Chiếc Bật Lửa Và Váy Công Chúa
Quyển 2 - Chương 37: Chương 37
Twentine
21/11/2016
Trò chơi Bảy Nước Tranh Bá và Hoa Hoa Công Tử gần như phát hành cùng lúc. Công ty Cát Lực thể hiện rõ khả năng quảng cáo rộng rãi của họ, Bảy Nước Tranh Bá vừa ra mắt đã lập tức chiếm vị trí đầu tiên của tất cả các bảng xếp hạng. Nội dung của nó và Võ Tướng Vô Địch giống hệt như nhau, nhưng thiết kế của hệ thống không tinh xảo bằng một phần của Võ Tướng Vô Địch.
Có lẽ chính bọn họ cũng biết vấn đề nằm ở đây nên không hề hi vọng trò chơi này có thể phát triển lâu dài, có thể kiếm được bao nhiêu tiền thì tốt bấy nhiêu.
"Tính liên động của những trò chơi họ quá lớn." Sau khi Trương Phóng tức giận vài tuần liền, rốt cuộc đã ổn định tinh thần nghiên cứu quân địch, "Người sử dụng tải một trò chơi về, chỉ cần luyện nhân vật đến cấp bậc khá cao thì sẽ kiếm được tiền, số tiền ấy cũng có thể sử dụng trong những trò chơi khác do công ty họ phát hành. Bài toán này khá khó giải, cho dù người chơi không thích trò chơi này, nhưng vì có thể kiếm tiền cho những trò khác cũng sẽ chơi nó."
Cả đám chen chúc nhau trong căn phòng họp chật kín, Trương Phóng phân tích sách lược cặn kẽ. Trải qua thời gian được đào tạo bài bản khá dài, hình thức báo cáo của anh ta đã khá chuẩn.
"Có điều đây là đường lối nhất quán của họ, đành chịu thôi. Lần này chúng ta mở cuộc họp chủ yếu là bàn về Hoa Hoa Công Tử..." Trương Phóng nói đến dự án công ty mình với vẻ bi thương, "Nhóm trưởng Lý, tôi có lỗi với anh, công ty chúng ta thật sự không có tiền chi cho phần quảng cáo nữa."
Chu Vận: "Không có nổi một xu á?"
Trương Phóng đau xót nói: "Nói thật là tuần trước chúng tôi đã bán hết màn hình và thùng máy tính dự trữ để trả lương cho mọi người rồi."
Chu Vận nghẹn lời nhìn Đổng Tư Dương, đã túng đến mức này rồi sao?
Đổng Tư Dương ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, Triệu Đằng bên cạnh uể oải thở dài thườn thượt: "Bây giờ chủ nhà chẳng có lương tâm gì cả."
"Hừ." Một tiếng cười khẩy khinh thường vang lên vô cùng chói tai trong phòng họp bé tẹo.
Mọi người đồng loạt quay đầu lại, thấy Hầu Ninh nhỏ thó ngồi trong góc. Chu Vận không biết Lý Tuân thương lượng với cậu ta thế nào, dù sao sau khi xảy ra sự việc kia một tuần, Hầu Ninh đã đến công ty Phi Dương làm việc.
Trương Phóng thường có tính ma cũ bắt nạt ma mới, chỉ vào Hầu Ninh mắng: "Mẹ kiếp, cậu còn dám cười à. Nếu không tại cậu phá hoại hệ thống trò chơi của công ty chúng tôi thì bây giờ đã không rơi vào tình cảnh túng quẫn thế này."
Hầu Ninh bị người ta xỉ vả, sắc mặt trắng bệch, cố cãi: "Liên quan gì đến tôi, tôi chỉ xâm nhập máy chủ nhưng đâu phá hỏng dữ liệu."
Trương Phóng tức giận nói: "Cậu còn định phá hỏng dữ liệu nữa cơ à?"
Mặt Hầu Ninh tái mét, môi run run nói: "Có gì to tát đâu, chỉ là tiền thôi mà, các người cần bao nhiêu, cho tôi con số đi."
Cậu ta vừa nói xong, mọi người lại quay đầu nhìn Chu Vận. Chu Vận đã sớm miễn dịch với kiểu ăn nói của cậu ta rồi, cô lười lên tiếng, chỉ giơ tay chỉ về phía vách tường cuối phòng họp. Trên tường là một biểu ngữ do Chu Vận treo lên ngay từ ngày đầu tiên Hầu Ninh đến công ty.
Xét thấy gần một nửa thành viên công ty này đều từng ngồi tù trên năm năm, thói quen sinh hoạt của Hầu Ninh trước nay, cũng như cách giải quyết vấn đề kinh hồn táng đảm của Đổng Tư Dương, Chu Vận cảm thấy phải luôn luôn nhắc nhở họ từng thời từng khắc.
Cô in câu thứ Sáu trong "Mười điều răn của Google".
YOU CAN MAKE MONEY WITHOUT DOING EVIL - Không cần làm chuyện xấu cũng có thể kiếm tiền.
Từ đó cái biệt danh Chính ủy Chu đã lan truyền khắp công ty.
Hầu Ninh cúi đầu im thin thít, Trương Phóng cũng nhụt chí ngồi xuống ghế, chỉ có Lý Tuân điềm nhiên châm thuốc hút.
"Các người không phải quan tâm đến dự án của tôi." Anh nói
Trương Phóng: "Không có quảng cáo thì dù trò chơi có hay cỡ nào cũng không ai thèm đâu."
Lý Tuân: "Không mượn anh lo."
