Chiếc Bánh Đào

Chương 9

Sách Đông Tường

03/01/2025

Thái tử trở về phủ, sắc mặt vẫn chưa tốt lên.

Phụ thân tiến đến nghênh đón, nhưng vừa gặp, Thái tử đã tung một cú đá: "Một lũ vô dụng, mau nghĩ cách cho ta!"

"Giết yêu phi đi! Giết cả đứa con hoang trong bụng nàng ta!"

"Đúng vậy, g.i.ế.c yêu phi đi! Nếu để nàng ta sinh hạ long tử, rồi dùng Từ Tướng quân để uy h.i.ế.p Hoàng thượng, thì giang sơn của Điện hạ sẽ chẳng còn!"

"Điện hạ, nhưng hiện tại nhà họ Từ đang phòng thủ nghiêm ngặt, làm sao có thể g.i.ế.c được đứa bé trong bụng nàng ta?"

"Còn cần ngươi nói? Chẳng lẽ cô không biết sao?" Thái tử quét ánh mắt lạnh lẽo qua đám mưu sĩ đang im thin thít.

"Bình thường tranh luận thì nói hay lắm, hôm nay lại câm như hến sao?”

"Cô nuôi các ngươi để làm gì!"”

"Nếu không g.i.ế.c được, vậy thì không cần giết."

Giọng phụ thân vang lên, bầu không khí lập tức ngưng đọng.

Mọi ánh mắt đều hướng về phía ông, phụ thân vẫn giữ nét mặt điềm nhiên:

"Hoàng thượng hiện bệnh nặng, thần trí không tỉnh táo. Nếu yêu phi mượn khẩu dụ của Hoàng thượng để lệnh Từ Tướng quân hồi triều, triều đình nhất định sẽ dậy sóng.”

"Vậy thì đừng để Từ Tướng quân trở về. Khi Từ Tướng quân chưa kịp khải hoàn, chi bằng Điện hạ..."

Phụ thân lạnh lùng nói tiếp: "Một là không làm, hai là làm đến cùng — xin Điện hạ hãy lên ngôi Hoàng đế!"

Giết. Giết cả Từ Quý phi, đứa trẻ trong bụng nàng ta và cả Hoàng thượng.

Thái tử kinh hãi, đứng sững rất lâu không nói nên lời, như thể bị dọa sợ.

Phụ thân lúc này chẳng khác nào một nhân vật phản diện trong những câu chuyện mê hoặc lòng người.

"Điện hạ, hiện tại triều đình đang chia thành hai thế lực rõ rệt. Nhà họ Từ đặt toàn bộ hy vọng vào đứa trẻ trong bụng yêu phi. Nếu họ nắm được quyền lực, người đầu tiên họ g.i.ế.c sẽ là Đông Cung!”

"Đến lúc đó, còn chỗ nào cho Điện hạ đứng trong thiên hạ này nữa?”

"Thái tử Đông Cung là người kế vị danh chính ngôn thuận, giang sơn này vốn dĩ thuộc về Điện hạ!”



"Thần sinh ra là người của Đông Cung, c.h.ế.t cũng là ma của Đông Cung. Nguyện vì Điện hạ dốc hết tâm sức!"

Đám mưu sĩ đồng loạt quỳ xuống, đồng thanh hô: "Thần nguyện thề c.h.ế.t bảo vệ Điện hạ!"

Một lúc lâu sau, Thái tử ngẩng đầu, ánh mắt trở nên âm trầm mà kiên định.

Chẳng mấy chốc, hắn cười lớn, vỗ tay:

"Tốt, tốt lắm! Trẫm có các ngươi, còn gì phải sợ!"

Thái tử tạo phản, vậy phụ thân ta liệu còn đường sống không?

Không, không được.

Phụ thân, đừng báo thù cho con nữa.

Con chỉ mong hai người có thể sống yên ổn.

Ta khóc lớn, gào thét trong tuyệt vọng.

Đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu ta — vậy mẫu thân thì sao?

Ta vội vã bay đến hoàng cung, phát hiện ra đêm nay cung điện khác thường vô cùng.

Mẫu thân đang ghé tai thì thầm bên Từ Quý phi: "Đông Cung sắp tạo phản."

Từ Quý phi lười biếng bóc một quả nho, đưa vào miệng, lạnh nhạt nói:

"Tạo phản thì tạo phản, dù sao binh mã của phụ thân ta cũng đã chờ sẵn ngoài thành.

"Chỉ cần hắn dám ra tay g.i.ế.c người đầu tiên, phụ thân ta sẽ lấy danh nghĩa bảo vệ Hoàng thượng, đường đường chính chính—giết hắn."

Từ Quý phi bóp nát quả nho, nước b.ắ.n tung tóe.

Mẫu thân vội vàng lấy khăn lau sạch gương mặt yêu kiều của nàng.

Từ Quý phi phất tay: "Được rồi, bản cung biết rồi, ngươi lui xuống đi."



Từ Quý phi là người thông minh, nhưng lại chẳng tin tưởng mẫu thân.

Thuốc thang được đưa vào, lúc nào nàng cũng bắt mẫu thân uống trước, không cho bà hầu hạ quá gần.

Nhưng đáng tiếc, dù thông minh đến đâu nàng cũng không thể biết rằng, ngay từ bài thuốc điều dưỡng cơ thể ban đầu, đã có vấn đề.

Đứa trẻ đó… không thể chào đời.

Gió mang theo hương sen thoảng qua, sương đọng trên lá trúc khẽ nhỏ xuống, vang lên âm thanh trong trẻo.

Sau cơn mưa, đây là thời khắc đẹp nhất.

Mẫu thân hiếm khi xin được cơ hội xuất cung, ra khỏi thành để đến dọn cỏ, thắp hương cho ta.

"Con gái, mẫu thân đến thăm con đây.”

"Tiểu nha đầu không có lương tâm, chẳng bao giờ về báo mộng cho mẫu thân, có phải con đang trách ta và phụ thân của con không?”

"Trách chúng ta vì vài lượng bạc mà dùng chiếu rách bọc con lại, chôn ở đây, thậm chí chẳng buồn đòi lại một lời công bằng từ Thái tử?”

"Chuyện này là lỗi của ta và phụ thân con, chúng ta sai rồi.”

"Nếu con muốn trách, hãy đợi đến lúc mẫu thân đi cùng con, lúc đó con hãy về nằm trong lòng mẫu thân mà oán thán, được không?"

Mẫu thân, phụ thân, hài nhi biết lỗi rồi, hài nhi không nên trách hai người.

Ta lơ lửng trên không trung, lòng đau như d.a.o cắt.

Nhưng dù muốn khóc, nước mắt cũng chẳng thể rơi, chẳng thể phát ra một âm thanh nào.

Mẫu thân ngẩng đầu, nụ cười thoáng trên môi: "Phụ thân con đến rồi."

Từ xa, một bóng người mặc áo xanh bước đến, dáng vẻ cô độc mà hiên ngang.

Phụ thân cũng đã đến.

"Con đê nghìn dặm sụp đổ vì một tổ kiến nhỏ, kiến nhỏ lay cây lớn, dù sức lực yếu ớt, ta cũng phải thử một lần.”

"Phu quân, chàng xem, ta đã làm được."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Chiếc Bánh Đào

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook