Chiếc Còi Trắng

Chương 19

Liêm Thập Lí

06/07/2021

Mười giờ sáng phải lên đường đi đón cô dâu, đoàn người bảy giờ đã thức dậy.

Bùi Nghiệp Khôn quần áo xộc xệch gõ cửa phòng Lý Mạn, dây khóa váy Lý Mạn kéo được một nửa, sau lưng trống không, cô mở cửa cho anh.

“Giúp tôi mang thắt lưng…”

“Giúp em kéo dây khóa…”

Hai miệng đồng thanh.

Lý Mạn mang dép màu trắng của khách sạn, trên người mặc váy đen, trắng đen phân ra rõ ràng, đánh vào thị giác một cách mạnh mẽ, dưới váy là đôi chân trắng ngần, anh thấy hơi sững người.

Lý Mạn xoay người, nói: “Còn thiếu một chút nữa.”

Bùi Nghiệp Khôn lấy lại tinh thần, đẩy tóc cô ra trước, nắm dây khóa rồi kéo lên trên cùng, dấu vết dị ứng lần trước không còn, Lý Mạn gầy, sống lưng không có chút thịt.

Phần bên hông rất ôm, hoàn toàn phác họa đường cong, Lý Mạn mặc vừa vặn, không hở không kín, ánh mắt của anh quả nhiên tốt.

Lý Mạn tự giác mang thắt lưng cho anh, cô nói: “Anh tự làm một tay được mà.”

“Phiền phức, em có tay, tôi cần gì phiền đến mình.”

Bùi Nghiệp Khôn mặc quần lót màu xanh đen, dần dần không còn nhìn thấy do một bên góc áo sơ mi hạ xuống.

Lý Mạn giúp anh nhét áo sơ mi vào trong quần tây, chừa lại một chút khoảng không, rồi phủi nếp nhăn trên áo cho ngay ngắn.

Lý Mạn bẻ cổ áo sơ mi giúp anh, cô ngẩng đầu, cần cổ mảnh khảnh nhẵn nhụi, ngực cô nghiêm chỉnh nằm giữa họ. Thật ra Lý Mạn mặc áo cỡ C, hai khối tròn được cái áo đen ôm sát bao trùm một nửa, tạo ra khe rãnh sâu hút.

Bùi Nghiệp Khôn nhíu mày lại, nói: “Cái váy chết tiệt này, sao không kéo cho nó rớt xuống luôn đi?”

Sao lúc đầu mua lại không phát hiện nó hở thế này.

Lý Mạn: “Không đâu.”

Bùi Nghiệp Khôn: “Có áo khoác không, lát nữa khoác vào.”

Lý Mạn: “Bây giờ là mùa hè.”

Cô xắn ống tay áo anh lên, gân xanh trên cánh tay mạch lạc rõ ràng, hết sức có cảm giác đàn ông lực lưỡng.

Bùi Nghiệp Khôn nói bất mãn: “Nhân viên cửa hàng đó còn chẳng nói rõ với tôi, mẹ kiếp đúng là lừa người.”

Lý Mạn nói: “Kiểu váy này đều như vậy, không liên quan gì.”

Đổng Hạo đến thúc giục hai người xuống lầu ăn điểm tâm, vừa thấy cách ăn diện của Lý Mạn cả người cũng bị cuốn vào, Bùi Nghiệp Khôn đứng trước mặt cản trở tầm nhìn của anh ta, đuổi người ra ngoài.

Lý Mạn tự nhiên, thay giày cao gót anh đưa, nói: “Đi xuống dưới thôi.”

Cô mặc quần áo và giày anh đưa, đeo sợi dây chuyền anh đưa, người đứng bên cạnh cũng là anh, trong thang máy, hai người đứng gần nhau, cảm giác này khiến Bùi Nghiệp Khôn thấy vui thích.

Một nhóm người có tuổi chỉ quan tâm chuyện ăn chuyện uống, duy có Tiền Giang Hải – người sắp lập gia đình nhìn thấu suy nghĩ của Bùi Nghiệp Khôn, khi ăn điểm tâm Bùi Nghiệp Khôn ngồi đối diện Lý Mạn, khẽ nói: “Hai người mặc đồ xứng đôi đấy.”

Bùi Nghiệp Khôn hơi nhấc một bên chân mày, không quan tâm.

Lý Mạn khẽ mỉm cười, gợn sóng không sợ hãi.

Tiền Giang Hải thấy sợi dây chuyền trên cổ Lý Mạn, đột nhiên nhớ ra tối hôm qua Bùi Nghiệp Khôn lúc từ bên ngoài về trong tay xách cái túi, tinh xảo mắc tiền, nhìn một cái cũng biết là cái hộp trang sức, hóa ra là đi mua cho Tiểu Mạn, Tiền Giang Hải ở dưới bàn đá chân Bùi Nghiệp Khôn, nói mang theo hàm ý: “Phải bán chút sức rồi, mau đặt nhãn dán cầm thú của cậu đi.”



Bùi Nghiệp Khôn: “Cậu muốn hôm nay uống đến nhập viện à?”

Tiền Giang Hải lập tức im lặng.

Từ khách sạn đến nhà Kỷ Thư Linh mất bốn mươi phút đi xe, dàn phụ dâu thiết kế vài ải trò chơi, bao lì xì trên tay Đổng Hạo sắp nhét hết vào rồi, cửa vẫn chưa mở ra.

Đổng Hạo vuốt mặt, gào khóc: “Các bà chị ơi, mặt tôi bị vẽ đến thế này rồi, cầu xin các chị mau mở cửa đi.”

Cửa ải trước là chú rể phải dùng son môi vẽ lên mặt sau đó chụp hình lại, chuyện như thế này cần phụ rể đến chống đỡ, đám anh em đồng loạt đẩy Đổng Hạo ra.

Sau khi chụp hình gửi vào vẫn chưa xong, một nhóm người ở trong phòng lục đục tìm giày, phụ dâu còn bảo hít đất ba mươi cái, Đổng Hạo bình thương không rèn luyện nhiều, Tô Di ngồi trên lưng anh ta hít bảy cái liền nằm xuống đất, cả đám người đồng loạt cười ầm lên, phụ dâu nói còn thiếu lại bao nhiêu thì để phụ rể làm thay.

Lúc mấu chốt phải cắm dao vào hai người anh em, Bùi Nghiệp Khôn dựa bên cửa lẳng lặng nhìn trò chơi, kết quả một đám người cùng quay lại nhìn về phía anh.

Lý Mạn lập tức nói: “Tay anh ấy bị thương, không được.”

Bùi Nghiệp Khôn vốn không muốn làm, nhưng Lý Mạn lại nói anh không được, đàn ông có lúc chỉ thích ở trước mặt phụ nữ phản biện lại giọng điệu ấy.

Bùi Nghiệp Khôn đi tới phần đất trống, chuẩn bị nằm xuống, anh nói với Lý Mạn: “Em lên đi, để ông đây cho em thấy có được hay không được.”

Trong căn phòng nhỏ hẹp có người quen người không, âm lượng câu nói này của anh quá lớn, Lý Mạn bình tĩnh cũng phải đỏ mặt.

Tô Di càng thêm mở tầm mắt.

Lý Mạn nói: “Đừng làm bậy.” Cô nói rất khẽ.

Bùi Nghiệp Khôn: “Em lên đi.”

Mọi người không biết chuyện xôn xao bảo Lý Mạn ngồi lên, Lý Mạn đặt đồ đạc sang một bên, cũng không muốn kiểu cách quá nhiều, cẩn thận ngồi lên hông anh, tay anh gác trên sống lưng.

Anh thực sự dùng một tay đẩy Lý Mạn lên, cánh tay hơi nổi gân xanh, một lên một xuống, kiểm soát nhịp điệu rất tốt.

Lý Mạn nói: “Anh chậm chút thôi.”

Cô sợ anh bất cẩn ngã xuống đè đến tay phải.

Tiền Giang Hải nói: “Tiểu Mạn không nên ngồi phía trên, mà phải nằm ở dưới, tôi xem lão Khôn có thể làm vài cái.”

Kỷ Thư Linh véo Tiền Giang Hải một cái, không chịu nhìn sắc mặt Tô Di.

Tiền Giang Hải hậm hực cười không nói gì.

Phần hông của Bùi Nghiệp Khôn rất bền chắc, rất có sức lực, ưỡn thẳng tắp, ban đầu có hơi bận tâm, nhưng anh làm được chừng mười cái Lý Mạn liền yên tâm, anh thành thạo, cô không cần phải lo sợ anh không chịu nổi sức nặng của cô.

Lý Mạn có thể cảm nhận được bắp thịt khắp người anh căng cứng, xương bả vai hơi nhô ra ẩn sau lớp áo sơ mi trắng, vài ngày trước anh đi cắt tóc, ngắn hơn và cứng hơn, lớp mồ hôi rịn từ trán anh chảy xuống cổ, anh thở mạnh.

Lòng bàn tay Lý Mạn chống trên lưng anh nóng bừng lên.

“Lực eo lão Khôn tốt thật, sau này cô gái được cưới nhất định là người có phúc rồi!”

“Mẹ kiếp hạ lưu quá, ha ha ha.”

Hai mươi ba cái còn lại anh làm không sót cái nào, vừa kết thúc Lý Mạn lập tức trèo xuống đỡ anh dậy, đầu anh đầy mổ hôi, cô không biết anh mệt hay là nóng.

Cô dâu tìm được giày, Tiền Giang Hải ôm người đi ra ngoài. Lý Mạn và Bùi Nghiệp Khôn đi phía sau cùng, cô đưa khăn giấy cho anh lau mồ hôi.



Gò má cô vẫn còn hồng hồng, có lẽ bởi vì hôm nay cô trang điểm, mặt mày vốn thanh tú lúc này còn thêm vài tia quyến rũ.

Bùi Nghiệp Khôn cầm khăn giấy lau tùy tiện vài cái trên cổ, hơi thở vẫn chưa ổn định, nói: “Em cảm thấy tôi được không?”

Lý Mạn: “…”

Bùi Nghiệp Khôn nắm bờ vai trần của cô, bỗng nhiên sát lại gần, chóp mũi chạm đến thùy tai của cô, anh đè thấp giọng nói: “Rốt cuộc tôi có được không, em sẽ nhanh biết thôi.”

Lý Mạn bất giác rụt vai lại, hơi thở anh lúc này còn cao hơn cả nhiệt độ, Lý Mạn đẩy anh ra, giẫm trên giày cao gót bước nhanh về phía trước.

Bùi Nghiệp Khôn nghiêng đầu, chậm rãi đi theo phía sau, ánh mắt dừng trên đôi chân của cô, trong đầu hiện ra hình ảnh cô mang giày cao gót hai chân vác trên vai anh.

Lý Mạn đi một đoạn đường không nói một câu với anh, Bùi Nghiệp Khôn cũng không nói chuyện, thi thoảng nhìn cô vài lần rồi cười, Lâm Tử Kiện lái xe, Thi Đào ngồi kế bên ghế lái hai mắt nhìn nhau, bụng bảo dạ nhất định là lão Khôn cầm thú kia đã chòng ghẹo Tiểu Mạn rồi.

Lý Mạn nhất mực nghiêng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, nhưng tinh thần hoàn toàn không bắt kịp, còn dừng lại ở câu nói anh vừa nói.

Cô không tức giận cũng không sợ hãi lo lắng, mà chỉ nghĩ nếu như anh ngửa bài, cô nên chọn thế nào, nếu hỏi đáy lòng, cô muốn sống chung với anh.

Lời thề ở hôn lễ và trao nhận được cử hành ở sân sau của khách sạn, trời trong mây trắng, cỏ xanh lụa trắng, mặc dù hơi nóng, nhưng không khí hạnh phúc.

Cử hành nghi thức xong đi dùng cơm, Lý Mạn và đồng nghiệp bạn học của Tiền Giang Hải ngồi một bàn, một bàn người cũng chỉ biết mỗi một Trương Thiệu Vân, cô không muốn nói nhiều, chỉ im lặng dùng cơm, nghiêng đầu nhìn lại, cô dâu chú rể và đoàn phụ rể đang mời rượu từng bàn một, tửu lượng Bùi Nghiệp Khôn tốt, chắc sẽ cản không ít rượu cho Tiền Giang Hải.

Khi đến bàn của Lý Mạn, Bùi Nghiệp Khôn đứng sau lưng cô. Đồng nghiệp và bạn học của Tiền Giang Hải gây khó khăn cho anh ta, một, nhất mực rót rượu cho anh, vốn định uống đến mức hồ đồ rồi, rồi rót thẳng xuống ghế gào lên không được không được.

Bùi Nghiệp Khôn bước lên cản rượu một cách tự nhiên, cuối cùng Lý Mạn mở miệng nói với anh.

“Anh uống ít thôi, vết thương vẫn chưa khỏi.”

Bùi Nghiệp Khôn liếc cô uống một hơi cãn sạch, cô ngồi yên ở đó nghiêng đầu nhắc nhở anh, anh đi về trước một bước, đứng bên cạnh cô, buông ly rượu xuống, vòng tay qua bên trái nhẹ nhàng nắm được thùy tai cô miết một cái, khom người nói nhỏ: “Em gái này quản nhiều chuyện quá.”

Lý Mạn nói: “Anh muốn uống thì cứ uống đi.”

Bùi Nghiệp Khôn lại miết thùy tai cô, ngón tay to lớn có vết chai mỏng, anh nói: “Còn khoảng mười bàn nữa, cản thêm vài ly thì không uống nữa, được rồi, nhìn sắc mặt tôi đi này.”

Bùi Nghiệp Khôn theo đám người đi sang một bàn khác, trước khi đi còn nói: “Lát nữa quay lại trị em sau.”

Lý Mạn quay đầu chỉ có thể ngắm bóng lưng anh, cao lớn rộng rãi, cơ thể to rộng.

Một vài người thân lớn tuổi cũng chỉ uống rượ trắng, độ cao, rượu lại mạnh, đám nhỏ sao có thể là đối thủ của họ, ngay cả Bùi Nghiệp Khôn cũng uống đến đứng không vững.

Vài người chú bác của Kỷ Thư Linh đỡ Tiền Giang Hải dìu về phòng, Lý Mạn vẫn chú ý tình huống bên đó, thấy Bùi Nghiệp Khôn dựa vào tường dường như không vững vàng, cô rời chỗ đi về phía anh.

Bùi Nghiệp Khôn cảm thấy lửa đốt trong dạ dày, choáng váng đầu óc, thầm nghĩ họ hàng Tiền gia đúng là mẹ kiếp lợi hại, nhà họ Tiền chắc chỉ có Tiền Giang Hải là kẻ tửu lượng kém thôi.

Chú rể và phụ rể đều say hết, dáng vẻ nghiêng ngả khiến mọi người buồn cười, cô này nàng nọ đều nói: “Mau đưa người về nghỉ ngơi đi, đến tối còn thêm một trận nữa đấy.”

Chân Bùi Nghiệp Khôn mềm nhũn, nhích người ngã sang một bên, may mà Lý Mạn nhanh tay lẹ mắt đỡ được anh.

Tô Di đứng bên cạnh giúp đỡ Kỷ Thư Linh, thầm nghĩ có lẽ chuyến đi này cô ta không nên đến.

Bùi Nghiệp Khôn mở mắt để bản thân mình tỉnh táo hơn, ngay sau đó ôm eo Lý Mạn, nói: “Hơi choáng váng.”

Lý Mạn nói: “Em đưa anh về phòng nghỉ.”

Bùi Nghiệp Khôn cười một tiếng, đi theo Lý Mạn vào thang máy.

Anh giữ eo cô, đốm lửa đốt trong dạ dày bỗng dưng tràn lên khắp toàn thân.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chiếc Còi Trắng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook