Quyển 2 - Chương 164: So tài khoác lác
Tuyết Sơn Phi Hồ
23/03/2013
Lang Nha đội thuận lợi trở về từ Bắc Cương và giải tán ngay tại chỗ, thiếu gia binh nhao nhao trở về nhà, ngủ trên giường cao gối ấm, tay ôm giai nhân như ngọc, ăn sơn hào hải vị, đánh bạc xóc đĩa.
Sau khi giải tán, Hà Khôn chủ trì cùng phần đông các thiếu gia, bao hết một tầng của một tửu lâu nổi danh tại Đông Đô bày yến tiệc rồi mời Tần Phi, Phồn Đóa Nhi, Lý Hổ Nô, Tùy Kiệt đến, ngoài ra cũng mời rất nhiều con em quan lại nổi tiếng Đông Đô đến đây ăn mừng.
Cửa ra vào quán rượu giăng đền kết hoa, người không biết còn tưởng rằng bên trong bày tiệc cưới cũng may cửa ra vào treo một cái bảng to "Chính Xương năm 23, chúc mừng Lang Nha đội từ Bắc Cương thuận lợi trở về" bên cạnh vẽ một con Ngạ Lang giương nanh múa vuốt, trông rất sống động.
Trong tửu lâu, Hà Khôn kể lại tình hình chiến đấu lúc đó đến nước miếng bay tung tóe: "Các ngươi không đi Bắc Cương thì không biết được độ hung hiểm như thế nào đâu. Người Ma tộc đều cùng hung cực ác, cánh tay so với đùi các ngươi còn to hơn. Cái búa trong tay bọn họ ít nhất cũng phải ba bốn mươi cân, thiên quân vạn mã của chúng ta đóng ở dốc núi cũng phải mãnh chiến một hồi.
Chưa từng đi đến Bắc Cương nên các thiếu gia Đông Đô nghe vậy đều hít một ngụm lương khí, tình hình nguy hiểm như thế thì Hà Khôn - xưa nay uống rượu bài bạc với bọn họ đã ứng phó như thế nào?
Hà Khôn nhìn thấy sắc mặt mọi người liền đắc ý tung người nhảy lên ghế, một chân giẫm lên bàn bát tiên cất cao giọng nói: "Lúc ấy, bổn thiếu gia tay trái cầm cương tay phải cầm đao làm gương cho binh sĩ hét lên một tiếng -- Ma tặc nạp mạng đi. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trên trăm mũi tên bay thẳng vào mặt lão tử!"
"A...." Chúng thiếu gia lại một lần nữa kinh hô.
"Bổn thiếu gia được huấn luyện tại Lang Nha đội lại được Tần Trấn đốc tự mình chỉ dạy, làm sao có thể bị bắn?" Hà Khôn tay phải vung lên, cười nói: "Lão tử vung đao lên, đinh đinh đang đang... cản hết những mũi tên bay tới rồi lập tức thốc ngựa xông lên phía trước, cùng với các huynh đệ xung phong giết cho thiên hôn địa ám, nhật nguyệt vô quang. Đầu ngựa bổn thiếu gia treo hơn mười cái thủ cấp ma tộc, về sau không có cách gì treo được nữa ta cũng lười chém."
"Không nghĩ tới, Lang Nha đội thần kỳ như thế, Hà thiếu gia đi không lâu chẳng những dũng khí tăng gấp đôi mà còn tu vi tinh tiến." Có người chân thành khen.
Hà Khôn cười ha hả chắp tay: "Không dám, không dám."
Hắn lại định nói khoác vài câu nhưng bên tai nghe thấy một người nói chuyện, sắc mặt lập tức thay đổi liền tức giận quay đầu đi. Lại một vị thiếu gia binh khác cùng đi Bắc Cương với hắn cũng nhảy lên một cái bàn bát tiên vênh váo tự đắc với đám thiếu gia vây quanh lớn tiếng nói: "Ngày ấy, gió bắc thổi hiu hiu, chiến mã đau đớn rên lên, mưa tên bay đầy trời, tiếng chém giết rung trời. Ma tặc gấp trăm lần
ta nhưng ta không sợ chút nào, tay trai cầm thương tay phải cầm búa xông trận chém giết cướp cờ. Sao? Ta giết bao nhiêu thằng Ma tặc? Hừ, không 100 cũng 99. Về sau, chỉ cần bổn thiếu gia đi đến đâu, ma tặc trông thấy liền chuồn luôn..."
Hà Khôn vốn dĩ tưởng mình đã khoác lác lắm rồi rồi, không nghĩ tới gia hỏa này không biết xấu hổ không để ý đến lễ nghĩa liêm sỉ, ngay cả nói dối vô sỉ như thế cũng có thể nói ra. Mình có ý tốt chỉ nói chém hơn mười, hai mươi thủ cấp, hắn lại dám nói không 100 cũng 99, không phải là muốn dìm Hà thiểu xuống sao?
Hà Khôn cuốn cuốn tay áo, chuẩn bị tiến lên giáo huấn gia hỏa khoác lác coi trời bằng vung này bỗng nhiên chỗ góc cua ở thang lầu có người hoan hô nói: "Tần Trấn đốc, Phồn tổng trấn, Lý tổng binh, Tùy đôn đốc, các ngươi đã tới?"
Hà Khôn lập tức đổi một khuôn mặt tươi cười, bước nhanh tranh đứng ở đầu cầu thang, kính cẩn đón bốn người đi vào quán rồi lập tức ưỡn ngực hóp bụng đứng một bên Tần Phi, hắn chợt cảm thấy mình so với các thiếu gia binh khác cao hơn một bậc.
"Tần Trấn đốc!" Có thiếu gia đã từng cùng Tần Phi, Đoan Vương uống rượu một chỗ nên nhận ra Tần Phi liền tiến lên thi lễ nói chuyện: "Lúc nãy Hà thiểu nói hắn chém được hơn mười thủ cấp, có thật như vậy không?"
Tần phi thản nhiên liếc Hà Khôn, Hà Khôn mày dạn mặt dày mở trừng hai mắt nhìn Tần Phi.
Phồn Đóa Nhi che miệng cười nói: "Đều là thật, quân công Lang Nha đội được tấu lên trên, chém ít nhất một đầu, cũng có mười hai cấp."
Lại nói, ngày đó cơ nỏ diệt vô số địch, Ma tộc lưu lại thi thể thật sự quá nhiều, cộng thêm người man tộc chết trận, thủ cấp gần 2000 cái. Mà Trấn quân mã đệ nhất đã bị Tần Phi dọa chạy, nhiều công lao như vậy lại tiện nghi cho Lang Nha đội, những thiếu gia binh kia không đồng ý phương thức phân phối bình quân, liền dùng những thủ cấp Ma tộc kia làm tiền đặt cược, hung hăng xóc đĩa đánh bạc. Người thắng lớn ít nhất hơn trăm thủ cấp, người thua nhiều cũng chỉ còn lại khoảng mười hai thủ cấp!
"Là thật sự..." Các thiếu gia nhao nhao nhìn về phía bọn người Hà Khôn với ánh mắt kính nể, thi lễ thật sâu nói: "Không nghĩ tới Hà thiểu vì nước giết địch không sợ sinh tử, lúc trước chúng ta còn tưởng rằng Hà thiểu chỉ biết đá gà đấu chó (*chơi bời lêu lổng), thật sự là nhìn lầm rồi.."
"Không dám!" Hà Khôn đảo con mắt, trước mắt nhiều người như vậy mà Tần Phi không lên tiếng chính là mình có thể vuốt mông ngựa rồi. Sau này Tần Phi thăng quan tiến chức mình cũng có thể đi theo thơm lây. Với cục diện triều đình bây giờ thì Tần Phi đang có tiền đồ sáng lạng. Nếu theo đúng người thì mình không phải họ hàng nhưng tiền đồ tương lai chưa hẳn đã kém hơn.
"Nói đến lợi hại vẫn là Tần Trấn đốc của chúng ta. Một mình hắn đơn thương độc mã xông trận, những nơi đi qua đều không có kẻ địch nổi, Khả Hãn Ma tộc sợ tới mức quay đầu bỏ chạy. Tần Trấn đốc lập tức hoành thương mạnh mẽ quát một tiếng --mang đem không nên. Ha ha ha,(thiếu)
Hà Khôn miêu tả phen này không có người nào dị nghị. Sự tình Tần Phi xông trận tại Bắc Cương tại thời điểm khi bọn hắn còn chưa trở lại Đông Đô đã truyền đến Đông Đô rồi. Sát Sự Thính nắm lấy cơ hội, rải tin tức khắp nơi, dốc hết sức tạo ra một hình tượng Tần Phi cao thủ vô địch. Dụng tâm của Dịch Tổng đốc lần này đã tạo thành sự nhìn nhận chung ở trong Ở Sát Sự Thính là bắt đầu nâng Tần Phi lên để cho hắn tiếp nhận Sát Sự Thính về sau.
Mà đi cùng với Tần Phi xông trận còn có Thủy Tình Không, bởi vì không cùng lập trường nên đã bị Sát Sự Thính tự động loại bỏ. Hiện tại ngay cả tiểu hài tử Đông Đô chơi trò chơi đều thường xuyên cưỡi ngựa tre cầm gậy gỗ, hét lớn: "Ta chính là Sát Sự Thính Tần Trấn đốc, ma tộc (..........)
"Sự tình này đừng nhắc đến nữa." Tần Phi hơi có chút không vui nói.
Hà Khôn là người khôn khéo, lúc này dẫn bọn người Tần Phi tới ngồi chỗ thủ tọa. Nhưng chỉ trong nháy mắt khi hắn vừa mới hầu hạ Tần Phi ngồi xuống thì toàn bộ chỗ ngồi gần thủ tọa đã đầy người. Các thiếu gia Đông Đô ai mà không muốn làm quen với Tần Phi? Hà Khôn giận tím mặt, bổn thiếu gia chủ trì, bổn thiếu gia xuất tiền, bổn thiếu gia hầu hạ Tần trấn đốc ngồi thì những con chó con các ngươi lại đoạt mất chỗ ngồi của bổn thiếu gia?
Đang trước mặt Tần Phi nên Hà Khôn không dám nổi cáu làm bậy liền chuyển cái ghế bên cạnh ngồi chen vào bên người Tần Phi rồi ngồi xuống và tức giận với thiếu gia ngồi bên cạnh, quát: "Đi đi đi, dịch sang một bên, muốn chen cho Tần trấn đốc không cầm được đũa sao?
Tần Phi nhìn thấy cử động như vậy liền vội vàng đứng dậy, cất cao giọng nói: "Chư vị mau mời an vị, chờ một chút Tần Phi nhất định mời rượu."
Tần Phi khách khí khiến các thiếu gia cảm thấy ngượng ngùng, nhao nhao tìm chỗ ngồi xuống trước rồi nói sau.
Trong tửu lâu, rượu và thức ăn được nối tiếp mang lên,Tần Phi thờ ơ không ăn chút gì, trong đầu hoàn toàn không chú ý tới bữa tiệc.
Thủy Tình Không đã chết, chỗ dựa hai mươi năm nay của Thác Bạt Liệt đã không còn tồn tại. Tuy nhiên trong một lần giao tranh, Thác Bạt Liệt lợi dụng Thác Bạt Hoằng chủ quan đã đánh tan ba vạn đại quân, nhưng chuyện này cũng không thay đổi được thực lực của hai bên. Ở vùng viễn đông Thác Bạt Liệt rơi vào tình thế xấu, không còn Thủy Tình Không uy hiếp nên Thác Bạt Hoằng xua quân tiến đánh mà không kiêng nể gì cả, không ngừng tiến đánh toàn bộ thảo nguyên.
Ma tộc thống nhất thảo nguyên sẽ trở thành mối họa lớn và là gánh nặng của Yến Vương. Khi Ma tộc thống nhất thảo nguyên thì dân chúng vô tội Bắc Cương sẽ gặp cảnh binh đao. Yến Vương có tâm cướp ngôi vua nên lúc đó hắn có hai lựa chọn hoặc là lập tực khởi binh tạo phản xua quân tiến vào Trung thổ tranh đoạt thiên hạ hoặc là tập trung đánh trả tiêu hao dần thực lực, cho đến khi không còn là uy hiếp của Sở đế, lúc này hắn sẽ bị Sở đế tập trung lực lượng tiêu diệt.
Mấy ngày qua Tần Phi còn mơ màng liền đột nhiên minh bạch nguyên nhân Sở đế nhất định phải giết chết Thủy Tình Không.
Thủy Tình Không là người có thể duy trì sự cân đối thảo nguyên cùng Bắc Cương, hắn chết thì sự cân đối này sẽ bị phá vỡ. Cho dù là cục diện nghiêng về bên nào thì đều có lợi cho Sở đế. Thủy Tình Không đi vào Đông Đô là một cơ hội, Sở đế nếu như không nắm bắt được thì không phải là một đế vương tọa trấn Đại Sở hơn hai mươi năm.
Nếu như giải quyết được Yến vương, kế tiếp, đại chiến Sở Ngô sẽ không thể tránh khỏi. Từ sau khi Sở đế phạt Ngụy thành công liền ẩn nhẫn hai mươi năm, Tần Phi tuyệt đối không tin hắn chỉ hàng ngày nhàm chán ở trong cung chơi nữ nhân. Sở đế một đời anh hào hai mươi năm ẩn nhẫn này chính là để phút cuối cùng bộc phát. Hắn hoặc là không động thủ, còn đã động thủ thì nhất định phải thành công - diệt Ngụy - đó là một minh chứng.
Thấy Tần Phi đang thất thần, Phồn Đóa Nhi liền nhỏ giọng nhắc nhở: "Tần Trấn đốc, nghĩ cái gì vậy?"
"Ah, không có gì!" Tần Phi nói lấy lệ.
Phồn Đóa Nhi khẽ cười nói: "Có phải đang suy nghĩ chuyện Sát Sự Thính sẽ điều động ngươi như thế nào? Không cần lo lắng, lệ cũ mà thôi."
Dưới tổng trấn Sát Sự Thính đều là quan viên cấp thấp, một khi đã đến cấp tổng trấn có thể coi là quan viên tầng giữa rồi. Tại Đông đô, tổng trấn đầy đường đi, Đồng Tri nhiều như chó, không để vào mắt. Nhưng đã đến tỉnh ngoài một vị tổng trấn là trưởng quan tình báo cao nhất của một tỉnh, thân phận không phải chuyện đùa.
Tần Phi đi Bắc Cương thí nghiệm cơ nỏ, một người bức lui đại quân Ma tộc Trấn Hòa đệ nhất, trảm tướng giết địch, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi. Phần công lao này đã rất lớn rồi huống hồ còn có Dịch Tổng đốc dốc hết sức tài bồi, bên trong Sát Sự Thính đã bắt đầu truyền lưu tin tức nói là Dịch Tổng đốc chuẩn bị thăng Tần Phi hai cấp.
Từ Tổng trấn Đồng Tri đến Đề đốc Đồng Tri đích thật là hai cấp. Nhưng trong đó có một chỗ không thông.
Quy định của Sát Sự Thính là ngoại trừ Kim Thạch Ty cần người có năng lực chuyên môn, còn quan viên năm ti còn lại lên đến cấp tổng trấn nhất định phải ra ngoài làm việc.
Chiến tích bên ngoài quyết định tiền đồ của quan viên Sát Sự Thính, tổng trấn trở về liền được thăng lên Đề đốc Đồng Tri, Đô đốc,........
Làm không tốt thì đời này cũng chỉ là tổng trấn còn rất có thể bị triệu hồi về tổng bộ Đông đô Sát Sự Thính làm chức quan nhàn tản, không còn uy phong của một người chưởng quản quân tình một tỉnh nữa.
Tại Sát Sự Thính mọi người đang suy đoán Tần Phi sẽ bị điều đi làm tổng trấn của tỉnh nào.
Tần Phi nhướng mày nói: "Ngươi có tin tức gì không?"
Sau khi giải tán, Hà Khôn chủ trì cùng phần đông các thiếu gia, bao hết một tầng của một tửu lâu nổi danh tại Đông Đô bày yến tiệc rồi mời Tần Phi, Phồn Đóa Nhi, Lý Hổ Nô, Tùy Kiệt đến, ngoài ra cũng mời rất nhiều con em quan lại nổi tiếng Đông Đô đến đây ăn mừng.
Cửa ra vào quán rượu giăng đền kết hoa, người không biết còn tưởng rằng bên trong bày tiệc cưới cũng may cửa ra vào treo một cái bảng to "Chính Xương năm 23, chúc mừng Lang Nha đội từ Bắc Cương thuận lợi trở về" bên cạnh vẽ một con Ngạ Lang giương nanh múa vuốt, trông rất sống động.
Trong tửu lâu, Hà Khôn kể lại tình hình chiến đấu lúc đó đến nước miếng bay tung tóe: "Các ngươi không đi Bắc Cương thì không biết được độ hung hiểm như thế nào đâu. Người Ma tộc đều cùng hung cực ác, cánh tay so với đùi các ngươi còn to hơn. Cái búa trong tay bọn họ ít nhất cũng phải ba bốn mươi cân, thiên quân vạn mã của chúng ta đóng ở dốc núi cũng phải mãnh chiến một hồi.
Chưa từng đi đến Bắc Cương nên các thiếu gia Đông Đô nghe vậy đều hít một ngụm lương khí, tình hình nguy hiểm như thế thì Hà Khôn - xưa nay uống rượu bài bạc với bọn họ đã ứng phó như thế nào?
Hà Khôn nhìn thấy sắc mặt mọi người liền đắc ý tung người nhảy lên ghế, một chân giẫm lên bàn bát tiên cất cao giọng nói: "Lúc ấy, bổn thiếu gia tay trái cầm cương tay phải cầm đao làm gương cho binh sĩ hét lên một tiếng -- Ma tặc nạp mạng đi. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trên trăm mũi tên bay thẳng vào mặt lão tử!"
"A...." Chúng thiếu gia lại một lần nữa kinh hô.
"Bổn thiếu gia được huấn luyện tại Lang Nha đội lại được Tần Trấn đốc tự mình chỉ dạy, làm sao có thể bị bắn?" Hà Khôn tay phải vung lên, cười nói: "Lão tử vung đao lên, đinh đinh đang đang... cản hết những mũi tên bay tới rồi lập tức thốc ngựa xông lên phía trước, cùng với các huynh đệ xung phong giết cho thiên hôn địa ám, nhật nguyệt vô quang. Đầu ngựa bổn thiếu gia treo hơn mười cái thủ cấp ma tộc, về sau không có cách gì treo được nữa ta cũng lười chém."
"Không nghĩ tới, Lang Nha đội thần kỳ như thế, Hà thiếu gia đi không lâu chẳng những dũng khí tăng gấp đôi mà còn tu vi tinh tiến." Có người chân thành khen.
Hà Khôn cười ha hả chắp tay: "Không dám, không dám."
Hắn lại định nói khoác vài câu nhưng bên tai nghe thấy một người nói chuyện, sắc mặt lập tức thay đổi liền tức giận quay đầu đi. Lại một vị thiếu gia binh khác cùng đi Bắc Cương với hắn cũng nhảy lên một cái bàn bát tiên vênh váo tự đắc với đám thiếu gia vây quanh lớn tiếng nói: "Ngày ấy, gió bắc thổi hiu hiu, chiến mã đau đớn rên lên, mưa tên bay đầy trời, tiếng chém giết rung trời. Ma tặc gấp trăm lần
ta nhưng ta không sợ chút nào, tay trai cầm thương tay phải cầm búa xông trận chém giết cướp cờ. Sao? Ta giết bao nhiêu thằng Ma tặc? Hừ, không 100 cũng 99. Về sau, chỉ cần bổn thiếu gia đi đến đâu, ma tặc trông thấy liền chuồn luôn..."
Hà Khôn vốn dĩ tưởng mình đã khoác lác lắm rồi rồi, không nghĩ tới gia hỏa này không biết xấu hổ không để ý đến lễ nghĩa liêm sỉ, ngay cả nói dối vô sỉ như thế cũng có thể nói ra. Mình có ý tốt chỉ nói chém hơn mười, hai mươi thủ cấp, hắn lại dám nói không 100 cũng 99, không phải là muốn dìm Hà thiểu xuống sao?
Hà Khôn cuốn cuốn tay áo, chuẩn bị tiến lên giáo huấn gia hỏa khoác lác coi trời bằng vung này bỗng nhiên chỗ góc cua ở thang lầu có người hoan hô nói: "Tần Trấn đốc, Phồn tổng trấn, Lý tổng binh, Tùy đôn đốc, các ngươi đã tới?"
Hà Khôn lập tức đổi một khuôn mặt tươi cười, bước nhanh tranh đứng ở đầu cầu thang, kính cẩn đón bốn người đi vào quán rồi lập tức ưỡn ngực hóp bụng đứng một bên Tần Phi, hắn chợt cảm thấy mình so với các thiếu gia binh khác cao hơn một bậc.
"Tần Trấn đốc!" Có thiếu gia đã từng cùng Tần Phi, Đoan Vương uống rượu một chỗ nên nhận ra Tần Phi liền tiến lên thi lễ nói chuyện: "Lúc nãy Hà thiểu nói hắn chém được hơn mười thủ cấp, có thật như vậy không?"
Tần phi thản nhiên liếc Hà Khôn, Hà Khôn mày dạn mặt dày mở trừng hai mắt nhìn Tần Phi.
Phồn Đóa Nhi che miệng cười nói: "Đều là thật, quân công Lang Nha đội được tấu lên trên, chém ít nhất một đầu, cũng có mười hai cấp."
Lại nói, ngày đó cơ nỏ diệt vô số địch, Ma tộc lưu lại thi thể thật sự quá nhiều, cộng thêm người man tộc chết trận, thủ cấp gần 2000 cái. Mà Trấn quân mã đệ nhất đã bị Tần Phi dọa chạy, nhiều công lao như vậy lại tiện nghi cho Lang Nha đội, những thiếu gia binh kia không đồng ý phương thức phân phối bình quân, liền dùng những thủ cấp Ma tộc kia làm tiền đặt cược, hung hăng xóc đĩa đánh bạc. Người thắng lớn ít nhất hơn trăm thủ cấp, người thua nhiều cũng chỉ còn lại khoảng mười hai thủ cấp!
"Là thật sự..." Các thiếu gia nhao nhao nhìn về phía bọn người Hà Khôn với ánh mắt kính nể, thi lễ thật sâu nói: "Không nghĩ tới Hà thiểu vì nước giết địch không sợ sinh tử, lúc trước chúng ta còn tưởng rằng Hà thiểu chỉ biết đá gà đấu chó (*chơi bời lêu lổng), thật sự là nhìn lầm rồi.."
"Không dám!" Hà Khôn đảo con mắt, trước mắt nhiều người như vậy mà Tần Phi không lên tiếng chính là mình có thể vuốt mông ngựa rồi. Sau này Tần Phi thăng quan tiến chức mình cũng có thể đi theo thơm lây. Với cục diện triều đình bây giờ thì Tần Phi đang có tiền đồ sáng lạng. Nếu theo đúng người thì mình không phải họ hàng nhưng tiền đồ tương lai chưa hẳn đã kém hơn.
"Nói đến lợi hại vẫn là Tần Trấn đốc của chúng ta. Một mình hắn đơn thương độc mã xông trận, những nơi đi qua đều không có kẻ địch nổi, Khả Hãn Ma tộc sợ tới mức quay đầu bỏ chạy. Tần Trấn đốc lập tức hoành thương mạnh mẽ quát một tiếng --mang đem không nên. Ha ha ha,(thiếu)
Hà Khôn miêu tả phen này không có người nào dị nghị. Sự tình Tần Phi xông trận tại Bắc Cương tại thời điểm khi bọn hắn còn chưa trở lại Đông Đô đã truyền đến Đông Đô rồi. Sát Sự Thính nắm lấy cơ hội, rải tin tức khắp nơi, dốc hết sức tạo ra một hình tượng Tần Phi cao thủ vô địch. Dụng tâm của Dịch Tổng đốc lần này đã tạo thành sự nhìn nhận chung ở trong Ở Sát Sự Thính là bắt đầu nâng Tần Phi lên để cho hắn tiếp nhận Sát Sự Thính về sau.
Mà đi cùng với Tần Phi xông trận còn có Thủy Tình Không, bởi vì không cùng lập trường nên đã bị Sát Sự Thính tự động loại bỏ. Hiện tại ngay cả tiểu hài tử Đông Đô chơi trò chơi đều thường xuyên cưỡi ngựa tre cầm gậy gỗ, hét lớn: "Ta chính là Sát Sự Thính Tần Trấn đốc, ma tộc (..........)
"Sự tình này đừng nhắc đến nữa." Tần Phi hơi có chút không vui nói.
Hà Khôn là người khôn khéo, lúc này dẫn bọn người Tần Phi tới ngồi chỗ thủ tọa. Nhưng chỉ trong nháy mắt khi hắn vừa mới hầu hạ Tần Phi ngồi xuống thì toàn bộ chỗ ngồi gần thủ tọa đã đầy người. Các thiếu gia Đông Đô ai mà không muốn làm quen với Tần Phi? Hà Khôn giận tím mặt, bổn thiếu gia chủ trì, bổn thiếu gia xuất tiền, bổn thiếu gia hầu hạ Tần trấn đốc ngồi thì những con chó con các ngươi lại đoạt mất chỗ ngồi của bổn thiếu gia?
Đang trước mặt Tần Phi nên Hà Khôn không dám nổi cáu làm bậy liền chuyển cái ghế bên cạnh ngồi chen vào bên người Tần Phi rồi ngồi xuống và tức giận với thiếu gia ngồi bên cạnh, quát: "Đi đi đi, dịch sang một bên, muốn chen cho Tần trấn đốc không cầm được đũa sao?
Tần Phi nhìn thấy cử động như vậy liền vội vàng đứng dậy, cất cao giọng nói: "Chư vị mau mời an vị, chờ một chút Tần Phi nhất định mời rượu."
Tần Phi khách khí khiến các thiếu gia cảm thấy ngượng ngùng, nhao nhao tìm chỗ ngồi xuống trước rồi nói sau.
Trong tửu lâu, rượu và thức ăn được nối tiếp mang lên,Tần Phi thờ ơ không ăn chút gì, trong đầu hoàn toàn không chú ý tới bữa tiệc.
Thủy Tình Không đã chết, chỗ dựa hai mươi năm nay của Thác Bạt Liệt đã không còn tồn tại. Tuy nhiên trong một lần giao tranh, Thác Bạt Liệt lợi dụng Thác Bạt Hoằng chủ quan đã đánh tan ba vạn đại quân, nhưng chuyện này cũng không thay đổi được thực lực của hai bên. Ở vùng viễn đông Thác Bạt Liệt rơi vào tình thế xấu, không còn Thủy Tình Không uy hiếp nên Thác Bạt Hoằng xua quân tiến đánh mà không kiêng nể gì cả, không ngừng tiến đánh toàn bộ thảo nguyên.
Ma tộc thống nhất thảo nguyên sẽ trở thành mối họa lớn và là gánh nặng của Yến Vương. Khi Ma tộc thống nhất thảo nguyên thì dân chúng vô tội Bắc Cương sẽ gặp cảnh binh đao. Yến Vương có tâm cướp ngôi vua nên lúc đó hắn có hai lựa chọn hoặc là lập tực khởi binh tạo phản xua quân tiến vào Trung thổ tranh đoạt thiên hạ hoặc là tập trung đánh trả tiêu hao dần thực lực, cho đến khi không còn là uy hiếp của Sở đế, lúc này hắn sẽ bị Sở đế tập trung lực lượng tiêu diệt.
