Chích Thủ Già Thiên

Quyển 4 - Chương 324: Ta là ai ?

Tuyết Sơn Phi Hồ

30/08/2013

Trên mặt Cấm Thành bốc lên một làn khói bếp, mấy chục quan binh bận rộn với công cụ trong tay. Bọn họ cũng không phải đang chiến đấu mà là đang vui vẻ làm thịt nướng.

Ky luật quân đội Sở quốc gần đây có thể nói là nghiêm minh, những cảnh khiến con người ta nghẹn họng nhìn trân trối như kiểu binh lính đang đóng giữ ở đầu thành có thể nướng đồ ăn như thế này thì hoặc những binh lính kia là đám bại hoại vô kỉ luật, hoặc chính là binh sĩ của Cấm Thành. Đây có lẽ cũng là điểm khác biệt giữa binh lính của Cấm Thành với những nơi khác. Trọn Xung vẫn cho rằng, chỉ cần huấn luyện cho tốt, chỉ cần trang bị không thiếu, chỉ cần ý chí kiên định, chỉ cần khi kẻ địch tới ngươi dám xách dao găm xông lên liều mạng thì chính là binh lính tốt - còn chuyện nướng vài miếng thịt trên tường thành chẳng là cái quái gì.

Không ít những kẻ đọc thuộc lòng binh thư đã hỉ mũi coi thường cách làm của Trọng Xung. Bọn họ từng vụng trộm suy đoán: nếu Cấm Thành lại xảy ra chiến tranh lần nữa thì đám binh mã Trọng Xung dẫn theo chắc chắn sẽ bị người ta đánh cho té khói. Chỉ tiếc là gần hai mươi năm trở lại đây Cấm Thành không có chiến tranh. Những quan binh quen thói ăn chơi kia đến cuối cùng có bao nhiêu sức chiến đấu, chỉ dùng mắt thường thì không nhìn ra được.

Nếu đã chẳng coi chuyện nướng thịt ra gì thì Trọng Xung tất nhiên cũng sẽ không "nhàn rỗi", hắn mặc trường bào màu nâu, một tay cầm rất nhiều thịt xiên, một tay điều chỉnh lửa than. Mùi thịt nướng nồng đậm tràn ngập một nửa tường thành, bụng của rất nhiều binh sĩ đã kêu réo ầm ĩ... ra sức lau nước miếng, tham lam nìn những miếng thịt đã sắp chín kia...

"Đừng vội, tí nữa ai cũng có phần!" Trọng Xung cười nói: "Đừng nghĩ họ hàng thân thích đều đã ra khỏi thành, chúng ta không thể thiếu được thức ăn. Hôm nay ông đây tự mình vào bếp làm thịt nướng cho các ngươi, cảnh cáo trước đây, đến lúc ra trận thì đừng có làm mất mặt bữa thịt nướng này."

Quan binh trên tường thành cười vang, bọn hắn mặc dù thuộc quân đội Đại Sở nhưng hầu hết đều lớn lên ở Cấm Thành. Mười sáu tuổi thực hiện nghĩa vụ mà tòng quân, phải đến năm mươi tuổi mới được xuất ngũ. Nói cách khác, một cựu binh già hoàn thành nghĩa vụ mà còn sống tức là phải phục vụ trong quân ngũ suốt ba mươi lăm năm. Chỉ sợ lúc ấy con của hắn cũng đã phải lăn lộn trong quân doanh không ít năm rồi.

"Lại đây, chia cho mọi người..." Trọng Xung đưa thịt xiên trong tay cho vệ binh bên cạnh, vẫn không quên tiện tay cầm hai xiên lên nếm thử tay nghề của mình. Vừa nuốt một miếng vào bụng lập tức vui vẻ ra mặt. Trọng đại nhân hắn nướng thịt chắc cũng không phải ngày một ngày hai, nếu không thì sao có thể nuốt trôi đây?

Vệ binh nhận lấy thịt xiên, nguyên một đám lần lượt phát xuống dưới, vẫn không quên thúc giục những binh lính đang nướng thịt kia nhanh tay lên, tất cả mọi người đã đói đến mức bụng dẹp lép rồi.

