Quyển 4 - Chương 335: họ hàng xa
Tuyết Sơn Phi Hồ
09/06/2014
"Ta
đã nói, nếu như có lợi đối với tất cả mọi người, cho dù là nhỏ cũng đừng nên cất giấu. Ai trong chúng ta cũng muốn nói cho rõ ngọn ngành." Tần
Phi nói: "Tất cả những gì mà Tô Cẩm làm đều là vì mục đích xây dựng nên
địa vị vững chắc trong quân Bắc Cương. Nếu cuộc nội chiến của Sở quốc
tiếp diễn, hắn sẽ có đủ điều kiện cầm quân khởi nghĩa vũ trang. Hoặc giả là sau khi Yến vương bị giết, sẽ dựng lên một con rối, kế tiếp đó, với
vai trò là nhân vật đứng sau màn, Long gia các ngươi chỉ huy quân đội
tiếp tục chiến tranh. Đến lúc đó, toàn bộ Long gia cộng với quân đội do
Tô Cẩm khống chế đã có sức đánh một trận."
"Tuy rằng mọi người phải công nhận cao thủ đệ nhất thiên hạ là Bàng Chân. Thế nhưng, sói đàn đâu có sợ hổ đói. Long gia của ngươi không những nhiều người, mà còn có một cao thủ cỡ như ngươi, so với những đời trước cũng không kém quá nhiều. Đại tông sư có bao nhiêu, ta không muốn mất công đoán. Thế nhưng, số lượng nhân vật cấp tông sư có lẽ mười ngón của hai bàn tay cũng không đủ mà đếm."
"Bên ngoài Sở quốc, Ngô quốc luôn lăm le tấn công, còn bên trong, các ngươi lại có thể quấy rối bất kỳ lúc nào. Cho dù là chỉ cát cứ một phương, cũng có thể tạo ra biến động không nhỏ. Nếu như ta đoán không sai, đây chính là ý đồ của Long gia các ngươi."
Cho dù những lời nói vừa rồi của Tần Phi không hoàn toàn đúng sự thật, nhưng cũng phải chính xác đến tám, chín phần mười. Long Hà cũng không hề phủ nhận, mà chỉ là khẽ ừ một tiếng, coi như xác nhận.
"Như vậy, nếu ngươi muốn giết ta, thực sự không phải là toan tính khôn ngoan. Ta đã nói rồi, hiện giờ toàn bộ Sát Sự Thính do ta làm chủ. Ta vừa chết, đám thủ hạ sẽ nối tiếp nhau báo thù cho ta. Năng lực của Sát Sự Thính ra sao, ta không cần phải nhiều lời, trong lòng ngươi cũng thừa biết. Long gia có bao nhiêu người có khả năng ngăn đón sự phản công của Sát Sự Thính? Liệu ngươi có thể canh giữ cả đời bên cạnh Tô Cẩm, bất kể lúc hắn ăn cơm, ngủ, đi vệ sinh cũng một tấc không rời hay không? Đừng có dối mình gạt người, đây là việc bất khả thi."
Tần Phi mỉm cười, nói tiếp: "Ngươi hãy thu tay lại. Chúng ta quả thực không nên đánh lẫn nhau. Trong giai đoạn hiện nay, quân đội của Nhung Hoàng mới chính là kẻ địch nguy hiểm. Ngươi hãy lên biên cương thử nhìn xem, hễ là những thành trì bị quân đội của Nhung Hoàng công phá, mười không còn lại một. Hễ là những đội quân chống lại, đến khi không may rơi vào thất bại, đám tàn quân sống sót, nếu không phải là bị chôn sống thì cũng bị ngược đãi đến chết. Tô Cẩm dẫn theo toàn bộ quân đội chạy về hướng Bắc Cương, chính là muốn đi chống lại quân của Nhung Hoàng. Ngươi là người của hắn, vậy ngươi sẽ đi Bắc Cương giúp đỡ hắn. Quân đội nước Sở cũng sẽ lên phía bắc, hợp lại với quân Bắc Cương. Đánh bại Nhung Hoàng xong, có chuyện gì sẽ tính sau."
Long Hà nhướng đôi mày rậm lên: "Đóng cửa lại, trước hết đánh đuổi kẻ thù bên ngoài, lại huynh đệ ở riêng?"
Đan Mộc không nhịn được, cười nói: "Biện pháp này dường như rất thỏa đáng."
"Đàn ông đang nói chuyện đâu đến phiên phụ nữ như ngươi xen vào?" Tần Phi quắc mắt liếc sang: "Câm miệng!"
"Nếu như Nhung Hoàng không chịu lui quân, quân đội của Tô Cẩm sẽ buộc phải chiến đấu với ông ta. Giờ này khắc này, những kẻ nào vẫn còn cố tình tiến hành nội chiến đều là quân bán nước. Long gia đã tranh đấu nhiều năm như vậy, lẽ nào lại không hiểu được đạo lý này... Người nào thu được dân tâm sẽ được thiên hạ. Ta và ngươi đánh nhau người sống kẻ chết ở chỗ này, thế nhưng một điểm lợi ích cũng không có. Thép tốt thì phải dùng trên lưỡi đao. Ngươi đi giúp Tô Cẩm, còn Sát Sự Thính của ta sẽ đi trợ giúp toàn quân Đại Sở. Đánh bại Nhung Hoàng, đối với quân Bắc Cương, chưa chắc đã là chuyện xấu. Đồng thời, Long gia các ngươi cũng có thể xây dựng lên uy danh thông qua cuộc chiến chống lại Nhung Hoàng."
Long Hà nín lặng một lúc lâu. Những gì Tần Phi vừa nói đích xác là có cái lý của riêng hắn. Kẻ thù bên ngoài trên hết, việc tranh chấp nội bộ có thể gác lại sau. Trước mắt, nếu như không đánh đuổi được Nhung Hoàng, phương bắc sẽ đại loạn, dân chúng chạy nạn không ngừng ùn ùn đổ vào nội địa. Sau đó, kể cả là Nhung Hoàng có thua chạy, thiên hạ cũng không tránh được đại loạn, có lẽ còn lâu mới tới tay Long gia. Nguyên nhân rất đơn giản, nếu không có uy danh, bây giờ mà ngươi đứng ra nói, mọi người hãy cùng sát canh với Long gia ta, ta cam đoan sẽ thế này sẽ thế kia. Người ta sẽ nghi ngờ —— lúc Nhung Hoàng đánh tới, Long gia nhà ngươi đang rúc ở chỗ nào thế?
Đan Mộc lại mở miệng không đúng lúc: "Hai người các ngươi... Nói như thế nào đây nhỉ. Quả thật là rất lợi hại, cho dù là các nhân vật trong truyền thuyết, vào độ tuổi hiện nay của các ngươi, cũng không có tu vi cao như vậy. Trong tộc, ta cũng được vinh dự coi là thiên tài xuất sắc nhất trong ngàn năm qua. Thế nhưng, cho dù nhắm mắt chọn bừa một người trong số hai ngươi, ta cũng không phải là đối thủ. Bản lĩnh cao như vậy mà vẫn còn muốn chém chém giết giết, hay là làm bằng hữu đi?"
Làm bằng hữu? Tần Phi và Long Hà không hẹn mà cùng hừ một tiếng.
Một núi không thể chứa hai cọp, trừ phi là một đực một cái.
"Chúng ta nắm tay giảng hòa." Long Hà nói: "Chỉ cần Sát Sự Thính không uy hiếp đến sự tính mạng của Tô Cẩm, ta cũng sẽ không ra tay với người của Sát Sự Thính ngươi."
"Rất tốt!" Tần Phi cười nói: "Vậy thì không tiễn xa."
Long Hà từ từ lùi từng bước một, nhưng cảm giác hai người trước mặt đều không có ý định ra tay, trong lòng cảm thấy an tâm hơn một chút, thân hình vừa chuyển động đã biến mất vào trong bầu trời đêm.
Đan Mộc có vẻ giống như đang nghĩ ngợi điều gì đó, đã bị Tần Phi quát: "Thành thật ngoan ngoãn ở yên đó, ngươi vẫn còn là tù nhân của ta đấy."
... ...
Đi ra khỏi sân nhà của Tần Phi, Long Hà cố nén đau, lặng lẽ rút lui về phía sau. Theo y thấy, việc cần làm nhất là đi tìm một tiệm bán thuốc, vào đó kiếm một ít thuốc tốt nhất để băng bó vết thương lại.
Vừa mới rẽ vào một con hẻm nhỏ, Long Hà đột ngột dừng bước, ngẩng đầu nhìn vào một người cách đó tương đối xa. Đó là một người có thân hình góc cạnh, cao lớn, thẳng tắp, bước chân dứt khoát ngầm biểu thị thái độ quyết đoán. Nếu như là một trận quyết đấu sống chết, chỉ cần qua tiếng bước chân trầm ổn như vậy đã đủ nhận ra niềm tin và thực lực mạnh mẽ của người nọ. Nhưng, điều Long Hà cảm thấy bất ngờ nhất chính là... từ khi rời khỏi Long gia bước vào đời đến nay, đây là người thứ nhất mà y không hề có một chút lực để phản kháng.
Y biết rõ, nếu như bây giờ bản thân quay đầu bỏ chạy, chắn chắn sẽ sẽ bị đối phương đuổi theo ngay lập tức, đánh chết trong nháy mắt.
Long Hà nén đau, điểm vào mấy huyệt đạo để có thể tạm thời giảm bớt sự đau đớn và tránh cho vết thương nặng thêm. Tuy rằng không biết người trước mặt mình là ai, nhưng y vẫn muốn dốc hết khả năng đánh cược một lần. Nếu như đối phương muốn giết mình bằng được, chí ít y cũng phải dốc sức liều mạng thì mới có cơ hội đào tẩu.
"Sơn Hà Cẩm Tú, ngươi là Long Hà!" Người nọ thản nhiên nói.
Trong lòng Long Hà chấn động. Sơn Hà Cẩm Tú là cách gọi của người trong Long gia, khi muốn nói đến Long Cẩm, Long Tú Tú, Long Hà, Long San San. Hai nam hai nữ, trong đó ba người ở Sở, còn y một mình ở Ngô. Bất kể là Tô Cẩm trà trộn trong quân ngũ, hay là Long Tú Tú lẫn Long San San, tất cả đều dùng tên giả, tạo ra thành tích cực kỳ chói mắt. Nhưng, chẳng hiểu tại sao người trước mặt y lại có thể nói ra Sơn Hà Cẩm Tú, còn biết y là Long Hà? Đó chẳng phải là điều làm cho người ta khiếp sợ hay sao?
"So với Tiểu Cẩm, ngươi phải lớn hơn hai tuổi, là con trai của Cửu ca. Tuy nhiên, khi ấy do tinh thần không minh mẫn, Cửu ca đã giam chặt mẹ con ngươi trong nhà, nói vớ vẩn đóng cửa luyện công mới có thể đột nhiên tăng vọt. Đó là việc gia đình, cho nên ngay cả đại ca và gia gia cũng không thể xen vào. Cho nên, mặc dù thường xuyên gặp mặt Tiểu Cẩm, nhưng hình như ta thật sự chỉ nhìn thấy ngươi có hai lần, một lần là lúc ngươi mới sinh ra, một lần là lúc ngươi được một tuổi."
Người nọ càng chạy càng gần, trong khi những lời nói kia lại giống như mũi kim dồn dập chọc vào trong tâm trí Long Hà.
"Ngài... Thập Tam thúc?" Long Hà lạc giọng thốt lên.
"Đúng!" Bàng Chân chạy tới trước mặt Long Hà: "Khi ở ngoài thành Đông Đô, ta chỉ nhìn thấy mỗi Tiểu Cẩm. Có lẽ lúc ấy ngươi và nó vẫn chưa gặp nhau thì phải? Nếu có ngươi ở bên cạnh bảo vệ, nó thực sự an toàn hơn rất nhiều."
Long Hà cảm thấy choáng váng, không thể hiểu nổi tại sao lại gặp được Bàng Chân ở chỗ này?
Y chậm chạp nói: "Thập Tam thúc... Tam gia gia chết rồi!"
Bàng Chân kinh sợ biến sắc. Tam thúc của lão, mặc dù tu vi không cao hơn hẳn mọi người, nhưng nếu tính toán dựa theo tuổi tác, sống tới bây giờ cũng có thể coi như đạt tới tiêu chuẩn cấp tông sư đỉnh phong. Dù thiên hạ bao la, nhưng người có thể giết chết lão có mấy ai? Bàng Chân thực ra là một người cực kỳ thông minh, vừa suy nghĩ đã đoán ra nguyên nhân. Tam thúc nhất định là tới bảo vệ Tô Cẩm, đề phòng gã bị cao thủ đối phương đánh chết trong loạn quân, nhưng không ai ngờ lại chết bất đắc kỳ tử như vậy. Nhất định là sau khi Tam thúc chết, Long Hà mới đến bên cạnh Tô Cẩm...
"Trong cái chết của Tam gia gia, Tần Phi không thoát khỏi quan hệ." Long Hà nói tiếp: "Tần Phi giả trang thành thuộc hạ của Tiểu Cẩm, hơn nữa giả vờ giả vịt học được một chiêu 'Hoài bão thiên hạ' của Long gia chúng ta, đánh lừa Tiểu Cẩm. Hắn nói Tam gia gia đã bị chiêu này đánh chết, khiến cho chúng cháu hoài nghi là ngài. Tuy nhiên, sau đó Tần Phi đã bại lộ, cháu truy đuổi không rời với ý đồ giết chết hắn. Mặc dù vừa rồi đã chiến đấu với hắn một trận, nhưng cháu ngu dốt, không thể giết chết được Tần Phi, lại còn phải giảng hòa cùng với hắn."
Bàng Chân trầm ngâm nói: "Tần Phi nhăm nhăm giết Tiểu Cẩm, thực ra là làm theo lệnh của Sở đế. Tam thúc bất ngờ chạm mặt Tần Phi, phát sinh ra một trận chiến kịch liệt. Mặc dù tu vi thì không bằng Tam thúc, nhưng bên cạnh Tần Phi còn có các cao thủ của Sát Sự Thính. Theo ta được biết, nếu như không có điều gì quá bất ngờ, kẻ đó chính là Nguyên Hâm, có bản lãnh cao hơn Tam thúc một nấc. Tam thúc ngã xuống là việc không thể tránh được."
Câu nói này có phần nào mang ý tứ muốn giúp Tần Phi giải vây. Trong lòng lạnh buốt, Long Hà ngẩng đầu lên hỏi: "Thập Tam thúc không định báo thù cho Tam gia gia hay sao?"
"Thù, đương nhiên là phải báo!" Bàng Chân đáp: "Bên cạnh Tần Phi có mặt Tôn Hạc hoặc Giải Linh hay không?"
"Tôn Hạc thì cháu biết rất rõ, nhưng Giải Linh là ai? Bên cạnh Tần Phi chỉ có một cô gái còn rất trẻ, là con gái của Nhung Hoàng, cũng là một kẻ niệm tu, ra tay tương đối gian xảo, khó mà đối phó. Nếu so với Tần Phi và cháu thì không kém nhiều lắm." Long Hà trả lời tường tận.
Bàng Chân khẽ gật đầu: "Ngươi không hiểu về Tần Phi lắm, mặc dù thực lực hiện giờ của hắn tịnh không đủ để tiếu ngạo thiên hạ, nhưng hắn lại được rất nhiều người ủng hộ. Đầu tiên, hắn là đồ đệ của Tôn Hạc. Tôn Hạc là một vị Đại tông sư còn rơi rớt lại từ thời tiền Ngụy. Tiếp theo, khi còn ở Bắc Cương, hắn đã gặp Thủy Tình Không. Thủy Tình Không chắc hẳn là đã truyền lại toàn bộ tuyệt học của bản thân cho Tần Phi. Nhưng điều thú vị chính là, hồng nhan tri kỷ của Thủy Tình Không lại là Giải Linh của Giải gia ở Ngô quốc. Người đàn bà này cũng là Đại tông sư, thủ đoạn lại ngoan độc. Bà ta cũng đứng về phía Tần Phi. Kế tiếp là Đường Ẩn và Liễu Khinh Dương. Ai cũng rõ, Đường Ẩn luôn bảo vệ hắn, còn Liễu Khinh Dương cũng tương đối coi trọng hắn, năm xưa còn chịu ra tay giúp hắn đối phó Niệm công công. Ngươi bấm tay tính thử xem, hắn chỉ cần giơ tay nhấc chân là đã có thể tìm được bốn vị Đại tông sư giúp đỡ mình. Bất kể kẻ nào trong số đó ta cũng không sợ, nhưng cũng không thể nói là nhất định sẽ đánh chết được."
"Lúc trước ta đã gặp Tiểu Cẩm, sau đó nghĩ hay là qua bên này xem thế nào. Không ngờ, Tiểu Cẩm đã nhanh chóng rút quân. Ngay sau đó, chúng ta nghe thấy tin tức quân đội của Nhung Hoàng đã đánh đến Cấm Thành. Kế đó, ta đã phát hiện ra ngươi. Tuyệt học của Long gia trên người ngươi, làm sao có thể dấu được ánh mắt của ta? Bốn người Sơn Hà Cẩm Tú, hai nam hai nữ, Tiểu Cẩm ta đã gặp rồi, ngươi có tu vi cao như vậy, không phải Long Hà thì còn có thể là ai?"
Bàng Chân nói tiếp: "Nhưng ta thật sự không ngờ, hôm nay muốn đến gặp ngươi, nhưng lại nhìn thấy vết thương chồng chất trên người của ngươi."
"Tuy rằng mọi người phải công nhận cao thủ đệ nhất thiên hạ là Bàng Chân. Thế nhưng, sói đàn đâu có sợ hổ đói. Long gia của ngươi không những nhiều người, mà còn có một cao thủ cỡ như ngươi, so với những đời trước cũng không kém quá nhiều. Đại tông sư có bao nhiêu, ta không muốn mất công đoán. Thế nhưng, số lượng nhân vật cấp tông sư có lẽ mười ngón của hai bàn tay cũng không đủ mà đếm."
"Bên ngoài Sở quốc, Ngô quốc luôn lăm le tấn công, còn bên trong, các ngươi lại có thể quấy rối bất kỳ lúc nào. Cho dù là chỉ cát cứ một phương, cũng có thể tạo ra biến động không nhỏ. Nếu như ta đoán không sai, đây chính là ý đồ của Long gia các ngươi."
Cho dù những lời nói vừa rồi của Tần Phi không hoàn toàn đúng sự thật, nhưng cũng phải chính xác đến tám, chín phần mười. Long Hà cũng không hề phủ nhận, mà chỉ là khẽ ừ một tiếng, coi như xác nhận.
"Như vậy, nếu ngươi muốn giết ta, thực sự không phải là toan tính khôn ngoan. Ta đã nói rồi, hiện giờ toàn bộ Sát Sự Thính do ta làm chủ. Ta vừa chết, đám thủ hạ sẽ nối tiếp nhau báo thù cho ta. Năng lực của Sát Sự Thính ra sao, ta không cần phải nhiều lời, trong lòng ngươi cũng thừa biết. Long gia có bao nhiêu người có khả năng ngăn đón sự phản công của Sát Sự Thính? Liệu ngươi có thể canh giữ cả đời bên cạnh Tô Cẩm, bất kể lúc hắn ăn cơm, ngủ, đi vệ sinh cũng một tấc không rời hay không? Đừng có dối mình gạt người, đây là việc bất khả thi."
Tần Phi mỉm cười, nói tiếp: "Ngươi hãy thu tay lại. Chúng ta quả thực không nên đánh lẫn nhau. Trong giai đoạn hiện nay, quân đội của Nhung Hoàng mới chính là kẻ địch nguy hiểm. Ngươi hãy lên biên cương thử nhìn xem, hễ là những thành trì bị quân đội của Nhung Hoàng công phá, mười không còn lại một. Hễ là những đội quân chống lại, đến khi không may rơi vào thất bại, đám tàn quân sống sót, nếu không phải là bị chôn sống thì cũng bị ngược đãi đến chết. Tô Cẩm dẫn theo toàn bộ quân đội chạy về hướng Bắc Cương, chính là muốn đi chống lại quân của Nhung Hoàng. Ngươi là người của hắn, vậy ngươi sẽ đi Bắc Cương giúp đỡ hắn. Quân đội nước Sở cũng sẽ lên phía bắc, hợp lại với quân Bắc Cương. Đánh bại Nhung Hoàng xong, có chuyện gì sẽ tính sau."
Long Hà nhướng đôi mày rậm lên: "Đóng cửa lại, trước hết đánh đuổi kẻ thù bên ngoài, lại huynh đệ ở riêng?"
Đan Mộc không nhịn được, cười nói: "Biện pháp này dường như rất thỏa đáng."
"Đàn ông đang nói chuyện đâu đến phiên phụ nữ như ngươi xen vào?" Tần Phi quắc mắt liếc sang: "Câm miệng!"
"Nếu như Nhung Hoàng không chịu lui quân, quân đội của Tô Cẩm sẽ buộc phải chiến đấu với ông ta. Giờ này khắc này, những kẻ nào vẫn còn cố tình tiến hành nội chiến đều là quân bán nước. Long gia đã tranh đấu nhiều năm như vậy, lẽ nào lại không hiểu được đạo lý này... Người nào thu được dân tâm sẽ được thiên hạ. Ta và ngươi đánh nhau người sống kẻ chết ở chỗ này, thế nhưng một điểm lợi ích cũng không có. Thép tốt thì phải dùng trên lưỡi đao. Ngươi đi giúp Tô Cẩm, còn Sát Sự Thính của ta sẽ đi trợ giúp toàn quân Đại Sở. Đánh bại Nhung Hoàng, đối với quân Bắc Cương, chưa chắc đã là chuyện xấu. Đồng thời, Long gia các ngươi cũng có thể xây dựng lên uy danh thông qua cuộc chiến chống lại Nhung Hoàng."
Long Hà nín lặng một lúc lâu. Những gì Tần Phi vừa nói đích xác là có cái lý của riêng hắn. Kẻ thù bên ngoài trên hết, việc tranh chấp nội bộ có thể gác lại sau. Trước mắt, nếu như không đánh đuổi được Nhung Hoàng, phương bắc sẽ đại loạn, dân chúng chạy nạn không ngừng ùn ùn đổ vào nội địa. Sau đó, kể cả là Nhung Hoàng có thua chạy, thiên hạ cũng không tránh được đại loạn, có lẽ còn lâu mới tới tay Long gia. Nguyên nhân rất đơn giản, nếu không có uy danh, bây giờ mà ngươi đứng ra nói, mọi người hãy cùng sát canh với Long gia ta, ta cam đoan sẽ thế này sẽ thế kia. Người ta sẽ nghi ngờ —— lúc Nhung Hoàng đánh tới, Long gia nhà ngươi đang rúc ở chỗ nào thế?
Đan Mộc lại mở miệng không đúng lúc: "Hai người các ngươi... Nói như thế nào đây nhỉ. Quả thật là rất lợi hại, cho dù là các nhân vật trong truyền thuyết, vào độ tuổi hiện nay của các ngươi, cũng không có tu vi cao như vậy. Trong tộc, ta cũng được vinh dự coi là thiên tài xuất sắc nhất trong ngàn năm qua. Thế nhưng, cho dù nhắm mắt chọn bừa một người trong số hai ngươi, ta cũng không phải là đối thủ. Bản lĩnh cao như vậy mà vẫn còn muốn chém chém giết giết, hay là làm bằng hữu đi?"
Làm bằng hữu? Tần Phi và Long Hà không hẹn mà cùng hừ một tiếng.
Một núi không thể chứa hai cọp, trừ phi là một đực một cái.
"Chúng ta nắm tay giảng hòa." Long Hà nói: "Chỉ cần Sát Sự Thính không uy hiếp đến sự tính mạng của Tô Cẩm, ta cũng sẽ không ra tay với người của Sát Sự Thính ngươi."
"Rất tốt!" Tần Phi cười nói: "Vậy thì không tiễn xa."
Long Hà từ từ lùi từng bước một, nhưng cảm giác hai người trước mặt đều không có ý định ra tay, trong lòng cảm thấy an tâm hơn một chút, thân hình vừa chuyển động đã biến mất vào trong bầu trời đêm.
Đan Mộc có vẻ giống như đang nghĩ ngợi điều gì đó, đã bị Tần Phi quát: "Thành thật ngoan ngoãn ở yên đó, ngươi vẫn còn là tù nhân của ta đấy."
... ...
Đi ra khỏi sân nhà của Tần Phi, Long Hà cố nén đau, lặng lẽ rút lui về phía sau. Theo y thấy, việc cần làm nhất là đi tìm một tiệm bán thuốc, vào đó kiếm một ít thuốc tốt nhất để băng bó vết thương lại.
Vừa mới rẽ vào một con hẻm nhỏ, Long Hà đột ngột dừng bước, ngẩng đầu nhìn vào một người cách đó tương đối xa. Đó là một người có thân hình góc cạnh, cao lớn, thẳng tắp, bước chân dứt khoát ngầm biểu thị thái độ quyết đoán. Nếu như là một trận quyết đấu sống chết, chỉ cần qua tiếng bước chân trầm ổn như vậy đã đủ nhận ra niềm tin và thực lực mạnh mẽ của người nọ. Nhưng, điều Long Hà cảm thấy bất ngờ nhất chính là... từ khi rời khỏi Long gia bước vào đời đến nay, đây là người thứ nhất mà y không hề có một chút lực để phản kháng.
Y biết rõ, nếu như bây giờ bản thân quay đầu bỏ chạy, chắn chắn sẽ sẽ bị đối phương đuổi theo ngay lập tức, đánh chết trong nháy mắt.
Long Hà nén đau, điểm vào mấy huyệt đạo để có thể tạm thời giảm bớt sự đau đớn và tránh cho vết thương nặng thêm. Tuy rằng không biết người trước mặt mình là ai, nhưng y vẫn muốn dốc hết khả năng đánh cược một lần. Nếu như đối phương muốn giết mình bằng được, chí ít y cũng phải dốc sức liều mạng thì mới có cơ hội đào tẩu.
"Sơn Hà Cẩm Tú, ngươi là Long Hà!" Người nọ thản nhiên nói.
Trong lòng Long Hà chấn động. Sơn Hà Cẩm Tú là cách gọi của người trong Long gia, khi muốn nói đến Long Cẩm, Long Tú Tú, Long Hà, Long San San. Hai nam hai nữ, trong đó ba người ở Sở, còn y một mình ở Ngô. Bất kể là Tô Cẩm trà trộn trong quân ngũ, hay là Long Tú Tú lẫn Long San San, tất cả đều dùng tên giả, tạo ra thành tích cực kỳ chói mắt. Nhưng, chẳng hiểu tại sao người trước mặt y lại có thể nói ra Sơn Hà Cẩm Tú, còn biết y là Long Hà? Đó chẳng phải là điều làm cho người ta khiếp sợ hay sao?
"So với Tiểu Cẩm, ngươi phải lớn hơn hai tuổi, là con trai của Cửu ca. Tuy nhiên, khi ấy do tinh thần không minh mẫn, Cửu ca đã giam chặt mẹ con ngươi trong nhà, nói vớ vẩn đóng cửa luyện công mới có thể đột nhiên tăng vọt. Đó là việc gia đình, cho nên ngay cả đại ca và gia gia cũng không thể xen vào. Cho nên, mặc dù thường xuyên gặp mặt Tiểu Cẩm, nhưng hình như ta thật sự chỉ nhìn thấy ngươi có hai lần, một lần là lúc ngươi mới sinh ra, một lần là lúc ngươi được một tuổi."
Người nọ càng chạy càng gần, trong khi những lời nói kia lại giống như mũi kim dồn dập chọc vào trong tâm trí Long Hà.
"Ngài... Thập Tam thúc?" Long Hà lạc giọng thốt lên.
"Đúng!" Bàng Chân chạy tới trước mặt Long Hà: "Khi ở ngoài thành Đông Đô, ta chỉ nhìn thấy mỗi Tiểu Cẩm. Có lẽ lúc ấy ngươi và nó vẫn chưa gặp nhau thì phải? Nếu có ngươi ở bên cạnh bảo vệ, nó thực sự an toàn hơn rất nhiều."
Long Hà cảm thấy choáng váng, không thể hiểu nổi tại sao lại gặp được Bàng Chân ở chỗ này?
Y chậm chạp nói: "Thập Tam thúc... Tam gia gia chết rồi!"
Bàng Chân kinh sợ biến sắc. Tam thúc của lão, mặc dù tu vi không cao hơn hẳn mọi người, nhưng nếu tính toán dựa theo tuổi tác, sống tới bây giờ cũng có thể coi như đạt tới tiêu chuẩn cấp tông sư đỉnh phong. Dù thiên hạ bao la, nhưng người có thể giết chết lão có mấy ai? Bàng Chân thực ra là một người cực kỳ thông minh, vừa suy nghĩ đã đoán ra nguyên nhân. Tam thúc nhất định là tới bảo vệ Tô Cẩm, đề phòng gã bị cao thủ đối phương đánh chết trong loạn quân, nhưng không ai ngờ lại chết bất đắc kỳ tử như vậy. Nhất định là sau khi Tam thúc chết, Long Hà mới đến bên cạnh Tô Cẩm...
"Trong cái chết của Tam gia gia, Tần Phi không thoát khỏi quan hệ." Long Hà nói tiếp: "Tần Phi giả trang thành thuộc hạ của Tiểu Cẩm, hơn nữa giả vờ giả vịt học được một chiêu 'Hoài bão thiên hạ' của Long gia chúng ta, đánh lừa Tiểu Cẩm. Hắn nói Tam gia gia đã bị chiêu này đánh chết, khiến cho chúng cháu hoài nghi là ngài. Tuy nhiên, sau đó Tần Phi đã bại lộ, cháu truy đuổi không rời với ý đồ giết chết hắn. Mặc dù vừa rồi đã chiến đấu với hắn một trận, nhưng cháu ngu dốt, không thể giết chết được Tần Phi, lại còn phải giảng hòa cùng với hắn."
Bàng Chân trầm ngâm nói: "Tần Phi nhăm nhăm giết Tiểu Cẩm, thực ra là làm theo lệnh của Sở đế. Tam thúc bất ngờ chạm mặt Tần Phi, phát sinh ra một trận chiến kịch liệt. Mặc dù tu vi thì không bằng Tam thúc, nhưng bên cạnh Tần Phi còn có các cao thủ của Sát Sự Thính. Theo ta được biết, nếu như không có điều gì quá bất ngờ, kẻ đó chính là Nguyên Hâm, có bản lãnh cao hơn Tam thúc một nấc. Tam thúc ngã xuống là việc không thể tránh được."
Câu nói này có phần nào mang ý tứ muốn giúp Tần Phi giải vây. Trong lòng lạnh buốt, Long Hà ngẩng đầu lên hỏi: "Thập Tam thúc không định báo thù cho Tam gia gia hay sao?"
"Thù, đương nhiên là phải báo!" Bàng Chân đáp: "Bên cạnh Tần Phi có mặt Tôn Hạc hoặc Giải Linh hay không?"
"Tôn Hạc thì cháu biết rất rõ, nhưng Giải Linh là ai? Bên cạnh Tần Phi chỉ có một cô gái còn rất trẻ, là con gái của Nhung Hoàng, cũng là một kẻ niệm tu, ra tay tương đối gian xảo, khó mà đối phó. Nếu so với Tần Phi và cháu thì không kém nhiều lắm." Long Hà trả lời tường tận.
Bàng Chân khẽ gật đầu: "Ngươi không hiểu về Tần Phi lắm, mặc dù thực lực hiện giờ của hắn tịnh không đủ để tiếu ngạo thiên hạ, nhưng hắn lại được rất nhiều người ủng hộ. Đầu tiên, hắn là đồ đệ của Tôn Hạc. Tôn Hạc là một vị Đại tông sư còn rơi rớt lại từ thời tiền Ngụy. Tiếp theo, khi còn ở Bắc Cương, hắn đã gặp Thủy Tình Không. Thủy Tình Không chắc hẳn là đã truyền lại toàn bộ tuyệt học của bản thân cho Tần Phi. Nhưng điều thú vị chính là, hồng nhan tri kỷ của Thủy Tình Không lại là Giải Linh của Giải gia ở Ngô quốc. Người đàn bà này cũng là Đại tông sư, thủ đoạn lại ngoan độc. Bà ta cũng đứng về phía Tần Phi. Kế tiếp là Đường Ẩn và Liễu Khinh Dương. Ai cũng rõ, Đường Ẩn luôn bảo vệ hắn, còn Liễu Khinh Dương cũng tương đối coi trọng hắn, năm xưa còn chịu ra tay giúp hắn đối phó Niệm công công. Ngươi bấm tay tính thử xem, hắn chỉ cần giơ tay nhấc chân là đã có thể tìm được bốn vị Đại tông sư giúp đỡ mình. Bất kể kẻ nào trong số đó ta cũng không sợ, nhưng cũng không thể nói là nhất định sẽ đánh chết được."
"Lúc trước ta đã gặp Tiểu Cẩm, sau đó nghĩ hay là qua bên này xem thế nào. Không ngờ, Tiểu Cẩm đã nhanh chóng rút quân. Ngay sau đó, chúng ta nghe thấy tin tức quân đội của Nhung Hoàng đã đánh đến Cấm Thành. Kế đó, ta đã phát hiện ra ngươi. Tuyệt học của Long gia trên người ngươi, làm sao có thể dấu được ánh mắt của ta? Bốn người Sơn Hà Cẩm Tú, hai nam hai nữ, Tiểu Cẩm ta đã gặp rồi, ngươi có tu vi cao như vậy, không phải Long Hà thì còn có thể là ai?"
Bàng Chân nói tiếp: "Nhưng ta thật sự không ngờ, hôm nay muốn đến gặp ngươi, nhưng lại nhìn thấy vết thương chồng chất trên người của ngươi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.