Chích Thủ Già Thiên

Quyển 1 - Chương 11: Trời sinh ta có tài.

Tuyết Sơn Phi Hồ

23/03/2013

Mặt trời chiếu sáng rực rỡ, nhưng Sở Dương lại cảm thấy lạnh toát cả sống lưng.

Hắn vốn xuất thân từ Hoàng tộc nên có tầm nhìn rất rộng mở. Những nhân tài, dị sĩ, những hãn tướng dũng mãnh trong quân đội hắn nhìn đã thành quen từ khi vẫn còn bi bô tập nói. Nhưng Tần Phi trước mặt hắn hiện giờ lại khiến hắn không biết phải làm sao. Từ trước tới giờ không ai có thể đứng dậy được sau khi nhận một đòn phá huyệt khí hải như thế.

Tần Phi nâng tay áo lau đi máu tươi ở khóe miệng, hờ hững nhìn về phía Sở Dương, hắn vươn tay phải ra, ngón út cong cong ngoắc ngoắc về phía Sở Dương, ý giễu cợt thậm tệ hắn tới mức không cần dùng lời cũng có thể hiểu được.

Trước mặt bao người thế này, làm sao Sở Dương có thể chịu nổi sự khinh miệt này?

Mặc dù còn chưa rõ rốt cuộc có chuyện gì xảy ra trên người Tần Phi nhưng Sở Dương luôn vững tin vào thực lực của mình.

Nếu đường đường một cao thủ cửu phẩm mà còn không hạ gục được một tên tuần kiểm mới trên lục phẩm thì sau này hắn cũng không thể quay lại Bắc Cương tác chiến nữa.

Sở Dương hét vang một tiếng, loan đao bổ ra hết sức bén nhọn, ánh đao rất dài như ngưng tụ thành một dải lụa trắng như tuyết giữa không trung rồi quay đầu bổ xuống, đao phong gào thét kèm theo âm thanh sấm rung gió giật.

Dân chúng Phố chợ đang đứng im thin thít vội rối rít kinh hô* lùi về phía sau.

Tần Phi đã bị ánh đao bao phủ, hắn trở tay đánh ra một quyền, cũng không thấy rõ quyền này của hắn nhanh tới mức nào nhưng đã đỡ được ánh đao trắng như tuyết kia.

Ầm!

Kình khí vỡ òa, ánh đao đầy trời bỗng hóa thành hư vô.

Tần Phi lắc mình nhào tới, một quyền rồi lại một quyền nhanh không kém đánh về phía Sở Dương

Sở Dương, thân ở giữa trận có khổ thế nào chỉ mình hắn biết. Đột nhiên, lực lượng của Tần Phi dường như phóng đại lên mấy chục lần, quyền sau nuốt thế quyền trước. Khi quyền phong tới sát người đã mang theo lực lượng cường đại vô cùng, khiến Sở Phong như đang đặt mình trong chỗ sơn hô hải khiếu*, da thịt trên mặt vặn vẹo biến đổi, áp lực từ khắp bốn phương tám hướng lao tới khiến xương cốt toàn thân hắn rung lên răng rắc.

Hiện giờ Sở Dương ngay cả khí lực để nâng đao cũng không thể ngưng tụ nổi, hắn bất chấp thân phận, địa vị vứt đao lui về phía sau. Lăn một vòng trông rất thảm hại, khó khăn lắm mới thoát khỏi quyền phong của Tần Phi.

Ầm ầm, một âm thanh thật lớn vang lên, Nơi hắn vừa đứng bị một quyền của Tần Phi đào thành một hố vừa lớn vừa sâu.

Bùn đất bắn ra, tro bụi đầy trời. Sở Dương mặt mày xám ngoét đang ngơ ngác đứng ở bên cạnh hố. Từ đầu tới đuôi hắn hoàn toàn không kịp phản ứng để xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Tần Phi đắc thế, không buông tha, thiết quyền vung tới nhanh như thiểm điện, trong khoảnh khắc đã đánh ra mấy chục quyền vô cùng mạnh lên ngực, lên bụng Sở Dương.

