, khói đặc bao phủ lầu các, tràn ngập mọi ngóc ngách.
Tần Phi biết đây là một cuộc chiến đấu không vấy máu, chỉ cần chính mình hơi chút buông lỏng, đối thủ liền có thể thừa cơ thâm nhập, cũng giống như mình đã làm cho Cơ Hưng hồn phi phách tán, tự đả thương chính mình. Đến lúc đó, tánh mạng chính mình sẽ do đối thủ nắm giữ. Thậm chí, đối phương hoàn toàn không cần tự mình ra tay, chỉ việc buông tay nhìn Tần Phi chết cháy trong lầu các.
Những người bên ngoài không biết Đường Hiên đang ở đây, cao thủ Đường phủ nếu không có mệnh lệnh của Đường phu nhân, tất nhiên sẽ không ra tay khống chế hỏa hoạn tại lầu các. Nếu trông cậy vào bọn gia nô đang liều mạng dùng thùng nước xô nước cứu hoả kia, cho đến khi dập tắt được trận lửa này, chỉ sợ mình cũng chỉ còn lại mấy mẩu ngói cháy đen.
"Ngươi là tên thái giám kia?" Trong ý hải, Tần Phi hỏi ngược lại.
Thanh âm đang nhàn nhạt kia bỗng dưng tại ý hải gầm thét, dường như rất căm phẫn: "Ta đường đường là hoàng tộc Đại Ngụy, không phải là hạng nô tài chó săn."
"Tên gì?" Tần Phi cố hết sức phòng ngự ý hải, không thể hung hăng như đối thủ, chậm rãi nói.
"Nhớ kỹ tên của ta! Ngụy Bính Dần!"
"Ý ta muốn hỏi người trong cung gọi ngươi là gì cơ?" Tần Phi cố ý trêu chọc nỗi đau của đối phương.
Ngụy Bính Dần bỗng nhiên chìm trong trầm lặng. Đột nhiên Tần Phi đầu choáng mắt hoa, đối phương cũng thấy rõ mưu kế của hắn, không hề lãng phí tinh lực dây dưa, tập trung ý niệm, quyết đánh tan sự phòng ngự nơi ý hải của Tần Phi.
"Tiểu Ngụy Tử? Tiểu Bính Tử? Tiểu Dần Tử? Hay là... Tiểu Cẩu Tử?" Tần Phi liều chết cấp tốc phòng thủ ý hải, kháng cự lại từng đợt từng đợt tấn công của Ngụy Bính Dần. Chân bước chầm chậm vững chắc, dẫm trên nền nhà.
Lầu các bị liệt hỏa thiêu đốt sắp sập, tự nhiên không thể có cách nào giấu người khác. Những người cứu hỏa bên ngoài lầu các đều là người quen biết, thân mật với Đường gia. Tên thái giám Ngụy Bính Dần này không thể trà trộn được vào trong đó, khả năng duy nhất chính là y từ dưới mặt đất nhảy lên!
Tần Phi từng bước từng bước đạp trên các phiến đá, cẩn thận từng chút từng chút tránh né những chỗ sắp sập cùng những chỗ lửa đang bùng cháy. Ở hoàn cảnh hiểm ác này, mỗi một bước đi sai sẽ là một đi không trở lại.
Dưới chân Tần Phi bỗng nhiên khác lạ, một phiến đá dường như có phần lỏng lẻo. Ngọn lửa cơ hồ đã muốn liếm đến cẳng chân Tần Phi, cảm giác nóng rát đau đớn khiến hắn không chút do dự phát lực đạp xuống, phiến đá mỏng vỡ nát rơi ầm xuống phía dưới.
Tần Phi trong lòng vừa mừng vừa sợ. Mừng là vì mình tìm ra được chỗ mật đạo này. Mà sợ bởi vì sao lại có một cái mật đạo bên trong Đường phủ như thế này? Ngụy Bính Dần làm sao biết được mật đạo này? Và mật đạo này thông tới nơi đâu?
Bên trong mật đạo, bụi bặm tứ phía, Tần Phi có thể lờ mờ nhìn thấy một thân ảnh gầy yếu ở sâu bên trong. Thanh âm trong ý hải nói: "Cũng không ngu ngốc lắm, có thể tìm ra ta trốn ở nơi này."
"Ta đã xuống đây, ngươi liệu còn có thể chạy sao?" Tần Phi cười lạnh nói.
Ngụy Bính Dần, nơi ý hải trầm mặc một chút, nhàn nhạt nói: "Ta không nắm chắc giết chết được ngươi, mà ngươi cũng không chắc giết chết nổi ta."
"Nếu vậy, không ngại thử một chút chứ!" Tần Phi coi thường đối phương, từ từ đánh ra một quyền...
Bên ngoài Vọng Nguyệt viên, người người tâm tình khác nhau. Ngọn lửa tại Vọng Nguyệt viên thật sự quá lớn, thoạt đầu còn có người xông vào giội lên mấy thùng nước, nhưng dần dần, mỗi khi tới gần Vọng Nguyệt viên, đều bị khí nóng ngập trời làm ngạt thở. Khói đặc cuồn cuộn khiến người ta không mở nổi hai mắt!
Đường phu nhân, vốn vẫn mừng thầm trong lòng, dần dần cảm thấy có điều gì đó không đúng. Nếu đám cháy này do Đường Hiên phóng hỏa, vì sao đến bây giờ còn không nhìn thấy bóng dáng của hắn?
"Ngươi hãy vào trong đám cháy xem xét một chút đi!" Đường phu nhân quay sang người thị nữ bên cạnh ra lệnh.
Tên thị nữ mặt đầy bối rối. Tu vi dù cho cao thâm cũng không phải là mình đồng da sắt, thủy hỏa bất xâm. Vọng Nguyệt viên bây giờ đã là một nấm mồ lửa, lấy bản lãnh của mình, mà đi vào lúc này, chỉ sợ mười phần chết chắc.
Ánh lửa ngút trời, ngọn lửa nhảy nhót không ngừng lan rộng. Vườn hoa, hàng hiên bị hỏa diễm nuốt chửng. Bọn gia đinh không còn cách nào khác, vội vã đem khu vực bên ngoài vườn hoa phát quang sạch sẽ, nhằm phòng ngừa thế lửa lan tràn! Tất cả mọi người của Đường đều đã tập trung ở bên ngoài Vọng Nguyệt viên, nhìn chỗ cấm địa bị ngọn lửa hóa thành tro tàn!
Đại Nhi, hai tay đang nắm chặt góc áo, mắt không chớp nhìn vào biển lửa. Tần Phi đi vào đám lửa từ nãy đến giờ vẫn chưa đi ra. Chỉ trong vòng một ngày ngắn ngủi, người thanh niên này để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng nàng.
Nàng còn nhớ rõ, trên con phố hỗn loạn kia, cánh tay rắn chắc nọ đã ôm chặt eo nhỏ của nàng, đem nàng từ trong chỗ chết hoàn sinh! Khi thiết mâu vù vù bay tới, từng lọn tóc dài phiêu bồng tung bay vũ lộng. Ánh mắt hắn trống vắng vô tận, trên đời này liệu có người hiểu được lòng hắn hay không? Thoạt nhìn, hắn như điên cuồng nồng nhiệt, nhưng Đại Nhi lại cảm nhận hắn dường như giá băng, không có bất cứ ý niệm dục vọng nào. Trong lòng hắn, không biết cất dấu bao nhiêu bí mật không muốn ai biết?
Trong tay Dịch Tiểu Uyển còn đang cầm một nắm hạt dưa, không biết đã đến bên Đại Nhi từ khi nào. Nàng đang nhìn lửa dậy ngập trời, giọng điệu hạnh tai nhạc họa, hỏi nhỏ: "Nghĩ gì mà ngơ ngẩn như vậy?"
"Tần Phi còn ở bên trong chưa ra!" Đại nhi nhàn nhạt nói, ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn vào đám cháy.
Dịch Tiểu Uyển đột nhiên kinh hãi, hạt dưa trong tay rơi hết xuống đất, lắp bắp mắng lớn: "Hắn điên sao? Vào đó làm gì? Chu Lễ Uyên? Lập tức vào đó tìm Tần Phi cho lão nương."
Chu Lễ Uyên hơi xoay mình, khom người nói: "Tuân mệnh!"
Sát Sự Thính kỷ luật nghiêm minh, cho dù biết rõ trước mặt là biển lửa, chỉ có đi chứ không về, cũng tuyệt không có người dám làm trái mệnh lệnh của thượng cấp.
Ngay lúc đó, tiếng rắc vang động, lầu các sụp xuống, lửa bắn ra bốn phía... Một bóng đen nhanh nhẹn vọt ra khỏi Vọng Nguyệt viên, lăn tròn trên mặt đất hòng dập tắt các đốm cháy trên người. Mọi người không kềm được, vội vã chạy đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.