Trời vào đông, gió lạnh đìu hiu, cây cỏ tiêu điều xơ xác. Mùi thịt nướng này tràn ngập, cảm xúc dâng trào, đúng là vào đông nướng thịt là thích nhất, nếu lại còn có thêm vài cô nương xinh đẹp ở đây đàn vài bài, hát vài câu thì mê li! Trọng Xung cười ha hả ăn hết xiên thịt trong tay, lấy tay áo quệt quệt miệng vài cái, bỏ qua ý tưởng hoang đường này.

"Tổng quản đại nhân, phía Đông Bắc có bụi mù." Trên chòi cao có một tên lính hô to.

Trọng Xung vẻ mặt nghiêm túc, lo lắng lâu như vậy, cuối cùng vẫn tới Cấm Thành. Hắn vung tay lên, thét ra lệnh: "Thổi kèn hiệu, triệu tập binh lính... Không cần vôi, trước cứ ăn hết chỗ thịt nướng kia đi đã, mấy cháu kia cũng không biết bay đâu."

Từ chòi cao nhìn ra, phía đông bắc rất xa một vầng bụi lớn bốc lên, chỉ nhìn vào đây có thể thấy thế của chúng có phần hung hãn. Trọng Xung chắp tay đứng trên đầu tường, chăm chú nhìn, một lát sau thấp giọng nói: "Chậc chậc, đúng là để mắt tới ông đây, người ta đều nói đánh thành dùng quân gấp năm (*), ta thấy, bọn này ít nhất cũng gấp bốn."

(*) bội nhi công thành 倍而攻城: Đoạn này xuất phát từ câu: "Phép dụng binh, gấp mười lần địch thì bao vây, gấp năm lần địch thì tấn công, gấp đôi chì chia ra mà đánh, bằng địch thì phải đánh khéo, kém địch thì rút, tránh giao tranh với địch."

"Cấm Thành của chúng ta khác với những thành trì khác. Vốn là xây dựa vào núi, nước uống được dẫn từ trên núi xuống, muốn chặt đứt nguồn nước thì trước phải phá được Cấm Thành mới có thể vào núi chặn nước. Sau đến lương thảo, mặc dù phát cho dân chúng gần hết, nhưng Cấm Thành của chúng ta đã hai mươi năm không đánh trận rồi, mấy năm này lại không gặp phải thiên tai khó khăn gì, quân lương mà triều đình phát tới cũng có dự trữ, bình thường thì kho thóc nội thành lúc nào cũng tràn đầy. Với lại một hộ dân bình thường trong nhà ai không để lại một vạc gạo?"

Người nói chính là một viên Thiên tướng, hắn thoạt nhìn chưa tới ba mươi, hai mắt tinh anh, mày rậm, râu ngắn, thân hình cũng cao lớn, trong lời nói cũng có sức nặng: "Thành vững chãi, lương thực đủ, nguồn nước có, quân lính mạnh. Muốn đánh Cấm Thành... gấp bốn lần quân cũng không tính là ít!"

"Nhan Hạo à, ngươi nói như vậy sẽ khiến ta cảm thấy ngươi đang kiêu ngạo!" Trọng Xung thản nhiên nói.



Nhan Hạo cất cao giọng nói: "Đại nhân không phải thường nói là phải coi khinh kẻ địch ở mặt chiến lược, coi trọng kẻ địch ở mặt chiến thuật sao?"

Bị gậy ông đập lưng ông, Trọng Xung thở dài một hơi, nhìn đám bụi mù bên ngoài thành đang tiến lại càng ngày càng gần, trầm giọng nói: "Bọn chúng là một lũ điên, từ lúc tiến vào Bắc Cương tới giờ, chỉ cần chống cự thì sau khi thành bị phá sẽ tàn sát hàng loạt dân trong thành, cho dù là người già, phụ nữ và trẻ em cũng không tha. Có một trấn cách Bắc Cương năm dặm, chỉ là vì có một nhóm lính yểm trợ cho dân chúng chạy trốn mà sau khi bị bọn chúng đuổi theo, hơn bốn ngàn người bị giết sạch. Thủ đoạn như vậy thực khiến người ta tức lộn ruột."

"Vì thế đại nhân mới cho dân chúng trong thành rút đi trước! Tất cả người ở chỗ này đều nguyện theo đại nhân đánh một trận." Nhan Hạo thét.

