Quyển 3 - Chương 216: Dọa cho ngươi giật mình
Tuyết Sơn Phi Hồ
23/03/2013
Trong hình phòng của tri phủ nha môn, ánh đèn dầu leo lắt tỏa ra chiếu rõ ràng từng vệt máu đen trên mặt đầu đảng lão Thất. Nhìn từng vết thương trên người gã mà cảm thấy giật mình, bị quất bằng roi hơ qua lửa, mỗi lần bất tỉnh, lại bị dội vào một thùng nước lạnh, làm cho gã phải tỉnh lại.
Sở Dương bưng lấy một chén trà nóng, bắt chéo hai chân ngồi đối diện với đầu đảng lão Thất, thản nhiên nói: "Lão Thất, kí tên nhận tội đi."
"Vậy ngươi cứ việc đánh tiếp đi!" Đầu đảng lão Thất cười thảm một tiếng, đầu mềm rũ cụp xuống, không biết là không muốn ngẩng đầu lên hay là xem thường Sở Dương nữa.
Sở Dương nổi giận, trong lòng mơ hồ có chút ý tứ nhịn không được. Hắn nghĩ ra kế sách này, vốn dĩ lấy bản thân làm mồi để dẫn dụ lưu manh ở mấy con phố động thủ với mình. Chuyện trước khi xảy ra, hắn đã điều tra rất kĩ càng, đầu đảng lão Thất chính là chiếu dưới của Hòa Hưng Long, lại là lão đại của mấy con phố, những vị khách thương lạ qua đây đều bị lão Thất dẫn người cướp đoạt. Cướp của người yếu thế, bợ đỡ kẻ cường quyền, vốn là chuyện bình thường.
Mưu kế của Sở Dương nửa phần đã thành công. Quả nhiên là dụ dỗ được đầu đảng lão Thất phải động thủ. Lúc tri phủ nha môn bắt được mấy người này, biểu hiện của bọn chúng quả vượt hơn ngoài dự liệu của Sở Dương.
Muốn xóa sạch danh tiếng của Hòa Hưng Long như vậy, cũng cần phải có đủ lý do. Bọn người này 'Tập kích tri phủ đương nhiệm, ý đồ cướp của giết người' là cũng đủ cấu thành tội trạng. Nhưng Sở Dương còn tính đem chuyện này khoét sâu thêm tội trạng, biến thành 'Tình tiết vụ án chính là lập tổ chức, bàn mưu tính, lập kế hoạch, tạo động cơ. Để cho thế lực hắc ám ở An Châu công nhiên đối đầu với quan phủ, bọn người Khổng Chương xem thường pháp luật, coi trời bằng vung, tự mình bành trướng thế lực lớn ra nhằm đạt kết quả'
Nếu như đầu đảng lão Thất nhận tội theo như những gì Sở Dương tính toán thì...chính là việc lớn đã thành.
Nhưng những tên lưu manh này biểu hiện sự cứng đầu, rõ ràng vượt xa dự đoán của mọi người. Đầu đảng lão Thất vẫn một mực khẳng định là do mình thấy tiền liền nổi lòng tham, chứ Hòa Hưng Long và Khổng Chương tuyệt đối không liên quan gì. Điều này làm cho Sở Dương cực kì buồn bực!
"Kỳ thật có thể cầm tay của bọn chúng ấn vào bản cung, chẳng phải xong hết mọi chuyện rồi sao?" Ngục tốt đứng bên cạnh Sở Dương nịnh nọt, thấp giọng nói: "Trước kia đều đã làm như vậy!"
Sở Dương chầm chậm lắc đầu, nếu như Tần Phi làm tri phủ, dám chắc hắn sẽ thay phạm nhân đồng ý. Nhưng Sở Dương không thể mạo hiểm như vậy bởi triều đình đang khắt khe đối với Bắc Cương. Nếu như phần khẩu cung nhận tội này không phải do đầu đảng lão Thất mà chính mình ghi, vậy thì không cách nào nhân tiện đem đầu đảng lão Thất giao cho Hình bộ được. Bởi vì nếu tự bản thân hắn nhận tội, cho dù đến hình bộ phản cung, cũng không có ai nghe hắn. Còn nếu chính bản thân hắn không đồng ý, vấn đề liền phức tạp hơn, một cái dấu tay, nếu chỉ cần ấn vào thì cũng không cần phải đánh bức cung nữa. Nhưng khẩu cung dù gì cũng do chính mình viết ra mà...
"Nếu như Tri phủ đại nhân lo lắng vấn đề bút tích, vậy thì nói là đầu đảng lão Thất không biết chữ..." Ngục tốt vẫn chưa từ bỏ ý định, liên tục cung cấp ý kiến chuyên nghiệp của mình. Vốn là ngục tốt, việc tra tấn bức cung vốn là chuyện thường ngày, cho nên y rất là quen thuộc.
"Lỡ như nó đến Hình bộ lại đột nhiên biết viết chữ thì sao?" Sở Dương thản nhiên nói.
Ngục tốt đua tay phải ra, ra dấu một cái, nói: "Đai nhân, không làm thì thôi, còn đã làm thì phải làm cho xong, trước bắt hắn đóng dấu, về sau giết hắn ở trong phòng giam. Dễ dàng lấy một cái cớ, cái gì mà lúc rửa mặt, bị bạn tù chơi trò dìm nước, bị chết đuối trong chậu rửa mặt...Loại sự tình này hằng năm đều xảy ra vài vụ, có biết cũng không thể trách được."
Sở Dương vẫn lắc đầu: "Quá nhiều người nhìn chằm chằm vào ta nên không thể mạo hiểm như vậy được. Tiếp tục đánh đi, con người vốn không phải sắt thép. Cứ tiếp tục đánh đánh đi, thế nào cũng có lúc chịu không được."
Ngục tốt thở dài, lật roi da trở ra. Y lấy một hộp đinh ngắn ra rồi đặt từng cái vào roi da, sau đó ngẩng đầu lên nhìn đầu đảng lão Thất và hỏi theo lệ thường: "Nhận, hay là không nhận tội?"
"Ta nhận...Chủ mưu chính là con mẹ ngươi!" Đầu đảng lão Thất chửi ầm lên.
Sắc mặt ngục tối lập tức âm trầm xuống, roi da lăng không vung lên, nặng nề quất lên trên người đầu đảng lão Thất, lập tức lộ ra mười bảy mười tám vết máu, da tróc thịt nát nhìn vô cùng thê thảm.
... ... ...
"Tần tổng trấn, chuyện của lão Thất, ngài xem!" Khổng Chương xoa xoa hai tay, khẩn trương đi tới đi lui ở trong phòng Tần Phi, hầu như một khắc cũng không chịu ngồi yên. Y nói gấp gáp: "Lão Thất, ta rất tin tưởng. Hắn vốn từ nhỏ lăn lộn trong giang hồ chẳng khác gì một nửa con trai của ta. Chỉ có điều tiểu tử này làm việc quá mức, chứng kiến người ta bên ngoài có tiền liền muốn ra tay. Vì thế, ta cũng đã nhiều lần nhắc nhở hắn. Lần này rốt cuộc bởi vì chữ 'Tham', mà bị Sở Dương hãm hại. Nhưng hắn vốn là người có nghĩa khí, cho dù bị đánh đến tàn nhẫn, ta tin hắn tuyệt đối sẽ không nói lung tung."
Hai chân Tần Phi gác lên trên mặt bàn, ngả người về sau ghế, đùi rung lên: "Trên thực tế, đầu đảng lão Thất đúng là đã cướp tiền của Sở Dương lại còn lớn tiếng đe dọa. Điểm này không thể bàn cãi! Sở Dương muốn đem nắm lửa ném vào Hòa Hưng Long mà đốt, đầu đảng lão Thất muốn chính mình gánh vác hết trách nhiệm. Ngươi chạy đến tìm ta, phải chăng là muốn ta cứu một người đã định rõ hành vi phạm tội sao?"
Khổng Chương hơi chút sửng sốt, Tần Phi từ trước tới nay làm việc không đi theo đường thông thường, cái gì quy cũ trong mắt hắn đều là cái rắm. Cũng không biết Sở Dương đã bị Tần Phi tẩn biết bao nhiêu lần rồi. Theo lý thuyết, đáng ra lần này hẳn là phải bung ra mới đúng, vì cái gì mà Tần Phi lại hứng thú dâng tặng món nợ này chứ?
"Lão Thất đúng là có tội, nhưng xử phạt đúng tội của hắn là được rồi, cớ gì lại để cho hắn phải gánh chịu thêm tội danh nặng hơn, phải chăng quá tàn nhẫn. Thủ đoạn của Sở Dương, ta không rõ lắm, nhưng có thể tưởng tượng ra được mức độ nào." Khổng Chương cầu khẩn: "Nếu tổng trấn đại nhân không giúp đỡ thì ta cũng không còn cách nào khác."
Tần Phi vẫn ngồi trên ghế đung đưa như cũ, làm bộ dạng uể oải nói: "Nếu như ta không giúp đỡ, bây giờ ngươi chuẩn bị làm thế nào?"
Khổng Chương thấp giọng nói: "Tổng trấn đại nhân muốn ta nói thật sao?"
"Đương nhiên!"
Khổng Chương hít vào một hơi thật sâu bảo: "Vẫn dựa theo lệ cũ, chúng ta sẽ dùng món tiền lớn kèm lễ vật thuê hảo thủ bên ngoài, mua chuộc ngục tốt trong địa lao. Sau khi nắm được rõ ràng tình huống sẽ nội ứng ngoại hợp cướp người đưa ra ngoài. Sau cùng sẽ tìm một vùng đất khác, ẩn mình hai ba năm, đợi quan viên bổ nhiệm bị điều đi rồi sẽ trở về."
Tần Phi nhẹ nhàng gật đầu: "Biện pháp này đúng là không tồi, thế thì không cần ta ra tay nữa!"
Khổng Chương lập tức mở to hai mắt nhìn: "Tổng trấn đại nhân, ngài không phải nói đùa sao? Sở Dương là ai đây, hắn trăm phương ngàn kế đối phó ngài, muốn ra tay từ Hòa Hưng Long của ta. Bên cạnh hắn còn mang theo cao thủ từ Bắc Cương tới, không một trăm thì cũng đạt đến tám mươi người. Tiên thiên cao thủ cũng khoảng vài chục nha, nói không chừng còn có cao thủ tông sư nữa. Ta đến nha môn cướp người, không phải là chôn vùi tính mạng các huynh đệ một cách vô ích hay sao?"
"Lão Khổng à!" Tần Phi thản nhiên nói: "Nếu ngươi không thử động thủ một lần thì... Sở Dương làm sao mà tìm được chứng cứ chứ? Hắn không tìm được chứng cứ, như thế nào cùng với Hòa Hưng Long động thủ? Mà hắn không động thủ, ta làm thế nào để không biết thẹn tiếp tục khi dễ hắn chứ?"
Con mắt Khổng Chương dần sáng lên, lời của Tần Phi nói khiến lòng y như mở cờ, làm cho y cảm thấy hứng thú. Lúc này, y mới mỉm cười bảo: "Tổng trấn đại nhận...vậy ta sẽ chuẩn bị việc này."
"Ngươi cứ lo chuyện của ngươi, không liên quan gì đến ta." Tần Phi thản nhiên nói.
Khổng Chương mỉm cười, y cúi người hành lễ rồi xoay người đi ra khỏi cửa phòng. Đột nhiên nhìn thấy một nữ tử mỹ mạo trước mặt đang nhẹ nhàng bước đến gian phòng của Tần Phi. Khổng Chương nhận ra nàng chính là cô nương ngày trước Cơ Như Tích đưa đến, nhưng y lại không biết được bí mật của Cơ Như Tích và Thôi Khải Hiếu. Y còn tưởng rằng cô nương này đã bị Tần Phi thu vào trướng phòng, liền cung cung kính kính hướng về Tiểu Ngọc Nhi cười, sau đó bước nhanh ra ngoài.
Tiểu Ngọc Nhi đi đến trước cửa thì thấy cửa phòng mở rộng, Tần Phi thì đang uể oải ngồi ở trong phòng. Nàng liền không khách khí đi vào. Nàng khẽ gọi: "Tổng trấn đại nhân..."
"Chuyện gì thế?" Tần Phi uể oải đáp.
"Cũng đã được một thời gian, tiểu nữ tử mấy ngày nay không thấy đến tháng. Đợi tiếp hai ngày, bụng dưới vẫn chưa thấy đau, người cũng có chút mệt mỏi, uể oải. Tiểu nữ chỉ sợ là..."
Tầm Phi lập tức trợn tròn mắt, la thất thanh: "Ngươi...Ngươi không phải là chạy tới nói với ta, ngươi có ấy... sao?"
Tiểu Ngọc Nhi xấu hổ gật đầu, giọng nói mang theo sự hối hận: "Ngọc Nhi đúng là người số khổ, cho đến giờ cũng không dám yêu cầu điều gì. Chỉ có điều Tiểu Ngọc Nhi vừa ti tiện lại vừa xấu xa, vạn nhất trong bụng có hài tử, đứa bé kia chính là vô tội. Dù sao cũng là cốt nhục của tổng trấn đại nhân, không biết đại nhân chuẩn bị xử trí thế nào..."
"Không phải là thật đấy chứ?" Tần Phi hơi hơi chột dạ.
Tiểu Ngọc Nhi thở dài nói: "Nếu đúng không phải thật sự, tổng trấn đại nhân đương nhiên cao hứng rồi! Nam nhân đều là muốn ăn vụng nhưng lại không chịu trách nhiệm. Nếu là thật...ta cũng nói luôn, ta sẽ giữ hài tử trong bụng. Nếu ngươi không định nuôi, ta sẽ đi kỹ viện làm kỹ nữ. Ta tự mình nuôi lớn nó."
Tần Phi gãi gãi đầu, lời của Tiểu Ngọc Nhi thật quá khoa trương. Với bản lãnh của nàng, lại có quan hệ thân thiết với Cơ Như Tích chỉ sợ tiền trong túi đủ sức nuôi tám mười đứa hài tử. Làm sao đến nỗi phải luân lạc đi làm kỹ nữ chứ? Chỉ là, mấy hôm trước chính mình đã làm ra chuyện này, nhớ đến trong y thuật có nói, chuyện nam nữ này, tỉ lệ thụ thai vốn rất cao. Lại nói, bấm tay tính toán, nếu mấy ngày nay Tiểu Ngọc Nhi đã đến tháng đến thì...đêm hôm đó... đúng là giai đoạn nguy hiểm.
"Ngươi an tâm đi. Nêu như thật sự có gì...Những gì nên làm ta sẽ làm!" Tần Phi vỗ vỗ vào ngực: "Mẫu tử đều không việc gì đâu!"
Tiểu Ngọc Nhi u oán nhìn Tần Phi rồi than thở: "Chẳng lẽ ta đáng ghét như vậy sao, nếu trong bụng không có hài tử, ngươi cũng chẳng muốn nhìn ta chứ gì?"
Tần Phi liên tục khoát tay: "Làm bộ dáng mị công đối với ta vô dụng, ngươi không cần nói nhiều, ta biết rõ ngươi không phải nữ nhân như vậy!"
Tiểu Ngọc Nhi ha ha cười nói: "Làm cho ngươi sợ tới mức nào rồi kìa. Được rồi, ta nói thật đây nè, mặc dù chưa đến tháng nhưng ta vốn luyện mị công, có hài tử hay không, chính mình cũng không biết có thể cảm nhận được hay không? Tuy nhiên Tần tổng trấn ngươi cũng không làm ta thất vọng, nếu ngươi bảo ta bỏ tiểu hài tử hoặc là để chúng ta tự sinh tự diệt, ta sẽ xem thường ngươi."
Đầu Tần Phi nổi đầy gân xanh, giận dữ hỏi ngược lại: "Lão đại ngươi chạy đến đây chỉ là để đùa giỡn với ta sao?"
"Đương nhiên là không phải, ta đến cho ngươi biết. Đêm nay, Sở Dương mời Cửu công chúa ăn cơm, ta vốn phải đi theo." Tiểu Ngọc Nhi cười khanh khách nói: "Có muốn ta hỗ trợ gì không? Nói mau!"
Sở Dương bưng lấy một chén trà nóng, bắt chéo hai chân ngồi đối diện với đầu đảng lão Thất, thản nhiên nói: "Lão Thất, kí tên nhận tội đi."
"Vậy ngươi cứ việc đánh tiếp đi!" Đầu đảng lão Thất cười thảm một tiếng, đầu mềm rũ cụp xuống, không biết là không muốn ngẩng đầu lên hay là xem thường Sở Dương nữa.
Sở Dương nổi giận, trong lòng mơ hồ có chút ý tứ nhịn không được. Hắn nghĩ ra kế sách này, vốn dĩ lấy bản thân làm mồi để dẫn dụ lưu manh ở mấy con phố động thủ với mình. Chuyện trước khi xảy ra, hắn đã điều tra rất kĩ càng, đầu đảng lão Thất chính là chiếu dưới của Hòa Hưng Long, lại là lão đại của mấy con phố, những vị khách thương lạ qua đây đều bị lão Thất dẫn người cướp đoạt. Cướp của người yếu thế, bợ đỡ kẻ cường quyền, vốn là chuyện bình thường.
Mưu kế của Sở Dương nửa phần đã thành công. Quả nhiên là dụ dỗ được đầu đảng lão Thất phải động thủ. Lúc tri phủ nha môn bắt được mấy người này, biểu hiện của bọn chúng quả vượt hơn ngoài dự liệu của Sở Dương.
Muốn xóa sạch danh tiếng của Hòa Hưng Long như vậy, cũng cần phải có đủ lý do. Bọn người này 'Tập kích tri phủ đương nhiệm, ý đồ cướp của giết người' là cũng đủ cấu thành tội trạng. Nhưng Sở Dương còn tính đem chuyện này khoét sâu thêm tội trạng, biến thành 'Tình tiết vụ án chính là lập tổ chức, bàn mưu tính, lập kế hoạch, tạo động cơ. Để cho thế lực hắc ám ở An Châu công nhiên đối đầu với quan phủ, bọn người Khổng Chương xem thường pháp luật, coi trời bằng vung, tự mình bành trướng thế lực lớn ra nhằm đạt kết quả'
Nếu như đầu đảng lão Thất nhận tội theo như những gì Sở Dương tính toán thì...chính là việc lớn đã thành.
Nhưng những tên lưu manh này biểu hiện sự cứng đầu, rõ ràng vượt xa dự đoán của mọi người. Đầu đảng lão Thất vẫn một mực khẳng định là do mình thấy tiền liền nổi lòng tham, chứ Hòa Hưng Long và Khổng Chương tuyệt đối không liên quan gì. Điều này làm cho Sở Dương cực kì buồn bực!
"Kỳ thật có thể cầm tay của bọn chúng ấn vào bản cung, chẳng phải xong hết mọi chuyện rồi sao?" Ngục tốt đứng bên cạnh Sở Dương nịnh nọt, thấp giọng nói: "Trước kia đều đã làm như vậy!"
Sở Dương chầm chậm lắc đầu, nếu như Tần Phi làm tri phủ, dám chắc hắn sẽ thay phạm nhân đồng ý. Nhưng Sở Dương không thể mạo hiểm như vậy bởi triều đình đang khắt khe đối với Bắc Cương. Nếu như phần khẩu cung nhận tội này không phải do đầu đảng lão Thất mà chính mình ghi, vậy thì không cách nào nhân tiện đem đầu đảng lão Thất giao cho Hình bộ được. Bởi vì nếu tự bản thân hắn nhận tội, cho dù đến hình bộ phản cung, cũng không có ai nghe hắn. Còn nếu chính bản thân hắn không đồng ý, vấn đề liền phức tạp hơn, một cái dấu tay, nếu chỉ cần ấn vào thì cũng không cần phải đánh bức cung nữa. Nhưng khẩu cung dù gì cũng do chính mình viết ra mà...
"Nếu như Tri phủ đại nhân lo lắng vấn đề bút tích, vậy thì nói là đầu đảng lão Thất không biết chữ..." Ngục tốt vẫn chưa từ bỏ ý định, liên tục cung cấp ý kiến chuyên nghiệp của mình. Vốn là ngục tốt, việc tra tấn bức cung vốn là chuyện thường ngày, cho nên y rất là quen thuộc.
"Lỡ như nó đến Hình bộ lại đột nhiên biết viết chữ thì sao?" Sở Dương thản nhiên nói.
Ngục tốt đua tay phải ra, ra dấu một cái, nói: "Đai nhân, không làm thì thôi, còn đã làm thì phải làm cho xong, trước bắt hắn đóng dấu, về sau giết hắn ở trong phòng giam. Dễ dàng lấy một cái cớ, cái gì mà lúc rửa mặt, bị bạn tù chơi trò dìm nước, bị chết đuối trong chậu rửa mặt...Loại sự tình này hằng năm đều xảy ra vài vụ, có biết cũng không thể trách được."
Sở Dương vẫn lắc đầu: "Quá nhiều người nhìn chằm chằm vào ta nên không thể mạo hiểm như vậy được. Tiếp tục đánh đi, con người vốn không phải sắt thép. Cứ tiếp tục đánh đánh đi, thế nào cũng có lúc chịu không được."
Ngục tốt thở dài, lật roi da trở ra. Y lấy một hộp đinh ngắn ra rồi đặt từng cái vào roi da, sau đó ngẩng đầu lên nhìn đầu đảng lão Thất và hỏi theo lệ thường: "Nhận, hay là không nhận tội?"
"Ta nhận...Chủ mưu chính là con mẹ ngươi!" Đầu đảng lão Thất chửi ầm lên.
Sắc mặt ngục tối lập tức âm trầm xuống, roi da lăng không vung lên, nặng nề quất lên trên người đầu đảng lão Thất, lập tức lộ ra mười bảy mười tám vết máu, da tróc thịt nát nhìn vô cùng thê thảm.
... ... ...
"Tần tổng trấn, chuyện của lão Thất, ngài xem!" Khổng Chương xoa xoa hai tay, khẩn trương đi tới đi lui ở trong phòng Tần Phi, hầu như một khắc cũng không chịu ngồi yên. Y nói gấp gáp: "Lão Thất, ta rất tin tưởng. Hắn vốn từ nhỏ lăn lộn trong giang hồ chẳng khác gì một nửa con trai của ta. Chỉ có điều tiểu tử này làm việc quá mức, chứng kiến người ta bên ngoài có tiền liền muốn ra tay. Vì thế, ta cũng đã nhiều lần nhắc nhở hắn. Lần này rốt cuộc bởi vì chữ 'Tham', mà bị Sở Dương hãm hại. Nhưng hắn vốn là người có nghĩa khí, cho dù bị đánh đến tàn nhẫn, ta tin hắn tuyệt đối sẽ không nói lung tung."
Hai chân Tần Phi gác lên trên mặt bàn, ngả người về sau ghế, đùi rung lên: "Trên thực tế, đầu đảng lão Thất đúng là đã cướp tiền của Sở Dương lại còn lớn tiếng đe dọa. Điểm này không thể bàn cãi! Sở Dương muốn đem nắm lửa ném vào Hòa Hưng Long mà đốt, đầu đảng lão Thất muốn chính mình gánh vác hết trách nhiệm. Ngươi chạy đến tìm ta, phải chăng là muốn ta cứu một người đã định rõ hành vi phạm tội sao?"
Khổng Chương hơi chút sửng sốt, Tần Phi từ trước tới nay làm việc không đi theo đường thông thường, cái gì quy cũ trong mắt hắn đều là cái rắm. Cũng không biết Sở Dương đã bị Tần Phi tẩn biết bao nhiêu lần rồi. Theo lý thuyết, đáng ra lần này hẳn là phải bung ra mới đúng, vì cái gì mà Tần Phi lại hứng thú dâng tặng món nợ này chứ?
"Lão Thất đúng là có tội, nhưng xử phạt đúng tội của hắn là được rồi, cớ gì lại để cho hắn phải gánh chịu thêm tội danh nặng hơn, phải chăng quá tàn nhẫn. Thủ đoạn của Sở Dương, ta không rõ lắm, nhưng có thể tưởng tượng ra được mức độ nào." Khổng Chương cầu khẩn: "Nếu tổng trấn đại nhân không giúp đỡ thì ta cũng không còn cách nào khác."
Tần Phi vẫn ngồi trên ghế đung đưa như cũ, làm bộ dạng uể oải nói: "Nếu như ta không giúp đỡ, bây giờ ngươi chuẩn bị làm thế nào?"
Khổng Chương thấp giọng nói: "Tổng trấn đại nhân muốn ta nói thật sao?"
"Đương nhiên!"
Khổng Chương hít vào một hơi thật sâu bảo: "Vẫn dựa theo lệ cũ, chúng ta sẽ dùng món tiền lớn kèm lễ vật thuê hảo thủ bên ngoài, mua chuộc ngục tốt trong địa lao. Sau khi nắm được rõ ràng tình huống sẽ nội ứng ngoại hợp cướp người đưa ra ngoài. Sau cùng sẽ tìm một vùng đất khác, ẩn mình hai ba năm, đợi quan viên bổ nhiệm bị điều đi rồi sẽ trở về."
Tần Phi nhẹ nhàng gật đầu: "Biện pháp này đúng là không tồi, thế thì không cần ta ra tay nữa!"
Khổng Chương lập tức mở to hai mắt nhìn: "Tổng trấn đại nhân, ngài không phải nói đùa sao? Sở Dương là ai đây, hắn trăm phương ngàn kế đối phó ngài, muốn ra tay từ Hòa Hưng Long của ta. Bên cạnh hắn còn mang theo cao thủ từ Bắc Cương tới, không một trăm thì cũng đạt đến tám mươi người. Tiên thiên cao thủ cũng khoảng vài chục nha, nói không chừng còn có cao thủ tông sư nữa. Ta đến nha môn cướp người, không phải là chôn vùi tính mạng các huynh đệ một cách vô ích hay sao?"
"Lão Khổng à!" Tần Phi thản nhiên nói: "Nếu ngươi không thử động thủ một lần thì... Sở Dương làm sao mà tìm được chứng cứ chứ? Hắn không tìm được chứng cứ, như thế nào cùng với Hòa Hưng Long động thủ? Mà hắn không động thủ, ta làm thế nào để không biết thẹn tiếp tục khi dễ hắn chứ?"
Con mắt Khổng Chương dần sáng lên, lời của Tần Phi nói khiến lòng y như mở cờ, làm cho y cảm thấy hứng thú. Lúc này, y mới mỉm cười bảo: "Tổng trấn đại nhận...vậy ta sẽ chuẩn bị việc này."
"Ngươi cứ lo chuyện của ngươi, không liên quan gì đến ta." Tần Phi thản nhiên nói.
Khổng Chương mỉm cười, y cúi người hành lễ rồi xoay người đi ra khỏi cửa phòng. Đột nhiên nhìn thấy một nữ tử mỹ mạo trước mặt đang nhẹ nhàng bước đến gian phòng của Tần Phi. Khổng Chương nhận ra nàng chính là cô nương ngày trước Cơ Như Tích đưa đến, nhưng y lại không biết được bí mật của Cơ Như Tích và Thôi Khải Hiếu. Y còn tưởng rằng cô nương này đã bị Tần Phi thu vào trướng phòng, liền cung cung kính kính hướng về Tiểu Ngọc Nhi cười, sau đó bước nhanh ra ngoài.
Tiểu Ngọc Nhi đi đến trước cửa thì thấy cửa phòng mở rộng, Tần Phi thì đang uể oải ngồi ở trong phòng. Nàng liền không khách khí đi vào. Nàng khẽ gọi: "Tổng trấn đại nhân..."
"Chuyện gì thế?" Tần Phi uể oải đáp.
"Cũng đã được một thời gian, tiểu nữ tử mấy ngày nay không thấy đến tháng. Đợi tiếp hai ngày, bụng dưới vẫn chưa thấy đau, người cũng có chút mệt mỏi, uể oải. Tiểu nữ chỉ sợ là..."
Tầm Phi lập tức trợn tròn mắt, la thất thanh: "Ngươi...Ngươi không phải là chạy tới nói với ta, ngươi có ấy... sao?"
Tiểu Ngọc Nhi xấu hổ gật đầu, giọng nói mang theo sự hối hận: "Ngọc Nhi đúng là người số khổ, cho đến giờ cũng không dám yêu cầu điều gì. Chỉ có điều Tiểu Ngọc Nhi vừa ti tiện lại vừa xấu xa, vạn nhất trong bụng có hài tử, đứa bé kia chính là vô tội. Dù sao cũng là cốt nhục của tổng trấn đại nhân, không biết đại nhân chuẩn bị xử trí thế nào..."
"Không phải là thật đấy chứ?" Tần Phi hơi hơi chột dạ.
Tiểu Ngọc Nhi thở dài nói: "Nếu đúng không phải thật sự, tổng trấn đại nhân đương nhiên cao hứng rồi! Nam nhân đều là muốn ăn vụng nhưng lại không chịu trách nhiệm. Nếu là thật...ta cũng nói luôn, ta sẽ giữ hài tử trong bụng. Nếu ngươi không định nuôi, ta sẽ đi kỹ viện làm kỹ nữ. Ta tự mình nuôi lớn nó."
Tần Phi gãi gãi đầu, lời của Tiểu Ngọc Nhi thật quá khoa trương. Với bản lãnh của nàng, lại có quan hệ thân thiết với Cơ Như Tích chỉ sợ tiền trong túi đủ sức nuôi tám mười đứa hài tử. Làm sao đến nỗi phải luân lạc đi làm kỹ nữ chứ? Chỉ là, mấy hôm trước chính mình đã làm ra chuyện này, nhớ đến trong y thuật có nói, chuyện nam nữ này, tỉ lệ thụ thai vốn rất cao. Lại nói, bấm tay tính toán, nếu mấy ngày nay Tiểu Ngọc Nhi đã đến tháng đến thì...đêm hôm đó... đúng là giai đoạn nguy hiểm.
"Ngươi an tâm đi. Nêu như thật sự có gì...Những gì nên làm ta sẽ làm!" Tần Phi vỗ vỗ vào ngực: "Mẫu tử đều không việc gì đâu!"
Tiểu Ngọc Nhi u oán nhìn Tần Phi rồi than thở: "Chẳng lẽ ta đáng ghét như vậy sao, nếu trong bụng không có hài tử, ngươi cũng chẳng muốn nhìn ta chứ gì?"
Tần Phi liên tục khoát tay: "Làm bộ dáng mị công đối với ta vô dụng, ngươi không cần nói nhiều, ta biết rõ ngươi không phải nữ nhân như vậy!"
Tiểu Ngọc Nhi ha ha cười nói: "Làm cho ngươi sợ tới mức nào rồi kìa. Được rồi, ta nói thật đây nè, mặc dù chưa đến tháng nhưng ta vốn luyện mị công, có hài tử hay không, chính mình cũng không biết có thể cảm nhận được hay không? Tuy nhiên Tần tổng trấn ngươi cũng không làm ta thất vọng, nếu ngươi bảo ta bỏ tiểu hài tử hoặc là để chúng ta tự sinh tự diệt, ta sẽ xem thường ngươi."
Đầu Tần Phi nổi đầy gân xanh, giận dữ hỏi ngược lại: "Lão đại ngươi chạy đến đây chỉ là để đùa giỡn với ta sao?"
"Đương nhiên là không phải, ta đến cho ngươi biết. Đêm nay, Sở Dương mời Cửu công chúa ăn cơm, ta vốn phải đi theo." Tiểu Ngọc Nhi cười khanh khách nói: "Có muốn ta hỗ trợ gì không? Nói mau!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.