Chích Thủ Già Thiên

Quyển 1 - Chương 84: Lập trường

Tuyết Sơn Phi Hồ

23/03/2013

Niệm lực của Yến Khả lặng lẽ bao phủ sườn núi, mỗi người đều được phác họa lại trong đầu hắn rồi lần lượt loại trừ. Các thiếu nữ kia tuy ăn mặc giống nhau, nhưng đối với một người mù thì các nàng mặc cái gì cũng không quan trọng. Hắn, Yến Khả, chỉ dùng tâm nhìn người mà không dùng mắt!

"Yến huynh! Có xác định được mục tiêu không?"

Một nam tử khoảng ba mươi tuổi có vẻ lo lắng hỏi.

Ba người ở đây không hề an toàn, bọn họ biết Chấp Hành Ti bảo hộ ở bên ngoài. Lần này ba người lợi dụng người miền núi không biết gì, bảo bọn họ đi bắt vợ, mới cố ý dẫn kỵ binh phong tỏa núi rời đi, lại dụ dỗ Tần Phi và Chu Lễ Uyên xuống núi, trên núi đang thiếu cao thủ có thực lực, cho nên bọn họ mới mò đến giữa sườn núi để bọn kia rơi vào tầm bắn của thiên mục cung thần.

Thời gian đối với bọn họ vô cùng gấp gáp, rắn chỉ có thể tạo được tác dụng quấy rầy, làm cho Sát Sự Thính luống cuống tay chân, không phân ra nhân thủ tìm đến chỗ bọn họ. Một khi rắn trên núi bị giết hết, bọn họ rất có thể bị đám người Quý Phong và cao thủ ẩn núp dưới chân núi của Chấp Hành Ti giáp công.

"Không nên giục Yến huynh! Từ trước đến giờ Yến huynh chưa từng thất bại."

Nam tử bên phải thấp giọng nói: "Nhất kích tất sát!" (Một đòn tất đánh chết đối phương)

Yến Khả tâm thần chăm chú, căn bản không nghe thấy bọn họ đang nói gì. Đang chăm chú phân biệt các thiếu nữ, tìm Thất công chúa. Đột nhiên, hắn nhíu chân mày, đóng chặt hai mắt, dưới mí mắt con ngươi tựa hồ đang điên cuồng chuyển động.

"Xác định rồi!"

Người ở giữa thở phào một cái.

Người bên phải vô cùng kinh ngạc nhìn Yến Khả, đang muốn nói gì thì đột nhiên Yến Khả quỳ chân trái xuống, mũi tên chỉ hướng suối nước nóng, bắn ra một mũi tên.

Mũi tên rời dây cung, bay với tốc độ điên cuồng như sét đánh, đầu mũi tên lóe lên dưới ánh mặt trời vẽ ra một vệt sáng tuyệt đẹp, trong nháy mắt đã đến mục tiêu, đó là một vị thiếu nữ trong mười vị thiếu nữ đứng cạnh nhau.

Mũi tên như sao băng, mang theo khí tức cường đại không gì sánh được khiến kẻ khác hít thở không thông, vững vàng tập trung vào mục tiêu, dưới sự điều chỉnh bằng niệm lực của Yến Khả, thậm chí còn có thể thay đổi một chút phương hướng theo sự né tránh của thiếu nữ.

Một mũi tên này thật sự quá nhanh, quá mạnh mẽ. Yến Khả không chỉ là một vị niệm tu, điều quan trọng hơn là từ nhỏ hắn đã luyện tập bắn cung, đem thần lực trời sinh, tu vi võ học, thiên phú niệm tu của hắn đều tụ tập trên phương diện bắn cung. Một mũi tên, quỷ thần kinh, thiên địa khóc, không gặp máu, tuyệt không dừng lại!

Mắt thấy thiếu nữ không thể tránh được, đột nhiên một bàn tay nhỏ bé mạnh mẽ kéo thiếu nữ đã bị mũi tên nhọn nhắm trúng dời sang nửa bước, thế nhưng mũi tên đang bay trong không trung cũng biến đổi phương hướng, tiếp tục đuổi theo thiếu nữ đang hoảng loạn.

Một bàn tay mảnh khảnh khác giống bàn tay kia như đúc lại hiện ra, chỉ đổi tay trái thành tay phải. Tay phải cũng không phải không có gì, mà nắm một con rắn đã chết, ném con rắn vào mũi tên đang bay. Thân rắn bị mũi tên xuyên qua, mang theo lực đạo rất mạnh cắm xuống mặt đất. Mà thiếu nữ vừa được cứu kia vội vàng chạy về phía đám người Sát Sự Thính.

"Đáng tiếc, chỉ thiếu chút nữa là có thể bắn trúng cô ta rồi!"

Nam tử đứng giữa kia tiếc hận nói:

"Yến huynh, còn có thể bắn một mũi tên nữa không? Chúng ta chắc vẫn còn chút thời gian!"

Yến Khả trầm ngâm không lên tiếng, không phải hắn không muốn nói, mà là hắn bắn ra một mũi tên tiêu hao rất nhiều tinh lực. Có thể nói, mũi tên đó đã mang theo toàn bộ sức mạnh của hắn, cho dù hiện tại vẫn đang hỗn loạn nhưng muốn bắn một mũi tên nữa, thật sự là rất khó. Hiện tại hắn không còn đủ sức để nói chuyện.

Nam tử bên phải vội vàng nói:

"Lần này không giết được cô ta, chúng ta sẽ tìm cơ hội khác. Không nên làm cho Yến huynh vất vả như vậy..."



"Lần sau? Lần sau sợ là các ngươi không có cơ hội nữa rồi!"

Tiếng nói của Tần Phi vang lên ở phía sau bọn họ!

Ba người hoảng sợ quay đầu, mới vừa rồi tâm thần bọn họ đều bị một mũi tên của Yến Khả hấp dẫn, hồn nhiên chưa phát giác ra Tần Phi đã tới phía sau bọn họ. Đây chính là sự khác nhau giữa cao thủ sống an nhàn sung sướng và trẻ em lớn lên ở khu chợ nghèo.

Trong khu chợ nghèo, chưa bao giờ cần chú ý quy củ gì, chỉ cần có thể đánh bại đối phương giành thắng lợi. Dù là thắng lợi hèn mọn cũng là thắng lợi! Tần Phi tuyệt không công khai đến trước mặt đối thủ nói danh hào của mình rồi khách khí rút binh khí mời đối thủ tấn công. Loại hành vi của kẻ lỗ mãng này bị rất nhiều cao thủ tôn là lễ tiết, thế nhưng trong mắt Tần Phi cái này chẳng khác gì tự sát.

Mũi tên của Yến Khả tuy rằng đáng sợ, nhưng hắn cũng không phải một sát thủ. Chuyện ám sát đối với hắn vẫn còn mới lạ. Tần Phi đã đến phía sau bọn họ, lúc này, cho dù Yến Khả có muốn phản kích, cũng có lòng mà không có sức. Mỗi một mũi tên của hắn đã bắn ra sẽ tuyệt đối không thất bại, không ngờ bị Ngạn Thanh dùng một con rắn phá vỡ. Hiện tại Yến Khả đã hao hết khí lực toàn thân, ý thức mơ hồ, không có sức phản kháng.

Hai người bênh cạnh hắn thân phận tôn quý nhưng tu vi cũng không cao, một khi bị phát hiện hành tung, muốn toàn thân chạy ra thì độ khó đúng là không nhỏ!

Khi thanh âm Tần Phi vừa vang lên, đoản kiếm đã nắm trong tay, một kích như lôi đình đâm ra, kiếm khí cường đại không gì sánh được, bao quanh thân hình Yến Khả. Người nào đã từng đánh hội đồng đếu biết, trước tiên phải giết chết người yếu nhất của đối phương, tập trung ưu thế lực lượng đối phó người khác, tỷ lệ thắng lợi sẽ cao hơn nhiều. Tần Phi vừa xuất thủ, khoái kiếm của Chu Lễ Uyên cũng hiện ra như quỷ mị phía sau hai người, kiếm kiếm ngưng tụ, lực do tâm phát...

Tuy rằng Yến Khả không nhìn thấy gì, nhưng cũng biết nguy hiểm đã tới, dưới chân lui nhanh, muốn chạy khỏi vòng bao phủ kiếm khí của Tần Phi, nhưng hắn đã suy yếu, lúc này muốn lui bước dễ vậy sao?

Tần Phi thấy hắn muốn lùi, càng tấn công mãnh liệt, liên tục huy động đoản kiếm, mũi kiếm suýt xẹt qua yết hầu Yến Khả, nếu không phải Yến Khả còn có chút năng lực, một kiếm này đã cắt đứt cổ họng hắn.

Tần Phi đang muốn truy kích mà lên, bỗng nhiên nghe trên núi có một người bình tĩnh nói:

"Tần trấn đốc, thả bọn họ đi."

Thanh âm này đã được Tần Phi ghi nhớ, là Thất công chúa thật của nước Ngô. Lúc này đã không kịp suy nghĩ vì sao thất công chúa lấy ơn trả oán, muốn thả người có ý đồ ám sát nàng. Thế nhưng, Tần Phi cũng không phải một đứa trẻ nghe lời, thất công chúa vừa dứt lời, cổ tay Tần Phi nhúc nhích, mạnh mẽ dừng xu thế đâm vào mãnh liệt của đoản kiếm lại, nhưng kết quả vẫn là một kiếm cắt cổ họng Yến Khả.

Máu tươi văng ra, một vị thiên mục thần cung khó gặp, lại bị tiểu bối mới ra đời một kiếm chém chết ngay ở Tây Vân Sơn.

Kiếm của Chu Lễ Uyên nhanh như chớp, làm cho hai người kia luống cuống chân tay, Tần Phi giải quyết xong Yến Khả, lập tức tiến lên, hai người một trước một sau, nhanh chóng chém giết hai gã nam tử. Ba thi thể, lẳng lặng nằm trên hòn đá gồ ghề, máu tươi đỏ sẫm chậm rãi chảy xuôi trên mặt đất. Kiếm khí khuấy động cát đá cây cỏ trên núi thành một đống hỗn độn.

Tần Phi nhặt thần cung của Yến Khả rơi trên mặt đất, xem xét rồi nói:

"Ồ, là thứ tốt."

Đây đương nhiên là thứ tốt, sắt không phải sắt thường, mà làm bằng sắt thiên chuy bách luyện, dây cung làm từ gân trâu được một đại sư tạo vũ khí chính tay bện. Cho dù là Quý Phong cũng không có khả năng làm ra dây cung hoàn mỹ như thế. Phối hợp với phương pháp niệm lực tỏa hồn của Yến Khả, quả thực chính là lợi khí vô kiên bất tồi (vũ khí sắc bén vô cùng)!

Tần Phi ngẩng đầu lên cười nói:

"Là công chúa điện hạ sao? Thật ngại quá, ngài nói hơi muộn, ty chức không thu được kiếm, đã giết chết tất cả rồi. Xin công chúa điện hạ trách phạt!"

"Lát nữa nói sau đi!"

Người thị nữ chậm rãi nói.

Hiện tại chức quan của Tần Phi lên cao rồi, tự nhiên sẽ biết rất nhiều chuyện, thí dụ như xử lý ba thi thể này, Tần Phi liền miễn cưỡng nói với Chu Lễ Uyên:

"Chu Đốc sát, ngươi mang ba thi thể này sang kia, cho Quý Đồng Tri và công chúa nhận dạng."



Chu Lễ Uyên liền ngạc nhiên, hắn chỉ có hai tay, lại bắt đưa ba thi thể đi, đây không phải hãm hại người ta sao? Nhưng Tần Phi là quan trên, hắn đã sai khiến như vậy, mình muốn không làm cũng không được. Thực sự là quan lớn ép chết người...

Tình huống trên núi không tiện di chuyển, khắp nơi đều là thịt và máu của rắn bị chém chết. Cũng may, cho dù có người bị rắn cắn cũng đã ngậm xà hoàn trong miệng, độc tính rất dễ bị xử lý. Người của Sát Sự Thính tiếp tục tìm kiếm trên núi, xem có cá lọt lưới hay không. Mà Tần Phi, Quý Phong, và đám thiếu nữ kia thì ngồi ở cạnh suối nước nóng kiểm tra.

Tần Phi cười hì hì nhìn Chu Lễ Uyên cố sức kéo ba thi thể ở sườn núi, xoay người nói:

"Mọi người nhìn ky ba thi thể này, xem là thần tiên phương nào?"

Các thị nữ lặng yên thối lui, chỉ để lại hai vị thiếu nữ còn ngồi ở bên cạnh Tần Phi và Quý Phong, thiếu nữ bên tay trái Tần Phi kéo khăn che mặt xuống lộ ra dung mạo thanh tú đoan trang, khí chất tuyệt giai. Nếu không có xuất thân ở thế gia môn phiệt, khó mà bồi dưỡng ra loại khí chất này! Khuôn mặt nàng cũng không phải đẹp kinh thế hãi tục, nhưng nhìn qua thấy rất thoải mái, dường như sinh ra cảm giác rất thân cận với cô ta! Loại nữ nhân này sẽ không vì năm tháng trôi qua mà mất đi mị lực đặc biệt của bản thân...

Nàng chậm rãi đích mở miệng nói:

"Quý Đồng Tri, Tần trấn đốc. Vũ Dương đã có chỗ đắc tội, còn mong hai vị đại nhân thông cảm!"

Thất công chúa nước Ngô được phong là Vũ Dương công chúa, Tần Phi biết chuyện này, nếu cô ấy đã biểu lộ thân phận bản thân, Quý Phong và Tần Phi liền đồng thanh nói:

"Ra mắt Vũ Dương công chúa."

Vũ Dương cười nhẹ nhàng, nói với Tần Phi:

"Tần trấn đốc, ngươi có biết vừa rồi vì sao Vũ Dương không cho ngươi giết bọn họ không?"

"Bọn họ là người nước Ngô!"

Tần Phi suy đoán.

"Tần trấn đốc liệu sự như thần. Ba vị kia đích xác đều là người nước Ngô, hai người kia Vũ Dương không quan tâm, nhưng người muốn bắn chết Vũ Dương hẳn là Thiên Mục Cung Thần nước Ngô -- Yến Khả."

Tần Phi vô thức sờ sờ cây cung vừa thu được, hỏi ngược lại:

"Vì sao không thể giết Yến Khả?"

Quý Phong hắc hắc cười nói:

"Người trẻ tuổi, vẫn còn thiếu hiểu biết. Chuyện này, ta rõ ràng nhất. Yến Khả không có gì giỏi, giết cũng được. Nhưng chủ nhân của hắn, thân phận rất cao quý. Đại gia chủ Tư Đồ Minh Nguyệt là đại thế gia thứ ba nước Ngô đã thu nạp không ít kỳ nhân dị sĩ."

"Tư Đồ Minh Nguyệt?"

Tần Phi nhíu mày, khi khảo hạch tư liệu nước Ngô hắn cũng phải xem, cái tên Tư Đồ Minh Nguyệt này, hắn rất quen thuộc. Người này là Đồng Tri chỉ huy Nam Trấn Phủ Ti nước Ngô. Là nhân vật số hai trong Trấn Phủ Ti nước Ngô! Không ngờ Vũ Dương công chúa vừa bước vào quốc thổ nước Sở, Trấn Phủ Ti đã xuất thủ rồi!

"Vũ Dương không cho ngươi giết hắn, chính bởi vì thả hắn đi, hoàng tộc còn có thể giả bộ hồ đồ với Tư Đồ Minh Nguyệt, làm bộ không nhận ra thích khách. Thế nhưng ngươi giết Yến Khả, ngay cả cung cũng lấy đi. Đây không phải buộc hoàng tộc nước Ngô trở mặt với Tư Đồ gia sao?"

Quý Phong cười ha hả nói: "Đương nhiên, đứng ở lập trường của ta, ta lại thế ngươi giết thế là rất đúng."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Chích Thủ Già Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook