Quyển 3 - Chương 212: Hòa nhau một ván
Tuyết Sơn Phi Hồ
23/03/2013
Chăn mền sớm đã bị đá bay đi đến nơi nào rồi, quần áo rải rác ở khắp nơi trong phòng. Mồ hôi làm cho giường đệm đều trở nên ướt nhẹp. Một trận rung động này này cũng không thể nào làm cho Cửu công chúa có thể tỉnh lại được...
Tiểu Ngọc Nhi hít vào một hơi thật sâu, tuy rằng tứ chi vẫn vô lực như trước, nhưng nội tức đã khá hơn nhiều rồi. Nhất là lúc nguyên âm bị khống chế, lại tiến hành một phen vận hành vào ra, rõ ràng đã xảy ra biến hóa kỳ diệu. Có lẽ cái được gọi là âm dương điều hòa chính là đạo lý này đây.
Là một truyền nhân mị công, Tiểu Ngọc Nhi đối với sự việc này cũng không cho là quan trọng. Ở góc độ của nàng, chính mình dùng thân thể khiêu khích Tần Phi, cho nên hậu quả kia tự mình phải gánh chịu. Quá trình cứ lặp đi lặp lại, vừa không đạt được mục đích cướp lấy nguyên dương của Tần Phi mà còn đánh mất đi trinh tiết của mình và nguyên âm rơi vào người hắn. Nhưng vẫn có thu hoạch, chí ít làm cho tình trạng hiểm nguy vừa qua được giải trừ.
Thậm chí nàng còn mơ hồ cảm giác được, nếu tiếp tục tu luyện theo cách này, tương lai thành tựu không thể lường hết được. Rõ ràng dương khí của Tần Phi quả thật cường đại, hoàn toàn bổ khuyết vào những phần còn thiếu của nàng.
Tiểu Ngọc Nhi không nói gì, nàng chậm rãi đứng dậy rồi xuống giường nhặt từng món y phục rơi lả tả ở trên mặt đất. Nàng mặc lại y phục cho thân thể cực kì mỹ diệu ấy.
Tần Phi đan bàn tay ra sau đầu. Hắn im lặng không nói mà nhìn theo từng cử chỉ của Tiểu Ngọc Nhi. Ánh nắng ban mai từ từ nhô lên ở đường chân trời xóa tan đi bóng đêm âm u, một vài tia nắng rọi vào trong phòng. Với nhãn lực của Tần Phi, hắn muốn nhìn cái gì cũng không cần phí sức nhiều. Hắn chỉ lẳng lặng nhìn nàng ta, sau một lúc lâu bèn mới chầm chậm nói ra: "Tốt xấu gì đây cũng là lần đầu tiên của ta, chẳng lẽ ngươi không muốn nói điều gì đó để an ủi ta sao? Thí dụ như ngươi sẽ chịu trách nhiệm với ta..."
Không nói gì thì thôi, Tiểu Ngọc Nhi nghe xong câu ngày lập tức giận dữ. Nàng nghiến răng, chân mày dựng ngược nhưng cũng không dám nói lớn tiếng mà hạ giọng trách mắng: "Một đại nam nhân như ngươi, nói như vậy không cảm thấy xấu hổ sao? Lời này, có nói thì cũng phải là ta mới đúng đó!"
"Ta nghĩ ngươi chắc chắn là sẽ không nói gì." Tần Phi khẽ nhún vai, nói: "Theo lẽ thường, đối với chyện vừa xảy ra nữ nhân sẽ có hai loại phản ứng, hoặc là khóc sướt mướt, liều sống liều chết nói muốn giết chết ta...Còn không chính là mềm yếu, cầu khẩn ta phải chịu trách nhiệm! Nhưng ngươi lại rất đặc biệt, ngươi không có phản ứng như những nữ nhân bình thường khác."
Tiểu Ngọc Nhi thản nhiên nói: "Ta chỉ là dám đánh cuộc mà bị thua thôi. Tần tổng trấn tu vi tinh thâm. Muốn giao phong, ta không có cách nào đánh bại ngươi. Là một nữ tử mị công, trên giường cũng không thể thu thập được ngươi, xem như ta thua tâm phục khẩu phục. Ngươi là dao thớt, ta là thịt cá, muốn nhào muốn nắn, dĩ nhiên làm cái gì cũng được..."
Nếu là nàng nói muốn chém giết muốn róc thịt thì không có gì lạ lắm. Nhưng từ đầu tới cuối chỉ có vuốt ve, thế chẳng phải là trong tâm có sự rung động đối với Tần Phi hay sao, nhớ tới hành động vuốt ve vừa rồi, nàng xấu hổ bèn cúi xuống nhìn bàn tay của mình.
Tiểu Ngọc Nhi u oán thở dài. Nàng nhìn thấy phản ứng của Tần Phi, rõ ràng là người đối với nữ sắc rất có hứng thú. Người như vậy, nếu ở trên giường hẳn sẽ là bại tướng dưới tay mình mới đúng...Có thể nào, là do mình làm chưa đúng!
"Ngươi mặc y phục cho Cửu công chúa trước đi rồi theo ta ra ngoài!" Tần Phi nhanh nhẹn nhảy xuống giường. Hắn lấy quần áo trên mặt đất nhanh chóng mặc vào.
Tiểu Ngọc Nhi lặng lẽ mặc y phục vào cho Cửu công chúa rồi lập tức theo sau Tần Phi đến gian nhà chính.
Tổng trấn đại nhân thô lỗ ngồi xuống, nhìn Tiểu Ngọc Nhi từ trên xuống dưới đến vài lần rồi nói: "Có vài tin tức ngươi nên biết. Cơ Như Tích và Thôi Khải Hiếu đều đã bị ta bắt được đêm hôm qua...Không cần khẩn trương như thế, không cần rơi lệ, ngươi dùng mấy trò này đối với ta là vô dụng. Ta không gây khó dễ cho bọn họ."
"Thôi Khải Hiếu chính là Nhị Đương Gia Đông Hải hải tặc, chính là lão nhân tình của Cơ Như Tích, ngươi thay mặt bọn họ tiếp cận là muốn giám sát ta, điều này ta không thể tha thứ dễ dàng được. Sau khi trở về, ngươi cứ nói rõ ràng năm mười cho bọn chúng biết. Hãy thành thật làm một lương dân tốt ở An Đông, chuyện cũ ta liền bỏ qua. Còn nếu tiếp tục trêu chọc ta, chỉ có một con đường chết."
"Còn ngươi...Ặc, cân nhắc lại thì ngươi mặc dù đối với bổn trấn đốc là có ý đồ, nhưng cũng đã bỏ ra một cái giá lớn. Bổn trấn đốc cũng đã giúp ngươi hóa giải nguy hiểm của nguyên âm bạo thể. Ngươi không cần bù đắp trách nhiệm cho ta, muốn đi đâu thì đi."
Tiểu Ngọc Nhi bực dọc, hai hàng lông mày chau lại cau có. Nam tử này da mặt làm sao so với tường thành lại dày hơn thế này? Tấm thân xử nữ chính mình, cực khổ trân quý như nữ nhi hồng vài chục năm, cứ thế bị hắn lấy mất. Kết quả lại nói như chính mình mới chiếm được tiện nghi lớn không bằng...
"Đại nhân đã biết rõ bọn họ là người của Ngụy Vũ Tốt, thân là tổng trấn của Sát sự thính, ít nhất cũng phải tróc nã quy án chứ?" Tiểu Ngọc Nhi dò xét hỏi.
Tần Phi trừng mắt nhìn nàng, nói: "Thứ nhất, mấy loại tiểu nhân vật như vậy không làm ta có hứng thú. Sát sự thính có hồ sơ ít nhất cũng phải vài trăm nhân vật như thế bên cạnh Ngụy Vụ Tốt. Bắt làm gì? Như Cơ Như Tích, như Thôi Khải Hiếu căn bản không được xem là nhân vật trọng yếu. Muốn bắt, thì phải bắt mấy người bên trên, muốn đánh, phải đánh con cọp lớn."
"Thứ hai...quân tình An Đông do ta chưởng quản, ta muốn làm cái gì, tự nhiên là có dụng ý. Các ngươi nên sống cho tử tế, không cần gây ra phiền toái ở An Đông. Hãy làm tròn bản phận đi."
Tiểu Ngọc Nhi nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, thần sắc có chút phức tạp nhìn Tần Phi...
"Tần Phi..." Một tiếng hô mệt mỏi vang lên, Cửu công chúa quần áo nhàu nhĩ, một tay vịn vào cạnh cửa phòng ngủ, một tay khẽ dụi vào khóe mắt nhìn ra.
"Mới sáng sớm mơ mơ màng màng lại nghe thấy ngươi nói chuyện." Cửu công chúa lầm bầm nói: "Chạy đến chỗ ta làm gì? Nói lung tung cái gì với nha đầu của ta vậy? Đừng có mà hù dọa nàng ấy nha..."
Tiểu Ngọc Nhi mở to hai mắt, cất bước đi tới chỗ Cửu công chúa, nhưng bước chân của nàng rất ngắn, hai chân khép lại, hai hàng lông mày nhíu lại cùng một chỗ, thoạt trông bộ dạng rất khổ sở.
"Ngươi làm sao vậy?" Cửu công chúa kinh ngạc hỏi.
"Đau..." Tiểu Ngọc Nhi u oán quay lại nhìn Tần Phi một cái.
Tần Phi trong nháy mắt toát ra mồ hôi lạnh, dùng sức ho khan hai tiếng, ánh mắt sắc bén khẽ nhìn qua khuôn mặt của Tiểu Ngọc Nhi.
"Làm sao mà đau?" Cửu công chúa bây giờ mới tỉnh ngủ, trong đầu vẫn còn hỗn độn, hoàn toàn không có suy nghĩ xấu xa mà còn tự cho mình thông minh nói: "Không phải là mấy ngày nay sớm..."
Tiểu Ngọc Nhi mơ hồ ừ một tiếng, khẽ nói: "Kỳ thật, Tổng trấn sáng sớm nói là trong phân sở chi tiêu rất nhiều, trong khi đó việc kiếm tiền lại đìu hiu. Nuôi một tỳ nữ không cần thiết, lại dôi ra thêm phần chi tiêu, mỗi ngày ngoài ăn uống cũng không giúp đỡ được gì. Ngài muốn đuổi ta đi..."
Ánh mắt Cửu công chúa thoáng chốc lạnh như băng, liếc Tần Phi nói giọng khinh thường: "Tần Phi, từ khi nào ngươi lại trở thành kẻ nhỏ mọn như vậy? Một tiểu nha đầu một tháng có thể ăn của ngươi vài lượng bạc sao? Hơn nữa, nàng lấy tiền là tiền của ta cho, có lấy của ngươi một văn nào đâu? Muốn đuổi tỳ nữ của ta, nằm mơ đi! Có bản lĩnh mỗi ngày ngươi chải đầu cho ta nha, múc nước rửa chân nha? Nếu ngươi làm được những việc này ta lập tức đuổi nàng đi!"
Cái đầu của Tần Phi nhất thời lớn ra, liên tục khua tay nói: "Coi như là ta chưa nói gì, ta đi đây!"
"Còn muốn chạy sao?" Cửu công chúa đang muốn tóm lấy Tần Phi tranh luận phải trái, nhưng nam tử trước mắt đã lay động thân hình, như gió như điện bay nhanh ra khỏi gian phòng không dám quay đầu lại mà lập tức chạy trối chết. Cửu công chúa hừ lạnh một tiếng, cầm lấy tay của Tiểu Ngọc Nhi: "Đừng sợ, Tần Phi có thể quản được ta chuyện này sao? Từ nay về sau, nếu hắn dám khi dễ ngươi, liền nói cho ta biết."
Tiểu Ngọc Nhi suốt đêm đều không chiếm nửa điểm tiện nghi ở trên người Tần Phi, lúc này lại hòa nhau một ván, quả thật mở cờ trong bụng, lập tức cười ra tiếng, cầm lấy tay của Cửu công chúa, ôn nhu nói: "Tiểu tỳ đa tạ công chúa! Tiểu tỳ ra ngoài lấy nước ấm rửa mặt cho người nha!"
Nàng cất bước từ cửa ra ngoài. Hai chân vẫn khép vào nhau. Bộ dáng hai chân khép chặt như vậy, không có nghĩa gì khác...Mà là vốn quả thật là đau nha!"
Tần Phi nhanh như chớp chạy về phòng của mình. Hắn đẩy cửa bước vào thì thấy Tôn Hạc đang ngồi thưởng thức trà, đem trà thượng đẳng người ta biếu tặng ra mà nấu.
"Xong rồi sao!" Tôn Hạc vẫn không ngẩng đầu lên nói: "Mới lần đầu nha, không cần phải liều mạng như vậy chứ. Mi hoạt động gì mà tiếng phát ra to như thế, rất may đó là sân nhỏ ở phòng công chúa, không cho phép nam tử đi lại ở xung quanh. Nói cách khác, để cho ngươi ta nghe thấy được, lại tưởng là ngươi nửa đêm chạy tới cường bạo công chúa đó."
Tần Phi thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Tôn Hạc, bưng lên một ly trà, nhấc lên một hơi uống cạn rồi nói: "Lão đầu nhi, lão đã đoán được nàng ta không có biện pháp bắt chẹt được ta có phải không?"
"Đó là đương nhiên..." Tôn Hạc híp hai mắt lại cười hắc hắc, nói: "Tiểu tử thúi, đây xem như là vận khí của ngươi đó, tiểu nha đầu này chính là thần nữ chi thể có mị công thượng thừa khó gặp, xem ra nàng ta cũng có chút thành tựu, hơn nữa cũng chưa từng động chạm với nam nhân. Có thể nói nguyên âm của nàng trân quý nhường nào. Giả như nàng trên đường phố gặp phải tên Lưu Nhâm Trọng không biết xấu hổ, khẳng định hắn sẽ không nhiều lời bắt về nhà làm việc trước rồi nói sau."
"Nguyên âm của nàng ngang với ngươi khổ luyện mười năm." Tôn Hạc lắm miệng lắm mồm nói: "Lại nói, sư phụ ngươi lúc thiếu niên vốn là một nhân tài xuất chúng, anh tuấn, tiêu sái, lịch sự, giao du rông lớn, kiến thức rộng rãi. Đáng tiếc, vận khí lại không tốt bằng ngươi, khi đó ta có gặp được một nữ tử mị công. Nhưng đó lại là dâm phụ nha, nhìn thấy lão nhân gia ta liền không ngăn nổi ý nghĩ muốn cởi cái quần. Nữ nhân như vậy, có cho ta cũng không dám đâu!"
"Lần này tiểu tử nhà ngươi lấy được đại tiện nghi, tu vi sẽ được cao thêm một bậc. Sư phụ ta chúc mừng ngươi trước ha!" Tôn Hạc cười tủm tỉm nói: "Ngươi nghĩ sẽ an trí nàng ta thế nào đây?"
"Vốn định cho nàng ra rời đi, không nghĩ nha đầu kia lại nương nhờ Cửu công chúa chơi xấu ta, hiện tại cứ ở lỳ trong phân sở nha môn không chịu đi..." Tần Phi cười khổ nói: "Tương lai ta còn chưa nghĩ sẽ đối với nàng thế nào?"
Tôn Hạc đề xuất: "Rất đơn giản, ngươi đã khám phá ra thân phận của bọn họ. Nha đầu kia dương nhiên sẽ không ngốc mà tiếp tục giám sát ngươi, hoặc làm làm chuyện gì bất lợi. An Đông bây giờ chính là địa bàn của ngươi, chỉ cần một câu của ngươi, Cơ Như Tích và Thôi Khải Hiếu sẽ bị nhổ cỏ tận gốc. Đông hải hải tặc tuy rằng có thể lẩn trốn ngoài biển, không dễ gì tiêu diệt. Nhưng chúng cũng không dám lên bờ nếu không muốn chết. Nha đầu kia hả, ta nghĩ nàng ta đơn thuần là có tâm tư...Con đường mị công, tối kỵ nhất là thất bại bởi nam nhân, nếu nàng thủy chung không có cách nào chiếm được thượng phong đối với ngươi, trừ phi khăng khăng một lòng đối với ngươi, nếu không nàng sẽ gặp tâm ma, tu vi vĩnh viễn không cách nào đại thành."
Tiểu Ngọc Nhi hít vào một hơi thật sâu, tuy rằng tứ chi vẫn vô lực như trước, nhưng nội tức đã khá hơn nhiều rồi. Nhất là lúc nguyên âm bị khống chế, lại tiến hành một phen vận hành vào ra, rõ ràng đã xảy ra biến hóa kỳ diệu. Có lẽ cái được gọi là âm dương điều hòa chính là đạo lý này đây.
Là một truyền nhân mị công, Tiểu Ngọc Nhi đối với sự việc này cũng không cho là quan trọng. Ở góc độ của nàng, chính mình dùng thân thể khiêu khích Tần Phi, cho nên hậu quả kia tự mình phải gánh chịu. Quá trình cứ lặp đi lặp lại, vừa không đạt được mục đích cướp lấy nguyên dương của Tần Phi mà còn đánh mất đi trinh tiết của mình và nguyên âm rơi vào người hắn. Nhưng vẫn có thu hoạch, chí ít làm cho tình trạng hiểm nguy vừa qua được giải trừ.
Thậm chí nàng còn mơ hồ cảm giác được, nếu tiếp tục tu luyện theo cách này, tương lai thành tựu không thể lường hết được. Rõ ràng dương khí của Tần Phi quả thật cường đại, hoàn toàn bổ khuyết vào những phần còn thiếu của nàng.
Tiểu Ngọc Nhi không nói gì, nàng chậm rãi đứng dậy rồi xuống giường nhặt từng món y phục rơi lả tả ở trên mặt đất. Nàng mặc lại y phục cho thân thể cực kì mỹ diệu ấy.
Tần Phi đan bàn tay ra sau đầu. Hắn im lặng không nói mà nhìn theo từng cử chỉ của Tiểu Ngọc Nhi. Ánh nắng ban mai từ từ nhô lên ở đường chân trời xóa tan đi bóng đêm âm u, một vài tia nắng rọi vào trong phòng. Với nhãn lực của Tần Phi, hắn muốn nhìn cái gì cũng không cần phí sức nhiều. Hắn chỉ lẳng lặng nhìn nàng ta, sau một lúc lâu bèn mới chầm chậm nói ra: "Tốt xấu gì đây cũng là lần đầu tiên của ta, chẳng lẽ ngươi không muốn nói điều gì đó để an ủi ta sao? Thí dụ như ngươi sẽ chịu trách nhiệm với ta..."
Không nói gì thì thôi, Tiểu Ngọc Nhi nghe xong câu ngày lập tức giận dữ. Nàng nghiến răng, chân mày dựng ngược nhưng cũng không dám nói lớn tiếng mà hạ giọng trách mắng: "Một đại nam nhân như ngươi, nói như vậy không cảm thấy xấu hổ sao? Lời này, có nói thì cũng phải là ta mới đúng đó!"
"Ta nghĩ ngươi chắc chắn là sẽ không nói gì." Tần Phi khẽ nhún vai, nói: "Theo lẽ thường, đối với chyện vừa xảy ra nữ nhân sẽ có hai loại phản ứng, hoặc là khóc sướt mướt, liều sống liều chết nói muốn giết chết ta...Còn không chính là mềm yếu, cầu khẩn ta phải chịu trách nhiệm! Nhưng ngươi lại rất đặc biệt, ngươi không có phản ứng như những nữ nhân bình thường khác."
Tiểu Ngọc Nhi thản nhiên nói: "Ta chỉ là dám đánh cuộc mà bị thua thôi. Tần tổng trấn tu vi tinh thâm. Muốn giao phong, ta không có cách nào đánh bại ngươi. Là một nữ tử mị công, trên giường cũng không thể thu thập được ngươi, xem như ta thua tâm phục khẩu phục. Ngươi là dao thớt, ta là thịt cá, muốn nhào muốn nắn, dĩ nhiên làm cái gì cũng được..."
Nếu là nàng nói muốn chém giết muốn róc thịt thì không có gì lạ lắm. Nhưng từ đầu tới cuối chỉ có vuốt ve, thế chẳng phải là trong tâm có sự rung động đối với Tần Phi hay sao, nhớ tới hành động vuốt ve vừa rồi, nàng xấu hổ bèn cúi xuống nhìn bàn tay của mình.
Tiểu Ngọc Nhi u oán thở dài. Nàng nhìn thấy phản ứng của Tần Phi, rõ ràng là người đối với nữ sắc rất có hứng thú. Người như vậy, nếu ở trên giường hẳn sẽ là bại tướng dưới tay mình mới đúng...Có thể nào, là do mình làm chưa đúng!
"Ngươi mặc y phục cho Cửu công chúa trước đi rồi theo ta ra ngoài!" Tần Phi nhanh nhẹn nhảy xuống giường. Hắn lấy quần áo trên mặt đất nhanh chóng mặc vào.
Tiểu Ngọc Nhi lặng lẽ mặc y phục vào cho Cửu công chúa rồi lập tức theo sau Tần Phi đến gian nhà chính.
Tổng trấn đại nhân thô lỗ ngồi xuống, nhìn Tiểu Ngọc Nhi từ trên xuống dưới đến vài lần rồi nói: "Có vài tin tức ngươi nên biết. Cơ Như Tích và Thôi Khải Hiếu đều đã bị ta bắt được đêm hôm qua...Không cần khẩn trương như thế, không cần rơi lệ, ngươi dùng mấy trò này đối với ta là vô dụng. Ta không gây khó dễ cho bọn họ."
"Thôi Khải Hiếu chính là Nhị Đương Gia Đông Hải hải tặc, chính là lão nhân tình của Cơ Như Tích, ngươi thay mặt bọn họ tiếp cận là muốn giám sát ta, điều này ta không thể tha thứ dễ dàng được. Sau khi trở về, ngươi cứ nói rõ ràng năm mười cho bọn chúng biết. Hãy thành thật làm một lương dân tốt ở An Đông, chuyện cũ ta liền bỏ qua. Còn nếu tiếp tục trêu chọc ta, chỉ có một con đường chết."
"Còn ngươi...Ặc, cân nhắc lại thì ngươi mặc dù đối với bổn trấn đốc là có ý đồ, nhưng cũng đã bỏ ra một cái giá lớn. Bổn trấn đốc cũng đã giúp ngươi hóa giải nguy hiểm của nguyên âm bạo thể. Ngươi không cần bù đắp trách nhiệm cho ta, muốn đi đâu thì đi."
Tiểu Ngọc Nhi bực dọc, hai hàng lông mày chau lại cau có. Nam tử này da mặt làm sao so với tường thành lại dày hơn thế này? Tấm thân xử nữ chính mình, cực khổ trân quý như nữ nhi hồng vài chục năm, cứ thế bị hắn lấy mất. Kết quả lại nói như chính mình mới chiếm được tiện nghi lớn không bằng...
"Đại nhân đã biết rõ bọn họ là người của Ngụy Vũ Tốt, thân là tổng trấn của Sát sự thính, ít nhất cũng phải tróc nã quy án chứ?" Tiểu Ngọc Nhi dò xét hỏi.
Tần Phi trừng mắt nhìn nàng, nói: "Thứ nhất, mấy loại tiểu nhân vật như vậy không làm ta có hứng thú. Sát sự thính có hồ sơ ít nhất cũng phải vài trăm nhân vật như thế bên cạnh Ngụy Vụ Tốt. Bắt làm gì? Như Cơ Như Tích, như Thôi Khải Hiếu căn bản không được xem là nhân vật trọng yếu. Muốn bắt, thì phải bắt mấy người bên trên, muốn đánh, phải đánh con cọp lớn."
"Thứ hai...quân tình An Đông do ta chưởng quản, ta muốn làm cái gì, tự nhiên là có dụng ý. Các ngươi nên sống cho tử tế, không cần gây ra phiền toái ở An Đông. Hãy làm tròn bản phận đi."
Tiểu Ngọc Nhi nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, thần sắc có chút phức tạp nhìn Tần Phi...
"Tần Phi..." Một tiếng hô mệt mỏi vang lên, Cửu công chúa quần áo nhàu nhĩ, một tay vịn vào cạnh cửa phòng ngủ, một tay khẽ dụi vào khóe mắt nhìn ra.
"Mới sáng sớm mơ mơ màng màng lại nghe thấy ngươi nói chuyện." Cửu công chúa lầm bầm nói: "Chạy đến chỗ ta làm gì? Nói lung tung cái gì với nha đầu của ta vậy? Đừng có mà hù dọa nàng ấy nha..."
Tiểu Ngọc Nhi mở to hai mắt, cất bước đi tới chỗ Cửu công chúa, nhưng bước chân của nàng rất ngắn, hai chân khép lại, hai hàng lông mày nhíu lại cùng một chỗ, thoạt trông bộ dạng rất khổ sở.
"Ngươi làm sao vậy?" Cửu công chúa kinh ngạc hỏi.
"Đau..." Tiểu Ngọc Nhi u oán quay lại nhìn Tần Phi một cái.
Tần Phi trong nháy mắt toát ra mồ hôi lạnh, dùng sức ho khan hai tiếng, ánh mắt sắc bén khẽ nhìn qua khuôn mặt của Tiểu Ngọc Nhi.
"Làm sao mà đau?" Cửu công chúa bây giờ mới tỉnh ngủ, trong đầu vẫn còn hỗn độn, hoàn toàn không có suy nghĩ xấu xa mà còn tự cho mình thông minh nói: "Không phải là mấy ngày nay sớm..."
Tiểu Ngọc Nhi mơ hồ ừ một tiếng, khẽ nói: "Kỳ thật, Tổng trấn sáng sớm nói là trong phân sở chi tiêu rất nhiều, trong khi đó việc kiếm tiền lại đìu hiu. Nuôi một tỳ nữ không cần thiết, lại dôi ra thêm phần chi tiêu, mỗi ngày ngoài ăn uống cũng không giúp đỡ được gì. Ngài muốn đuổi ta đi..."
Ánh mắt Cửu công chúa thoáng chốc lạnh như băng, liếc Tần Phi nói giọng khinh thường: "Tần Phi, từ khi nào ngươi lại trở thành kẻ nhỏ mọn như vậy? Một tiểu nha đầu một tháng có thể ăn của ngươi vài lượng bạc sao? Hơn nữa, nàng lấy tiền là tiền của ta cho, có lấy của ngươi một văn nào đâu? Muốn đuổi tỳ nữ của ta, nằm mơ đi! Có bản lĩnh mỗi ngày ngươi chải đầu cho ta nha, múc nước rửa chân nha? Nếu ngươi làm được những việc này ta lập tức đuổi nàng đi!"
Cái đầu của Tần Phi nhất thời lớn ra, liên tục khua tay nói: "Coi như là ta chưa nói gì, ta đi đây!"
"Còn muốn chạy sao?" Cửu công chúa đang muốn tóm lấy Tần Phi tranh luận phải trái, nhưng nam tử trước mắt đã lay động thân hình, như gió như điện bay nhanh ra khỏi gian phòng không dám quay đầu lại mà lập tức chạy trối chết. Cửu công chúa hừ lạnh một tiếng, cầm lấy tay của Tiểu Ngọc Nhi: "Đừng sợ, Tần Phi có thể quản được ta chuyện này sao? Từ nay về sau, nếu hắn dám khi dễ ngươi, liền nói cho ta biết."
Tiểu Ngọc Nhi suốt đêm đều không chiếm nửa điểm tiện nghi ở trên người Tần Phi, lúc này lại hòa nhau một ván, quả thật mở cờ trong bụng, lập tức cười ra tiếng, cầm lấy tay của Cửu công chúa, ôn nhu nói: "Tiểu tỳ đa tạ công chúa! Tiểu tỳ ra ngoài lấy nước ấm rửa mặt cho người nha!"
Nàng cất bước từ cửa ra ngoài. Hai chân vẫn khép vào nhau. Bộ dáng hai chân khép chặt như vậy, không có nghĩa gì khác...Mà là vốn quả thật là đau nha!"
Tần Phi nhanh như chớp chạy về phòng của mình. Hắn đẩy cửa bước vào thì thấy Tôn Hạc đang ngồi thưởng thức trà, đem trà thượng đẳng người ta biếu tặng ra mà nấu.
"Xong rồi sao!" Tôn Hạc vẫn không ngẩng đầu lên nói: "Mới lần đầu nha, không cần phải liều mạng như vậy chứ. Mi hoạt động gì mà tiếng phát ra to như thế, rất may đó là sân nhỏ ở phòng công chúa, không cho phép nam tử đi lại ở xung quanh. Nói cách khác, để cho ngươi ta nghe thấy được, lại tưởng là ngươi nửa đêm chạy tới cường bạo công chúa đó."
Tần Phi thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Tôn Hạc, bưng lên một ly trà, nhấc lên một hơi uống cạn rồi nói: "Lão đầu nhi, lão đã đoán được nàng ta không có biện pháp bắt chẹt được ta có phải không?"
"Đó là đương nhiên..." Tôn Hạc híp hai mắt lại cười hắc hắc, nói: "Tiểu tử thúi, đây xem như là vận khí của ngươi đó, tiểu nha đầu này chính là thần nữ chi thể có mị công thượng thừa khó gặp, xem ra nàng ta cũng có chút thành tựu, hơn nữa cũng chưa từng động chạm với nam nhân. Có thể nói nguyên âm của nàng trân quý nhường nào. Giả như nàng trên đường phố gặp phải tên Lưu Nhâm Trọng không biết xấu hổ, khẳng định hắn sẽ không nhiều lời bắt về nhà làm việc trước rồi nói sau."
"Nguyên âm của nàng ngang với ngươi khổ luyện mười năm." Tôn Hạc lắm miệng lắm mồm nói: "Lại nói, sư phụ ngươi lúc thiếu niên vốn là một nhân tài xuất chúng, anh tuấn, tiêu sái, lịch sự, giao du rông lớn, kiến thức rộng rãi. Đáng tiếc, vận khí lại không tốt bằng ngươi, khi đó ta có gặp được một nữ tử mị công. Nhưng đó lại là dâm phụ nha, nhìn thấy lão nhân gia ta liền không ngăn nổi ý nghĩ muốn cởi cái quần. Nữ nhân như vậy, có cho ta cũng không dám đâu!"
"Lần này tiểu tử nhà ngươi lấy được đại tiện nghi, tu vi sẽ được cao thêm một bậc. Sư phụ ta chúc mừng ngươi trước ha!" Tôn Hạc cười tủm tỉm nói: "Ngươi nghĩ sẽ an trí nàng ta thế nào đây?"
"Vốn định cho nàng ra rời đi, không nghĩ nha đầu kia lại nương nhờ Cửu công chúa chơi xấu ta, hiện tại cứ ở lỳ trong phân sở nha môn không chịu đi..." Tần Phi cười khổ nói: "Tương lai ta còn chưa nghĩ sẽ đối với nàng thế nào?"
Tôn Hạc đề xuất: "Rất đơn giản, ngươi đã khám phá ra thân phận của bọn họ. Nha đầu kia dương nhiên sẽ không ngốc mà tiếp tục giám sát ngươi, hoặc làm làm chuyện gì bất lợi. An Đông bây giờ chính là địa bàn của ngươi, chỉ cần một câu của ngươi, Cơ Như Tích và Thôi Khải Hiếu sẽ bị nhổ cỏ tận gốc. Đông hải hải tặc tuy rằng có thể lẩn trốn ngoài biển, không dễ gì tiêu diệt. Nhưng chúng cũng không dám lên bờ nếu không muốn chết. Nha đầu kia hả, ta nghĩ nàng ta đơn thuần là có tâm tư...Con đường mị công, tối kỵ nhất là thất bại bởi nam nhân, nếu nàng thủy chung không có cách nào chiếm được thượng phong đối với ngươi, trừ phi khăng khăng một lòng đối với ngươi, nếu không nàng sẽ gặp tâm ma, tu vi vĩnh viễn không cách nào đại thành."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.