Quyển 2 - Chương 200: Trò giỏi hơn thầy
Tuyết Sơn Phi Hồ
23/03/2013
Cơ Như Tích giơ bàn tay thon thon lên vỗ hai tiếng trong trẻo.
Sau một lát, mấy tên giống như người hầu đẩy cửa phòng bê vào một cái rương lớn và hai hộp gấm nho nhỏ.
"Những lễ vật này là ba người chúng ta cùng chuẩn bị cho đại nhân." Cơ Như Tích cười giải thích, nàng giơ tay cầm lấy một hộp gấm nhỏ nhỏ rồi từ từ mở ra. Bên trong hộp là hai mươi bốn hạt trân châu được đặt chỉnh tề. Chỉ là trân châu thì không đáng nhắc tới, nhưng hai mươi bốn hạt trân châu màu sắc giống nhau lại đều tăm tắp, trơn bóng êm dịu, nhìn phẩm chất thì chắc chắn là sản vật được khai thác từ mãi Đông Hải, giá trị một hạt đã không nhỏ, hai mươi bốn hạt đều nhau như thế thì giá trị đúng là không thể ước lượng được.
"Nghe nói Tần trấn đốc ở Đông Đô có vị hồng nhan tri kỷ thiên kim của gia tộc Quản thị. Phần lễ vật này kỳ thực là gửi cho Quản tiểu thư, tài sản Quản gia bậc nhất thiên hạ, có quyền thế, những thứ tầm thường sợ rằng không vừa mắt Quản tiểu thư, những hạt trân châu tìm thật không dễ dàng, hy vọng có thể làm cho Quản tiểu thư yêu thích." Cơ Như Tích không hổ là nữ nhân đã lăn lộn trong giang hồ đã lâu, cách nói chuyện làm việc rất có chừng mực làm cho Tần Phi cảm thấy rất là thoải mái.
Nàng bỏ hộp gấm trong tay xuống lại mở một cái hộp gấm khác ra. Trong hộp là một chồng ngân phiếu được xếp thật gọn gàng vuông vắn, tờ trên cùng có mệnh giá một ngàn lượng. Nếu như đều cùng một mệnh giá như tờ đầu thì số ngân phiếu này phải đến mười vạn lượng mất. Bình quân mỗi người phải móc ra ba vạn lượng, cái khoản này có thể nói là rất lớn, ba vị đại lão hắc đạo xuất thủ quả nhiên hào phóng khác thường.
Tần Phi chỉ mỉm cười, không cự tuyệt, cũng không có vẻ cực kỳ kinh ngạc. Khí độ này làm mấy vị đại lão âm thầm bội phục, mười vạn lượng ngân phiếu và mấy viên trân châu giá trị không nhỏ để trước mặt mà người ta vẫn điềm nhiên như là 'Lão tử nhìn cũng bình thường thôi', gã thanh niên này mà có sự trầm ổn đến vậy sao? Người bình thường nhìn thấy nhiều tiền như vậy thì đã sướng phát điên từ lâu rồi.
"Cái rương sau cùng này trông cũng lớn đấy. Nếu như toàn là ngân phiếu thì chỉ sợ lấy quốc khố bỏ đây cũng không đủ đâu." Tần Phi cười ha hả nói: "Trong này là cái gì vậy?"
Cơ Như Tích nhẹ nhàng ra lệnh: "Ra đi!"
Nắp rương từ từ bị nâng lên, một thiếu nữ mỹ lệ đứng lên, dáng vẻ lả lướt với những đường cong hiện ra, vẻ mặt điềm đạm đáng yêu, khuôn mặt nhìn rất xinh đẹp làm cho người ta nhìn thấy không thể cưỡng được ham muốn ôm vào ngực yêu thương một phen. Nàng rụt rè đứng ở trong cái rương không dám bước ra, con mắt nhìn xuống đất, mái tóc như thác nước buông xuống!
"Đây là phần lễ vật thứ ba, hy vọng Tần trấn đốc thích!" Cơ Như Tích đến sát Tần Phi, dù chưa chạm vào như nhưng hắn có thể ngửi được hương thơm trên người bay vào mũi, những chỗ núi non cao vút lúc ẩn lúc hiện. Cơ Như Tích cúi người sát bên tai Tần Phi, khe rãnh trắng nõn thật sâu trước ngực hấp dẫn mong muốn khám phá hoàn toàn hiện ra trước mắt Tần Phi.
"Đứa con gái là một tay ta nuôi dạy, nó hiểu thuật phòng the lại biết điều, hiện vẫn còn tấm thân xử nữ. Những nữ nhân như vậy thì dù đưa đến thanh lâu nổi tiếng nhất hoặc là Giang Nam cũng có thể sẽ là hoa khôi. Nghìn vàng dễ được, giai nhân khó cầu. Tần trấn đốc lẻ loi một mình tọa trấn An Châu, buổi tối buồn chán liền có người đấm lưng bóp chân cũng là tốt."
Dù Cơ Như Tích hạ thấp thanh âm nhưng Hồng lão lục và lão Hùng sao lại không biết nàng đang nói về cái gì chứ ? Ba người đều mở to mắt ngóng nhìn Tần Phi hy vọng hắn đồng ý.
Tần Phi ngắm nghía hai cái hộp gấm trên bàn đang mở. Hắn giơ tay đóng lại rồi nói nhẹ bẫng: "Trân châu nếu đã là muốn tặng Quản tiểu thư, ta thay nàng cảm tạ mấy vị. Về phần những tấm ngân phiếu này, phân sở An Châu đang muốn sửa sang cải tạo lại, chỗ nào đều phải dùng tiền, chư vị đã có tâm, ta cũng không nên thờ ơ với lòng hảo tâm bừng bừng của dân chúng ủng hộ việc cải tạo phân sở An Châu. Còn cô nương này ... Hay là thôi đi!"
Tần Phi cầm hai cái hộp gấm đã đậy kín thản nhiên bước ra cửa, hắn không để cho ba vị lão đại có cơ hội nói chuyện.
Trong mắt Cơ Như Tích lóe lên một tia tàn khốc, lặng yên ra hiệu với nữ nhân kia.
"Trấn đốc đại nhân, tiểu nữ tử cầu trấn đốc đại nhân thu nhận, có làm nô làm tỳ cũng cam tâm tình nguyện." Nàng kia dịu dàng quỳ gối hành lễ trong rương.
Tần Phi dừng chân nhìn nàng rồi trầm giọng nói: "Nha môn Sát Sự thính không phải ai cũng vào được, đừng nói một người thành niên sống sờ sờ như ngươi, đến như trẻ con bảy tám tuổi, nếu không được phê chuẩn không ai dám cho vào. Ngươi cứ trở về đi!"
"Thế nhưng ta..." Trong ánh mắt của nàng thoáng có một tia kinh sợ, len lén nhìn Cơ Như Tích một cái, lại đem lời nói muốn nói nuốt trở vào.
Cử chỉ này không giấu diếm được Tần Phi.
Tần Phi quay người, hai hàng lông mày nhướng lên hết nhìn Cơ Như Tích lại ngắm nghía thiếu nữ kia. Sau rồi nhẹ giọng hỏi: "Có vấn đề gì sao?"
Thiếu nữ nơm nớp lo sợ đáp: "Tiểu nữ tử tuy rằng xuất thân đê tiện, nhưng cũng tính là người có tên có tuổi. Luật lệ của Cơ đại nương rất nghiêm, nữ tử đem dâng nhưng nếu không được chấp nhật sẽ bị bán tháo vào quân doanh làm quân kỹ ..."
"Không nghiêm trọng như vậy chứ?" Tần Phi nhún vai: "Ta thấy ngươi cũng không tệ, vóc người... chậc chậc cũng rất ưa nhìn. Nếu như ngươi muốn chuộc thân, chắc sẽ có một bầy địa chủ ông chủ đánh nhau vỡ đầu, quơ gấp ngân phiếu đá nát cửa nhà Cơ đại nương. Làm sao lại không ai muốn một người như thế? Bán tháo cấp quân doanh ư? Như vậy thì thâm hụt tiền vốn quá, ta không tin Cơ đại nương sẽ làm như vậy đâu."
"Trấn đốc đại nhân, quy củ của bang hội chúng ta là như thế, quy củ này đã truyền rất nhiều năm, không phải do ta đặt, không phải chỉ một câu nói của ta mà phá bỏ được." Cơ Như Tích thở dài u oán: "Vì cái quy củ này mà hại không biết bao nhiêu tỷ muội rồi. Ta cũng muốn sửa lại, thế nhưng có rất nhiều khó khăn trở ngại, có phải dễ như lời nói đâu?"
"Cầu trấn đốc đại nhân mang tiểu nữ tử đi. Dù cho phải làm những việc nặng nhọc khó khăn còn hơn tình cảnh tiểu nữ bị bán tháo đến quân doanh bị người ta tùy ý chà đạp..." Nàng mếu máo cơ hồ nước mắt sắp rơi xuống tới.
Tần Phi vuốt lông mày rồi búng ngón tay tách một cái: "Theo ta đi, đến phòng ăn nha môn làm người dọn rửa đồ đi!"
Hai người một trước một sau đi ra cửa phòng, Khổng Chương nói với mấy người vài câu rồi cũng đứng dậy cáo từ. Ba vị đại lão đều thở phào nhẹ nhõm. Đúng là gặp mặt Tần Phi thật không phải một việc thoải mái, tiểu tử này bàn tay trơn tuột, lòng dạ lại thâm sâu, biết lựa thời điểm chiếm tiện nghi một cách dứt khoát, khi cảm nhận được có chút gì phiền toái là chối bay chối biến. Một mỹ nữ sờ sờ trước mắt, vào mắt của Tần Phi biến thành chẳng ai thèm động đấy. Nếu đổi là Hồng lão lục hoặc lão Hùng có khi cứ mang về nhà vui chơi mấy ngày rồi tính tiếp, nếu thật chơi đùa chán rồi thì bán cho người khác, có phải là chuyện gì lớn đâu?
Lễ vật đã đưa được rồi, người có quyền cao nhất tỉnh An Đông cũng đã gặp mặt rồi, mấy vị lão đại mỏi mệt rồi cũng nhanh chóng quay về.
Bang hội của Cơ Như Tích đương nhiên cũng có sản nghiệp ở An Châu, đó là một trang viện rộng rãi, bên trong không có nhiều người nhưng đều là thân tín của Cơ Như Tích. Theo ánh trăng sáng, Cơ Như Tích trở lại đình viện. Nàng vừa mới đi vào gian phòng của mình thì phía sau liền vang lên âm thanh một cơn gió mạnh, một người giang hai tay ôm chặt lấy ngang người.
Cơ Như Tích cũng không kinh hoàng, trái lại xoay người lại, dựa lưng vào tường, để hai tay người nọ siết chặt vòng eo nhỏ nhắn.
Nam tử kia nhào tới, thân thể nhanh chóng đè ép Cơ Như Tích, không ngừng chà sát lên thân thể đang phập phồng của nàng ta, nhiệt độ dần dần tăng lên, hai người ngày càng thở dốc. Hai tay của y không để nguyên một chỗ mà chạy loạn trên thân thể Cơ Như Tích, thủ pháp hoặc nhẹ hoặc nặng, hoặc nặn hoặc vân vê, cái miệng nút chặt đôi môi lửa nóng của Cơ Như Tích, tham lam hút mút...
Cơ Như Tích rất thuần thục phối hợp với y, thỉnh thoảng lại dùng giọng mũi hừ nhẹ lại hoặc là gầm gừ trong cổ họng làm tâm tình người nọ bị khiêu khích càng thêm nóng bỏng.
Trò sờ soạng không làm thoả mãn được sự hưng phấn của y, người nọ thô bạo xé toang quần áo Cơ Như Tích, đẩy chúng lên trên vai, đầu chúi vào giữa hai con thỏ nhỏ màu mỡ thật lâu không chịu ngẩng đầu.
Cơ Như Tích thở hổn hển nho nhỏ, dẫn dắt hoặc là nói là dụ dỗ y đem lửa nóng kiên định đâm sâu vào chỗ thân thể đã sớm lầy lội...
Đêm khuya dần dần im ắng, sau kịch chiến, trên sàn phòng ngủ đâu cũng có y phục, Cơ Như Tích gối lên trên cánh tay nam tử kia. Bàn tay nho nhỏ trơn tru nhẹ nhàng vuốt ve thân thể y, nàng dịu dàng nói: "Thiếu chút nữa lấy mạng ta rồi."
"Ha ha, nghìn vạn lần đừng nói như vậy, ta đúng là từng có không ít nữ nhân, nhưng so với Cơ chưởng quỹ đều không thú vị bằng. Nếu ngươi trẻ lại độ hai mươi chắc ta sẽ lấy ngươi về làm người của mình! Nói đến công phu trên giường, nam nhân nào hơi kém một chút có thể bị nươi ăn tươi nuốt sống thành bộ xương khô!"
Cơ Như Tích sẵng giọng: "Hiện tại không phải là của riêng rồi sao? Ta từ khi theo ngài luôn luôn thủ thân như ngọc!"
Nam tử kia cười hắc hắc rồi hỏi tiếp: "Tần Phi lấy Tiểu Ngọc Nhi mang về rồi hả?"
"Nhìn xem, nam nhân các ngươi đều là đồ háo sắc, ta trở về lâu như vậy rồi mới hỏi chuyện kia đúng là không quan tâm chính sự chút nào." Cơ Như Tích thấp giọng nói: "Tần Phi lúc đầu không chịu thu Tiểu Ngọc Nhi. Về sau, Tiểu Ngọc Nhi nhõng nhẽo làm trò mềm rắn mới làm cho Tần Phi đồng ý thu nhận. Nhưng mà hắn bảo sẽ để Tiểu Ngọc Nhi đến trù phòng rửa chén... Không biết là thực hay là giả."
"Nói bậy thôi." Kia nam tử xem thường nói ra: "Nếu như Tiểu Ngọc Nhi không luyện môn công phu kia, ta đã chén nó lâu rồi. Luận tướng mạo, luận tư thái, có lẽ Tiểu Ngọc Nhi đều không phải cao nhất. Nhưng nàng do ngươi tận tâm dạy bảo, thiên phú lại cao. Bản lĩnh mị hoặc nam nhân nó dám nhận đệ nhị thì đến sư phụ là ngươi cũng không dám nói đệ nhất."
"Đó là đương nhiên, tuy rằng ta là sư phụ nàng, nhưng luận về tu vi, nó sắp thành sư tổ của ta rồi." Ngữ khí của Cơ Như Tích rất tự nhiên, cũng không có chút ủ rũ trái lại còn tự hào đắc ý.
Kia nam tử than thở: "Buổi chiều trước lúc Tiểu Ngọc Nhi đi, cái ánh mắt, cái giọng nói làm ta suýt thì không thể kiềm chế được. Đáng tiếc, ta biết rõ không thể sờ vào nàng ta, trong lòng thật giận mà, nghẹ đến lúc ngươi trở về mới coi là giải toả được một chút. Ngươi cũng biết đấy trước lúc ngươi trở về, ta đã tự xử hai lần rồi..."
"Nếu như phải vận dụng thân thể mới có thể câu dẫn nam nhân, vậy còn gọi bản lĩnh sao?" Cơ Như Tích cười lạnh nói: "Cởi hết quần áo, hai chân dạng ra, nghĩ nhớ đến nam nhân của lão nương quá, có thể ở An Châu mà loại được ở Đông Đô. Như Tiểu Ngọc Nhi mới gọi bản lĩnh, không rõ Tần Phi có tránh được chiêu của nàng."
"Chờ chút, ngươi vừa rồi nói cái gì?" Cơ Như Tích lúc này mới phản ứng lại, nàng giận tím mặt nói: "Con mẹ nhà ngươi, có đúng ngươi đang dày vò lão nương lại tưởng tượng đến Tiểu Ngọc Nhi không? Thảo nào hăng như thế. Cút đi, đừng có ở trên giường của lão nương ... Cút ngay!"
Sau một lát, mấy tên giống như người hầu đẩy cửa phòng bê vào một cái rương lớn và hai hộp gấm nho nhỏ.
"Những lễ vật này là ba người chúng ta cùng chuẩn bị cho đại nhân." Cơ Như Tích cười giải thích, nàng giơ tay cầm lấy một hộp gấm nhỏ nhỏ rồi từ từ mở ra. Bên trong hộp là hai mươi bốn hạt trân châu được đặt chỉnh tề. Chỉ là trân châu thì không đáng nhắc tới, nhưng hai mươi bốn hạt trân châu màu sắc giống nhau lại đều tăm tắp, trơn bóng êm dịu, nhìn phẩm chất thì chắc chắn là sản vật được khai thác từ mãi Đông Hải, giá trị một hạt đã không nhỏ, hai mươi bốn hạt đều nhau như thế thì giá trị đúng là không thể ước lượng được.
"Nghe nói Tần trấn đốc ở Đông Đô có vị hồng nhan tri kỷ thiên kim của gia tộc Quản thị. Phần lễ vật này kỳ thực là gửi cho Quản tiểu thư, tài sản Quản gia bậc nhất thiên hạ, có quyền thế, những thứ tầm thường sợ rằng không vừa mắt Quản tiểu thư, những hạt trân châu tìm thật không dễ dàng, hy vọng có thể làm cho Quản tiểu thư yêu thích." Cơ Như Tích không hổ là nữ nhân đã lăn lộn trong giang hồ đã lâu, cách nói chuyện làm việc rất có chừng mực làm cho Tần Phi cảm thấy rất là thoải mái.
Nàng bỏ hộp gấm trong tay xuống lại mở một cái hộp gấm khác ra. Trong hộp là một chồng ngân phiếu được xếp thật gọn gàng vuông vắn, tờ trên cùng có mệnh giá một ngàn lượng. Nếu như đều cùng một mệnh giá như tờ đầu thì số ngân phiếu này phải đến mười vạn lượng mất. Bình quân mỗi người phải móc ra ba vạn lượng, cái khoản này có thể nói là rất lớn, ba vị đại lão hắc đạo xuất thủ quả nhiên hào phóng khác thường.
Tần Phi chỉ mỉm cười, không cự tuyệt, cũng không có vẻ cực kỳ kinh ngạc. Khí độ này làm mấy vị đại lão âm thầm bội phục, mười vạn lượng ngân phiếu và mấy viên trân châu giá trị không nhỏ để trước mặt mà người ta vẫn điềm nhiên như là 'Lão tử nhìn cũng bình thường thôi', gã thanh niên này mà có sự trầm ổn đến vậy sao? Người bình thường nhìn thấy nhiều tiền như vậy thì đã sướng phát điên từ lâu rồi.
"Cái rương sau cùng này trông cũng lớn đấy. Nếu như toàn là ngân phiếu thì chỉ sợ lấy quốc khố bỏ đây cũng không đủ đâu." Tần Phi cười ha hả nói: "Trong này là cái gì vậy?"
Cơ Như Tích nhẹ nhàng ra lệnh: "Ra đi!"
Nắp rương từ từ bị nâng lên, một thiếu nữ mỹ lệ đứng lên, dáng vẻ lả lướt với những đường cong hiện ra, vẻ mặt điềm đạm đáng yêu, khuôn mặt nhìn rất xinh đẹp làm cho người ta nhìn thấy không thể cưỡng được ham muốn ôm vào ngực yêu thương một phen. Nàng rụt rè đứng ở trong cái rương không dám bước ra, con mắt nhìn xuống đất, mái tóc như thác nước buông xuống!
"Đây là phần lễ vật thứ ba, hy vọng Tần trấn đốc thích!" Cơ Như Tích đến sát Tần Phi, dù chưa chạm vào như nhưng hắn có thể ngửi được hương thơm trên người bay vào mũi, những chỗ núi non cao vút lúc ẩn lúc hiện. Cơ Như Tích cúi người sát bên tai Tần Phi, khe rãnh trắng nõn thật sâu trước ngực hấp dẫn mong muốn khám phá hoàn toàn hiện ra trước mắt Tần Phi.
"Đứa con gái là một tay ta nuôi dạy, nó hiểu thuật phòng the lại biết điều, hiện vẫn còn tấm thân xử nữ. Những nữ nhân như vậy thì dù đưa đến thanh lâu nổi tiếng nhất hoặc là Giang Nam cũng có thể sẽ là hoa khôi. Nghìn vàng dễ được, giai nhân khó cầu. Tần trấn đốc lẻ loi một mình tọa trấn An Châu, buổi tối buồn chán liền có người đấm lưng bóp chân cũng là tốt."
Dù Cơ Như Tích hạ thấp thanh âm nhưng Hồng lão lục và lão Hùng sao lại không biết nàng đang nói về cái gì chứ ? Ba người đều mở to mắt ngóng nhìn Tần Phi hy vọng hắn đồng ý.
Tần Phi ngắm nghía hai cái hộp gấm trên bàn đang mở. Hắn giơ tay đóng lại rồi nói nhẹ bẫng: "Trân châu nếu đã là muốn tặng Quản tiểu thư, ta thay nàng cảm tạ mấy vị. Về phần những tấm ngân phiếu này, phân sở An Châu đang muốn sửa sang cải tạo lại, chỗ nào đều phải dùng tiền, chư vị đã có tâm, ta cũng không nên thờ ơ với lòng hảo tâm bừng bừng của dân chúng ủng hộ việc cải tạo phân sở An Châu. Còn cô nương này ... Hay là thôi đi!"
Tần Phi cầm hai cái hộp gấm đã đậy kín thản nhiên bước ra cửa, hắn không để cho ba vị lão đại có cơ hội nói chuyện.
Trong mắt Cơ Như Tích lóe lên một tia tàn khốc, lặng yên ra hiệu với nữ nhân kia.
"Trấn đốc đại nhân, tiểu nữ tử cầu trấn đốc đại nhân thu nhận, có làm nô làm tỳ cũng cam tâm tình nguyện." Nàng kia dịu dàng quỳ gối hành lễ trong rương.
Tần Phi dừng chân nhìn nàng rồi trầm giọng nói: "Nha môn Sát Sự thính không phải ai cũng vào được, đừng nói một người thành niên sống sờ sờ như ngươi, đến như trẻ con bảy tám tuổi, nếu không được phê chuẩn không ai dám cho vào. Ngươi cứ trở về đi!"
"Thế nhưng ta..." Trong ánh mắt của nàng thoáng có một tia kinh sợ, len lén nhìn Cơ Như Tích một cái, lại đem lời nói muốn nói nuốt trở vào.
Cử chỉ này không giấu diếm được Tần Phi.
Tần Phi quay người, hai hàng lông mày nhướng lên hết nhìn Cơ Như Tích lại ngắm nghía thiếu nữ kia. Sau rồi nhẹ giọng hỏi: "Có vấn đề gì sao?"
Thiếu nữ nơm nớp lo sợ đáp: "Tiểu nữ tử tuy rằng xuất thân đê tiện, nhưng cũng tính là người có tên có tuổi. Luật lệ của Cơ đại nương rất nghiêm, nữ tử đem dâng nhưng nếu không được chấp nhật sẽ bị bán tháo vào quân doanh làm quân kỹ ..."
"Không nghiêm trọng như vậy chứ?" Tần Phi nhún vai: "Ta thấy ngươi cũng không tệ, vóc người... chậc chậc cũng rất ưa nhìn. Nếu như ngươi muốn chuộc thân, chắc sẽ có một bầy địa chủ ông chủ đánh nhau vỡ đầu, quơ gấp ngân phiếu đá nát cửa nhà Cơ đại nương. Làm sao lại không ai muốn một người như thế? Bán tháo cấp quân doanh ư? Như vậy thì thâm hụt tiền vốn quá, ta không tin Cơ đại nương sẽ làm như vậy đâu."
"Trấn đốc đại nhân, quy củ của bang hội chúng ta là như thế, quy củ này đã truyền rất nhiều năm, không phải do ta đặt, không phải chỉ một câu nói của ta mà phá bỏ được." Cơ Như Tích thở dài u oán: "Vì cái quy củ này mà hại không biết bao nhiêu tỷ muội rồi. Ta cũng muốn sửa lại, thế nhưng có rất nhiều khó khăn trở ngại, có phải dễ như lời nói đâu?"
"Cầu trấn đốc đại nhân mang tiểu nữ tử đi. Dù cho phải làm những việc nặng nhọc khó khăn còn hơn tình cảnh tiểu nữ bị bán tháo đến quân doanh bị người ta tùy ý chà đạp..." Nàng mếu máo cơ hồ nước mắt sắp rơi xuống tới.
Tần Phi vuốt lông mày rồi búng ngón tay tách một cái: "Theo ta đi, đến phòng ăn nha môn làm người dọn rửa đồ đi!"
Hai người một trước một sau đi ra cửa phòng, Khổng Chương nói với mấy người vài câu rồi cũng đứng dậy cáo từ. Ba vị đại lão đều thở phào nhẹ nhõm. Đúng là gặp mặt Tần Phi thật không phải một việc thoải mái, tiểu tử này bàn tay trơn tuột, lòng dạ lại thâm sâu, biết lựa thời điểm chiếm tiện nghi một cách dứt khoát, khi cảm nhận được có chút gì phiền toái là chối bay chối biến. Một mỹ nữ sờ sờ trước mắt, vào mắt của Tần Phi biến thành chẳng ai thèm động đấy. Nếu đổi là Hồng lão lục hoặc lão Hùng có khi cứ mang về nhà vui chơi mấy ngày rồi tính tiếp, nếu thật chơi đùa chán rồi thì bán cho người khác, có phải là chuyện gì lớn đâu?
Lễ vật đã đưa được rồi, người có quyền cao nhất tỉnh An Đông cũng đã gặp mặt rồi, mấy vị lão đại mỏi mệt rồi cũng nhanh chóng quay về.
Bang hội của Cơ Như Tích đương nhiên cũng có sản nghiệp ở An Châu, đó là một trang viện rộng rãi, bên trong không có nhiều người nhưng đều là thân tín của Cơ Như Tích. Theo ánh trăng sáng, Cơ Như Tích trở lại đình viện. Nàng vừa mới đi vào gian phòng của mình thì phía sau liền vang lên âm thanh một cơn gió mạnh, một người giang hai tay ôm chặt lấy ngang người.
Cơ Như Tích cũng không kinh hoàng, trái lại xoay người lại, dựa lưng vào tường, để hai tay người nọ siết chặt vòng eo nhỏ nhắn.
Nam tử kia nhào tới, thân thể nhanh chóng đè ép Cơ Như Tích, không ngừng chà sát lên thân thể đang phập phồng của nàng ta, nhiệt độ dần dần tăng lên, hai người ngày càng thở dốc. Hai tay của y không để nguyên một chỗ mà chạy loạn trên thân thể Cơ Như Tích, thủ pháp hoặc nhẹ hoặc nặng, hoặc nặn hoặc vân vê, cái miệng nút chặt đôi môi lửa nóng của Cơ Như Tích, tham lam hút mút...
Cơ Như Tích rất thuần thục phối hợp với y, thỉnh thoảng lại dùng giọng mũi hừ nhẹ lại hoặc là gầm gừ trong cổ họng làm tâm tình người nọ bị khiêu khích càng thêm nóng bỏng.
Trò sờ soạng không làm thoả mãn được sự hưng phấn của y, người nọ thô bạo xé toang quần áo Cơ Như Tích, đẩy chúng lên trên vai, đầu chúi vào giữa hai con thỏ nhỏ màu mỡ thật lâu không chịu ngẩng đầu.
Cơ Như Tích thở hổn hển nho nhỏ, dẫn dắt hoặc là nói là dụ dỗ y đem lửa nóng kiên định đâm sâu vào chỗ thân thể đã sớm lầy lội...