"Đừng có nhảm, những binh lính này đều là do ta rèn luyện ca, mất một người cũng đau lòng." Trọng Xung tức giận trách mắng. Hai tay hắn vịn lỗ châu mai, khói bụi phía xa bắt đầu tan đi, ở chỗ cách thành trì khoảng ba trăm dặm, kẻ địch hình như chuẩn bị dựng doanh trại. Hai đội kỵ binh hung hãn canh phòng trái phải, bọn hắn trang bị đầy đủ, chiến mã ngạo nghễ muốn động.

"Trông thấy chưa, bọn chúng sợ ta xuống đánh lén!" Trọng Xung cười nói: "Chuẩn bị đề phòng rất tốt, vậy chúng ta trộm hay là không trộm đây?"

Nhan Hạo khom người nói: "Toàn bộ đều nghe đại nhân phân phó!"

"Tên tiểu tử giảo hoạt nhà ngươi!" Trọng Xung lắc đầu, cười một tiếng. Hắn nghĩ đến chuyện đánh lén trước, nhưng đối với một đối thủ đã có chuẩn bị thì đánh lén đã không có ý nghĩa, sao phải mang tính mạng của chiến sĩ ra mà mạo hiểm chứ?

Chính trong lúc chần chờ đó, mấy chục kỵ binh từ trong khói bụi chạy đến như bay, đến lúc còn cách đầu tường 100 bước thì dừng ngựa, Chiến mã hí dài một tiếng, dồn dập đừng nghiêm.

Một kẻ thúc ngựa về phía trước vài bước, nghển cổ cao giọng nói với lên thành: "Quân dân Cấm Thành nghe đây, đại quân của ta anh dũng thiện chiến, sĩ khí bừng bừng, không phải đại quân mà chỉ một Cấm Thành như các ngươi có thể chống ại. Mở thành đầu hàng sớm, quân dân toàn thành sẽ bình yên vô sự. Nếu dám ỷ vào thế hiểm yếm mà chống lại, sau khi thành bị phá, gà chó cũng không tha...."

"Nghe giọng nói thì... Thằng này là người địa phương nha." Trọng Xung cười lạnh một tiếng: "Thật to gan, là người Bắc Cương thì phải biết là Trọng gia chúng ta không dễ chọc chứ, còn dám đến trước mặt ông lảm nhảm mấy câu này. Muốn chết!"

Nhan Hạo lấy cung tên ra, đưa vào tay Trọng Xung. Với tư cách là trợ thủ bao năm qua, Nhan Hạo rất rõ ràng, con người Trọng Xung này vô cùng căm ghét kẻ phản bội, bây giờ tên phản bội này còn chạy đến hô to gọi nhỏ, làm như sợ người khác không biết hắn đang làm phiên dịch vậy. Đây không phải là nhổ râu Trọng Xung ngay trước Cấm Thành hay sao? Muốn chết cũng chưa thấy đứa nào tìm cách này.

"Đại nhân, bọn hắn có giữ khoảng cách, tầm bắn của cung tên bình thường là sáu mươi bước, chúng ta đứng ở trên cao bắn xuống có lợi hơn, hơn nữa uy danh của đại nhân ở Bắc Cương cũng như sấm dậy bên tai, cho nên bọn hắn dừng lại ở bên ngoài cách đây một trăm bước, cũng may giọng tên này rất to, nếu mà ẻo lả, thật không nghe được hắn nói cái gì!" Nhan Hạo cười nói.

Trọng Xung gõ gõ dây cung, lắc đầu nói: "Cách hơn một trăm bước ta cũng bắn được, nhưng mà tài bắn cung của ta cũng không tốt lắm, nếu bắn không trúng thì phí một mũi tên."

"Cho dù bắn không trúng cũng dọa hắn chết khiếp." Nhan Hạo phụ họa.

"Trọng Xung miễn cưỡng nói: "Vậy thì dọa chết hắn đi!"



Trường cung căng lên, mũi tên nhọn hoắt chỉ lên cao. Không nói đến chuyện một mũi tên này có trúng cái thằng phiên dịch chó má đang kêu gào kia, ít nhất khi bày ra cái tư thế này đã khiến rất nhiều quan binh mỏi mắt mong chờ rồi. Nhưng, chỉ cần không phải tân binh mới nhập ngũ trong năm nay thì ai cũng biết, mắt của Trọng Xung này không tốt lắm, cảnh hay người ở xa một tí là nhìn đã không rõ rồi. Vì thế, mấy năm gần đây, tài nghệ bắn cung của Trọng Xung trong khoảng cách sáu mươi bước thì còn có chút tin tưởng, quá khoảng cách này thì... trông vào ý trời vậy.

Mũi tên nhọn hoắt bay vút một tiếng, như lưỡi dao sắc xé mây, bay thẳng về hướng đông bắc.

Quan binh trên tường thành đồng loạt nhìn về phía ấy, ngay cả Trọng Xung cũng nhoài đầu ra ngoài lỗ châu mai, muốn nhìn xem mũi tên kia rốt cuộc có bắn trúng người kia hay không. mặc dù mắt hắn không tốt lắm nhưng thân mũi tên sáng như lưu tinh, ngay cả chuyện có thể bắn cho tên kia ngã lăn quay hay không còn nhìn không thấy thì chẳng phải là chuyện cười rồi?

Mà vừa nhìn một cái, trong lòng hắn lập tức nguội lạnh một nửa. Mắt nhìn thấy múi tên nhọn hình như đã lệch một ít. nếu như vận đỏ thì có thể sượt qua thân tên kia mà cắm xuống đất, còn nếu không thì...

Trong lúc đó, ngay khi mũi tên nhọn kia sắp rơi xuống bên đường, bỗng nhiên đầu mũi tên ngoặt sang bên trái, tên phiên dịch vốn tưởng đã an toàn lại hét lên, chỉ có điều, tiếng kêu chỉ kịp phát ra một nửa đã ngừng lại. Một mũi tên xé họng, đóng đinh hắn xuống mặt đất, ngoài hai cái chân vẫn còn run rẩy ra thì hắn không khác người chết ở chỗ nào cả.

Trên đầu thành tràn ngập tiếng hoan hô. Những thiện xạ bách phát bách trúng không phải là không có nhưng cực kì hiếm, một trận chiến, đến cùng ai thắng ai thua cũng không ai dám nói trước. Nhưng một mũi tên bắn phiên dịch ngã lộn ngược người này ít nhất cũng khiến sĩ khí dao động cực kì.

Những kẻ còn lại không dám lãnh đạm, kéo xác tên phiên dịch kia vội vàng rút lui.

Trong lòng Trọng Xung biết rõ mình bắn không trúng, hắn vô thúc quét mắt dọc theo đám hộ vệ hai bên trái phải. Cấm Thành chưa từng có cao thủ, cũng không có niệm tu, mà mũi tên kia lại lệch hướng một cách kì quái, tuyệt đối không phải là do gió thổi. Nhất định có người giở trò. Hơn nữa còn là ở trên đầu thành.

Có một hộ vệ kéo mũ sắt xuống rất thấp, đang cúi đầu nhìn mũi chấn, dường như đang xem hai con sâu nhỏ đánh nhau vậy.

Trọng Xung chậm rãi đi đến trước mặt hắn, thấp giọng nói: "Ngẩng đầu lên!"

Tên hộ vệ kia cười ngẩng mặt lên, hắn là một người trẻ tuổi, tuấn lãng, khí khái bừng bừng. Nhưng khuôn mặt này thì Trọng Xung chưa từng gặp qua bao giờ.

"Ngươi..."

Không đợi Trọng Xung nói hết, tên hộ vệ này đã cắt lời hắn: "Trọng tổng quản đại nhân, ty chức có chuyện quan trọng muốn bẩm báo, phiền đại nhân nói chuyện riêng với mình ty chức."

"Ngươi nói đi!"

Trọng Xung phất phất tay, những hộ vệ thân cận hai bên tản ra, giữ khoảng cách ít nhất là mười bước, nhưng bọn họ cũng đều phát hiện tên hộ vệ này không phải người mà bọn họ quen.

"Ta, Tổng đốc tạm thời của Sát Sự Thính Tây Sở, Tần Phi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chích Thủ Già Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook