Chương 19
Bích Diệp Phi Tuyết
15/04/2014
- Thư ngốc(1), cậu nói tớ nên làm gì bây giờ?
Lưu Hà nằm trên giường, trùm chăn kín đầu, vừa khóc vừa nói.
- Quên đi. Tớ rất thích câu nói: khóc cho thỏa rồi sẽ quên hết bi thương, cho dù cố quên hay quên thật cũng không còn quan trọng nữa.
- Thế nhưng, tớ quên không được, nhìn đến vật gì, tớ cũng nhớ tới hắn. Nếu quên hắn, thì kỳ một, không còn lại bất cứ ký ức gì nữa. Đã từng vui vẻ..., tớ phải nhớ kỹ, bắt nó ở lại trong lòng.
- Thất tình, tớ chưa từng trải qua. Tớ không biết nên an ủi cậu như thế nào nữa, tình yêu thời đại học có mấy khi trải qua được sự khảo nghiệm của thời gian? Tình cảm lưu luyến thời đại học đa phần đều là mù quáng.
- Tớ đã nghĩ tình cảm của tớ là thiên trường địa cửu. Trước kia tớ chỉ luôn chạy theo cảm giác. Tớ là bạn của em trai hắn, sau đó, hai người bọn tớ dần trở lên thân thuộc, tớ với hắn nảy sinh tình cảm. Khi hắn gửi tin nhắn cho tớ nói: thích tớ. Tớ liền đồng ý trở thành bạn gái hắn. Khi mới bắt đầu, thì vẫn chưa có cái gì, nhưng dần dần tớ càng ngày càng thích hắn. Sau đó tình cảm còn trên cả hắn, tớ đã coi tương lai của tớ là ở bên cạnh hắn. Thế nhưng tương lai của hắn lại không có tớ, hắn không cần tớ. Chúng tớ chia tay. Không phải bởi vì mù quáng, mà là bởi vì quá tỉnh táo. Hắn muốn có người để lên kế hoạch cho cuộc sống, hắn cần chính là một người có thể giúp hắn, cùng hắn phấn đấu. Hắn nói, tớ không phải là người đó, bởi vì tớ có mục tiêu của riêng tớ, tớ không có khả năng vì hắn mà vứt bỏ ước mơ của tớ. Hắn không hiểu tình cảm của tớ, hắn quá lý trí, lý trí bảo chúng tớ phải chia tay! Tớ đã nghĩ nhiều ngày rồi, nhưng vẫn không quên được hắn, và quyết định cho cả hai một cơ hội, dù sao chúng tớ cũng đã từng có một quãng thời gian vui vẻ bên nhau. Tớ hỏi hắn, sau này khi chúng ta tốt nghiệp, nếu tình cờ gặp lại nhau, nếu khi đó cả hai đều còn chưa tìm được đối tượng thích hợp, chúng ta liệu có khả năng lại sẽ cùng đi chung một con đường tiếp không? Hắn, lại dứt khoát phủ định, như thế là tuyệt tình! Gạt bỏ tất cả mọi thứ!
- Nếu hắn không còn quan tâm, hoàn toàn muốn chia tay dứt khoát, cậu cần gì lại phải lưu luyến như thế chứ? Tình cảm chính là như vậy, người nào càng nỗ lực nhiều, thì người đó sẽ lại càng dễ dàng bị tổn thương! Tại sao không đối với bản thân mình tốt một chút? Tại sao lại phải bi lụy vì một tên không ra gì như vậy?
- Thế nhưng, thế nhưng tớ không khống chế được chính mình a! Bây giờ, mỗi lần nhìn đến bất cứ thứ gì quen thuôc, tớ đều sẽ không kìm lòng được mà nhớ đến hắn. Nghĩ đến hắn, trong lòng tớ rất đau. Thế nhưng, tớ không có cách gì để ngừng nghĩ về hắn!
- Có người ví ái tình như là cây ớt, không được ăn, thì nghĩ nó thơm không gì sánh được, nhưng khi được ăn rồi, vị cay của nó lại làm cho cậu đau đớn tột cùng, hối hận không kịp, thậm chí thề rằng sẽ không bao giờ ăn nó nữa. Nhưng khi cái vị cay nồng đó vừa hết, cậu đối với nó, lại mong nhớ ngày đêm, tinh thần u uất. Nếu, cậu lựa chọn ăn nó, thì bây giờ có tác động như thế nào, cậu cũng sẽ không chịu tiếp thu.
- Thật sự tớ cũng muốn chấp nhận, nhưng sự thực như thế thật tàn khốc. Cũng có người nói, giai đoạn thứ nhất cứ như là một đốm lửa nhỏ, sau khi tức giận không thành được cái gì; tới đoạn hai, tình yêu chợt thăng tiến, rất có thế của lửa lớn lan ra đồng cỏ; giai đoạn ba tình yêu lúc này đã không có gì mới mẻ đáng nói, có tiếp tục ngọt ngào, có chia ly; giai đoạn bốn, trên cơ bản là thời kỳ chết của tình yêu, đối mặt với tiền đồ, tình yêu liền có vẻ tái nhợt vô lực! Không thể tưởng tượng được, tớ trong bốn tháng ngắn ngủn, lại đã trải qua như bốn năm. Tháng chín mới quen, tháng mười yêu nhau, tháng mười một ân ái, tháng mười hai chia tay, thế sự thật là thay đổi liên tục a! Cậu trước đây chưa từng yêu ai sao? Nếu như cậu đã từng yêu, cậu sẽ hiểu được cảm giác của tớ.
- Tớ chưa từng yêu ai.
- Cái gì? Cậu không phải đang gạt tớ đó chứ?
Lưu Hà không tin Tô Mộng chưa từng yêu.
- Gạt cậu tớ được lợi gì chứ? Tớ không trải qua giai đoạn yêu mà trực tiếp kết hôn luôn.
- Vậy là sao?
Điều này làm Lưu Hà giật mình, kinh ngạc quên cả việc bản thân đang bi thương, nhổm cả người dậy, nhìn Tô Mộng, chờ cô trả lời.
- Khi 7 tuổi, tớ gặp anh ấy, mười năm năm sau, chúng tớ gặp lại nhau. Trong thời điểm tớ đang tuyệt vọng, anh ấy cho tớ một mái nhà, sau đó chúng tớ liền kết hôn.(*)
- Đơn giản vậy sao?
- Vốn sẽ không phức tạp a. Một người phụ nữ, hạnh phúc không có gì ngoài việc có thể tìm cho mình một người chồng tốt để làm bạn cả đời. Hôn nhân không giống với tình yêu, hôn nhân là phải tìm người phù hợp với bản thân, không phải cứ có tình yêu là đủ.
- Tớ cảm thấy các cậu nhất định là có tình yêu.
Lưu Hà nhìn Tô Mộng bên cạnh mìm cười hạnh phúc.
- Tớ thật hâm mộ cậu nga!
Nghĩ tới tình cảnh thất tình của mình bây giờ, Lưu Hà lại bắt đầu bi thương.
- Cậu a! Không cần buồn! Tớ mới hâm mộ cậu ý! Cậu không biết tớ muốn được như cậu nhiều như thế nào đâu: hâm mộ cậu có được cha mẹ tốt như vậy. Cậu có được rất nhiều thứ mà tớ không có, tại sao lại không biết quý trọng, vì một người đàn ông không tốt mà đau lòng vậy chứ, hà cớ gì? Cậu còn lo sau này không tìm được chân mệnh thiên tử của mình hay sao? Sau này, sẽ có rất nhiều cơ hội.
- Nói không đau lòng, là lời nói dối lớn nhất. Nhưng tớ sẽ không bỏ bê việc học, sau này hắn trở thành ký ức của tớ. Bây giờ tớ rất hiếu kỳ với bộ dạng tướng công của cậu, hắn là người như thế nào?
- Hắn là kiểu người, ngoài mặt thì tỏ vẻ cái gì cũng không quan tâm, nhưng thật ra trong lòng lại rất ấm áp, đối với mọi người rất tốt.
- Thực sự tớ rất muốn nhìn rõ một lần dung mạo của hắn, gia thế của hắn hẳn là rất hiển hách? Vậy gia đình hắn với cậu không có ý kiến gì sao?
Lưu Hà nhớ rõ, Tô Mộng đến từ một gia đình bình thường.
- Thú thật với cậu, hiệu trưởng học viện Âu Dương chính là chú của tớ, Âu Dương gia kỳ thực so với các gia đình khác không có sự khác biệt gì cả, ông nội rất hiền lành, ba ba và chú rất thân thiết, chị gái thực gần gũi. Từ khi kết hôn tới nay, chưa từng có mâu thuẫn, đúng như anh ấy đã nói, anh ấy cho tớ một mái nhà, tớ cảm thấy rất hạnh phúc! Gặp được anh là niềm may mắn của tớ trong kiếp này! ....
Tô Mộng nói xong, cả người đều đắm chìm trong hạnh phúc.
- Sau này, tớ cũng sẽ đi tìm một người có thể đối với tớ thực lòng! Người kia, có lẽ thực sự không thích hợp với tớ.
- Nghĩ thông suốt như vây là tốt rồi!
- Chỉ mong tớ có thể tương thông!
Lưu Hà đối với bản thân mình cũng không có niềm tin. Khi nghe nhạc, lại nhớ đến hắn, hắn hát rất hay, đã từng vào vòng chung kết ca nhạc của trường, khi đi qua con đường nhỏ quen thuộc, sẽ lại nhớ đã từng đi qua đây, đã từng cùng hắn có rất nhiều kỷ niệm, nhìn thấy các đôi vui vẻ, trong lòng cũng sẽ chợt bi thương ....... Vứt bỏ? Quên đi? Đó là cả một việc khó khắn đó a!!!
- Cậu tốt nhất đừng nên nghĩ về hắn nữa, sắp thi cuối kỳ rồi! Không có thời gian để bi thương đâu!
Tô Mộng nhìn Lưu Hà vẻ mặt lại đau buồn, lập tức hướng sự chú ý của cô vào chuyện khác.
- Á! Cuộc thi .... Cậu nhất định đã chuẩn bị tốt rồi chứ? Ngày thường cố gắng như vậy, nhân vật điển hình cho con mọt sách thời hiện đại.
- Vẫn còn phải tiếp tục, tớ cũng muốn thông qua kỳ thi này kiểm nghiệm xem bản thân mình đã học được ra sao.
Tô Mộng với kỳ thi tràn ngập sự mong chờ, mong chờ cùng Vương Nhất so tài.
- Hảo, hy vọng bản thân tớ cũng có thể làm một con mọt sách! Tớ không biết kỳ thứ nhất này tớ học được cái gì, hình như cái gì cũng chưa được học. Chơi(2) không tốt, học cũng không giỏi. Có phải tớ thực thảm hại không? Thực hối hận!!!! Học kỳ sau, tớ nhất định học thật tốt, cố gắng khởi đầu thật tốt!
- Học kỳ sau nỗ lực lên! Dù thế nào cũng đừng để tớ cuối kỳ hai lại phải nghe lại câu nói giống như thế này nữa đó! Chúng ta đã nói đi nói lại hai chữ "lần tới" rất nhiều lần rồi nhỉ?
- Sẽ không như vậy! Tớ rất có lòng tin vào bản thân, tớ nhất định lấy cậu làm gương học tập, phải tận dùng từng phút, nhất định sẽ không để bản thân lại phải hối hận!
- Cố gắng lên!
------------
(*) cái gì thế này =))
(1) Thư ngốc: có thể hiểu là "Quyển sách khô khan"
(2) Chơi ở đây là chỉ chơi thể thao.
Lưu Hà nằm trên giường, trùm chăn kín đầu, vừa khóc vừa nói.
- Quên đi. Tớ rất thích câu nói: khóc cho thỏa rồi sẽ quên hết bi thương, cho dù cố quên hay quên thật cũng không còn quan trọng nữa.
- Thế nhưng, tớ quên không được, nhìn đến vật gì, tớ cũng nhớ tới hắn. Nếu quên hắn, thì kỳ một, không còn lại bất cứ ký ức gì nữa. Đã từng vui vẻ..., tớ phải nhớ kỹ, bắt nó ở lại trong lòng.
- Thất tình, tớ chưa từng trải qua. Tớ không biết nên an ủi cậu như thế nào nữa, tình yêu thời đại học có mấy khi trải qua được sự khảo nghiệm của thời gian? Tình cảm lưu luyến thời đại học đa phần đều là mù quáng.
- Tớ đã nghĩ tình cảm của tớ là thiên trường địa cửu. Trước kia tớ chỉ luôn chạy theo cảm giác. Tớ là bạn của em trai hắn, sau đó, hai người bọn tớ dần trở lên thân thuộc, tớ với hắn nảy sinh tình cảm. Khi hắn gửi tin nhắn cho tớ nói: thích tớ. Tớ liền đồng ý trở thành bạn gái hắn. Khi mới bắt đầu, thì vẫn chưa có cái gì, nhưng dần dần tớ càng ngày càng thích hắn. Sau đó tình cảm còn trên cả hắn, tớ đã coi tương lai của tớ là ở bên cạnh hắn. Thế nhưng tương lai của hắn lại không có tớ, hắn không cần tớ. Chúng tớ chia tay. Không phải bởi vì mù quáng, mà là bởi vì quá tỉnh táo. Hắn muốn có người để lên kế hoạch cho cuộc sống, hắn cần chính là một người có thể giúp hắn, cùng hắn phấn đấu. Hắn nói, tớ không phải là người đó, bởi vì tớ có mục tiêu của riêng tớ, tớ không có khả năng vì hắn mà vứt bỏ ước mơ của tớ. Hắn không hiểu tình cảm của tớ, hắn quá lý trí, lý trí bảo chúng tớ phải chia tay! Tớ đã nghĩ nhiều ngày rồi, nhưng vẫn không quên được hắn, và quyết định cho cả hai một cơ hội, dù sao chúng tớ cũng đã từng có một quãng thời gian vui vẻ bên nhau. Tớ hỏi hắn, sau này khi chúng ta tốt nghiệp, nếu tình cờ gặp lại nhau, nếu khi đó cả hai đều còn chưa tìm được đối tượng thích hợp, chúng ta liệu có khả năng lại sẽ cùng đi chung một con đường tiếp không? Hắn, lại dứt khoát phủ định, như thế là tuyệt tình! Gạt bỏ tất cả mọi thứ!
- Nếu hắn không còn quan tâm, hoàn toàn muốn chia tay dứt khoát, cậu cần gì lại phải lưu luyến như thế chứ? Tình cảm chính là như vậy, người nào càng nỗ lực nhiều, thì người đó sẽ lại càng dễ dàng bị tổn thương! Tại sao không đối với bản thân mình tốt một chút? Tại sao lại phải bi lụy vì một tên không ra gì như vậy?
- Thế nhưng, thế nhưng tớ không khống chế được chính mình a! Bây giờ, mỗi lần nhìn đến bất cứ thứ gì quen thuôc, tớ đều sẽ không kìm lòng được mà nhớ đến hắn. Nghĩ đến hắn, trong lòng tớ rất đau. Thế nhưng, tớ không có cách gì để ngừng nghĩ về hắn!
- Có người ví ái tình như là cây ớt, không được ăn, thì nghĩ nó thơm không gì sánh được, nhưng khi được ăn rồi, vị cay của nó lại làm cho cậu đau đớn tột cùng, hối hận không kịp, thậm chí thề rằng sẽ không bao giờ ăn nó nữa. Nhưng khi cái vị cay nồng đó vừa hết, cậu đối với nó, lại mong nhớ ngày đêm, tinh thần u uất. Nếu, cậu lựa chọn ăn nó, thì bây giờ có tác động như thế nào, cậu cũng sẽ không chịu tiếp thu.
- Thật sự tớ cũng muốn chấp nhận, nhưng sự thực như thế thật tàn khốc. Cũng có người nói, giai đoạn thứ nhất cứ như là một đốm lửa nhỏ, sau khi tức giận không thành được cái gì; tới đoạn hai, tình yêu chợt thăng tiến, rất có thế của lửa lớn lan ra đồng cỏ; giai đoạn ba tình yêu lúc này đã không có gì mới mẻ đáng nói, có tiếp tục ngọt ngào, có chia ly; giai đoạn bốn, trên cơ bản là thời kỳ chết của tình yêu, đối mặt với tiền đồ, tình yêu liền có vẻ tái nhợt vô lực! Không thể tưởng tượng được, tớ trong bốn tháng ngắn ngủn, lại đã trải qua như bốn năm. Tháng chín mới quen, tháng mười yêu nhau, tháng mười một ân ái, tháng mười hai chia tay, thế sự thật là thay đổi liên tục a! Cậu trước đây chưa từng yêu ai sao? Nếu như cậu đã từng yêu, cậu sẽ hiểu được cảm giác của tớ.
- Tớ chưa từng yêu ai.
- Cái gì? Cậu không phải đang gạt tớ đó chứ?
Lưu Hà không tin Tô Mộng chưa từng yêu.
- Gạt cậu tớ được lợi gì chứ? Tớ không trải qua giai đoạn yêu mà trực tiếp kết hôn luôn.
- Vậy là sao?
Điều này làm Lưu Hà giật mình, kinh ngạc quên cả việc bản thân đang bi thương, nhổm cả người dậy, nhìn Tô Mộng, chờ cô trả lời.
- Khi 7 tuổi, tớ gặp anh ấy, mười năm năm sau, chúng tớ gặp lại nhau. Trong thời điểm tớ đang tuyệt vọng, anh ấy cho tớ một mái nhà, sau đó chúng tớ liền kết hôn.(*)
- Đơn giản vậy sao?
- Vốn sẽ không phức tạp a. Một người phụ nữ, hạnh phúc không có gì ngoài việc có thể tìm cho mình một người chồng tốt để làm bạn cả đời. Hôn nhân không giống với tình yêu, hôn nhân là phải tìm người phù hợp với bản thân, không phải cứ có tình yêu là đủ.
- Tớ cảm thấy các cậu nhất định là có tình yêu.
Lưu Hà nhìn Tô Mộng bên cạnh mìm cười hạnh phúc.
- Tớ thật hâm mộ cậu nga!
Nghĩ tới tình cảnh thất tình của mình bây giờ, Lưu Hà lại bắt đầu bi thương.
- Cậu a! Không cần buồn! Tớ mới hâm mộ cậu ý! Cậu không biết tớ muốn được như cậu nhiều như thế nào đâu: hâm mộ cậu có được cha mẹ tốt như vậy. Cậu có được rất nhiều thứ mà tớ không có, tại sao lại không biết quý trọng, vì một người đàn ông không tốt mà đau lòng vậy chứ, hà cớ gì? Cậu còn lo sau này không tìm được chân mệnh thiên tử của mình hay sao? Sau này, sẽ có rất nhiều cơ hội.
- Nói không đau lòng, là lời nói dối lớn nhất. Nhưng tớ sẽ không bỏ bê việc học, sau này hắn trở thành ký ức của tớ. Bây giờ tớ rất hiếu kỳ với bộ dạng tướng công của cậu, hắn là người như thế nào?
- Hắn là kiểu người, ngoài mặt thì tỏ vẻ cái gì cũng không quan tâm, nhưng thật ra trong lòng lại rất ấm áp, đối với mọi người rất tốt.
- Thực sự tớ rất muốn nhìn rõ một lần dung mạo của hắn, gia thế của hắn hẳn là rất hiển hách? Vậy gia đình hắn với cậu không có ý kiến gì sao?
Lưu Hà nhớ rõ, Tô Mộng đến từ một gia đình bình thường.
- Thú thật với cậu, hiệu trưởng học viện Âu Dương chính là chú của tớ, Âu Dương gia kỳ thực so với các gia đình khác không có sự khác biệt gì cả, ông nội rất hiền lành, ba ba và chú rất thân thiết, chị gái thực gần gũi. Từ khi kết hôn tới nay, chưa từng có mâu thuẫn, đúng như anh ấy đã nói, anh ấy cho tớ một mái nhà, tớ cảm thấy rất hạnh phúc! Gặp được anh là niềm may mắn của tớ trong kiếp này! ....
Tô Mộng nói xong, cả người đều đắm chìm trong hạnh phúc.
- Sau này, tớ cũng sẽ đi tìm một người có thể đối với tớ thực lòng! Người kia, có lẽ thực sự không thích hợp với tớ.
- Nghĩ thông suốt như vây là tốt rồi!
- Chỉ mong tớ có thể tương thông!
Lưu Hà đối với bản thân mình cũng không có niềm tin. Khi nghe nhạc, lại nhớ đến hắn, hắn hát rất hay, đã từng vào vòng chung kết ca nhạc của trường, khi đi qua con đường nhỏ quen thuộc, sẽ lại nhớ đã từng đi qua đây, đã từng cùng hắn có rất nhiều kỷ niệm, nhìn thấy các đôi vui vẻ, trong lòng cũng sẽ chợt bi thương ....... Vứt bỏ? Quên đi? Đó là cả một việc khó khắn đó a!!!
- Cậu tốt nhất đừng nên nghĩ về hắn nữa, sắp thi cuối kỳ rồi! Không có thời gian để bi thương đâu!
Tô Mộng nhìn Lưu Hà vẻ mặt lại đau buồn, lập tức hướng sự chú ý của cô vào chuyện khác.
- Á! Cuộc thi .... Cậu nhất định đã chuẩn bị tốt rồi chứ? Ngày thường cố gắng như vậy, nhân vật điển hình cho con mọt sách thời hiện đại.
- Vẫn còn phải tiếp tục, tớ cũng muốn thông qua kỳ thi này kiểm nghiệm xem bản thân mình đã học được ra sao.
Tô Mộng với kỳ thi tràn ngập sự mong chờ, mong chờ cùng Vương Nhất so tài.
- Hảo, hy vọng bản thân tớ cũng có thể làm một con mọt sách! Tớ không biết kỳ thứ nhất này tớ học được cái gì, hình như cái gì cũng chưa được học. Chơi(2) không tốt, học cũng không giỏi. Có phải tớ thực thảm hại không? Thực hối hận!!!! Học kỳ sau, tớ nhất định học thật tốt, cố gắng khởi đầu thật tốt!
- Học kỳ sau nỗ lực lên! Dù thế nào cũng đừng để tớ cuối kỳ hai lại phải nghe lại câu nói giống như thế này nữa đó! Chúng ta đã nói đi nói lại hai chữ "lần tới" rất nhiều lần rồi nhỉ?
- Sẽ không như vậy! Tớ rất có lòng tin vào bản thân, tớ nhất định lấy cậu làm gương học tập, phải tận dùng từng phút, nhất định sẽ không để bản thân lại phải hối hận!
- Cố gắng lên!
------------
(*) cái gì thế này =))
(1) Thư ngốc: có thể hiểu là "Quyển sách khô khan"
(2) Chơi ở đây là chỉ chơi thể thao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.