Quyển 2 - Chương 187: Rời thành.
Tuyết Sơn Phi Hồ
23/03/2013
Phủ tổng đốc đề phòng sâm nghiêm, An Châu bắt đầu bạo động, thân là An Đông Tổng đốc, Mục Thanh Sơn cảm giác sâu sắc áp lực rất lớn. Hắn không phát ra mệnh lệnh dẹp loạn mà trước tiên tập hợp vệ đội phủ tổng đốc hộ vệ cẩn mật phủ đệ ba tầng trong ba tầng ngoài. Mục Thanh Sơn bỏ ra số tiền lớn mời cao thủ làm thị vệ, tay cầm lưỡi dao sắc bén ở trong phủ canh phòng cẩn mật.
Mũi nhọn đã chĩa vào Tần Phi, không ai biết Tần Phi chịu áp lực sẽ làm ra chuyện gì. Thỏ sắp chết còn muốn cắn người, toàn bộ quan trường An Châu đều muốn đối phó Tần Phi, vạn nhất thằng nhãi này xuống tất tay chẳng kể bất cứ giá nào, chỉ một mình hắn có thể kéo theo ít nhất một nửa quan viên An Châu chôn cùng. Cao thủ phủ tổng đốc đông đảo, trong mắt rất nhiều quan viên đây là chỗ an toàn nhất. Cho nên, không chỉ Mục Thanh Sơn mời người tới mà còn có nhiều quan viên lấy cớ có việc bẩm báo mang theo vợ con đến. Tóm lại cứ nương nhờ tại phủ tổng đốc không đi.
Mục Thanh Sơn ngồi ngay ngắn, hai con mắt híp lại. Y cho dù có vui vẻ thì trước sau vẫn làm dáng vẻ uy nghiêm trước mặt thuộc hạ, để tư thế sâu không lường được như thế sẽ làm cho thuộc hạ đối với y sinh ra tâm lý kính sợ, do đó đạt được rất nhiều chỗ tốt không tưởng được.
Tào Huyền đứng ngay bên cạnh y thoáng hạ thấp người, thấp giọng nói: "Mục Tổng đốc, thủ bị sở cũng đã động thủ, hiện giờ gạo nấu thành cơm, người xem. . ."
Mục Thanh Sơn nhàn nhạt liếc mắt nhìn gã, những hành động này của cấp dưới không thể gạt được y, gần đây lá gan của bọn thuộc hạ càng lúc càng lớn, tất nhiên muốn đối phó Tần Phi cũng không có vấn đề, Mục Thanh Sơn cũng không thích một đứa Trấn đốc Sát Sự Thính cố chấp tại An Đông ảnh hưởng đến việc phát tài của mình. Nhưng bọn thuộc hạ ngay cả chào hỏi cũng không làm một lần đã đưa nhau đến cục diện như thế này, ép Tần Phi thành công địch của toàn dân mới xin chỉ thị của mình, muốn dùng đặc quyền Tổng đốc của mình lập tức bắt ngay Tần Phi. Nếu Mục Thanh Sơn không làm bộ làm tịch thì uổng công ở quan trường lâu như vậy quá.
"Lão Tào à, đừng gây khó khăn cho ta như thế chứ. Tuy theo phẩm cấp thì ta là Tổng đốc hành tỉnh cũng là quan tam phẩm cùng cấp với Dịch Tổng đốc Sát Sự Thính. Nhưng trong lòng mọi người đều biết rõ, Dịch Tổng đốc là ai? Ở trước mặt hắn, lời nói của ta có phân lượng sao? Ký công văn tập nã Tần Phi chỉ là động động bút nhưng chính là đắc tội Dịch Tổng đốc." Mục Thanh Sơn nhẹ giọng giảng giải.
Tào Huyền sao lại không rõ cái ý của y trong lời nói? Mấy đứa cháu chắt bang hội chọc thế nào ra sự việc này làm lão tử oan uổng phải đưa lưng ra gánh? Ta đắc tội một trong vài người quyền lực nhất Sở quốc. Tuy nói tất cả mọi người là tam phẩm, y bề ngoài không có cách nào làm gì ta nhưng sẽ ngấm ngầm chơi xấu thì đúng là bản quan rất thua thiệt. Lợi ích. . . Chuyện này phải xem có gì ưu việt, nếu lợi ích không đủ thì có nói gì ta cũng không gánh oan việc này.
"Tổng đốc đại nhân. . ."
Thanh âm từ ngoài cửa truyền tới, hơn mười viên quan trong phòng lập tức cả kinh. Cửa phòng từ từ bị ai đó đẩy ra, Tần Phi một tay tóm Khổng Chương, mỉm cười đứng ở cửa ra vào, bên cạnh hắn là rất nhiều thị vệ phủ tổng đốc bọn thị vệ, vệ binh bên ngoài khẩn trương giương cung ngắm đến Tần Phi, còn hơn mười loại vũ khí giương ra chỉ cách thân Tần Phi chỉ là vài bước mà thôi.
Tần Phi nhún vai: "Tổng đốc đại nhân chúng ta lần đầu tiên gặp mặt mà bài binh bố trận lớn thế sao?"
Mục Thanh Sơn nhíu mày, tu vi Tần Phi có chút vượt quá dự liệu của y, tuy nhiên tất cả vẫn nằm trong khống chế, đám thị vệ dưới tay mình cũng không phải chỉ biết ăn cơm uống rượu. Tại phủ tổng đốc, nếu Tần Phi thật muốn gây bất lợi với những quan viên này thì vài chục cao thủ cùng mấy trăm quan binh sẽ cho Tần Phi biết thế nào là công đạo ở chỗ này.
"Tần Trấn đốc, ngươi xông đến như vậy là có ý gì?" Mục Thanh Sơn nghiêm nghị quát hỏi.
"Không có gì. Ta đoán, hôm nay An Châu xảy ra đại sự như vậy, tám phần là vì người này trong tay của ta. Cũng được, ta đem hắn giao cho các ngươi."
Nói xong, Tần Phi xuất một trảo nhấc cổ áo Khổng Chương ném sang chỗ Tào Huyền.
Khổng Chương như là bị Tần Phi chế trụ huyệt đạo nên toàn thân mềm nhũn không thể động đậy. Trong nội tâm Tào Huyền loé lên sát khí, thằng nhãi Khổng Chương mà vẫn còn giữ lại chính là lưu lại mầm tai hoạ, chính y mới là nguyên nhân sâu xa làm mình phải gây ra chuyện lớn như vậy, không phải là vì phải giết chết cả Tần Phi sao? Vì mục đích này phải hy sinh cả Phong lão đầu và Mai Phàm nên cần gì phải quan tâm đến mỗi một Khổng Chương đây? Giết Khổng Chương, sau đó gán tội cho Tần Phi bắt Khổng Chương xông phủ tổng đốc rồi đem cái chết của Khổng Chương giá họa nốt cho Tần Phi làm cho đầu lĩnh Hòa Hưng Long nổi điên. . . Quả thực quá hoàn mỹ!
Rất nhiều ý niệm trong đầu Tào Huyền chỉ trong tích tắc thì thân thể Khổng Chương đã bay đến trước mặt. Tào Huyền nghiêm nghị quát: "Giết!"
Bên cạnh gã có một tên võ quan, hắn rút đao ra mạnh mẽ bổ xuống, đao phong rơi xuống cắt Khổng Chương thành hai khúc.
"Không đúng. . ." Tên võ quan hoảng sợ biến sắc, trong đời gã đã giết không biết bao nhiêu người. Cảm giác lưỡi dao sắc bén găm vào thịt làm gã hưng phấn không khác gì khi phá một thân xử nữ, cảm giác đó gã nhớ rất kỹ trong lòng nên cũng thi thoảng vẫn rèn luyện. Nhưng một đao kia đánh xuống gã tận mắt nhìn thấy Khổng Chương bị chặt thành hai khối nhưng cảm giác ở bàn tay lại trống rỗng như là một đao đó bổ vào không khí.
Tào Huyền tâm tư như điện rồi đột nhiên nghĩ đến một sự kiện, kinh hô: "Hắn là niệm tu!"
Tần Phi ung dung thở dài. Nhiều người thấy hoa mắt, Khổng Chương vẫn trong tay Tần Phi như trước thế mà mới vừa rồi lại thấy y bị nhất đao lưỡng đoạn, thật đúng là không phải. Đây rõ ràng là do Tần Phi bày ra ảo cảnh lừa gạt đám đông. Sắc mặt Khổng Chương tái nhợt, không dám tin nhìn sự việc trước mắt, những người kia rất quen thuộc với y đột nhiên cảm giác xa lạ. Bọn chúng đã từng cùng nhau nâng chén cùng uống, từng cùng nhau vào kỹ viện chơi kỹ nữ, thậm chí còn cùng một cái giường cùng một kỹ nữ. . . Khổng Chương nhiều lần rải tiền tài ra khắp, mấy vạn lượng cũng không tiếc tiền để hầu hạ quan viên An Châu chính là bảo vệ địa vị Hòa Hưng Long cũng vì lúc mình gặp nạn các quan có thể xuất thủ tương trợ.
Nhưng ý niệm trong đầu của các quan lại là chém y.
"Nếu như ta là các ngươi, ta cũng nghĩ phải giết Khổng Chương mới là tốt nhất cho toàn cục. Các ngươi muốn giết ta đúng là ta không nên trách các ngươi. Ta chết đi có thể làm nhiều người hạnh phúc như vậy cơ mà. . ." Khổng Chương oán độc nhìn mấy người đối diện rồi lạnh lùng nói: "Đáng tiếc ta là Khổng Chương! Ta không muốn chết. Ta lấy tiền nuôi chó, chó cũng biết giúp ta trông cửa. Nhưng ta lấy tiền dưỡng các ngươi, các ngươi chỉ nghĩ đến việc tự bảo vệ mình mà không cứu ta."
"Chân tướng thường thường đều làm cho người khó có thể tiếp nhận." Tay Tần Phi vỗ vỗ vào vai Khổng Chương trấn an y: "Ta hiểu tâm tình của ngươi, loại cảm giác này chẳng khác gì nam nhân về đến nhà thấy lão bà ăn ở cùng người khác."
Bị vạch mặt nên Tào Huyền không hề làm ra vẻ, y cười lạnh nói: "Tần Phi, ngươi cho rằng ngươi có thể còn sống mà rời phủ tổng đốc sao?"
Tần Phi mỉm cười không đáp lại, đột nhiên xuất một hư trảo tóm vào không khí, trường đao đang trong tay một tên thị vệ rung mạnh, tuột khỏi bàn tay chủ nhân, trực tiếp bay vào trong tay Tần Phi.
Tần Phi thét dài một tiếng, thân như quỷ mỵ hướng Mục Thanh Sơn đánh tới.
"Ngăn hắn lại!" "Bảo vệ Tổng đốc!" Vô số thị vệ tán loạn chạy tới chỗ Tần Phi, các võ quan trong phòng liều mạng che trước người Mục Thanh Sơn. Bọn chúng la hét rung trời nhưng hai chân cũng đang phát run chỉ cầu có thể ngăn Tần Phi lại một lát để đại đội nhân mã bên ngoài tiến đến bắt giữ Tần Phi. Phủ tổng đốc có nhiều quan binh như vậy, chỉ còn dồn lại cũng có thể ép Tần Phi thành bánh thịt. . .
Tần Phi cười ha ha: "Một đám ngu ngốc trí nhớ ngắn quá!"
Tiếng cười xa dần, Tần Phi lại thừa dịp một khoảnh khắc những quan binh thị vệ bị chính mình bày ra ảo cảnh lừa gạt lao ra khỏi nội viện phủ tổng đốc.
Mặt Khổng Chương tái mét bị Tần Phi xách trong tay, đợi đến khi Tần Phi nhảy qua bức tường mới oán hận nói: "Tần Trấn đốc, cái tên Hòa Hưng Long xem như không giữ được. Trong tay của ta có rất nhiều chứng cứ về việc bọn chúng ăn hối lộ, làm chuyện trái pháp luật. Ta nguyện giao toàn bộ, thỉnh Trấn đốc một mẻ hốt gọn bọn chúng."
"Ta hiện tại cảm thấy hứng thú chính là, ngươi còn có thể khống chế thế lực Hòa Hưng Long còn được bao nhiêu?" Tần Phi chân không ngừng bước, hắn xông vào một cái ngõ nhỏ mới tiếp tục hỏi.
"Ta chết đi, Hòa Hưng Long coi như tan rã. Nhưng chỉ cần ta còn sống, ta chính là Hòa Hưng Long!" Khổng Chương nói như chém đinh chặt sắt.
"Rất tốt!" Tần Phi trầm ngâm nói: "Bây giờ ta sẽ đưa ngươi đến quân doanh lang nha, có Lý Hổ Nô và Chu Lễ Uyên ở đó nên không ai dám tuỳ tiện đánh vào quân doanh lang nha. Tu vi của Lý Hổ Nô cao hơn ta rất nhiều!"
"Vậy còn ngươi?" Khổng Chương hỏi ngược lại.
Tần Phi dựa lưng vào tường gạch miễn cưỡng nói: "Ta có cảm giác chuyện này không đơn giản, chỉ dựa vào Hòa Hưng Long và thủ bị sở mà dám động thủ với ta? Chẳng lẽ bọn họ đã quên trong tay của ta còn có lang nha sao? Tại An Đông, muốn tìm cao thủ có thể giết ta cũng không dễ dàng. Huống chi, bên cạnh ta còn có vị Tông sư Lý Hổ Nô và mười một gã cao thủ cấp Tiên Thiên. Cuối cùng tiền vốn của Mục Thanh Sơn, Tào Huyền là gì?"
Khổng Chương lăn lộn trên giang hồ một thời gian dài nên biết rõ một đạo lý, đã muốn giết người nhất định phải giết cho bằng được. Tùy tiện động thủ mà chỉ đả thảo kinh xà, khi nó quay đầu thì người phải chết là chính mình. Mục Thanh Sơn và Tào Huyền không phải là kẻ ngốc, bọn họ nhất định còn có chỗ dựa vững chắc.
"Chờ ta dò xét rõ ràng rồi mới tính toán bước tiếp theo." Tần Phi nhanh chóng quyết định, hắn mang theo Khổng Chương, tránh né nơi hiểm yếu rồi đến quân doanh lang nha ở ngoại ô.
Ở đó binh sĩ gối giáo chờ sáng, người người nghiêm túc, đại kỳ chủ soái tung bay, tất cả đang trong tư thế sẵn sàng chiến đấu. Tần Phi lặng lẽ tới gần đưa Khổng Chương vào doanh trại xong thì rời đi luôn.
Trong thành vẫn những âm thanh hò hét hỗn loạn, dân chúng đóng cửa không dám tuỳ tiện ra ngoài, đám lưu manh Hòa Hưng Long, quan binh thủ bị sở, các goá phụ nhà Phong lão đầu và Mai Phàm đã đập nát nha môn phân sở rách nát. Mấy tên vệ binh lưu lại bên trong nha môn Sát Sự Thính đã chạy sạch, không ai làm động tác gì ngăn cản.
Tần Phi bí mật hoạt động nhưng cũng không phát hiện ra thế lực khả nghi nào khác nên trong nội tâm nghi hoặc khó hiểu bèn quyết định ra khỏi thành.
Ngoài thành An Châu chẳng biết lúc nào đã bị người phong tỏa, đại đội quan binh đã khống chế khả năng xuất nhập An Châu. Từ những chỗ rừng cây vắng vẻ đến những con đường nhỏ đều có người canh gác nghiêm mật.
Những quan binh kia, Tần Phi thoạt nhìn thì thấy rất quen mắt, bọn chúng không phải là lần đầu tiên mà Tần Phi nhìn thấy. Ở sa mạc thảo nguyên, Tần Phi đã từng đơn đao một mình một ngựa xông qua đại trận bọn chúng.
Mặc dù bọn chúng che giấu cờ hiệu nhưng Tần Phi vẫn nhận ra đó là quân đội tinh nhuệ nhất Bắc Cương-đệ nhất trấn!
Mũi nhọn đã chĩa vào Tần Phi, không ai biết Tần Phi chịu áp lực sẽ làm ra chuyện gì. Thỏ sắp chết còn muốn cắn người, toàn bộ quan trường An Châu đều muốn đối phó Tần Phi, vạn nhất thằng nhãi này xuống tất tay chẳng kể bất cứ giá nào, chỉ một mình hắn có thể kéo theo ít nhất một nửa quan viên An Châu chôn cùng. Cao thủ phủ tổng đốc đông đảo, trong mắt rất nhiều quan viên đây là chỗ an toàn nhất. Cho nên, không chỉ Mục Thanh Sơn mời người tới mà còn có nhiều quan viên lấy cớ có việc bẩm báo mang theo vợ con đến. Tóm lại cứ nương nhờ tại phủ tổng đốc không đi.
Mục Thanh Sơn ngồi ngay ngắn, hai con mắt híp lại. Y cho dù có vui vẻ thì trước sau vẫn làm dáng vẻ uy nghiêm trước mặt thuộc hạ, để tư thế sâu không lường được như thế sẽ làm cho thuộc hạ đối với y sinh ra tâm lý kính sợ, do đó đạt được rất nhiều chỗ tốt không tưởng được.
Tào Huyền đứng ngay bên cạnh y thoáng hạ thấp người, thấp giọng nói: "Mục Tổng đốc, thủ bị sở cũng đã động thủ, hiện giờ gạo nấu thành cơm, người xem. . ."
Mục Thanh Sơn nhàn nhạt liếc mắt nhìn gã, những hành động này của cấp dưới không thể gạt được y, gần đây lá gan của bọn thuộc hạ càng lúc càng lớn, tất nhiên muốn đối phó Tần Phi cũng không có vấn đề, Mục Thanh Sơn cũng không thích một đứa Trấn đốc Sát Sự Thính cố chấp tại An Đông ảnh hưởng đến việc phát tài của mình. Nhưng bọn thuộc hạ ngay cả chào hỏi cũng không làm một lần đã đưa nhau đến cục diện như thế này, ép Tần Phi thành công địch của toàn dân mới xin chỉ thị của mình, muốn dùng đặc quyền Tổng đốc của mình lập tức bắt ngay Tần Phi. Nếu Mục Thanh Sơn không làm bộ làm tịch thì uổng công ở quan trường lâu như vậy quá.
"Lão Tào à, đừng gây khó khăn cho ta như thế chứ. Tuy theo phẩm cấp thì ta là Tổng đốc hành tỉnh cũng là quan tam phẩm cùng cấp với Dịch Tổng đốc Sát Sự Thính. Nhưng trong lòng mọi người đều biết rõ, Dịch Tổng đốc là ai? Ở trước mặt hắn, lời nói của ta có phân lượng sao? Ký công văn tập nã Tần Phi chỉ là động động bút nhưng chính là đắc tội Dịch Tổng đốc." Mục Thanh Sơn nhẹ giọng giảng giải.
Tào Huyền sao lại không rõ cái ý của y trong lời nói? Mấy đứa cháu chắt bang hội chọc thế nào ra sự việc này làm lão tử oan uổng phải đưa lưng ra gánh? Ta đắc tội một trong vài người quyền lực nhất Sở quốc. Tuy nói tất cả mọi người là tam phẩm, y bề ngoài không có cách nào làm gì ta nhưng sẽ ngấm ngầm chơi xấu thì đúng là bản quan rất thua thiệt. Lợi ích. . . Chuyện này phải xem có gì ưu việt, nếu lợi ích không đủ thì có nói gì ta cũng không gánh oan việc này.