Dưới sức ép khổng lồ, không còn sức đánh trả,Sở Dương tựa như diều đứt dây bắn ra ngoài cách đó vài trượng, không ngừng nôn ra máu.

Tần Phi đang muốn xông lên phía trước bỗng nhiên thân thể lại bị kìm hãm, không tài nào tiến thêm được một bước, phảng phất như có ai đó trong hư không đang ngăn cản hắn. Nhưng trước mắt hắn rõ ràng là đến một sợi lông cũng không có, lại thấy một âm thanh vang lên bên tai hắn: “Chấm dứt ở đây đi.” Giọng nói cực kỳ bình tĩnh, bình thản vô cùng.

Lũ thị vệ đồng loạt tiến tới nâng Sở Dương lên nhanh chóng lủi ra khỏi Phố chợ.



Cư dân Phố chợ còn đang hưng phấn, tuy rằng nhìn Sở Dương không vừa mắt nhưng cũng biết hắn là đệ tử hậu duệ của tầng lớp quý tộc nên cũng không dám giết chết hắn. Người Phố chợ vừa chửi rủa lại vừa từ từ tách ra một lối đi.

Tần Phi lẳng lặng đứng nguyên tại chỗ nhìn Dịch Tiểu Uyển đang đầy vẻ kinh ngạc đi về phía hắn. Hắn muốn nói gì đó nhưng vừa mới mở miệng đã cảm thấy đầu váng mắt hoa, đồng thời trước mắt hắn tối sầm lại, té rầm một cái như trời long đất lở, trong cơn mơ mơ màng màng dường như hắn còn nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Tiểu Uyển.

Trong một căn phòng sạch sẽ bài trí đơn giản nhưng lại rất tinh xảo.

Ở góc tường phía Nam có một cái bàn gỗ cùng hai cái ghế tre, trên bàn gỗ là một cái lư hương đang tỏa ra mùi hương thoang thảng khiến người ta cảm thấy thần thanh khí sảng*; ở góc tường phía Bắc đối diện đó, trên một cái giường gỗ rộng rãi đang trải một cái chăn da trắng như tuyết.

Tần Phi được cởi áo ngoài ra, nằm im trên giường. Hiện giờ hắn đang đắp một cái chăn lông ấm áp chìm sâu vào giấc ngủ, từ chóp mũi phát ra âm thanh hô hấp dài đều đặn.

Một vị cung trang thiếu nữ* rón rén đi ra khỏi phòng, thuận tay khép cửa lại.

Hai tên vệ sĩ áo lam đang canh giữ ngoài cửa khom người thi lễ, thiếu nữ gật đầu, vươn một ngón trỏ thanh tú trắng như tuyết ra đặt lên bờ môi hồng hồng kiều diễm ra dấu bảo đừng lên tiếng, rồi ngay sau đó theo dọc theo hành lang của nội viện đi ra ngoài.

Ở trong nội viện từng đợt từng đợt hương thơm ngào ngạt có một vị lão nhân đang thoải mái nằm trên một cái ghế dài trên trải lông thú rất dày. Ánh nắng ấm áp phủ lên người lão khiến lão vô cùng thích thú đến nỗi không muốn mở mắt ra.

Mấy tên nam tử ở bên người hắn một mực cung kính khoanh tay đứng bất động.

Nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ của thiếu nữ đi tới, lão nhân thản nhiên nói: “Tiểu Uyển, lại đây nào.”

Dịch Tiểu Uyển bước nhanh hơn, rảo chân thanh thoát đi tới bên cạnh lão nhân, ngúng nguẩy ngồi lên ghế dài, duỗi bàn tay nhỏ nhắn ra túm lấy chòm râu lão nhân, khẽ nói: “Gia gia, nhiệm vụ người nhắn nhủ Tiểu Uyển coi như đã hoàn thành rồi. Nói mau đi, người muốn thưởng cho con cái gì? Nếu không có cái gì tốt cho Tiểu Uyển, con sẽ bện râu của người thành đuôi sam cho coi...”

Mấy vị nam tử trang nghiêm có hơi nhìn xuống một chút, dám càn rỡ ở trước mặt lão nhân này đến thế cũng chỉ có một người là Dịch Tiểu Uyển mà thôi. Cho dù là Sở đế khi không có người ngoài cũng phải gọi vị lão nhân gia này một tiếng “Dịch huynh”. Bọn họ đi theo lão nhân đã lâu biết rõ hắn đáng sợ và thâm sâu không lường được, từ trước tới giờ ngoại trừ việc công ra, cho dù là rắm cũng không dám đánh một cái.

Lão nhân chậm rãi ngồi dậy vươn bàn tay lớn ra ân cần vuốt ve mái tóc dài mềm mại của Dịch Tiểu Uyển nhưng âm thanh từ miệng phát ra lại có vẻ hơi nghiêm nghị, nói: “Nghe xem mấy vị thúc thúc của ngươi nói thế nào đi? Lại còn biết tranh công!”

Một nam tử trung niên bên trái mặt vuông râu dài nhẹ giọng mở miệng: “Theo tin tức từ người mà thuộc hạ phái đến Yến Vương phủ thám thính thì thế tử đã bị thương nặng, sợ là nếu không tốn mấy tháng sẽ không xuống khỏi giường được, may mà cũng không thương tổn đến căn cốt, chỉ cần tu dưỡng một thời gian là có thể phục hồi như cũ.”

Lão nhân khẽ hừ một tiếng dường như rất bất mãn nói: “Người của Yến Vương phủ càng ngày càng trở nên ương ngạnh lớn lối, Sở Dương chịu thiệt một chút là có lợi với hắn. Đạo lý thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân này ta nghĩ hắn cũng có thể hiểu được.”

Một vị nam tử chừng ba mươi tuổi đứng bên phải tiếp lời: “Lúc trước Bàng Chân phái người tới đây nói muốn gặp Tần Phi, thuộc hạ đã viện cớ để cho qua việc này. Chỉ là Bàng Chân vốn là Hầu gia lại là Tổng quản thị vệ trong đại nội, lại là một trong mấy vị Đại Tông sư có thể đếm được trên đầu ngón tay ở Sở Quốc chúng ta, nếu quả thật hắn nảy sinh hứng thú gì đối với Tần Phi sợ rằng cũng khó đối phó!”

“Hắn muốn gặp? Người đã ở trong tay chúng ta sao có thể để hắn gặp được?” Lão nhân lười biếng nói.

Dịch Tiểu Uyển kinh ngạc hỏi: “Sao lại có thể kinh động đến Bàng thúc thúc được? Rốt cuộc Tần Phi có lai lịch gì?”

“Ra tay cứu Sở Dương tám chín phần mười chính là Bàng thúc thúc của ngươi.” Lão nhân nhún vai, Dịch Tiểu Uyển xoay người đi về phía sau lão nhân, một đôi tay thon nhỏ mềm mại trắng như tuyết đặt lên đầu vai lão nhân, nhẹ nhàng xoa bóp.

Lão nhân thản nhiên nói: “Tên Tần Phi này đã khiến cho rất nhiều người như chúng ta nhìn nhầm. Có lẽ tú cầu rơi lên người hắn cũng thật sự là do ý trời.”



Cũng không đợi tới khi cháu gái lắm mồm của mình phải mở miệng hỏi lại, lão nhân lại tiếp tục giải thích: “Tiểu Uyển, ngươi phải biết rằng với độ tuổi của hắn, trên lục phẩm chẳng qua chỉ là tư chất hết sức tầm thường. Nhưng chúng ta cũng lại sai lầm một lần nữa rồi, Tần Phi là một thiên tài, một thiên tài thực sự. Trong khí hải của hắn có một đạo phong ấn do Đại Tông sư bố trí, cưỡng ép đè nén công lực của hắn xuống ba tầng.”

Dịch Tiểu Uyển ngạc nhiên hỏi: “Hắn đắc tội vị Đại Tông sư kia hay sao? Vì sao vị cao nhân kia không giết phứt hắn đi cho rồi?”

Lão nhân nhắm mắt mỉm cười, thản nhiên nói: “Quân Sơn Thủy, ngươi là Đề đốc của Giáo Tập Ti, ngươi giải thích cho Tiểu Uyển một chút đi.”

Quân Sơn Thủy bước lên trước một bước, vóc người hắn thon thả, tuổi ước chừng ba lăm ba sáu, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều có vẻ rất phong độ. Hắn quay về phía Dịch Tiểu Uyển nói: “Tiểu thư, vị Đại Tông sư này không phải là muốn hại Tần Phi mà là muốn giúp hắn. Loại phương thức phong ấn khí hải này vốn dĩ là một bí pháp của tông môn từ thượng cổ đã rất nhiều năm không xuất hiện.”

“Nói cách khác, khi thường nhân tu hành, khí hải là khởi nguồn, chân khí trong cơ thể từ nơi khởi nguồn này chảy ra từng dòng như những dòng suối đi khắp toàn thân. Nhưng khí hải của Tần Phi lại bị phong ấn, cũng tương đương với việc ở điểm khởi nguồn này dựng lên một con đập lớn, giữ đại bộ phận chân nguyên ở lại trong khí hải, chỉ cho một phần nhỏ chảy ra, tiến vào kinh mạch. Làm như vậy, Tần Phi vốn là nhân vật thiên tài thoạt nhìn qua cũng không khác gì thường nhân cả.”

“Ta đã cẩn thận kiểm tra khí hải của Tần Phi, phong ấn do vị Đại Tông sư này bố trí, chỉ cần hắn có thể tự mình cố gắng dưới sự áp bức này mà tiến lên trên cửu phẩm thì phong ấn sẽ tự động mở ra. Khi đó, chân nguyên vốn tích tụ đã lâu có thể trực tiếp đưa tu vi của Tần Phi tiến vào cảnh giới Tiên thiên.

Dịch Tiểu Uyển lập tức hiểu được, đối với võ giả mà nói, từ cửu phẩm đến Tiên thiên mặc dù chỉ là một bước ngắn nhưng lại cách xa nhau như trời với đất. Có câu nói, dưới cửu phẩm đều là con kiến hôi cũng chính là đạo lý này, mười tên cửu phẩm đỉnh cũng không phải là đối thủ của một cao thủ cấp Tiên thiên.

Rất nhiều người cả đời cũng chỉ dừng lại ở cảnh giới cửu phẩm mà không đi vào hàng ngũ các cao thủ Tiên thiên được, mà phong ấn do vị Đại Tông sư kia bố trí có thể trợ giúp Tần Phi thuận lợi đột phá cái cửa khẩu này, từ cửu phẩm tiến vào Tiên Thiên.

Quân Sơn Thủy nói tiếp: “Lần này Sở Dương đánh bậy đánh bạ đã đánh tan phong ấn của Tần Phi, khiến những lực lượng hắn tích lũy nhiều năm vừa lúc phát tiết lên người Sở Dương. Nói lại thì Sở Dương cũng thật xui xẻo, chân nguyên mà Tần Phi tích lũy nhiền năm như vậy không phải chuyện đùa. Hắn có thể giữ được một mạng cũng xem như là may mắn rồi. Chỉ là tình huống của Tần Phi có chút phức tạp...”

“Là như thế nào?” Dịch Tiểu Uyển hỏi dồn.

Lão nhân vuốt vuốt chòm râu vừa mới bị Dịch Tiểu Uyển làm rối tung, giải thích: “Phong ấn đột ngột mở ra cũng giống như đê lớn vỡ òa, cơn lũ tràn tới. Kinh mạch của Tần Phi phải chịu sự trùng kích mãnh liệt, nhất thời hắn không chống đỡ nổi nên mới bất tỉnh nhân sự. Qua một thời gian thân thể hắn có thể hồi phục lại nhưng chân nguyên của hắn phải mất rất nhiều thời gian để điều tức, nếu ta tính không sai thì thực lực của hắn có thể nằm trong khoảng trên lục phẩm và dưới cửu phẩm đỉnh.”

Dịch Tiểu Uyển mở trừng hai mắt cười khẽ, ghé vào lỗ tai lão nhân nói: “Ý của người là, trong khoảng nửa năm này nếu hắn may mắn thì có thể chiến thắng một vị cao thủ cửu phẩm đỉnh, mà nếu xui xẻo thì rất có thể bị một tay mơ mới lục, thất phẩm đánh bại đúng không?”

“Cũng sai biệt lắm, ý ta chính là như vậy.” Lão nhân lẩm bẩm nói: “Hiện giờ ta đang thắc mắc là rốt cuộc là vị Đại Tông sư nào có thủ pháp như vậy. Tần Phi là người như thế nào mà để hắn phải bố trí phong ấn cho hắn!”

“Lần này chuyện Tần Phi đả thương Sở Dương tất nhiên sẽ bị các thế lực triều đình nắm lấy để thêu dệt. Tổng đốc có ý là...” Quân Sơn Thủy hết sức cẩn thận nói.

Lão nhân chậm rãi đứng dậy chắp hai tay sau lưng, ánh mắt nhìn về phía những đóa hoa đẫm sương kiều diễm trong bụi hoa kia, tiện tay ngắt một nụ hoa đang chớm nở, chân khí lan đến, nụ hoa nho nhỏ lại nở bung ra, xinh đẹp mỹ lệ như tiên...

Cũng không thấy hắn có cử động gì nhưng đóa hoa nhỏ lại nhẹ nhàng chậm rãi bay lên rồi hạ xuống tóc mai của Tiểu Uyển, Dịch Tiểu Uyển vốn xinh đẹp rạng ngời lại càng mỹ lệ động lòng người.

Lão nhân chậm rãi nói: “Với độ tuổi của Tần Phi, mới mười bảy mười tám tuổi đã có thực lực cửu phẩm đỉnh cũng là một ngoại lệ trong gần hai trăm năm trở lại đây. Cho dù Bàng Chân hiện giờ xếp hạng có một không hai nhưng ở độ tuổi này cũng kém hơn hắn một chút. Hắn, là một thiên tài chân chính.”

“Sát Sự Thính chúng ta đã cướp được người về tay sao lại có thể để những thế lực khá chiêu dụ tên thiên tài này đi được. Báo cho Sở Tuần kiểm bên kia phải khống chế Tần Phi trong tầm tay, chờ thời cơ chính muồi sẽ điều hắn vào Sát Sự Thính.”

Ngừng lại một chút, trong lời nói của lão nhân gia mơ hồ toát ra một cỗ hàn ý: “Chuyện hắn đả thương Sở Dương ta sẽ tự mình giải quyết cho hắn. Nhưng thiên tài phải xuất lực cho Đại Sở, Tần Phi có cơ hội rất lớn trở thành một vị Đại Tông sư. Nếu như hắn nhanh nhẹn ngang ngạnh bất kham, khó có thể khống chế, thiên tài mà kiệt ngạo bất tuân như vậy, sớm hủy diệt thì tốt hơn."

Mấy vị Đề đốc của Sát Sự Thính đứng im thin thít, lão nhân mặc dù tuổi đã cao nhưng vẫn nói chuyện y như khi còn trẻ, có lẽ đây cũng là nguyên nhân khiến hắn có thể chấp chưởng* Sát Sự Thính gần bốn mươi năm qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Chích Thủ Già Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook