Chích Thủ Già Thiên

Quyển 2 - Chương 113: Đại họa lâm đầu.

Tuyết Sơn Phi Hồ

23/03/2013

Mễ Hoa Lương nói được hết mọi chuyện thì vành mắt đã ửng đỏ hình như mắt long lanh mọng nước, ngực phập phồng vì chờ lời đáp của Tần Phi, thời gian như ngừng lại y cảm thấy thời gian một ngày tựa như một năm.

Tần Phi không để ý, hắn vẫn mải nghịch chén rượu trong tay, ánh mắt lần lượt nhìn từng đồng liêu khi xưa ở sở tuần kiểm Phố chợ. Ánh mắt của hắn nhìn ai thì khuôn mặt người đó lập tức giãn ra và cười thật tươi, nhất là Mã Trấn sở cười đến nhắm tịt cả mắt lại.

"Khụ khụ!" Tần Phi nhẹ nhàng ho khan hai tiếng.

"Đúng đúng!" Đám tuần kiểm lập tức gật gật cười cầu tài.

"Ừ!" Tần Phi hắng giọng một cái.

"Đúng mà đúng mà. . ."

"Mễ Chủ bạn, ngươi không cần hành đại lễ như thế. Đàn ông dưới đầu gối là vàng, ngươi quỳ thế nếu ta không giúp ngươi thì có phải là mất mặt ngươi rồi không. Cứ đứng dậy rồi nói đi!" Tần Phi thản nhiên nói.

Mễ Hoa Lương tâm cơ linh động, gã vừa nghe Tần Phi nói thế lập tức hiểu là chuyện này có thể thương lượng được rồi nên vội vàng dùng cả tay cả chân đứng lên. Vẻ mặt của y thật đau khổ về ngồi lại chỗ cũ rồi nói khẽ: "Câu chuyện có chỗ trùng hợp thế này. . . A, Tần Trấn đốc. Lão già ấy năm đó làm tướng ở Tây Vực. Lúc này cháu nội Lôi Thái Úy là Lôi Ca tòng quân nhập ngũ dưới quyền của lão già đó. . . Lôi công tử tuy phá nát Mệnh án xử nhưng tại hạ thật sự bội phục hắn. Lôi công tử nói thủ trưởng cũ của hắn chết ở trong nhà lão sở tuần kiểm thì chính là lỗi của sở. Vì vậy, hắn hùng hổ dẫn theo nhiều người đến đập phá. . ."

Mễ Hoa Lương liếc trộm Tần Phi, gã chỉ thấy Tần Phi ngưng thần lắng nghe thì trong nội tâm vui vẻ nói tiếp: "Lôi công tử đập nát sở tuần kiểm rồi đem thi thể lão già đó đi, nói với lại là tự mình sẽ mời ngõ tác đến khám nghiệm tử thi. Nếu biết có tra tấn bức cung hay hình phạt gì đó dẫn đến chết người thì sẽ quy trách nhiệm cho người Mệnh án xử rồi lột da cả đám!"

Tần Phi nghiêm khắc hỏi: "Vậy các ngươi có tra tấn bức cung hay không?"

Mễ Hoa Lương đập tay vào đùi, giọng khổ não hơn cả mười tám điệu hát: "Khổ a, đây là khổ a. Tần Trấn đốc ơi, ngài cũng đã từng làm Tuần kiểm, tuần kiểm chúng ta bắt được người, theo lẽ thường thì cứ cho một trận ra oai đã rồi nói năng sau. Cái lão già kia đương nhiên không thoát được bữa tiệc này nhưng hạ quan chắc chắn nghìn lần là không đánh chết lão. Lão tự mình treo cổ tự vận. . ."

"Bán cháu gái chính mình tuy phạm vào quốc pháp nhưng nặng nhất cũng chỉ là phải phục dịch hai năm. Theo lý thì không cần phải tự tử chứ. . . Mễ Chủ bạn, ngươi nên đừng lừa gạt ta?" Tần Phi nhíu mắt lại, nửa năm nay hắn ngồi nghiền ngẫm ở trụ sở Sát Sự Thính, bất tri bất giác nhiễm khí tức đáng sợ của đám mật thám, nụ cười vừa dứt thì hai mắt băng hàn đúng là làm Mễ Hoa Lương nhột nhạt cả người.

Mễ Hoa Lương chần chờ một lúc bèn nói: "Kỳ thực, chúng ta cũng lén điều tra. Nếu phải trách thì trách đội trưởng nhà lao, hắn giam lão già này cùng với một đám người toàn phạm những tội lớn. Cả đám này chỉ còn hy vọng Bệ hạ sinh con trai mà đại xá thiên hạ, nếu không cả đời này không thoát khỏi chốn này. Cả đám bị giam đã nhiều năm bỗng có thêm một người thì tất nhiên sẽ ... sẽ . . ."

Mễ Hoa Lương chần chờ nhưng sau đó cũng không nói thêm điều gì nữa. Tần Phi nhìn thần sắc của gã bèn cầm lấy chiếc đũa vẩy rươu ra bàn rồi lấy tay chấm nước vẽ trên mặt bàn cây hoa cúc, hai mắt hắn lại nhìn Mễ Hoa Lương.



Mễ Hoa Lương thở ra một hơi nhẹ nhóm rồi nói liến thoắng: "Tần Trấn đốc anh minh thần võ, xử án như thần, chưa cần nhìn thấy người đã biết có chuyện này."

"Đừng vuốt mông ngựa!" Tần Phi lạnh lùng quát: "Nhà lao sở tuần kiểm xảy ra chuyện như vậy các ngươi khó tránh khỏi trách nhiệm. Lôi Ca đập bể Mệnh án xử các ngươi cũng là do các ngươi quản lý sơ sẩy tự đưa mình vào thế khó. Thế lực Lôi gia khổng lồ, nếu đã tìm ngõ tác khám nghiệm tử thi thì tất nhiên sẽ khám đến tận chân tơ kẽ tóc, chuyện này sẽ không lừa nổi Lôi Ca. Các ngươi tự cầu phúc đi. Tính của Lôi Ca, ta biết ít nhiều, sau này các ngươi đi đường nên cẩn thận, gặp hắn cố mà chạy nhanh, nếu bị hắn tóm được mà còn mạng coi như là gặp may!"

Mồ hôi của Mễ Hoa Lương rơi như mưa, lưng áo ướt đẫm, sao gã lại không biết? Chỉ có điều phạm nhân trong nhà lao đánh nhau thì xảy ra như cơm bữa, nhiều khi bọn họ cũng mặc kệ không quan tâm. Dù sao đều là tội phạm, ai đút ai cây hoa cúc đều như nhau. . . Thật không nghĩ là lão tướng quân kia ở Tây Vực cũng là một hảo hán mà lúc sắp xuống lỗ lại bị người ta cho. . . Loại khuất nhục này lão tự nhiên là nuối không trôi liền thắt cổ tự sát.

Chuyện trên đời sao lại thật trùng hợp, Lôi Ca lại là từng được lão nâng đỡ. . . Phải biết rằng làm tuần kiểm ở Đông Đô quá khó, thỉnh thoảng trên đường đụng phải một tên khố rách áo ôm có khi lại có quan hệ ruột thịt năm ba đời, cũng có thể có quan hệ với quan thư cũng nên. Tuần kiểm làm việc tại Đông Đô phải cực kỳ cẩn thận, nếu lỡ dẫm đạp hay hãm hại ai gặp phải người nóng tính như Lôi công tử đập thẳng vào mặt thì chức này ai dám đảm nhận?

Mễ Hoa Lương đã đến cầu tình vài vị quan lớn trên Tổng thự thậm chí còn dập đầu xin cứu giúp, gã còn tìm cách tặng lễ cho ông nội, bà nội của Lôi Ca để dập tắt lửa giận, hỏi có ai công phu hơn Mễ Hoa Lương? Có vị tổng trấn sở còn không khách khí bảo Mễ Hoa Lương tìm dây thừng treo cổ thì mới tan được lửa giận của Lôi Ca.

Hai chân Mễ Hoa Lương run lên ngồi cũng không yên, hai hàng nước mắt như chảy dài, đầu gối nặng nề rơi xuống, hai tay vô lực ôm lấy đùi Tần Phi vừa khóc vừa nói: "Tần Trấn đốc, nếu ngài không ra tay giúp đỡ, tiểu nhân làm gì có đường nào nữa mà đi, đến lúc đó tiểu nhân chết là nhỏ, trong nhà trên có lão mẫu tám mươi, dưới có đứa nhỏ ba tuổi. . . Tất cả đều không có đường sống a. . ."

Mã Trấn sở cố mà bụm chặt miệng, Mễ Hoa Lương đúng là có lão mẫu tám mươi tuổi, nhưng lâu lắm rồi Mễ Hoa Lương có ngó ngàng gì đến đâu, gặp dịp năm mới thi thoảng lắm mới sai người đưa tặng hai cân thịt lợn. Mễ Hoa Lương cũng có hài tử ba tuổi nhưng gã lắm con cái lắm, tổng cộng đại tiểu lão bà là bảy tám vị, con cái cũng hơn mười đứa. Mễ gia rất nhiều của cải, cho dù chặt đầu Mễ Hoa Lương cũng không chặt đứt đường sống.

"Ngươi có sống hay không chẳng liên quan gì đến ta, hàng ngày người chết ở Đông Đô nhiều như vậy, ta làm sao mà giúp được." Tần Phi bực mình nhìn Mễ Hoa Lương, khi hắn còn là tuần kiểm mỗi khi gặp người bị tra tấn bức cung không khỏi khó chịu trong lòng. Những người bị tra tấn bức cung ít nhiều gì cũng vu oan giá hoạ. Những tên thích dùng hình Tần Phi luôn luôn không có hảo cảm.

"Không không, bọn ty chức đã tìm đến bà lão kia, bà ta bảo nếu tìm được cháu gái về thì sẽ nói giúp bọn tại hạ. . . Ty chức đã điều tra, đứa cháu gái bị bán cho Đường gia. . . nàng là tỳ nữ của nhị công tử Đường gia Đường Cửu Thiên. Có cho bọn ty chức mật gấu cũng không dám động tới những người nhà Đường gia." Mễ Hoa Lương đau khổ cầu khẩn.

Lần này Tần Phi không thể không cười: "Ngươi nghĩ rằng ta cùng Đường gia quan hệ tốt lắm hả? Hơn nữa chuyện này cầu ta vô ích. Nếu ngươi sợ Lôi Ca đánh chết thì nên đi nha môn Hình bộ báo cáo lập hồ sơ."

Khuôn mặt Mễ Hoa Lương biểu lộ càng thêm khổ sở, lông mi nhăn nhúm chập lại với nhau, nước mắt tràn đầy khuôn mặt, gã đang định mở miệng gào khóc khóc lớn, đột nhiên nghe thấy một tiếng vang thật lớn.

Ván cửa "rầm" một tiếng bị bốc lên, một thân ảnh nhanh như mũi tên xông đến một tay chộp tới Mễ Hoa Lương.

Xem như Mễ Hoa Lương mạng lớn còn có Tần Phi đứng giữa gã và người nọ. Tần Phi nhướng mày, khi bàn tay người nọ vươn tới cạnh người hắn vỗ mạnh vào mu bàn tay. Bộp một tiếng, người nọ liền lùi lại vài bước, mu bàn tay đã bị đánh sưng phồng lên. Y giương mắt nhìn Tần Phi, vẻ mặt tức giận trong nháy mắt nở ra nụ cười. Y cười ha hả chạy tới bên cạnh Tần Phi. Y không còn để ý tới Mễ Hoa Lương, cứ nịnh nọt Tần Phi đã rồi nói sau.



"Thật trùng hợp quá, đến đây lại gặp phải biểu muội phu. . ." Người nọ cợt nhả kéo cánh tay Tần Phi : "Nói đi, gần đây danh tiếng biểu muội phu thật là vang dội."

"Lôi công tử, Lôi đại thiếu. . ." Tần Phi liên thanh nói: "Mấy chữ biểu muội phu này kính xin ngươi thu hồi đi."

"Hứ. . ." Con ngươi Lôi Ca xoay động nhìn thấy Mễ Hoa Lương quỳ trên mặt đất đang sợ đến mức hồn bất phụ thể. Y hừ lạnh một tiếng: "Khá lắm, Lôi đại thiếu ta tìm ngươi, ngươi lại dám trốn đông trốn tây. Nếu không phải ta nhiều tai mắt biết ngươi tới Nhạc Phong Niên thì thiếu chút nữa để ngươi chạy thoát. Cho ngươi tự chọn một trong hai con đường. Một, tự cắt một tay hoặc một chân. Nếu ngươi cảm thấy khó quá thì. . . Một lựa chọn nữa là ta sẽ bán ngươi cho kỹ viện. Ngươi làm con rùa đen năm năm thì vụ này coi như xong."

Mễ Hoa Lương như nai con bị doạ nên không dám ngước mắt lên nhìn Lôi Ca, hai tay vẫn ôm chặt chân của Tần Phi không dám động đậy. Những người khác của sở tuần kiểm đều là những lão từng trải, đột nhiên thấy Lôi Ca đại thần hiện thân, lập tức cúi đầu, buông thỏng tay, dựa sát vào tường từ từ chuồn ra khỏi phòng.

Chân trước vừa bước khỏi cửa, chân sau lập tức ra sức chạy như điên, tất cả đều sợ chạy chậm một bước sẽ rơi đầu. . .

Một đám Tuần kiểm không để ý ánh mắt của khách nhân chạy rầm rập ra khỏi Nhạc Phong Niên. Cả đám phi như ngựa ra đến đầu phố mới dừng lại. Mã Trấn sở trước nay chưa bao giờ chạy nhiều như thế nên thở hồng hộc, mồ hôi đầm đìa. Bây giờ mới gắng sức phất phất tay: "Không chạy nữa. . . Hù dọa làm ta sợ muốn chết. . ."

Một tay Triệu Giáp chống vào tường, hắn thở hổn hển một lúc lâu mới tiếp lời: "Lần này chúng ta không biết là có đắc tội tiểu Phi ca nhi không, với địa vị hiện giờ chỉ cần nói một câu chúng ta đều được sung quân đấy. . ."

Lão Từ ngồi phệt xuống đất không có khí lực đứng dậy, y cố hết sức nói: "Không đâu, Tiểu Phi ca là người trọng tình nghĩa, nếu chúng ta gặp chuyện chắc chắn hắn sẽ không bỏ mặc. Mễ Chủ bạn vận khí không tốt, Tiểu Phi ca không nói giúp hắn cũng là chuyện đối nhân thường tình."

Vài vị Tuần kiểm an ủi lẫn nhau, sau nửa ngày mới dắt díu nhau đứng dậy khập khiễng đi về phía phố chợ.

Chưởng quỹ tiểu nhị Nhạc Phong Niên không dám đi trên lầu xem, mặt của mấy tên bộ hạ Lôi Ca như hung thần ác sát chiếm giữ lấy câu thang, ai dám vượt qua bọn họ mà lên?

Lôi Ca cười ha hả bắt chéo chân: "Mễ Hoa Lương, biểu muội phu của ta. . . Hức, Tần Trấn đốc không nói giúp ngươi, ngươi chọn đi."

"Lôi công tử. . ." Mễ Hoa Lương thấy tai vạ đến nơi thì lại lấy đâu ra được dũng khí, gã nói khẽ: "Chuyện này Mệnh án xử chúng ta đã sai, nhưng tại hạ biết rõ một việc chắc hẳn công tử sẽ có hứng thú. Không bằng, tại hạ dùng bí mật này trao đổi để lấy sự an toàn của ta."

"Ngươi nói đi." Lôi Ca đĩnh đạc nói.

Mễ Hoa Lương chần chờ liếc nhìn Tần Phi, Tần Phi định đứng dậy ra ngoài thì bị Lôi Ca giữ chặt: "Ngồi đây nghe cùng để làm chứng. Nếu nó nói không phải là chuyện gì bí mật ta sẽ xẻo thịt nó."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Chích Thủ Già Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook