Chích Thủ Già Thiên

Quyển 4 - Chương 319: Mỗi người một chí hướng.

Tuyết Sơn Phi Hồ

23/03/2013

Dưới ánh đèn,Tô Cẩm nheo mắt chăm chú nhìn vào cái khóa vàng nhỏ đang đặt trên bàn, dường như hắn không thể rời mắt khỏi nó.

Tô Cẩm nhìn chằm chằm vào khóa vàng, như muốn nhìn ra bí mật của nó. Nửa ngày sau, hắn thở dài bảo: "Tam gia gia không mang khóa vàng theo người, người chết kia chính là Tam gia gia."

Bên trong quân trướng còn có một người nữa, đó là một người thanh niên cao gầy. Trước mặt của y đặt vài cái chén trống không và sáu cái chén lớn đựng đầy cơm, một bát tô thịt bò chưng cách thủy. Bát thịt tản ra mùi thơm ngát, tràn ngập toàn bộ quân trướng.

Thoạt nhìn, người thanh niên kia rất tiều tụỵ. Dường như y chỉ có da bọc xương. Hai mắt lõm thật, tay y nổi gân xanh như tay ông lão. Mặc dù râu tóc đã được cạo sạch sẽ nhưng hình dáng vậy vẫn khiến người nhìn vào tỏ lòng thương. Nếu y đứng cùng đám nạn dân chạy về Đông Đô thì ai ai cũng giống như thổ hào.

Y không để ý đến lời nói của Tô Cẩm mà vẫn nhồm nhoàm tiếp tục nhai cơm, rồi lại nhét một miếng thịt bò vào trong miệng. Thỉnh thoảng lại với tay nhấc bình rượu bên cạnh, ngẩng cổ đổ ừng ực vào miệng.

Tô Cẩm thở dài: "Ta biết rõ hơn một năm qua ngươi không ăn gì. Nhưng cũng không đến mức phải ăn uống ngấu nghiến như quỷ chết đói đầu thai vậy chứ ? Hai ngày này ta đều không truyền đầu bếp đưa cơm tới. Bọn thị vệ xem ra đã coi ta như cái thùng đựng đựng cơm rồi."

Thanh niên cao gầy lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, rồi tiếp tục quét sạch thức ăn trước mặt chẳng khác gì gió cuốn mây tàn. Xong xuôi đâu đó, lúc này mới nấc lên một cách thỏa mãn, vỗ vỗ cái bụng rồi đề cập đến chuyện gần đây: "Nếu như ngươi bị giam bên trong bí lao ở Trấn Phủ Ty phía bắc, mỗi ngày chỉ cho ngươi ăn một ít cơm, một chút nước uống. Một năm sau, ngươi có thể còn tham ăn hơn ta!"

Tô Cẩm nhớ tới khoảng thời gian gian khổ ở Giang Nam, hắn không muốn tiếp tục nói về vấn đề này nữa. Hắn nói sang chuyện khác: "Chuyện của Tam gia gia, ngươi có ý kiến gì không?"

"Không nhìn ra!" Thanh niên cao gầy lau cái miệng bóng nhẫy: "Ngươi nói, theo mô tả của tên đội phó kia thì Tam gia gia hẳn là đã chết dưới một chiêu 'Hoài bão thiên hạ' của Long gia. Người trong Long gia có thể chính diện đối địch đánh chết Tam gia gia cũng không có nhiều! Gia chủ có thể, thập tam thúc có thể, ta cũng có thể!"

"Nhưng mà, hai ngày nay một bước ta cũng không rời khỏi ngươi. Cho nên không phải ta làm!" Thanh niên cao gầy chỉ về hướng đông: "Gia chủ nếu như muốn giết Tam gia gia thì chỉ cần một lời là được. Thập tam thúc là đáng nghi nhất!"

Tô Cẩm phản bác nói: "Thập tam thúc không giết ta!"

"Trong mắt hắn, ngươi so với con kiến cũng không có hơn gì đâu, cần gì phải giết ngươi? Nếu như là Long Hà ta xuất hiện ở trước mặt lão ta thì lại hoàn toàn khác rồi. Trong đám đệ tử đời thứ ba thì chỉ ta có tu vi tiến nhanh, ta có khả năng theo kịp thập tam thúc. Thêm một thời gian nữa, ta sẽ là địch nhân có khả năng uy hiếp lão. Lý do để giết ta rất rõ ràng." Long Hà cười lạnh bảo: "Nếu lão ta muốn giết ngươi, ngươi còn có thể mỗi ngày mang theo hơn một ngàn cận vệ rong chơi khắp nơi hay sao? Chỉ một sơ sẩy, ta có thể cho ngươi hưởng chút nhang khói a."

Tô Cẩm thở dài: "Tam gia gia chết khi thân đang mang nhiệm vụ trọng đại, ta đã phái người đi tìm thi thể. Sau khi xác nhận tin người đã chết thì phải lập tức bẩm báo cho người nhà. Kể ra cũng lạ, đại bá năm đó ra đi, khi trở về không hiểu sao lại bị trọng thương, chẳng được bao lâu thì mất. Tam gia gia còn chưa kịp tìm được ta thì cũng chết oan chết uổng."

"Cho nên ta nói, thập tam thúc là đáng nghi nhất. Kẻ nào có thể giết được đại bá chứ?" Trên khuôn mặt tiều tụy của Long Hà lóe lên một tia khinh thường: "Thân là đệ tử Long gia, cho tới bây giờ ta vẫn xem thường hành động thoát ly sư môn của thập tam thúc. Nếu có một ngày gia chủ hạ lệnh giết lão ta, ta nhất định phải tự mình động thủ."

Tô Cẩm nhíu lông mày: "Với thực lực của ngươi bây giờ thì thập tam thúc có thể một tay cầm chén rượu, một tay đánh ngươi thành bánh thịt."



"Ta còn trẻ, mỗi một ngày đều đang không ngừng tiến bộ. Khi sống ở Tây Nam, mỗi ngày ta đều trải qua sinh tử. Cao thủ Giang Nam cơ hồ đều đã cùng ta giao thủ một lần, võ đạo Long gia ta sớm đã lĩnh ngộ quán thông, có thiếu cũng chỉ là kinh nghiệm và hỏa hầu mà thôi. Mà lão ta lại khác, lão ta đã qua tuổi bốn mươi, cho dù tu vi ngày càng cao, nhưng thân thể dù sao không thể bằng lúc thiếu niên. Theo năm tháng, lão ta sẽ càng ngày càng yếu, mà ta sẽ càng ngày càng mạnh!" Long Hà ngạo nghễ nói: "Thiên hạ tương lai ai có thể làm đối thủ của ta, chắc cũng chỉ có hai người là bắc Tần Phi, nam Ngạn Thanh mà thôi!"

"Ngươi đã thay đổi rồi, ngươi không còn giống như trước khi rời sư môn nữa" Tô Cẩm thở dài.

Long Hà trầm mặc một lát rồi ngẩng đầu nhìn Tô Cẩm. Ánh mắt hai người đối nhau không nhượng bộ: "Ý nghĩ của ta cùng các ngươi khác nhau xa lắm. Gia chủ vẫn cảm thấy tranh bá thiên hạ cần có thực lực. Phải có tướng, có binh, có tiền. . . Nhưng Long gia chúng ta cũng đã từng có thời điểm mọi thứ đủ trong tay. Ba trăm năm trước khi ba nước đánh Ngụy, Long gia ta, tướng có thể đánh, binh có thể dùng, tiền có thể chi, hơn rất nhiều so với bây giờ. Cuối cùng thì sao?"

"Ta nghĩ, Đại Ngụy Thần Vũ Đế lập quốc năm xưa không phải bằng thập nhị long kỵ, cũng không phải hắn dùng trăm vạn hùng binh. Mà bởi vì, hắn là cao thủ Thiên Đạo! Cái cảnh giới trong truyền thuyết này, căn bản không phải sức người có thể ngăn cản được." Hai mắt Long Hà dường như phát ra quang mang nóng bỏng, chỉ có cái người nam tử đã chết ngàn năm trước mới là mục đích cả đời y truy cầu: "Hơn vạn thiết kỵ bị hắn trảm chết bằng một kiếm. Uy phong bá đạo bậc nào? Khinh thường bá tánh ra sao?"

"Nếu như ta có thể trở thành Thiên Đạo cao thủ, Long gia lấy thiên hạ không phải dễ như trở bàn tay sao?" Long Hà nói.

Tô Cẩm liếc mắt nhìn y, cái tên dũng phu này đúng là điên. Ngoại trừ thiên phú cực cao trong tu luyện, còn lại thì để tâm vào chuyện bế tắc cực đoan rồi. Phép tính đơn giản nhất, dựa theo bố trí của Long gia thì cơ hội đoạt được thiên hạ tuyệt đối so với xuất hiện cao thủ Thiên Đạo lớn hơn rất nhiều. Cái bậc cao thủ Thiên Đạo, cả ngàn năm chưa chắc đã xuất hiện một lần, còn là tử địch Long gia!

"Cầu chúc ngươi sớm trở thành cao thủ Thiên Đạo. Nếu như vậy, ta cũng không cần mất nhiều tâm sức rồi." Tô Cẩm chế nhạo.

Long Hà không thèm để ý, đối với một võ giả suốt đời truy tìm Vô Thượng Thiên Đạo như y mà nói, đám người Tô Cẩm sống cuộc đời thật nhàm chán. Y càng thêm xem thường Bàng Chân, thiên phú tốt như thế lại đi giữ nhà cho người ta. Cho dù người kia có là hoàng đế Sở quốc cũng không đáng để chôn vùi thiên phú của mình như thế?

Ngu ngốc. Chịu kìm kẹp thế cũng là ngu. Phải chịu ư!

"Vận mệnh của võ giả là chiến đấu. Nếu không phải thăng hoa trong chiến đấu thì là chết trong chiến đấu!" Long Hà nhếch miệng cười cười: "Tại Giang Nam chém giết thật đã tay. Đến Giang Bắc, trước hết ta đánh bại Tần Phi! Sau đó là Quân Sơn Thủy, Trần Hoằng Dận, Nguyên Hâm, Lưu Nhậm Trọng. . . Những người này cũng sẽ phải chết ở trong tay của ta. Khi ta tiến vào cảnh giới đại tông sư thì sẽ đến khiêu chiến bọn người Liễu Khinh Dương, Đường Ẩn, Tôn Hạc, cho đến chiến thắng thập tam thúc!"

Tô Cẩm thở dài: "Nếu cơ hội đọ sức của ngươi cùng mỗi người bọn họ là năm năm, vậy ngươi ước chừng có chín thành rưỡi cơ hội bị bại vong."

"Sóng lớn đào cát, sót lại cuối cùng chính là vàng." Long Hà cười nói: "Ngươi không biết là thế gian hiện nay, đại tông sư có khá ít sao? Tính cả mấy lão quái vật không xuất môn của Long gia thì đại tông sư cũng chỉ có mười người. Ngàn năm qua, mỗi khi đại tông sư chỉ cần vượt quá mười người tất có đại chiến. Năm xưa đại chiến phạt Ngụy, những cao thủ kia không phải là thay nhau ngã xuống hay sao? Từ trong đó mà có thể sống sót đến bây giờ mới là vàng thật."

Tô Cẩm mất hết hứng thú nhìn huynh đệ của mình, người này với thập tứ thúc có thể ngồi xổm trước bàn cờ vài ngày không xê dịch đúng là thuộc về hai thế giới khác nhau.

"Ngươi đã đến, an toàn của ta có thể bảo đảm rồi. Cho dù là đại tông sư ra tay, ngươi cùng cận vệ của ta ở đây cũng đủ ứng phó." Tô Cẩm cầm khóa vàng trên bàn, hắn đi về phía chiếc giường để sau góc lều, thoải mái duỗi lưng: "Cuối cùng cũng có một ngày được ngủ mà không cần lo lắng rồi"



Long Hà nhìn hắn ngả đầu thiếp đi, cười nhạt một tiếng.

Trở thành kì tài võ đạo kiệt xuất nhất Long gia, ngoại trừ bề ngoài cuồng nhiệt đối với thiên đạo, y còn có thể nhẫn.

Nhẫn, không phải người người đều có thể làm được. Y có thể ở trong rừng Tây Nam giăng đầy khí độc của côn trùng ngồi yên vài ngày chỉ để chờ một cơ hội thích hợp nhất giết chết người có tu vi cao hơn y. Y cũng có thể ở trong bí lao nhẫn nhịn một năm, một lần nhẫn một năm, nói dối ngày qua ngày rốt cục cũng lừa gạt được Tưởng Tống.

Chính vì Tưởng Tống không rõ lai lịch của y, hơn nữa y lại có tu vi cao thần kỳ, cho nên Tưởng Tống đối với công pháp của Long Hà vô cùng hiếu kỳ. Nhưng Tưởng Tống là người rất cẩn thận, gã cũng rất nhẫn lại, từng chút từng chút một ép hỏi công pháp của Long Hà.

Mà Long Hà tương kế tựu kế, y lấy công pháp của Long gia thay hình đổi dạng rồi truyền thụ cho Tưởng Tống. Đổi lại khi Tưởng Tống trực đêm sẽ mang cho y đùi gà cùng ít rượu.

Nếu như tổ tiên Long gia biết công pháp sáng tạo cả đời lại bị hậu thế lấy ra đổi đùi gà cùng ít rượu, nhất định sẽ tức giận mức phải đội mồ mà dậy mất. Chỉ là, ở trong bí lao của Trấn Phủ Ty, một cái đùi gà có thể so sánh với bất cứ đồ vật trân quý nào ở ngoài.

Tu vi Tưởng Tống từng ngày tiến bộ, Long Hà biết rõ, Tưởng Tống tu hành càng nhanh, tiến bộ càng lớn, thì cái chết lại càng gần.

Cuối cùng đến một ngày, lúc Tưởng Tống trực đêm, gã cũng phải hỏi thăm Long Hà: vì sao gã luyện công như bình thường nhưng lại có cảm giác tiến cảnh rất chậm chạm. Long Hà trả lời là khí tức vận hành trong đường kinh mạch không đúng. Tưởng Tống là người cẩn thận, đương nhiên sẽ không để cho Long Hà dò xét kinh mạch của mình. Trái lại, gã dùng một cổ chân khí đẩy vào kinh mạch của Long Hà, chạy đi chạy lại trong đó. Bởi vì gã biết rõ, vận hành chân khí hơi có lệch lạc một chút thì chỉ còn có con đường chết. Long Hà tuyệt không dám dùng tánh mạng của mình để vui đùa!

Nhưng gã đã tính sai. Long Hà đúng thật là muốn liều một cái mạng nhỏ. Y muốn lợi dụng một chút chân khí của Tưởng Tống để tiến hành chuyện nghịch chuyển kinh mạch mạnh mẽ đả thông khí hải bị phong bế. Khi Tưởng Tống còn chưa kịp có phản ứng, thì chân khí đã bị khống chế. Kinh khủng nhất chính là, Long gia có rất ít người có thể luyện thành Tá Công chi pháp. . . nhưng Long Hà lại luyện được!

Cái gọi là Tá công, chính là sau khi khống chế khí hải của người khác thì có thể lấy sự khổ tu của người khác tùy ý sử dụng.

Long Hà cũng không cần thời gian dài, y một chưởng đánh gục Tưởng Tống, tháo bỏ xiềng xích trên người, lặng lẽ thoát ngục.

Y cũng không vội vã rời bí lao, mà giống như một âm hồn ẩn nấp trong đêm, tàn nhẫn mà dứt khoát giết chết năm cao thủ Trấn Phủ Ty ngày trước bắt y!

Hôm nay, cái âm hồn này rời Giang Nam, lẻn vào Hổ Quan, du đãng bên người Tô Cẩm. Y lấy Tô Cẩm trở thành một cái nhân mồi.

Long Hà từ trong trầm tư tỉnh lại, ánh mắt lợi hại quét ra ngoài lều trướng. Hai tay y đan vào nhau, khớp xương kêu lên lách cách.

"Hi vọng, tới giết Tiểu Cẩm là cao thủ đừng để cho ta quá thất vọng!" Long Hà lẩm bẩm nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Chích Thủ Già Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook