Quyển 2 - Chương 175: Vua màn ảnh và diễn viên xinh đẹp biểu diễn
Tuyết Sơn Phi Hồ
23/03/2013
Sáng sớm, ánh sáng mặt trời xua tan màn đêm yên tĩnh, những tiếng ồn ào náo nhiệt trở lại nhân gian. Dạo này An Châu sống một cuộc sống không có bão cát nên rất nhiều người đi ra bên ngoài hoạt động thân thể đón một ngày bận rộn.
Trên trán Phong lão đầu có dán cao, cứ như ngày thường đi vào cửa lớn phân sở An Đông rồi hướng gian phòng của mình xưa nay đi đến. Dọc đường lão gặp rất nhiều quan quân Sát Sự Thính, những người này vẫn như trước đây cung kính vấn an Phong lão đầu. Ở phân sở, người nào tay cầm tài chính chính là nắm số mạng của đại đa số người. Con, cháu Ngươi muốn thanh toán ra sao? Mời nịnh hót, bợ đít Phong Đốc sát!
Vừa đẩy cửa phòng làm việc ra, Phong lão đầu lập tức sững sờ khi nhìn thấy một bạch y thiếu nữ. Thiếu nữ say sưa xem một quyển sổ, một bàn tay nhỏ bé mềm mại áp má, bàn tay kia cầm quyển sổ. Nàng ngẩng lên, mới chỉ thế thôi nhưng với năm mươi chín năm từng trải của Phong lão đầu càng xem càng thuận mắt, càng xem càng ưa thích, cái khí chất cao nhã, xuất trần thoát tục trong lúc nhất thời hai con mắt của lão nhìn không chớp mắt.
Có lẽ cảm thấy mình thất thố, Phong lão đầu nhẹ nhàng ho khan một tiếng, thấp giọng hỏi: "Cô nương là con cái nhà ai sao không có khuôn phép nào thế, đến phòng làm việc của lão phu làm gì?"
Bạch y thiếu nữ thản nhiên cười, khép sổ sách lại, nhẹ nhàng nói: "Các hạ chẳng lẽ là Phong Đốc sát ư?"
"Chính là lão phu, cô nương là..." Phong lão đầu thấy nàng ta khí chất cao quý, mỗi cái nhăn mày mỗi nụ cười đều không quá mức, trong lòng lão biết cô bé này không phải người bình thường có thể nuôi dưỡng được, địa vị gia tộc chắc phải cực cao cho nên nói chuyện cũng cẩn thận hơn mấy phần.
"Hôm qua, Tần Trấn đốc đã nói tuổi tác Phong Đốc sát đã cao cần phải nghỉ ngơi vui hưởng tuổi trời. Trong lúc gấp gáp chưa tìm được người có khả năng quản lý ty Độ khoa nên mời bản cô nương tạm thời lĩnh chức Đốc sát đến ty Độ khoa làm việc. Hì hì, ta chưa bao giờ làm quan nên không biết làm quan có thú vị hay không." Bạch y thiếu nữ không trả lời câu hỏi của Phong lão đầu.
Lần này có thể chọc giận Phong lão đầu, với tư cách của lão tại An Đông cho dù Tổng đốc tỉnh An Đông thấy lão cũng phải khách khí mà gọi một tiếng Phong lão, Tri Phủ An Châu lại càng phải nể mặt lão. Thế mà cái cô nương này tự nhiên chẳng kể lớn bé không nói không rằng chiếm vị trí Đốc sát ty độ khoa của mình, lại còn lớn lối nói cái gì mà thú vị nữa. Chẳng lẽ lão phu mấy mươi năm làm việc cho Sát Sự Thính là đùa giỡn sao?
Bàn tay Phong lão đầu vỗ lên bàn gỗ nghiêm nghị trách mắng: "Dã nha đầu [DG: Nha đầu thôn quê kia], đừng tưởng dựa dẫm vào Tần Phi là lão phu sợ ngươi. Tư độ khoa chưa tới phiên một đứa con gái miệng còn hôi sữa đến làm chủ, cút ra ngoài cho ta, nếu không, lão phu gọi người giam ngươi lại giờ."
Nỗi bực mình của Bạch y thiếu nữ hiện lên khuôn mặt xinh đẹp, nàng được nuôi dạy cẩn thận nên không muốn mở miệng mắng người ngược lại nàng bình tĩnh nói: "Phong Đốc sát, Tần Phi dù là Trấn đốc, nhưng hắn chưa thể làm chỗ dựa cho ta. Ngươi cử thử gọi người bắt ta lại xem."
"Bắt ngươi thì sao?" Phong lão đầu cười lạnh nói.
Bạch y thiếu nữ thản nhiên nói: "Nếu không phải là tru di cửu tộc nhà ngươi thì ta không phải là họ Sở mà đổi sang họ Phong của ngươi."
Tru di cửu tộc? Họ Sở? Hai mắt Phong lão đầu trợn tròn đầu óc già nua nhanh chóng hoạt động, lão nhìn lại thiếu nữ cao nhã quý phái này, đột nhiên đoán được thân phận của nàng, lập tức hai đầu gối mềm nhũn quỳ trên mặt đất: "Chẳng lẽ là công chúa Điện hạ? Điện hạ sao lại tới cái nơi vắng vẻ như An Đông này?"
Cửu Công chúa u oán thở dài rồi thản nhiên nói: "Ta hiện tại đã bị tước sắc phong công chúa rồi không cần xưng hô điện hạ nữa."
Bây giờ chỉ có một vị công chúa bị tước sắc phong nên người nào sáng suốt cũng biết nó có ý nghĩa gì. Phong lão đầu làm sao mà biết được Tần Phi đến An Đông còn mang theo Cửu Công chúa. Kỳ thực, điều này cũng không thể trách lão, Tần Phi vừa nhậm chức lại phải đi ngay đến An Đông, hơn nữa không phải bệ hạ muốn cho Cửu Công chúa theo Tần Phi. Giờ đây hai người chưa có bất cứ quan hệ nào, không thể coi là gia quyến, đương nhiên sẽ không ghi ở trong thông cáo nhậm chức, chỉ có thể coi là nhân viên Tần Phi đem theo mà thôi, Phong lão đầu làm sao có thể biết rõ trước mắt chính là Cửu Công chúa? Người ta đường đường là công chúa trên cao đến cướp đoạt vị trí Đốc sát ty của mình, cho dù Phong lão đầu đứng canh ở nhà Dịch Tổng đốc thì sao, chẳng lẽ có thể hơn cả con gái ruột của bệ hạ sao?
"Cửu Công chúa, vi thần thật sự là mắt mù." Phong lão đầu ra sức tát vào má mình mấy cái. Chỗ này hôm qua đã bị Lý Hổ Nô làm cho ngã sưng bây giờ lập tức sưng cao hơn, lão hô lớn: "Đắc tội công chúa, thỉnh công chúa thứ tội."
"Phong Đốc sát..." Thanh âm Tần Phi từ ngoài cửa vọng vào, ngay sau đó đi vào phòng làm việc, hắn nhìn cười Phong lão đầu rồi ha hả: "Ôi, mới sáng sớm đã vội vàng đến làm thủ tục bàn giao sao? A, Phong Đốc sát là lão tiền bối , những ấn tín gì đó, lão cứ nói một tiếng, ta phái người đi lấy là được. Lão nhân gia người tuổi cao đi xa như thế vạn nhất mệt mỏi có gì không hay ta không biết nói thế nào với người nhà của lão."
Phong lão đầu không dám tiếp tục ngang ngược trước mặt công chúa, người ta chỉ gửi một phong gia thư đến hoàng cung không may đề cập tới chuyện này thì sẽ có thị vệ đại nội cầm đao đến An Đông cắt đầu như chơi, chuyện này không nên để xảy ra, khuôn mặt cười tươi gật đầu liên tục.
Giao ấn tín xong, Phong lão đầu mồ hôi đầm đìa, đang muốn rời khỏi đây, đột nhiên nghe thấy Cửu Công chúa nói: "Trước khi đi, ta còn có vài chuyện muốn hỏi ngươi."
"Công chúa xin cứ hỏi." Bộ dạng Phong lão đầu thành thật như trẻ ba tuổi.
"Mồng chín tháng ba, ngươi chi bảy trăm lượng bạc, trong sổ ghi là mua sắm văn phòng tứ bảo." Cửu Công chúa vừa cười ha ha vừa nói: "Tuy ta xuất thân từ cung đình tự mình chưa bao giờ mua thứ đó nhưng không có nghĩa ta không biết những thứ này giá trị bao nhiêu. Bảy trăm lượng có thể mở được mười quầy hàng văn phòng tứ bảo, chẳng lẽ ngươi muốn binh sĩ lang nha đều cầm bút lông đi đánh giặc sao?"
Không đợi Phong lão đầu giải thích, Cửu Công chúa di chuyển những ngón tay ngọc trên sổ sách rồi nói tiếp: "Mồng hai tháng tư, ngươi báo ba trăm hai mươi lượng bạc trắng, ghi là tiền đi lại. Một ngày thuê xe ngựa đơn là bốn đồng bạc.Ngươi thuê tám trăm con ngựa chắc? Chưa nói đến chuyện gộp tất cả các xe ngựa ở An Châu chưa chắc đã có đến tám trăm con ngựa, cho dù có ngươi muốn mọi người đi đánh giặc à? Tám trăm con ngựa đủ trang bị cho một đội một nghìn người đấy."
"Còn có. . ."
Cửu Công chúa định nói tiếp, Phong lão đầu đã đứng không yên thấp giọng nói: "Có thể do vi thần tuổi cao hồ đồ nhất thời nhớ lầm."
"Đã sai rồi, vậy thì đền đi." Đôi mắt đẹp của Cửu Công chúa chớp một cái, cười dịu dàng nói: "Một quyển sổ, ta kiểm tra thiếu hụt hơn một ngàn lượng. Thật không biết lão nhân gia người nhớ lầm bao nhiêu, bản cô nương cũng lười kiểm tra tiếp. Như vậy đi ta cứ coi như ngươi mỗi quyển sổ thiếu hụt một ngàn lượng. Để ta đếm, một, ba, bảy... nơi này tổng cộng có mười ba quyển sổ, ngươi chi ra một vạn ba ngàn lượng bạc xong thì được yên ổn cáo lão về quê."
"Điện hạ, ngài giết lão hán, lão hán cũng không lấy ra nổi một vạn ba ngàn lượng đâu." Phong lão đầu lệ rơi đầy mặt , cô nương này trông thì cao quý trang nhã, không biết có phải do sống cùng Tần Phi đã lâu hay không, tại sao nói với làm đều giống phong thái Tần Phi đến vậy. Mười ba quyển này đúng là sổ sách, mới ghi vào sổ sách hơn phân nửa, những gì không ghi được vào sổ sách lại coi là thâm hụt sao?
Tần Phi thở dài phê bình: "Công chúa nàng mới làm Đốc sát ngày đầu tiên hoàn toàn không có kinh nghiệm, đối đãi lão nhân gia không khách khí tẹo nào. Phong Đốc sát cả đời phục vụ Sát Sự Thính, cho dù lấy vài đồng bạc cũng là đúng theo lý thường. Nàng cho rằng mấy đồng bổng lộc là có thể mua bốn mươi năm thanh xuân của Phong Đốc sát, vì Sát Sự Thính mà bán mạng sao?"
"Ý ngươi là gì?" Cửu Công chúa mở trừng hai mắt hỏi ngược lại.
Tần Phi lắc đầu nói: "Một vạn ba ngàn lượng thật sự là quá nhiều, ít đi một chút, để lão nhân gia lưu chút tiền dư an tâm về già."
"Vậy ngươi cảm thấy bao nhiêu thì phù hợp?"
Phong lão đầu trơ mắt nhìn Tần Phi, lão quan sát Tần Phi từ lúc mới đến cho đến tận bây giờ, trong mắt lão chỉ có giờ khắc này Tần Phi nhìn như thế nào cũng thuận mắt, quả thực đáng yêu cực kỳ.
Tần Phi bấm ngón tay tính toán rồi nói ra: "Ta tính như vậy đi, một vạn hai nghìn chín trăm lượng."
Phong lão đầu ngồi phịch xuống đất, cắn chặt môi dưới để những lời lẽ bẩn thỉu của mình không vuột ra ngoài.
"Ừ, một trăm lượng đối với người tầm thường có thể ăn trong ba năm ." Cửu Công chúa tận tình khuyên bảo: "Phong Đốc sát tiết kiệm một chút, một trăm lượng có thể ăn trong bốn năm năm đấy. Nếu Tần Trấn đốc đã mở miệng muốn giảm miễn cho ngươi, vậy thì lấy con số này đi, bây giờ ngươi về nhà chuẩn bị, ngày mai phái người đưa ngân phiếu tới đây là được, ngươi lớn tuổi rồi không cần tự mình đến đây chuyến nữa đâu."
Nghe những lời quan tâm như vậy, Phong lão đầu rất muốn vả thật mạnh vào miệng đôi cẩu nam nữ trước mắt này. Nhưng luận đánh, đánh không lại Tần Phi, luận quyền thế, bắp đùi của mình không bằng một ngón tay của tiểu cô nương thanh tú động lòng người kia.
"Đa tạ ân điển Điện hạ, đa tạ Trấn đốc đại nhân nghĩ đến cái tình." Hai mắt Phong lão đầu rưng rưng, chống tay đứng dậy đi ra ngoài cửa.
"Chờ một chút!" Cửu Công chúa kêu lên.
Phong lão đầu thật sự chịu không ổi, vừa rồi gọi mình đừng đi rồi dọa nạt mất luôn một vạn ba ngàn lượng bạc, hiện tại lại bảo mình chờ chút, còn cho người ta sống sao?
"Điện hạ có gì phân phó?" Vẻ mặt Phong lão đầu như đưa đám thều thào nói.
"Trở về ôm cháu chắt, ở yên trong nhà chờ ta gọi. Ta là người đáng thương bị đuổi ra khỏi nhà nên đến An Đông ở tạm, ta không muốn chứng kiến phát sinh chuyện bất hòa." Cửu Công chúa thản nhiên nói: "Ta biết rõ ngươi có nhiều quan hệ ở An Đông, nếu có người muốn gây khó dễ ta lại phải làm phiền Phong Đốc sát ngài chạy đi chạy lại. Hiểu chưa?"
"Hiểu rồi!" Mặt Phong lão đầu nhăn nhó như có gì khổ sở như có gì thâm thù, ý tứ của công chúa là, ngươi đã không phải là Đốc sát đừng có nghĩ đến trò trả thù bẩn thỉu, hoặc là ngầm gây khó dễ cho phân sở. Chỉ cần có chuyện này chắc chắn sẽ tính trên đầu lão.
"Đi thôi!"
Đợi đến khi Phong lão đầu đi xa, Cửu Công chúa mở miệng thở một cái thật dài, nàng ngồi xuống cười tủm tỉm và hỏi: "Thế nào, lời ngươi dạy ra buổi tối hôm qua ta không nói sai gì chứ?"
"Không sai chút nào." Tần Phi khen: "Khá hơn so với tưởng tượng của ta."
"Ta khổ cực như vậy, ngươi nghĩ xem cần phải báo đáp ta như thế nào?" Cửu Công chúa hỏi.
Tần Phi mở trừng hai mắt: "Trong người vi thần không có đồng nào đành nguyện ý lấy thân báo đáp công chúa." Hắn lén liếc nhìn Cửu Công chúa thấy khuôn mặt xị xuống, trong lòng vui vẻ nói tiếp: "Chắc hẳn công chúa không đành lòng làm cho vi thần tự nhiên mất trinh tiết vô ích, hay là nụ hôn đầu tiên tháng này của Tần Phi, không biết công chúa có vui lòng nhận không?"
Trong tiếng mắng mỏ của Cửu Công chúa, thân ảnh Tần Phi như điện, liên tiếp né tránh bút lông đoạt mệnh, nghiên mực truy hồn, sổ sách tất sát, chúng bị ném tung tóe ra khỏi phòng làm việc.
Trên trán Phong lão đầu có dán cao, cứ như ngày thường đi vào cửa lớn phân sở An Đông rồi hướng gian phòng của mình xưa nay đi đến. Dọc đường lão gặp rất nhiều quan quân Sát Sự Thính, những người này vẫn như trước đây cung kính vấn an Phong lão đầu. Ở phân sở, người nào tay cầm tài chính chính là nắm số mạng của đại đa số người. Con, cháu Ngươi muốn thanh toán ra sao? Mời nịnh hót, bợ đít Phong Đốc sát!
Vừa đẩy cửa phòng làm việc ra, Phong lão đầu lập tức sững sờ khi nhìn thấy một bạch y thiếu nữ. Thiếu nữ say sưa xem một quyển sổ, một bàn tay nhỏ bé mềm mại áp má, bàn tay kia cầm quyển sổ. Nàng ngẩng lên, mới chỉ thế thôi nhưng với năm mươi chín năm từng trải của Phong lão đầu càng xem càng thuận mắt, càng xem càng ưa thích, cái khí chất cao nhã, xuất trần thoát tục trong lúc nhất thời hai con mắt của lão nhìn không chớp mắt.
Có lẽ cảm thấy mình thất thố, Phong lão đầu nhẹ nhàng ho khan một tiếng, thấp giọng hỏi: "Cô nương là con cái nhà ai sao không có khuôn phép nào thế, đến phòng làm việc của lão phu làm gì?"
Bạch y thiếu nữ thản nhiên cười, khép sổ sách lại, nhẹ nhàng nói: "Các hạ chẳng lẽ là Phong Đốc sát ư?"
"Chính là lão phu, cô nương là..." Phong lão đầu thấy nàng ta khí chất cao quý, mỗi cái nhăn mày mỗi nụ cười đều không quá mức, trong lòng lão biết cô bé này không phải người bình thường có thể nuôi dưỡng được, địa vị gia tộc chắc phải cực cao cho nên nói chuyện cũng cẩn thận hơn mấy phần.
"Hôm qua, Tần Trấn đốc đã nói tuổi tác Phong Đốc sát đã cao cần phải nghỉ ngơi vui hưởng tuổi trời. Trong lúc gấp gáp chưa tìm được người có khả năng quản lý ty Độ khoa nên mời bản cô nương tạm thời lĩnh chức Đốc sát đến ty Độ khoa làm việc. Hì hì, ta chưa bao giờ làm quan nên không biết làm quan có thú vị hay không." Bạch y thiếu nữ không trả lời câu hỏi của Phong lão đầu.
Lần này có thể chọc giận Phong lão đầu, với tư cách của lão tại An Đông cho dù Tổng đốc tỉnh An Đông thấy lão cũng phải khách khí mà gọi một tiếng Phong lão, Tri Phủ An Châu lại càng phải nể mặt lão. Thế mà cái cô nương này tự nhiên chẳng kể lớn bé không nói không rằng chiếm vị trí Đốc sát ty độ khoa của mình, lại còn lớn lối nói cái gì mà thú vị nữa. Chẳng lẽ lão phu mấy mươi năm làm việc cho Sát Sự Thính là đùa giỡn sao?
Bàn tay Phong lão đầu vỗ lên bàn gỗ nghiêm nghị trách mắng: "Dã nha đầu [DG: Nha đầu thôn quê kia], đừng tưởng dựa dẫm vào Tần Phi là lão phu sợ ngươi. Tư độ khoa chưa tới phiên một đứa con gái miệng còn hôi sữa đến làm chủ, cút ra ngoài cho ta, nếu không, lão phu gọi người giam ngươi lại giờ."
Nỗi bực mình của Bạch y thiếu nữ hiện lên khuôn mặt xinh đẹp, nàng được nuôi dạy cẩn thận nên không muốn mở miệng mắng người ngược lại nàng bình tĩnh nói: "Phong Đốc sát, Tần Phi dù là Trấn đốc, nhưng hắn chưa thể làm chỗ dựa cho ta. Ngươi cử thử gọi người bắt ta lại xem."
"Bắt ngươi thì sao?" Phong lão đầu cười lạnh nói.
Bạch y thiếu nữ thản nhiên nói: "Nếu không phải là tru di cửu tộc nhà ngươi thì ta không phải là họ Sở mà đổi sang họ Phong của ngươi."
Tru di cửu tộc? Họ Sở? Hai mắt Phong lão đầu trợn tròn đầu óc già nua nhanh chóng hoạt động, lão nhìn lại thiếu nữ cao nhã quý phái này, đột nhiên đoán được thân phận của nàng, lập tức hai đầu gối mềm nhũn quỳ trên mặt đất: "Chẳng lẽ là công chúa Điện hạ? Điện hạ sao lại tới cái nơi vắng vẻ như An Đông này?"
Cửu Công chúa u oán thở dài rồi thản nhiên nói: "Ta hiện tại đã bị tước sắc phong công chúa rồi không cần xưng hô điện hạ nữa."
Bây giờ chỉ có một vị công chúa bị tước sắc phong nên người nào sáng suốt cũng biết nó có ý nghĩa gì. Phong lão đầu làm sao mà biết được Tần Phi đến An Đông còn mang theo Cửu Công chúa. Kỳ thực, điều này cũng không thể trách lão, Tần Phi vừa nhậm chức lại phải đi ngay đến An Đông, hơn nữa không phải bệ hạ muốn cho Cửu Công chúa theo Tần Phi. Giờ đây hai người chưa có bất cứ quan hệ nào, không thể coi là gia quyến, đương nhiên sẽ không ghi ở trong thông cáo nhậm chức, chỉ có thể coi là nhân viên Tần Phi đem theo mà thôi, Phong lão đầu làm sao có thể biết rõ trước mắt chính là Cửu Công chúa? Người ta đường đường là công chúa trên cao đến cướp đoạt vị trí Đốc sát ty của mình, cho dù Phong lão đầu đứng canh ở nhà Dịch Tổng đốc thì sao, chẳng lẽ có thể hơn cả con gái ruột của bệ hạ sao?
"Cửu Công chúa, vi thần thật sự là mắt mù." Phong lão đầu ra sức tát vào má mình mấy cái. Chỗ này hôm qua đã bị Lý Hổ Nô làm cho ngã sưng bây giờ lập tức sưng cao hơn, lão hô lớn: "Đắc tội công chúa, thỉnh công chúa thứ tội."
"Phong Đốc sát..." Thanh âm Tần Phi từ ngoài cửa vọng vào, ngay sau đó đi vào phòng làm việc, hắn nhìn cười Phong lão đầu rồi ha hả: "Ôi, mới sáng sớm đã vội vàng đến làm thủ tục bàn giao sao? A, Phong Đốc sát là lão tiền bối , những ấn tín gì đó, lão cứ nói một tiếng, ta phái người đi lấy là được. Lão nhân gia người tuổi cao đi xa như thế vạn nhất mệt mỏi có gì không hay ta không biết nói thế nào với người nhà của lão."
Phong lão đầu không dám tiếp tục ngang ngược trước mặt công chúa, người ta chỉ gửi một phong gia thư đến hoàng cung không may đề cập tới chuyện này thì sẽ có thị vệ đại nội cầm đao đến An Đông cắt đầu như chơi, chuyện này không nên để xảy ra, khuôn mặt cười tươi gật đầu liên tục.
Giao ấn tín xong, Phong lão đầu mồ hôi đầm đìa, đang muốn rời khỏi đây, đột nhiên nghe thấy Cửu Công chúa nói: "Trước khi đi, ta còn có vài chuyện muốn hỏi ngươi."
"Công chúa xin cứ hỏi." Bộ dạng Phong lão đầu thành thật như trẻ ba tuổi.
"Mồng chín tháng ba, ngươi chi bảy trăm lượng bạc, trong sổ ghi là mua sắm văn phòng tứ bảo." Cửu Công chúa vừa cười ha ha vừa nói: "Tuy ta xuất thân từ cung đình tự mình chưa bao giờ mua thứ đó nhưng không có nghĩa ta không biết những thứ này giá trị bao nhiêu. Bảy trăm lượng có thể mở được mười quầy hàng văn phòng tứ bảo, chẳng lẽ ngươi muốn binh sĩ lang nha đều cầm bút lông đi đánh giặc sao?"
Không đợi Phong lão đầu giải thích, Cửu Công chúa di chuyển những ngón tay ngọc trên sổ sách rồi nói tiếp: "Mồng hai tháng tư, ngươi báo ba trăm hai mươi lượng bạc trắng, ghi là tiền đi lại. Một ngày thuê xe ngựa đơn là bốn đồng bạc.Ngươi thuê tám trăm con ngựa chắc? Chưa nói đến chuyện gộp tất cả các xe ngựa ở An Châu chưa chắc đã có đến tám trăm con ngựa, cho dù có ngươi muốn mọi người đi đánh giặc à? Tám trăm con ngựa đủ trang bị cho một đội một nghìn người đấy."
"Còn có. . ."
Cửu Công chúa định nói tiếp, Phong lão đầu đã đứng không yên thấp giọng nói: "Có thể do vi thần tuổi cao hồ đồ nhất thời nhớ lầm."
"Đã sai rồi, vậy thì đền đi." Đôi mắt đẹp của Cửu Công chúa chớp một cái, cười dịu dàng nói: "Một quyển sổ, ta kiểm tra thiếu hụt hơn một ngàn lượng. Thật không biết lão nhân gia người nhớ lầm bao nhiêu, bản cô nương cũng lười kiểm tra tiếp. Như vậy đi ta cứ coi như ngươi mỗi quyển sổ thiếu hụt một ngàn lượng. Để ta đếm, một, ba, bảy... nơi này tổng cộng có mười ba quyển sổ, ngươi chi ra một vạn ba ngàn lượng bạc xong thì được yên ổn cáo lão về quê."
"Điện hạ, ngài giết lão hán, lão hán cũng không lấy ra nổi một vạn ba ngàn lượng đâu." Phong lão đầu lệ rơi đầy mặt , cô nương này trông thì cao quý trang nhã, không biết có phải do sống cùng Tần Phi đã lâu hay không, tại sao nói với làm đều giống phong thái Tần Phi đến vậy. Mười ba quyển này đúng là sổ sách, mới ghi vào sổ sách hơn phân nửa, những gì không ghi được vào sổ sách lại coi là thâm hụt sao?
Tần Phi thở dài phê bình: "Công chúa nàng mới làm Đốc sát ngày đầu tiên hoàn toàn không có kinh nghiệm, đối đãi lão nhân gia không khách khí tẹo nào. Phong Đốc sát cả đời phục vụ Sát Sự Thính, cho dù lấy vài đồng bạc cũng là đúng theo lý thường. Nàng cho rằng mấy đồng bổng lộc là có thể mua bốn mươi năm thanh xuân của Phong Đốc sát, vì Sát Sự Thính mà bán mạng sao?"
"Ý ngươi là gì?" Cửu Công chúa mở trừng hai mắt hỏi ngược lại.
Tần Phi lắc đầu nói: "Một vạn ba ngàn lượng thật sự là quá nhiều, ít đi một chút, để lão nhân gia lưu chút tiền dư an tâm về già."
"Vậy ngươi cảm thấy bao nhiêu thì phù hợp?"
Phong lão đầu trơ mắt nhìn Tần Phi, lão quan sát Tần Phi từ lúc mới đến cho đến tận bây giờ, trong mắt lão chỉ có giờ khắc này Tần Phi nhìn như thế nào cũng thuận mắt, quả thực đáng yêu cực kỳ.
Tần Phi bấm ngón tay tính toán rồi nói ra: "Ta tính như vậy đi, một vạn hai nghìn chín trăm lượng."
Phong lão đầu ngồi phịch xuống đất, cắn chặt môi dưới để những lời lẽ bẩn thỉu của mình không vuột ra ngoài.
"Ừ, một trăm lượng đối với người tầm thường có thể ăn trong ba năm ." Cửu Công chúa tận tình khuyên bảo: "Phong Đốc sát tiết kiệm một chút, một trăm lượng có thể ăn trong bốn năm năm đấy. Nếu Tần Trấn đốc đã mở miệng muốn giảm miễn cho ngươi, vậy thì lấy con số này đi, bây giờ ngươi về nhà chuẩn bị, ngày mai phái người đưa ngân phiếu tới đây là được, ngươi lớn tuổi rồi không cần tự mình đến đây chuyến nữa đâu."
Nghe những lời quan tâm như vậy, Phong lão đầu rất muốn vả thật mạnh vào miệng đôi cẩu nam nữ trước mắt này. Nhưng luận đánh, đánh không lại Tần Phi, luận quyền thế, bắp đùi của mình không bằng một ngón tay của tiểu cô nương thanh tú động lòng người kia.
"Đa tạ ân điển Điện hạ, đa tạ Trấn đốc đại nhân nghĩ đến cái tình." Hai mắt Phong lão đầu rưng rưng, chống tay đứng dậy đi ra ngoài cửa.
"Chờ một chút!" Cửu Công chúa kêu lên.
Phong lão đầu thật sự chịu không ổi, vừa rồi gọi mình đừng đi rồi dọa nạt mất luôn một vạn ba ngàn lượng bạc, hiện tại lại bảo mình chờ chút, còn cho người ta sống sao?
"Điện hạ có gì phân phó?" Vẻ mặt Phong lão đầu như đưa đám thều thào nói.
"Trở về ôm cháu chắt, ở yên trong nhà chờ ta gọi. Ta là người đáng thương bị đuổi ra khỏi nhà nên đến An Đông ở tạm, ta không muốn chứng kiến phát sinh chuyện bất hòa." Cửu Công chúa thản nhiên nói: "Ta biết rõ ngươi có nhiều quan hệ ở An Đông, nếu có người muốn gây khó dễ ta lại phải làm phiền Phong Đốc sát ngài chạy đi chạy lại. Hiểu chưa?"
"Hiểu rồi!" Mặt Phong lão đầu nhăn nhó như có gì khổ sở như có gì thâm thù, ý tứ của công chúa là, ngươi đã không phải là Đốc sát đừng có nghĩ đến trò trả thù bẩn thỉu, hoặc là ngầm gây khó dễ cho phân sở. Chỉ cần có chuyện này chắc chắn sẽ tính trên đầu lão.
"Đi thôi!"
Đợi đến khi Phong lão đầu đi xa, Cửu Công chúa mở miệng thở một cái thật dài, nàng ngồi xuống cười tủm tỉm và hỏi: "Thế nào, lời ngươi dạy ra buổi tối hôm qua ta không nói sai gì chứ?"
"Không sai chút nào." Tần Phi khen: "Khá hơn so với tưởng tượng của ta."
"Ta khổ cực như vậy, ngươi nghĩ xem cần phải báo đáp ta như thế nào?" Cửu Công chúa hỏi.
Tần Phi mở trừng hai mắt: "Trong người vi thần không có đồng nào đành nguyện ý lấy thân báo đáp công chúa." Hắn lén liếc nhìn Cửu Công chúa thấy khuôn mặt xị xuống, trong lòng vui vẻ nói tiếp: "Chắc hẳn công chúa không đành lòng làm cho vi thần tự nhiên mất trinh tiết vô ích, hay là nụ hôn đầu tiên tháng này của Tần Phi, không biết công chúa có vui lòng nhận không?"
Trong tiếng mắng mỏ của Cửu Công chúa, thân ảnh Tần Phi như điện, liên tiếp né tránh bút lông đoạt mệnh, nghiên mực truy hồn, sổ sách tất sát, chúng bị ném tung tóe ra khỏi phòng làm việc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.