Mấy ngày qua Tần Phi còn mơ màng liền đột nhiên minh bạch nguyên nhân Sở đế nhất định phải giết chết Thủy Tình Không.
Thủy Tình Không là người có thể duy trì sự cân đối thảo nguyên cùng Bắc Cương, hắn chết thì sự cân đối này sẽ bị phá vỡ. Cho dù là cục diện nghiêng về bên nào thì đều có lợi cho Sở đế. Thủy Tình Không đi vào Đông Đô là một cơ hội, Sở đế nếu như không nắm bắt được thì không phải là một đế vương tọa trấn Đại Sở hơn hai mươi năm.
Nếu như giải quyết được Yến vương, kế tiếp, đại chiến Sở Ngô sẽ không thể tránh khỏi. Từ sau khi Sở đế phạt Ngụy thành công liền ẩn nhẫn hai mươi năm, Tần Phi tuyệt đối không tin hắn chỉ hàng ngày nhàm chán ở trong cung chơi nữ nhân. Sở đế một đời anh hào hai mươi năm ẩn nhẫn này chính là để phút cuối cùng bộc phát. Hắn hoặc là không động thủ, còn đã động thủ thì nhất định phải thành công - diệt Ngụy - đó là một minh chứng.
Thấy Tần Phi đang thất thần, Phồn Đóa Nhi liền nhỏ giọng nhắc nhở: "Tần Trấn đốc, nghĩ cái gì vậy?"
"Ah, không có gì!" Tần Phi nói lấy lệ.
Phồn Đóa Nhi khẽ cười nói: "Có phải đang suy nghĩ chuyện Sát Sự Thính sẽ điều động ngươi như thế nào? Không cần lo lắng, lệ cũ mà thôi."
Dưới tổng trấn Sát Sự Thính đều là quan viên cấp thấp, một khi đã đến cấp tổng trấn có thể coi là quan viên tầng giữa rồi. Tại Đông đô, tổng trấn đầy đường đi, Đồng Tri nhiều như chó, không để vào mắt. Nhưng đã đến tỉnh ngoài một vị tổng trấn là trưởng quan tình báo cao nhất của một tỉnh, thân phận không phải chuyện đùa.
Tần Phi đi Bắc Cương thí nghiệm cơ nỏ, một người bức lui đại quân Ma tộc Trấn Hòa đệ nhất, trảm tướng giết địch, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi. Phần công lao này đã rất lớn rồi huống hồ còn có Dịch Tổng đốc dốc hết sức tài bồi, bên trong Sát Sự Thính đã bắt đầu truyền lưu tin tức nói là Dịch Tổng đốc chuẩn bị thăng Tần Phi hai cấp.
Từ Tổng trấn Đồng Tri đến Đề đốc Đồng Tri đích thật là hai cấp. Nhưng trong đó có một chỗ không thông.
Quy định của Sát Sự Thính là ngoại trừ Kim Thạch Ty cần người có năng lực chuyên môn, còn quan viên năm ti còn lại lên đến cấp tổng trấn nhất định phải ra ngoài làm việc.
Chiến tích bên ngoài quyết định tiền đồ của quan viên Sát Sự Thính, tổng trấn trở về liền được thăng lên Đề đốc Đồng Tri, Đô đốc,........
Làm không tốt thì đời này cũng chỉ là tổng trấn còn rất có thể bị triệu hồi về tổng bộ Đông đô Sát Sự Thính làm chức quan nhàn tản, không còn uy phong của một người chưởng quản quân tình một tỉnh nữa.
Tại Sát Sự Thính mọi người đang suy đoán Tần Phi sẽ bị điều đi làm tổng trấn của tỉnh nào.
Tần Phi nhướng mày nói: "Ngươi có tin tức gì không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.