Quyển 1 - Chương 1: Diễm phúc bay tới.
Tuyết Sơn Phi Hồ
23/03/2013
Giới Thiệu:
Hắn quật khởi từ trong rễ cỏ, lên như diều gặp gió. Mạnh lên trong nghịch cảnh, bất khuất không gục ngã.
Thân thế không biết từ đâu, quan trường ngươi lừa ta gạt, thế giới cá lớn nuốt cá bé, dòng xoáy mỹ nữ phấn hồng...
Đây là một thiên truyền thuyết xúc động lòng người về một trang nam nhi không ngại cường địch!
Đây là một đoạn giai thoại về một thiếu niên đa tình yêu hận đan xen!
Từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân, nhưng ta muốn, trong muôn đóa hoa ấy, một phiến lá cũng không dính vào thân!
Một đôi tay lớn nhanh nhẹn xâu lại sợi chỉ đỏ đã đứt trên cái khóa vàng, một lần nữa đem cái khóa vàng lớn chừng miệng chén uống rượu đó đeo lại lên cổ cô bé đang khóc sướt mướt. Trên cái cổ trắng như tuyết ấy, có một vệt hồng hồng như thể đã từng bị một sợi chỉ nào đó thít qua.
"Nha Nha, không phải khóc nữa, tuần kiểm ca ca đã giúp ngươi lấy lại khoá vàng rồi này. Còn không mau cảm ơn ca ca?" Thiếu phụ đứng cạnh cô bé cảm kích nhìn nam tử trước mắt. Thoạt nhìn thiếu phụ cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi. Thiếu phụ kéo bàn tay nhỏ bé của con gái, nhưng con gái của nàng vẫn khóc không ngừng, ngay cả một tiếng cám ơn đối với vị tuần kiểm trẻ tuổi này cũng chưa nói được.
"Ô, ngươi tên là Nha Nha sao? Đã có ai nói với ngươi chưa? Da của ngươi trắng tựa như tuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn của ngươi khi cười so với vầng thái dương trên bầu trời còn rực rỡ hơn..." Quan tuần kiểm trẻ tuổi đứng ở trước mặt cô bé, cười híp mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngập trong nước mắt của nàng.
"Có thật không?" Nha Nha nghẹn ngào hỏi lại, cũng ngưng lại dòng nước mắt.
"Đương nhiên là thật rồi. Ca ca hỏi ngươi nhé, cô bé cười xinh đẹp nhất Đông Đô là ai nào?" Quan tuần kiểm nghiêm trang hỏi.
Nha Nha nở mộ nụ cười ngọt ngào, sụt sà sụt sịt nói: "Đương nhiên là Nha Nha!"
"Ngoan lắm!" Quan tuần kiểm đưa tay dịu dàng vuốt mái tóc Nha Nha rồi đứng thẳng người dậy.
Hắn rất cao, vóc người thoạt nhìn hết sức đầy đặn và cường tráng, một thân quan phục màu đen của tuần kiểm trên người trông hắn vô cùng hoạt bát.
Quan tuần kiểm xoay người sang chỗ khác, nhìn về phía tên cướp giật nọ, trong tay tên cướp là nửa đoạn mộc côn cùng với vẻ mặt vô cùng kinh hoảng.
Hắn đang hết sức căng thẳng, nhìn đám người đã bao vây lấy hắn. Mặc dù đám người này phần lớn là tiểu thương và người bán hàng rong bày quán bán đồ ăn ở chỗ này, nhưng chỉ mỗi người một đấm thôi cũng đủ để hắn chết đi sống lại mười mấy lần rồi.
"Hôm nay thời tiết tốt, nhưng tâm trạng của ta không tốt cho lắm." Quan tuần kiểm ngửa mặt lên trời cười ha ha mấy tiếng, bẻ bẻ khớp ngón tay. Âm thanh ma sát của xương vang lên lanh lảnh khiến cho khuôn mặt tên cướp giật nọ biến đổi không ngừng.
Bỗng nhiên, tuần kiểm đưa tay chỉ vào tên cướp giật nọ chửi ầm lên: "Ngươi có biết hay không, nếu như khu trực thuộc của ta liên tục ba tháng không phát sinh vụ án nào thì ta có thể nắm được hai mươi lượng bạc tiền thưởng, cũng là một khoản không nhỏ khi ta lên chức trong tương lai. Ngày đêm ta trông chừng cái con phố chợ này, ta đã chịu đựng suốt hai tháng lẻ hai mươi chín ngày sóng êm gió lặng... Thế nhưng mà ngươi, cái tên khốn kiếp này, hết lần này tới lần khác cứ phải đúng ngày cuối cùng lại giật đồ trong địa bàn của ta!"
Tên cướp giật mấp máy đôi môi, có vẻ như muốn xin tha, nhưng lại nhớ đến mới khi nãy quan tuần kiểm này đuổi kịp mình nhanh như chớp từ cách hơn mười trượng. Sau đó, tuần kiểm này hung hãn ném hắn qua vai một cái nhẹ như lông hồng, khiến hắn lăn quay lông lốc, lại hết sức nhẹ nhàng lấy đi cái khóa vàng hắn đang cầm trong tay, cái mà hắn vừa giật xuống từ trên cổ cô bé, nhất thời hắn lạnh toát cả sống lưng.
"Ngươi có hai lựa chọn, thứ nhất, đền ta hai mươi lượng, không, năm mươi lượng bạc!" Quan tuần kiểm khinh miệt nhìn hắn, cười lạnh không dứt: "Thứ hai, trong tay người cầm nửa đoạn mộc côn, hãy đấu với quan tuần kiểm Tần Phi, được người ta xưng là ngọc thụ lâm phong, anh vũ bất phàm, uy chấn phố chợ phía Nam thành Đông Đô trước khi nhậm chức đã đánh khắp tuần kiểm học đường không có địch thủ này, một cuộc. Nếu như đánh thắng ta, ngươi có thể đi!"
"Nếu đánh thua thì làm sao?" Tên cướp giật khẩn trương hỏi.
Tần Phi bóp bóp nắm tay: "Đương nhiên là bị ta đánh cho tới số một trận nữa rồi mới giải về sở tuần kiểm hỏi tội."
Đây là một tràng chiến đấu nghiêng hẳn về một bên, cho dù tiếng reo hò ầm vang cả nửa con phố cộng với tên cướp giật biểu hiện ra dũng khí không hề tầm thường, nhưng ở hiệp thứ nhất, nắm đấm phải của Tần Phi đã vô cùng chuẩn xác đánh trúng mắt trái tên cướp giật xui xẻo, sau đó chiến đấu cũng trở thành một hồi đánh đấm tàn bạo, một nơi ngập tràn vui sướng, ngay tới cô nhỏ Nha Nha kia cũng ra sức vỗ tay, chu miệng nhỏ kêu gào rằng tuần kiểm ca ca cố lên...
Mấy người bán rau đang xem náo nhiệt ở phía sau bỗng nhiên trở nên rối loạn, trong hỗn loạn có giọng một người kêu lớn: "Tiểu Phi ca nhi, đừng đánh nữa, đội ném tú cầu sắp sửa đến chỗ phố chợ rồi, chúng ta phải dẹp đường...dẹp đường..."
"Hỏng bét!" Tần Phi một tay nhấc tên cướp giật đã sắp bị đánh đến máu chảy đầy mặt, cao giọng la lớn: "Các cô bác giúp đỡ chút, dẹp đường nào, dẹp đường nào, những ai muốn xem con gái ngự sử đại phu ném tú cầu kén chồng thì nhanh nhanh đứng ở ven đường đi..."
Phố chợ nhất thời rộn rã hẳn lên, con gái của ngự sử đại phu muốn dùng tú cầu tuyển thân, đây là một đại sự do Hoàng đế tự mình hạ chiếu thư công bố lúc lễ mừng năm mới.
Những nam giới trẻ tuổi ở Đông Đô đã chuẩn bị kỹ càng. Ai cũng muốn vào ngày này ló mặt ra đầu đường, phải ăn mặc ra dáng một phen, nhỡ đâu được con gái của ngự sử đại phu nhìn trúng, hay giả như mình lại phải vận đào hoa trời sinh thì đây cũng là một cơ hội tốt để một bước lên trời nha!
Đây cũng không phải vấn đề phải phấn đấu bao nhiêu năm, đây là vấn đề phải phấn đấu bao nhiêu đời a...
"Tiểu Phi ca nhi, ngươi cũng tuấn tú lịch thiệp, nói không chừng lát nữa khi xe hoa từ phố chợ đi qua, thiên kim của ngự sử đại phu liếc một cái lại nhìn trúng ngươi...đến khi đó, đừng nói ngươi thăng quan ba cấp, cho dù để ngươi làm thủ lĩnh của tuần kiểm tổng thự cũng không phải là việc khó!"
Những người bán rau ven đường rất quen thuộc với vị tuần kiểm trẻ tuổi này, họ đã ở chung hòa thuận suốt mấy tháng vừa qua, mọi người ít nhiều cũng tích lũy một chút tình cảm. Nhất là Tần Phi hoàn toàn không giống như những tên tuần kiểm khi trước, luôn theo chân bọn họ thu phí bảo hộ, lấy không của bọn họ hoa quả rau dưa. Bởi thế, những người bán rau rất thích người tuần kiểm trẻ tuổi này, khi nói đùa cũng không e dè nhiều lắm!
Tần Phi nhếch miệng cười một tiếng, vỗ vỗ bộ ngực: "Đó là đương nhiên, nếu như nàng không nhìn được đến ta, vậy đó chính là thiệt thòi của nàng..."
Đương nhiên, lời này vừa ra khỏi miệng, ngay lập tức là một tràng cười lớn rộ lên.
"Đội xe hoa sắp đi qua rồi." Trên lầu ở tường thành, một vị nam tử trẻ chừng hai mươi tuổi, một thân hoàng bào, chỉ về đầu phố ở phía xa, mỉm cười khẽ nói: "Lát nữa, ta thật muốn xem sắc mặt của ngự sử đại phu sẽ là cái dạng gì!"
Tiểu thái giám áo gấm mũ cao, thân mình lom khom, giọng the thé nói: "Thái tử điện hạ! Chúng ta nghĩ là, thân phận người nhận được tú cầu càng đê tiện, ngự sử đại phu sẽ càng khó coi. Ven đường có một đám ăn mày quần áo rách rưới, dơ bẩn không chịu nổi, ai ui, hình như còn gãy một chân. Chi bằng đem tú cầu ban cho hắn là được rồi!"
Mấy tên thị vệ và thái giám hầu hạ ở phía sau thái tử cũng không nhịn được mà cười ra tiếng.
Trên mặt thái tử hiện lên ý cười, lắc đầu nói: "Tiểu An Tử, chủ ý này của ngươi cũng không khỏi có chút quá tuyệt đi. Ngự sử đại phu là lão thần tử đấy, dù sao người ở phố chợ cũng là dân đen, có là ăn mày hay không đối với hắn cũng không khác nhau nhiều lắm. Chờ ta xem một chút, ta sẽ thay hắn chọn một tên rể tốt!"
"Thái tử điện hạ xin coi chừng, người tới quá gần đầu tường, cũng phải đề phòng ngộ nhỡ có cao nhân đánh lén." Một vị trung niên thân mặc bạch y trầm giọng nói.
Thái tử chẳng hề để ý lắc đầu: "Có Chân thúc ở bên cạnh ta, trên đời này còn ai có thể ám toán ta? Phụ hoàng không phải đã từng nói qua như thế sao? Một người như Chân thúc sánh bằng thiên quân vạn mã, nhưng thà tổn hại mười vạn tinh binh, cũng không muốn mất đi Chân thúc."
Bạch y trung niên sắc mặt bình tĩnh như nước, không vì hoàng đế cùng thái tử tán dương mà bay bổng để mất hình tượng chút nào. Nhưng đối với câu khen ngợi này, hắn cũng vô cùng thản nhiên thu lấy, đúng là như vậy, dõi mắt từ Đông Đô cho đến thiên hạ, Bàng Chân đều có thể tự do lui tới. Thực lực quyết định địa vị, hắn được phong tước cao nhất, làm tổng quản thị vệ đại nội của vương triều Đại Sở. Hai trăm năm trở lại đây, được như vậy vẻn vẹn chỉ có hắn.
Từ cuối phố, cỗ xe hoa được tám thớt ngựa cao to kéo tới đây. Bánh xe nặng nề từ tốn miết lên mặt đường bằng đá xanh, thân xe làm từ gỗ trầm hương của Nam Hải, rèm xe làm từ tơ tằm của Tuyết Sơn, đủ các màu trang sức xa hoa tráng lệ, cũng đều chỉ vì một vị thiếu nữ kia đang ngồi trong xe.
Xuyên qua tấm lụa mỏng,chỉ có thể thấy được thân ảnh mơ hồ hư ảo của nàng, căn bản không thấy rõ khuôn mặt. Nhưng mà, hai tên thị nữ đứng ở hai bên trái phải đầu xe cũng đã hết sức xinh đẹp, có thể đoán được chủ nhân sẽ như thế nào.
Ngự lâm quân đi theo xe hoa, duy trì trật tự. Đại thái giám trong cung phụ thánh chỉ của Hoàng đế đứng ở đầu xe. Khắp đường đều là dân chúng đang điên cuồng, vô số nam tử trẻ tuổi cao giọng thét gào, khẩn cầu nàng có thể đem tú cầu trong tay ném ra rơi xuống trước mặt mình. Mà thiếu nữ trong xe, liệu nàng đã từng có người yêu chưa? Giờ phút này, trong lòng nàng đang nghĩ về ai?
Bàng Chân nhẹ giọng nói: "Không biết hôm nay người nào sẽ trở thành kẻ may mắn kia đây..."
"Dù sao cũng không phải là hắn..." Trên mặt Thái tử một tia tức giận không dễ dàng phát giác lướt qua, ngay sau đó biến mất vô tung vô ảnh. Hắn nhìn những nam nhân đang hưng phấn đến điên cuồng kia ở phố chợ, cười lạnh nói: "Những người này căn bản cũng không biết được mình đang tranh đoạt thứ gì, cứ tưởng đây là cửa lên trời, nhưng kỳ thực lại là đường xuống hoàng tuyền!"
"Thái tử điện hạ, ngài tới chọn một vị rể hiền đi!" Bàng Chân mỉm cười nói.
Thái tử tùy ý nhìn một chút, dân chúng đầy đường vô cùng hỗn tạp, các loại phục sức khiến mắt của hắn nhanh chóng hoa lên. Có lẽ, bởi trong ngày này, không có ai lại mặc một thân toàn một màu đen hoặc trắng xuất hiện. Cho nên, đột nhiên một thân y phục màu đen bắt mắt lọt vào tầm mắt của hắn, đó là một tên quan tuần kiểm trẻ tuổi đang đứng ở ven đường xem náo nhiệt, Thái tử tùy ý chỉ chỉ: "Chân Thúc, để cái tên quan tuần kiểm kia đi."
Bàng Chân khẽ gật đầu, năm ngón tay mở ra, giơ lên chụp về phía xe hoa nắm lại...
Thiếu nữ ở trong xe đang tâm hồn đang treo ngược cành cây, suy nghĩ hàng vạn hàng nghìn điều.
Từ khi Hoàng đế hạ chiếu phải dùng tú cầu tuyển thân, thiếu nữ thông minh cũng đã nhạy cảm nhận ra được ý đồ của hoàng thất. Nhưng cho dù ngự sử đại phu quyền thế ngập trời cũng căn bản không thể nào chống lại được hoàng thất, chỉ có thể đi đến đâu tính đến đó.
