Chiếc Bật Lửa Và Váy Công Chúa
Quyển 1 - Chương 38
Twentine
20/11/2016
Chu Vận sững sờ hồi lâu mới hiểu được câu nói này của cậu có ý gì.
"Cậu nói là cậu muốn tham gia cuộc thi á?"
"Ừ."
Chu Vận hơi rối: "Nhưng trước đó không phải cậu..."
"Tôi đổi ý rồi." Lý Tuân vươn vai, "Không cần thiết căng thẳng như vậy, lúc thích hợp phải thư giãn một chút."
"..."
Chu Vận nhìn động tác cậu vươn vai, lần nữa nhận thức được người bình thường thật sự không thể nào theo kịp tiết tấu của cậu. Ban đầu một câu nói không tham gia đã hành hạ họ rất lâu, bây giờ một câu tham gia lại khiến người ta vui buồn lẫn lộn.
Nhớ đến lời Lý Lam nói, Chu Vận hỏi thêm một câu: "Thật hả?"
Lý Tuân gật đầu.
Chu Vận nhăn mày: "Sao cậu không nói sớm, Ngô Mạnh Hưng đã tham gia rồi."
Lý Tuân: "Cô không phải để ý đến cậu ta, cô chỉ cần nói cô đồng ý hay không thôi."
Việc này không tốt lắm đâu. Tuy nói thực lực của Ngô Mạnh Hưng và Lý Tuân khác nhau một trời một vực, nhưng dù gì người ta cũng hết lòng hết dạ đến hỗ trợ, lẽ nào còn chưa qua cầu đã rút ván sao.
Nhưng mà...
Chu Vận lén nhìn nửa người bên dưới của Lý Tuân. Dù thế nào cô cũng không muốn từ bỏ việc ôm cái bắp đùi này của cậu đâu.
Trong lúc Chu Vận đấu tranh nội tâm căng thẳng, Lý Tuân đi đến trước mặt cô, hai tay cho vào túi quần, khẽ khom lưng, để ánh mắt ngang tầm nhìn với cô.
Chu Vận nghĩ thầm. Cậu đổi sữa tắm khác rồi à? Lần này là hương bưởi, mùi hương hơi cay cay. Lọ bạc hà kia đã dùng hết rồi sao? Không biết hiện tại người cô có mùi gì nhỉ? Chắc chắn là chẳng thơm tho rồi, chưa tắm quả thật đã thua ngay ở vạch xuất phát. Ơ, không đúng! Bốp! Chu Vận tự tát mình một bạt tai trong lòng. Giờ phút này mà mày còn nghĩ gì thế hả?
"Tôi nói..." Lý Tuân khẽ cất lời, Chu Vận dừng suy nghĩ miên man, "Cô không cần để ý đến Ngô Mạnh Hưng nghĩ thế nào, cũng không cần quan tâm đến Cao Kiến Hồng nghĩ ra sao, cô chỉ cần nói cô có đồng ý hay không là được."
Gió đêm thổi vào mặt như mơn man lòng người. Chu Vận nhìn sang chỗ khác: "Chắc chắn là tôi đồng ý rồi."
Lý Tuân thẳng người lên, ung dung nói: "Vậy được rồi, Ngô Mạnh Hưng để tôi xử lý."
Chu Vận á khẩu. Từ “xử lý” này thốt ra từ miệng Lý Tuân luôn khiến người ta sởn gai ốc.
Cô nhìn Lý Tuân: "Cậu đừng làm gì quá đáng đấy."
Lý Tuân quay người bỏ đi, Chu Vận đi theo sau: "Ngô Mạnh Hưng rất tốt, làm việc cũng rất cố gắng."
Lý Tuân cười cười, lấy bật lửa ra châm thuốc, vừa đi vừa nói: "Công chúa điện hạ, tốt nghiệp trung học chỉ là một bước ngoặt thôi."
Chu Vận bước nhanh đuổi theo cậu: "Bước ngoặt gì?"
Lý Tuân cắn điếu thuốc, thản nhiên nói: "Kể từ khoảnh khắc nó kết thúc, chuyện chỉ cần dựa vào cố gắng là có thể làm tốt đã càng ngày càng ít."
***
Trở lại văn phòng Hội đã hơn nửa đêm, Chu Vận mệt mỏi quá độ, chuẩn bị nằm nhoài ra bàn ngủ tạm, kết quả còn chưa ngồi nóng mông đã bị Lý Tuân xách lên. Cậu lấy mười mấy chiếc ghế ở trong phòng ghép thành hai hàng hướng vào nhau, lại lấy ra hai tấm rèm cửa sổ dự bị từ ngăn tủ trải lên.
"Đến đây." Ông chủ Lý ra lệnh.
Chu Vận nằm lên đó, lưng thoải mái không ít. Nhưng cái giường tạm này rất hẹp, cô không thể trở mình, chỉ có thể nằm ngửa ra đó mà không nhúc nhích được. Độ cao hai bên lưng ghế vừa phải, Chu Vận tưởng tượng nếu bên trên có nắp đậy thì sẽ hoàn toàn giống như chiếc quan tài rồi.
Lý Tuân chống tay lên lưng ghế, nhìn xuống cô.
Nhìn mặt di hài lần cuối ư?
Lý Tuân: "Cô cứ mở to hai mắt làm gì, ngủ đi."
Cậu bảo tôi ngủ thế nào với cái điệu bộ này của cậu đây?
Lý Tuân quay người, tắt đèn. Trong phòng tối đi, không khí cũng không còn kỳ lạ như mới vừa rồi nữa. Cậu trở về chỗ ngồi, mở máy tính lên. Chu Vận cách cậu khá gần, từ giữa khe ghế có thể nhìn thấy gương mặt cậu bị ánh sáng lạnh hắt vào.
"Cậu không ngủ sao?" Chu Vận khẽ hỏi.
Lý Tuân: "Tôi xem tài liệu cuộc thi của bọn cô một chút, cô không cần để ý đến tôi."
Chu Vận vốn rất mệt nhưng bây giờ lại đột nhiên không ngủ được. Cô nhìn trần nhà, thầm nghĩ mấy ngày qua thật sự dài đằng đẵng. Trong phòng im ắng, chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng nhấp chuột. Sao cậu lại đổi ý nhỉ? Chu Vận cảm thấy mình loáng thoáng biết được lý do nhưng cô không muốn tìm hiểu, càng không muốn lấy được bằng chứng gì từ phía Lý Tuân. Kết quả chính là tất cả.
Chu Vận khẽ nghiêng đầu, Lý Tuân đã xem gần xong tài liệu, lấy hai viên kẹo cao su vừa nhai nhóp nhép vừa hí hoáy viết trên giấy. Cậu không bao giờ nản chí. Chu Vận nghĩ thầm, cậu chưa từng lo lắng, chưa từng đa sầu đa cảm và cũng sẽ không quay đầu lại. Cậu đã đi một con đường chẳng mấy nhẹ nhàng, nhưng bước chân lại dứt khoát hơn ai khác. Cho nên cậu đi xa hơn bất cứ ai.
Nhìn bóng dáng Lý Tuân, Chu Vận luôn cảm giác rằng ngọn lửa đã tắt nơi đáy lòng dường như đang bùng cháy lên lần nữa. Cô không nhịn được nói với cậu: "Lý Tuân, cậu nhất định phải thắng đấy..."
Lý Tuân dừng viết: "Còn chưa ngủ à?"
Chu Vận nằm trong 'quan tài' nhìn cậu, lặp lại lần nữa: "Cậu nhất định phải thắng đấy."
Lý Tuân cười thản nhiên: "Vâng ạ, nếu công chúa điện hạ đã ra lệnh thì nhất định phải thắng cuộc thi này rồi đúng không."
Thật ra ý cô không hề chỉ cuộc thi này, nhưng cô cũng không giải thích nhiều. Lý Tuân đã viết trên giấy xong, chuyển sang thao tác với máy tính. Chu Vận bất giác yên tâm ngủ say trong tiếng gõ phím vô cùng nhịp nhàng này.
