Quyển 3 - Chương 238: Giải Ý, Giải Ngữ
Tuyết Sơn Phi Hồ
23/03/2013
Không khí trong mật thất có chút ngưng trọng. Hai cô bé đột nhiên nghe được lời nói của Tiểu Ngọc thì không thể nén nổi cùng nhìn người đối diện với cặp mắt khác lúc đầu. Từ xưa tới nay chưa có ai xem người luyện mị công ra cái gì cả, nhưng hai nữ tử này yếu đuối yêu kiều này dường như chuyện tày đình vậy.
Tần Phi đã duỗi chận xuống từ lâu, hắn hít một hơi dài rồi nói: "Căn cứ vào khẩu cung và sự suy đoán, hai người nhận tội đi? Nếu như ta nói không chuẩn chỗ nào thì mời chỉ ra chỗ sai nhé. "
Vị Công chúa Vũ Dương chân chính người mà được Tần Phi đón từ đại doanh Giang nam đang ngồi dựa góc tường. Nàng từ tốn ngẩng đầu lên rồi nhỏ nhẹ nói: "Đại khái đúng là như vậy. Việc đã đến nước này, Tần trấn đốc có tính áp giải tỷ muội chúng ta về Đông Đô giao cho tổng thự Sát Sự Thính thẩm vấn không? "
Nghe nàng hỏi vậy Tần Phi không đáp lại. Thật ra thì bắt được người rồi, Tần phi vẫn chưa có chủ ý. Hai chiếc đại tướng quân hạm vô địch nước Ngô không thể quay về đúng hạn nên chắc chắn hoàng thất nước Ngô đã biết hai tỷ muội này bại lộ thân phận. Nếu như đưa các nàng về Đông Đô thì có chuyện gì xảy ra? Là Sở đế giận tím mặt bèn phá bỏ hiệp định với nước Ngô, điều đại doanh ở Giang Nam lập tức vượt sông tác chiến? Hay là Sở đế nhẫn nhịn, tạm thời bất động thanh sắc, trước đả phá Yến Vương xong mới hỏi đến tội những kẻ bày mưu sâu kế hiểm kia?
Tần Phi không quan tâm đến chuyện nước Sở có chiến nước Ngô hay không mà quan tâm đến việc mình được cái gì từ chuyện này. Nếu không có lợi ích, cho dù là hứa hươu hứa vượn, cho dù là cả triều đình văn võ cùng chạy đến Tần gia tỏ vẻ kính nể, hỏi han ân cần, Tần Phi cũng không hứng thú chút nào.
Vị tu hành mỵ công giả danh Vũ Dương khẽ nói: "Chúng ta là tỷ muội song sinh, ta là muội muội tên là Giải ý. Nàng là tỷ tỷ của ta, tên là Giải Ngữ. "
"Nàng kia có sắc phong công chúa đã sửa thành họ Ngô, chẳng lẽ không có tên khác sao? "Tần Phi cười nói.
"Tên họ cũng chỉ là một cách gọi thôi, họ hay tên quan trọng cái gì. "Giải Ngữ thản nhiên nói: "Thân phận công chúa ta cũng không xem trọng, tất cả đều vì phục vụ nước Ngô."
Đầu óc Tần Phi nhanh chóng tìm tòi, vô số tài liệu đã đọc ở Sát Sự Thính ngày trước nổi lên trong lòng. Giải gia... Đột nhiên, Tần phi vỗ tay một cái, kêu lên: "Ta nhớ ra rồi, Giải gia! "
Thanh danh của Giải gia ở Ngô quốc hiện thời không nổi bật lắm, nhưng nếu ngược dòng thời gian ba trăm năm trước hồi nước Ngô bắt đầu lập quốc, người đầu tiên đảm nhận chức Chỉ huy sứ đầu tiên của Trấn phủ ty cực kỳ nổi danh, vị này cũng là người duy nhất không phải là thái giám đảm nhiệm chức Chỉ huy sứ- Giải Lâm Phong. Chính người này một tay gây dựng lên tổ chức tình báo có danh tiếng phát dương quang đại ngang bằng với Sát Sự Thính nước Sở hay tổ chức tình báo mật thám đại nội của nước Ngụy. Giải Lâm Phong tận tâm tận lực cả đời vì Trấn phủ ty, khi tuổi đã hơn bảy mươi vẫn còn chiến đấu hăng say ở tiền tuyến. Hoàng đế nước Ngô từng ban cho đan thư Thiết cuốn phê rằng cho dù sau này con cháu có vướng vào đại tội mưu nghịch chỉ cần nhìn thấy Đan thư Thiết cuốn là tha mạng không giết. Việc này ba trăm năm trước đã nổi tiếng toàn nước Ngô, thế có thể thấy thanh danh Giải Lâm Phong lúc đó là như thế nào.
Nguyên bản rất nhiều người cho là Giải gia sẽ tiếp tục trông coi Trấn phủ ty nhưng không ai ngờ khi Giải Lâm Phong cáo lão thì tuyên bố con cháu Giải gia từ nay về sau không còn liên hệ gì với Trấn phủ ty. Vì muốn hoàng đế có thể tự mình cai quản Trấn phủ ty, Giải Lâm Phong còn kiến nghị để Trấn phủ ty giao cho thái giám thân cận nhất của Hoàng đế quản lý.
Thái giám thống lĩnh Trấn phủ ty vừa có lợi vừa có hại. Cái hại ở chỗ hoạn quan thiếu một thứ rất quan trọng nên khi làm việc khó tránh khỏi khắc bạc âm độc. Cái lợi ở chỗ đó là chúng đã tuyệt tử tuyệt tôn nên Hoàng đế có thể tin tưởng giao cho toàn quyền xử lý, trừ được cái lo ngầm nắm lấy quyền lực của nhà vua. Do đó thái giám làm Chỉ huy sứ Trấn phủ ty căn bản không còn đường khác để đi. Muốn tạo phản ư? Nói đùa à, Hoàng tộc nước Ngô chẳng lẽ toàn là đồ bất tài cả sao?
Một thời gian dài Giải gia gần như biến mất trong dòng chảy lịch sử, thế nhưng họ vẫn có hồ sơ, tư liệu ở Sát Sự Thính. Tung tích của Giải gia vẫn phảng phất đâu đó trong nước Ngô, tỷ dụ như ba trăm năm qua nước Ngô có một hoàng hậu và hai quý phi là từ Giải gia, có bốn vị công chúa được gả cho Giải gia. Giải gia dù không nắm chức gì trong triều đình nhưng quyền lực không phải là không thể chi phối triều đình. Nhiều gia tộc trong triều cũng không dám nhiều chuyện với họ.
"Các ngươi là hậu nhân của Giải Lâm Phong, uhm, chuyện này đã đơn giản hơn nhiều rồi." Tần Phi đưa tay lên sờ cằm rồi thản nhiên bảo:"Giải Lâm Phong nằm quyền Trấn phủ ty hơn bốn mươi năm, hẳn là trong lúc đó có nhặt được công pháp mỵ công. Nếu trong nhà có người thích luyện vậy thì cho luyện cũng không sao, tối thiểu cũng có thể đảm bảo quyền lực sau này Giải gia sẽ không bị mất đi hẳn. Cho nên Giải Ngữ tiểu thư ngay từ nhỏ được học trong cung, hoàng đế nước Ngô sẽ không ngần ngại phong chức danh công chúa. Giải Ý thì có thể ngay từ nhỏ đã được gả cho hoàng tử nước Ngô, có thể là thái tử ý chứ?"
"Không phải vậy!" Giải Ý lắc đầu không ngại ngần phủ nhận chuyện này:"Chúng ta là bạn từ thủa thanh mai trúc mã, chơi với nhau từ nhỏ. Ta biết sẽ được gả cho chàng từ rất lâu rồi, chàng cũng biết sẽ phải lấy ta. Hai chúng đều rất vui mừng, cho dù chàng không phải là thái tử nhưng trong mắt ta chàng vẫn là người tốt nhất."
Tần Phi trợn trừng hai mái, thiếu nữ trẻ tuổi thường có một bệnh chung đó là khi đã yêu thì không thể nào kiềm chế được lòng mình.
"Coi như hai ngươi đã đoạn tuyệt mối lương duyên này, sự hy sinh này coi như không nhỏ." Tần Phi thương hại nhìn Giải Ý:"Một người đàn ông lại hai tay dâng cô gái mà mình yêu dấu, lại còn mang trong mình giọt máu của chính mình cho người đàn ông khác. Hẳn người đàn ông phải rối rắm trong lòng lắm. Mà ngươi..."
"Vì quốc gia thì cái ngươi vừa nói đã là cái gì?" Giải Ý nói như chém đinh chặt sắt.
"Não này bị tẩy ..." Tần Phi nói chưa được nửa câu bèn nuốt trở vào, nếu hắn nói hết thì có thể xúc phạm người ta quá. Nữ hài xinh đẹp này quá sùng tín, mình bảo là tẩy não chẳng phải là rất buồn cười sao?
"Tần trấn đốc..." Miệng Tiểu Ngọc kề vào tai hắn thì thầm:"Giải Ý tu luyện mị công giống ta, ta nghĩ nếu để ta nói chuyện vài câu không chừng có thể lấy thừa bù thiếu, dù gì nàng đã ở trong tay ngươi, có muốn cũng chẳng chạy đi đâu được."
"Tuỳ ngươi, ngươi có một canh giờ!" Tần Phi vừa nói xong đi đến bên cạnh Giải Ngữ. Hắn kéo tay nàng lên rồi rời khỏi mật thất. Không khí ngoài mật thất trong mát, sắc trời đã tối đen, vì ngôi sao lờ mờ sáng trên bầu trời, gió đêm thổi xào xạc qua tiền viện.
Tần Phi nghiêng đầu lắng nghe một lát rồi cười bảo:"Hoá ra thái tử muốn đến cướp người."
Giải Ngữ nhẹ nhàng nói:"Có đôi khi ta không hiểu lá gan ngươi làm bằng gì mà ghê gớm vậy. Người bình thường làm sao dám gây sự với thái tử? Thế mà ngươi lại không có chuyện chọc cho thành có. Thái tử đến cướp người ngươi cũng không chút lo lắng mới lạ chứ."
"Sao phải lo lắng, người của y vào cửa một đứa thì ngã xuống một đứa. Dù ta sẽ không bảo giết thái tử những sẽ đánh cho y không thể động đậy là được." Tần Phi mỉm cười, nói chuyện này cứ như là một chuyện tầm thường.
Tần Phi đã duỗi chận xuống từ lâu, hắn hít một hơi dài rồi nói: "Căn cứ vào khẩu cung và sự suy đoán, hai người nhận tội đi? Nếu như ta nói không chuẩn chỗ nào thì mời chỉ ra chỗ sai nhé. "
Vị Công chúa Vũ Dương chân chính người mà được Tần Phi đón từ đại doanh Giang nam đang ngồi dựa góc tường. Nàng từ tốn ngẩng đầu lên rồi nhỏ nhẹ nói: "Đại khái đúng là như vậy. Việc đã đến nước này, Tần trấn đốc có tính áp giải tỷ muội chúng ta về Đông Đô giao cho tổng thự Sát Sự Thính thẩm vấn không? "
Nghe nàng hỏi vậy Tần Phi không đáp lại. Thật ra thì bắt được người rồi, Tần phi vẫn chưa có chủ ý. Hai chiếc đại tướng quân hạm vô địch nước Ngô không thể quay về đúng hạn nên chắc chắn hoàng thất nước Ngô đã biết hai tỷ muội này bại lộ thân phận. Nếu như đưa các nàng về Đông Đô thì có chuyện gì xảy ra? Là Sở đế giận tím mặt bèn phá bỏ hiệp định với nước Ngô, điều đại doanh ở Giang Nam lập tức vượt sông tác chiến? Hay là Sở đế nhẫn nhịn, tạm thời bất động thanh sắc, trước đả phá Yến Vương xong mới hỏi đến tội những kẻ bày mưu sâu kế hiểm kia?
Tần Phi không quan tâm đến chuyện nước Sở có chiến nước Ngô hay không mà quan tâm đến việc mình được cái gì từ chuyện này. Nếu không có lợi ích, cho dù là hứa hươu hứa vượn, cho dù là cả triều đình văn võ cùng chạy đến Tần gia tỏ vẻ kính nể, hỏi han ân cần, Tần Phi cũng không hứng thú chút nào.
Vị tu hành mỵ công giả danh Vũ Dương khẽ nói: "Chúng ta là tỷ muội song sinh, ta là muội muội tên là Giải ý. Nàng là tỷ tỷ của ta, tên là Giải Ngữ. "
"Nàng kia có sắc phong công chúa đã sửa thành họ Ngô, chẳng lẽ không có tên khác sao? "Tần Phi cười nói.
"Tên họ cũng chỉ là một cách gọi thôi, họ hay tên quan trọng cái gì. "Giải Ngữ thản nhiên nói: "Thân phận công chúa ta cũng không xem trọng, tất cả đều vì phục vụ nước Ngô."
Đầu óc Tần Phi nhanh chóng tìm tòi, vô số tài liệu đã đọc ở Sát Sự Thính ngày trước nổi lên trong lòng. Giải gia... Đột nhiên, Tần phi vỗ tay một cái, kêu lên: "Ta nhớ ra rồi, Giải gia! "
Thanh danh của Giải gia ở Ngô quốc hiện thời không nổi bật lắm, nhưng nếu ngược dòng thời gian ba trăm năm trước hồi nước Ngô bắt đầu lập quốc, người đầu tiên đảm nhận chức Chỉ huy sứ đầu tiên của Trấn phủ ty cực kỳ nổi danh, vị này cũng là người duy nhất không phải là thái giám đảm nhiệm chức Chỉ huy sứ- Giải Lâm Phong. Chính người này một tay gây dựng lên tổ chức tình báo có danh tiếng phát dương quang đại ngang bằng với Sát Sự Thính nước Sở hay tổ chức tình báo mật thám đại nội của nước Ngụy. Giải Lâm Phong tận tâm tận lực cả đời vì Trấn phủ ty, khi tuổi đã hơn bảy mươi vẫn còn chiến đấu hăng say ở tiền tuyến. Hoàng đế nước Ngô từng ban cho đan thư Thiết cuốn phê rằng cho dù sau này con cháu có vướng vào đại tội mưu nghịch chỉ cần nhìn thấy Đan thư Thiết cuốn là tha mạng không giết. Việc này ba trăm năm trước đã nổi tiếng toàn nước Ngô, thế có thể thấy thanh danh Giải Lâm Phong lúc đó là như thế nào.
Nguyên bản rất nhiều người cho là Giải gia sẽ tiếp tục trông coi Trấn phủ ty nhưng không ai ngờ khi Giải Lâm Phong cáo lão thì tuyên bố con cháu Giải gia từ nay về sau không còn liên hệ gì với Trấn phủ ty. Vì muốn hoàng đế có thể tự mình cai quản Trấn phủ ty, Giải Lâm Phong còn kiến nghị để Trấn phủ ty giao cho thái giám thân cận nhất của Hoàng đế quản lý.
Thái giám thống lĩnh Trấn phủ ty vừa có lợi vừa có hại. Cái hại ở chỗ hoạn quan thiếu một thứ rất quan trọng nên khi làm việc khó tránh khỏi khắc bạc âm độc. Cái lợi ở chỗ đó là chúng đã tuyệt tử tuyệt tôn nên Hoàng đế có thể tin tưởng giao cho toàn quyền xử lý, trừ được cái lo ngầm nắm lấy quyền lực của nhà vua. Do đó thái giám làm Chỉ huy sứ Trấn phủ ty căn bản không còn đường khác để đi. Muốn tạo phản ư? Nói đùa à, Hoàng tộc nước Ngô chẳng lẽ toàn là đồ bất tài cả sao?
Một thời gian dài Giải gia gần như biến mất trong dòng chảy lịch sử, thế nhưng họ vẫn có hồ sơ, tư liệu ở Sát Sự Thính. Tung tích của Giải gia vẫn phảng phất đâu đó trong nước Ngô, tỷ dụ như ba trăm năm qua nước Ngô có một hoàng hậu và hai quý phi là từ Giải gia, có bốn vị công chúa được gả cho Giải gia. Giải gia dù không nắm chức gì trong triều đình nhưng quyền lực không phải là không thể chi phối triều đình. Nhiều gia tộc trong triều cũng không dám nhiều chuyện với họ.
"Các ngươi là hậu nhân của Giải Lâm Phong, uhm, chuyện này đã đơn giản hơn nhiều rồi." Tần Phi đưa tay lên sờ cằm rồi thản nhiên bảo:"Giải Lâm Phong nằm quyền Trấn phủ ty hơn bốn mươi năm, hẳn là trong lúc đó có nhặt được công pháp mỵ công. Nếu trong nhà có người thích luyện vậy thì cho luyện cũng không sao, tối thiểu cũng có thể đảm bảo quyền lực sau này Giải gia sẽ không bị mất đi hẳn. Cho nên Giải Ngữ tiểu thư ngay từ nhỏ được học trong cung, hoàng đế nước Ngô sẽ không ngần ngại phong chức danh công chúa. Giải Ý thì có thể ngay từ nhỏ đã được gả cho hoàng tử nước Ngô, có thể là thái tử ý chứ?"
"Không phải vậy!" Giải Ý lắc đầu không ngại ngần phủ nhận chuyện này:"Chúng ta là bạn từ thủa thanh mai trúc mã, chơi với nhau từ nhỏ. Ta biết sẽ được gả cho chàng từ rất lâu rồi, chàng cũng biết sẽ phải lấy ta. Hai chúng đều rất vui mừng, cho dù chàng không phải là thái tử nhưng trong mắt ta chàng vẫn là người tốt nhất."
Tần Phi trợn trừng hai mái, thiếu nữ trẻ tuổi thường có một bệnh chung đó là khi đã yêu thì không thể nào kiềm chế được lòng mình.
"Coi như hai ngươi đã đoạn tuyệt mối lương duyên này, sự hy sinh này coi như không nhỏ." Tần Phi thương hại nhìn Giải Ý:"Một người đàn ông lại hai tay dâng cô gái mà mình yêu dấu, lại còn mang trong mình giọt máu của chính mình cho người đàn ông khác. Hẳn người đàn ông phải rối rắm trong lòng lắm. Mà ngươi..."
"Vì quốc gia thì cái ngươi vừa nói đã là cái gì?" Giải Ý nói như chém đinh chặt sắt.
"Não này bị tẩy ..." Tần Phi nói chưa được nửa câu bèn nuốt trở vào, nếu hắn nói hết thì có thể xúc phạm người ta quá. Nữ hài xinh đẹp này quá sùng tín, mình bảo là tẩy não chẳng phải là rất buồn cười sao?
"Tần trấn đốc..." Miệng Tiểu Ngọc kề vào tai hắn thì thầm:"Giải Ý tu luyện mị công giống ta, ta nghĩ nếu để ta nói chuyện vài câu không chừng có thể lấy thừa bù thiếu, dù gì nàng đã ở trong tay ngươi, có muốn cũng chẳng chạy đi đâu được."
"Tuỳ ngươi, ngươi có một canh giờ!" Tần Phi vừa nói xong đi đến bên cạnh Giải Ngữ. Hắn kéo tay nàng lên rồi rời khỏi mật thất. Không khí ngoài mật thất trong mát, sắc trời đã tối đen, vì ngôi sao lờ mờ sáng trên bầu trời, gió đêm thổi xào xạc qua tiền viện.
Tần Phi nghiêng đầu lắng nghe một lát rồi cười bảo:"Hoá ra thái tử muốn đến cướp người."
Giải Ngữ nhẹ nhàng nói:"Có đôi khi ta không hiểu lá gan ngươi làm bằng gì mà ghê gớm vậy. Người bình thường làm sao dám gây sự với thái tử? Thế mà ngươi lại không có chuyện chọc cho thành có. Thái tử đến cướp người ngươi cũng không chút lo lắng mới lạ chứ."
"Sao phải lo lắng, người của y vào cửa một đứa thì ngã xuống một đứa. Dù ta sẽ không bảo giết thái tử những sẽ đánh cho y không thể động đậy là được." Tần Phi mỉm cười, nói chuyện này cứ như là một chuyện tầm thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.