Ngoài xe những tiếng gào khiến người ta chán ghét đã sớm khiến cho nàng sắp kìm nén không nổi lửa giận, tú cầu trong tay sắp sửa bị bóp tới mức khó coi.
Nàng hoàn toàn vô tình nhìn về phía ngoài xe, rèm cửa bên cạnh xe bị gió nhẹ thổi lên, lộ ra khuôn mặt mỹ lệ thanh thuần, mày ngài cong cong như nguyệt, hai tròng mắt trong veo như nước, lại còn có làn da vô cùng mịn màng như băng cơ ngọc thạch kia...
Sự kinh diễm kia vừa lộ ra đã khiến cho tất cả nam nhân đều điên cuồng gào thét, thậm chí có không hiếm một vài lão đầu tử năm sáu chục tuổi đầu và mấy tiểu hài tử mới mười ba mười bốn tuổi.
Nàng khẽ nhếch khóe miệng giễu cợt, chợt thấy một người tuần kiểm áo đen trong đám người sắp sửa phát cuồng kia lộ ra vẻ hết sức bình tĩnh, mặc dù đang nhìn xe hoa cười đùa, nhưng lại không nói một lời. Nàng vừa vặn cảm thấy có chút an ủi, đột nhiên, tú cầu trong tay bị một cỗ lực lượng vô cùng sung mãn tác động, trong nháy mắt bay ra khỏi xe hoa, rơi vào trong đám người.
Tú cầu bị ném ra khỏi xe hoa, mọi người nơi phố chợ lập tức sôi trào, điên cuồng, kinh hãi... Phố chợ là nơi nghèo nàn nhất, tồi tàn nhất cả Đông Đô này, những nam nhân kia tuy rằng vui mừng phát thét, nhưng có lẽ cũng không hy vọng là quả tú cầu này sẽ được ném ra trên con đường này.
Tú cầu đỏ rực mang theo một dải lụa thật dài, trong nháy mắt đã bay đến điểm cao nhất, dây lụa tung bay theo gió, muôn vàn tư thế. Thế nhưng, tú cầu lại kiên quyết dứt khoát lao về phía tuần kiểm áo đen phía dưới rơi xuống...
Đang xem náo nhiệt, Tần Phi ngạc nhiên thấy tú cầu bay đến ngực mình, bên tai tức thì chấn động đến phát điếc vì mọi người ở phố chợ đèu bắt đầu điên cuồng gào thét...cô nhỏ Nha Nha đang được mẹ ôm trong lòng, hưng phấn vỗ tay bồm bộp: "Tuần kiểm ca ca, ngươi giỏi quá nga! Quả cầu mà ai ai cũng muốn kia rơi xuống người của ngươi rồi!"
Từ trong hỗn hoạn, một đội ngự lâm quân tách đám người ra, đại thái giám cầm thánh chỉ đi tới trước mặt Tần Phi, giọng the thé hỏi: "Ngươi là tuần kiểm? Chịu sự quản lý của nơi nào? Họ gì tên gì?"
Tần Phi thì thào đáp: "Tuần kiểm phân sở khu phố chợ, phân thự phía nam thành Đông Đô, Tần Phi!"
Đại thái giám cười híp mắt ghi xuống tên và chức vị của hắn, ngẩng đầu lên nói: "Chúc mừng ngươi, chàng trai may mắn!"
Trên lầu ở tường thành chỉ còn lại ngự lâm quân tay cầm binh khí, Bàng Chân cùng với Thái tử đã sớm không thấy bóng dáng.
Ở một chiếc xe ngựa khác đi theo xe hoa, người bên trong sau khi nghe rõ thân phận của Tần Phi, thản nhiên nói với thân tín ngoài xe: "Tuần kiểm? Ha hả... Ta còn tưởng sẽ là một tên ăn mày cơ đấy!"
Tên thân tín tuổi đã ngoài bốn mươi, giọng nói mặc dù bình thản, nhưng không che giấu được sát ý trong lời nói: "Lão gia, phố chợ loạn như vậy, thân hắn là tuần kiểm, ai biết được có thiên tai nhân họa như thế nào? Ta thấy, hắn chưa chắc đã có thể sống được đến ngày kết hôn đâu!"
Xe ngựa chậm rãi đi về phía trước, tên thân tín kia quay đầu nhìn về nơi Tần Phi đang đứng, một cỗ hàn ý lạnh người hiện lên giữa hai đầu lông mày rồi biến mất.
Chú thích
tuần kiểm: một chức danh lính quèn, kiểu như sai nha, sai dịch.
mộc côn: thanh gỗ
ngọc thụ lâm phong: ý chỉ sự cao quý, danh giá
anh vũ bất phàm: tạm hiểu như là đẹp trai, oai phong
uy chấn: nổi danh
ngự sử đại phu: một chức danh lớn trong triều đình (cụ thể làm gì thì mình cũng không biết )
tuyển thân: cùng một nhóm nghĩa với cầu thân, nôm na trong chương này là 'kén rể'
nam tử: đàn ông, con trai
kinh diễm: vẻ đẹp khiến người khác ngất ngây
Từ 'ngày kết hôn' ở cuối vốn gốc là 'hôn kỳ', mình thì thích để 'hôn kỳ' hơn, nhưng dẫu sao cũng là dịch, nói trước để sau này lỡ có quên mà để thành 'hôn kỳ' nhé
Hắn quật khởi từ trong rễ cỏ, lên như diều gặp gió. Mạnh lên trong nghịch cảnh, bất khuất không gục ngã.
Thân thế không biết từ đâu, quan trường ngươi lừa ta gạt, thế giới cá lớn nuốt cá bé, dòng xoáy mỹ nữ phấn hồng...
Đây là một thiên truyền thuyết xúc động lòng người về một trang nam nhi không ngại cường địch!
Đây là một đoạn giai thoại về một thiếu niên đa tình yêu hận đan xen!
Từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân, nhưng ta muốn, trong muôn đóa hoa ấy, một phiến lá cũng không dính vào thân!
Một đôi tay lớn nhanh nhẹn xâu lại sợi chỉ đỏ đã đứt trên cái khóa vàng, một lần nữa đem cái khóa vàng lớn chừng miệng chén uống rượu đó đeo lại lên cổ cô bé đang khóc sướt mướt. Trên cái cổ trắng như tuyết ấy, có một vệt hồng hồng như thể đã từng bị một sợi chỉ nào đó thít qua.
"Nha Nha, không phải khóc nữa, tuần kiểm ca ca đã giúp ngươi lấy lại khoá vàng rồi này. Còn không mau cảm ơn ca ca?" Thiếu phụ đứng cạnh cô bé cảm kích nhìn nam tử trước mắt. Thoạt nhìn thiếu phụ cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi. Thiếu phụ kéo bàn tay nhỏ bé của con gái, nhưng con gái của nàng vẫn khóc không ngừng, ngay cả một tiếng cám ơn đối với vị tuần kiểm trẻ tuổi này cũng chưa nói được.
"Ô, ngươi tên là Nha Nha sao? Đã có ai nói với ngươi chưa? Da của ngươi trắng tựa như tuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn của ngươi khi cười so với vầng thái dương trên bầu trời còn rực rỡ hơn..." Quan tuần kiểm trẻ tuổi đứng ở trước mặt cô bé, cười híp mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngập trong nước mắt của nàng.
"Có thật không?" Nha Nha nghẹn ngào hỏi lại, cũng ngưng lại dòng nước mắt.
"Đương nhiên là thật rồi. Ca ca hỏi ngươi nhé, cô bé cười xinh đẹp nhất Đông Đô là ai nào?" Quan tuần kiểm nghiêm trang hỏi.
Nha Nha nở mộ nụ cười ngọt ngào, sụt sà sụt sịt nói: "Đương nhiên là Nha Nha!"
"Ngoan lắm!" Quan tuần kiểm đưa tay dịu dàng vuốt mái tóc Nha Nha rồi đứng thẳng người dậy.
Hắn rất cao, vóc người thoạt nhìn hết sức đầy đặn và cường tráng, một thân quan phục màu đen của tuần kiểm trên người trông hắn vô cùng hoạt bát.
Quan tuần kiểm xoay người sang chỗ khác, nhìn về phía tên cướp giật nọ, trong tay tên cướp là nửa đoạn mộc côn cùng với vẻ mặt vô cùng kinh hoảng.
Hắn đang hết sức căng thẳng, nhìn đám người đã bao vây lấy hắn. Mặc dù đám người này phần lớn là tiểu thương và người bán hàng rong bày quán bán đồ ăn ở chỗ này, nhưng chỉ mỗi người một đấm thôi cũng đủ để hắn chết đi sống lại mười mấy lần rồi.
"Hôm nay thời tiết tốt, nhưng tâm trạng của ta không tốt cho lắm." Quan tuần kiểm ngửa mặt lên trời cười ha ha mấy tiếng, bẻ bẻ khớp ngón tay. Âm thanh ma sát của xương vang lên lanh lảnh khiến cho khuôn mặt tên cướp giật nọ biến đổi không ngừng.
Bỗng nhiên, tuần kiểm đưa tay chỉ vào tên cướp giật nọ chửi ầm lên: "Ngươi có biết hay không, nếu như khu trực thuộc của ta liên tục ba tháng không phát sinh vụ án nào thì ta có thể nắm được hai mươi lượng bạc tiền thưởng, cũng là một khoản không nhỏ khi ta lên chức trong tương lai. Ngày đêm ta trông chừng cái con phố chợ này, ta đã chịu đựng suốt hai tháng lẻ hai mươi chín ngày sóng êm gió lặng... Thế nhưng mà ngươi, cái tên khốn kiếp này, hết lần này tới lần khác cứ phải đúng ngày cuối cùng lại giật đồ trong địa bàn của ta!"
Tên cướp giật mấp máy đôi môi, có vẻ như muốn xin tha, nhưng lại nhớ đến mới khi nãy quan tuần kiểm này đuổi kịp mình nhanh như chớp từ cách hơn mười trượng. Sau đó, tuần kiểm này hung hãn ném hắn qua vai một cái nhẹ như lông hồng, khiến hắn lăn quay lông lốc, lại hết sức nhẹ nhàng lấy đi cái khóa vàng hắn đang cầm trong tay, cái mà hắn vừa giật xuống từ trên cổ cô bé, nhất thời hắn lạnh toát cả sống lưng.
"Ngươi có hai lựa chọn, thứ nhất, đền ta hai mươi lượng, không, năm mươi lượng bạc!" Quan tuần kiểm khinh miệt nhìn hắn, cười lạnh không dứt: "Thứ hai, trong tay người cầm nửa đoạn mộc côn, hãy đấu với quan tuần kiểm Tần Phi, được người ta xưng là ngọc thụ lâm phong, anh vũ bất phàm, uy chấn phố chợ phía Nam thành Đông Đô trước khi nhậm chức đã đánh khắp tuần kiểm học đường không có địch thủ này, một cuộc. Nếu như đánh thắng ta, ngươi có thể đi!"
"Nếu đánh thua thì làm sao?" Tên cướp giật khẩn trương hỏi.
Tần Phi bóp bóp nắm tay: "Đương nhiên là bị ta đánh cho tới số một trận nữa rồi mới giải về sở tuần kiểm hỏi tội."
Đây là một tràng chiến đấu nghiêng hẳn về một bên, cho dù tiếng reo hò ầm vang cả nửa con phố cộng với tên cướp giật biểu hiện ra dũng khí không hề tầm thường, nhưng ở hiệp thứ nhất, nắm đấm phải của Tần Phi đã vô cùng chuẩn xác đánh trúng mắt trái tên cướp giật xui xẻo, sau đó chiến đấu cũng trở thành một hồi đánh đấm tàn bạo, một nơi ngập tràn vui sướng, ngay tới cô nhỏ Nha Nha kia cũng ra sức vỗ tay, chu miệng nhỏ kêu gào rằng tuần kiểm ca ca cố lên...
Mấy người bán rau đang xem náo nhiệt ở phía sau bỗng nhiên trở nên rối loạn, trong hỗn loạn có giọng một người kêu lớn: "Tiểu Phi ca nhi, đừng đánh nữa, đội ném tú cầu sắp sửa đến chỗ phố chợ rồi, chúng ta phải dẹp đường...dẹp đường..."
"Hỏng bét!" Tần Phi một tay nhấc tên cướp giật đã sắp bị đánh đến máu chảy đầy mặt, cao giọng la lớn: "Các cô bác giúp đỡ chút, dẹp đường nào, dẹp đường nào, những ai muốn xem con gái ngự sử đại phu ném tú cầu kén chồng thì nhanh nhanh đứng ở ven đường đi..."
Phố chợ nhất thời rộn rã hẳn lên, con gái của ngự sử đại phu muốn dùng tú cầu tuyển thân, đây là một đại sự do Hoàng đế tự mình hạ chiếu thư công bố lúc lễ mừng năm mới.
Những nam giới trẻ tuổi ở Đông Đô đã chuẩn bị kỹ càng. Ai cũng muốn vào ngày này ló mặt ra đầu đường, phải ăn mặc ra dáng một phen, nhỡ đâu được con gái của ngự sử đại phu nhìn trúng, hay giả như mình lại phải vận đào hoa trời sinh thì đây cũng là một cơ hội tốt để một bước lên trời nha!
Đây cũng không phải vấn đề phải phấn đấu bao nhiêu năm, đây là vấn đề phải phấn đấu bao nhiêu đời a...
"Tiểu Phi ca nhi, ngươi cũng tuấn tú lịch thiệp, nói không chừng lát nữa khi xe hoa từ phố chợ đi qua, thiên kim của ngự sử đại phu liếc một cái lại nhìn trúng ngươi...đến khi đó, đừng nói ngươi thăng quan ba cấp, cho dù để ngươi làm thủ lĩnh của tuần kiểm tổng thự cũng không phải là việc khó!"
Những người bán rau ven đường rất quen thuộc với vị tuần kiểm trẻ tuổi này, họ đã ở chung hòa thuận suốt mấy tháng vừa qua, mọi người ít nhiều cũng tích lũy một chút tình cảm. Nhất là Tần Phi hoàn toàn không giống như những tên tuần kiểm khi trước, luôn theo chân bọn họ thu phí bảo hộ, lấy không của bọn họ hoa quả rau dưa. Bởi thế, những người bán rau rất thích người tuần kiểm trẻ tuổi này, khi nói đùa cũng không e dè nhiều lắm!
Tần Phi nhếch miệng cười một tiếng, vỗ vỗ bộ ngực: "Đó là đương nhiên, nếu như nàng không nhìn được đến ta, vậy đó chính là thiệt thòi của nàng..."
Đương nhiên, lời này vừa ra khỏi miệng, ngay lập tức là một tràng cười lớn rộ lên.
"Đội xe hoa sắp đi qua rồi." Trên lầu ở tường thành, một vị nam tử trẻ chừng hai mươi tuổi, một thân hoàng bào, chỉ về đầu phố ở phía xa, mỉm cười khẽ nói: "Lát nữa, ta thật muốn xem sắc mặt của ngự sử đại phu sẽ là cái dạng gì!"
Tiểu thái giám áo gấm mũ cao, thân mình lom khom, giọng the thé nói: "Thái tử điện hạ! Chúng ta nghĩ là, thân phận người nhận được tú cầu càng đê tiện, ngự sử đại phu sẽ càng khó coi. Ven đường có một đám ăn mày quần áo rách rưới, dơ bẩn không chịu nổi, ai ui, hình như còn gãy một chân. Chi bằng đem tú cầu ban cho hắn là được rồi!"
Mấy tên thị vệ và thái giám hầu hạ ở phía sau thái tử cũng không nhịn được mà cười ra tiếng.
Trên mặt thái tử hiện lên ý cười, lắc đầu nói: "Tiểu An Tử, chủ ý này của ngươi cũng không khỏi có chút quá tuyệt đi. Ngự sử đại phu là lão thần tử đấy, dù sao người ở phố chợ cũng là dân đen, có là ăn mày hay không đối với hắn cũng không khác nhau nhiều lắm. Chờ ta xem một chút, ta sẽ thay hắn chọn một tên rể tốt!"
"Thái tử điện hạ xin coi chừng, người tới quá gần đầu tường, cũng phải đề phòng ngộ nhỡ có cao nhân đánh lén." Một vị trung niên thân mặc bạch y trầm giọng nói.
Thái tử chẳng hề để ý lắc đầu: "Có Chân thúc ở bên cạnh ta, trên đời này còn ai có thể ám toán ta? Phụ hoàng không phải đã từng nói qua như thế sao? Một người như Chân thúc sánh bằng thiên quân vạn mã, nhưng thà tổn hại mười vạn tinh binh, cũng không muốn mất đi Chân thúc."
Bạch y trung niên sắc mặt bình tĩnh như nước, không vì hoàng đế cùng thái tử tán dương mà bay bổng để mất hình tượng chút nào. Nhưng đối với câu khen ngợi này, hắn cũng vô cùng thản nhiên thu lấy, đúng là như vậy, dõi mắt từ Đông Đô cho đến thiên hạ, Bàng Chân đều có thể tự do lui tới. Thực lực quyết định địa vị, hắn được phong tước cao nhất, làm tổng quản thị vệ đại nội của vương triều Đại Sở. Hai trăm năm trở lại đây, được như vậy vẻn vẹn chỉ có hắn.
Từ cuối phố, cỗ xe hoa được tám thớt ngựa cao to kéo tới đây. Bánh xe nặng nề từ tốn miết lên mặt đường bằng đá xanh, thân xe làm từ gỗ trầm hương của Nam Hải, rèm xe làm từ tơ tằm của Tuyết Sơn, đủ các màu trang sức xa hoa tráng lệ, cũng đều chỉ vì một vị thiếu nữ kia đang ngồi trong xe.
Xuyên qua tấm lụa mỏng,chỉ có thể thấy được thân ảnh mơ hồ hư ảo của nàng, căn bản không thấy rõ khuôn mặt. Nhưng mà, hai tên thị nữ đứng ở hai bên trái phải đầu xe cũng đã hết sức xinh đẹp, có thể đoán được chủ nhân sẽ như thế nào.
Ngự lâm quân đi theo xe hoa, duy trì trật tự. Đại thái giám trong cung phụ thánh chỉ của Hoàng đế đứng ở đầu xe. Khắp đường đều là dân chúng đang điên cuồng, vô số nam tử trẻ tuổi cao giọng thét gào, khẩn cầu nàng có thể đem tú cầu trong tay ném ra rơi xuống trước mặt mình. Mà thiếu nữ trong xe, liệu nàng đã từng có người yêu chưa? Giờ phút này, trong lòng nàng đang nghĩ về ai?
Bàng Chân nhẹ giọng nói: "Không biết hôm nay người nào sẽ trở thành kẻ may mắn kia đây..."
"Dù sao cũng không phải là hắn..." Trên mặt Thái tử một tia tức giận không dễ dàng phát giác lướt qua, ngay sau đó biến mất vô tung vô ảnh. Hắn nhìn những nam nhân đang hưng phấn đến điên cuồng kia ở phố chợ, cười lạnh nói: "Những người này căn bản cũng không biết được mình đang tranh đoạt thứ gì, cứ tưởng đây là cửa lên trời, nhưng kỳ thực lại là đường xuống hoàng tuyền!"
"Thái tử điện hạ, ngài tới chọn một vị rể hiền đi!" Bàng Chân mỉm cười nói.
Thái tử tùy ý nhìn một chút, dân chúng đầy đường vô cùng hỗn tạp, các loại phục sức khiến mắt của hắn nhanh chóng hoa lên. Có lẽ, bởi trong ngày này, không có ai lại mặc một thân toàn một màu đen hoặc trắng xuất hiện. Cho nên, đột nhiên một thân y phục màu đen bắt mắt lọt vào tầm mắt của hắn, đó là một tên quan tuần kiểm trẻ tuổi đang đứng ở ven đường xem náo nhiệt, Thái tử tùy ý chỉ chỉ: "Chân Thúc, để cái tên quan tuần kiểm kia đi."
Bàng Chân khẽ gật đầu, năm ngón tay mở ra, giơ lên chụp về phía xe hoa nắm lại...
Thiếu nữ ở trong xe đang tâm hồn đang treo ngược cành cây, suy nghĩ hàng vạn hàng nghìn điều.
Từ khi Hoàng đế hạ chiếu phải dùng tú cầu tuyển thân, thiếu nữ thông minh cũng đã nhạy cảm nhận ra được ý đồ của hoàng thất. Nhưng cho dù ngự sử đại phu quyền thế ngập trời cũng căn bản không thể nào chống lại được hoàng thất, chỉ có thể đi đến đâu tính đến đó.
Ngoài xe những tiếng gào khiến người ta chán ghét đã sớm khiến cho nàng sắp kìm nén không nổi lửa giận, tú cầu trong tay sắp sửa bị bóp tới mức khó coi.
Nàng hoàn toàn vô tình nhìn về phía ngoài xe, rèm cửa bên cạnh xe bị gió nhẹ thổi lên, lộ ra khuôn mặt mỹ lệ thanh thuần, mày ngài cong cong như nguyệt, hai tròng mắt trong veo như nước, lại còn có làn da vô cùng mịn màng như băng cơ ngọc thạch kia...
Sự kinh diễm kia vừa lộ ra đã khiến cho tất cả nam nhân đều điên cuồng gào thét, thậm chí có không hiếm một vài lão đầu tử năm sáu chục tuổi đầu và mấy tiểu hài tử mới mười ba mười bốn tuổi.
Nàng khẽ nhếch khóe miệng giễu cợt, chợt thấy một người tuần kiểm áo đen trong đám người sắp sửa phát cuồng kia lộ ra vẻ hết sức bình tĩnh, mặc dù đang nhìn xe hoa cười đùa, nhưng lại không nói một lời. Nàng vừa vặn cảm thấy có chút an ủi, đột nhiên, tú cầu trong tay bị một cỗ lực lượng vô cùng sung mãn tác động, trong nháy mắt bay ra khỏi xe hoa, rơi vào trong đám người.
Tú cầu bị ném ra khỏi xe hoa, mọi người nơi phố chợ lập tức sôi trào, điên cuồng, kinh hãi... Phố chợ là nơi nghèo nàn nhất, tồi tàn nhất cả Đông Đô này, những nam nhân kia tuy rằng vui mừng phát thét, nhưng có lẽ cũng không hy vọng là quả tú cầu này sẽ được ném ra trên con đường này.
Tú cầu đỏ rực mang theo một dải lụa thật dài, trong nháy mắt đã bay đến điểm cao nhất, dây lụa tung bay theo gió, muôn vàn tư thế. Thế nhưng, tú cầu lại kiên quyết dứt khoát lao về phía tuần kiểm áo đen phía dưới rơi xuống...
Đang xem náo nhiệt, Tần Phi ngạc nhiên thấy tú cầu bay đến ngực mình, bên tai tức thì chấn động đến phát điếc vì mọi người ở phố chợ đèu bắt đầu điên cuồng gào thét...cô nhỏ Nha Nha đang được mẹ ôm trong lòng, hưng phấn vỗ tay bồm bộp: "Tuần kiểm ca ca, ngươi giỏi quá nga! Quả cầu mà ai ai cũng muốn kia rơi xuống người của ngươi rồi!"
Từ trong hỗn hoạn, một đội ngự lâm quân tách đám người ra, đại thái giám cầm thánh chỉ đi tới trước mặt Tần Phi, giọng the thé hỏi: "Ngươi là tuần kiểm? Chịu sự quản lý của nơi nào? Họ gì tên gì?"
Tần Phi thì thào đáp: "Tuần kiểm phân sở khu phố chợ, phân thự phía nam thành Đông Đô, Tần Phi!"
Đại thái giám cười híp mắt ghi xuống tên và chức vị của hắn, ngẩng đầu lên nói: "Chúc mừng ngươi, chàng trai may mắn!"
Trên lầu ở tường thành chỉ còn lại ngự lâm quân tay cầm binh khí, Bàng Chân cùng với Thái tử đã sớm không thấy bóng dáng.
Ở một chiếc xe ngựa khác đi theo xe hoa, người bên trong sau khi nghe rõ thân phận của Tần Phi, thản nhiên nói với thân tín ngoài xe: "Tuần kiểm? Ha hả... Ta còn tưởng sẽ là một tên ăn mày cơ đấy!"
Tên thân tín tuổi đã ngoài bốn mươi, giọng nói mặc dù bình thản, nhưng không che giấu được sát ý trong lời nói: "Lão gia, phố chợ loạn như vậy, thân hắn là tuần kiểm, ai biết được có thiên tai nhân họa như thế nào? Ta thấy, hắn chưa chắc đã có thể sống được đến ngày kết hôn đâu!"
Xe ngựa chậm rãi đi về phía trước, tên thân tín kia quay đầu nhìn về nơi Tần Phi đang đứng, một cỗ hàn ý lạnh người hiện lên giữa hai đầu lông mày rồi biến mất.
Chú thích
tuần kiểm: một chức danh lính quèn, kiểu như sai nha, sai dịch.
mộc côn: thanh gỗ
ngọc thụ lâm phong: ý chỉ sự cao quý, danh giá
anh vũ bất phàm: tạm hiểu như là đẹp trai, oai phong
uy chấn: nổi danh
ngự sử đại phu: một chức danh lớn trong triều đình (cụ thể làm gì thì mình cũng không biết )
tuyển thân: cùng một nhóm nghĩa với cầu thân, nôm na trong chương này là 'kén rể'
nam tử: đàn ông, con trai
kinh diễm: vẻ đẹp khiến người khác ngất ngây
Từ 'ngày kết hôn' ở cuối vốn gốc là 'hôn kỳ', mình thì thích để 'hôn kỳ' hơn, nhưng dẫu sao cũng là dịch, nói trước để sau này lỡ có quên mà để thành 'hôn kỳ' nhé
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.