Quyển 2 - Chương 153: Phong vân biến huyễn hiển thần uy
Tuyết Sơn Phi Hồ
23/03/2013
Rất nhiều người cho rằng cách chiến đấu của kỵ binh là cưỡi ngựa rồi xông lên ồ ạt, thực ra không phải như vậy. Dựa vào tính cơ động cao, kỵ binh sẽ nhanh chóng xông đến chiến trường, chiếm cứ địa hình có lợi nhất hoặc phát động tập kích, gây xáo trộn đội hình hành quân tác chiến của đối phương, sau đó liền cùng các nhánh khác tiến hành cắt nhỏ và bao vây quân địch, rồi lợi dụng chút ưu thế này triệt hạ đối phương.
Đây là kiến thức chiến thuật cơ bản của kỵ binh, cũng là bài học nằm lòng của mỗi chỉ vị tướng lĩnh huy kỵ binh. Du Long chắc chắn là người nổi bật trong số đó, hắn không dốc toàn bộ lực lượng của Đệ nhất trấn. Hắn điều động sáu ngàn kỵ binh áp sát đội quân vạn người đang xông đến của Loan Hồn Nhi, còn bốn ngàn kỵ binh còn lại cho canh chừng đội quân hai vạn Ma tộc còn lại đang đến chi viện.
Đệ nhất trấn gánh một nhiệm vụ rất khó khăn, một vạn binh mã của bọn họ phải làm ba nhiệm vụ vừa cắt cánh, bao vây, vừa chặn đánh viện binh. Mà đội quân của Yến Vương và đội quân của Đệ bát trấn vẫn chưa thấy bóng dáng. Du Long không hề sợ hãi, hắn tin tưởng rằng tuy bây giờ chưa có ở đây, nhưng Yến vương sẽ xuất hiện vào thời cơ thỏa đáng nhất để nhẹ nhàng đè bẹp quân Ma tộc.
Tác chiến trên thảo nguyên sợ nhất là bị vỡ đội hình, một khi đội hình bị sụp đổ, bên kia sẽ bám đuôi đuổi giết, bình thường có thể giết cho quân địch không còn mảnh giáp, thảo nguyên mênh mông bát ngát, gò đất rộng lớn, bên chạy trốn có muốn đoạn hậu cũng rất khó khăn.
Ánh mắt của Du Long rơi trên đội quân ngàn người của Hạ Lộc Hội, hàng trăm hàng ngàn kỵ binh Ma tộc đang điên cuồng lao tới một cái sườn đồi nhỏ, đó là cao điểm duy nhất ở đây, có thể giúp quan sát từ trên cao xuống nên là một ưu thế cực lớn đối với kỵ binh.
Đôi mày rậm của Du Long khẽ nhíu lại, trầm giọng ra lệnh: "Cử tám trăm người lên chiếm cứ sườn đồi."
Bốn ngàn quân kỳ phấp phới trong đội dự bị, một đội thiết kỵ lao ra nhanh như chớp giật, phóng đến sườn đồi lẻ loi trơ trọi kia.
Dưới sườn núi, khuôn mặt dữ tợn của chiến sĩ Ma tộc càng ngày càng áp sát, hai chân bọn Hà Khôn run lên, áp vào trên mặt cỏ, thở cũng không dám thở mạnh. Có kẻ nhát gan dùng dao rạch ngón tay, lấy máu tươi bôi lên mặt, sẵn sàng nằm im giả chết.
Khiến cho Tần Phi hết sức ca ngợi chính là Phồn Đóa Nhi, tuy là phận gái, lại là lần đầu lâm trận, nhưng không ngờ nàng xử sự bình tĩnh như thế. Có lẽ các thiên tài của mỗi khu vực đều thế, bọn họ chỉ chăm chú vào thế giới của mình mà thôi. Hôm nay, trong lòng Phồn Đóa Nhi chỉ quan tâm đến việc nỏ cơ trong tay nàng có thể phát ra bao nhiêu uy lực, chẳng hề băn khoản về chuyện mình có phải chôn thân nơi này hay không. Chết, nếu như thế mà có thể để lại máy bắn nỏ có uy lực mạnh mẽ cho quân đội, thì cái chết của mình cũng có giá trị, tương lai sử sách sẽ nhớ tới nàng như số một.