Trương Phóng: "Chẳng nhẽ anh định đến nhờ Triệu Quả Duy lần nữa? Bà ấy quảng cáo cái này làm sao có hiệu quả được, một bà già sáu mươi tuổi muốn..."
"Có thôi đi không?" Lý Tuân lườm Trương Phóng, anh ta lập tức im bặt.
Lý Tuân đứng dậy rời khỏi phòng họp.
Trương Phóng đập đầu xuống bàn đùng đùng: "Phải làm sao bây giờ, tôi không tài nào nói chuyện với anh ta được, mà tôi cũng không dám nói chuyện với anh ta nữa..."
"Không sao đâu." Chu Vận an ủi Trương Phóng, "Anh ấy nói không cần anh quan tâm thì anh cứ nghe anh ấy là được. Xảy ra việc gì anh ấy sẽ chịu trách nhiệm."
Chu Vận nói nửa đùa nửa thật. Cô không hề căng thẳng, Lý Tuân chưa bao giờ mạnh miệng cả, anh nói có cách là chắc chắn sẽ có cách.
Quả thật Lý Tuân đã tìm ra cách quảng cáo. Ba ngày sau, Chu Vận gặp Nhậm Địch ở công ty. Hôm ấy Nhậm Địch mặc áo sơ mi trắng, một tay bỏ vào túi quần, một tay cầm thuốc hút. Da cô ấy tái nhợt, hàng mày đen nhánh nổi bật, mái tóc buộc hờ, vài lọn tóc lòa xòa buông lơi. Bàn tay cô ấy cầm điều thuốc vừa thon vừa dài, mong manh tựa làn khói bảng lảng kia.
Ánh mắt Nhậm Địch nhìn Lý Tuân vẫn y hệt lúc tựu trường năm nhất, vừa khinh thường, vừa so đo, lại có chút tương đồng. Ba người họ ở cùng một không gian khiến Chu Vận có ảo giác như thời gian quay ngược. Cô cảm nhận được mọi thứ đã thay đổi, họ đều không còn trẻ nữa, tháng năm đã để lại dấu vết không thể xóa nhòa trên từng người. Nhất là sau khi đã trải qua những truân chuyên phiền muộn, nét thanh xuân trên người họ đã càng ngày càng phai nhạt, nhưng may là vẫn còn giây phút sum vầy.
Lý Tuân nhìn ra cửa, Nhậm Địch cũng quay đầu lại. Cô ấy giơ điếu thuốc chào Chu Vận, miệng khẽ mỉm cười, áo sơ mi trắng phản chiếu ánh sáng, đẹp không gì sánh được.
Chu Vận đi đến, Nhậm Địch giang hai tay ra ôm lấy cô. Nhậm Địch giở trò xấu, sờ nắn vài cái trên người Chu Vận, và nhìn về phía Lý Tuân qua bả vai cô với vẻ mặt khiêu khích.
Lý Tuân nhếch môi, lạnh lùng hừ một tiếng.
Chu Vận đẩy Nhậm Địch ra: "Không phải cậu đang ở Bắc Kinh sao? Về khi nào thế?"
Nhậm Địch: "Tối qua bị gọi hồn về."
Chu Vận nhìn Lý Tuân, biết là anh nhờ Nhậm Địch quảng cáo hộ. Lúc này ở cửa vang lên tiếng trò chuyện, Trương Phóng và Triệu Đằng đã đến làm. Hai người đang sôi nổi bàn xem trưa nay ăn gì. Trương Phóng vào công ty thấy người lạ mang khí chất rất đặc biệt liền khựng bước, đầu tiên là sửng sốt, sau đó chợt nhận ra là ai thì che miệng hít sâu một hơi.
"Tôi không nhìn lầm chứ..." Trương Phóng kề tai nói nhỏ với Triệu Đằng, "Là ca sĩ chính của ban nhạc Khinh Hồng đúng không?"
Triệu Đằng cũng khá thảng thốt: "Chắc vậy, không thể nào cả hai chúng ta đều xuất hiện ảo giác được."
Nhậm Địch hỏi Lý Tuân: "Chỉ làm như yêu cầu cậu nói khi nãy thôi phải không?"
"Đúng." Lý Tuân nói, "Tốt nhất là cậu có thể đả động được Kim Thành, không cần quảng cáo lộ liễu, lúc cậu ta chơi game cậu cứ chụp một tấm đăng lên mạng là được, không cần nói là trò chơi gì, chỉ ghi cậu ta đang thư giãn, đến lúc đó tự sẽ có người đào bới chi tiết."
Nhậm Địch cười khẩy: "Cậu biết tạo dựng kịch bản quá nhỉ." Cô ấy bỏ điếu thuốc xuống trước mặt Lý Tuân, kéo Chu Vận nói, "Đi, trò chuyện với mình một lát."
Nhậm Địch lôi Chu Vận đi ra cửa, bước đi hùng hồn như một cơn gió ập đến khiến Trương Phóng và Triệu Đằng cách đó năm sáu mét đã tránh ra nhường đường. Chờ hai cô gái đi khỏi, Trương Phóng liền nhào đến trước mặt Lý Tuân.
"Anh quen với ngôi sao hả! Sao anh không chịu nói sớm?"
Rõ ràng đã bàn xong việc hợp tác nhưng trông Lý Tuân vẫn như ngày thường, mặt mày lạnh tanh, Trương Phóng không dám cười đùa gì với anh.
Nhậm Địch chưa quen với thiết kế trong tòa nhà, Chu Vận dẫn cô ấy ra lối thoát hiểm. Mới hết tháng giêng, khí trời vẫn rét buốt, Nhậm Địch ăn mặc phong phanh, Chu Vận hỏi: "Không lạnh hả?"
Nhậm Địch: "Không sao."
Chu Vận: "Chiếc xe thể thao màu đỏ dưới lầu là của cậu à?"
"Ừ."
"Bảnh quá đấy."
Nhậm Địch cười, Chu Vận hỏi cô: "Lý Tuân tìm cậu bằng cách nào?"
Nhậm Địch: "Thì tìm như bình thường chứ sao."
Chu Vận: "Không phải cậu đang đi biểu diễn à?"
Nhậm Địch giễu cợt nói: "Cậu ta mà quan tâm đến chuyện mình biểu diễn á? Ra lệnh bảo mình hủy luôn đi."
Chu Vận á khẩu.
Nhậm Địch nhìn cô: "Cậu phải học hỏi kiểu mặt dày của cậu ấy đi thôi."
Nhậm Địch nói giống hệt Triệu Quả Duy, khiến Chu Vận phải dần dần suy nghĩ đến vấn đề trong cuộc sống rồi. Cô ấy nhìn ra cửa sổ, đánh giá cả khuôn viên tòa nhà, nói: "Công ty này có đáng tin không?"
Chu Vận: "Đáng tin chứ."
Nhậm Địch nghi ngờ, Chu Vận nói: "Đã từ từ đi vào quỹ đạo rồi."
Nhậm Địch: "Quỹ đạo gì, mình nghe nói trả lương bèo bọt lắm."
Chu Vận không muốn Nhậm Địch biết tình trạng quẫn bách của họ, ấp úng nói: "Đâu có, ai nói với cậu."
"Lý quái thú."
"... Anh ấy nói với cậu cả những chuyện này hả?"
"Đừng nói là than thở, chỉ vì ép giá mà thằng quỷ đó còn có thể làm nhiều chuyện lắm đấy."
Chu Vận cười xấu hổ, Nhậm Địch nhìn cô: "Bọn cậu thiếu tiền sao không nói với mình? Cho dù không nói với mình cũng có thể đi tìm Phó Nhất Trác mà."
Chu Vận: "Lý Tuân không tìm, chắc hẳn cảm thấy bọn mình sẽ gắng gượng được."
Nhậm Địch: "Nhiều tiền thì có gì không tốt?"
Chu Vận: "Yên tâm, anh ấy có tính toán của riêng mình."
Nhậm Địch lẳng lặng nhìn Chu Vận sau đó khẽ gật đầu, ngậm điếu thuốc nói: "Cũng đúng, tiền kiếm dễ quá sẽ không có ý nghĩa gì, mình chính là ví dụ." Lúc cô ấy nói lời này giọng nhẹ bẫng, trong mắt mang theo vẻ xa xăm nhàn nhạt, "Ngày chưa kiếm ra tiền, mỗi cơ hội biểu diễn đều rất quý giá. Bây giờ không ai quan tâm bọn mình viết ra bài hát nào, chỉ cần tùy tiện hát một bản, chụp vài tấm hình, dự vài sự kiện là tiền nhiều đến mức đếm không xuể."
Chu Vận lặng thinh.
"Mình rất hâm mộ bọn cậu." Nhậm Địch nhìn Chu Vận nói, "Nhiều năm trôi qua vẫn không hề thay đổi."
"Không thay đổi ở đâu chứ, thay đổi nhiều lắm."
"Ít nhất vẫn còn phương hướng, vẫn theo đuổi ước mơ đến cùng."
Chu Vận cười tự giễu: "Cậu đừng hâm mộ mình, mình không trâu bò như cậu nói đâu." Cô tựa vào bên cạnh Nhậm Địch, "Là vì có Lý Tuân ở đây thôi."
Nhắc đến chủ đề này, hai người cùng yên lặng chốc lát.
Một lát sau, Nhậm Địch chậm rãi nói: "Lúc cậu ta mới ra tù, thấy cái kiểu khốn kiếp của cậu ta, mình rất mong cậu ta sẽ bị hành hạ, càng thê thảm càng tốt. Nhưng bây giờ nghĩ lại, mình vẫn mong cậu ta thành công thì hơn. Trước kia lúc cậu ta vênh váo ngang ngược, chúng ta sống cũng không tệ. Cậu ấy khốn khổ, chúng ta cũng xuống dốc theo." Nhậm Địch quay đầu nhìn Chu Vận, "Mình cũng không muốn nhìn thấy cậu ta bị người khác ức hiếp để rồi khó chịu, cậu hãy cố gắng giúp cậu ta đi."
Chu Vận: "Mình đang giúp anh ấy mà."
Nhậm Địch khoác vai Chu Vận, hút thêm hai điếu nữa mới nói: "Buổi chiều mình có việc, đi trước đây."
Tuy ngoài miệng Nhậm Địch chửi bới Lý Tuân thậm tệ, nhưng khi giúp đỡ lại vô cùng có thành ý. Cô ấy hành động rất nhanh, ngày hôm sau tấm ảnh Kim Thành ngồi trên sô pha chơi game đã được đăng lên. Nhậm Địch còn cố ý chọn bối cảnh là một studio chưa từng bị tiết lộ, gây ra sự chú ý rất lớn.
Hiệu ứng của ngôi sao đáng sợ hơn trong tưởng tượng nhiều, fans của Kim Thành bắt đầu điên cuồng phân tích tấm ảnh này. Từ nhãn hiệu quần áo của cậu ta đến phong cách sô pha trong phòng, dĩ nhiên có cả trò cậu ta đang chơi kia.
Tất cả đều lên mạng tìm hiểu xem rốt cuộc là gì. Không lâu sau, mấy bài viết quảng cáo được đăng lên, bên trong kèm theo mấy tấm ảnh và một vài cách chơi cơ bản. Mấy ngày đó, lượng tìm kiếm từ khóa Hoa Hoa Công Tử trên mạng tăng vọt. Ai ai cũng muốn tải về xem thử, nhưng rồi phát hiện trò chơi mới đang ở phiên bản thử nghiệm mở rộng mà thôi.
Lý Tuân chỉ cho vài nghìn tài khoản đăng ký, bởi vì trò chơi có chất lượng cao, về hệ thống hay đồ họa đều vượt xa những trò chơi người lớn bình thường. Nên người chơi nhiệt tình quảng cáo hằng ngày, dần dần việc may mắn có thể đăng ký được tài khoản trò chơi đã trở thành một chuyện rất đáng khoe khoang.
Một tuần sau, giá đăng ký một tài khoản Hoa Hoa Công Tử trên mạng đã nâng lên thành hai nghìn tệ. Lý Tuân lại tạo thêm năm nghìn tài khoản, gần như trong vòng một giờ đã được đăng ký sạch.
Trong hôm Kim Thành đăng hình lên mạng, máy chủ của Hoa Hoa Công Tử đã bắt đầu hoạt động, nửa tháng sau doanh thu của trò chơi đã vượt qua ba triệu một cách dễ dàng.
Ngày ngày Trương Phóng ngồi thừ trên ghế nhìn dữ liệu máy chủ như bị trúng gió, Triệu Đằng và Quách Thế Kiệt cũng khiếp sợ. Chỉ có tâm trạng của Lý Tuân là khó nhận ra, thậm chí anh còn hút thuốc nhiều hơn trước kia. Chu Vận thường xuyên thấy anh nhìn chăm chú vào màn ảnh đen thùi, bất động cả buổi, cau mày suy tư.
Cô biết anh đang nghĩ gì. Gần đây, công ty game Tụ Hâm mà Cát Lực chuẩn bị mượn xác đưa lên sàn chứng khoán đã công bố đề án tái cơ cấu tài chính, có lẽ còn khoảng nửa năm nữa sẽ được Ủy Ban Chứng Khoán Nhà Nước xét duyệt lần cuối. Lý Tuân tranh thủ khoảng thời gian này dốc hết tinh lực đưa Hoa Hoa Công Tử lên đầu bảng xếp hạng, hơn nữa còn trắng trợn công bố mức lợi nhuận thu được, hẳn là cố ý khiêu khích Phương Chí Tịnh làm nhái.
Chu Vận bưng cốc nước đưa cho Lý Tuân, Lý Tuân thoát khỏi trầm tư: "Cảm ơn."
Chu Vận khẽ nói: "Em tìm hiểu mấy vụ kiện làm nhái trò chơi trong nước mấy năm gần đây rồi, nếu chỉ đơn giản bắt chước thì rất khó thắng kiện."
Lý Tuân: "Tôi sẽ cho chúng mã nguồn."
"Gì cơ?"
Chu Vận khó che giấu được nỗi kinh ngạc, dự án này do một mình Lý Tuân triển khai, tốn rất nhiều thời gian, đồng thời cũng là khoản thu lớn nhất hiện giờ của công ty Phi Dương. Nhưng cô lập tức nhớ lại, lúc trước cô đọc mã nguồn của dự án này, phát hiện rất nhiều chỗ kỳ lạ. Trước đây Lý Tuân lập trình vô cùng chú trọng tính đơn giản và rõ ràng, nhưng lần này anh lại thường sử dụng những cấu trúc phức tạp. Các hàm lệnh càng đặc biệt thì càng nhiều cạm bẫy. Đến bây giờ cô mới hiểu ra, Lý Tuân đã bắt đầu chuẩn bị đưa chúng vào tròng từ lâu rồi.
Phía sau, Trương Phóng và Triệu Đằng vẫn đang trò chuyện rôm rả, khác hẳn với không khí bên này.
Chu Vận nói: "Anh định để chúng lấy được mã nguồn bằng cách nào, Phương Chí Tịnh sẽ trực tiếp sao chép rồi đưa vào sử dụng sao?"
Lý Tuân nghe cô nói xong, rốt cuộc cũng nở một nụ cười nhàn nhạt.
"Chuyện này em không cần lo, tuy trình độ của bọn chúng cũng khá nhưng đã quen đi đường tà đạo nên cũng tạo thành thói xấu chỉ chú trọng đến lợi nhuận trước mắt, chọn cách thay da cho những dự án đã thành công kia. Công ty của chúng có thể duy trì là vì thị trường game hiện tại đã quá loạn. Lượng người chơi game trong nước rất lớn, mọi người mới tiếp xúc với những thứ này đương nhiên sẽ thản nhiên chấp nhận chất lượng của trò chơi rồi."
Chu Vận bưng cốc nước, lẳng lặng suy nghĩ.
Lý Tuân nói tiếp: "Nhưng rỗng tuếch thì cuối cùng vẫn rỗng tuếch, con người không ai ngu mãi được. Đến khi người dùng đã có hiểu biết, những trò chơi do công ty không có khả năng tự đưa ra ý tưởng, xây dựng và phát triển như chúng sẽ đi vào đường cùng ngõ cụt thôi."
Chu Vận: "Nhưng chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi người chơi cũng không thể có hiểu biết sáng suốt được."
Lý Tuân: "Không cần, miễn tạo được tiếng tăm là có thể giữ chân họ thôi." Anh nói xong liền cầm lấy cốc nước uống một hớp, rồi nói tiếp, "Chắc chắn hắn sẽ dùng mã nguồn của tôi. Nói đùa chứ nhiều khi Phương Chí Tịnh còn tin tưởng trình độ của tôi hơn cả chính tôi nữa kìa."
Có lẽ chính bọn họ cũng biết vấn đề nằm ở đây nên không hề hi vọng trò chơi này có thể phát triển lâu dài, có thể kiếm được bao nhiêu tiền thì tốt bấy nhiêu.
"Tính liên động của những trò chơi họ quá lớn." Sau khi Trương Phóng tức giận vài tuần liền, rốt cuộc đã ổn định tinh thần nghiên cứu quân địch, "Người sử dụng tải một trò chơi về, chỉ cần luyện nhân vật đến cấp bậc khá cao thì sẽ kiếm được tiền, số tiền ấy cũng có thể sử dụng trong những trò chơi khác do công ty họ phát hành. Bài toán này khá khó giải, cho dù người chơi không thích trò chơi này, nhưng vì có thể kiếm tiền cho những trò khác cũng sẽ chơi nó."
Cả đám chen chúc nhau trong căn phòng họp chật kín, Trương Phóng phân tích sách lược cặn kẽ. Trải qua thời gian được đào tạo bài bản khá dài, hình thức báo cáo của anh ta đã khá chuẩn.
"Có điều đây là đường lối nhất quán của họ, đành chịu thôi. Lần này chúng ta mở cuộc họp chủ yếu là bàn về Hoa Hoa Công Tử..." Trương Phóng nói đến dự án công ty mình với vẻ bi thương, "Nhóm trưởng Lý, tôi có lỗi với anh, công ty chúng ta thật sự không có tiền chi cho phần quảng cáo nữa."
Chu Vận: "Không có nổi một xu á?"
Trương Phóng đau xót nói: "Nói thật là tuần trước chúng tôi đã bán hết màn hình và thùng máy tính dự trữ để trả lương cho mọi người rồi."
Chu Vận nghẹn lời nhìn Đổng Tư Dương, đã túng đến mức này rồi sao?
Đổng Tư Dương ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, Triệu Đằng bên cạnh uể oải thở dài thườn thượt: "Bây giờ chủ nhà chẳng có lương tâm gì cả."
"Hừ." Một tiếng cười khẩy khinh thường vang lên vô cùng chói tai trong phòng họp bé tẹo.
Mọi người đồng loạt quay đầu lại, thấy Hầu Ninh nhỏ thó ngồi trong góc. Chu Vận không biết Lý Tuân thương lượng với cậu ta thế nào, dù sao sau khi xảy ra sự việc kia một tuần, Hầu Ninh đã đến công ty Phi Dương làm việc.
Trương Phóng thường có tính ma cũ bắt nạt ma mới, chỉ vào Hầu Ninh mắng: "Mẹ kiếp, cậu còn dám cười à. Nếu không tại cậu phá hoại hệ thống trò chơi của công ty chúng tôi thì bây giờ đã không rơi vào tình cảnh túng quẫn thế này."
Hầu Ninh bị người ta xỉ vả, sắc mặt trắng bệch, cố cãi: "Liên quan gì đến tôi, tôi chỉ xâm nhập máy chủ nhưng đâu phá hỏng dữ liệu."
Trương Phóng tức giận nói: "Cậu còn định phá hỏng dữ liệu nữa cơ à?"
Mặt Hầu Ninh tái mét, môi run run nói: "Có gì to tát đâu, chỉ là tiền thôi mà, các người cần bao nhiêu, cho tôi con số đi."
Cậu ta vừa nói xong, mọi người lại quay đầu nhìn Chu Vận. Chu Vận đã sớm miễn dịch với kiểu ăn nói của cậu ta rồi, cô lười lên tiếng, chỉ giơ tay chỉ về phía vách tường cuối phòng họp. Trên tường là một biểu ngữ do Chu Vận treo lên ngay từ ngày đầu tiên Hầu Ninh đến công ty.
Xét thấy gần một nửa thành viên công ty này đều từng ngồi tù trên năm năm, thói quen sinh hoạt của Hầu Ninh trước nay, cũng như cách giải quyết vấn đề kinh hồn táng đảm của Đổng Tư Dương, Chu Vận cảm thấy phải luôn luôn nhắc nhở họ từng thời từng khắc.
Cô in câu thứ Sáu trong "Mười điều răn của Google".
YOU CAN MAKE MONEY WITHOUT DOING EVIL - Không cần làm chuyện xấu cũng có thể kiếm tiền.
Từ đó cái biệt danh Chính ủy Chu đã lan truyền khắp công ty.
Hầu Ninh cúi đầu im thin thít, Trương Phóng cũng nhụt chí ngồi xuống ghế, chỉ có Lý Tuân điềm nhiên châm thuốc hút.
"Các người không phải quan tâm đến dự án của tôi." Anh nói
Trương Phóng: "Không có quảng cáo thì dù trò chơi có hay cỡ nào cũng không ai thèm đâu."
Lý Tuân: "Không mượn anh lo."
Trương Phóng: "Chẳng nhẽ anh định đến nhờ Triệu Quả Duy lần nữa? Bà ấy quảng cáo cái này làm sao có hiệu quả được, một bà già sáu mươi tuổi muốn..."
"Có thôi đi không?" Lý Tuân lườm Trương Phóng, anh ta lập tức im bặt.
Lý Tuân đứng dậy rời khỏi phòng họp.
Trương Phóng đập đầu xuống bàn đùng đùng: "Phải làm sao bây giờ, tôi không tài nào nói chuyện với anh ta được, mà tôi cũng không dám nói chuyện với anh ta nữa..."
"Không sao đâu." Chu Vận an ủi Trương Phóng, "Anh ấy nói không cần anh quan tâm thì anh cứ nghe anh ấy là được. Xảy ra việc gì anh ấy sẽ chịu trách nhiệm."
Chu Vận nói nửa đùa nửa thật. Cô không hề căng thẳng, Lý Tuân chưa bao giờ mạnh miệng cả, anh nói có cách là chắc chắn sẽ có cách.
Quả thật Lý Tuân đã tìm ra cách quảng cáo. Ba ngày sau, Chu Vận gặp Nhậm Địch ở công ty. Hôm ấy Nhậm Địch mặc áo sơ mi trắng, một tay bỏ vào túi quần, một tay cầm thuốc hút. Da cô ấy tái nhợt, hàng mày đen nhánh nổi bật, mái tóc buộc hờ, vài lọn tóc lòa xòa buông lơi. Bàn tay cô ấy cầm điều thuốc vừa thon vừa dài, mong manh tựa làn khói bảng lảng kia.
Ánh mắt Nhậm Địch nhìn Lý Tuân vẫn y hệt lúc tựu trường năm nhất, vừa khinh thường, vừa so đo, lại có chút tương đồng. Ba người họ ở cùng một không gian khiến Chu Vận có ảo giác như thời gian quay ngược. Cô cảm nhận được mọi thứ đã thay đổi, họ đều không còn trẻ nữa, tháng năm đã để lại dấu vết không thể xóa nhòa trên từng người. Nhất là sau khi đã trải qua những truân chuyên phiền muộn, nét thanh xuân trên người họ đã càng ngày càng phai nhạt, nhưng may là vẫn còn giây phút sum vầy.
Lý Tuân nhìn ra cửa, Nhậm Địch cũng quay đầu lại. Cô ấy giơ điếu thuốc chào Chu Vận, miệng khẽ mỉm cười, áo sơ mi trắng phản chiếu ánh sáng, đẹp không gì sánh được.
Chu Vận đi đến, Nhậm Địch giang hai tay ra ôm lấy cô. Nhậm Địch giở trò xấu, sờ nắn vài cái trên người Chu Vận, và nhìn về phía Lý Tuân qua bả vai cô với vẻ mặt khiêu khích.
Lý Tuân nhếch môi, lạnh lùng hừ một tiếng.
Chu Vận đẩy Nhậm Địch ra: "Không phải cậu đang ở Bắc Kinh sao? Về khi nào thế?"
Nhậm Địch: "Tối qua bị gọi hồn về."
Chu Vận nhìn Lý Tuân, biết là anh nhờ Nhậm Địch quảng cáo hộ. Lúc này ở cửa vang lên tiếng trò chuyện, Trương Phóng và Triệu Đằng đã đến làm. Hai người đang sôi nổi bàn xem trưa nay ăn gì. Trương Phóng vào công ty thấy người lạ mang khí chất rất đặc biệt liền khựng bước, đầu tiên là sửng sốt, sau đó chợt nhận ra là ai thì che miệng hít sâu một hơi.
"Tôi không nhìn lầm chứ..." Trương Phóng kề tai nói nhỏ với Triệu Đằng, "Là ca sĩ chính của ban nhạc Khinh Hồng đúng không?"
Triệu Đằng cũng khá thảng thốt: "Chắc vậy, không thể nào cả hai chúng ta đều xuất hiện ảo giác được."
Nhậm Địch hỏi Lý Tuân: "Chỉ làm như yêu cầu cậu nói khi nãy thôi phải không?"
"Đúng." Lý Tuân nói, "Tốt nhất là cậu có thể đả động được Kim Thành, không cần quảng cáo lộ liễu, lúc cậu ta chơi game cậu cứ chụp một tấm đăng lên mạng là được, không cần nói là trò chơi gì, chỉ ghi cậu ta đang thư giãn, đến lúc đó tự sẽ có người đào bới chi tiết."
Nhậm Địch cười khẩy: "Cậu biết tạo dựng kịch bản quá nhỉ." Cô ấy bỏ điếu thuốc xuống trước mặt Lý Tuân, kéo Chu Vận nói, "Đi, trò chuyện với mình một lát."
Nhậm Địch lôi Chu Vận đi ra cửa, bước đi hùng hồn như một cơn gió ập đến khiến Trương Phóng và Triệu Đằng cách đó năm sáu mét đã tránh ra nhường đường. Chờ hai cô gái đi khỏi, Trương Phóng liền nhào đến trước mặt Lý Tuân.
"Anh quen với ngôi sao hả! Sao anh không chịu nói sớm?"
Rõ ràng đã bàn xong việc hợp tác nhưng trông Lý Tuân vẫn như ngày thường, mặt mày lạnh tanh, Trương Phóng không dám cười đùa gì với anh.
Nhậm Địch chưa quen với thiết kế trong tòa nhà, Chu Vận dẫn cô ấy ra lối thoát hiểm. Mới hết tháng giêng, khí trời vẫn rét buốt, Nhậm Địch ăn mặc phong phanh, Chu Vận hỏi: "Không lạnh hả?"
Nhậm Địch: "Không sao."
Chu Vận: "Chiếc xe thể thao màu đỏ dưới lầu là của cậu à?"
"Ừ."
"Bảnh quá đấy."
Nhậm Địch cười, Chu Vận hỏi cô: "Lý Tuân tìm cậu bằng cách nào?"
Nhậm Địch: "Thì tìm như bình thường chứ sao."
Chu Vận: "Không phải cậu đang đi biểu diễn à?"
Nhậm Địch giễu cợt nói: "Cậu ta mà quan tâm đến chuyện mình biểu diễn á? Ra lệnh bảo mình hủy luôn đi."
Chu Vận á khẩu.
Nhậm Địch nhìn cô: "Cậu phải học hỏi kiểu mặt dày của cậu ấy đi thôi."
Nhậm Địch nói giống hệt Triệu Quả Duy, khiến Chu Vận phải dần dần suy nghĩ đến vấn đề trong cuộc sống rồi. Cô ấy nhìn ra cửa sổ, đánh giá cả khuôn viên tòa nhà, nói: "Công ty này có đáng tin không?"
Chu Vận: "Đáng tin chứ."
Nhậm Địch nghi ngờ, Chu Vận nói: "Đã từ từ đi vào quỹ đạo rồi."
Nhậm Địch: "Quỹ đạo gì, mình nghe nói trả lương bèo bọt lắm."
Chu Vận không muốn Nhậm Địch biết tình trạng quẫn bách của họ, ấp úng nói: "Đâu có, ai nói với cậu."
"Lý quái thú."
"... Anh ấy nói với cậu cả những chuyện này hả?"
"Đừng nói là than thở, chỉ vì ép giá mà thằng quỷ đó còn có thể làm nhiều chuyện lắm đấy."
Chu Vận cười xấu hổ, Nhậm Địch nhìn cô: "Bọn cậu thiếu tiền sao không nói với mình? Cho dù không nói với mình cũng có thể đi tìm Phó Nhất Trác mà."
Chu Vận: "Lý Tuân không tìm, chắc hẳn cảm thấy bọn mình sẽ gắng gượng được."
Nhậm Địch: "Nhiều tiền thì có gì không tốt?"
Chu Vận: "Yên tâm, anh ấy có tính toán của riêng mình."
Nhậm Địch lẳng lặng nhìn Chu Vận sau đó khẽ gật đầu, ngậm điếu thuốc nói: "Cũng đúng, tiền kiếm dễ quá sẽ không có ý nghĩa gì, mình chính là ví dụ." Lúc cô ấy nói lời này giọng nhẹ bẫng, trong mắt mang theo vẻ xa xăm nhàn nhạt, "Ngày chưa kiếm ra tiền, mỗi cơ hội biểu diễn đều rất quý giá. Bây giờ không ai quan tâm bọn mình viết ra bài hát nào, chỉ cần tùy tiện hát một bản, chụp vài tấm hình, dự vài sự kiện là tiền nhiều đến mức đếm không xuể."
Chu Vận lặng thinh.
"Mình rất hâm mộ bọn cậu." Nhậm Địch nhìn Chu Vận nói, "Nhiều năm trôi qua vẫn không hề thay đổi."
"Không thay đổi ở đâu chứ, thay đổi nhiều lắm."
"Ít nhất vẫn còn phương hướng, vẫn theo đuổi ước mơ đến cùng."
Chu Vận cười tự giễu: "Cậu đừng hâm mộ mình, mình không trâu bò như cậu nói đâu." Cô tựa vào bên cạnh Nhậm Địch, "Là vì có Lý Tuân ở đây thôi."
Nhắc đến chủ đề này, hai người cùng yên lặng chốc lát.
Một lát sau, Nhậm Địch chậm rãi nói: "Lúc cậu ta mới ra tù, thấy cái kiểu khốn kiếp của cậu ta, mình rất mong cậu ta sẽ bị hành hạ, càng thê thảm càng tốt. Nhưng bây giờ nghĩ lại, mình vẫn mong cậu ta thành công thì hơn. Trước kia lúc cậu ta vênh váo ngang ngược, chúng ta sống cũng không tệ. Cậu ấy khốn khổ, chúng ta cũng xuống dốc theo." Nhậm Địch quay đầu nhìn Chu Vận, "Mình cũng không muốn nhìn thấy cậu ta bị người khác ức hiếp để rồi khó chịu, cậu hãy cố gắng giúp cậu ta đi."
Chu Vận: "Mình đang giúp anh ấy mà."
Nhậm Địch khoác vai Chu Vận, hút thêm hai điếu nữa mới nói: "Buổi chiều mình có việc, đi trước đây."
Tuy ngoài miệng Nhậm Địch chửi bới Lý Tuân thậm tệ, nhưng khi giúp đỡ lại vô cùng có thành ý. Cô ấy hành động rất nhanh, ngày hôm sau tấm ảnh Kim Thành ngồi trên sô pha chơi game đã được đăng lên. Nhậm Địch còn cố ý chọn bối cảnh là một studio chưa từng bị tiết lộ, gây ra sự chú ý rất lớn.
Hiệu ứng của ngôi sao đáng sợ hơn trong tưởng tượng nhiều, fans của Kim Thành bắt đầu điên cuồng phân tích tấm ảnh này. Từ nhãn hiệu quần áo của cậu ta đến phong cách sô pha trong phòng, dĩ nhiên có cả trò cậu ta đang chơi kia.
Tất cả đều lên mạng tìm hiểu xem rốt cuộc là gì. Không lâu sau, mấy bài viết quảng cáo được đăng lên, bên trong kèm theo mấy tấm ảnh và một vài cách chơi cơ bản. Mấy ngày đó, lượng tìm kiếm từ khóa Hoa Hoa Công Tử trên mạng tăng vọt. Ai ai cũng muốn tải về xem thử, nhưng rồi phát hiện trò chơi mới đang ở phiên bản thử nghiệm mở rộng mà thôi.
Lý Tuân chỉ cho vài nghìn tài khoản đăng ký, bởi vì trò chơi có chất lượng cao, về hệ thống hay đồ họa đều vượt xa những trò chơi người lớn bình thường. Nên người chơi nhiệt tình quảng cáo hằng ngày, dần dần việc may mắn có thể đăng ký được tài khoản trò chơi đã trở thành một chuyện rất đáng khoe khoang.
Một tuần sau, giá đăng ký một tài khoản Hoa Hoa Công Tử trên mạng đã nâng lên thành hai nghìn tệ. Lý Tuân lại tạo thêm năm nghìn tài khoản, gần như trong vòng một giờ đã được đăng ký sạch.
Trong hôm Kim Thành đăng hình lên mạng, máy chủ của Hoa Hoa Công Tử đã bắt đầu hoạt động, nửa tháng sau doanh thu của trò chơi đã vượt qua ba triệu một cách dễ dàng.
Ngày ngày Trương Phóng ngồi thừ trên ghế nhìn dữ liệu máy chủ như bị trúng gió, Triệu Đằng và Quách Thế Kiệt cũng khiếp sợ. Chỉ có tâm trạng của Lý Tuân là khó nhận ra, thậm chí anh còn hút thuốc nhiều hơn trước kia. Chu Vận thường xuyên thấy anh nhìn chăm chú vào màn ảnh đen thùi, bất động cả buổi, cau mày suy tư.
Cô biết anh đang nghĩ gì. Gần đây, công ty game Tụ Hâm mà Cát Lực chuẩn bị mượn xác đưa lên sàn chứng khoán đã công bố đề án tái cơ cấu tài chính, có lẽ còn khoảng nửa năm nữa sẽ được Ủy Ban Chứng Khoán Nhà Nước xét duyệt lần cuối. Lý Tuân tranh thủ khoảng thời gian này dốc hết tinh lực đưa Hoa Hoa Công Tử lên đầu bảng xếp hạng, hơn nữa còn trắng trợn công bố mức lợi nhuận thu được, hẳn là cố ý khiêu khích Phương Chí Tịnh làm nhái.
Chu Vận bưng cốc nước đưa cho Lý Tuân, Lý Tuân thoát khỏi trầm tư: "Cảm ơn."
Chu Vận khẽ nói: "Em tìm hiểu mấy vụ kiện làm nhái trò chơi trong nước mấy năm gần đây rồi, nếu chỉ đơn giản bắt chước thì rất khó thắng kiện."
Lý Tuân: "Tôi sẽ cho chúng mã nguồn."
"Gì cơ?"
Chu Vận khó che giấu được nỗi kinh ngạc, dự án này do một mình Lý Tuân triển khai, tốn rất nhiều thời gian, đồng thời cũng là khoản thu lớn nhất hiện giờ của công ty Phi Dương. Nhưng cô lập tức nhớ lại, lúc trước cô đọc mã nguồn của dự án này, phát hiện rất nhiều chỗ kỳ lạ. Trước đây Lý Tuân lập trình vô cùng chú trọng tính đơn giản và rõ ràng, nhưng lần này anh lại thường sử dụng những cấu trúc phức tạp. Các hàm lệnh càng đặc biệt thì càng nhiều cạm bẫy. Đến bây giờ cô mới hiểu ra, Lý Tuân đã bắt đầu chuẩn bị đưa chúng vào tròng từ lâu rồi.
Phía sau, Trương Phóng và Triệu Đằng vẫn đang trò chuyện rôm rả, khác hẳn với không khí bên này.
Chu Vận nói: "Anh định để chúng lấy được mã nguồn bằng cách nào, Phương Chí Tịnh sẽ trực tiếp sao chép rồi đưa vào sử dụng sao?"
Lý Tuân nghe cô nói xong, rốt cuộc cũng nở một nụ cười nhàn nhạt.
"Chuyện này em không cần lo, tuy trình độ của bọn chúng cũng khá nhưng đã quen đi đường tà đạo nên cũng tạo thành thói xấu chỉ chú trọng đến lợi nhuận trước mắt, chọn cách thay da cho những dự án đã thành công kia. Công ty của chúng có thể duy trì là vì thị trường game hiện tại đã quá loạn. Lượng người chơi game trong nước rất lớn, mọi người mới tiếp xúc với những thứ này đương nhiên sẽ thản nhiên chấp nhận chất lượng của trò chơi rồi."
Chu Vận bưng cốc nước, lẳng lặng suy nghĩ.
Lý Tuân nói tiếp: "Nhưng rỗng tuếch thì cuối cùng vẫn rỗng tuếch, con người không ai ngu mãi được. Đến khi người dùng đã có hiểu biết, những trò chơi do công ty không có khả năng tự đưa ra ý tưởng, xây dựng và phát triển như chúng sẽ đi vào đường cùng ngõ cụt thôi."
Chu Vận: "Nhưng chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi người chơi cũng không thể có hiểu biết sáng suốt được."
Lý Tuân: "Không cần, miễn tạo được tiếng tăm là có thể giữ chân họ thôi." Anh nói xong liền cầm lấy cốc nước uống một hớp, rồi nói tiếp, "Chắc chắn hắn sẽ dùng mã nguồn của tôi. Nói đùa chứ nhiều khi Phương Chí Tịnh còn tin tưởng trình độ của tôi hơn cả chính tôi nữa kìa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.