"Tổng đốc đại nhân. . ."
Thanh âm từ ngoài cửa truyền tới, hơn mười viên quan trong phòng lập tức cả kinh. Cửa phòng từ từ bị ai đó đẩy ra, Tần Phi một tay tóm Khổng Chương, mỉm cười đứng ở cửa ra vào, bên cạnh hắn là rất nhiều thị vệ phủ tổng đốc bọn thị vệ, vệ binh bên ngoài khẩn trương giương cung ngắm đến Tần Phi, còn hơn mười loại vũ khí giương ra chỉ cách thân Tần Phi chỉ là vài bước mà thôi.
Tần Phi nhún vai: "Tổng đốc đại nhân chúng ta lần đầu tiên gặp mặt mà bài binh bố trận lớn thế sao?"
Mục Thanh Sơn nhíu mày, tu vi Tần Phi có chút vượt quá dự liệu của y, tuy nhiên tất cả vẫn nằm trong khống chế, đám thị vệ dưới tay mình cũng không phải chỉ biết ăn cơm uống rượu. Tại phủ tổng đốc, nếu Tần Phi thật muốn gây bất lợi với những quan viên này thì vài chục cao thủ cùng mấy trăm quan binh sẽ cho Tần Phi biết thế nào là công đạo ở chỗ này.
"Tần Trấn đốc, ngươi xông đến như vậy là có ý gì?" Mục Thanh Sơn nghiêm nghị quát hỏi.
"Không có gì. Ta đoán, hôm nay An Châu xảy ra đại sự như vậy, tám phần là vì người này trong tay của ta. Cũng được, ta đem hắn giao cho các ngươi."
Nói xong, Tần Phi xuất một trảo nhấc cổ áo Khổng Chương ném sang chỗ Tào Huyền.
Khổng Chương như là bị Tần Phi chế trụ huyệt đạo nên toàn thân mềm nhũn không thể động đậy. Trong nội tâm Tào Huyền loé lên sát khí, thằng nhãi Khổng Chương mà vẫn còn giữ lại chính là lưu lại mầm tai hoạ, chính y mới là nguyên nhân sâu xa làm mình phải gây ra chuyện lớn như vậy, không phải là vì phải giết chết cả Tần Phi sao? Vì mục đích này phải hy sinh cả Phong lão đầu và Mai Phàm nên cần gì phải quan tâm đến mỗi một Khổng Chương đây? Giết Khổng Chương, sau đó gán tội cho Tần Phi bắt Khổng Chương xông phủ tổng đốc rồi đem cái chết của Khổng Chương giá họa nốt cho Tần Phi làm cho đầu lĩnh Hòa Hưng Long nổi điên. . . Quả thực quá hoàn mỹ!
Rất nhiều ý niệm trong đầu Tào Huyền chỉ trong tích tắc thì thân thể Khổng Chương đã bay đến trước mặt. Tào Huyền nghiêm nghị quát: "Giết!"
Bên cạnh gã có một tên võ quan, hắn rút đao ra mạnh mẽ bổ xuống, đao phong rơi xuống cắt Khổng Chương thành hai khúc.
"Không đúng. . ." Tên võ quan hoảng sợ biến sắc, trong đời gã đã giết không biết bao nhiêu người. Cảm giác lưỡi dao sắc bén găm vào thịt làm gã hưng phấn không khác gì khi phá một thân xử nữ, cảm giác đó gã nhớ rất kỹ trong lòng nên cũng thi thoảng vẫn rèn luyện. Nhưng một đao kia đánh xuống gã tận mắt nhìn thấy Khổng Chương bị chặt thành hai khối nhưng cảm giác ở bàn tay lại trống rỗng như là một đao đó bổ vào không khí.
Tào Huyền tâm tư như điện rồi đột nhiên nghĩ đến một sự kiện, kinh hô: "Hắn là niệm tu!"
Tần Phi ung dung thở dài. Nhiều người thấy hoa mắt, Khổng Chương vẫn trong tay Tần Phi như trước thế mà mới vừa rồi lại thấy y bị nhất đao lưỡng đoạn, thật đúng là không phải. Đây rõ ràng là do Tần Phi bày ra ảo cảnh lừa gạt đám đông. Sắc mặt Khổng Chương tái nhợt, không dám tin nhìn sự việc trước mắt, những người kia rất quen thuộc với y đột nhiên cảm giác xa lạ. Bọn chúng đã từng cùng nhau nâng chén cùng uống, từng cùng nhau vào kỹ viện chơi kỹ nữ, thậm chí còn cùng một cái giường cùng một kỹ nữ. . . Khổng Chương nhiều lần rải tiền tài ra khắp, mấy vạn lượng cũng không tiếc tiền để hầu hạ quan viên An Châu chính là bảo vệ địa vị Hòa Hưng Long cũng vì lúc mình gặp nạn các quan có thể xuất thủ tương trợ.
Nhưng ý niệm trong đầu của các quan lại là chém y.
"Nếu như ta là các ngươi, ta cũng nghĩ phải giết Khổng Chương mới là tốt nhất cho toàn cục. Các ngươi muốn giết ta đúng là ta không nên trách các ngươi. Ta chết đi có thể làm nhiều người hạnh phúc như vậy cơ mà. . ." Khổng Chương oán độc nhìn mấy người đối diện rồi lạnh lùng nói: "Đáng tiếc ta là Khổng Chương! Ta không muốn chết. Ta lấy tiền nuôi chó, chó cũng biết giúp ta trông cửa. Nhưng ta lấy tiền dưỡng các ngươi, các ngươi chỉ nghĩ đến việc tự bảo vệ mình mà không cứu ta."
"Chân tướng thường thường đều làm cho người khó có thể tiếp nhận." Tay Tần Phi vỗ vỗ vào vai Khổng Chương trấn an y: "Ta hiểu tâm tình của ngươi, loại cảm giác này chẳng khác gì nam nhân về đến nhà thấy lão bà ăn ở cùng người khác."
Bị vạch mặt nên Tào Huyền không hề làm ra vẻ, y cười lạnh nói: "Tần Phi, ngươi cho rằng ngươi có thể còn sống mà rời phủ tổng đốc sao?"
Tần Phi mỉm cười không đáp lại, đột nhiên xuất một hư trảo tóm vào không khí, trường đao đang trong tay một tên thị vệ rung mạnh, tuột khỏi bàn tay chủ nhân, trực tiếp bay vào trong tay Tần Phi.
Tần Phi thét dài một tiếng, thân như quỷ mỵ hướng Mục Thanh Sơn đánh tới.
"Ngăn hắn lại!" "Bảo vệ Tổng đốc!" Vô số thị vệ tán loạn chạy tới chỗ Tần Phi, các võ quan trong phòng liều mạng che trước người Mục Thanh Sơn. Bọn chúng la hét rung trời nhưng hai chân cũng đang phát run chỉ cầu có thể ngăn Tần Phi lại một lát để đại đội nhân mã bên ngoài tiến đến bắt giữ Tần Phi. Phủ tổng đốc có nhiều quan binh như vậy, chỉ còn dồn lại cũng có thể ép Tần Phi thành bánh thịt. . .
Tần Phi cười ha ha: "Một đám ngu ngốc trí nhớ ngắn quá!"
Tiếng cười xa dần, Tần Phi lại thừa dịp một khoảnh khắc những quan binh thị vệ bị chính mình bày ra ảo cảnh lừa gạt lao ra khỏi nội viện phủ tổng đốc.
Mặt Khổng Chương tái mét bị Tần Phi xách trong tay, đợi đến khi Tần Phi nhảy qua bức tường mới oán hận nói: "Tần Trấn đốc, cái tên Hòa Hưng Long xem như không giữ được. Trong tay của ta có rất nhiều chứng cứ về việc bọn chúng ăn hối lộ, làm chuyện trái pháp luật. Ta nguyện giao toàn bộ, thỉnh Trấn đốc một mẻ hốt gọn bọn chúng."
"Ta hiện tại cảm thấy hứng thú chính là, ngươi còn có thể khống chế thế lực Hòa Hưng Long còn được bao nhiêu?" Tần Phi chân không ngừng bước, hắn xông vào một cái ngõ nhỏ mới tiếp tục hỏi.
"Ta chết đi, Hòa Hưng Long coi như tan rã. Nhưng chỉ cần ta còn sống, ta chính là Hòa Hưng Long!" Khổng Chương nói như chém đinh chặt sắt.
"Rất tốt!" Tần Phi trầm ngâm nói: "Bây giờ ta sẽ đưa ngươi đến quân doanh lang nha, có Lý Hổ Nô và Chu Lễ Uyên ở đó nên không ai dám tuỳ tiện đánh vào quân doanh lang nha. Tu vi của Lý Hổ Nô cao hơn ta rất nhiều!"
"Vậy còn ngươi?" Khổng Chương hỏi ngược lại.
Tần Phi dựa lưng vào tường gạch miễn cưỡng nói: "Ta có cảm giác chuyện này không đơn giản, chỉ dựa vào Hòa Hưng Long và thủ bị sở mà dám động thủ với ta? Chẳng lẽ bọn họ đã quên trong tay của ta còn có lang nha sao? Tại An Đông, muốn tìm cao thủ có thể giết ta cũng không dễ dàng. Huống chi, bên cạnh ta còn có vị Tông sư Lý Hổ Nô và mười một gã cao thủ cấp Tiên Thiên. Cuối cùng tiền vốn của Mục Thanh Sơn, Tào Huyền là gì?"
Khổng Chương lăn lộn trên giang hồ một thời gian dài nên biết rõ một đạo lý, đã muốn giết người nhất định phải giết cho bằng được. Tùy tiện động thủ mà chỉ đả thảo kinh xà, khi nó quay đầu thì người phải chết là chính mình. Mục Thanh Sơn và Tào Huyền không phải là kẻ ngốc, bọn họ nhất định còn có chỗ dựa vững chắc.
"Chờ ta dò xét rõ ràng rồi mới tính toán bước tiếp theo." Tần Phi nhanh chóng quyết định, hắn mang theo Khổng Chương, tránh né nơi hiểm yếu rồi đến quân doanh lang nha ở ngoại ô.
Ở đó binh sĩ gối giáo chờ sáng, người người nghiêm túc, đại kỳ chủ soái tung bay, tất cả đang trong tư thế sẵn sàng chiến đấu. Tần Phi lặng lẽ tới gần đưa Khổng Chương vào doanh trại xong thì rời đi luôn.
Trong thành vẫn những âm thanh hò hét hỗn loạn, dân chúng đóng cửa không dám tuỳ tiện ra ngoài, đám lưu manh Hòa Hưng Long, quan binh thủ bị sở, các goá phụ nhà Phong lão đầu và Mai Phàm đã đập nát nha môn phân sở rách nát. Mấy tên vệ binh lưu lại bên trong nha môn Sát Sự Thính đã chạy sạch, không ai làm động tác gì ngăn cản.
Tần Phi bí mật hoạt động nhưng cũng không phát hiện ra thế lực khả nghi nào khác nên trong nội tâm nghi hoặc khó hiểu bèn quyết định ra khỏi thành.
Ngoài thành An Châu chẳng biết lúc nào đã bị người phong tỏa, đại đội quan binh đã khống chế khả năng xuất nhập An Châu. Từ những chỗ rừng cây vắng vẻ đến những con đường nhỏ đều có người canh gác nghiêm mật.
Những quan binh kia, Tần Phi thoạt nhìn thì thấy rất quen mắt, bọn chúng không phải là lần đầu tiên mà Tần Phi nhìn thấy. Ở sa mạc thảo nguyên, Tần Phi đã từng đơn đao một mình một ngựa xông qua đại trận bọn chúng.
Mặc dù bọn chúng che giấu cờ hiệu nhưng Tần Phi vẫn nhận ra đó là quân đội tinh nhuệ nhất Bắc Cương-đệ nhất trấn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.