Đêm khuya dần dần im ắng, sau kịch chiến, trên sàn phòng ngủ đâu cũng có y phục, Cơ Như Tích gối lên trên cánh tay nam tử kia. Bàn tay nho nhỏ trơn tru nhẹ nhàng vuốt ve thân thể y, nàng dịu dàng nói: "Thiếu chút nữa lấy mạng ta rồi."
"Ha ha, nghìn vạn lần đừng nói như vậy, ta đúng là từng có không ít nữ nhân, nhưng so với Cơ chưởng quỹ đều không thú vị bằng. Nếu ngươi trẻ lại độ hai mươi chắc ta sẽ lấy ngươi về làm người của mình! Nói đến công phu trên giường, nam nhân nào hơi kém một chút có thể bị nươi ăn tươi nuốt sống thành bộ xương khô!"
Cơ Như Tích sẵng giọng: "Hiện tại không phải là của riêng rồi sao? Ta từ khi theo ngài luôn luôn thủ thân như ngọc!"
Nam tử kia cười hắc hắc rồi hỏi tiếp: "Tần Phi lấy Tiểu Ngọc Nhi mang về rồi hả?"
"Nhìn xem, nam nhân các ngươi đều là đồ háo sắc, ta trở về lâu như vậy rồi mới hỏi chuyện kia đúng là không quan tâm chính sự chút nào." Cơ Như Tích thấp giọng nói: "Tần Phi lúc đầu không chịu thu Tiểu Ngọc Nhi. Về sau, Tiểu Ngọc Nhi nhõng nhẽo làm trò mềm rắn mới làm cho Tần Phi đồng ý thu nhận. Nhưng mà hắn bảo sẽ để Tiểu Ngọc Nhi đến trù phòng rửa chén... Không biết là thực hay là giả."
"Nói bậy thôi." Kia nam tử xem thường nói ra: "Nếu như Tiểu Ngọc Nhi không luyện môn công phu kia, ta đã chén nó lâu rồi. Luận tướng mạo, luận tư thái, có lẽ Tiểu Ngọc Nhi đều không phải cao nhất. Nhưng nàng do ngươi tận tâm dạy bảo, thiên phú lại cao. Bản lĩnh mị hoặc nam nhân nó dám nhận đệ nhị thì đến sư phụ là ngươi cũng không dám nói đệ nhất."
"Đó là đương nhiên, tuy rằng ta là sư phụ nàng, nhưng luận về tu vi, nó sắp thành sư tổ của ta rồi." Ngữ khí của Cơ Như Tích rất tự nhiên, cũng không có chút ủ rũ trái lại còn tự hào đắc ý.
Kia nam tử than thở: "Buổi chiều trước lúc Tiểu Ngọc Nhi đi, cái ánh mắt, cái giọng nói làm ta suýt thì không thể kiềm chế được. Đáng tiếc, ta biết rõ không thể sờ vào nàng ta, trong lòng thật giận mà, nghẹ đến lúc ngươi trở về mới coi là giải toả được một chút. Ngươi cũng biết đấy trước lúc ngươi trở về, ta đã tự xử hai lần rồi..."
"Nếu như phải vận dụng thân thể mới có thể câu dẫn nam nhân, vậy còn gọi bản lĩnh sao?" Cơ Như Tích cười lạnh nói: "Cởi hết quần áo, hai chân dạng ra, nghĩ nhớ đến nam nhân của lão nương quá, có thể ở An Châu mà loại được ở Đông Đô. Như Tiểu Ngọc Nhi mới gọi bản lĩnh, không rõ Tần Phi có tránh được chiêu của nàng."
"Chờ chút, ngươi vừa rồi nói cái gì?" Cơ Như Tích lúc này mới phản ứng lại, nàng giận tím mặt nói: "Con mẹ nhà ngươi, có đúng ngươi đang dày vò lão nương lại tưởng tượng đến Tiểu Ngọc Nhi không? Thảo nào hăng như thế. Cút đi, đừng có ở trên giường của lão nương ... Cút ngay!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.