Phồn Đóa Nhi đột nhiên đứng thẳng dậy, quát to: "Bắn!"
Đá lửa liền đánh vào nhau, kíp nổ bị tia lửa điên cuồng cắn nuốt, ngay sau đó, nỏ tiễn từ trên trời phóng xuống dày đặc với thế không thể cản, chọc thủng đội quân hàng ngàn người của Hạ Lộc Hội, thậm chí âm thanh "Vút vút" liên tục của nỏ còn át cả tiếng hô quát của huyết chiến đằng xa, chỉ trong giây lát, đã có mấy trăm cây nỏ lướt đi, trong đội có gần ngàn người chết ngựa đổ...
"Thay thế nỏ tiễn, thay thế kíp nổ!" Phồn Đóa Nhi vừa tự sửa sang lại nỏ cơ của mình, vừa cao giọng hạ lệnh.
Hạ Lộc Hồi hoảng sợ nhìn sườn đồi, hắn vốn cho rằng đó là một sườn đồi không người, nhưng ngay thời điểm tiếp cận lại gặp phải mưa tên bắn đến, càng làm cho hắn hoảng sợ đó là đối phương dùng nỏ chứ không phải mũi tên bình thường. Thuộc hạ của hắn tuy mặc áo da dày, một số kỵ binh còn có áo giáp, nhưng dưới sự dày xéo của của trường nỏ lại dẹp lép như giấy...
Đội thiết kỵ Ma tộc vừa rồi còn dũng mãnh vô cùng đã trở thành cô hồn trên thảo nguyên!
Là một tên tướng chỉ biết có một, mười, một ngàn, một vạn, chứ chưa từng trải qua bất kỳ một trường lớp nào về toán nên mỗi khi tính toán hắn hoàn toàn phải nhờ đến các đầu ngón tay ngón chân, nếu của hắn không đủ dùng thì các thân binh bên cạnh hắn lập tức xòe tay, cởi giày để Hạ Lộc bắt đầu tính cho dễ dàng.
"Trong nháy mắt bắn ra hơn hai trăm phát tiễn nỏ... Liên nỏ mạnh nhất của Bắc cương quân là Tam Liên, như vậy tức là... Để ta đếm một chút, ba cái, ba cái..." Hạ Lộc Hội dốc hết sức, đếm hết ngón tay và ngón chân thối của hơn mười tên thân binh, rốt cục đưa ra được kết luận: "Có ít nhất bảy, tám chục cái Tam Liên nỏ mai phục trên sườn đồi!"
Hắn hoảng sợ thở hắt ra, mờ mịt bất lực nhìn sườn đồi: "Trên đồi có bao nhiêu người vậy đây?"
Sau khi thay tên, Phồn Đóa Nhi vẫn duy trì dáng vẻ trầm tĩnh, gió nhẹ vuốt lên hàng tóc mai bóng mượt của nàng, rồi lướt qua gương mặt trắng ngần, vài sợi tóc đen nhánh bám lên trên mũi tên, tung bay trong gió.
Hạ Lộc Hội nghĩ lại muốn chạy, nhưng nhìn lại thấy mấy trăm kỵ binh Bắc cương đang liều chết xông về phía mình, hắn cũng coi như là dày dạn sa trường, biết rõ rằng bây giờ tuyệt đối không thể lùi về, dứt khoát kẻ địch phía sau sẽ liều mạng, liền lạnh lùng hô: "Các con, bất kể trên sườn núi có bao nhiêu cường nỏ, chỉ cần chúng ta xông qua tầm bắn là mấy tên Bắc cương nhà quê kia mất mạng dưới đao thôi. Thần linh phù hộ, Khả Hãn che chở! Đao thương bất nhập..."
Chiến sĩ Ma tộc cùng hô lên "Đao thương bất nhập" rồi bắt đầu vọt nhanh về phía sườn đồi. Thế nhưng, khi đến chân đồi, bọn hắn nhanh chóng ném lại gầm trăm cỗ thi thể rồi rút lui.
"Thiên phu trưởng đại nhân, hình như chúng ta hô sai rồi, đúng ra phải hô...mũi tên bất nhập chứ?" Thân binh thấy cả thần linh lẫn Khả Hãn đều không thể bảo hộ, hắn không dám nghi ngờ Khả Hãn, đành phải thiện ý nhắc nhở Hạ Lộc Hội, thứ dùng trên sườn đồi là mũi tên.
Mặt Hạ Lộc Hội hơi đổ lên, giơ cao trường đao trong tay, hô lớn: "Mũi tên bất nhập!"
"Mũi tên bất nhập!" Lần công kích thứ ba trong khẩu hiệu hào hùng của Ma tộc vẫn bỏ lại mấy chục cổ thi thể như cũ....
Bất kể là Du Long hay là Thác Bạt Hoằng và Loan Hồn Nhi cũng đã chú ý tới chiến sự khác thường xảy ra ở sườn đồi này.
Trong lòng Du Long biết rõ rằng lần xuất hành này của Bắc cương quân, đồng loạt trang bị nhẹ nhàng, kèm theo lương khô cho bảy ngày, đúng là tìm đường sống trong cõi chết, quyết tâm đánh một trận đạp tan đối thủ, sau đó trong vòng ba ngày truy kích sẽ mở rộng kết quả chiến đấu đến mức lớn nhất. Vì thế bọn hắn không có khả năng mang theo Tam Liên Trường Nỏ cồng kềnh được...
Không nghi ngờ chút nào, chắc chắn chỉ có Lang Nha quân có mang theo vô số rượu lâu năm, chăn lông, thịt khô mới có thể thực hiện việc đánh lén lần này.
Du Long lẳng lặng quét mắt lên sườn đồi kia, trong đầu hồi tưởng lại lời căn dặn của Yến vương: Trong lúc hỗn chiến, nếu gặp được đội quân Lang Nha của Tần Phi thì nhất định phải giết sạch, không chừa một tên nào.
"Trên sườn đồi hình như là người của chúng ta!" Tên tiểu tướng ở bên cạnh nhảy lên lưng ngựa quan sát xung quanh.
"Không phải!" Du Long quay mặt lại, nhìn thuộc cấp thân tín của mình, trầm giọng nói: "Phất cờ hiệu, triệu hồi đội ngũ phía trước..."
Theo sự biến đổi của quân kỳ, tám trăm kỵ binh sắp phóng đến trước mặt Hạ Lộc Hội lại nhanh chóng lui về. Chuyện này càng làm cho Hạ Lộc Hội bất an không thôi, hắn không hiểu được, trong đầu hỗn loạn vang lên vô số suy tưởng quái dị, vì sao Bắc cương quân đến trước mặt rồi lại rút? Bọn hắn có âm mưu gì đây? Có phải lần sau lại đến hai ngàn người?
Du Long nhấc trường thương lên, hoành thương hướng về thân vệ doanh quát: "Theo ta lên sườn đồi, chỉ cần là thứ có thể động đậy liền không lưu lại."
Thân Vệ doanh là đội quân trung thành nhất của Du Long, bọn hắn chịu huấn luyện gian khổ nhất và đương nhiên cũng được đãi ngộ tốt nhất, trước tới nay cho dù là gặp phải rắc rối gì, Du Long cũng sẽ gánh cho bọn họ. Nếu không có tiền tiêu, Thân Vệ doanh sẽ nhắm một hai nhà giàu rồi cải trang thành cường đạo đến cướp sạch, Du Long cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, quan lại địa phương cũng chả dám ho he gì. Nếu Thân Vệ doanh mà ham muốn nữ nhân đến phát cuồng rồi, lại đã chán ngấy mấy cô gái phục vụ của Bắc cương quân, thì sẽ chọn một cái thôn trang nào đó, nam thì giết sạch, nữ thì toàn gian. Loại chuyện đó, Du Long cùng làm như không biết!
Cũng chỉ có đội quân có tập tính như vậy mới có thể kiên định chấp hành mệnh lệnh của cấp trên, cho dù đó là mệnh lệnh vô lý nhất. Dù sao Lang Nha quân cũng là quân mình nên ngoại trừ Thân Vệ doanh của Du Long thì bất cứ nhóm quân nào đi giết họ đều sẽ có gánh nặng tâm lý. Nhưng Thân Vệ doanh sẽ không thế, bọn hắn chỉ biết là Du Long đã ra lệnh lên sườn đồi thẳng tay chém giết, vậy thì lát nữa bất kể kẻ nào trên đồi cũng sẽ thành xác chết hết.
Chiến mã cất vó phi nhanh cuốn theo sát ý ngập trời, đã có vô số vong hồn đã từng ngã xuống dưới thanh đao của Thân Vệ Doanh, nên chỉ mới xuất động đè ép mạnh mẽ chúng nhân.
Hạ Lộc Hồi luống cuống tay chân quát: "Mau lui lại, mau lui lại!"
Hắn không phải dạng ngu xuẩn, sau khi quân mình tổn thất mấy trăm người thì đã không còn là đối thủ ngang hàng trong mắt đội quân Thân Vệ doanh năm trăm người. Đối phương khí thế mạnh mẽ, còn sĩ khí bên mình uể oải, nếu như không lập tức rời đi thì dưới một kích của Thân Vệ doanh, cho dù Hạ Lộc Hội bảo vệ dược tính mạng cũng sẽ biến thành tướng không binh.
Chiến sĩ ma tộc thối lui như triều rút, giúp Thân Vệ Doanh thuận lợi mở ra một con đường hướng lên sườn đồi.
Hà Khôn từ trong lùm cây nhổm dậy, mừng rỡ nhìn Thân Vệ Doanh đang tiến lại gần, nói run run: "Tổng trấn đại nhân, chúng ta được cứu rồi, đây là đại quân Sở..."
Tần Phi cắn chặt răng, cơ mặt căng cứng. Hắn nhô người lên, từ từ phun ra một chữ: "Đánh!"
"Không phải chứ?" Hà Khôn hoảng sợ nhìn Tần Phi: "Người một nhà mà cũng đánh sao?"
Phồn Đóa Nhi cũng nhìn về phía Tần Phi, Tần Phi liền giải thích: "Bọn họ thấy Ma tộc thối lui mà vẫn không đưa ra cờ hiệu báo sẽ lên núi, đồng thời chiến sĩ của bọn họ càng tới gần thì chiến ý càng dày đặc, trường đao lúc này cũng đã giơ lên, rõ ràng muốn lên núi giết người. quân Bắc cương cũng giống như Ma tộc, đều muốn chúng ta chết tại đây."
Hà Khôn hoàn toàn xụi lơ trên mặt đất. Thiên quân vạn mã đang giao phong, vậy mà hai bên đều muốn Lang nha bộ đội chết. Đội này đúng là kết thù hận nhiều quá đi!
"Bắn!" Phồn Đóa Nhi không có ý kiến gì khác, rõ ràng Tần Phi đã nhận định được thế cục, vì đều là quân của Sát Sự Thính nên cho dù Tần Phi sai thì nhất định nàng vẫn sẽ ủng hộ. Đây chính là nguyên nhân làm cho Sát Sự Thính dù không quỵ lụy ai nhưng vẫn đứng vững sừng sững trong triều đình! Không kẻ nào có thể công phá Sát Sự Thính từ bên trong được!
Hai mươi khung nỏ cơ nhanh chóng được châm mồi lửa, kíp nổ được đốt cháy hết trong nháy mắt.
Trường nỏ nằm trên đó như hùng ưng sổ lồng, bay về phía Thân Vệ Doanh dưới núi với khí thế khó đỡ, đầu tên bén nhọn xuyên thủng lớp áo giáp chắc chắn một cách tàn nhẫn, chọc thành một lỗ máu saau hoắm trên ngực bọn hắn.
Hạ Lộc Hội muốn phát điên lên rồi, rốt cục ai đang ở trên núi? Sao đánh mình xong lại đánh cả Bắc cương quân? Trên thảo nguyên này còn có một thế lực nào khác sao?
Đây là kiến thức chiến thuật cơ bản của kỵ binh, cũng là bài học nằm lòng của mỗi chỉ vị tướng lĩnh huy kỵ binh. Du Long chắc chắn là người nổi bật trong số đó, hắn không dốc toàn bộ lực lượng của Đệ nhất trấn. Hắn điều động sáu ngàn kỵ binh áp sát đội quân vạn người đang xông đến của Loan Hồn Nhi, còn bốn ngàn kỵ binh còn lại cho canh chừng đội quân hai vạn Ma tộc còn lại đang đến chi viện.
Đệ nhất trấn gánh một nhiệm vụ rất khó khăn, một vạn binh mã của bọn họ phải làm ba nhiệm vụ vừa cắt cánh, bao vây, vừa chặn đánh viện binh. Mà đội quân của Yến Vương và đội quân của Đệ bát trấn vẫn chưa thấy bóng dáng. Du Long không hề sợ hãi, hắn tin tưởng rằng tuy bây giờ chưa có ở đây, nhưng Yến vương sẽ xuất hiện vào thời cơ thỏa đáng nhất để nhẹ nhàng đè bẹp quân Ma tộc.
Tác chiến trên thảo nguyên sợ nhất là bị vỡ đội hình, một khi đội hình bị sụp đổ, bên kia sẽ bám đuôi đuổi giết, bình thường có thể giết cho quân địch không còn mảnh giáp, thảo nguyên mênh mông bát ngát, gò đất rộng lớn, bên chạy trốn có muốn đoạn hậu cũng rất khó khăn.
Ánh mắt của Du Long rơi trên đội quân ngàn người của Hạ Lộc Hội, hàng trăm hàng ngàn kỵ binh Ma tộc đang điên cuồng lao tới một cái sườn đồi nhỏ, đó là cao điểm duy nhất ở đây, có thể giúp quan sát từ trên cao xuống nên là một ưu thế cực lớn đối với kỵ binh.
Đôi mày rậm của Du Long khẽ nhíu lại, trầm giọng ra lệnh: "Cử tám trăm người lên chiếm cứ sườn đồi."
Bốn ngàn quân kỳ phấp phới trong đội dự bị, một đội thiết kỵ lao ra nhanh như chớp giật, phóng đến sườn đồi lẻ loi trơ trọi kia.
Dưới sườn núi, khuôn mặt dữ tợn của chiến sĩ Ma tộc càng ngày càng áp sát, hai chân bọn Hà Khôn run lên, áp vào trên mặt cỏ, thở cũng không dám thở mạnh. Có kẻ nhát gan dùng dao rạch ngón tay, lấy máu tươi bôi lên mặt, sẵn sàng nằm im giả chết.
Khiến cho Tần Phi hết sức ca ngợi chính là Phồn Đóa Nhi, tuy là phận gái, lại là lần đầu lâm trận, nhưng không ngờ nàng xử sự bình tĩnh như thế. Có lẽ các thiên tài của mỗi khu vực đều thế, bọn họ chỉ chăm chú vào thế giới của mình mà thôi. Hôm nay, trong lòng Phồn Đóa Nhi chỉ quan tâm đến việc nỏ cơ trong tay nàng có thể phát ra bao nhiêu uy lực, chẳng hề băn khoản về chuyện mình có phải chôn thân nơi này hay không. Chết, nếu như thế mà có thể để lại máy bắn nỏ có uy lực mạnh mẽ cho quân đội, thì cái chết của mình cũng có giá trị, tương lai sử sách sẽ nhớ tới nàng như số một.
Phồn Đóa Nhi đột nhiên đứng thẳng dậy, quát to: "Bắn!"
Đá lửa liền đánh vào nhau, kíp nổ bị tia lửa điên cuồng cắn nuốt, ngay sau đó, nỏ tiễn từ trên trời phóng xuống dày đặc với thế không thể cản, chọc thủng đội quân hàng ngàn người của Hạ Lộc Hội, thậm chí âm thanh "Vút vút" liên tục của nỏ còn át cả tiếng hô quát của huyết chiến đằng xa, chỉ trong giây lát, đã có mấy trăm cây nỏ lướt đi, trong đội có gần ngàn người chết ngựa đổ...
"Thay thế nỏ tiễn, thay thế kíp nổ!" Phồn Đóa Nhi vừa tự sửa sang lại nỏ cơ của mình, vừa cao giọng hạ lệnh.
Hạ Lộc Hồi hoảng sợ nhìn sườn đồi, hắn vốn cho rằng đó là một sườn đồi không người, nhưng ngay thời điểm tiếp cận lại gặp phải mưa tên bắn đến, càng làm cho hắn hoảng sợ đó là đối phương dùng nỏ chứ không phải mũi tên bình thường. Thuộc hạ của hắn tuy mặc áo da dày, một số kỵ binh còn có áo giáp, nhưng dưới sự dày xéo của của trường nỏ lại dẹp lép như giấy...
Đội thiết kỵ Ma tộc vừa rồi còn dũng mãnh vô cùng đã trở thành cô hồn trên thảo nguyên!
Là một tên tướng chỉ biết có một, mười, một ngàn, một vạn, chứ chưa từng trải qua bất kỳ một trường lớp nào về toán nên mỗi khi tính toán hắn hoàn toàn phải nhờ đến các đầu ngón tay ngón chân, nếu của hắn không đủ dùng thì các thân binh bên cạnh hắn lập tức xòe tay, cởi giày để Hạ Lộc bắt đầu tính cho dễ dàng.
"Trong nháy mắt bắn ra hơn hai trăm phát tiễn nỏ... Liên nỏ mạnh nhất của Bắc cương quân là Tam Liên, như vậy tức là... Để ta đếm một chút, ba cái, ba cái..." Hạ Lộc Hội dốc hết sức, đếm hết ngón tay và ngón chân thối của hơn mười tên thân binh, rốt cục đưa ra được kết luận: "Có ít nhất bảy, tám chục cái Tam Liên nỏ mai phục trên sườn đồi!"
Hắn hoảng sợ thở hắt ra, mờ mịt bất lực nhìn sườn đồi: "Trên đồi có bao nhiêu người vậy đây?"
Sau khi thay tên, Phồn Đóa Nhi vẫn duy trì dáng vẻ trầm tĩnh, gió nhẹ vuốt lên hàng tóc mai bóng mượt của nàng, rồi lướt qua gương mặt trắng ngần, vài sợi tóc đen nhánh bám lên trên mũi tên, tung bay trong gió.
Hạ Lộc Hội nghĩ lại muốn chạy, nhưng nhìn lại thấy mấy trăm kỵ binh Bắc cương đang liều chết xông về phía mình, hắn cũng coi như là dày dạn sa trường, biết rõ rằng bây giờ tuyệt đối không thể lùi về, dứt khoát kẻ địch phía sau sẽ liều mạng, liền lạnh lùng hô: "Các con, bất kể trên sườn núi có bao nhiêu cường nỏ, chỉ cần chúng ta xông qua tầm bắn là mấy tên Bắc cương nhà quê kia mất mạng dưới đao thôi. Thần linh phù hộ, Khả Hãn che chở! Đao thương bất nhập..."
Chiến sĩ Ma tộc cùng hô lên "Đao thương bất nhập" rồi bắt đầu vọt nhanh về phía sườn đồi. Thế nhưng, khi đến chân đồi, bọn hắn nhanh chóng ném lại gầm trăm cỗ thi thể rồi rút lui.
"Thiên phu trưởng đại nhân, hình như chúng ta hô sai rồi, đúng ra phải hô...mũi tên bất nhập chứ?" Thân binh thấy cả thần linh lẫn Khả Hãn đều không thể bảo hộ, hắn không dám nghi ngờ Khả Hãn, đành phải thiện ý nhắc nhở Hạ Lộc Hội, thứ dùng trên sườn đồi là mũi tên.
Mặt Hạ Lộc Hội hơi đổ lên, giơ cao trường đao trong tay, hô lớn: "Mũi tên bất nhập!"
"Mũi tên bất nhập!" Lần công kích thứ ba trong khẩu hiệu hào hùng của Ma tộc vẫn bỏ lại mấy chục cổ thi thể như cũ....
Bất kể là Du Long hay là Thác Bạt Hoằng và Loan Hồn Nhi cũng đã chú ý tới chiến sự khác thường xảy ra ở sườn đồi này.
Trong lòng Du Long biết rõ rằng lần xuất hành này của Bắc cương quân, đồng loạt trang bị nhẹ nhàng, kèm theo lương khô cho bảy ngày, đúng là tìm đường sống trong cõi chết, quyết tâm đánh một trận đạp tan đối thủ, sau đó trong vòng ba ngày truy kích sẽ mở rộng kết quả chiến đấu đến mức lớn nhất. Vì thế bọn hắn không có khả năng mang theo Tam Liên Trường Nỏ cồng kềnh được...
Không nghi ngờ chút nào, chắc chắn chỉ có Lang Nha quân có mang theo vô số rượu lâu năm, chăn lông, thịt khô mới có thể thực hiện việc đánh lén lần này.
Du Long lẳng lặng quét mắt lên sườn đồi kia, trong đầu hồi tưởng lại lời căn dặn của Yến vương: Trong lúc hỗn chiến, nếu gặp được đội quân Lang Nha của Tần Phi thì nhất định phải giết sạch, không chừa một tên nào.
"Trên sườn đồi hình như là người của chúng ta!" Tên tiểu tướng ở bên cạnh nhảy lên lưng ngựa quan sát xung quanh.
"Không phải!" Du Long quay mặt lại, nhìn thuộc cấp thân tín của mình, trầm giọng nói: "Phất cờ hiệu, triệu hồi đội ngũ phía trước..."
Theo sự biến đổi của quân kỳ, tám trăm kỵ binh sắp phóng đến trước mặt Hạ Lộc Hội lại nhanh chóng lui về. Chuyện này càng làm cho Hạ Lộc Hội bất an không thôi, hắn không hiểu được, trong đầu hỗn loạn vang lên vô số suy tưởng quái dị, vì sao Bắc cương quân đến trước mặt rồi lại rút? Bọn hắn có âm mưu gì đây? Có phải lần sau lại đến hai ngàn người?
Du Long nhấc trường thương lên, hoành thương hướng về thân vệ doanh quát: "Theo ta lên sườn đồi, chỉ cần là thứ có thể động đậy liền không lưu lại."
Thân Vệ doanh là đội quân trung thành nhất của Du Long, bọn hắn chịu huấn luyện gian khổ nhất và đương nhiên cũng được đãi ngộ tốt nhất, trước tới nay cho dù là gặp phải rắc rối gì, Du Long cũng sẽ gánh cho bọn họ. Nếu không có tiền tiêu, Thân Vệ doanh sẽ nhắm một hai nhà giàu rồi cải trang thành cường đạo đến cướp sạch, Du Long cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, quan lại địa phương cũng chả dám ho he gì. Nếu Thân Vệ doanh mà ham muốn nữ nhân đến phát cuồng rồi, lại đã chán ngấy mấy cô gái phục vụ của Bắc cương quân, thì sẽ chọn một cái thôn trang nào đó, nam thì giết sạch, nữ thì toàn gian. Loại chuyện đó, Du Long cùng làm như không biết!
Cũng chỉ có đội quân có tập tính như vậy mới có thể kiên định chấp hành mệnh lệnh của cấp trên, cho dù đó là mệnh lệnh vô lý nhất. Dù sao Lang Nha quân cũng là quân mình nên ngoại trừ Thân Vệ doanh của Du Long thì bất cứ nhóm quân nào đi giết họ đều sẽ có gánh nặng tâm lý. Nhưng Thân Vệ doanh sẽ không thế, bọn hắn chỉ biết là Du Long đã ra lệnh lên sườn đồi thẳng tay chém giết, vậy thì lát nữa bất kể kẻ nào trên đồi cũng sẽ thành xác chết hết.
Chiến mã cất vó phi nhanh cuốn theo sát ý ngập trời, đã có vô số vong hồn đã từng ngã xuống dưới thanh đao của Thân Vệ Doanh, nên chỉ mới xuất động đè ép mạnh mẽ chúng nhân.
Hạ Lộc Hồi luống cuống tay chân quát: "Mau lui lại, mau lui lại!"
Hắn không phải dạng ngu xuẩn, sau khi quân mình tổn thất mấy trăm người thì đã không còn là đối thủ ngang hàng trong mắt đội quân Thân Vệ doanh năm trăm người. Đối phương khí thế mạnh mẽ, còn sĩ khí bên mình uể oải, nếu như không lập tức rời đi thì dưới một kích của Thân Vệ doanh, cho dù Hạ Lộc Hội bảo vệ dược tính mạng cũng sẽ biến thành tướng không binh.
Chiến sĩ ma tộc thối lui như triều rút, giúp Thân Vệ Doanh thuận lợi mở ra một con đường hướng lên sườn đồi.
Hà Khôn từ trong lùm cây nhổm dậy, mừng rỡ nhìn Thân Vệ Doanh đang tiến lại gần, nói run run: "Tổng trấn đại nhân, chúng ta được cứu rồi, đây là đại quân Sở..."
Tần Phi cắn chặt răng, cơ mặt căng cứng. Hắn nhô người lên, từ từ phun ra một chữ: "Đánh!"
"Không phải chứ?" Hà Khôn hoảng sợ nhìn Tần Phi: "Người một nhà mà cũng đánh sao?"
Phồn Đóa Nhi cũng nhìn về phía Tần Phi, Tần Phi liền giải thích: "Bọn họ thấy Ma tộc thối lui mà vẫn không đưa ra cờ hiệu báo sẽ lên núi, đồng thời chiến sĩ của bọn họ càng tới gần thì chiến ý càng dày đặc, trường đao lúc này cũng đã giơ lên, rõ ràng muốn lên núi giết người. quân Bắc cương cũng giống như Ma tộc, đều muốn chúng ta chết tại đây."
Hà Khôn hoàn toàn xụi lơ trên mặt đất. Thiên quân vạn mã đang giao phong, vậy mà hai bên đều muốn Lang nha bộ đội chết. Đội này đúng là kết thù hận nhiều quá đi!
"Bắn!" Phồn Đóa Nhi không có ý kiến gì khác, rõ ràng Tần Phi đã nhận định được thế cục, vì đều là quân của Sát Sự Thính nên cho dù Tần Phi sai thì nhất định nàng vẫn sẽ ủng hộ. Đây chính là nguyên nhân làm cho Sát Sự Thính dù không quỵ lụy ai nhưng vẫn đứng vững sừng sững trong triều đình! Không kẻ nào có thể công phá Sát Sự Thính từ bên trong được!
Hai mươi khung nỏ cơ nhanh chóng được châm mồi lửa, kíp nổ được đốt cháy hết trong nháy mắt.
Trường nỏ nằm trên đó như hùng ưng sổ lồng, bay về phía Thân Vệ Doanh dưới núi với khí thế khó đỡ, đầu tên bén nhọn xuyên thủng lớp áo giáp chắc chắn một cách tàn nhẫn, chọc thành một lỗ máu saau hoắm trên ngực bọn hắn.
Hạ Lộc Hội muốn phát điên lên rồi, rốt cục ai đang ở trên núi? Sao đánh mình xong lại đánh cả Bắc cương quân? Trên thảo nguyên này còn có một thế lực nào khác sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.