Hôm sau Chu Vận thức dậy rất sớm với tình trạng lưng nhức mỏi. Lúc cô tỉnh dậy Lý Tuân đã không còn ở trong văn phòng nữa. Cô trở về ký túc xá tắm rửa sạch sẽ, lấy sách lên lớp. Đến giờ học môn Ngôn ngữ C, Lý Tuân không ở vị trí của mình. Chu Vận nhìn ra sau, thấy cậu đang ngồi trong góc phòng nói gì đó với Ngô Mạnh Hưng. Một tay cậu khoác lên vai Ngô Mạnh Hưng, khiến cái đầu cậu ta vốn không ngẩng cao lại bị đè ép đến mức không thấy đâu nữa.
Đến giờ tan lớp, Lý Tuân đi đến chỗ Chu Vận rủ cô cùng về văn phòng Hội: "Đi thôi."
"Bên chỗ Ngô Mạnh Hưng..."
"Đã bảo rồi."
"Cậu nói với cậu ta thế nào?"
"Sắp xếp chút việc cho cậu ta."
Chu Vận vẫn đầy nghi ngờ: "Chuyện gì?"
Lý Tuân liếc nhìn cô, dừng bước lại, cau mày: "Vẻ mặt cô vậy là sao?"
Chu Vận tự nhủ, không phải tôi đang lo lắng cậu làm ra việc gì quá đáng sao?
"Tôi đã nhường dự án đang làm cho cậu ta rồi." Lý Tuân bực bội giải thích, "Công ty loại A, phần chương trình đã viết sắp xong. Cậu ta tiếp nhận, sau khi kết thúc sẽ có được vị trí thực tập trong công ty."
"Ồ." Việc này cũng tốt đấy nhỉ. Chu Vận yên lòng, bất chợt nhìn thấy đôi mắt lạnh nhạt của cậu.
"Cô sợ tôi xử tử cậu ta đúng không?"
Chu Vận nghẹn lời. Đâu khoa trương như vậy chứ.
Xế chiều, Lý Tuân tìm Cao Kiến Hồng bàn bạc về tiến độ của đề tài, hơn nữa còn yêu cầu xóa hết tất cả những phần Ngô Mạnh Hưng đã làm trước đó.
Cao Kiến Hồng không đồng ý: "Đã sửa xong hết rồi, giáo sư Lâm cũng đã kiểm tra, không có vấn đề. Nếu cậu thấy chỗ nào không ổn thì có thể sửa lại mà."
Lý Tuân: "Sửa lại không bằng viết lại."
Cao Kiến Hồng: "Thời gian của chúng ta không còn kịp nữa."
"Vẫn kịp." Lý Tuân tựa vào ghế, "Cậu đã cho tôi xem tài liệu đề tài này lâu rồi, trong lòng tôi tự có tính toán làm thế nào, xóa hết phần lập trình của cậu ta đi."
Cao Kiến Hồng vẫn hơi do dự: "Nói như vậy tiến độ của chúng ta sẽ chậm đi rất nhiều ấy."
Lý Tuân nói: "Bây giờ cậu không bỏ chẳng khác nào mặc áo bông lội xuống nước, ban đầu thì thấy không sao, nhưng kéo dài càng lâu thì càng chết người. Khi đó mới thật sự là không còn kịp nữa."
Chu Vận lặng thinh ở bên cạnh gặm bánh mì, cô đã sớm biết kết cuộc sẽ là gì. Quả nhiên, hơn một giờ sau, Lý Tuân đã thuyết phục Cao Kiến Hồng thành công.
Sau khi Cao Kiến Hồng rời đi, Chu Vận đi đến bên cạnh Lý Tuân: "Những lời cậu nói với cậu ấy rất có lý."
Lý Tuân chẳng buồn ừ hử, uống hớp nước thấm giọng rồi mới nói: "Tôi cần cậu ta phải dốc hết lực để làm việc, nên vẫn phải nói rõ thì hơn."
Chu Vận: "Vậy sao cậu không giải thích gì với tôi hết vậy? Cậu không cần tôi dốc hết sức lực làm việc sao?"
Lý Tuân: "Không cần."
Chu Vận nghẹn bánh mì ngay cổ họng, cô rất muốn đánh người. Lý Tuân nhìn thấy vẻ mặt của Chu Vận thì cười rộ lên kề đến. Chu Vận không tránh né, khuỷu tay Lý Tuân tì trên bàn, thong thả giáo dục cô.
"Ngồi trên ngai vàng ra lệnh, chờ binh sĩ trình lên chiến lợi phẩm, thân là công chúa điện hạ phải có khí chất ngồi mát ăn bát vàng này mới được."
Quả thật là tên thần kinh. Chu Vận thầm trừng mắt, đúng lúc Lý Tuân đứng dậy, bàn tay to ấn xuống đầu cô, lười nhác nói: "Còn mắng nữa coi chừng tôi xử cô đấy."
Chu Vận rụt cổ lại, nơi bị cậu ấn mơ hồ râm ran.
Ngày mới bắt đầu, tất cả đều đi vào quỹ đạo. Có Lý Tuân tham gia, đề tài dự thi tiến hành rất thuận lợi. Giáo sư Lâm đến hai lần, hướng dẫn qua loa sau đó liền bỏ mặc họ.
Cho dù Lý Tuân bảo để Chu Vận bồi dưỡng khí chất "công chúa" nhưng cô vẫn một lòng một dạ chú tâm vào đề tài. Ngày ngày ôm sách và máy tính làm việc điên cuồng. Lý Tuân thấy Chu Vận thức thâu đêm suốt sáng, mặt mày hốc hác liền chậc chậc đánh giá: "Đúng là hết thuốc chữa."
"..."
Nhưng thật ra cú đêm đâu chỉ có mình Chu Vận. Có một lần họ bàn bạc quá muộn, nên phải đến studio của Nhậm Địch tá túc. Nửa đêm Chu Vận tỉnh giấc, nhìn thấy Lý Tuân đang dựa vào tường viết chương trình. Cô đi đến đó, nhưng Lý Tuân quá mức tập trung, không hề phát hiện ra.
Cậu đang viết một dự án khác, Chu Vận cũng biết về dự án này, nếu họ không tham gia cuộc thi thì sau khi trở về từ thủ đô sẽ làm cái này. Bây giờ cuộc thi đã chiếm dụng tất cả thời gian sau giờ học của Chu Vận và Cao Kiến Hồng, người duy nhất có thể phân chia sức lực chỉ còn lại Lý Tuân mà thôi, nên người phải làm nó nhất định là cậu. Bởi vì bất kể thế nào, ban nhạc, Hội Thực tiễn và cả cái nhà mà cậu không bao giờ trở về kia vẫn cần phải chi tiêu như cũ.
Chu Vận tựa lưng vào tường, ngồi cạnh cậu. Trong buổi đêm khuya khoắt, âm thanh gõ bàn phím của cậu khiến cô an lòng hơn tiếng đàn guitar của Nhậm Địch nhiều.
"Làm gì mà..." Rốt cuộc Lý Tuân đã chú ý đến cô, cậu vẫn nhìn vào màn hình, mỉm cười, "... lén la lén lút thế hả."
Chu Vận im lặng, Lý Tuân cũng không nhiều lời, tiếp tục làm việc của mình. Cô nhìn màn hình một lúc rồi dời tầm mắt lên gương mặt cậu. Ánh sáng nhẹ hắt lên làn da của Lý Tuân một màu trắng xanh.
Chu Vận ngồi bó gối, bỗng cất lời: "Lý Tuân."
"Hả?"
"Đến khi cuộc thi kết thúc, cậu muốn tôi làm gì cũng được."
Lý Tuân dừng tay, quay đầu lại. Cậu chỉnh độ sáng màn hình giảm đi, khiến khuôn mặt cậu trông vô cùng mịn màng. Cậu nhếch môi, nói đầy thâm ý: "Câu nói này của cô có thể bị suy diễn sâu xa đấy."
Chu Vận không buồn đoái hoài đến lời trêu chọc của cậu: "Tôi nói thật, sau này cậu muốn làm gì, có mục tiêu gì đều có thể tính tôi vào trong đó."
Lý Tuân khẽ cười: "Cô là công chúa, nói chuyện phải chú ý thân phận."
Chu Vận kéo cổ tay cậu, tiếng gõ bàn phím im bặt. Cô nhìn xoáy vào mắt cậu, lần đầu tiên cảm thấy ánh mắt này có chút khác thường, sau khi nhìn lâu lại có một vẻ dịu dàng khôn tả.
Cô hít thật sâu, trấn định nói: "Tôi không nói đùa đâu, tôi nói là giữ lời đấy."
Trong không khí yên lặng như tờ, Lý Tuân đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve cổ cô, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ không chịu ngủ, khẽ nói: "Ừ, tôi biết rồi."
"Cậu nói là cậu muốn tham gia cuộc thi á?"
"Ừ."
Chu Vận hơi rối: "Nhưng trước đó không phải cậu..."
"Tôi đổi ý rồi." Lý Tuân vươn vai, "Không cần thiết căng thẳng như vậy, lúc thích hợp phải thư giãn một chút."
"..."
Chu Vận nhìn động tác cậu vươn vai, lần nữa nhận thức được người bình thường thật sự không thể nào theo kịp tiết tấu của cậu. Ban đầu một câu nói không tham gia đã hành hạ họ rất lâu, bây giờ một câu tham gia lại khiến người ta vui buồn lẫn lộn.
Nhớ đến lời Lý Lam nói, Chu Vận hỏi thêm một câu: "Thật hả?"
Lý Tuân gật đầu.
Chu Vận nhăn mày: "Sao cậu không nói sớm, Ngô Mạnh Hưng đã tham gia rồi."
Lý Tuân: "Cô không phải để ý đến cậu ta, cô chỉ cần nói cô đồng ý hay không thôi."
Việc này không tốt lắm đâu. Tuy nói thực lực của Ngô Mạnh Hưng và Lý Tuân khác nhau một trời một vực, nhưng dù gì người ta cũng hết lòng hết dạ đến hỗ trợ, lẽ nào còn chưa qua cầu đã rút ván sao.
Nhưng mà...
Chu Vận lén nhìn nửa người bên dưới của Lý Tuân. Dù thế nào cô cũng không muốn từ bỏ việc ôm cái bắp đùi này của cậu đâu.
Trong lúc Chu Vận đấu tranh nội tâm căng thẳng, Lý Tuân đi đến trước mặt cô, hai tay cho vào túi quần, khẽ khom lưng, để ánh mắt ngang tầm nhìn với cô.
Chu Vận nghĩ thầm. Cậu đổi sữa tắm khác rồi à? Lần này là hương bưởi, mùi hương hơi cay cay. Lọ bạc hà kia đã dùng hết rồi sao? Không biết hiện tại người cô có mùi gì nhỉ? Chắc chắn là chẳng thơm tho rồi, chưa tắm quả thật đã thua ngay ở vạch xuất phát. Ơ, không đúng! Bốp! Chu Vận tự tát mình một bạt tai trong lòng. Giờ phút này mà mày còn nghĩ gì thế hả?
"Tôi nói..." Lý Tuân khẽ cất lời, Chu Vận dừng suy nghĩ miên man, "Cô không cần để ý đến Ngô Mạnh Hưng nghĩ thế nào, cũng không cần quan tâm đến Cao Kiến Hồng nghĩ ra sao, cô chỉ cần nói cô có đồng ý hay không là được."
Gió đêm thổi vào mặt như mơn man lòng người. Chu Vận nhìn sang chỗ khác: "Chắc chắn là tôi đồng ý rồi."
Lý Tuân thẳng người lên, ung dung nói: "Vậy được rồi, Ngô Mạnh Hưng để tôi xử lý."
Chu Vận á khẩu. Từ “xử lý” này thốt ra từ miệng Lý Tuân luôn khiến người ta sởn gai ốc.
Cô nhìn Lý Tuân: "Cậu đừng làm gì quá đáng đấy."
Lý Tuân quay người bỏ đi, Chu Vận đi theo sau: "Ngô Mạnh Hưng rất tốt, làm việc cũng rất cố gắng."
Lý Tuân cười cười, lấy bật lửa ra châm thuốc, vừa đi vừa nói: "Công chúa điện hạ, tốt nghiệp trung học chỉ là một bước ngoặt thôi."
Chu Vận bước nhanh đuổi theo cậu: "Bước ngoặt gì?"
Lý Tuân cắn điếu thuốc, thản nhiên nói: "Kể từ khoảnh khắc nó kết thúc, chuyện chỉ cần dựa vào cố gắng là có thể làm tốt đã càng ngày càng ít."
***
Trở lại văn phòng Hội đã hơn nửa đêm, Chu Vận mệt mỏi quá độ, chuẩn bị nằm nhoài ra bàn ngủ tạm, kết quả còn chưa ngồi nóng mông đã bị Lý Tuân xách lên. Cậu lấy mười mấy chiếc ghế ở trong phòng ghép thành hai hàng hướng vào nhau, lại lấy ra hai tấm rèm cửa sổ dự bị từ ngăn tủ trải lên.
"Đến đây." Ông chủ Lý ra lệnh.
Chu Vận nằm lên đó, lưng thoải mái không ít. Nhưng cái giường tạm này rất hẹp, cô không thể trở mình, chỉ có thể nằm ngửa ra đó mà không nhúc nhích được. Độ cao hai bên lưng ghế vừa phải, Chu Vận tưởng tượng nếu bên trên có nắp đậy thì sẽ hoàn toàn giống như chiếc quan tài rồi.
Lý Tuân chống tay lên lưng ghế, nhìn xuống cô.
Nhìn mặt di hài lần cuối ư?
Lý Tuân: "Cô cứ mở to hai mắt làm gì, ngủ đi."
Cậu bảo tôi ngủ thế nào với cái điệu bộ này của cậu đây?
Lý Tuân quay người, tắt đèn. Trong phòng tối đi, không khí cũng không còn kỳ lạ như mới vừa rồi nữa. Cậu trở về chỗ ngồi, mở máy tính lên. Chu Vận cách cậu khá gần, từ giữa khe ghế có thể nhìn thấy gương mặt cậu bị ánh sáng lạnh hắt vào.
"Cậu không ngủ sao?" Chu Vận khẽ hỏi.
Lý Tuân: "Tôi xem tài liệu cuộc thi của bọn cô một chút, cô không cần để ý đến tôi."
Chu Vận vốn rất mệt nhưng bây giờ lại đột nhiên không ngủ được. Cô nhìn trần nhà, thầm nghĩ mấy ngày qua thật sự dài đằng đẵng. Trong phòng im ắng, chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng nhấp chuột. Sao cậu lại đổi ý nhỉ? Chu Vận cảm thấy mình loáng thoáng biết được lý do nhưng cô không muốn tìm hiểu, càng không muốn lấy được bằng chứng gì từ phía Lý Tuân. Kết quả chính là tất cả.
Chu Vận khẽ nghiêng đầu, Lý Tuân đã xem gần xong tài liệu, lấy hai viên kẹo cao su vừa nhai nhóp nhép vừa hí hoáy viết trên giấy. Cậu không bao giờ nản chí. Chu Vận nghĩ thầm, cậu chưa từng lo lắng, chưa từng đa sầu đa cảm và cũng sẽ không quay đầu lại. Cậu đã đi một con đường chẳng mấy nhẹ nhàng, nhưng bước chân lại dứt khoát hơn ai khác. Cho nên cậu đi xa hơn bất cứ ai.
Nhìn bóng dáng Lý Tuân, Chu Vận luôn cảm giác rằng ngọn lửa đã tắt nơi đáy lòng dường như đang bùng cháy lên lần nữa. Cô không nhịn được nói với cậu: "Lý Tuân, cậu nhất định phải thắng đấy..."
Lý Tuân dừng viết: "Còn chưa ngủ à?"
Chu Vận nằm trong 'quan tài' nhìn cậu, lặp lại lần nữa: "Cậu nhất định phải thắng đấy."
Lý Tuân cười thản nhiên: "Vâng ạ, nếu công chúa điện hạ đã ra lệnh thì nhất định phải thắng cuộc thi này rồi đúng không."
Thật ra ý cô không hề chỉ cuộc thi này, nhưng cô cũng không giải thích nhiều. Lý Tuân đã viết trên giấy xong, chuyển sang thao tác với máy tính. Chu Vận bất giác yên tâm ngủ say trong tiếng gõ phím vô cùng nhịp nhàng này.
Hôm sau Chu Vận thức dậy rất sớm với tình trạng lưng nhức mỏi. Lúc cô tỉnh dậy Lý Tuân đã không còn ở trong văn phòng nữa. Cô trở về ký túc xá tắm rửa sạch sẽ, lấy sách lên lớp. Đến giờ học môn Ngôn ngữ C, Lý Tuân không ở vị trí của mình. Chu Vận nhìn ra sau, thấy cậu đang ngồi trong góc phòng nói gì đó với Ngô Mạnh Hưng. Một tay cậu khoác lên vai Ngô Mạnh Hưng, khiến cái đầu cậu ta vốn không ngẩng cao lại bị đè ép đến mức không thấy đâu nữa.
Đến giờ tan lớp, Lý Tuân đi đến chỗ Chu Vận rủ cô cùng về văn phòng Hội: "Đi thôi."
"Bên chỗ Ngô Mạnh Hưng..."
"Đã bảo rồi."
"Cậu nói với cậu ta thế nào?"
"Sắp xếp chút việc cho cậu ta."
Chu Vận vẫn đầy nghi ngờ: "Chuyện gì?"
Lý Tuân liếc nhìn cô, dừng bước lại, cau mày: "Vẻ mặt cô vậy là sao?"
Chu Vận tự nhủ, không phải tôi đang lo lắng cậu làm ra việc gì quá đáng sao?
"Tôi đã nhường dự án đang làm cho cậu ta rồi." Lý Tuân bực bội giải thích, "Công ty loại A, phần chương trình đã viết sắp xong. Cậu ta tiếp nhận, sau khi kết thúc sẽ có được vị trí thực tập trong công ty."
"Ồ." Việc này cũng tốt đấy nhỉ. Chu Vận yên lòng, bất chợt nhìn thấy đôi mắt lạnh nhạt của cậu.
"Cô sợ tôi xử tử cậu ta đúng không?"
Chu Vận nghẹn lời. Đâu khoa trương như vậy chứ.
Xế chiều, Lý Tuân tìm Cao Kiến Hồng bàn bạc về tiến độ của đề tài, hơn nữa còn yêu cầu xóa hết tất cả những phần Ngô Mạnh Hưng đã làm trước đó.
Cao Kiến Hồng không đồng ý: "Đã sửa xong hết rồi, giáo sư Lâm cũng đã kiểm tra, không có vấn đề. Nếu cậu thấy chỗ nào không ổn thì có thể sửa lại mà."
Lý Tuân: "Sửa lại không bằng viết lại."
Cao Kiến Hồng: "Thời gian của chúng ta không còn kịp nữa."
"Vẫn kịp." Lý Tuân tựa vào ghế, "Cậu đã cho tôi xem tài liệu đề tài này lâu rồi, trong lòng tôi tự có tính toán làm thế nào, xóa hết phần lập trình của cậu ta đi."
Cao Kiến Hồng vẫn hơi do dự: "Nói như vậy tiến độ của chúng ta sẽ chậm đi rất nhiều ấy."
Lý Tuân nói: "Bây giờ cậu không bỏ chẳng khác nào mặc áo bông lội xuống nước, ban đầu thì thấy không sao, nhưng kéo dài càng lâu thì càng chết người. Khi đó mới thật sự là không còn kịp nữa."
Chu Vận lặng thinh ở bên cạnh gặm bánh mì, cô đã sớm biết kết cuộc sẽ là gì. Quả nhiên, hơn một giờ sau, Lý Tuân đã thuyết phục Cao Kiến Hồng thành công.
Sau khi Cao Kiến Hồng rời đi, Chu Vận đi đến bên cạnh Lý Tuân: "Những lời cậu nói với cậu ấy rất có lý."
Lý Tuân chẳng buồn ừ hử, uống hớp nước thấm giọng rồi mới nói: "Tôi cần cậu ta phải dốc hết lực để làm việc, nên vẫn phải nói rõ thì hơn."
Chu Vận: "Vậy sao cậu không giải thích gì với tôi hết vậy? Cậu không cần tôi dốc hết sức lực làm việc sao?"
Lý Tuân: "Không cần."
Chu Vận nghẹn bánh mì ngay cổ họng, cô rất muốn đánh người. Lý Tuân nhìn thấy vẻ mặt của Chu Vận thì cười rộ lên kề đến. Chu Vận không tránh né, khuỷu tay Lý Tuân tì trên bàn, thong thả giáo dục cô.
"Ngồi trên ngai vàng ra lệnh, chờ binh sĩ trình lên chiến lợi phẩm, thân là công chúa điện hạ phải có khí chất ngồi mát ăn bát vàng này mới được."
Quả thật là tên thần kinh. Chu Vận thầm trừng mắt, đúng lúc Lý Tuân đứng dậy, bàn tay to ấn xuống đầu cô, lười nhác nói: "Còn mắng nữa coi chừng tôi xử cô đấy."
Chu Vận rụt cổ lại, nơi bị cậu ấn mơ hồ râm ran.
Ngày mới bắt đầu, tất cả đều đi vào quỹ đạo. Có Lý Tuân tham gia, đề tài dự thi tiến hành rất thuận lợi. Giáo sư Lâm đến hai lần, hướng dẫn qua loa sau đó liền bỏ mặc họ.
Cho dù Lý Tuân bảo để Chu Vận bồi dưỡng khí chất "công chúa" nhưng cô vẫn một lòng một dạ chú tâm vào đề tài. Ngày ngày ôm sách và máy tính làm việc điên cuồng. Lý Tuân thấy Chu Vận thức thâu đêm suốt sáng, mặt mày hốc hác liền chậc chậc đánh giá: "Đúng là hết thuốc chữa."
"..."
Nhưng thật ra cú đêm đâu chỉ có mình Chu Vận. Có một lần họ bàn bạc quá muộn, nên phải đến studio của Nhậm Địch tá túc. Nửa đêm Chu Vận tỉnh giấc, nhìn thấy Lý Tuân đang dựa vào tường viết chương trình. Cô đi đến đó, nhưng Lý Tuân quá mức tập trung, không hề phát hiện ra.
Cậu đang viết một dự án khác, Chu Vận cũng biết về dự án này, nếu họ không tham gia cuộc thi thì sau khi trở về từ thủ đô sẽ làm cái này. Bây giờ cuộc thi đã chiếm dụng tất cả thời gian sau giờ học của Chu Vận và Cao Kiến Hồng, người duy nhất có thể phân chia sức lực chỉ còn lại Lý Tuân mà thôi, nên người phải làm nó nhất định là cậu. Bởi vì bất kể thế nào, ban nhạc, Hội Thực tiễn và cả cái nhà mà cậu không bao giờ trở về kia vẫn cần phải chi tiêu như cũ.
Chu Vận tựa lưng vào tường, ngồi cạnh cậu. Trong buổi đêm khuya khoắt, âm thanh gõ bàn phím của cậu khiến cô an lòng hơn tiếng đàn guitar của Nhậm Địch nhiều.
"Làm gì mà..." Rốt cuộc Lý Tuân đã chú ý đến cô, cậu vẫn nhìn vào màn hình, mỉm cười, "... lén la lén lút thế hả."
Chu Vận im lặng, Lý Tuân cũng không nhiều lời, tiếp tục làm việc của mình. Cô nhìn màn hình một lúc rồi dời tầm mắt lên gương mặt cậu. Ánh sáng nhẹ hắt lên làn da của Lý Tuân một màu trắng xanh.
Chu Vận ngồi bó gối, bỗng cất lời: "Lý Tuân."
"Hả?"
"Đến khi cuộc thi kết thúc, cậu muốn tôi làm gì cũng được."
Lý Tuân dừng tay, quay đầu lại. Cậu chỉnh độ sáng màn hình giảm đi, khiến khuôn mặt cậu trông vô cùng mịn màng. Cậu nhếch môi, nói đầy thâm ý: "Câu nói này của cô có thể bị suy diễn sâu xa đấy."
Chu Vận không buồn đoái hoài đến lời trêu chọc của cậu: "Tôi nói thật, sau này cậu muốn làm gì, có mục tiêu gì đều có thể tính tôi vào trong đó."
Lý Tuân khẽ cười: "Cô là công chúa, nói chuyện phải chú ý thân phận."
Chu Vận kéo cổ tay cậu, tiếng gõ bàn phím im bặt. Cô nhìn xoáy vào mắt cậu, lần đầu tiên cảm thấy ánh mắt này có chút khác thường, sau khi nhìn lâu lại có một vẻ dịu dàng khôn tả.
Cô hít thật sâu, trấn định nói: "Tôi không nói đùa đâu, tôi nói là giữ lời đấy."
Trong không khí yên lặng như tờ, Lý Tuân đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve cổ cô, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ không chịu ngủ, khẽ nói: "Ừ, tôi biết rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.